Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương II: Đại Nhân Vật

Mấy ngày sau Lý Yên vẫn đợi ở chỗ đó, nhưng không có ai xuất hiện. Cô cũng không biết tại sao, cho dù họ Lý nói thế nào mình cũng nhất định không chịu theo hắn, trong lòng chỉ muốn gặp lại tên nhóc xinh đẹp kia. Chẳng lẽ vì hắn nói sẽ nuôi cô?

Lý Yên chờ suốt một tuần, mùa đông lạnh cóng cả chân tay, thỉnh thoảng có người qua đường cho cô bé thức ăn, nước uống.

Cuối cùng đến lúc Lý Yên bắt đầu vừa chửi mắng 18 đời tổ tông nhà họ Kim, vừa tự hận chính mình vì sao không sớm đi theo họ Lý, thì tình cờ gặp được Phạm thị. Bà sống ở gần đây, đi qua chỗ này thấy cô bé xinh xắn không có ai chăm sóc liền ngỏ ý muốn cô theo mình. Lý Yên đã hết hy vọng gặp lại Kim Đình, cũng không ngốc đến nỗi làm hòn vọng gì gì đó, bèn nhận lời. Cô đi theo Phạm thị cũng đổi thành họ Phạm, Phạm Yên.

 Chớp mắt đã 3 tháng trôi qua. Mùa xuân năm Ứng Thiên thứ hai, Phạm thị đưa con gái nuôi đến thăm con trai đang tu học ở một ngôi chùa.

Hai mẹ con đi một hồi lâu, cuối cùng dừng lại trước Tiêu Sơn tự. Chú tiểu tu lâu năm trong chùa nhìn thấy Phạm thị liền gọi “Phạm phu nhân, bà đến thăm sư huynh phải không? Mời vào, mời vào, để tôi đi mời huynh ấy”

Chú tiểu dắt hai mẹ con Phạm Yên vào phòng chờ, sau đó mới đi tìm sư huynh của mình, một lúc lâu chưa thấy quay lại. Phạm Yên vẫn đang mải mê suy nghĩ, lúc nãy bọn họ nói đây là Tiêu Sơn tự, cái tên này nghe rất quen tai. Đột nhiên cô nhớ ra, họ Lý kia từng nói, nếu có việc cần thì đến Tiêu Sơn tự tìm hắn, thiếu chút nữa cô đã quên mất.

“Yên… Yên!” – Phạm thị thấy gọi mãi con gái không trả lời, lay lay cô – “Yên, con không sao chứ?”

“A… mẹ… con không sao”

“Con bé này, suốt ngày ngơ ngẩn. Mẹ nói gì con có nghe không?”

“Ơ… hì hì… mẹ xinh đẹp, nói lại lần nữa đi” – Phạm Yên lại ôm ôm tay Phạm thị nịnh bợ. Tuy bà không phải mẹ ruột của mình, nhưng ở một nơi không người thân thích có thể tìm lại cảm giác ấm áp dịu dàng của mẹ, cô cảm thấy mình rất may mắn, cũng thật lòng rất kính yêu bà.

“Mẹ nói, con có nhớ mẹ từng nhắc đến con trai mẹ, huynh trưởng của con không?”

“Dạ nhớ, mẹ nói huynh ấy đi học mà, chẳng lẽ là học ở đây?”

“Đúng, nó theo sư trụ trì chùa này tu học từ năm 7 tuổi, ta cứ cách mấy tháng đến thăm nó một lần”

“Dạ, mẹ, huynh ấy… có đáng sợ không?” – Phạm Yên vừa hỏi vừa làm mặt quỷ chọc cười Phạm thị

“Ai đáng sợ” – Một giọng nói trầm ấm từ bên ngoài truyền vào. Trước cửa xuất hiện một thân hình cao lớn, mắt sáng, vai rộng, chính là người đã từng cứu Phạm Yên hôm nọ. Yên giật mình, cô nghĩ họ Lý cũng tu học ở đây, nhưng không nghĩ hắn lại chính là huynh của mình, lại tự mắng bản thân ngốc nghếch, trước giờ cô nghĩ mẹ họ Phạm, mình họ Phạm, thì huynh trưởng cũng phải họ Phạm. Nhưng mà khoan đã… Phạm… Lý… Phạm thị, Lý…

“Á” – Phạm Yên giật mình kêu một tiếng lớn, lùi về sau mấy bước.

Hai mẹ con Phạm thị đồng loạt quay lại nhìn cô. Họ Lý mắt sáng lên “Là em thật sao? Không ngờ chúng ta có duyên như vậy”

Bên này Phạm Yên vẫn còn chưa hết sợ, lắp bắp hỏi “Ha… huy… huynh… tên thật là gì?”

“Lý.Công.Uẩn”

Rầm. Xoảng. Phạm Yên nghe thấy rõ tiếng trái tim mình rớt một cái thật mạnh. Mặt đông cứng. Miệng há to. Chuyện này đúng là hoang cmn đường mà. Ông trời hình như rất thích chơi cô thì phải. Đang ngồi thuyền du ngoạn thị bị đạp đến cái thời đại không smartphone, không tivi cũng không internet này. Chưa hết mừng rỡ vì được sống lại thì bị truy sát, suýt nữa mất mạng lần hai. Gặp trai đẹp thì bị lừa tình. Nhận đại một người mẹ nuôi, không ngờ lại trở thành em gái nuôi của một trong những nhân vật lịch sử quan trọng nhất. Cô chỉ là một cô gái nhỏ yêu quý sinh mạng và tiền bạc thôi mà, có cần phải dính dáng đến đại nhân vật như thế này không?

Phạm thị bị phản ứng của Yên làm cho hoảng sợ, bà khẩn trương lay con gái “Yên, con không sao chứ, trúng gió ư?”

“Mẹ, con… thật sự không sao” – Phạm Yên gấp gáp trả lời, tay vịn cạnh bàn cho khỏi ngã, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, nói – “Con ra ngoài hóng gió một chút. Hai người… hai người nói chuyện đi, không cần lo cho con” – Nhìn hai mẹ con Lý Công Uẩn một chút, Phạm Yên co giò bỏ chạy trối chết ra ngoài.

Chạy mấy vòng trong sân chùa, cuối cùng Phạm Yên đã hơi bình tĩnh trở lại, cô nuốt nước miếng mấy lần, tay vỗ vỗ ngực tự trấn an, cuối cùng tìm một cái ghế ngồi xuống. Tính cách Phạm Yên từ nhỏ đã rất kì quái, cứ mỗi lần trong lòng thấy sợ hãi hoặc buồn bã, là lại phải tìm một bài thơ nào đó đọc lớn lên, cũng vì vậy mà cô thuộc rất nhiều thơ, kể cả những bài thơ cổ. Đưa mắt nhìn xung quanh sân chùa, thấy mấy cánh hoa mai rụng vương trên mặt đất, cô liền nghĩ đến bài thơ trước khi Viên Tịch của Mãn Giác Thiền Sư

“Xuân khứ bách hoa lạc

Xuân đáo bách hoa khai

Sự trục nhãn tiền quá

Lão tòng đầu thượng lai

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận

Tiền đình tạc dạ nhất chi mai”

Dịch thơ (Thích Thanh Từ):

“Xuân đi trăm hoa rụng

Xuân đến trăm hoa nở

Trước mắt việc đi mãi

Trên đầu, già đến rồi

Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết

Đêm qua – sân trước – một cành mai.”

“Thơ hay” – Một vị sư già đột nhiên xuất hiện khiến Phạm Yên giật bắn người. Cô lúng túng, quên mất giải thích đây không phải là thơ của mình. Đạo văn thế này, đúng là trắng trợn quá mức, vô sỉ quá đáng.

“Cô bé, con từ đâu tới đây?” – Vị sư già nhân hậu nhìn cô, hỏi

Từ đâu tới đây… aizzz… ông à, ông cũng biết cách làm khó nhau quá chứ, vừa gặp đã hỏi con câu hóc búa thế này, nếu con nói mình đến từ hơn 1000 năm sau ông có tin không?  

Nghĩ thế nhưng cô vẫn cúi đầu e lệ, trả lời “Dạ, con đi cùng mẹ đến gặp… gặp huynh trưởng”. Đây là thời đại phong kiến trọng nam khinh nữ, quy tắc nhiều vô số. Lý Yên thích nghi rất nhanh, từ khi biết chắc không thể về nhà, liền hết sức cố gắng học theo mấy bộ phim cổ trang trên mạng, đóng vai một cô gái thời cổ đại, ăn nói nhỏ nhẹ, e lệ khép nép, tuân thủ lễ giáo để không bị nghi ngờ. Nhiều khi chính bản thân cô cũng tự thấy khinh bỉ mấy cái màn giả dối này, nhưng chẳng còn cách nào khác.

“Huynh trưởng? Mẹ con là…”

“Dạ, mẹ con họ Phạm” – Là Phạm thị, Minh Đức thái hậu Phạm thị, cũng là mẹ nuôi của cô. Trời ạ!!!

“Thì ra là em của Công Uẩn à? Sao trước giờ chưa nghe nó nhắc tới nhỉ”

“Con được nhận nuôi sau khi huynh ấy lên chùa, trước giờ con cũng chưa gặp huynh ấy”

“Cô bé cho ta xem chỉ tay được không?”

Phạm Yên cảm thấy kì lạ, nhìn nhìn một hồi, cảm thấy người này có vẻ không phải kẻ biến thái, mới giơ tay ra. Vị sư già nhìn qua một cái, mắt ông ta đột ngột sáng lên. Cô bé này có số mệnh kì lạ, duyên phận phức tạp, cao quý khác thường, có phúc của hoàng hậu, nhưng lại không có mệnh hoàng hậu. Thật kì lạ, vô cùng kì lạ.

Thấy vị sư già cứ hết gật rồi lại lắc một hồi lâu, Phạm Yên quên luôn phải diễn kịch, mất kiên nhẫn rút tay lại “Ông ơi, số mạng nằm trong tay của con người, có nghĩa là do con người tự mình quyết định, không xem được đâu ạ”

Vạn Hạnh giật mình đánh giá lại cô bé trước mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, không thể gọi là mỹ nhân nhưng cũng có thể xem như thanh tú. Đặc biệt là đôi mắt, từ đầu đến cuối cô bé luôn cúi mặt, bây giờ ông mới nhìn thấy rõ đôi mắt ấy, trong sáng thanh khiết mà lại vô cùng kiên định quyết đoán. Lời nói cũng hoàn toàn không giống một cô bé bình thường. Nếu số mệnh đã nằm trong lòng bàn tay ngươi, tức là do ngươi tự quyết định, không sai, rất có đạo lý. Chỉ là, điều này đi ngược lại với niềm tin bản thân mình gìn giữ bấy lâu, cũng đi ngược lại với vận mệnh mà ông đang cố chấp sắp đặt. Sống trên đời lâu như vậy, gặp rất nhiều việc, nhìn rất nhiều người, ông nhận ra cô bé này vô cùng thú vị. Từ khi sư phụ qua đời, cũng chưa từng có ai khiến ông có cảm giác này.

“Yên” – Phạm thị và Lý Công Uẩn cùng nhau bước tới.

“Sư phụ” – Lý Công Uẩn cúi chào Vạn Hạnh.

Phạm Yên lại một lần nữa đổ ầm, suýt chút ngất xỉu “Vạn… Vạn Hạnh đại sư”

“Chính là ta” – Vạn Hạnh mỉm cười.

Phạm Yên để tay lên ngực, không còn gì để nói. Trái tim nhỏ bé, khó vượt bão giông, cô hiện tại đã không còn sức lực rồi, cần phải tìm một chỗ để nằm xuống mới được. Liền làm ra vẻ đáng thương, quay về phía Phạm thị, đưa tay lên trán, nhõng nhẽo “Mẹ… con mệt quá. Con bệnh rồi”

Phạm thị tưởng cô bé bệnh thật, bà khẩn trương đến đỡ lấy cô “Vậy chúng ta về thôi” – Đoạn quay sang phía con trai và Vạn Hạnh đại sư “Sư phụ, chúng tôi xin phép về trước. Chắc con bé bị cảm lạnh rồi, cũng tại tôi, lúc sáng bắt nó ra ngoài sớm quá. Uẩn, mẹ đưa Yên về trước, sau này nói chuyện tiếp”

“Dạ” – Lý Công Uẩn đáp lời, định giúp mẹ đỡ Phạm Yên ra cửa, không ngờ lại bị cô bé tránh như tránh tà.

Trước lúc Phạm Yên ra khỏi cổng còn nghe Vạn Hạnh đại sư nói với mình “Sau này nhớ thường xuyên đến nói chuyện với ta”

Cùng lúc đó, trong một con hẻm nhỏ thành Luy Lâu

“Điện hạ, chúng ta về thôi, đã chờ hơn một tháng rồi, có lẽ cô ấy không xuất hiện đâu”

“…” – Cậu bé mặc trường bào màu trắng lặng lẽ thở dài – “Đi”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro