Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

dai vien vuong q9 c8-c10

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 54840 / Điểm: 1222

Tâm trạng:

Quyển 9: Ngũ Thức Thần Thông.

Hồi 8

Dịch: Dạ Vũ

Nguồn: kiemgioi.com

Nội dung thu gọn

Hai nắm đấm đua nhau nện xuống cái Đầu lâu của Lý Hư nhưng lại giống như đấm vào một cái cái túi chứa đầy không khí vậy. Vương Phật Nhi như là hoàn toàn mất trí, hống lên không ngừng và trong cơn giận dữ, hai tay của hắn chụp mạnh vào hai cái sừng lớn trên Đầu lâu của Lý Hư rồi vận thần lực hung hăng nhấc bổng cái đầu thần thú đường kính hơn trăm thước này lên khỏi vùng trung tâm của cơ quan chiến thành.

Chi Hiểu Long vốn đã im hơi lặng tiếng đột nhiên hét lớn:" Đa tạ tiểu tử Bạch Nguyệt tộc. Lão phu đi đây!" Một nhành mây xanh biếc dài trăm trượng bỗng nhiên từ phía dưới chiếc Đầu lâu của Lý Hư bay vọt lên, không dừng lại lấy nửa khắc mà lao thẳng ra khỏi cơ quan chiến thành, nhoáng lên ở phía chân trời rồi chẳng biết biến đi đâu mất.

Trong đầu Vương Phật Nhi hiện giờ chỉ có mỗi cái Đầu lâu của Lý Hư, hận ý ngập trời làm cho hắn căn bản chẳng để ý tới sự tồn tại của Chi Hiểu Long mà chỉ ra sức nhấc bổng Đầu lâu của Lý Hư lên rồi nổi giận hống một tràng dài và ném thẳng lên trời cao.

Sau đó, Vương Phật Nhi tung người nhảy lên giữa không trung đuổi theo cái Đầu lâu của Lý Hư, xuất phát sau mà lại đến trước, hợp song chưởng lại rồi khi lại mở ra thì đã thấy một thanh bổng lớn bằng băng trong suốt sáng lóng lánh hình thành ở trong tay.

Thanh bổng bằng băng này bên ngoài có khói lạnh thấu xương cuộn quanh, bên trong hình như có vô số mãnh thú gầm rống. Khi Vương Phật Nhi dùng một tay nắm chắc thanh bổng ngang nhiên chỉ thẳng lên trời thì tất cả lôi điện cuồn cuộn trong tầng mây đánh xuống đều hội tụ vào thân bổng.

Cơ hồ không một chút do dự, Vương Phật Nhi vung tay giáng thẳng cây bổng xuống cái Đầu lâu của Lý Hư. Lần này, phần hài cốt tàn phế của con Thái cổ Thần thú mà Vương Phật Nhi vốn không thể làm gì được kia đột nhiên phát ra tiếng rống như sấm nổ, ngọn lửa đỏ rực trên thân thể bùng phát, hung hăng quay cuồng rồi há ngoác mồm cắn chặt lấy thanh đại bổng băng giá của Vương Phật Nhi.

Ngay cả khi có chân thân Thái cổ Ma viên thì lực lượng của Vương Phật Nhi vẫn còn lâu mới bằng được cái Đầu lâu của Lý Hư. Chân khí băng hàn vừa chạm vào ngọn lửa đỏ trên thân Lý Hư thì Vương Phật Nhi liền bị ngọn lửa đỏ làm chấn động khiến thanh đại bổng gãy thành từng khúc. Kình lực dư thừa của Ngọn lửa đỏ trên Đầu lâu của Lý Hư không suy giảm đánh hắn bay vào trong mặt đất vô biên tạo thành một cái hố sâu có đường kính nửa dặm.

Hoang nguyên Mãnh Thú Đạo vô cùng vô tận, trên đó sinh sống những loại cầm thú hung mãnh căn bản là không có hoặc hiếm thấy ở Trung thổ Thần Châu. Lúc Vương Phật Nhi rớt xuống gần cơ quan chiến thành thì đã có một đàn bò cạp khổng lồ to như xe tăng bò đến phía sau cơ quan chiến thành.

Khi Vương Phật Nhi nổi giận gầm lên một tiếng và lao lên khỏi mặt đất thì sáu bảy con bò cạp giương cao hai càng, dựng thẳng cái đuôi kịch độc to bằng đầu người lên xông về phía hắn.

" Cút ngay!"

Bị sáu bảy con bò cạp công kích nhưng Vương Phật Nhi không thèm liếc mắt, hai con ngươi lấp lánh kim diễm chỉ nhìn chằm chằm vào cái Đầu lâu của Lý Hư đang quay tròn ở giữa không trung điên cuồng hấp thu lôi điện.

Gợn sóng băng nhàn nhạt trên người Vương Phật Nhi tỏa ra bốn phía, hắn gầm lên một tiếng rồi lại bay lên trên không. Sáu bảy con bò cạp kia còn chưa tới gần đã bị gợn sóng khí băng hàn vô cùng lạnh lẽo này tràn qua và lập tức lặng yên bất động, một sau lát thì trong cơ thể chúng phát ra những tiếng động răng rắc. Vô số những vết nứt hiện lên trên lớp giáp xác cứng rắn rồi những thân hình khổng lồ bị một lực lượng từ trong ra ngoài xé rách tan tành thành những khối băng lóng lánh.

Vương Phật Nhi hóa thân thành Thái cổ cự viên khổ đấu với Đầu lâu của Lý Hư, lúc thì đóng băng ngàn dặm, khi thì lửa cháy đỏ trời khiến cho ngay cả tầng mây điện không bao giờ tiêu tan của Mãnh Thú Đạo cũng bị xé toang thành một vết rách cực lớn.

" Vì sao ta lại thù hận nhiều như vậy?"

Đánh nhau kịch liệt hồi lâu, Vương Phật Nhi dần khôi phục thần trí, trong lòng vô cùng nghi hoặc bèn thu tay lại. Đầu lâu của Lý Hư quả thật đã chết từ lâu. Thái cổ thần thú có được thân thể bất tử, cho dù thể xác đã bị Thủy Câu Thần chém thành hơn trăm mảnh nhưng cái đầu thì bảo lưu lại một tia tinh hồn còn sót lại, tuy vẫn còn bản năng nhưng không thể suy luận.

Vương Phật Nhi dừng tay không đánh nữa thì Đầu lâu của Lý Hư cũng không đến gây sự. Chỉ thấy một cái đầu lâu cao trăm mét bay lượn giữa không trung truy đuổi mây trời thu hút lôi điện với vẻ vô cùng quỷ dị.

Vương Phật Nhi siết chặt thành đại bổng bằng băng không biết lại được ngưng tụ từ khi nào, cười khổ một tiếng, nghĩ thầm trong bụng:" Ta chuyển thế đến nơi này, đầu tiên là biến thành đứa trẻ sáu tuổi, giờ lại biến thành một con khỉ lớn như vậy, sau này sẽ còn biến thành cái gì nữa chứ?" Truyện "Đại Viên Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chân lực băng hàn trào dâng mãnh liệt trong cơ thể hắn có vẻ bá đạo chưa từng có, hùng hậu đâu chỉ gấp trăm lần lực lượng nguyên bản của hắn? Vương Phật Nhi suy ngẫm tình hình hiện tại, dù thế nào cũng không sao hiểu nổi tại sao lực lượng của mình lại tăng lên tới trình độ như thế này.

Vương Phật Nhi kiềm chế chân nguyên trong cơ thể, thân hình thu nhỏ lại một mạch cho đến hình dạng một đứa trẻ sáu tuổi, chân lực vừa cuồng bạo đến cực hạn cũng giống như thủy triều rút vào trong cơ thể, kết thành một hạt châu như băng tinh trong suốt ở phía sau não.

Vương Phật Nhi đưa tay tháo chiếc mặt nạ Huyễn Điệp xuống, biết rằng mình từ nay sẽ không dùng đến chiếc bảo vật đến từ hải ngoại này để biến hóa hình dạng nữa.

Vương Phật Nhi cũng không quan tâm đến Đầu lâu của Lý Hư còn đang bay lượn ở tầng mây trên đầu, hít thật sâu rồi và khẽ hét lên một tiếng, băng khí bên ngoài cơ thể phụt mạnh hóa thành một con rồng băng khí bay lên trời cao.

" Đầu lâu của Lý Hư đã là vật chết thì không thể chết lần nữa mà ta cũng không biết phải đối phó như thế nào, trước hết hãy tìm tòa cơ quan chiến thành kia xem có biện pháp nào có thể điều khiển được không!"

Ngay cả khi đã khôi phục lại thân hình, Vương Phật Nhi vẫn có thể cảm giác thấy chân khí băng hàn trong cơ thể vô cùng hùng hậu, ngũ quan lục giác sâu sắc hơn cả chục lần, ý niệm tập trung. Thừa Long niệm pháp vốn phải khổ tu mới có thể thành tựu nhưng giờ vận dụng tự nhiên tùy theo tâm thức giống như đã luyện mười năm tám năm đến thành thục.

" Ta từng nghe sư phụ nói rằng tuy dân cư của Trung thổ Thần Châu đều là hậu duệ của Thái cổ thần thú nhưng truyền đời suốt mấy ngàn trăm thế hệ thì huyết mạch đã bị pha loãng, hiện tượng phản tổ từ sau kỉ Đế vương đã cực kỳ hiếm thấy. Từ nhân tộc lần đầu thống nhất quốc gia, xuất hiện vương triều họ Cơ thì số võ giả tu luyện tới trình độ phản tổ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hiện nay đường lối võ học mà mọi người tu luyện lại hoàn toàn bất đồng với võ học cổ, có cố gắng thế nào cũng chỉ tu đến thiên kiếp chứ không phản tổ, tại sao ta lại biến thành con khỉ lớn được chứ?"

Bốn chữ Thượng cổ võ học vừa hiện lên trong đầu, Vương Phật Nhi lập tức toát mồ hôi lạnh. Đúng vậy, hắn xuất thân từ Đại Lạn Đà tự, võ học đều do liệt đại cao tăng trong mấy ngàn năm qua sáng chế ra. Nhưng Thập Phương Đống Ma Đạo lại là thượng cổ võ học hàng thật giá thật.

Lại liên tưởng đến chỗ cổ quái trong thân thế của mình, Vương Phật Nhi càng nghĩ càng cảm thấy sau lưng ướt sũng mồ hôi lạnh.

Cơ quan chiến thành mất Đầu lâu của Lý Hư thì dần dần tiêu hao hết năng lượng, đã đứng lại trên hoang nguyên. Khi Vương Phật Nhi trông thấy nó thì đã có mấy ngàn con quái thú thân dưới như tằm, thân trên như rết đang vây quanh cơ quan chiến thành, miệng gặm nhấm phát ra những tiếng rào rào.

" *** nó, để bầy yêu thú này cắn phá thì ta còn có thể chiếm được tiện nghi gì nữa?"

Vương Phật Nhi từ giữa không trung vận Thập Phương Đống Ma Đạo, vừa chuyển chân lực đến lòng bàn tay thì một đạo đao mang như cầu vồng đã bắn thẳng xuống dưới mặt đất, lập tức chém hơn mười con quái thú đứt thành hơn trăm đoạn đều chằn chặn.

" À! Thì ra là thế!"

Vương Phật Nhi từ nãy chỉ suy nghĩ, giờ sử dụng võ công mới kinh ngạc phát hiện kinh mạch trong cơ thể của mình đã trở nên như có như không, chân khí vận động tùy tâm không hề gặp trở ngại gì.

" Khó trách Bạch thái giám tiền bối nói rằng sau khi vượt qua thiên kiếp, nếu không phải là võ học cấp thần thoại thì trong mắt cường giả đã vượt qua thiên kiếp đều không có bí mật gì đáng nói. Họ chỉ cần trông thấy người khác sử dụng một lần là có thể lập tức học hiểu, thì ra là vì kinh mạch đã trở nên như có như không, chân khí tùy tâm biến hóa. Không ngờ ta chưa từng vượt qua thiên kiếp nhưng sau khi phản tổ thì cũng có biến hóa tương tự."

Giờ phút này, hắn dùng khí đao từ trên trời cao trăm mét chém xuống mà tựa như đang giáp mặt. Mặc dù quái thú như tằm mà không phải tằm, giống rết mà không phải rết kia nhiều đến mấy ngàn nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị Vương Phật Nhi chém chết gần hết, máu văng đầy đất.

Vương Phật Nhi nhẹ nhàng hạ xuống, đứng đối diện với thứ quái vật khổng lồ cơ quan chiến thành này, tuy hắn muốn chiếm làm của riêng nhưng lại không biết làm thế nào để mang đi. Hắn đang vò đầu bứt tai thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hú dài rồi một dòng khí như cầu vồng đỏ ngang nhiên phá vỡ mây trời cuồn cuộn bay đến phía trên cơ quan chiến thành thì thu lại và hóa thành một thiếu niên dáng người nhỏ gầy, cặp mắt hữu thần sáng ngời.

Vương Phật Nhi giật mình kinh hãi. Thiếu niên này vừa mới hiện thân đã thể hiện khí thế không thua già Bạch thái giám, võ công đúng là mạnh mẽ hiếm thấy trên đời. Hắn thủ thế sẵn sàng đối địch, chợt thấy người thiếu niên cất giọng nói già nua thì liền yên tâm.

" Tiểu tử Bạch Nguyệt tộc, thì ra ngươi là thế này, chẳng trách đánh bậy đánh bạ mà lại phản tổ trở thành hoang thần."

" Thì ra là Chi Hiểu Long tiền bối, sao ngài lại có hình dáng như thế này?"

Vương Phật Nhi hỏi giọng kinh ngạc. Chi Hiểu Long cười hắc hắc, đáp:" Vừa rồi lão phu phá vỡ Mãnh Thú Đạo đến Nhân Gian Giới du ngoạn một vòng, đoạt được cái thể xác thiếu niên này, mất sáu canh giờ thì đả thông kinh mạch toàn thân rồi mới quay trở lại."

" Đâu chỉ là đả thông kinh mạch toàn thân! Lão già này đúng là quá giảo hoạt đi!"

Vương Phật Nhi cũng không bóc trần dụng ý của Chi Hiểu Long, chỉ vào cơ quan chiến thành và nói:" Không có Đầu lâu của Lý Hư thì cái này đã thành một đống phế liệu rồi. Tiền bối định đi đâu? Có muốn đến Đại Lôi Âm tự của ta ở tạm một thời gian hay không?"

Chi Hiểu Long ngước nhìn trời. Không biết Đầu lâu của Lý Hư đã bay lại gần từ khi nào. Cũng không biết cái đầu lâu cực lớn này bay lượn trên không trung đã hấp thu được bao nhiêu năng lượng lôi điện mà trong ngọn lửa đỏ bao quanh nó đã có sấm nổ ầm ầm, chớp giật liên hồi.

Lão bảo Vương Phật Nhi:" Ngươi thì biết cái gì chứ? Cơ quan chiến thành này chính do một tay ta kiến tạo, Đầu lâu của Lý Hư cũng do ta nghĩ ra biện pháp thu phục đến đây đảm nhiệm làm nguồn gốc lực lượng cho tòa cơ quan chiến thành này. Tiểu tử hãy đến đây giúp ta sắp đặt lại Đầu lâu của Lý Hư vào trong cơ quan chiến thành nào!"

Chi Hiểu Long xoa hai tay, một nhành mây xanh biếc liền từ trong cơ thể toát ra, chớp mắt đã kết thành một bộ giáp mây rồi lao thẳng tới chỗ Đầu lâu của Lý Hư còn đang quay cuồng trên tầng mây. Vương Phật Nhi khẽ nhận lời, nhẹ nhàng bay lên, vuốt song chưởng hóa thành một thanh đại bổng bằng băng cầm trong tay, nghĩ thầm trong bụng:" Chẳng biết vị Chi Hiểu Long tiền bối này có biện pháp gì để chế ngự Đầu lâu của Lý Hư đây? Ta cần cẩn thận một chút."

Khi Chi Hiểu Long đuổi kịp Đầu lâu của Lý Hư thì Vương Phật Nhi lại yên lòng. Chi Hiểu Long chính là dùng Trường Sinh Ngự Ma Kinh thần thông. Vương Phật Nhi vẫn chưa nhúng tay, đứng xem Chi Hiểu Long vận dụng thần thông hàng phục Lý Hư rồi âm thầm ngưng tụ một hạt chân khí nguyên thai và cấy vào bên trong Đầu lâu của Lý Hư.

Hạt chân khí nguyên thai nguyên bản của hắn đã bị tàn hồn của Đầu lâu của Lý Hư phá hủy mất rồi.

Đầu lâu của Lý Hư tuy có thần thông khôn cùng nhưng dù sao cũng là vật chết đã mất năng lực tự chủ, lại một lần nữa bị Chi Hiểu Long khống chế, mang về đặt ở trong cơ quan chiến thành. Không quá một lát, đáy tòa chiến thành này đã phun ra khói mây ngũ sắc và lại lần nữa bay lên trên không trung.

" Tiểu tử Bạch Nguyệt tộc, ngươi có muốn lấy toàn cơ quan chiến thành này không?"

Vương Phật Nhi đang tính toán xem nếu mình xuất thủ thì có mấy phần chắc chắn sẽ giết được Chi Hiểu Long để đoạt lấy quyền khống chế cơ quan chiến thành, nghe lão quỷ ngàn năm hỏi thế thì liền cả kinh, ho khan một tiếng rồi đáp:" Cơ quan chiến thành này là tâm huyết của tiền bối, vãn bối làm sao dám có ý mong cầu."

Hắn lại nghĩ thầm trong lòng là:" Tuy ta có thể có được chân thân Thái cổ ma viên nhưng cũng không chắc đánh thằng lão quỷ mấy ngàn tuổi này. Thứ không chiếm được thì không thể nổi lòng tham!"

Chi Hiểu Long cười hắc hắc, điềm nhiên bảo:" Tòa cơ quan chiến thành này quả thật là tâm huyết một đời của lão phu, tuy nhiên ta cũng không ngờ rằng ngày vật ấy tạo thành cũng chính là lúc ta gặp hạn bị trấn áp. Nay thấy vật mà lòng cực kỳ khó chịu, tặng ngươi cho khuất mắt."

Vương Phật Nhi cố nén mừng rỡ trong lòng, nói đỡ lời:" Tòa cơ quan này chiến thành chỉ có thể bay lượn được ở Mãnh Thú Đạo, cho dù ta có lấy thì cũng không thể nào sử dụng được. Hay là tiền bối cứ giữ lấy, biết đâu ngày sau còn phải sử dụng đến nó."

Chi Hiểu Long lắc đầu, bảo Vương Phật Nhi:" Tất nhiên là tòa Hắc yêu thành này có thể xuất hiện ở Nhân Gian Giới. Lúc trước, khi kiến tạo nó thì ta đã khổ công suy nghĩ ra một ý tưởng sáng tạo độc đáo. Ngươi cũng biết rằng núi Linh Cữu này chính là nơi lúc trước Yêu tộc đại thánh Thủy Câu Thần đánh chết Lý Hư. Thi hài của Lý Hư phân tán ở khắp nơi trong núi Linh Cữu nên ta dùng Đầu lâu của Lý Hư làm nguồn lực chuyển động cho Hắc Yêu thành chính là để có thể mượn linh lực thi hài Lý Hư phân tán ở các nơi trong núi Linh Cữu mà tự nhiên ra vào Mãnh Thú Đạo."

Vương Phật Nhi nghe Chi Hiểu Long giải thích xong thì khâm phục lão quỷ mấy ngàn tuổi này sát đất và cũng hiểu được cái ngọn núi như máu thịt kia là cái gì." Tiền bối quả nhiên thần thông quảng đại, trí tuệ như thần! Nếu tòa Hắc Yêu thành này có thể mượn dùng di hài của Lý Hư mà tự nhiên qua lại giữa Mãnh Thú Đạo và Nhân Gian Giới thì chẳng phải là xuất quỷ nhập thần, có thể dễ dàng đánh bại bất cứ đội quân nào." Truyện "Đại Viên Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chi Hiểu Long nói với giọng cực kỳ đắc ý:" Thời ấy ta đã nghĩ tới việc dùng tòa Hắc Yêu thành này đánh dẹp thiên hạ, thống nhất hai tộc Nhân Yêu, tạo thành nghiệp bá muôn đời. Nếu không phải di hài Lý Hư, chỉ có ở núi Linh Cữu, Hắc Yêu thành không thể nào di chuyển quá xa thì dù cho quân đội mạnh đến cỡ nào, ta cũng chỉ cần trở bàn tay một cái là lập tức tan thành tro bụi." Truyện "Đại Viên Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vương Phật Nhi thầm kinh hãi, cũng không dám hỏi vì sao lão quỷ mấy ngàn tuổi này từ bỏ hùng tâm vạn trượng mà tặng Hắc Yêu thành cho người khác. " Ta phải nói chuyện cẩn thận hơn, nếu hỏi sai một câu khiến Chi Hiểu Long nổi lên ý chí ngày xưa thì không phải khôn quá hóa dại ư?"



1 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 54840 / Điểm: 1222

Tâm trạng:

Quyển 9: Ngũ Thức Thần Thông.

Hồi 9

Dịch: Dạ Vũ

Nguồn: kiemgioi.com

Nội dung thu gọn

Có hai điểm đen bay chập chờn trên bầu trời mạn bắc núi Linh Cữu, chính là Chi Hiểu Long và Vương Phật Nhi mới rời khỏi Mãnh Thú Đạo.

Chi Hiểu Long quét ánh mắt tham lam nhìn xuống mặt đất, miệng lẩm nhẩm những gì không rõ, bộ áo giáp mây trên người tỏa ra vô số sợi dây mây xanh biếc uốn lượn trông như linh xà. Còn Vương Phật Nhi thì lại nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt bình thản không kinh hãi không tức giận.

" Tiểu tử Bạch Nguyệt tộc, ngươi có biết suốt một trăm năm đầu tiên bị trấn áp ở trong cơ quan chiến thành thì ta nghĩ đến điều gì không?" Chi Hiểu Long không đợi Vương Phật Nhi trả lời đã nói luôn như tự trả lời với mình:" Trong một trăm năm đầu, ta nghĩ xem làm thế nào để phá vỡ hoàn cảnh nguy khốn, sau đó đánh dẹp thiên hạ, thậm chí còn muốn tha thứ cho kẻ đã giam cầm ta."

" Sau năm trăm năm bị trấn áp khiến trong lòng tràn ngập oán hận, ta thề một khi thoát ra được thì sẽ giết sạch người trên thế giới này để cho tất cả mọi người biết đến nỗi khổ sở mà ta đã chịu ."

" Sau một ngàn năm, ta chỉ cầu có thể thoát ra chứ chẳng còn ham muốn cái gì nữa. Cái gì là nghiệp bá anh hùng, võ công cường thịnh, danh lưu thiên cổ, con mẹ nó đều là chó má cả. Lão phu chỉ cần sinh sống một cách vui vẻ trong trời đất này là đã vạn phần hài lòng rồi. Cho nên ta sẽ cho ngươi Hắc Yêu thành, dạy cho ngươi cả phương pháp khống chế nó, về sau lão phu chỉ muốn cuộc đời hưởng thụ, thưởng thức những hương vị mà quãng đời trước kia đã xem nhẹ."

Vương Phật Nhi lúc này mới đột nhiên mở mắt, hai luồng băng diễm không ngừng lập lóe trong con ngươi, có vẻ mệt mỏi hỏi Chi Hiểu Long:" Chẳng lẽ sau khi phản tổ, có được chân thân Thái cổ ma viên thì ta sẽ không có cách nào dẫn động thiên kiếp nữa hay sao?"

Chi Hiểu Long cười ha ha đáp:" Uy lực của thiên kiếp thì dù là hạng người có võ công thông huyền cũng sợ mất mật không dám tùy tiện nhắc tới, ngươi lại muốn nếm thử hay sao? Từ xưa đến nay cũng không biết có bao nhiêu cao thủ đã chết dưới thiên kiếp, là Hoang thần thì suốt đời sẽ không gặp thiên kiếp, nó chính là một loại phúc duyên đó!"

Mặt Vương Phật Nhi vẫn buồn rười rượi, khẽ nói:" Không biết ta so sánh với người đã vượt qua tiểu thiên kiếp thì ai lợi hại hơn ai!"

Chi Hiểu Long hắc hắc mấy tiếng, không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chỉ nói:" Ngươi muốn biết thì hãy đi tìm cao thủ tiểu thiên kiếp mà động tay động chân một trận thì chẳng phải hiểu rõ ngay được. Nhưng nói trước là lão phu không thừa hơi so chiêu với ngươi đâu nhé."

Vương Phật Nhi cười bảo:" Tiền bối có võ công nghiêng trời lệch đất, vãn bối tự biết không địch lại thì làm sao dám khiêu chiến. Nhưng mà cũng chẳng biết có được bao nhiêu cao thủ có thể vượt qua thiên kiếp trên cõi đời này."

Chi Hiểu Long cười nhẹ nói:" Ta chỉ mới thoát vây nên không biết mấy ngàn năm nay trung thổ Thần Châu đã xuất hiện những nhân vật nào, tuy nhiên một khi vượt qua tiểu thiên kiếp thì tuổi thọ sẽ tăng lên rất nhiều, cũng không phải không có khả năng sống trên nghìn tuổi. Theo lý mà nói, trên đời này chắc chắn phải có năm ba chục cao thủ thiên kiếp mới hợp tình hợp lý. Ngươi muốn biết tổng cộng có bao nhiêu người, là những ai thì nên tìm kiếm một thứ bảo vật gọi là Hoàng Thiên Bảng thì sẽ biết ngay."

" Năm ba chục người ư?" Vương Phật Nhi tức thì phát khiếp nhảy dựng lên, thầm nghĩ:" Nếu như vậy thì chẳng phải là còn nhiều hơn cả cao thủ nhất, nhị phẩm sao?" Trước đây, khi được cùng Cưu Ma La Cấp Đa lên trên Xích Tinh Thai thì hắn còn chưa đủ năng lực để xem những thứ giấu ở phần trên Hoàng Thiên Bảng của Đại Càn, bởi vậy nghe Chi Hiểu Long giải thích thì thật sự kinh hãi.

Chi Hiểu Long thét một tràng dài, âm thanh chấn động ngàn dặm, lại bị các ngọn núi của dãy Linh Cữu phản xạ lại nghe như rồng ngâm hổ gầm khiên vô số chim thú kinh sợ.

" Nơi này hẳn là lãnh địa của Hy Cùng tộc. Người của Hy Cùng tộc rất khỏe và dũng mãnh, tuy ngươi đã bước vào địa vị Hoang thần nhưng dù sao cũng là mới nên đùng có chọc giận đám mọi rợ này. Bọn họ coi người xâm phạm là kẻ thù của toàn tộc, không chết không thôi!"

Vương Phật Nhi nhún vai, điềm đạm nói:" Ta cũng không là kẻ hay gây chuyện. Hy Cùng tộc đang bị Cơ Huyễn tấn công, sợ là không có ai rảnh dỗi mà kiếm chuyện với ta."

Hắn tiện thể nói qua một lần về đại thế thiên hạ hiện tại cho Chi Hiểu Long. Chi Hiểu Long cười ha hả nói:" Chắc ngươi không biết Hy Cùng tộc khét tiếng đến thế nào ở thời Nhâm Cưu vương triều. Bọn họ là một chi Thái cổ yêu tộc nhưng lại sinh hoạt trong lãnh thổ của Nhâm Cưu vương triều, không chịu sự khai hóa của nhân tộc. Nhâm Cưu vương triều chinh phạt hai mươi tám lần nhưng đều bị tổn binh hao tướng, phải rút lui mà chẳng được công cán gì. Nếu tên danh tướng của Đại Càn vương triều kia có thể chinh phục được Hy Cùng tộc thì ta cũng muốn tán thưởng hắn." Truyện "Đại Viên Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vương Phật Nhi cũng không thừa hơi quan tâm đến cuộc chiến giữa Cơ Huyễn và Hy Cùng tộc, hắn giờ chỉ nghĩ đến chuyện dị thú của Mãnh Thú Đạo có thể ăn được hay không. Nếu là trước đây, cho dù hắn có bản lĩnh tiến vào Mãnh Thú Đạo, chịu làm nô lệ thì một mình cũng không có cách nào vận chuyển đủ thức ăn cho mấy vạn dân cư, nhưng bây giờ đã có cơ quan chiến thành, một lần có thể đưa mấy vạn người vào Mãnh Thú Đạo săn bắt vài ngày là có thể mang về đủ thịt ăn.

" Tuy chỉ ăn mỗi thịt thì có khả năng không đủ chất nhưng vẫn còn hơn là bị chết đói, tìm kiếm thêm vài phương pháp bí truyền về ẩm thực, lấy lá cây bao thịt nướng ăn thì hẳn là có thể ứng phó được qua năm nay." Vương Phật Nhi sốt ruột muốn trở về gặp Hổ Báo kỵ của mình, bèn mỉm cười nói với Chi Hiểu Long:" Tiền bối nên đến ở trong Đại Lôi Âm tự của ta một thời gian, tuy chùa nhỏ đơn sơ nhưng cũng cung phụng đủ mọi thứ."

Chi Hiểu Long hừ một tiếng, đáp:" Tiểu tử Bạch Nguyệt tộc, ngươi muốn chiêu dụ lão phu thì vẫn còn kém vài bậc. Tạm thời cư trú ở chỗ ngươi thì không có vấn đề, nhưng mà đừng hy vọng ta sẽ bỏ công làm việc cho ngươi."

Vương Phật Nhi cũng không tranh cãi, chỉ âm thầm đánh giá chỗ mà bọn họ thoát ra. Đây đã không phải là mạn Nam dãy Linh Cữu là nơi hắn tiến vào Mãnh Thú Đạo mà là chỗ giáp với Hy Cùng tộc, khiến cho hắn cũng bất ngờ.

" Về sau nếu có thể chiếm được nơi giao tiếp với sáu này châu quận của Đại Càn vương triều này thì không thể để bị bốn thế lực bao vây cô lập như Đại Lôi Âm tự được. Hắc hắc, việc này rồi từ từ sẽ làm."

Chi Hiểu Long không muốn quay lại Mãnh Thú Đạo nên Vương Phật Nhi cũng không nói nhiều. Hai người ngự khí phi hành về lại nơi Vương Phật Nhi sẽ gặp Hổ Báo kỵ.

Đợi khi trụ trì trở về, đám binh lính thiếu niên vừa được Vương Phật Nhi chọn lựa ra mới thật sự yên tâm bởi vì bọn họ đều là người của Đại Lương quân và Hoang Mộc quân, còn khá là lo sợ đối với chủ công mới, không biết Vương Phật Nhi là người tàn bạo hay là nhân hậu. Bọn họ đang ở phía nam núi Linh Cữu, trừ khi tiến vào Vô Tận Lâm Hải vạn phần hung hiểm thì không có cách nào để chạy trốn, lại sợ nếu Vương Phật Nhi xảy ra chuyện gì thì sẽ bị trừng phạt.

Khi rời khỏi Mãnh Thú Đạo, Vương Phật Nhi đã điều chỉnh phương hướng của cơ quan chiến thành, tuy nhiên tốc độ của vật quá lớn này chậm hơn nhiều so với loại cao thủ như hắn và Chi Hiểu Long, nhưng đợi được vài canh giờ thì cũng có một tiếng nổ vang trời, Hắc Yêu thành rốt cục lại xuất hiện tại Nhân Gian Giới.

Chi Hiểu Long cười hắc hắc, ngồi ung dung trên một mỏm đá lớn uống trà. Vương Phật Nhi sai quân mang theo lá cây có hương vị thanh nhã là loại mà hắn và Phượng Sồ đã làm thành thứ trà này. Vừa rồi hắn dùng Đại Nhật chân hỏa pha một bình trà khiến cho lão quỷ mấy ngàn năm này uống mà phát nghiện, chẳng thèm đi xem Vương Phật Nhi điều binh khiển tướng như thế nào nữa.

Đột nhiên thấy một vật khổng lồ quái dị như thế xuất hiện, binh lính Hổ Báo kỵ đều vô cùng kinh hãi. Vương Phật Nhi truyền mệnh lệnh xuống nhưng không một ai nhúc nhích. Mãi khi Vương Phật Nhi lại gầm lên thì họ mới lò dò đi về phía cơ quan chiến thành.

Sau khi tiến vào cơ quan chiến thành, hơn tám trăm tên binh lính Hổ Báo kỵ rốt cục cũng bớt lo sợ, phân công nhau đi điều khiển Hỏa Long Bào dưới sự chỉ huy Vương Phật Nhi. Vương Phật Nhi khởi động cơ quan chiến thành, lại lần nữa tiến vào Mãnh Thú Đạo. Có kinh nghiệm lần trước, Vương Phật Nhi điều khiển cơ quan chiến thành bay thẳng một lèo đến một vùng có dị thú tụ tập ở phía Nam.

Dị thú ở nơi này có tên gọi là Tuế Tam, trông như những con lợn rừng khổng lồ, chẳng những tính hung ác mà còn có số lượng rất nhiều, phải đến mười vạn con. Đám binh lính Hổ Báo kỵ trông thấy dị thú hung dữ như thế, nếu không phải đang ở trên cơ quan chiến thành thì chỉ e đã sợ đến vãi ra quần.

Vương Phật Nhi quát lớn hạ lệnh cho vạn khẩu pháo Hỏa Long Bào trên Hắc Yêu thành đồng thời phát hỏa bắn gục một mảng những con dị thú Tuế Tam này. Binh lính Hổ Báo kỵ không ra khỏi thành mà từ trên tường thành Hắc Yêu phóng những ngọn câu liêm buộc dây thừng dài xuống bên dưới, mất khoảng một canh giờ thì đã bắt được hơn ngàn thú săn.

Khi Hắc Yêu thành thoát ra khỏi Mãnh Thú Đạo thì đã ở cách Đại Lôi Âm tự không xa. Vương Phật Nhi chỉ huy đám lính Hổ Báo kỵ vận chuyển thú săn được ra, chợt ngẩng đầu nhìn rồi la lên một tiếng không hay.

Bạch thái giám vốn không biết đã bỏ đi đến nơi nào giờ không biết vì sao lại xuất hiện. Ông ta dẫn theo hai con Long Thứu màu đen cực lớn đang đánh nhau ầm ầm với Chi Hiểu Long. Cũng không biết Bạch thái giám đã dùng thủ đoạn gì mà hỏa diễm kim sắc vốn có trên người hai con Long Thứu màu đen kia mạnh hơn nhiều so với trước đây, tốc độ chuyển động, độ linh hoạt đều tăng gấp mấy lần, lúc công kích cũng có phép tắc, tinh xảo hơn nhiều so với cao thủ bình thường.

Chi Hiểu Long có mấy ngàn năm công lực, võ công thông huyền nhưng thứ nhất là lão đã bị hủy mất thân thể từ lâu, giờ tạm thời chiếm lấy thân thể của người thiếu niên này nên chỉ có thể sử dụng được bảy thành võ công. Thứ hai là lão bị áp chế nhiều năm như vậy, tuy rằng đầu óc đã nghĩ ra vô số chiêu số tinh diệu nhưng chân tay lại không phối hợp được.

Bạch thái giám được hai con Long Thứu trưởng thành hỗ trợ, tuy áp chế Chi Hiểu Long xuống hạ phong nhưng lão này vẫn có thể ổn định trận thế và liên tục phản kích.

Vương Phật Nhi vuốt hai tay một cái, trên tay liền xuất hiện cây đại bổng bằng băng tinh. Hắn hét lớn rồi bay vọt lên trên trời cao, kêu lên:" Không biết hai vị tiền bối có gì hiểu lầm, hãy để cho vãn bối hoà giải một lần nhé."

Bạch thái giám biết rõ Vương Phật Nhi, thấy mới một thời gian không gặp mà tiểu tử này như rồng như hổ, bá khí trào dâng, có thực lực trên tu vi nhất phẩm thì liền chấn động. Lão cũng nghe ra ý tứ là Vương Phật Nhi có chút giao tình với vị tuyệt thế cao thủ chẳng biết từ đâu ra này, bằng không đã muốn Vương Phật Nhi giúp mình, hai người hai chim liên thủ thì nhất định có thể nắm chắc phần thắng.

Chi Hiểu Long múa thanh huyễn đao, đang chiến đấu cực kỳ sướng khoái, trông thấy Vương Phật Nhi xuất hiện thì quên luôn việc mình vừa mới nói xong lag không có hứng thú đùa cợt với tiểu tử này. Lão hét lớn:" Hay. Tiểu tử Bạch Nguyệt tộc, ta đang cảm thấy chỉ có một đối thủ thì không đã thèm, ngươi đến vừa lúc giúp lão phu phát tiết cơn phiền muộn."

" Con mẹ nó, đúng là lão điên!"

Vương Phật Nhi quét ngang cây đại bổng đánh mạnh vào thanh khí đao xanh biếc của Chi Hiểu Long, không thể tránh khỏi bị kéo vào trong vòng chiến.

Trong lòng bàn tay Bạch thái giám có hơn chục luồng âm lôi màu đen tương hỗ với nhau tạo thành một thanh khí đao thật dài, đúng là tuyệt kỹ Âm Lôi đao cương thành danh của Võ thánh Bạch Nguyệt tộc. Môn tuyệt kỹ này trong tay lão sử dụng có uy lực mạnh gấp trăm lần so với cái tên hoàng tử Bạch Tuyền Dị kia, tung hoành ngang dọc, có khí thế tựa như thiên quân vạn mã. Mặc dù Chi Hiểu Long rất thần thông cũng không dám thử trực tiếp đương đầu mà chỉ vận dụng các loại thủ pháp xảo diệu để làm tiêu tan âm lôi không ngừng nổ tung trời của âm lôi đao cương.

Vương Phật Nhi và Bạch thái giám vừa kề vai chiến đấu thì trận đấu liền thay đổi cục diện. Tuy Vương Phật Nhi không vượt qua thiên kiếp, giờ phút này cũng không biến hóa thành chân thân Thái cổ ma viên nhưng vẫn có một thân thần lực vô cùng mạnh, không thể ngăn cản.

Bạch thái giám nheo mắt nhìn và liền phát hiện ra sự khác thường, bèn truyền âm hỏi:" Tiểu tử, mấy ngày không gặp mà sao ngươi lại có được một thân thần lực thế này? Cho dù vượt qua ba lần thiên kiếp thì cũng chỉ có chân khí hùng hậu hơn chứ không thể nào làm cho khí lực mạnh mẽ như thế này."

Vương Phật Nhi cười hắc hắc, đáp:" Ta tìm được Hắc Yêu thành, gặp Chi Hiểu Long tiền bối và Đầu lâu của Thái cổ thần thú Lý Hư, cuối cùng cũng không biết tại sao lại biến thành cái dạng này. Bản thân ta cũng không hiểu."

Bạch thái giám chấn động trong lòng, cũng không biết đó là cái mùi vị gì.

Thập Phương Đống Ma Đạo là võ học năm đó Thủy Câu Thần truyền xuống, người Bạch Nguyệt tộc đời sau có huyết mạch quá loãng nên thân thể không chịu nổi khí băng hàn đến mức làm vạn vật hóa băng đó. Rồi có vị đại thánh trong tộc chỉnh sửa lại theo đường lối khác, dùng nội lực thuần hỏa cực dương vận chuyển ngũ tạng, dùng nội lực băng hàn tới mức đông lạnh phát ra bên ngoài thân mà sáng tạo ra chiêu số võ học vương đạo bao hàm cả âm dương cương nhu không thiếu mặt chỗ nào, nhưng lại cần phối hợp với một môn võ học khác của Bạch Nguyệt tộc là Nhật nguyệt triều tịch bí quyết thì mới có thể đạt tới cảnh giới cường thịnh nhất.

Vương Phật Nhi gặp kỳ ngộ, phản tổ có được sức lực Hoang thần nên thân thể vô cùng mạnh mẽ, do đó Thập Phương Đống Ma Đạo tự động khôi phục lại thành nguyên bản do Thủy Câu Thần truyền xuống. Băng hàn khí vô cùng uy mãnh, Vương Phật Nhi cầm trong tay cây đại bổng bằng băng, càng đấu thì thần thái càng dâng cao. Mặc dù xét về võ công thì hắn yếu nhất trong ba người nhưng xét về khí thế thì Thập Phương Đống Ma Đạo sinh ra băng diễm, hung uy ngập trời. Truyện "Đại Viên Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Binh lính Hổ Báo kỵ bên dưới trông thấy chủ soái xông lên giữa không trung, muốn trợ trận thì không đủ tư cách, muốn rời đi thì lại không có mệnh lệnh nên chỉ có thể đứng yên nhìn lên trời cao, ai nấy nghĩ thầm trong lòng:" Khó trách hồi còn ở trong Hoang Mộc quân, Đại Lương quân đều có truyền thuyết về Đại Lôi Âm tự. Cả đời chúng ta còn chưa từng thấy loại cao thủ có thể bay lượn thế này, vừa đến Đại Lôi Âm tự đã gặp luôn tận ba bốn người. Sau này ở lại nơi đây thì không bao giờ sợ bị thua thiệt nữa."

Bạch thái giám gia tăng kình lực đánh một chiêu bức Chi Hiểu Long lui về phía sau, song chưởng hợp lại rồi cũng ngưng thành một cây đại bổng bằng băng. Lão cũng là người của Bạch Nguyệt tộc, căn cơ võ học cũng là Thập Phương Đống Ma Đạo, giờ thấy Vương Phật Nhi dùng tới võ công của bản tộc thì cũng không khỏi động lòng.

" Vương Phật Nhi! Thập hung sát thần bổng của ngươi có hỏa hầu còn rất kém, hay là lão phu dạy cho ngươi cách làm thế nào để phát huy uy lực của Thập Phương Đống Ma Đạo nhé!" Truyện "Đại Viên Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ba người cùng nóng tính, không ai nghĩ đến chuyện ngừng tay mà đều muốn đem chính mình khổ học suốt đời của mình ra nghiệm chứng một phen để đến khi phải dùng đánh địch giành chiến thắng thì không bị có khuyết điểm.



10 tiếng trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 54840 / Điểm: 1222

Tâm trạng:

Quyển 9: Ngũ Thức Thần Thông.

Hồi 10

Dịch: Dạ Vũ

Nguồn: kiemgioi.com

Nội dung thu gọn

Vương Phật Nhi hai mắt đỏ ngầu, ý niệm chém giết trong lòng càng ngày càng nồng đậm. Sau khi công lực lại lần nữa đột phá, hắn đã hiểu vô cùng tinh thục bảy biến hóa đầu tiên trong thần thông Ma Phật đà thập biến, giờ không cần mặt nạ Huyễn Điệp cũng có thể biến hóa thành hình dáng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Nhưng lúc này, Vương Phật Nhi lại thầm muốn hóa thân thành Thái cổ ma viên để đánh chết Chi Hiểu Long.

" Thật sự là không được rồi. Hóa thân thành Thái cổ ma viên thì thú tính, sát ý tăng mạnh, ta không khống chế được thần trí nữa. Chi Hiểu Long không phải là kẻ cần phải chiến đấu sinh tử, ta phải bình tĩnh, bình tĩnh! Bình tĩnh......"

Thập Phương Đống Ma Đạo là võ học băng hệ đệ nhất thiên hạ, nhưng chân khí cực kỳ băng hàn cũng không thể làm cho Vương Phật Nhi cảm thấy có chút " lạnh " nào. Hắn chỉ cảm thấy máu trong người càng ngày càng là sôi sục, không hung hăng giết chóc thì không thể ổn định tâm tình.

" Vương Phật Nhi, ngươi làm sao vậy? Ta là Bạch thái giám!"

" Cút ngay!"

Bạch thái giám thấy Vương Phật Nhi có vẻ bất thường liền lên tiếng can ngăn. Vương Phật Nhi chỉ thấy một cảm giác nóng giận không thể phát tiết, quét ngang môt chiêu Thập Hung Sát thần bổng định đập tan cái người đứng chướng mắt này.

Cây đại bổng bằng băng vừa thoát khỏi tay, Vương Phật Nhi liền biết không ổn:" Tại sao ta lại hạ thủ đến mức này với Bạch thái giám tiền bối?"

Bạch thái giám cũng thầm phát giận. Lão không cậy mạnh đọ sức với Vương Phật Nhi, chỉ phất nhẹ một cây đại bổng bằng băng tương tự phát ra một luồng lực ôn hòa khiến chiêu bổng của Vương Phật Nhi tức thì mất cân bằng lệch sang một bên.

Khác với Bạch thái giám và Chi Hiểu Long hoàn toàn dựa vào tu vi của bản thân mà tung hoành trên không trung, Vương Phật Nhi có thể bay lượn là dựa vào Thừa Long niệm pháp của Đại Lạn Đà tự nhưng hắn không phải vượt qua thiên kiếp nên thân pháp không linh hoạt bằng Bạch thái giám. Truyện "Đại Viên Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hai người này vừa đối chiêu thì Chi Hiểu Long cười một tiếng cuồng ngạo rồi phát ra hai đạo đao khí chia thành tả hữu tấn công vào Bạch thái giám, chớp mắt đã tới bên người. Một đạo chân khí vô cùng ôn nhu lập tức phong tỏa kinh mạch toàn thân Bạch thái giám.

Bạch thái giám thầm kinh hãi, vội vàng thúc đẩy kình lực để phá đạo chân khí đòi mạng này. Tuy kinh mạch của cao thủ tiểu thiên kiếp đã như có như không, nhưng kỹ xảo điểm huyệt nhằm vào các cao thủ tiểu thiên kiếp thì các nhà các phái đều có. Loại chiến đấu kịch liệt này, chỉ cần hơi chần chừ một lát là sẽ lập tức chiến bại chết người.

Vương Phật Nhi lại không để ý đến trận chiến mà vội trèo lên lưng một con Long Thứu khoanh chân ngồi để ổn định lại những xao động cảm xúc. Chi Hiểu Long phát động chân khí hộ thân mạnh mẽ bức lui hai con Long Thứu màu đen đang tận tâm giúp chủ, búng mười ngón tay khiến chân khí tạo thành vô số luồng khí xanh biếc như tấm lưới dễ dàng cuốn lấy Bạch thái giám. Lão cười đắc ý, đang định lên tiếng thì đột nhiên Bạch thái giám mặt sậm hắc khí hét lớn, một hình ảnh ma thần hung sát liền hiện lên sau lưng.

Công lực Bạch thái giám đột nhiên tăng mạnh, hắc khí trên người ngùn ngụt, phá tan những luồng khí của Chi Hiểu Long đang trói buộc. Bạch thái tử của tiền triều này lộ vẻ mặt cực kỳ giận dữ, râu tóc tung bay, sát ý, chiến ý bùng lên mạnh hơn trước cả chục lần.

Một hồi luận võ đã sắp biến thành một trận quyết đấu vì danh dự.

Vương Phật Nhi chuyển đổi thuộc tính chân khí trong cơ thể, điều động tâm pháp Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến mới áp chế được phiền muộn trong lòng. Khi hắn rời khỏi con Long Thứu màu đen, thấy hai người đã định dùng đến chân hỏa để đánh nhau thì không biết nên khóc hay cười.

Lúc này, Vương Phật Nhi cũng không tính sẽ lại tham gia trận chiến đấu. Hắn đằng hắng mấy tiếng rồi chậm rãi nói:" Hai vị tiền bối đánh tiếp thì tất nhiên sẽ không chết không ngừng. Liệu có đáng không?"

Bạch thái giám rùng mình. Lão vẫn tâm tâm niệm niệm suốt mấy chục năm không quên là phải đến đế đô của Đại Càn vương triều để báo thù kẻ đã làm cho mình không còn khả năng đàn ông. Mối sỉ nhục vô cùng lớn này vẫn còn ghi tâm khắc cốt nên Bạch thái giám có thể chịu nhịn bất cứ điều gì.

Chi Hiểu Long cũng hơi trầm ngâm. Giết Bạch thái giám thì lão tự nghĩ có thể làm được nhưng Vương Phật Nhi thì chắc chắn sẽ không ngồi xem. Đối phó với Vương Phật Nhi ở trạng thái bình thường và Bạch thái giám so với đối phó với Vương Phật Nhi biến thành chân thân Thái cổ ma viên và Bạch thái giám là hai khái niệm khác hẳn nhau. Mới thoát khỏi vây khốn, Chi Hiểu Long cũng không muốn để nóng giận nhất thời làm xôi hỏng bỏng không.

Hai người đều có ý dừng tay, Vương Phật Nhi cười một tràng dài, vung Đại Nhật hỏa diễm đao chém ngang chia tách hai người ra.

" Chúc mừng Bạch tiền bối thu phục được hai tọa kỵ. Không biết ngài có thấy Khuynh Thành đâu không?"

Lệ Khuynh Thành từ khi vào Đại Lôi Âm tự thì không thấy bóng dáng đâu cả, tất nhiên là trong lòng Vương Phật Nhi cực kỳ lo âu. Bạch thái giám lắc đầu đáp:" Ta mải thuần hóa này hai con chim này nên cũng không thấy cô bạn gái nhỏ của ngươi. Sao? Hai ngươi cãi lộn rồi phải không?"

Vương Phật Nhi cười khổ lắc đầu. Hắn cũng không biết Lệ Khuynh Thành đã đi đâu và vì cái gì mà đến giờ vẫn không thấy trở về. Hắn giơ tay mời hai người:" Đại Lôi Âm tự của ta tuy rằng đơn sơ nhưng cũng có phòng ốc, hai vị tiền bối hãy ở chơi một thời gian đi!"

Chi Hiểu Long cười ha ha, đi theo Vương Phật Nhi thẳng đến Đại Lôi Âm tự.

Vương Phật Nhi ở tại thành lâu trên Nam Thiên Môn quan nên tự nhiên cũng dẫn hai người về nơi đó. Chi Hiểu Long nhìn thấy cái thùng tắm mà Vương Phật Nhi tạo ra thì liền cực kỳ cao hứng, gọi đám thân binh của Vương Phật Nhi đến sai bọn chúng lập tức nấu nước sôi để lão ngâm người cho tan đi uế khí mấy ngàn năm.

Bạch thái giám tới sau, hừ lạnh một tiếng rồi theo Vương Phật Nhi lên tầng thượng của thành lâu, điềm đạm nói:" Vừa rồi ta thấy có một đội binh mã của Đại Càn vương triều vây khốn bên ngoài Đại Lôi Âm tự, có cần ta ra tay giải quyết không?"

Vương Phật Nhi đứng trên thành lâu nhìn ra, mỉm cười lắc đầu bảo:" Chỉ cần Bạch tiền bối có thể cho mượn hai con Long Thứu thì đánh đuổi đạo quân vây thành này chẳng qua chỉ là tốn ít thời gian, đâu phải phiền đến tiền bối tự mình xuất thủ."

Bạch thái giám gật đầu đáp ứng, nói:" Ngươi đã nắm chắc thì tùy theo ý ngươi. Ngươi đã nhắc thỉnh cầu của ta với sư phụ ngươi chưa?"

Vương Phật Nhi gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp:" Đệ tử quá bận rộn, còn chưa có cơ hội trở về Đại Lạn Đà tự."

Bạch thái giám hừ lạnh một tiếng, nói:" Tiểu tử nhà ngươi vận khí ngút trời, võ công tiến cảnh quá nhanh, nhưng vẫn còn không biết người nọ rất lợi hại. Chẳng những Chi Hiểu Long có võ công mạnh mẽ mà ngươi mới chiêu dụ được kia vẫn không phải là đối thủ của hắn, mà còn phải tìm ngươi sư phụ đến liên thủ thì mới nắm chắc được vài phần." Truyện "Đại Viên Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vương Phật Nhi kinh ngạc hỏi:" Bạch tiền bối, rốt cục thì võ công của người đó mạnh đến mức độ nào mà ngay cả dạng cao thủ như Chi Hiểu Long cũng không thể thắng được?" Ban nãy liên thủ với Bạch thái giám hắn đã nói ra lai lịch của Chi Hiểu Long, thế mà Bạch thái giám vẫn không tin tưởng làm cho Vương Phật Nhi càng thêm tò mò.

Bạch thái giám lắc đầu đáp:" Người đó tuy không sống lâu được như Chi Hiểu Long nhưng cũng là lão quái vật mấy ngàn tuổi. Các đệ tử hoàng tộc của Đại Càn vương triều đều gọi lão ta là Hoàng thúc. Kỳ thật người này là thúc thúc ruột của Hoàng đế khai quốc của Đại Càn vương triều, đã thọ hơn ba ngàn năm, còn lâu hơn cả thời gian cai trị đất nước của Đại Càn vương triều. Mấy ngàn năm qua, tuy Tây Địch yêu tộc chúng ta đã xuất hiện các đại tông sư hiếm có như Bạch Nguyệt Võ thánh, Mộc tộc Kiếm soái nhưng lão vẫn yên ổn ngồi trên ngôi cao đệ nhất thiên hạ, vậy có thể biết là lợi hại thế nào."

" Hơn một ngàn năm qua, lão lại bế quan không xuất hiện thì võ công càng thâm sâu khó lường được. Ngày trước, khi ta khiêu chiến với lão...... Chính là một chiêu đã bại." Truyện "Đại Viên Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

" Một chiêu...... Bạch tiền bối, với võ công của ngươi cũng chỉ tiếp được một chiêu! Trên đời này còn ai có thể đánh bại được lão!" Vương Phật Nhi lại lần nữa đột phá, hùng tâm vạn trượng, phát sinh một loại ý chí coi thường thiên hạ thế mà giờ lại nghe nói thiên hạ còn có kẻ mạnh như vậy thì nhất thời có vài phần chán nản.

" Ngươi chớ nên nản lòng như vậy. Ta mất ba mươi năm khổ tu, tự thấy đã mạnh hơn năm đó cả chục lần, nếu có thêm sư phụ ngươi cùng vị Chi Hiểu Long của thời đại Nhâm Cưu vương triều này giúp đỡ thì cũng không để cho lão làm hoành hành."

Vương Phật Nhi chần chừ hỏi:" Bạch tiền bối, vị Hoàng thúc của Đại Càn vương triều này có võ công lợi hại như vậy thì tại sao hai đại tông sư Võ thánh, Kiếm soái của Tây Địch yêu tộc chúng ta không liên thủ đánh chết lão?"

Bạch thái giám tức thì nổi giận, quát:" Sư phụ ta Bạch Nguyệt Võ thánh có địa vị cỡ nào mà phải liên thủ với người khác? Huống chi Kiếm soái của Mộc tộc có hành tung thần bí, căn bản không ai gặp được."

Vương Phật Nhi nghĩ thầm trong bụng:" Xem ra cái lý do sau mới là thật. Không biết hành tung của Kiếm soái Mộc tộc, không có cách nào liên lạc thì tự nhiên là không liên thủ được." Hắn biết rõ Bạch thái giám tôn thờ sư phụ Bạch Nguyệt Võ thánh như thần thánh, câu đó có chứa ý bất kính nên tự nhiên không dám nói ra.

Bạch thái giám ngồi một lúc rồi đứng dậy cáo từ. Lão cũng biết Đại Lôi Âm tự công việc bề bộn, thật sự không thanh nhàn.

Ở trong tòa thành lâu này của Vương Phật Nhi, ngoài bản thân hắn còn có các mỹ nữ thuộc bọn phu nhân của Linh châu mục Đông Phương Sóc là Hoàng Khiếp Tuyết, vợ của người giầu nhất Linh châu là Phương Linh Hồng và tám ca kỹ bọn Yến cơ ở trong bình Tàng kiều. Bạch thái giám thật sự không tiện ở lại nên ở luôn tại Phong Lôi điện của Phật Đà Cái trong Đại Lôi Âm tự.

Vương Phật Nhi tiễn Bạch thái giám rồi trở lại thành lâu của mình, thấy Chi Hiểu Long đang chỉ huy thân binh của hắn chạy loạn chung quanh, bốn năm tên đại hán bưng hoa quả, trà bánh, khăn mặt trông như nhân viên tạp vụ đi qua đi lại thì không khỏi cười khổ. Nếu là người khác mà bị chiếm dụng các cao thủ bực này thì tất nhiên sẽ rất tiếc, trong tay lại có hơn hai mươi mỹ nữ thì đã đem ra tặng để lấy lòng từ lâu rồi. Nhưng Vương Phật Nhi đến từ thế giới văn minh của thế kỷ hai mươi mốt, quan niệm nam nữ bình đẳng đã thấm sâu vào xương cốt nên dù thế nào cũng làm không được loại chuyện này.

" Thôi quên đi, cho dù trong trò chơi Tam quốc cũng chỉ có tặng bảo vật để thăng quan tiến chức chứ không có ban tặng cho mỹ nữ. Ai mà biết lão quỷ Chi Hiểu Long này ham muốn cái gì, chớ có mó d*i ngựa mà ăn đá hậu."

Vương Phật Nhi lắc đầu cười khổ, đang định lên tiếng thì Chi Hiểu Long quát lớn:" Tiểu tử Bạch Nguyệt tộc, Đại Lôi Âm tự của ngươi quả nhiên không tồi. Hãy để ngôi thành lâu này cho lão phu ở đi, còn ngươi dẫn đám phụ nữ trốn ở trên lầu nhìn lén thân thể lão phu kia biến ra ngoài nhanh lên."

Vương Phật Nhi vội vàng che miệng thì mới bịt được tiếng cười. Ngôi thành lâu này được hắn trang hoàng theo phong cách địa cầu, cư trú tự nhiên là cực kỳ thoải mái, nếu Chi Hiểu Long thích thì hắn cũng không thể làm thế nào được, cùng lắm thì chọn một tòa thành lâu khác là xong.

Thấy Vương Phật Nhi gật đầu, Chi Hiểu Long mới nhảy ra khỏi thùng tắm, thay một bộ quần áo sạch, vươn vai nói:" Lão phu cũng là tông sư cơ quan thuật, tinh thâm hội họa, kỹ thuật làm mộc lại càng là thiên hạ vô song thế mà cũng không ngờ căn phòng lại còn có thể bố trí đẹp như thế này. Tiểu tử ngươi rất có thiên phú, có muốn theo lão phu học tập, nghiên cứu thật sâu loại kỹ nghệ này không?"

Vương Phật Nhi hơi lộ vẻ vui mừng, lập tức đáp:" Cơ quan thuật vô cùng ảo diệu, tiểu tử cũng rất thích. Nếu tiền bối nguyện ý dạy thì ta thật mong cầu còn không được."

Chi Hiểu Long hừ một tiếng, nói:" Không biết tiểu tử nhà ngươi có vận khí tốt cỡ nào, lúc trước ta thu đồ đệ cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận, cả đời thu nhận không quá hai đồ đệ. Nếu ngày sau ngươi gặp hai cái tên nghiệp chướng hỗn đản kia thì phải thay lão phu thanh lý môn hộ."

Vương Phật Nhi đáp ứng một tiếng, trong lòng lại cười thầm:" Cho dù có đột phá tiểu thiên kiếp thì giờ hai vị kia cũng đã xương tàn cốt lạnh từ lâu rồi. Ông trời đã giúp đỡ thì ta cứ thoải mái đi đã."

Chi Hiểu Long không biết được ý nghĩ trong lòng Vương Phật Nhi, goi hai gã thân binh lại dâng hoa quả, thò tay lấy ăn vài miếng rồi liền phun phì phì mấy tiếng, hiển nhiên rất là khó nuốt.

Đại Lôi Âm tự không sản xuất được gì, những hoa quả này đều là trái cây dại trong Vô Tận Lâm Hải, hương vị chua chát khó ăn. Vương Phật Nhi thấy Chi Hiểu Long tuy không hề thích những hương vị này nhưng vẫn to há mồm nuốt vào thì thầm cảm thấy đáng thương:" Lão quỷ này bị nhốt mấy ngàn năm ở trong thành Hắc Yêu, ngay cả hoa quả loại này cũng ăn được. Tuy ta cũng đã lâu chưa được ăn cái gì đáng gọi là hoa quả nhưng loại vật này thì xin miễn thứ cho ta bất tài. Bình thường đặt chúng ở trong phòng cũng chỉ để trang trí."

Vương Phật Nhi phân công hai mươi tên thân binh hầu hạ Chi Hiểu Long rồi đi tìm một tòa thành lâu khác. Nhạc Sư Đà trấn thủ Nam Thiên Môn quan, lúc này cũng tới bẩm báo cho hắn tình hình mấy ngày qua.

Tuy Cơ Lạc Hồng là thủ hạ của một trong bảy đại thần tướng mới của Trung thổ có binh pháp lợi hại nhưng cũng không thể làm gì được Nam Thiên Môn quan, còn Nhạc Sư Đà bị vây ở trong thành thì cực kỳ tức giận, tới hỏi Vương Phật Nhi có ra khỏi thành khai chiến hay không.

Nếu đổi là mấy ngày trước thì Vương Phật Nhi đương nhiên sẽ bắt Nhạc Sư Đà cố thủ Nam Thiên Môn quan không để ý tới việc Cơ Lạc Hồng khiêu khích. Binh tướng thủ hạ của hắn ba bè bảy mối, năng lực chẳng ra gì, muốn đánh nhau với Chiến Kích quân hùng mạnh của Cơ Lạc Hồng thì mười trận phải thua chín.

Nhưng hiện giờ thì đã có khác biệt rất lớn. Tuy năng lực của binh lính vẫn kém như cũ nhưng hắn là chủ tướng thì đã thay da đổi thịt, hơn nữa lại có hai con Long Thứu màu đen của Bạch thái giám trợ chiến thì chỉ cần số phận không phải quá kém, đánh bại Cơ Lạc Hồng là việc đương nhiên.

Hắn đang bàn bạc với Nhạc Sư Đà xem nên xuất binh như thế nào thì Khương Văn Lễ ở ngoài cửa đột nhiên la lên:" Chủ công, Khuynh Thành tiểu thư trở về cùng với năm vị trưởng bối trong môn phái của nàng. Ngài có đi ra đón hay không?"

Vương Phật Nhi nghe thấy tin tức này tức thì khá kinh ngạc, Lệ Khuynh Thành trở về tất nhiên là chuyện tốt, nhưng tại sao bên cạnh nàng lại xuất hiện năm vị trưởng bối ? Không có thời gian nghĩ nhiều, Vương Phật Nhi đành phải lớn tiếng ra lệnh:" Văn Lễ, Khuynh Thành hiện giờ ở đâu? Ta sẽ đi đón nàng, ngươi dẫn đường cho ta."

Nhạc Sư Đà vừa định theo xem náo nhiệt, bị Vương Phật Nhi tức giận quát cho một câu đành tiu nghỉu leo lên tường thành tuần tra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro