Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đại tỷ giang hồ

Chương1

Khi Kỳ Quyên bước ra từ tòa án đã thấy bên ngoài phóng viên vây kín lối đi. Ai nấy lăm lăm micro trên tay, tập trung sức lực chờ hành động, giống như một bầy sói bị bỏ đói đã lâu, chờ đợi chú cừu non lạc vào bẫy.

Nhưng Kỳ Quyên cũng không phải con cừu non kia; cừu non chính là thân chủ của cô.

Vì vụ kiện này liên quan tới người nổi tiếng trong làng giải trí nên thu hút được đông đảo sự quan tâm của giới truyền thông. Lần nào kết thúc phiên xử, bọn họ cũng đều phái một đám ký giả tới chực chờ. Kỳ Quyên đã sớm quen với việc được chăm sóc như thượng khách; chỉ có điều, hôm nay là phiên chung thẩm, nên đội ngũ phóng viên đương nhiên đổ tới rất nhiều.

Nhìn đoàn người đông nghìn nghịt trước mặt, Kỳ Quyên không nhịn được mà khẽ thở dài trong lòng, quay đầu nhìn về phía thân chủ đang đeo một chiếc kính râm lớn, vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh mình, Thời Viêm.

Kỳ Quyên nhận ủy thác tham gia vụ kiện về vấn đề hợp đồng độc quyền của ca sỹ đình đám Thời Viêm với tập đoàn SKY Entertainment. Vì vụ việc này, bên kia đã mời tới toàn bộ những luật sư giỏi cùng mưu đồ tác chiến. Trong khi đó, Kỳ Quyên hoàn toàn đơn thương độc mã, một mình chống chọi. Theo kiện hơn một tháng, cô đã gần như rơi vào tình trạng kiệt sức.

Cuối cùng, vụ kiện cũng kết thúc một cách hoàn hảo, bên cô thắng.

Nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi khi tòa tuyên án, đoàn luật sư đối phương sắc mặt rất khó coi, Kỳ Quyên cảm thấy cực kỳ hả dạ.

“Thời tiên sinh, xin hỏi sau khi ly khai SKY, anh có dự định gì không?”

“Nghe nói công ty giải trí Hoa Thế có ý định ký hợp đồng với ngài, đúng không ạ?”

“Có phải là ngài đã liên hệ với ông chủ của Hoa Thế từ trước?”

Ký giả vừa thấy hai người đi ra thì đồng loạt giơ micro lên, chín người mười ý, hỏi liên tục như bắn súng liên thanh. Một số ký giả bị Thời Viêm phớt lờ lại cầm micro dí sang phía Kỳ Quyên với tư cách là luật sư của vụ án, làm cho Kỳ Quyên xém chút nữa bị micro đụng cho đi luôn hàng tiền đạo.

“Kỳ tiểu thư, xin hỏi cảm tưởng của cô thế nào sau khi chiến thắng vụ kiện này?”

Có thể là cảm tưởng gì được nữa? Thắng được kiện đương nhiên là rất cao hứng.

Có điều, vì sao tôi phải nói với mấy người?

Kỳ Quyên mỉm cười, liếc mắt nhìn đám ký giả, rồi quay đầu lại nhìn Thời Viêm ngầm ra hiệu. Thời Viêm hiểu ý, liền buông một câu: “Xin lỗi, ai cần phỏng vấn thì hãy xin hẹn với người đại diện của tôi. Tôi và luật sư sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì.”

Nói xong , anh lấy tay che cho Kỳ Quyên rồi vội vã gạt đoàn người ra, chui vào trong xe.

Ký giả bên ngoài vẫn không chịu buông tha, vây lấy xe, thậm chí có người còn liều mạng đập vào cửa sổ, “Thời tiên sinh, Thời tiên sinh…” Cửa sổ xe cách âm tốt như vậy mà vẫn lọt vào không ít tiếng kêu gào điên cuồng.

Kỳ quyên đang chuẩn bị nổi khùng thì đã thấy đám người đột nhiên xoay người, không hẹn mà cùng nhắm hướng cửa tòa án lao tới.

Hiển nhiên, họ đã phát hiện ra con mồi mới.

Kỳ Quyên tò mò nhìn về hướng đó, bắt gặp trước cửa tòa án có một người đàn ông khá trẻ tuổi, toàn thân mặc một bộ complet đen chỉnh tề, càng tôn thêm dáng người đứng thẳng, thon dài, nét mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải loại người dễ chọc vào.

Anh ta đứng bên cạnh một người đàn ông khác, dung mạo so với anh ta có vài phần tương tự, nhưng ánh mắt người kia nhu hòa hơn rất nhiều; khóe môi lộ nét cười nhàn nhạt, quần áo cực kỳ sạch sẽ, gọn gàng, thái độ lịch thiệp, lễ độ, lại toát ra khí chất rất tao nhã.

Hai người có nhiều khác biệt như vậy lại sóng vai đứng cùng một chỗ với nhau, khiến cho đám phóng viên lại điên cuồng lần nữa.

Đội ngũ vệ sỹ chuyên nghiệp lập tức ngăn các phóng viên quá khích, mở ra một lối đi. Hai người ấy một trước một sau đi khỏi, biểu cảm trên mặt cũng không vì bị phóng viên chặn đường mà thay đổi chút nào.

Khuôn mặt người trước vẫn lạnh như băng tuyết, vẻ mặt người sau vẫn mang theo nét cười.

Mãi đến lúc hai người đi rồi, Kỳ Quyên mới tò mò hỏi: “Hai người đó là ai mà lại khoa trương dữ vậy?”

Nhìn y chang như đại ca xã hội đen ra ngoài dẫn theo đàn em, đã thế bọn họ còn mang tới năm sáu vệ sỹ, nhìn thấy mà phát sợ.

Thời Viêm tháo kính râm xuống, mỉm cười: “Đương nhiên là ông chủ của bọn mình”.

Kỳ Quyên kinh ngạc nói: “Cậu nói đó chính là ông chủ tập đoàn truyền thông SKY, Drerk?”.

Vị kia chính là ông chủ cá tính lạnh lùng trong truyền thuyết. Anh ta có cách đối nhân xử thế vô cùng âm trầm, thần bí. Mọi người chỉ biết tên tiếng Anh của người đó là Drerk, du học trở về trực tiếp quản lý cơ nghiệp của gia tộc. Giới kinh doanh tán tục, trong mấy năm ngắn ngủi đã xuất hiện một ngôi sao siêu cấp.

Anh ta rất ít khi lộ diện trước công chúng, bởi vì mỗi lần xuất hiện, đám phóng viên trong nháy mắt sẽ vô cùng lộn xộn.

Thời Viêm liếc mắt nhìn Kỳ Quyên, gật đầu nói: “Đích thị là Drerk. Người để mình có thể gọi là ông chủ cũng chỉ có anh ta mà thôi. Nhưng mà hiện tại mình đã tự do, còn chưa tìm được công ty mới”.

Kỳ Quyên trầm mặc trong giây lát, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không ngờ hôm nay anh ta lại đích thân tới dự phiên tòa.”

Thời Viêm nhún vai nói: “Chắc là anh ta muốn cảm nhận chút cảm giác kích thích vì thua kiện, tiện thể tới bái lạy phong thái của Kỳ luật sư một cái.”

Từng là bạn thân thời đại học của Kỳ Quyên nên Thời Viêm nói chuyện chẳng mấy khi được nghiêm túc.

Kỳ Quyên mặc xác anh ta.

Có điều trong lòng có chút hiếu kỳ; nhân vật sóng vai với ông chủ lạnh lùng, vô tình, thủ đoạn độc ác trong truyền thuyết kia là ai? Có thể cùng anh ta sóng vai đứng chung một chỗ, thân phận hiển nhiên không hề đơn giản….

So với cái máy lạnh di động kia, anh chàng đó mặt luôn tươi cười, nho nhã, lễ độ, thật dễ để lại ấn tượng tốt với người khác, chẳng lẽ là trợ lý của người kia? Người trong giới giải trí hỗn loạn này, tuyển trợ lý đều phải lấy tiêu chuẩn đẹp trai như vậy sao?

Kỳ quyên không kiềm chế được lại nghiêng đầu nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hai người khuất dần phía đầu hành lang.

“Về phần người còn lại…” Thời Viêm nói tới điểm trọng yếu thì dừng lại, chờ cho Kỳ Quyên tò mò cực điểm mới tiếp, “Là em trai của ông chủ bọn mình.”

“Em trai?” Chẳng trách dung mạo có vài điểm giống  nhau. Kỳ Quyên kinh ngạc hỏi “Em trai anh ta làm gì ở công ty giải trí?”

“Không đâu.” Thời Viêm dùng ngón trỏ cởi áo khoác ngoài, “Em trai ông chủ là người có cá tính rất đặc biệt, không chịu phụ thuộc, đã sớm thoát ly gia tộc, tự lực cánh sinh. Nghe đồn người này thần bí khó lường, hành tung bất định, đến không hình, đi không bóng, trong chốn giang hồ chuyện của anh ta hệt như truyền thuyết”.

“…” Kỳ Quyên lườm anh một cái. Người này coi bộ luyện tiểu thuyết kiếm hiệp tới tẩu hỏa nhập ma rồi, nói chuyện rất đáng bị đánh đòn.

“Hôm nay anh ta đến dự phiên tòa, chắc là… quá rảnh đây mà.”

“Ừ.” Kỳ Quyên miễn cưỡng hưởng ứng một câu.

Thời Viêm nở một nụ cười, quay đầu lại nhìn Kỳ Quyên nói đầy thâm ý, “Không phải cậu “nhắm” anh ta rồi đó chứ? Nói thật đi, để ý anh hai hay là em trai đó? Anh hai thì tương đối lạnh lùng, muốn theo đuổi thì tỷ lệ độ khó là hơn trăm phần trăm. Em trai thật ra tính tình không xấu, có điều hành tung bất định, tỷ lệ độ khó cũng như trên, hơn trăm phần trăm.”

Kỳ Quyên bất đắc dĩ trợn mắt mắng, “Tha cho tui đi.”

Thời Viêm đột nhiên thu nụ cười cợt nhả lại, nghiêm túc nói: “Thật ra, A Quyên, cậu cũng nên cân nhắc tìm một người đàn ông đi”.

“…” Kỳ quyên âm thầm nghiến răng. Sao bên cạnh mình lại nhiều người muốn làm bà mối như vậy? Thật không chịu nổi.

“Đàn ông ưu tú chưa lập gia đình mình biết không ít, cậu thích loại nào mình cũng đều có thể giới thiệu cho cậu gặp mặt làm quen, nói không chừng có thể kết thành một mối lương duyên.” Thời Viêm dừng một chút, cân nhắc lại câu chữ rồi lại nói tiếp, “Phụ nữ thật ra đừng nên quá hiếu thắng thì hơn. Giống như cậu vậy, suốt ngày cắm đầu vào công việc, sau này già rồi…”

“Được rồi, được rồi.” Kỳ Quyên vội vàng ngắt lời, nghiêm túc gằn từng câu từng chữ, “Mình với cậu tuy rằng quan điểm bất đồng, nhưng mình thề sẽ tôn trọng quyền tự do ngôn luận của cậu. Nếu cậu vẫn muốn thuyết phục mình, thì xin mời tiếp tục.”

“…” Thời Viêm ngậm miệng, quá chán nản, quay quay tay….

Không ai có thể thuyết phục Kỳ Quyên.

Cho dù là trên tòa án hay trong đời sống hàng ngày.

Xe chạy nhanh về phía đường cao tốc, Kỳ Quyên mệt mỏi dựa vào sô pha, nhắm mắt lại.

Kỳ thực bản thân cô hiểu rất rõ nguyên nhân mình không tìm được bạn trai.

Tính cách của một bậc đại nữ nhân đội trời đạp đất, mẫu công việc mạnh mẽ vang dội, ăn vận giày cao gót, áo sơ mi trắng, trang phục nữ chuyên ngành, trên người cũng không đeo đồ trang sức gì, sạch sẽ, gọn gàng, ngũ quan cân đối, tóc ngắn nhìn rất ngầu.

Tất cả đều không phù hợp với tiêu chuẩn “mẹ hiền vợ đảm” của đám đàn ông.

Nhưng thật ra nếu đem so với tiêu chuẩn “Cọp mẹ” thì xuất sắc gấp đôi.

Có rất ít đàn ông chịu được loại tính cách này của cô. Đương nhiên, cô cũng chẳng mấy khi gặp được tên đàn ông nào thuận mắt.

Cô đã từng nói với hai chị em tốt Vệ Nam và Tiêu Tinh một câu: “Những chuyện đàn ông làm được, phần lớn tao cũng đều có thể làm được. Mắc mớ gì còn phải đi tìm một thằng đàn ông để can thiệp vào cuộc sống của tao?”

VệNamvà Tiêu Tinh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm rơi lệ, chị Kỳ Quyên mỗi lời nói ra đều sắc bén như dao, làm cho người khác có muốn phản bác cũng không được.

Kỳ Quyên sắp xếp lại mấy tập tài liệu, nhìn hai chị em rồi khẽ cười, phóng khoáng nói: “Đối với phụ nữ mà nói, đâu phải cứ lấy chồng sinh con mới là hạnh phúc. Tao hiện tại độc thân, tự do tự tại biết bao nhiêu; tao thấy mình rất hạnh phúc, cho nên hai đứa mày đừng có lao tâm khổ tứ nghĩ cách tìm bạn trai cho tao nữa. Ý tốt của chúng mày, tao xin ghi nhận.”

Đó là khi lần thứ ba xem mặt thất bại, Kỳ Quyên không thể chịu được nữa, gọi hai bà mối thân thiết đến nhà uống trà, tiện thể tẩy trừ tư tưởng lễ giáo trong não hai bạn nhỏ. Từ đó về sau, hai chị em tốt của cô cũng triệt để từ bỏ hẳn ý định giới thiệu bạn trai cho cô.

Kỳ Quyên cho rằng, mình sẽ cứ như vậy sống độc thân cho tới già.

Trong lúc mẹ cô mang thai, bố cô đã bội bạc ngoại tình. Trong văn phòng luật sư thì suốt ngày đầy rẫy những vụ kiện cáo ly hôn, vợ chồng gặp nhau giống như kẻ thù; những thứ đó đều khiến Kỳ Quyên không tin tưởng lắm vào tình yêu.

Cô chung quy thấy rằng tình yêu là rất hư ảo. Đàn ông cũng có đủ loại tạp nham, dựa vào đàn ông còn không bằng dựa vào chính mình.

Từ nhỏ tới lớn, mọi việc khó khăn cô đều một tay chèo chống. Ngay cả  lúc khóc, cô cũng không cần mượn bờ vai của kẻ khác; cô có thể tự ôm lấy bờ vai của chính mình.

Chỉ có điều, sau khi cha mẹ đều qua đời, trong phòng nhỏ cũng chỉ còn lại một mình cô. Sáng sớm rời giường có một mình, nửa đêm giật mình tỉnh giấc vẫn như cũ, chỉ một mình; dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng cảm thấy cô đơn.

Có lẽ… thực sự nên tìm một người bạn trai nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: