Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Cuộc đời có rất nhiều điều trùng hợp thú vị. Mà điều trùng hợp thú vị nhất chính là: nhờ bỏ nhà đi bụi mới gặp được mối tình đầu.

***

Jun là cháu đích tôn duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Xe hơi Hishio, có chi nhánh rộng khắp trên toàn quốc. Cuộc sống của cậu chủ nhỏ có thể gọi là hoàn hảo nếu như cha mẹ không qua đời sớm vì tai nạn giao thông khi Jun chỉ mới 5 tuổi.

Ông nội vì muốn bù đắp thiếu thốn tình cảm cho đứa cháu nên hết mực cưng chiều. Tuy nhiên, vì công việc ở tập đoàn bận rộn, ông không thể dành nhiều thời gian cho cháu trai.

Căn phòng của Jun rất rộng, bày được cả mô hình tàu hỏa. Đồ chơi luôn mới nhất, đẹp nhất. Nhưng mỗi khi nhìn đứa trẻ lủi thủi chơi một mình, quản gia và đám gia nhân không khỏi chạnh lòng.

Đó là một ngày đầu thu, hơi lạnh cuộn mình trong làn gió. Jun háo hức chờ đón sinh nhật 14 tuổi cùng với ông nội. Những năm trước ông không tham dự được vì bận chuyện ở công ty, nhưng năm nay ông đã hứa chắc chắn sẽ cắt bánh sinh nhật cùng Jun. Thế mà... chỉ một cuộc điện thoại, ông lại vội vã rời khỏi nhà. Jun nhìn chiếc bánh kem đang cắt dở trước mắt, tự nhiên cổ họng nghẹn lại.

Quản gia khẽ thở dài, chạm tay lên vai cậu chủ nhỏ, định tìm lời động viên. Nhưng Jun đã hất vai ra rồi vùng bỏ chạy. Quản gia và các gia nhân hốt hoảng gọi với theo. Jun chạy từ bãi cỏ, băng qua vườn hoa hồng, vừa kịp lách người ra khỏi trước khi cánh cổng chính nặng nề khép lại.

Jun cứ chạy mãi, chạy mãi mà không biết mình chạy đi đâu. Cậu chỉ cảm thấy là nếu cứ chạy như vậy, mọi nỗi buồn và đau khổ sẽ hòa vào gió bay đi.

Cho đến khi mệt lả, Jun mới phát hiện đường phố xung quanh thật lạ lẫm. Trời càng khuya càng lạnh. Túi quần trống rỗng. Chỉ một chiếc áo khoác mỏng không chống chọi nổi với ngọn gió thu ẩm ướt.

Jun ghì chặt áo khoác, tiếp tục bước đi. Cậu không muốn về nhà. Căn biệt thự vốn còn lạnh lẽo hơn cả đường phố. Ở nơi đó không có ai chờ đón cậu, không ai cả...

Jun miệt mài đi cho đến khi nhìn thấy một thứ. Mệt mỏi, lạnh, đói, cậu đành chấp nhận giải pháp duy nhất...

...

Một buổi sáng như mọi buổi sáng, một cô bé ngoan hiền chăm chỉ xách bịch rác đi vứt. Vừa ra khỏi cửa cô bé vấp ngay phải "cái gì đấy" khiến suýt nữa cả mặt ăn bụi đường.

"Cái gì đấy" chính là một thùng các tông bự thiệt bự. Cô bé tò mò mở ra xem.

Cô bé đã thấy nhiều trường hợp người ta bỏ rơi mèo, chó hay em bé. Nhưng trường hợp thế này thì...là lần đầu tiên trong đời.

Bên trong thùng các tông nằm cuộn tròn một thằng nhóc. Nhìn cái mặt non choẹt, cô bé đoán chừng nó nhỏ tuổi hơn. Mái tóc của thằng nhóc xoăn xoăn có phần hơi rối, nom giống như ổ rơm. Cô bé tự nhiên lại có ý nghĩ muốn sờ thử, nên liền với tay vào trong thùng, chạm nhẹ mớ tóc đó. Kỳ lạ thay, những sợi tóc không khô cứng như rơm mà rất mềm mại như chạm vào bông gòn, cảm giác rất thú vị và dễ chịu. Vì thế cô bé không thể ngừng cái việc xoa xoa bóp bóp cái mớ tóc xoăn đó.

Jun cảm thấy có ai đó đang nghịch ngợm tóc cậu. Một bàn tay mềm mại đang chơi đùa với những lọn tóc. Cậu ghét người ta đụng vào tóc cậu. Đáng lẽ cậu phải bực mình. Đáng lẽ cậu phải hất tay cái kẻ đó ra. Nhưng mà...cậu chẳng còn chút sức lực nào với cái bụng rỗng suốt từ tối qua.

Cô bé giật mình khi chủ nhân mái tóc mở mắt, liền hoảng rút tay về. Jun ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt. Cô bé không kìm được mà la lên :

-Ahh...Kawaiiii quá đi !

Jun giương cặp mắt ngái ngủ nhìn đối phương. Một đứa con gái. Lại là một đứa con gái nhỏ xíu với mái tóc ngố và cặp mắt thật đẹp.

Jun như bị hút vào đôi mắt đó. Lòng đen to, tròn và trong sáng đến kỳ lạ, khiến Jun liên tưởng đến khoảng vũ trụ bao la huyền bí mà cậu từng được nhìn thấy qua kính viễn vọng. Trong khi đó lòng trắng ánh lên màu xanh nhạt của bầu trời những khi có làn mây mỏng che phủ. Hàng lông mi dày và đen ôm lấy viền mắt, mỗi khi chớp chớp mắt giống như những sợi lông vũ trên cánh chim uyển chuyển lay động.

Cô bé thấy thằng nhóc cứ nhìn mình chằm chằm. Hai má hình như nóng lên. Cô bé vụt đứng dậy. Chạy ra thùng rác lớn. Quăng rác. Lật đật chạy trở vào trong nhà. Nhưng mà...

Có một bàn tay níu quần cô bé lại. Cùng lúc có thứ âm thanh rột rột phát ra. Vài giây im lặng. Gió thổi lá bay.

Cô bé ngồi xuống hỏi:

-Đói lắm hả ?

Jun ngượng ngùng gật đầu thú nhận.

Cô bé lật đật chạy vào nhà, một phút sau bê ra tô cơm với đủ thứ rau thịt trộn lẫn. Mùi thơm khiến Jun nuốt nước bọt đến ực. Cô bé cười, chìa tô cơm ra trước mặt Jun, nói :

-Ăn đi nè, petto !

Jun nhướng mày. Con nhỏ này vừa gọi cậu là gì ? Thôi kệ. Nghĩ sau. Ăn trước đã.

Jun ăn vồ vập như kẻ bị bỏ đói chục ngày. Không hiểu vì đói nên cậu cảm thấy cơm này quá ngon ? So sánh với mấy món cao sang cậu ăn hàng ngày lại có gì quá khác biệt !

-Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Cô bé nhắc nhở.

Chợt nhớ ra cái gì, cô bé a một tiếng rồi lại chạy vào trong nhà. Vài giây sau liền mang ra một ly nước cam. Jun cũng vừa xử xong tô cơm, đang định cầm ly nước lên uống thì bàn tay cô bé khẽ chạm vào má cậu. Jun giật mình nghiêng đầu. Cô bé giơ ra hột cơm, cười bảo:

-Petto ăn còn dính cơm ở má nè.

"Lại nữa. Petto là cái quái gì ?" -Jun chau mày nghĩ.

Cô bé chợt nhớ ra thêm cái gì, vội vàng chạy vào trong nhà. Cô bé mang ra một cái lược, hí hửng vươn tay về phía đầu Jun. Jun trợn mắt hất tay cô bé. Bị bất ngờ, cô bé mở to đôi mắt đen láy nhìn Jun, đáy mắt ngân ngấn nước.

"Ahhh đừng khóc. Đừng có khóc. Trời ơi !" -Jun hoảng hốt thầm la lên trong lòng.

Cậu đành phải túm tay cô bé đặt lại lên đầu mình. Cô bé cười rạng rỡ. Jun bất giác đỏ mặt. Hai tai cậu cũng nóng lên. Cô bé đó cười thật dễ thương. Jun nghĩ như vậy.

Jun để mặc cô bé muốn mần mò gì tóc mình thì làm. Coi như cậu chịu khổ trả ơn tô cơm của người ta. Nhưng bàn tay cô bé làm thật nhẹ nhàng, nó khiến Jun cảm thấy thư giãn...

Đột nhiên.

-Hai đứa đang làm cái gì ngoài này ?

Tiếng nói dữ tợn vang lên. Một đứa con gái khác đứng ngay cửa, hai tay chống hông, sát khí đằng đằng.

-Chị hai, em đang chơi với petto ! Cô bé reo lên.

Đứa chị hai nhướng mày nhìn thằng nhóc ngồi thu lu trong thùng các tông, lại nhìn đến con em rồi thở dài.

-Mèo nhỏ, chị biết vì papa bị dị ứng lông chó nên em không thể nuôi một con như hàng xóm. Nhưng thế không có nghĩa em coi một thằng con trai là thú cưng.

Nét mặt Jun sa sầm.

"Cái quái gì ? Ra nãy giờ con nhỏ này chăm mình như chăm một con chó cưng ?"

Tai Jun lại đỏ lên, lần này là vì tức. Cậu đứng phắt dậy, nhảy ra khỏi hộp các tông chạy biến mất.

...

Jun đi lang thang qua các con đường mà không biết mình đi đâu, cũng giống như hôm qua. Không biết ông nội và gia nhân có đi tìm cậu không ? Có ai nhớ đến cậu không ?

Mặt trời đã lặn. Những tia sáng yếu ớt cuối cùng đã tắt lịm. Jun mệt mỏi lê bước. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại trở lại đúng ngôi nhà hồi sáng.

Jun giật mình nhìn thấy cô bé hồi sáng đang ngồi bó gối ở bậc thềm. Bên cạnh là một tô cơm. Cậu chắc chắn đó là một tô cơm. Mắt Jun sáng quắc, miệng nuốt nước miếng ừng ực. Cậu vẫn còn nhớ rõ vị cơm nóng hổi ngon lành sáng nay. Chân Jun cứ tự động bước không kiểm soát được.

Cô bé thấy cái bóng phủ lên người mình thì ngước đầu nhìn lên. Là petto. Cô bé biết là petto sẽ trở về mà !

Cô bé vui mừng đứng bật dậy. Giờ mới để ý petto của cô thật cao quá. Cô chỉ đứng tới ngang ngực petto mà thôi.

-Đói không ? - Cô bé hỏi bằng chất giọng dịu dàng khiến Jun bối rối.

Jun gật đầu. Cơn đói khiến cậu bỏ mặc luôn cái thằng "sĩ diện". Nếu như bình thường thì cậu đã cắn chặt răng lắc đầu. Nhưng tận trong thâm tâm cậu đang gào thét rằng cậu muốn được ăn lần nữa mùi vị thơm ngon đó, rằng cậu rất đói, rằng cậu sẽ chết nếu không được ăn ngay bây giờ. Vậy thì chịu mất mặt một chút cũng không sao cả.

Cô bé mỉm cười chìa tô cơm cho Jun. Cậu ngồi xuống bậc thềm ăn ngấu nghiến.

Ăn được nửa tô cơm, Jun mới ngẩng đầu lên hỏi:

-Tớ tên Jun. Cậu tên gì ?

Cô bé nhoẻn miệng cười, trả lời:

-Tên tớ là Mikane.

Đó là sự khởi đầu cho chuỗi ngày làm pet của Jun, và sống dưới sự lườm nguýt từ bà "chị hai" của Mikane, cũng chính là sếp Hội trưởng đương thời.

Jun ăn nhờ ở đậu tại nhà Mikane 3 ngày thì bị quản gia tìm ra và lôi về. Riêng nhà Mikane chất đống đủ thứ quà gia tộc Kougami gửi đến để tỏ lòng biết ơn và xin lỗi về những bất tiện mà cậu chủ nhỏ gây ra.

Mặc dù không ở cùng nữa nhưng Jun vẫn đòi ăn cơm Mikane nấu mỗi ngày suốt hơn một năm trời. Bù lại, Jun hoàn thành xuất sắc vai trò thú cưng của cô chủ nhỏ Mikane.

Mà làm thú cưng là phải làm những gì ?

Ờ thì...chỉ cần làm nũng và ngoan ngoãn nghe lời cô chủ là được :P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro