Chương 67-68
Chương 67: Lại đổ thạch
Về đến nhà, trong nhà im ắng, đèn lồng đỏ thẫm trên tại hành lang làm nổi bật khung cảnh ấm áp. Hai người tiến vào viện Tam Tiến, thấy ba gian tính phòng còn sáng đèn, cha mẹ còn chưa ngủ.
"Hai con về rồi." Khúc ba ngồi trên giường La Hán ở sườn phia tây căn phòng, chiếc bàn nhỏ trên kháng đặt mấy quyển sách, đều là sách về bảo quản văn vật. Mấy ngày nay, lão gia tử đam mê với việc tìm kiếm bảo vật, khi rảnh rỗi đi tới Phan Gia viên dạo một vòng, nhưng dù sao cũng không quen, không mua gì cả.
"Dạ, bọn nhỏ ngủ chưa ạ? Mẹ con đâu rồi?" Khúc Phàm nhìn vễ phía nhĩ phòng, không thấy ai.
"Ngủ rồi, mẹ con chắc đến phía sau lấy chăn, Miu Miu đang ngủ, lát nữa các con ôm qua đi. Hai con đã về, đúng lúc, ba hỏi chút, ch của Trương Thiên Thiên mà mấy hôm trước ba giới thiệu cho anh con có cha là người trong căn cứ các con đi."
"Đúng vậy, sao ạ?" Khúc Phàm nghi hoặc hỏi.
Thước Nhạc vừa đi vào nhĩ phòng phía tây, vừa nghe hai cha con nói chuyện. Miu Miu nằm trên kháng, đang ngủ say.
"Việc hôn nhân lần này do Vương Sùng nói tới, ba với mẹ con cũng không có ý kiến gì về điều kiện nhà gái, chỉ không biết tính cách cô ấy ra sao, nếu cha cô ấy là người trong căn cứ các con, con hỏi thăm giúp anh con đi."
"Đúng vậy, bác Vương con nói rằng tốt, ba mẹ cũng không phát hiện gì khác, có điều nghe nói cô gái kia rất nổi tiếng tại Yến Kinh, rốt cuộc là sao?" Khúc mẹ ôm chăn bước từ ngoài vào, nghe thấy lời Khúc ba cũng tiếp lời.
Khúc Phàm có chút bất đắc dĩ, "Ba mẹ, ba mẹ đừng lo đến chuyện này của anh con nữa, con sẽ đi hỏi thăm chút."
Khúc mẹ thở dài, "Bỏ đi, ba mẹ mặc kệ, nhưng con gọi điện cho anh con, gọi nó về đi. Dù nói sai thì tâm ý của bác Vương con là tốt, cũng không thể làm người ta khó xử." Nói xong, xoay người bước vào nhĩ phòng.
"Đúng, gọi điện cho anh con, trước Nguyên Đán nhất định phải về, mùng ba là đại thọ tám mươi tuổi của Chu lão gia tử, cả nhà ta đều phải đến đó. Con với Thước Nhạc chuẩn bị lễ vật hậu một chút. Chu gia khác với những nhà khác, năm đó khi nhà chúng ta gặp khó khăn, bọn họ giúp đỡ rất nhiều, những năm gần đây cũng qua lại. Quan hệ giữa hai nhà không đơn giản, quan hệ này không thể đứt đoạn. Đến sinh thần của Chu lão gia tử, ba mang các con đến đó, về sau, mối quan hệ này phải do các con duy trì."
Khúc Phàm gật đầu, "Dạ, lát nữa con sẽ gọi cho anh cả."
"Cứ vậy đi, hai con đi cả ngày cũng mệt rồi, đi ngủ đi."
Thước Nhạc bế Miu Miu đi từ trong ra, "Ba mẹ, bọn con qua nhà sau đây ạ."
Khúc Phàm ôm vai Thước Nhạc đi về sân sau.
Thước Nhạc xoa xoa tóc, "Gọi điện thoại cho anh cả?"
Khúc Phàm đùa nghịc chiếc điện thoại trên tay, "Ừm, anh ấy cũng định Nguyên Đán sẽ về. Vừa rồi anh Béo gọi điện bảo mai hai ta qua trung tâm dịch vụ Quốc tế Châu báo, hiện tại hàng len dạ các nơi đều đã đưa về đó. Ngày mai trung tâm dịch vụ quốc tế châu báu sẽ tổ chức đổ thạch, ba mươi hộ thương gia chung tay tổ chức, đa phần đều là ngọc thạch được chuyển từ lần đổ thạch tại Myanma tháng mười năm nay. Chúng ta đi không?"
Nhíu nhíu mày, "Ngày mai là Giáng Sinh mà, còn phải chơi với bọn nhỏ, sao có thể tự-mình ra ngoài được."
Đặt điện thoại xuống, cười cười, "Gần đây thời tiết lạnh, cũng không thể mang bọn nhỏ ra ngoiaf chơi được. Mai hỏi bọn nó, nếu thấy thích thì mang theo là được rồi. Em xem thạch, anh trông bọn nó. Bọn nó nhất định thích chuyện này. Lại nói, trong không gian của em đều là ngọc cực phẩm, chúng ta cũng cần mua một vài món bình thường để sử dụng. Đại thọ tám mươi tuổi của Chu lão gia tử kia, anh nghĩ chúng ta vẫn nên tặng đồ trang sức bằng ngọc thì hơn, mấy ngày nay, em tìm thời gian tìm một bộ phù hợp đi."
"Rồi mà, đều có sẵn, có điều chúng ta tặng gì mới thích hợp."
"Ba nói phải hậu chút, hôm nay đã muốn, mai anh hỏi xem ba với mẹ tặng gì, chúng ta tặng hậu hơn chút là được."
"Được, cứ như vậy đi."
Hôm sau, Thước Nhạc Khúc Phàm mang theo Gia Gia, Kỳ Kỳ, Tiếu Tiếu, Phi Phi đi đến trung tâm dịch vụ quốc tế châu báu. Mấy thằng nhỏ vô cùng thích thú với hoạt động lần này, sáng nay ba đã đồng ý để mỗi đứa chọn một khối len dạ, xem thử nhãn lực của chúng nó.
Ngồi trong xe, Gia Gia nghịch ngợm thử làm đèn pin cùng kính lúp, Kỳ Kỳ ôm cuốn hướng dẫn đổ thạch, Tiếu Tiếu ôm máy tính của mình không ngừng tìm kiếm tư liệu, chỉ có Phi Phi ngồi trong lòng Thước Nhạc quan sát quang cảnh ngã tư đường bên ngoài.
Trung tâm giao dịch châu báu quốc tế rộng hơn năm nghìn mét, hơn bốn trăm hộ thương gia cư trú, có rất nhiều chủng loại ngọc thạch, châu báu, là trung tâm giao dịch châu báu lớn nhất Yến Kinh. Anh Béo năm kia mở chi nhánh trong khu này, bởi vì có tài liệu sung túc, cũng rất nổi tiếng trong khu này. Cửa hàng do anh mở cũng tham gia đại hội đổ thạch lần này. Hai người Khúc Phàm cũng không vội qua đó, trực tiếp lên lầu hai. Hoạt động đổ thạch lần này được tổ chức tại đại sảnh trung tâm tầng hai. Sân rộng hơn hai nghìn mét thoạt nhìn rất rộng rãi, khi bọn họ đến, nơi này đã tụ tập không ít người.
Hoạt động đổ thạch lần này, giá đều đã được niêm yết, chỉ cần thích là có thể giao dịch, rất thuận lợi.
Bọn họ tiến vào cửa một cửa hàng nọ, bắt đầu xem. Khúc Phàm mang theo mấy đứa nhỏ, dựa vào tu vi hiện tại của bọn họ cũng có thể phán đoán được ngọc thạch, tuy nhiên so với Thước Nhạc dùng thần thức còn kém chút, tiêu hao nhiều nguyên lực, hắn cũng không làm chuyện dư thừa đó.
Thước Nhạc xem liên tục mười khối, lắc lắc đầu, nguyên thạch ngọc thạch trong cửa hàng nhà này không tốt lắm, cũng không nhìn ra màu gì, chỉ có một khối hoàng phỉ nhu loại không tệ lắm, có thể làm được hai vòng tay, nhưng giá kia quá cao, đổ ra không có giá trị.
"Sao?" Khúc Phàm đi đến cạnh Thước Nhạc hỏi.
"Không tốt lắm, đi nhà khác thôi." Nhà khác nếu không khác gì nhà này, hôm nay liền không công.
Liên tục đi tám gian hàng đều không có loại thích hợp, giá cả hàng len dạ đều rất cao. Thước Nhạc hơi thất vọng, "Đi thôi, đi xem Kim Ngọc." Khúc Phàm chỉ một gian hàng khá lớn nằm ở trung tâm.
Kim Ngọc là công ty châu báu chuyên kinh doanh ngọc thạch, rất nổi tiếng trong giới, người đến đây xem ngọc cũng rất nhiều, "Anh trông chừng bọn nhỏ, đừng để chúng chạy loạn đó."
"Em cứ yên tâm mà xem đi."
Nơi này bán càng nhiều đổ thạch, Thước Nhạc không đi xem, mắt nhìn của mấy vị sư phụ trong Kim Ngọc rất tốt, khi ở Myanma cậu cũng biết đôi chút, cho nên tỉ lệ đổ thành công những len dạ đó không cao.
Trên bày chủ yếu bày những đổ thạch nhỏ, lớn nhất cũng chỉ khoảng 20 ki lô gam, nhỏ nhất chỉ cỡ quả trứng. Trên mặt đất là những khối đổ thạch lớn, toàn bộ vào khoảng một trăm khối. Thước Nhạc chọn ba, khối nắm trong tay là Chính Dương lục* băng địa, khối mười ki lô gam là Nùng Dương lục** nhu địa, còn có một khối len dạ lớn chừng quả bóng đá lại là Kim Hồng phỉ*** thủy tinh địa. Tính chất của khối Kim Hồng phỉ này tuy rằng kém chuỗi vòng của cậu nhưng cũng không quá kém, tin rằng đặt trong không gian sẽ càng ngày càng tốt.
*Chính Dương lục:
Chính Dương lục
**Nùng Dương lục:
Nùng Dương lục
***Kim Hồng phỉ:
Kim Hồng phỉ
=>Còn về băng loại, noãn loại, thủy tinh loại được hiểu nôm na là màu lót, màu nền cho ngọc, có thể tìm hiểu thêm qua truyện "Đổ thạch sư" được edit tại https://natsuyaa.wordpress.com/2013/07/10/do-thach-su/
Ba khối chim trả này có giá rất cao, tuy nhiên cũng là khối len dạ có giá trị cao nhất trong số hàng len dạ của ba mươi gian hàng.
"Ba ba, con chọn một khối, ba xem đi." Kỳ Kỳ chỉ tay về một gian hàng bán đổ thạch. Thước Nhạc đi qua đó, đưa ba khối len dạ đưa cho Khúc Phàm, "Mua ba khối này. Anh đi trả tiền đi." Sau đó đi đến bên cạnh Kỳ Kỳ, ngồi xổm xuống.
Vừa nhìn thấy xuống thì lập tức ngạc nhiên, Kỳ Kỳ chọn một khối len dạ bán đổ thạch *lớn khoảng nửa mét, có tính chất nhu loại, dựa theo giá cả thì không có giá trị đổ. Tuy nhiên không biết Kỳ Kỳ may mắn hay vì lý do khác, trong khối này thực tế là hai khối thủy tinh đặt song song, ở giữa được ngăn cách bởi một miếng bông vải trắng, bên trong là một khối khác, mà đó lại là Hoàng Dương lục băng loại**, còn không nhỏ. Đứa nhỏ này thật sự rất biết chọn.
*bán đổ thạch: đã đổ được một nửa, tức là đã được bóc ra, nhưng không hoàn toàn
**Hoàng Dương lục băng loại:
Hoàng Dương lục băng loại
"Chắc chắn chưa, không đổi ý chứ? Còn rất nhiều gian hàng chưa xem đâu."
Kỳ Kỳ lắc đầu, "Không đổi, khối len dạ này tạo cho con cảm giác rất tốt, chọn khối này nè." Nó không thích việc đổ thạch lắm, thuần túy dựa trên cảm giác, có lẽ giác quan thứ sáu của thằng nhỏ này rất mạnh đi.
Xoa nhẹ lên đầu thằng nhóc, "Trực giác không tồi." Đưa cho Khúc Phàm mua.
Lại đi thêm mấy gian hàng nữa cũng không chọn được thứ gì. Gia Gia cùng Tiếu Tiếu cũng đã chọn được len dạ cho mình, Gia Gia không tự tin về bản thân lắm, giống như Kỳ Kỳ, chọn được khối len dạ song song. Thước Nhạc xem qua thì thấy đó là len dạ nhu loại, dựa theo giá thị trường có thể có giá mười vạn đi, cũng mua luôn. Tiếu Tiếu lại hoàn toàn chọn lựa dựa trên những thông tin trên tài liệu tìm thấy, nó chọn một khối đổ thạch nguyên khối, tiếc rằng thứ bên trong không quá lý tưởng, giá ba mươi lăm vạn. Thước Nhạc vẫn mua, chủ yếu để về nhà mở ra, để Tiếu Tiếu hiểu được có những lúc chỉ dựa vào những kiến thức có sẵn thì không thể được, con người không thể quá lý tính, thằng nhỏ kia vẫn luôn dùng quan điểm khoa học để quan sát thws giới, như vậy không thể nói không tốt nhưng cũng có chút bất lợi với việc tu hành. Tiếu Tiếu rất thông minh, nhưng vẫn cần bọn họ dẫn dắt một chút. Thằng nhóc Phi Phi kia thì chạy đông rồi lại chạy tây, chơi đến vui vẻ.
Đoàn người bọn họ đi vào hội trường phía tây, gian hàng của anh Béo nằm ở bên này, bọn họ đã thấy bộ dáng tươi cười đầy chào đón của anh Béo. Đang chuẩn bị đi qua đó, chợt nghe thấy âm thanh ồn ào trong gian hàng đối diện. Theo âm thanh nhìn qua, Thước Nhạc hít sâu, chỉ thấy Phi Phi nhà họ đang ngồi trên một khối len dạ thật lớn thật cao, khoảng hơn hai mét. Rõ ràng vừa rồi còn ở bên cạnh cậu, sao mà nháy mắt đã chạy đến nơi đó vậy, hơn nữa, thằng nhỏ đi qua kiểu gì vậy.
"Thằng nhóc này, sao lên đó được vậy?" Khúc Phàm nghiến răng nghiến lợi nói. Thằng nhỏ nghịch ngợm này không có được một ngày yên tĩnh.
"Mau qua xem, nó chắc là bay lên rồi."
Chạy nhanh đến gian hàng kia, khối len dạ kia bề ngang khoảng ba mét, chiều dài phía sau cũng một mét rưỡi, là một khối Big Mac(???), phỏng chừng là khối len dạ lớn nhất lần đổ thạch này.
"Ba ba, con chọn khối này." Phi Phi ngồi trên khối len dạ, hai chân lắc lưa, tay vỗ vỗ lên khối len dạ.
"Nhãi con kia, mau xuống đây cho ba." Khúc Phàm đen mặt nói với Phi Phi.
"Con không xuống, con chọn khối này." Thằng nhỏ nói xong lại nghiêng nghiêng, cả người đều ghé vào trên đó. Hai tay ôm lấy khối len dạ, trên mặt viết rõ ba không để con mua, con không xuống dưới đâu nha. Người chung quanh nhìn xem đều nhịn không được cười, đứa bé này lớn lên thật đáng yêu.
Thước Nhạc không đi quản hai người kia đang giằng co, trước xem khối len dạ. Khối len dạ này rất lớn, dáng vẻ cũng tốt, nhưng cái giá tám ngàn vạn đủ để khiến hầu hết mọi người tránh xa.
"Đây là do ông Vương mua ba năm trước, nhưng vận chuyển về cũng không dám đổ, dáng vẻ không tồi, trứng muối mãng mang* đều có, có điều bên ngoài có ba vết rạn thật lớn, không ai dám đổ, cứ vậy mà bị tồn kho." Anh Béo nghe thấy âm thanh bên này, thấy trên khối đá lớn có một đứa bé nằm úp sấp, nhìn kỹ thì phát hiện là Phi Phi, bước qua đó.
*trứng muối mãng mang: các vân trên len dạ, dựa vào đó quyết định phẩm chất của khối len dạ, nhưng cụ thể là gì thì ta không biết >.<
Khối len dạ này rất nổi tiếng tại khi trong tâm giao dịch, chính vì đặt ở đây ba năm mà không ai dám nhận.
Thước Nhạc nhìn khối len dạ, mắt lại liếc liếc về phía Phi Phi đang nằm trên đó, khóe miệng hơi run rẩy, thẳng nhỏ này là sao may mắn sao? Thứ này mà cũng có thể đụng tới, thần thức lướt qua thế nhưng thấy hoàng quang, ngoại trừ bên ngoài có một tầng đá bao lấy dày khoảng mười centimet, bên trong đều là Hoàng Phỉ*. Nhìn kỹ thì thấy một phần ba trong số đó có tính chất băng loại, hơn nữa đây còn là màu minh hoàng sáng bóng, đây quả thực là một báu vật vô giá, ít nhất cậu biết rằng, chưa từng thấy qua Hoàng Phỉ nào lớn như vậy, cùng tốt như vậy. Nhìn nơi này, Thước Nhạc cũng biết vì sao nhiều người như vậy lại không có ai xem trọng khối len dạ này, trứng muối cùng mãng mang biểu hiện không tồi, nhưng màu sắc ánh sáng đã không còn đẹp nữa, không ai sẽ nghĩ rằng đây là một khối Hoàng Phỉ. Hơn nữa, khối len dạ nàu cũng quá lớn, giá cả rất cao, không ai dám đổ.
*Hoàng Phỉ:
Hoàng Phỉ
Nhìn lại nhìn, Thước Nhạc không biểu hiện gì, đi tới bên cạnh Khúc Phàm, vươn tay vỗ vỗ khối len dạ, tùy ý nói, "Nếu không chúng ta thử đổ xem sao, đứa nhỏ nhà ta rất may mắn, không chừng còn đổ trúng nữa."
Khúc Phàm đưa mắt nhìn lại Thước Nhạc, có chút tức giận nói, "Em trông nó cho tốt đi, đây cũng đâu phải thứ tốt gì cho cam, một khối len dạ mà lại tới hơn tám ngàn vạn, sao có thể nói mua liền mua được."
Thước Nhạc xem thường nói, "Không phải chỉ là tám ngạn vạn thôi sao, trở về xin lão gia tử trả cho thì được rồi, cũng đâu phải điều gì to tát chứ. Em mua chút vui vẻ không được chắc." Thấy sao cũng là bộ dáng ăn chơi trác táng.
Khúc Phàm thở dài, "Vâng vâng vâng, tùy em. Ông chủ, chúng tôi mua khối len dạ này." Nói xong không biết lấy từ đâu ra túi tiền, vẻ mặt đầy cam chịu.
"Thân ái nha, anh thật tốt." Thước Nhạc vươn hai tay ôm cánh tay Khúc Phàm, cọ a cọ, vẻ mặt đầy hâm mộ, làm cho người bên cạnh đều rùng mình rời đi. Ông chủ gian hàng này cũng mang vẻ mặt mau mau biến đi cho tôi nhờ, rất nhanh chóng bán đi.
Ha ha ha -- trở lại gian hàng của anh Béo, mấy người không nhịn được cười lớn, "Anh nói nha, kỳ thật không cần đến mức vậy đâu, khối len dạ kia không ai coi trọng, không ai tranh với em đâu."
Thước Nhạc không chút để ý nhìn bọn họ, "Em đâu quản được nhiều như vậy, dù sao mua được là tốt rồi. Tuy nhiên lần đổ thạch này cũng thật hay, yết giá công khai, mua bán nhanh gọn. Nếu không cũng không thể xong nhanh như vậy." Thấy lúc ấy, bên cạnh có nhiều người như vậy, ai biết trong số đó có người tự dưng hứng lên không, bọn họ không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Kỳ thật mỗi gian hàng đều có người giỏi trong giới, hơn nữa họ còn chọn lựa kỹ càng, có không ít thứ tốt."
"Điều này cũng đúng." Cậu đi mấy gian hàng, quá thật chọn được không ít thứ tốt.
"Khối Big Mac định khi nào thì cắt? Khi cắt nhớ gọi anh đó."
"Yên tâm đi, sẽ không quên anh đâu."
Khúc Phàm xem đồng hồ, đã hơi muộn, bọn nhỏ đều đã đói bụng, "Được rồi, anh Béo, chiều này bọn em không đi xem nữa, về luôn đây, tối nay đến nhà em đi."
"Không được, anh còn muốn đón Giáng Sinh cùng với thân ái nhà anh mà."
Chương 68: Thọ lễ*
*quà mừng thọ
"Hay là em không đi nữa." Thước Nhạc mặc áo nhung nhạt màu cổ chữ V, khoác áo âu phục màu vàng đơn giản, đứng trước gương sửa sang lại quần áo.
"Đi thôi, Chu gia không giống những nơi khác, đã có giao tình hơn hai mươi năm với nhà mình, em hiện tại cũng là người Khúc gia, tất nhiên phải đi rồi. Đừng nghĩ nhiều, lúc chúng ta kết hôn, chú Chu cũng có đến đây mà, em không quên đó chứ." Khúc Phàm vừa thắt ca vát vừa nói, hắn cũng mặc âu phục đậm màu, cũng là kiểu dáng đơn giản mà đứng đắn, hôm nay hai người không thể quá nổi bật, hai người thoạt nhìn cũng không giống nhau.
Sau tết Nguyên Đán là đại thọ tám mươi tuổi của Chu lão gia tử, nhiều thế hệ Chu gia kinh doanh, ở thương giới cũng có danh vọng, trong nước ngoài nước đều có sản nghiệp của họ. Năm đó khi cha của Khúc Phàm gặp khó khăn cũng do Chu gia giúp đỡ, từ đó về sau, Khúc gia cũng bước lên con đường tiền tài, do vậy, cha của Khúc Phàm vẫn luôn biết ơn, thường xuyên qua lại với Chu gia. Hoàn vũ quốc tế của Khúc gia đã trở thành doanh nghiệp tầm cỡ quốc gia cũng nhờ vào sự giúp đỡ của Chu gia.
Đại thọ của Chu lão gia tử được tổ chức tại một sản nghiệp ở vùng ngoại ô, nơi này cũng là điền sản được Chu gia khai phá, Chu gia có một trang viên khá rộng ở đó.
"Đã lâu không gặp Khúc lão ca, cha tôi vừa nhắc tới lão ca đó. Chị dâu thoạt nhìn chẳng già đi chút nào, giống như còn trẻ lắm ấy, đây là Khúc Phàm, con trai út nhà anh sao?" Chu Quan Nghĩa phụ trách đón khách, vừa nghe tin người Khúc gia đến, nhanh chóng đón tiếp. Ông quen Khúc Bình, hai người trẻ tuổi còn lại thì không quen, cái người cao cao, da đen đen, thân thể cường tráng mà tuổi còn trẻ kia khẳng định là con thứ của Khúc gia.
Khúc ba cười ha ha, thuận tay đưa quà mừng cho bồi bàn bên cạnh, "Lão nhị, ông đang chạy đến Mỹ quốc tiêu dao cũng đã về đấy à, tôi còn đang nghĩ sẽ không gặp được ông nữa đó. Khúc Phàm thì ông biết rồi, còn đây là đứa con thứ không nên thân của tôi, Khúc Phàm." Lại kéo Thước Nhạc qua, "Đây là Thước Nhạc, vợ Khúc Phàm, aiz, chuyện của bọn trẻ, tôi không quản được. Chẳng nghe lời gì hết. Hai con làm quen đi, đây là chú hai của Chu gia. Chúng ta giống như người thân cả, gọi chú hai đi." Khúc ba ngoài miệng làm như không hài lòng về quan hệ của hai người, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút không vui nào, nhìn Thước Nhạc còn ôn nhu hơn nhìn con mình nữa.
Chú hai Chu gia thầm than trong lòng, quả thật là một cặp đôi trẻ tuổi xuất sắc, chuyện hai người đã sớm nghe từ anh cả từng tham gia hôn lễ, tuy rằng cũng kinh ngạc Khúc lão ca bảo thủ như vậy mà cũng đồng ý để con mình có tính hướng khác người như vậy, nhưng cũng không thể không nói hai người này không hề khiến ông chán ghét chút nào, bọn họ đứng đó sao mà lại hài hòa đến thế.
"Ha ha, khi hai đứa cử hành hôn lễ ta không tham dự, hôm nay chú cũng chưa chuẩn bị gì, hôm nào có thời gian thì cứ đến cửa hàng châu báu của Chu thị chọn nhé!"
"Được được, hai con nhất định phải chọn nhiều một chút, cơ hội như vậy không nhiều đâu." Vẻ mặt Khúc ba tỏa sáng, Chu Quan Nghĩa này nói vậy cũng chấp nhận hai đứa rồi, về sau gia đình hai bên cũng dễ dàng liên lạc qua lại.
"Vậy cám ơn chú hai trước ạ." Hai người cũng không khách khí.
"Chú hai, trong mắt thúc đâu thể chỉ có em trai cháu như vậy chứ." Khúc Bình qua lại nhiều với Chu gia, khi nói cũng chẳng hề khách khí chút nào.
Chu Quan Nghĩa vươn tay vỗ lên vai Khúc Bình, "Được thôi, chờ cháu kết hôn thì cũng tùy ý mà chọn." Hai người cũng chỉ hơn kém mười tuổi, lại càng thêm tùy tiện.
Khúc Bình bĩu môi, "Thôi đi, giờ cháu vẫn chưa có ý đó đâu." Khúc ba bên cạnh thấy vậy liền tức giận, "Cái gì mà không có ý đó, ngày mai đừng có mà trốn việc xem mắt." Khúc Bình cũng không để ý đến lời Khúc ba, sau khi ly hôn, Khúc Bình dường như lại khôi phục lại bản tính, một khi đã quyết định thì không thể thay đổi.
Khúc ba nghĩ vẫn còn ở nhà người khác, cũng không nói thêm nữa, "Lão nhị, lão gia tử ở đâu? Sức khỏe dạo này thế nào? Vẫn còn khỏe mạnh chứ?"
"Ha ha, rất khỏe, mỗi bữa vài chén rượu, không ít chén nào, thấy không rượu thì mắng ngay, rất nóng nảy." Chu Quan Nghĩa chẳng chút bận tâm nói, tinh thần lão gia tử nhà họ rất tốt.
"Vậy thì tốt rồi, mang bọn tôi đi qua đó đi." Khúc ba dẫn theo ba đứa con theo lão nhị Chu gia lên lầu, Khúc mẹ được nữ quyến chu gia mang đi nói chuyện.
Mấy người đi lên phòng khách của Chu lão gia tử ở tầng hai, bọn họ tới sớm, nơi đây không có mấy ai. Mấy anh em Chu gia đều đang đón tiếp khách, mọi người đến mừng thọ đa phần đều có quan hệ về kinh doanh hoặc chính trị với họ, phần lớn không cần lên bái kiến, hiện trong sảnh chỉ có Chu lão gia tử cùng con cả của ông.
Khúc ba vào phòng, thấy Chu lão gia tử liền chắp tay cúi đầu, "Lão gia tử phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."
"Ha ha, con cũng lâu lắm rồi không tới thăm ta." Tâm trạng lão thọ tinh* rất tốt.
*lão thọ tinh: cách gọi người cao tuổi vào ngày sinh nhật
Khúc ba nhanh chóng giải thích, "Đó là lỗi của con, về sau nhất định thường xuyên đến. Lão gia tử ngài không thấy con phiền là được."
"Nhìn con kia, ta rất hy vọng con mỗi ngày đều đến. Đây là hai đứa con trai nhà con đi! Lại đây cho ta xem xem, Khúc Bình thì ta gặp vài lần, Khúc Phàm cũng đã gặp qua, lúc đó nó còn mặc yếm đâu. Thằng nhóc này từ nhỏ đã lập chí làm cảnh sát, giờ cũng không đổi." Lão rất chú ý đến đám nhỏ Khúc gia, hơn nữa con trai cả tham gia hôn lễ của hai người, nên cũng có chút hiểu biết về thành tựu của Khúc Phàm.
"Cháu lại đây." Chu lão gia tử vẫy tay với Thước Nhạc, thấy cậu tiến lại thì đánh giá một lượt, lại nhìn Khúc Phàm thở dài, "Vốn chuyện nhà các cháu ta không nên xen vào, nhưng quan hệ hai nhà chúng ta lại khác, cha cháu là người biết đền ân, lúc trước ta cũng chỉ giúp một chút, nó lại nhớ cả đời. Trước kia thường nghe cha cháu nói con thứ hai của nó có tiền đồ biết bao, trong lòng ta cũng được ăn ủi. Gia nghiệp của cha cháu hoàn toàn do một tay nó gây dựng, nhưng đều kém với thành tựu của hai anh em cháu, aiz, chuyện các cháu không thể làm gương cho hậu thế, nhưng nếu đã đi tới bước này thì cứ kiên trì đi tiếp, đừng khiến cha mẹ cháu hối hận."
Hai người đỏ mặt, thấp giọng vâng dạ.
Người một nhà ngồi xuống, Khúc ba chỉ vào quà mừng trên tay bồi bàn, "Lão gia tử, đây là tâm ý của bọn con."
"A, lấy qua ta xem xem." Chu lão gia tử hưng trí bừng bừng nói.
Con cả Chu gia Chu Quan Nhận bước qua đưa thọ lễ đến, đặt lên trên bàn, Khúc ba cùng hai đứa con chuẩn bị thọ lễ riêng.
Vừa mở ra thì Chu lão gia tử cùng hai người con đều giật mình, thọ lễ của Khúc ba là một bức tượng thọ tinh bằng ngọc dương lục thủy tinh loại* cao 126 rộng 85 hậu** 48 milimet. Vật trang sức bằng ngọc này có nước ngọc phân thành hình chữ bát (八), chất ngọc nhẵn mịn, diễm lệ sáng bóng, được thợ khéo điêu khắc tinh xảo, cẩn thận quan sát cũng không tìm thấy dấu vết nhân tạo nào. "Rất quý." Chu lão gia tử cầm lên món đồ trang sức, không thể không cảm thán, lão kinh doanh châu bảo cả đời, có đồ gì mà chưa từng thấy qua, món đồ này rất hiếm gặp.
*tượng ngọc thọ tinh:
Thọ tinh
Nhưng trong truyện thì chắc sẽ có màu như loại ngọc này (dương lục thủy tinh loại):
dương lục thủy tinh loại
**hậu: ý chỉ độ rộng về phía sau
Khúc ba cười cười, "Đây cũng là chút tâm ý của vãn bối, tài liệu cũng do hai đứa nó đổ được từ Myanmar, tuy rằng giá bên ngoài cao, nhưng thật ra cũng không đáng gì. Lão gia ngài sống cả đời, có gì mà chưa gặp qua, đây cũng không phải món gì quá quý giá."
"Khúc lão ca thật là, tượng ngọc thọ tinh này cho dù đặt trong cửa hàng nhà chúng ta cũng thuộc loại bảo vật trấn điếm* đó." Con cả Chu gia thấy thọ lễ trên tay cha mình cũng kinh diễm.
*bảo vật trấn điếm: ý chỉ loại hàng cấp độ cao nhất, tạo nên danh tiếng cho cả một cửa hàng
"Ha ha, được, thứ này ta giữ lại. Các cháu cũng thích đổ thạch? Ha ha, lão nhị, hôm nào có thời gian thì để bọn nó chọn mấy khối len dạ, thử nhãn lực bọn nó."
"Dạ, con vốn cũng muốn hai đứa đến cửa hàng chọn quà mừng kết hôn, vậy thì tùy theo nhãn lực chúng đi."
"Được rồi, đừng từ chối, Chu thị chúng ta kinh doanh vàng bạc châu báu, ngọc thạch cũng chỉ chiếm phần nhỏ, hàng len dạ đều là tích từ mười mấy năm trước, đặt trong kho cũng sắp mọc nấm rồi." Chu lão gia tử mặt hồng hào khoát tay, đặt lão thọ tinh lại hòm gỗ lim, lại mở ra thọ lễ của Khúc Bình, cũng là hòm gỗ lim, còn lỡ hơn một chút. Lão gia tử vừa mở hòm ra, cười đến không thấy mắt đâu, "Thằng nhóc Bình này hiểu ta. Ha habiết ta thích uống thứ này." Trong hòm đặt một bình rượu Mao Đài* 58 năm, Chu lão gia tử vốn yêu rượu lại càng thêm dễ chịu.
*Rượu Mao Đài: là một nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu, được coi như một loại quốc tửu của Trung Quốc.
"Ta xem hai đứa cháu tặng cho ta gì nào." Tâm trạng Chu lão gia tử vô cùng tốt lấy ra chiếc hộp cuối cùng, mở ra thì thấy là một chuỗi vòng tử đàn. Cả đời lão gia tử lăn lộn với nghề châu báu, ngoại trừ nghiên cứu về châu báu, cũng có chút hiểu biết sơ qua về mấy loại gỗ lê hoa, cây cảnh, gỗ lim, tử đàn..., từ mùi, độ sáng, màu sắc lập tức có thể đoán được đây là một chuỗi vòng tử đàn. Tuy nói gỗ tử đàn hiếm có nhưng chỉ cần có tâm thì vẫn có thể mua được, cho nên cũng không cảm thấy mới mẻ gì. Tuy nhiên, khi lão cầm chuỗi vòng trên tay thì phát hiện trên từng hạt châu đều có điêu khắc gì đó, "Mang kính lúp đến đây." Mắt Chu lão gia tử hơi mờ, không nhìn rõ.
Bồi bàn rất nhanh đã mang kính lúp đến, Chu lão gia tử nhìn kỹ, lộ vẻ khiếp sợ, "Tay nghề thật cao, thật sự điêu luyện sắc sảo." Cuối cùng không khỏi khen tấm tắc, cẩn thận nhìn mỗi một hạt châu, trên hai mươi bốn hạt châu có điêu khắc hai mươi bốn bức hiếu đồ của Trần Thiếu Mai tiên sinh*. Mỗi hạt châu cũng chỉ có đường kính năm milimet, bước tranh cũng chỉ chiếm một mặt của hạt châu, diện tích cũng không lớn hơn hạt gạo là bao, trên đó không chỉ khắc hai mươi bốn bức hiếu đồ, mỗi bức còn kèm theo chú giải. Chu lão tiên sinh đã từng thấy qua hai mươi bốn bức hiếu đồ bản gốc, lúc này thoạt nhìn không chút khác biệt, giống như được in lên vậy, có điều tác phẩm được điêu khắc như vậy lại rất hiếm có.
*hai mươi bốn bức hiếu đồ: được bắt nguồn từ một cuốn sách kể về hai mươi bốn câu chuyện người con hiếu thảo của Trung Quốc cổ đại. Hiếu thảo là cốt lõi của đạo đức Nho giáo trong xã hội Trung Quốc hàng ngàn năm qua nhằm duy trì đạo đức quan hệ gia đình, là đạo đức truyền thống của Trung Quốc. Sách gồm 24 câu chuyện cổ về lòng hiếu thảo, thể hiện "đạo hiếu". Bản sau này được đi kèm các bản vẽ, được gọi là "hiếu đồ", trở thành cuốn sách để phổ biến, thúc đẩy lòng hiếu thảo.Hai mươi bốn bức tranh này do Trần Thiểu Mai (1909-1954), một họa sĩ nổi tiếng người Trung Quốc, vẽ. Có thể tìm hiểu thêm về ông qua Baidu http://baike.baidu.com/subview/175912/8680455.htm
Lúc chọn thọ lễ trước đó, bởi vì Khúc ba chuẩn bị chế phẩm ngọc thạch làm lễ vật, Khúc Phàm cùng Thước Nhạc không thể lại chọn ngọc thạch nữa, trong thời gian hắn cũng khiến hai người hơi khó xử. Thường ngày Thước Nhạc thích điêu khắc, hiện tại dùng thần thức điêu khắc cũng có thể đạt cấp bậc tông sư. Tuy nhiên, kiểu điêu khắc này lại do Khúc Phàm nghĩ ra. Khi rảnh rỗi hắn sẽ ở trong không gian luyện khí, đã có thể tự do khống chế huyễn tật thiên hỏa, hoàn toàn có thể nắm được phương pháp tâm luyện. Hắn phát hiện mình dùng phương pháp tâm luyện để chế tác thì tác phẩm đều làm theo ý nghĩ của hắn, chỉ cần có thể điều khiển thần thức là được, điều này giống với việc Thước Nhạc điêu khắc. Hai ngươi thương lượng xong, Thước Nhạc phát hiện dùng phương pháp này, khi điêu khắc không cần dùng đến dao, dùng thần thức điêu khắc rất trơn tru. Tài nghệ điêu khắc của cậu cũng tăng cao rất nhiều, đã có thể vứt dao đi đạt tới cảnh giới lòng nghĩ tới là khắc thành hình. Tượng lão thọ tinh kia là tác phẩm đầu tiên của cậu, Khúc ba sau khi thấy được thì lấy luôn đi. Chuỗi vòng tử đàn này được dùng để cậu thử nghiệm, kỳ thật loại sản phẩm điêu khắc này dùng bảo thạch thì càng tốt, nhưng mà làm vậy thì hơi kinh hãi thế tục.
"Tuyệt tác." Chu lão gia tử cảm thán, ngẩng đầu nhìn Khúc Phàm, "Vật này là tác phẩm của vị đại sư nào?"
Khúc Phàm nhìn Chu lão gia tử cười cười, "Thứ này do cháu cùng Nhạc Nhạc tìm thấy ở Phan gia viên vài năm trước, không biết do ai chế tác." Tuy rằng mới làm, nhưng bọn họ cũng đã làm cho cũ đu, không thể phân biệt niên đại, tuy rằng nói hai người họ làm thì dễ hơn, nhưng truyền ra cũng sẽ phiền phức, cho nên giấu diếm ngay từ đầu.
Chu lão gia tử hơi cảm thấy tiếc, thở dài, "Thật sự là bàn tay thần, trước kia thấy vị sư phụ trong cửa hàng của chúng ta đã có tay nghề cao nhất rồi, hiện tại xem ra, còn kém ra đâu." Nói xong lại có chút tiếc hận.
Con cả Chu gia biết suy nghĩ trong lòng cha mình, "Ba ba, tác phẩm này chỉ sợ do tổ tiên chế tạo, con thấy đây cũng là đồ cổ, nếu là tác phẩm của sư phụ đương thời thì nhất định sẽ có những tác phẩm khác, chúng ta đã sớm phát hiện." Cha cả đời đều kinh doanh châu báu, nếu có vị sư phụ như vậy nhất định sẽ kết giao.
Chu lão gia tử sờ chuỗi vòng trong tay, tâm trạng lại tốt lên, "Quên đi, hiện tại có thể gặp được vật như vậy đã là may mắn của chúng ta rồi." Nói xong nhìn Khúc Phàm cùng Thước Nhạc, "Hai đứa cũng rất may mắn, bảo bối như vậy cũng có thể gặp được, ta cũng không thể nhận."
Khúc Phàm nghe vậy nói, "Chu gia gia không cần băn khoăn nhiều như vậy, đồ vật như vậy ở trong tay ngài mới có giá trị, hai đứa cháu không biết được giá trị của nó, chỉ thấy điêu khắc trên đó có ý nghĩa mới tặng Chu gia gia để thể hiện tấm lòng của chúng cháu, ông đừng từ chối." Trong lòng bọn họ, đây quả thật không phải vật tốt gì.
Chu lão gia tử đang muốn nói gì, con gái lớn của lão đi đến, "Cha, Tần lão gia tử của Tần gia tới rồi ạ."
Ba cha con Chu gia nghiêm sắc mặt, "Mau mời vào, không, ta tự đi." Chu lão gia tử đứng dậy, nhìn Khúc ba nói, "Tiểu Khúc cùng ta xuống đi, ba người trẻ tuổi các cháu cũng đi thôi."
Ba người trẻ tuổi Khúc gia biết người đến nhất định là khách quý, bọn họ không tiện ở lại, sẽ đi ra sau Chu lão gia tử. Bọn họ tới sớm, đi xuống thì dưới lầu đã có không ít người, thấy Chu lão gia tử đều đứng lên. Lão gia tử mang theo mấy người con đi về phía cửa, Khúc Bình rất quen thuộc với người Chu gia, mang theo hai người em đến chỗ trưởng tôn Chu gia Chu Vân Thiên. Thước Nhạc tò mò nhìn người tới cửa, thế mà có chút quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Lắc đầu theo Khúc Phàm đi gặp đám cùng lứa trong Chu gia, lại không phát hiện vẻ mặt hơi thay đổi của ông lão vừa đến cửa kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro