
Chương 147-149
Chương 147
Giằng co cả ngày, đoàn người Thước Nhạc cuối cùng cũng về đến nhà. Ba mẹ Thước vẫn chưa từ Nam Kinh về, nghe trò chuyện qua điện thoại thì nửa tháng này hai vị ngày nào cũng tụ họp, dù sao đã sống bên đó nhiều năm, có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp, tạm thời chưa về được.
Chú thím Lâm, thím Ngô cũng đã thăm nhà trở lại, Thước Nhạc nhìn vẻ mặt chú thím Lâm rất tốt, mà trên mặt thím Ngô lại có chút thương cảm nhàn nhạt, đoán rằng về nhà cũng không được vừa lòng như vậy.
Đến bữa tối, Khúc Phàm và Thước Nhạc nghe đám đồ đệ nói chuyện trong nhà mấy ngày hôm nay, ngoài hôm mùng hai tháng mười Lý Minh Đạt đến thì cũng không có gì khác. Họ nghĩ chuyện của Lý Minh Đạt cũng không quá gấp gáp, nếu không ông ấy đã sớm gọi điện rồi.
Quay về sân sau, hai người đột nhiên nghĩ tới Kỳ Kỳ sẽ sắp xếp cho dã nhân kia thế nào. Dọc đường đi thằng bé vẫn luôn không yên lòng, chắc rằng đang trò chuyện với dã nhân trong không gian kia. Mấy đứa nhỏ trong nhà chỉ có thể dùng tinh thần lực tiến vào trong không gian chứ không thể tự vào được. Dạo này, Thước Nhạc cũng không hỏi nhóc con dạo này tu luyện ra sao, đã có thể dùng thật thể xuất hiện trong không gian hay chưa? Thực tế thì đám nhỏ rất có ý thức bảo đảm bí mật, hai người dù muốn xem xét không gian của chúng cũng không được, cũng không biết trong đó đã phát triển đến trình độ nào.
Từ cổng Nguyệt Lượng bên cạnh Đông Sương phòng ở hậu viện đi vào Đông viên, trước đó Thước Nhạc sắp xếp cho tiểu Nam ở tại Tam Tiến viện Đông viện, hoàn cảnh nơi đó tốt lại riêng tư, tiểu viện độc lập, lịch sự, tao nhã, thanh tĩnh; sau đó tiểu Nam bị trục xuất khỏi sư môn, nơi này liền bỏ trống. Nhân dịp Kỳ Kỳ về nhà cũng muốn có không gian riêng nên dọn qua. Bởi vậy bên phía Đông sương kia chỉ còn lại Tiếu Tiếu và Phi Phi, sau này chúng cũng không dọn đi đâu nữa, nơi đó đủ rộng để chúng ở đến tận khi kết hôn.
Hai người đi vào Đổ Tọa phòng, đi tới tiểu viện của Kỳ Kỳ, chưa kịp vào phòng đã nghe tiếng nói chuyện bên trong.
"Ai..ai... người đừng động, nước bắn hết lên người ta rồi đây này. Nhìn ngươi rõ bẩn... không thì ngươi cắt tóc đi nhé, rối vậy cũng không cách nào chải được." Kỳ Kỳ lầu bà lầu bầu nói, cầm bàn chải trên tay dùng sức kỳ cọ người Samba. Samba cũng không thấy đau, nghịch ngợm đám bọt biển trong nước, ngốc hề hề thổi lên người Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ tức gõ đầu Samba một cái, "Ngươi xem, ướt sũng rồi."
Hắc hắc... Samba xoa xoa mái tóc dài, ánh mắt trong veo sáng ngời.
Hai người Thước Nhạc tiến vào, liền thấy một chiếc bồn tắm bằng gỗ đang đặt giữa phòng mà dã nhân kia đang trần trụi ngồi trong đó. Chiếc bồn gỗ này là Khúc Phàm làm cho đám nhỏ, có không gian thì lúc dùng cũng không quá phiền phức.
Nhìn thấy hai người vào nhà, Samba lập tức xoay ngoài, cảnh giác nhìn họ, Kỳ Kỳ nhanh chóng trấn an hắn.
"Ba ba, lão ba, he he, hai ba đến rồi. Con giới thiệu chút nhé, đây là Samba, con mang từ rừng về đó ạ. Hắn rất nghe lời, không hề nguy hiểm." Kỳ Kỳ biết việc này nhất định không thể gạt được cho nên lúc này rất chi thành khẩn.
Trên đầu Samba lúc này đều là bọt biển, nhưng mặt đã được rửa sạch, rất xinh đẹp, làn da màu vàng nhưng mắt lại mang màu xanh lam, mặt mũi có góc có cạnh, hơi giống con lai.
Trên đường, hai người họ đã cẩn thận suy xét, người này không chừng bị truyền tống trận đưa đến. Tám, chín phần mười là một người ngoài hành tinh, nhưng người ngoài hành tinh này cũng không khác mấy so với người địa cầu.
Khúc Phàm híp mắt, chuyển khí thế qua ép lên người Samba, thấy hắn tuy rằng không thể chống cự nhưng cũng không lùi bước, tiềm lực rất lớn, Khúc Phàm cũng coi như hài lòng, "Con đã dẫn hắn về đây, con phụ trách, ngày mai cứ nói rõ xuất thân của hắn, nhanh chóng giúp hắn học tiếng nói và những kiến thức thông thường."
Kỳ Kỳ nghe vậy rất vui, "Yên tâm đi lão ba, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Lại nói, trải qua hai ngàycảm giác được loại yêu thích với Samba hoàn toàn mới mẻ này, trong lòng Kỳ Kỳ đã coi hắn như vật sở hữu của chính mình rồi, nghe được lão ba và ba ba đồng ý với cậu để Samba ở lại, Kỳ Kỳ vô cùng vui vẻ.
Hai người lại căn dặn vài câu, mới quay về. Cho đến khi hai người rời khỏi sân, Samba mới buông lỏng đề phòng.
***
Một đêm ngon giấc, ngày nghỉ kết thúc, Thước Nhạc đi làm lại, dựa theo lịch công tác trước đó, hôm nay vừa đến ban ca của cậu.
Đi vào khu của phòng cấp cứu, vừa đi vào liền chạm mặt một y tá của phòng cấp cứu, cô gái vừa thấy cậu, ánh mắt lập tức trợn to như hòn bi ve, hồi lâu mới lắp ba lắp bắp nói, "Bác sĩ Thước, bác sĩ đi làm ạ." Nói xong, lui lui sang bên cạnh.
"A, chào buổi sáng." Thước Nhạc rất kỳ quái, y tá này thấy cậu sao lại có phản ứng như vậy chứ.
Dọc theo đường đi đến phòng cấp cứu, những bác sĩ, y tá gặp được thấy cậu đều rất giật mình, không biết thì nhanh chóng chạy sang bên cạnh, biết thì ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi.
Nhíu mày, chuyện này sao vậy, sao lại còn hơn cả trước đây vậy chứ.
Đi vào phòng trị liệu của phòng cấp cứu, không khí bên này càng thêm áp bức, bác sĩ, y tá đều tựa như muốn trốn tránh cậu vậy.
"Y tá Khương, có chuyện gì mà tôi không biết sao?" Thước Nhạc đi vào phòng nghỉ thay quần áo, mới ra khỏi phòng liền thấy y tá Khương cầm vài thứ đi tới, Thước Nhạc chào cô xong thì hỏi.
Y tá Khương thấy Thước Nhạc lại mang vẻ mặt lo lắng, dù sao thời gian cô làm việc với Thước Nhạc là lâu nhất, cũng coi như hiểu được con người Thước Nhạc, hơn nữa vẫn luôn mang lòng cảm kích với cậu, "Mấy hôm cậu không đi làm, bác sĩ Từ của Khoa não ngoại điểm danh bác sĩ Lý, chủ nhiệm Vương cùng hai bác sĩ thực tập mới đến phòng chúng ta phê bình, hơn nữa, tư cách bác sĩ chính của cậu cũng được báo xuống. Vốn những lời đồn trước kia đã lắng xuống, kết quả không biết sao mấy ngày nay lại có người nói..." Y tá Khương hơi do dự.
Thước Nhạc cười cười, "Không sao đâu, cô nói đi."
Y tá Khương nhìn lướt xung quanh, "Nói cậu với bác sĩ Từ có quan hệ đặc biệt, nếu không, dựa theo hồ sơ và tuổi của cậu thì không thể nào lại thành bác sĩ chính ở phòng cấp cứu được."
Thấy vẻ mặt Thước Nhạc không tốt, "Mấy ngày nay cậu cần cẩn thận một chút, bác sĩ Lý cũng chẳng vui vẻ gì đâu, vốn cô ấy được đề cử làm bác sĩ chủ nhiệm, cô ấy đã ở vị trí phó chủ nhiệm nhiều năm như vậy, hôm trước chủ nhiệm khoa ngoại lại phê bình bác sĩ Lý quản lý không nghiêm, năm nay việc lên chủ nhiệm chỉ sợ bị ngâm nước nóng rồi."
Thước Nhạc hơi bất đắc dĩ, giáo sư Từ chẳng phải tìm thêm phiền cho cậu đây sao. Chuyện này hay rồi, chỉ sợ khó mà làm việc trong phòng cấp cứu đây.
Quả nhiên sau khi giao ban, bác sĩ Lý nói chuyện sắp xếp công tác, từ ngày kia bắt đầu đoàn trao đổi ba nước sẽ đến tiến hành trao đổi một tháng, yêu cầu các phòng ban trong bệnh viện chuẩn bị sẵn sàng công tác, phòng cấp cứu cũng cần chú ý. Cô lại sắp xếp cho vài bác sĩ, đặc biệt dặn dò họ, chủ yếu là một vài khả năng sẽ xảy ra, cho dù hai bác sĩ thực tập kia cũng được phân phối một vài nhiệm vụ, mà chỉ có Thước Nhạc là bác sĩ Lý hiển nhiên không truyền đạt gì cả.
Tuy rằng Thước Nhạc hơi mất hứng nhưng cũng không thể hiện gì. Lúc đi làm vẫn làm việc bình thường, ngoài hai y tá luôn theo cậu thì những bác sĩ, y tá khác trong phòng cấp cứu đều hơi gây chút bất hòa với cậu.
Bác sĩ Lý muốn moi móc nhược điểm của Thước Nhạc, trong lòng cô có bao nhiêu không thích bác sĩ như Thước Nhạc chứ, không có bất kỳ ai lại muốn đưa một người không thể khống chế như vậy vào đám cấp dưới của mình cả. Vốn cô còn thấy Thước Nhạc rất tốt, còn muốn nói tốt cho cậu để sau này công việc của cậu thuận lợi thêm chút, không ngờ người này lại có hậu trường vững chắc như vậy, trực tiếp khiến chủ nhiệm khoa ngoại xuất đầu. Chuyện này đã tát thẳng vào mặt cô, lại bởi vì cậu mà danh hiệu bác sĩ chủ nhiệm của mình bị ngâm nước nóng, trong lòng cô càng thêm không thích.
Tuy nhiên cô không thể không thừa nhận y thuật của Thước Nhạc rất tốt, quan sát vài ngày không có một chút sai sót nội quy nào, công tác cấp cứu cũng không sai một li, khiến cô nhất thời không thể chèn ép sự nổi bật của cậu.
Tự Thước Nhạc lại không cảm thấy mình nổi bật gì. Cậu chỉ làm tốt bổn phận của mình mà thôi, làm bác sĩ thì việc giúp đỡ y tá cũng là việc quan trọng mà. Mấy hôm nay khi làm việc Thước Nhạc luôn giảng giải đôi điều cho y tá Khương và y tá La, bởi vì có ví dụ thực tế ngay trước mắt, hơn nữa khi giảng giải Thước Nhạc còn dùng tinh thần lực mở lối, dù nói qua cũng khiến lời nói khắc sâu vào đầu họ. Hai người cũng bởi vậy mà tiến bộ rất nhanh, hiện tại đã có thể theo kịp tốc độ xử lý của Thước Nhạc. Đây cũng coi như một kiểu giúp đỡ với hai người của Thước Nhạc, dù sao từ trước đến sau cũng chỉ có mỗi hai người họ không hề thay đổi gì cả, mà những bác sĩ, y tá khác thì đều có chút thành kiến với cậu.
Hôm nay xử lý xong một bệnh nhân, trong phòng cấp cứu đột nhiên phát ra tiếng radio, trên đường Giải Phóng xuất hiện tai nạn xe cộ liên hoàn, mời các bác sĩ chuẩn bị tốt công tác cứu hộ.
Phòng cấp cứu lập tức bận rộn, tập trung đủ dụng cụ, thuốc thang rồi trong vòng chưa tới năm phút, trước cửa đã xuất hiện một đám người bị thương.
Trước cầm máu cho một người bị xuất huyết nặng, hiện tại hai y tá của cậu đã hoàn toàn theo kịp động tác của cậu rồi, tốc độ làm việc nhanh hơn, không bao lâu đã xử lý xong những người bị thương xuất huyết động mạch, tiếp theo là một người phụ nữ có thai. Đã xuất huyết vùng kín, có dấu hiệu sinh non, hơn nữa miệng mũi cũng xuất huyết, chỉ sợ phế quản cũng bị thương tổn.
Bảo y tá sử dụng thuốc, Thước Nhạc sử dụng thần thức kiểm tra thử xem cô ta có bị thương ở nơi nào nữa hay không?
Bộp-Đột nhiên tay bị nắm lấy, Thước Nhạc kinh ngạc quay đầu lại phát hiện cậu quen người này, có điều đã rất nhiều năm không gặp rồi.
"Cứu, cứu con tôi. Thước Nhạc, cầu xin cậu..."
Tám, chín năm không gặp, Thước Nhạc đã không thể nhận ra Trương Thiến này nữa. Cô ta thay đổi rất nhiều, cũng trở nên thành thục hơn, thoạt nhìn như thể phụ nữ ba mươi tuổi, nhưng cũng không còn bộ dáng tươi sáng lúc trước nữa, dung mạo giờ đây nhu hòa rất nhiều.
Há miệng thở dài, "Hiện tại cô bị gẫy hai chiếc xương sườn, có dấu hiệu sinh non, hơn nữa có vài loại thuốc sẽ ảnh hưởng tới đứa bé, cô còn nhỏ, sau này còn có thể có con nữa." Hơn nữa, lá phổi bên trái bị xương sườn đâm bị thương, tình huống như vậy phải sử dụng một vài loại thuốc đặc biệt.
Trương Thiến dùng sức nắm tay Thước Nhạc, rơi lệ lắc đầu, "Không, cầu xin cậu, Bác sĩ nói đây là cơ hội cuối cùng rồi, cầu xin cậu."
Thước Nhạc hơi sửng sốt, lại kiểm tra một chút, thở dài, "Tôi cố hết sức." Sinh hoạt cá nhân trước đây của Trương Thiến không phải bình thường, đoán là đã cũng đã nạo thai vài lần, hoàn cảnh tử cung không quá thích hợp, muốn mang thai lần nữa có chút khó khăn.
Tình huống của Trương Thiến hiện tại không quá tốt, phải xử lý bộ phận phế quản ngay lập tức, nghĩ nghĩ, Thước Nhạc điểm vài cái tại não bộ và cổ Trương Thiên, Trương Thiến liền tựa như bị gây mê. Tình huống hiện tại của cô không thích hợp dùng thuốc mê, Thước Nhạc dùng tinh thần lực phong bế vài huyệt đạo của cô, để cô duy trì trạng thái đi vào giấc ngủ, không thấy đau đớn.
Liếc nhìn huyết áp cùng nhịp tim, vẫn trong phạm vi bình thường, đưa vào tử cung của cô chút linh khí để ngừng chảy máu, "Chuẩn bị phẫu thuật."
Y tá Khương và y tá La giật mình nhìn Thước Nhạc, "Bác sĩ Thước?" Dựa theo quy định của phòng cấp cứu, phẫu thuật như vậy phải đưa đến ngoại khoa, hơn nữa bệnh nhân này còn chưa được gây mê mà.
Nhìn hai y tá, vô cùng kiên định nói, "Chuẩn bị phẫu thuật, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn." Mặc kệ năm đó Trương Thiến đã gây ra chuyện gì, nhiều năm trôi qua như vậy cũng phai nhạt ít nhiều. Cho dù là người khác, nhìn thấy ánh mắt cầu xin như vậy, Thước Nhạc cũng không thể không giúp, hơn nữa còn có liên quan đến một sinh mệnh mới.
Thở dài, hai y tá dưới sự giúp đỡ rất nhanh đã chuẩn bị xong phòng phẫu thuật, để vết mổ có thể nhỏ nhất, Thước Nhạc lần này dốc toàn lực.
Trương Thiến là vợ của phó viện trưởng Tần Nghiệp, chuyện năm đó gây ảnh hưởng rất lớn tới Trương Thiến, hai năm liền trong nước bị vứt bỏ nhiều lần, cô liền xuất ngoại, cũng từng cam chịu, nhưng sau lại gặp được người chồng Tần Nghiệp hiện tại. Trước kia ông ấy làm việc trong một bệnh viện ở Mỹ, Trương Thiến một lần tới bệnh viện phá thai, một mình khóc ở vườn hoa bệnh viện, bị ông nhìn thấy. Có thể bởi ở nước ngoài không nơi nương tựa, cũng có thể thấy ông đã lớn tuổi Trương Thiến nói rất nhiều với ông. Tính cách Tần Nghiệp ôn hòa, vợ lại mất sớm, vẫn luôn sống một mình, ông ban đầu chỉ thấy cô sinh viên này còn trẻ đã cam chịu như vậy thật không tốt. Tần Nghiệp là người chính trực, ông không hy vọng cô bé đáng tuổi con gái mình này lại bị hủy hoại như vậy. Ông chẳng những thường xuyên tâm sự khai sáng cho cô, còn quan tâm cuộc sống tại Mỹ của cô nữa, thường xuyên mang cô đi xem bóng đá hoặc đi đến vài viện phúc lợi để tâm trạng của cô dần tươi sáng lên, còn cổ vũ cô đến học tại một trường nữ.
Con người vào lúc mất đi mới biết quý trọng, Trương Thiến bởi vì sự hư vinh trước đó mà đã trả giá quá nhiều, sau nhớ lại những chuyện mình đã làm thì thấy rất đau khổ, vô cùng hối hận, cũng may mà đã tỉnh ngộ. Bởi vì tiếp xúc nhiều với Tần Nghiệp, dần dần yêu thích người đàn ông có tuổi này. Có điều, Trương Thiến vẫn không khỏi hối hận những chuyện hoang đường trước đó, cảm thấy mình không xứng với ông. Mà Tần Nghiệp lại rất có thiện cảm với người con gái đã khôi phục lại nụ cười này, ông tận mắt nhìn cô bước ra từ trong địa ngục, trong lòng rất thương tiếc cô, có điều tuổi tác chênh lệch quá nhiều khiến ông không thể vượt qua. Cứ như vậy, hai người trải qua ba năm, sau đó Tần Nghiệp được con gái hợp tác, hai người mới ở cùng nhau. Sau đó, Trương Thiến mới biết bởi mình đã phá thai mấy lần nên rất khó mang thai lại, trong lòng rất hối hận. Nửa năm trước, bạn của Tần Nghiệp nói trung y trong nước sẽ có tác dụng trị liệu hơn chút, đúng lúc bệnh viện phụ thuộc bên này lại có ý lôi kéo ông vào làm việc.
Không lâu sau khi Trương Thiến được đưa vào bệnh viện, y tá đã thông báo cho phó viện trưởng Tần, cho nên khi Thước Nhạc vừa bắt đầu phẫu thuật được một lúc, phó viện trưởng Tần đã đến phòng cấp cứu.
"Phó viện trưởng, sao ngài lại đến đây?" Bác sĩ Lý vừa làm cấp cứu xong, thấy phó viện Tần vội vã chạy tới, phía sau còn dẫn theo mấy bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa cùng bác sĩ khoa phụ sản. Hôm nay đoàn trao đổi có buổi thảo luận, phó viện Tần hẳn đang tham dự hội thảo, sao lại có thể đến đây chứ.
"Vợ tôi là người bị thương trong tai nạn lần này, cô ấy gọi Trương Thiến. Vừa rồi tôi đã hỏi qua, không thấy đưa đến khoa ngoại, hẳn vẫn còn ở chỗ các cô." Phó chủ nhiệm Tần nhanh chóng nói.
Bác sĩ Lý kinh ngạc quay đầu hỏi tiểu Vương, "Y tá Vương, vừa rồi có ai gọi Trương Thiến bị thương được đưa vào không?"
Y tá Vương cúi đầu nhìn, "Có, là một phụ nữ có thai, ừm, đưa đến phòng cấp cứu số ba, do bác sĩ Thước xử lý."
Bác sĩ Lý nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, dù nói sao y thuật của Thước Nhạc rất tốt, bình thường thời gian cấp cứu đều rất nhanh, đây là lần đầu tiên lâu vậy vẫn chưa ra, hơn nữa người phụ nữ này có thai thì phải đưa đến phụ khoa điều trị khẩn cấp, nhưng vẫn chưa đưa qua, vậy bệnh nhân này đoán chừng không qua khỏi.
"Phó viện Tần này, đang ở phòng cấp cứu số ba." Nói xong, bác sĩ Lý dẫn đoàn người đi về bên đó.
Phòng cấp cứu số ba, Thước Nhạc đang cùng hai y tá tiến hành phẫu thuật. Phòng cấp cứu không giống phòng phẫu thuật, nơi này dùng để cấp cứu không thích hợp để làm phẫu thuật, nhưng nếu đưa đến khoa ngoại, lại sử dụng thuốc gây mê, sẽ không đảm bảo giữ được đứa nhỏ.
"Mấy người đang làm gì?" Phó viện Tần cùng vài bác sĩ đi vào phòng cấp cứu liền thấy lồng ngực Trương Thiến bị mổ ra, một bác sĩ, hai y tá đang bận rộn tiến hành phẫu thuật. Thấy tình cảnh này, các bác sĩ ở đây có chút ngây người, sau đó phó viện Tần rất tức giận la lên.
Thước Nhạc hơi liếc mắt ra cửa phòng, sau đó tiếp tục chuyển lực chú ý vào ca phẫu thuật, sự quấy rối vừa rồi của họ không ảnh hưởng đến cậu, tay cũng không run chút nào. Ngay cả y tá hai bên cũng không phản ứng, thậm chí còn không liếc nhìn bọn họ, lực chú ý của các cô hoàn toàn tập trung vào ca phẫu thuật, mà dù như vậy, họ cũng không theo kịp tốc độ của Thước Nhạc. Vậy thì lấy đâu ra tâm tư mà lo nghĩ chuyện khác chứ.
Khi phó viện Tần hô lên xong liền hối hận, dù cho sao lại thành ra như vậy, khi phẫu thuật mà bị làm phiền thì khả năng xảy ra nguy hiểm liền lớn. Tất cả các bác sĩ đều biết điều này, nhưng nhìn thấy biểu hiện của ba người, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Mọi người đều thuộc khoa ngoại, vốn phó viện Tần mang đến đều là mấy người thuộc khoa ngoại mổ chính cùng ông tham gia hội thảo nghiên cứu, còn có bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ sản giữa đường kêu tới, bọn họ cũng không hề xa lạ với việc phẫu thuật. Tuy rằng chỉ là một ca tiểu phẫu, nhưng dưới tình huống như vậy, một ca giãi phẫu người đang mang thai, không sử dụng thuốc, ở đó cũng không có bác sĩ gây mê, phẫu thuật như vậy họ không làm được.
Nhìn động tác của ba người, mày phó viện Tần hơi giãn ra, trong lòng có tia hy vọng.
Khâu lại miệng vết thương, phẫu thuật kết thúc. Thước Nhạc nhíu mày, Trương Thiến bị phẫu thuật nên rất mất sức, khi bình phục lại không thể sử dụng rất nhiều loại thuốc, tình huống này thật phiền toái. Điều may mắn duy nhất là chút linh khí kia rốt cuộc cũng bảo vệ được đứa bé.
Đứa trẻ này mệnh thật lớn, Thước Nhạc chuyển chút linh khí không nhiều không ít, nhiều hơn thai nhi không thể thừa nhận, ít lại không có tác dụng, vừa rồi lúc phẫu thuật cậu vẫn luôn chú ý, hiện tại rốt cuộc đã có thể khẳng định thai nhi an toàn.
Đưa tay điểm lên mấy nơi huyệt vị của Trương Thiến, quan sát qua bệnh trạng, cũng không có ảnh hưởng gì xấu.
"Thu dọn đi, trước đừng di chuyển, chú ý quan sát, khoảng 2 tiếng sau mới có thể tỉnh lại." Thầm nghĩ một lát, kê vài loại thuốc đưa cho y tá Khương bên cạnh, "Chú ý không được dùng các loại thuốc khác. Sáng ngày mai mới đổi sang nơi khác."
"Dạ, bác sĩ Thước." Y tá Khương ghi lại lời dặn của bác sĩ, gật đầu đáp.
Chương 148
Thấy Thước Nhạc đã chấm dứt trị liệu, đi vào phòng bên cạnh thay quần áo, chủ nhiệm khoa ngoại và chủ nhiệm khoa phụ sản cùng tiến lên kiểm tra tình trạng người bệnh, nhìn đến kết quả trị liệu được ghi lại cùng với các chỉ tiêu hiện tại, vẻ mặt hai người tràn đầy khiếp sợ, tình huống như vậy bọn họ không thể làm được đến mức này, không nói có thể giữ được đứa bé hay không, mà trong tình huống đó, người mẹ cũng rất nguy hiểm, cho dù có tiến hành được ca mổ họ cũng sẽ không thể giữ đứa bé lại mà mổ được.
Hai người vươn tay cầm lên bản ghi chép, đưa cho phó viện Tần, "Phó viện Tần, vợ và con ngài đã an toàn, tình huống của đứa bé ổn định, hẳn không có di chứng gì."
Phó viện Tần xem bản ghi chép cũng thờ phào, rất hiếu kỳ về bác sĩ Thước Nhạc kia, ra khỏi phòng cấp cứu số ba, đúng lúc thấy Thước Nhạc dường như đang thu dọn xong đi từ trong phòng ra, nếu không phải cặp mắt kia khắc sâu ấn tượng vào lòng người thì bọn họ cũng không thể nhận ra cậu trai trẻ quá mức chói mắt này lại là bác sĩ vừa tiến hành phẫu thuật.
"Bác sĩ Thước?" Phó viện Tần không dám khẳng định.
Thước Nhạc khẽ gật đầu, "Xin chào, ngài là?"
Phó viện Tần thấy cậu thừa nhận, mặt mày tươi cười, "Bác sĩ Thước, quả thật nhờ có ngài mà người tôi yêu và đứa bé mới có thể bảo toàn, rất cảm ơn ngài." Phó viện Tần nhìn Thước Nhạc đầy cảm kích, thậm chí lúc nói chuyện còn sử dụng cả kính ngữ.
Bác sĩ Lý bên cạnh nghe vậy vẻ mặt cứng đờ, u ám rất nhiều.
Thấy vẻ mặt chân thành của phó viện Tần cùng vẻ lo lắng khi nãy, trong lòng Thước Nhạc cũng vui vẻ thay Trương Thiến, "Phó viện trưởng khách khí, đây là chuyện tôi nên làm."
Bởi vì phòng cấp cứu còn có việc, Thước Nhạc cũng không lưu lại nói chuyện cùng với đám người phó viện trưởng Tần, đi ra ngoài làm việc của chính mình.
Phó viện trưởng Tần nhìn Thước Nhạc rời đi, cười nói với bác sĩ Lý bên cạnh, "Bác sĩ Lý, phòng cấp cứu của cô xuất hiện nhân tài nha, tôi thấy lần chuyển khoa sau thì đưa cậu ấy đến khoa ngoại tim đi, nhân tài như vậy mà chỉ làm ở phòng cấp cứu thì thật đáng tiếc." Thực tế, phòng cấp cứu cũng không phải phòng tốt trong bệnh viện, tri thức nơi này trải rộng, phương diện nghiệp vụ cũng phải thuần thục, yêu cầu về bác sĩ nơi này lại rất cao, mà họ lại làm việc vất vả nhất, không có cơ hội tiếp xúc với phẫu thuật, rất nhiều bác sĩ đều không muốn làm việc ở đây.
Bác sĩ Lý nghe vậy rất không thoải mái, cũng chỉ nói có lệ vài câu. Biết vợ mình thoát khỏi nguy hiểm, tâm trạng rất tốt nên phó viện Tần cũng không phát hiện gì. Mà ngược lại bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ sản bên cạnh lại nhìn ra, đột nhiên nhớ tới chuyện ồn ào hồi trước mà phòng cấp cứu truyền ra, người này quan sát nét mặt cũng hiểu rõ, sợ rằng vị này cũng là nhân vật trong câu chuyện đó đi. Quả là một nhân tài đó, không thì nói với viện trưởng điều động cậu ta tới khoa phụ sản đi, dù sao tình huống nguy hiểm như ngày hôm nay khoa phụ sản bọn họ chẳng ai có thể làm tốt như vậy đâu.
Trương Thiến tỉnh lại vào lúc chạng vạng, biết đứa con của mình được bảo vệ, Trương Thiến rất kích động, y tá nói kích động không tốt với đứa trẻ mới có thể nhịn xuống, nhưng dù như vậy vẫn nói thật nhiều lời cảm ơn với Thước Nhạc, ngoài điều này, cô không biết mình còn có thể làm gì để cảm ơn cậu ấy nữa.
Hôm nay, phòng cấp cứu rất bận rộn, mãi cho đến ba giờ sáng mới được nghỉ ngơi, kết quả lại đưa tới một người muốn tự sát, cứu chữa đến giờ tan tầm luôn. Có điều người bệnh này không có ý cầu sinh, khi thắt cổ đã cố đập nát xương cổ, yết hầu đã đứt, cho dù Thước Nhạc sử dụng phương pháp đặc biệt nhưng vẫn không thể cứu được. Thước Nhạc lúc này mới hiểu linh khí và linh tuyền không phải vạn năng, mà người thường cũng không hẳn có thể thừa nhận hai loại này. Đối với những người bệnh như vậy, cậu chỉ có thể sử dụng chút linh khí duy trì sinh mệnh của họ, mà cuối cùng cũng không cứu được.
Người bệnh này là người đầu tiên chết trên tay Thước Nhạc, kể từ ngày đầu tiên cậu thực tập vẫn là người bệnh đầu tiên qua đời, tâm trạng của cậu hơi năng nề, thậm chí đối mặt với người bệnh này có chút mê mang, không biết ba giờ cứu chữa vừa qua có đúng không, nếu ngay từ đầu không dùng linh khí duy trì sinh mạng của cô, phải chăng cô sẽ không phải chịu đựng đau đớn như vậy? Nghe bên ngoài vang lại những tiếng khóc lóc thê lương của người nhà bệnh nhân, Thước Nhạc lần đầu tiên mê mang.
Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Thước Nhạc đột nhiên cảm thấy hơi mệt, tan tầm, đến giờ giao ca, Thước Nhạc lập tức rời khỏi bệnh viện cho nên cậu cũng không biết bác sĩ Lý và mấy bác sĩ khác nhìn vào báo cáo cữu chứa của cậu, cảm thấy rất không thể hiểu nổi. Bởi vì khoảng thời gian buổi sáng hầu như không có người bệnh, khi Thước Nhạc cứu chữa họ cũng rất chú ý, một người rõ ràng không thể cứu được mà cậu vẫn giành ba giờ cứu chữa, tuy rằng cuối cùng vẫn chết đi, nhưng thực lực của cậu không cần nghi ngờ. Nếu đổi lại là họ thì sẽ tuyên bố người bệnh đã tử vong luôn. Thấy được ca bệnh này, trong lòng mọi người ngũ vị tạp trần, tròng lòng vừa bội phục cũng vừa ghen tị, người như vậy tạo cho họ áp lực quá lớn. Hơn nữa bác sĩ Lý cảm thấy gần đây mình thật không thuận lợi, chuyện chức danh của mình sợ rằng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vốn chuyện của phu nhân phó viện trưởng ngày hôm qua là Thước Nhạc vi phạm nội quy, loại chuyện này hoàn toàn có thể khiến Thước Nhạc bị cách chức, nhưng phó viện Tần lại rất chú ý đến Thước Nhạc, cũng rất cảm kích cậu, nếu cô xử lý như vậy thì bản thân cũng chẳng lợi lộc gì.
Nghĩ vậy, bác sĩ Lý cảm thấy Thước Nhạc chính là củ khoai lang nỏng tay, vừa mới đến có vài ngày đã gây ra nhiều chuyện như vậy, lại thêm thông báo từ trên xuống, lần sau khi bọn họ tiến hành thảo luận sẽ có đoàn khảo sát lại đây tiến hành thảo luận về cấp cứu một ngày. Nơi này của họ được coi như dẫn đầu trong nước nhưng vẫn so ra kém nước ngoài một chút, chuyện lần này rất quan trọng với họ. Nếu thành công sang năm nơi này sẽ được xây dựng thành trung tâm cấp cứu, đến lúc đó sẽ không còn như hiện nay nữa. Nghĩ vậy, bác sĩ Lý lại càng không hy vọng Thước Nhạc xuất hiện, trong lòng không ngừng suy nghĩ vào lần giao ban sau làm cách nào không để Thước Nhạc lộ mặt.
Thước Nhạc không hề nhận ra bất cứ điều gì, tâm trạng không tốt lắm nên về đến nhà, tự tiến vào không gian ngồi lên lưng ngựa chạy một lúc. Hai con ngựa này ở trong không gian hơn nửa tháng đã lớn hơn rất nhiều, so với lúc vừa được đưa vào càng thêm có thần thái, mà tốc độ chạy cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tốc độ cực nhanh, linh khí truyền đến trực tiếp thanh tẩy cơ thể Thước Nhạc, khiến cho tâm trạng vốn đang buồn bực của cậu trở nên tốt hơn chút, vỗ vỗ lưng ngựa, tốc độ của ngựa chậm lại, thong thả dảo bước trên thảo nguyên. Nhìn thảo nguyên mênh mông vô bờ, Thước Nhạc nghĩ lại chuyện cấp cứu buổi sáng, tình huống lúc ấy Thước Nhạc muốn dùng linh tuyền cứu chữa, nhưng khi cậu thấy tia linh khí mà cậu đưa vào trong cơ thể người bệnh không hề có chút tác dụng nào, vào lúc đó, Thước Nhạc đã biết người sống đến khi xương trắng* là chuyện không thể nào. Quản chi sử dụng một giọt linh tuyền thì người nọ cũng chỉ nổ tung thành vũng máu, người thường không thể thừa nhận nổi. Nhất là người đang ở trong trạng thái hấp hối càng không thể thừa nhận năng lực như vậy được. Nghĩ vậy cũng cảm thấy may mắn lúc trước khi đưa cho cha mẹ, bạn bè sử dụng đã pha loãng rồi nếu không chuyện như vậy nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.
*ý nói con người không thể sống mãi, sống đến khi chỉ còn xương trắng ấy
Cậu thấy bản thân sau này khi cứu người không thể ỷ vào linh tuyền, linh khí nữa, mấy thứ này không phải vạn năng.
Buổi tối khi Khúc Phàm trở về, Thước Nhạc kể lại chuyện mà hôm nay cậu trải qua. Khúc Phàm biết cậu bởi không cứu được người nọ mà ủ rũ, an ủi cậu, dù sao cậu cũng chỉ là con người, hiện tại làm được vậy đã tốt lắm rồi. Kỳ thật không cần Khúc Phàm nói, cậu cũng đã khôi phục rồi, cũng hạ quyết tâm nghiên cứu y thuật thật tốt, tuy rằng về sau không thể bảo đảm có thể cứu tất cả mọi người nhưng Thước Nhạc cảm thấy chỉ cần bản thân dốc hết sức cứu chữa mỗi người thôi là được, suy nghĩ của cậu giờ đã khác xưa.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Thước Nhạc lại đi làm, nhưng vừa đến cơ quan đã được thông báo hôm nay Thước Nhạc cần ra ngoài khám bệnh*. Bác sĩ trong phòng cấp cứu phải ra ngoài khám bệnh, nhưng lúc trước khi sắp xếp ban ca cũng không có tên Thước Nhạc, không ngờ hôm nay đột nhiên bị điểm danh. Thấy thái độ vui sướng khi người gặp họa của bác sĩ Hồ và mấy người khác, Thước Nhạc không nói thêm gì, đều là cứu chữa bệnh nhân, ra sao cũng được.
*khám bên ngoài: có ai làm trong bệnh viện thì chỉ với vì không rõ từ chuyên môn của nó là gì, kiểu ở phòng cấp cứu cần ra ngoài tiếp đón bệnh nhân gọi xe cấp cứu về ấy chứ không phải ra ngoài khám xong rồi về đâu, vậy thì cao cấp quá.
Nơi này của họ cũng rất nhiều lần khám bệnh bên ngoài, nơi này hơi xa trung tâm cấp cứu 120, công việc ở khu này đa số cần bọn họ khám bên ngoài. Cả buổi sáng Thước Nhạc không được nghỉ chút nào, cơ bản đưa bệnh nhân về chưa được bao lâu lại phải ra ngoài. Đến giữa trưa, tài xế nói hôm nay có hai chiếc xe bị hỏng không thể đi được, đều dồn hết về xe bọn họ đây. Thước Nhạc nghe vậy cảm thấy quả là trùng hợp.
Đến trưa trở lại khoa, thấy mấy y tá đều rất hưng phấn, người trong phòng cấp cứu đều mang vẻ tươi cười, có mấy người nhìn Thước Nhạc cũng mang ánh mắt như thế. Cậu hỏi y tá Khương mới biết đoàn đại biểu nước ngoài vừa tới đây, lúc lãnh đạo rời đi rất hài lòng.
Thước Nhạc nghe xong hơi nhíu mày, cậu cũng không thể không nhận ra đoàn trao đổi có lợi ích gì, cậu đâu phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được chuyện mà bác sĩ Lý hôm nay gây ra, cậu chỉ cảm thấy kẻ làm bác sĩ mà cứ suốt ngày tính nọ tính kia, thật mất y đức.
Giữa trưa có người thay ca cho Thước Nhạc nghỉ ngơi ăn cơm, từ sau ngày đầu tiên đi làm, Thước Nhạc tự mang cơm theo, thức ăn trong bệnh viện tuy ngon nhưng Thước Nhạc thật không sao quen nổi. Bởi hôm nay khám bên ngoài nên có một giờ nghỉ ngơi, Thước Nhạc ăn cơm ngay trong phòng nghỉ. Sáng này thím Lâm làm món cháo dưa lê sữa dừa, còn có bánh bột mì bí đỏ, rau trộn rong biển*. Giờ cậu rất ít khi ăn uống, có thể vì đã có linh khí tẩm bổ nên không có cảm giác đói khát; nhưng khi ăn cơm vẫn luôn có cảm giác hạnh phúc. Cậu không hy vọng thật sự tích cốc** như người tu hành, điểm này cũng giống với suy nghĩ của Khúc Phàm, nếu thực sự tu luyện thành vô dục vô cầu, vậy thì còn chẳng bằng làm người thường. Thực tế, giờ yêu cầu với ăn uống của hai người rất cao, cũng chính bởi thế, người chịu trách nhiệm nấu nướng trong nhà là thím Lâm, mẹ Thước và mẹ Khúc giờ đã có thể so với đầu bếp năm sao rồi, cho dù những món đơn giản cũng làm vô cùng thơm ngon.
*các món ăn kể trên lần lượt là:
Cháo dưa lê sữa dừa
Bánh bột mì bí đỏ
Rau trộn rong biển
**tích cốc: là một phương pháp tu luyện thường gặp trong tu chân, tu hành. Theo đó thì đây là cách mà không ăn, không uống, một trong những cách xóa bỏ dục vọng với đồ của trần tục. (theo những gì đã đọc + bịa)
Y tá Khương vừa vào phòng đã gửi được mùi thơm ngon, "Bác sĩ Thước, mỗi ngày cậu đều dùng thức ăn dụ dỗ bọn tôi, hôm nay lại mang gì đến vậy?" Nói xong tiến đến, ôi... thật tinh xảo, cháo kia thanh thanh đạm đạm gạo trắng sáng bóng, đám dưa lê bên trong tựa như trân châu, giống như tác phẩm nghệ thuật chứ nào phải thức ăn. Bánh bí đỏ khéo léo cuốn tròn, tựa như chỉ một miếng cũng nuốt hết được, từng cái đều y hệt nhau tựa như được đúc từ một khuôn mà ra, tạo thành hình trái tim, vàng óng ánh óng ánh. Mà ngay cả màu sắc của rong biển kia cũng xanh biêng biếc, nhìn chút thôi đã thèm ăn rồi.
Thước Nhạc cười cười, tuy cậu mang theo hộp giữ nhiệt, nhưng thực tế nhưng món này được đặt trong không gian nên tựa như vừa được làm ra vậy, "Hôm nay tôi mang nhiều bánh bí đỏ quá, y tá Khương ăn chút đi."
Y tá Khương nhìn chiếc bánh cuộn bí đỏ vô cùng xinh đẹp kia, khách khí vài câu rồi nhón một cái ăn, vị bí đỏ nồng động pha trộn cùng mũi sữa thơm ngào ngọt, ăn còn cảm thấy chút mềm dẻo, "Ngon quá, cậu làm thế nào vậy, cho gì vào thế?"
"Ha ha, chỉ dùng sữa với bột mì thôi, thêm cả bí đỏ, không có gì đặc biệt cả. Có lẽ dùng sữa tươi nên ngon hơn chút."
"Thật rất ngon, tôi về cũng thử dùng sữa tươi xem sao."
Hai người ngồi trong phòng nghỉ ăn cơm, bên ngoài lại rất náo nhiệt.
Mấy giáo sư nước ngoài trong đoàn trao đổi vừa rồi sau khi rời phòng cấp cứu được mấy người phụ trách tiếp đón trong bệnh viện dẫn đi ăn cơm. Bác sĩ Từ vì có ca phẫu thuật nên không đi phòng cấp cứu tất nhiên không biết Thước Nhạc không ở đó, cũng không ai nói tới.
Mấy vị giáo sư nước ngoài vừa đi đến tòa nhà chính thì gặp phó viện Tần cầm hộp giữ nhiệt đi vào tòa nhà. Phó viện Tần trước đây từng tiến hành nghiên cứu, giảng dạy tại nước ngoài nên cũng quen thuộc với mấy giáo sư kia. Hoạt động trao đổi lần này cũng do ông thúc đẩy. Mấy người tất nhiên sẽ nói đôi ba câu thăm hỏi. Nghe nói vợ của phó viện Tần đang nằm viện, mấy người tất nhiên có vài câu quan tâm. Tình huống phẫu thuật của Trương Thiến lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bọn họ đặc biệt hứng thú với thủ pháp gây mê của Thước Nhạc, nghe nói Thước Nhạc thuộc phòng cấp cứu, bọn họ ngay cả cơm cũng không ăn, cùng phó viện Tần đến đây luôn.
Lúc này phòng cấp cứu không có việc gì, bác sĩ Lý hôm nay rất vui, vì mấy giáo sư nước ngoài đánh giá rất cao phòng cấp cứu của họ, cũng khẳng định mấy ca án lệ* của họ. Trước khi họ rời đi, lãnh đạo cũng đưa ra khen gợi với cô, đoán rằng vấn đề chức danh đã được giải quyết. Tuy rằng chuyện này không quang minh chính đại gì nhưng bác sĩ Lý cảm thấy chẳng sao cả. Vừa lúc đến giờ cơm trưa, cô nhờ y tá gọi cơm từ bên ngoài, mời mọi người trong phòng cấp cứu ăn cơm, đang nghe mấy bác sĩ thổi phồng mình đâu. Huống chi lúc này Thước Nhạc đang trong phòng nghỉ, cô cũng chẳng thấy, tâm trạng rất tốt.
*án lệ: chỉ những vụ án đã được xét xử sau được dùng như tiêu chuẩn để ứng dụng xét xử những vụ án khác, ca bệnh án lệ cũng có thể hiểu như vậy
Đang rất tốt đẹp, liền thấy phó viện Tần dẫn mấy giáo sư nước ngoài còn có một đoàn bác sĩ đi tới.
"Phó giáo sư Tần, các ngài đây là?" Bác sĩ Lý nghênh đón.
"À, mấy giáo sư đây muốn gặp bác sĩ Thước." Phó giáo sư Tần cười nói.
Bác sĩ Lý nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, "Bác sĩ Thước hôm nay khám bên ngoài, hình như chưa về."
"Bác sĩ Thước đang ở phòng nghỉ mà, đã về được một lúc rồi." Y tá La nghe bác sĩ Lý nói vậy nhanh chóng nói, cô không vừa mắt bộ dạng này của bác sĩ Lý. Trước đây cô ta cũng đâu như vậy chứ, nhưng thời gian này vì chuyện chức danh, lại thêm mấy bác sĩ bên cạnh nói vào nói ra. Vốn bác sĩ Lý nói vậy cũng thôi, không nên nói đến; y tá La tuy biết vậy không hay ho gì nhưng bác sĩ Thước đã chỉ bảo cô thời gian dài như vậy, cô cũng đâu thể vong ân phụ nghĩa chứ.
Bác sĩ Lý thiếu chút nữa tức đến bốc khói luôn, trong lòng ghi hận với y tá La luôn, nghĩ rằng lúc trước chính cô ta để y tá La đi theo bác sĩ Thước học hỏi, không ngờ giờ lại bê đá ném chân mình luôn rồi.
Nhưng nào còn cách nào, chỉ có thể xấu hổ nói, "À, bác sĩ Thước đã về sao, tôi còn chưa thấy." Cô ta cũng không thể không hùa theo, lỡ như có chuyện gì xảy ra cũng có thể xử lý kịp thời. Trước đó có vài chuyện không thể để người khác biết được.
Y tá Khương là y tá lâu năm, tính cách bình thường rất tươi sáng, trong phòng nghỉ nói chuyện với Thước Nhạc, hai người cũng khá thân, đang nói tới con trai vừa lên tiểu học của y tá Khương thì cửa phòng nghỉ bị mở ra.
Hai người ngẩng đầu lên thì thấy phó viện Tần đang dẫn theo vào giáo sư nước ngoài tiến vào.
"Bác sĩ Thước, đang ăn cơm sao? Nào, tôi giới thiệu vài bác sĩ với cậu." Phó viện Tần hiện tại rất biết ơn Thước Nhạc. Mấy hôm nay Trương Thiến bình phục rất nhanh, đúng như Thước Nhạc nói, đứa con trong bụng cô không chịu ảnh hưởng gì, sáng nay vừa kiểm tra, đứa bé phát triển bình thường. Hôm qua, tinh thần Trương Thiến rất tốt, kể lại dây mơ rễ má giữa cô và Thước Nhạc, phó viện Tần cũng chẳng để ý chuyện trước đây của Trương Thiến, chỉ cảm thán trí tuệ của Thước Nhạc, còn nói với Trương Thiến, chờ đến khi cô tốt lên, hai người sẽ mời Thước Nhạc bữa cơm, cảm ơn người ta. Lúc này về mặt công tác, ông tất nhiên sẽ giúp Thước Nhạc.
Thomas nhìn người chẳng hề thay đổi kia, rất ngạc nhiên, "Thầy Thước, sao thầy lại ở đây?" Nói xong thứ tiếng Trung không trôi chảy kia, Thomas vui không ngậm miệng lại được luôn.
Thước Nhạc nhìn thấy người cao lớn kia cũng ngạc nhiên, cười nói, "Thomas, đã lâu không gặp, cậu đến khi nào thế? À... cậu thuộc đoàn trao đổi lần này. Cũng đúng, cậu làm ở bệnh viện Los Angeles mà." Đối với chuyện đoàn trao đổi lần này Thước Nhạc cũng không quá để ý, càng không biết trong đó có một người tên Thomas Brown.
Thomas rất phấn khích, không ngờ người thầy mà mình tìm lâu như vậy lại xuất hiện trước mặt hắn, quả thực như trong tiếng Trung có câu, đi ngàn vạn dặm tìm không thấy người nọ lại ngay dưới ngọn đèn. (众里寻他千百度那人就在灯下: chúng lý tầm tha thiên bái độ na nhân tựu tại đăng hạ)
Thấy Thomas nhiệt tình vươn tay muốn ôm, Thước Nhạc chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận. Tên cao to này chẳng thay đổi, vẫn luôn nhiệt tình như vậy.
"Giáo sư Brown, bác sĩ Thước, hai người biết nhau?" Tần Nghiệp giật mình hỏi.
Thomas xoay người, rất vui vẻ nói, "Vị này chính là người thầy mà tôi từng nói qua, lần này tôi tới vì kiếm thầy tôi đây, thầy rất có tiếng trong giới não ngoại, lần này muốn tới học hỏi thầy."
Cho dù Tần Nghiệp hay người trong phòng cấp cứu thì não bộ lúc này không hề hoạt động, vị Thomas Brown này là giáo sư khoa não ngoại của bệnh viện Los Angesles, cũng rất có tiếng tăm tại lĩnh vực não ngoại của Mỹ, mà Thước Nhạc lại được hắn ca ngợi như vậy, vậy rốt cuộc cậu là ai. Vẻ mặt bác sĩ Lý và bác sĩ Hồ càng u tối, cảm thấy bản thân chọc phải phiền phức lớn rồi.
Chỉ có Thước Nhạc đứng bên cạnh cười khổ, lúc trước cậu ở căn cứ đã làm mấy cuộc phẫu thuật, trong đó có một ca phẫu thuật rất khó do cấp trên sắp xếp.
Lúc ấy bệnh viện quân khu không còn cách nào khác mời bác sĩ Brown này đến, nhưng hắn cũng chỉ nắm chắc 20% với ca phẫu thuật này mà thôi. Sau đó, ca phẫu thuật do Thước Nhạc làm, cũng từ lúc đó Brown nói muốn học hỏi cậu. Lại sau đó vì Brown về nước mà liên lạc bị đứt, đoán rằng vì cậu ở trong căn cứ nên Brown dù muốn liên lạc cũng không được. Vào lúc đó, thân phận của cậu vẫn được giữ bí mật.
Chương 149
Bác sĩ Brown trước đó từng nói với mấy đồng nghiệp, bên Yến Kinh có một bác sĩ cỡ nào tài giỏi trong lĩnh vực não ngoại, mấy người nhìn thấy bác sĩ kia trẻ như vậy có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không phải lừa dối, Thước Nhạc dùng hành động của mình chứng mình cho họ thấy sự tài giỏi của mình. Quan sát liên tục mấy ca phẫu thuật khiến mấy bác sĩ này không ngừng thán phục.
Lúc này, Thước Nhạc đã không cần đến làm việc ở phòng cấp cứu, y tá Khương và y tá La được điều đến phụ tá cho Thước Nhạc, trở thành y tá trợ lý của cậu. Y tá La thấy được mấy ca bệnh mà bác sĩ Lý đưa cho đoàn trao đổi xem lúc đó, bốn ca trong đó là ca mà Thước Nhạc từng làm, bị mô phỏng lại. Y tá La biết bác sĩ Lý mượn Thước Nhạc để tăng công lao cho mình. Bác sĩ Lý muốn mượn những thứ này để che đậy những sai lầm trước đó của mình, đây cũng là nguyên nhân mà cô ta lại muốn điều Thước Nhạc ra ngoài như vậy.
Y tá La nói chuyện này cho Thước Nhạc, cậu chỉ thở dài mà không nói gì. Nhưng phó viện Tần bởi chuyện kia mà rất chú ý đến Thước Nhạc, khi Thước Nhạc tiến hành hoạt động trao đổi đã đề cập tới chuyện để Thước Nhạc chuyển khoa, chuẩn bị điều cậu đến thẳng khoa ngoại. Tuy cậu rất giỏi trong lĩnh vực não ngoại, nhưng phó viện Tần vẫn hy vọng cậu có thể mở rộng hoạt động trong những khoa khác, sử dụng quyền hạn của mình điều Thước nhạc đến khoa tâm ngoại. Cũng chính bởi vậy, ông cũng tìm hiểu những chuyện Thước Nhạc làm ở khoa cấp cứu, cũng hiểu rõ hết mọi hành vi của bác sĩ Lý, đây là chuyện vô cùng xấu xa, tuy không tước bỏ chức vị của cô ta, nhưng chuyện nâng chức lại không có hy vọng. Mà hai bác sĩ thực tập đối đầu với Thước Nhạc cũng bị đưa lại trường, bệnh viện họ không cần người không có ý đức, chỉ biết ghen tị người khác như thế.
Thước Nhạc cũng không quá băn khoăn chuyện mình sẽ làm việc ở nơi nào, nhưng mà cho dù phó viện Tần không sắp xếp như vậy, cậu cũng hy vọng có thể làm việc ở những khoa khác một thời gian.
Làm việc ở khoa ngoại, Thước Nhạc cũng không cần làm việc 24 giờ, tan ca ban ngày về nhà đã thấy anh Béo dẫn theo vợ anh đến đây. Chị Béo giờ quả thật có thể gọi là chị Béo được rồi, một thời gian không gặp trở nên mượt mà rất nhiều, tuy rằng vẫn thật xinh đẹp nhưng dánh người như vậy khiến người ta cảm thấy rất có hỉ cảm. Thước Nhạc nhìn bụng chị, đoán rằng cuối năm sẽ có bé mập mập rồi.
"Anh Béo, hôm nay sao có thời gian đến đây thế? Chị dâu cứ ăn đi ạ, không cần đút nó đâu." Thước Nhạc vào sân đã thấy anh Béo đang ngồi dưới gốc cây phe phẩy chiếc quạt hương bồ, chị Béo ngồi trên hành lang gấp khúc, bưng đĩa hoa quả trên tay, vừa ăn vừa đút cho Miu Miu, bé Miu Miu thì đang ngồi nơi đó vừa chơi vừa ăn. Thằng bé này chỉ ở trước mặt người quen mới như vậy. Nhưng nhìn bộ dáng mang thai của Vu Hinh Phỉ, Thước Nhạc cũng khá lo lắng.
"Không sao, chị tốt lắm, mấy hôm nay ở nhà rảnh phát hoảng, anh Béo em chẳng để chị làm gì cả, em xem chị sắp béo thành gì rồi đây này." Vu Hinh Phỉ ngoài miệng kêu ca về hình thể của mình nhưng trong lòng rất vui, cô cùng anh Béo đã nhiều năm không có con, hiện tại tất nhiên sẽ coi con thành trời.
"Ha ha, béo càng khỏe, càng khỏe." Anh Béo bên cạnh cười ngây ngô, hiện tại anh chính là có con vạn sự lành, một lòng một dạ trông ngóng lão bà sinh ra bé trai mập mạp, đương nhiên bé gái cũng tốt nữa.
Thước Nhạc tiến lên ôm Miu Miu rồi ngồi xuống, "Anh chị hôm nay sao lại tới đây?"
Anh Béo nghe vậy ngồi dậy, lấy túi vải từ đâu đó ra, "Cậu xem còn chẳng phải vì mang đồ đến cho cậu sao, đợt trước cậu đưa ảnh, mấy hôm trước đến Lưu Ly hán tìm được mấy thứ, cậu xem thử có phải loại tài liệu đó không?"
Thước Nhạc vừa cầm lấy đã cảm thấy được sự khác biệt, thứ này tuy không lớn nhưng lại rất nặng. Thước Nhạc mở ra nhìn, là một pho tượng phật màu bạch kim, nếu gặp người không biết sẽ nghĩ rằng đây là một khối đá màu thổ hoàng*, nhưng Thước Nhạc lại biết đây là một miếng đá Không Minh, là tài liệu tốt để luyện chế không gian. Trước đó còn bàn bạc với Khúc Phàm chế tạo cho người nhà tùy thân không gian để sử dụng, hiện có được thứ này cũng dễ hơn nhiều. Đừng nhìn miếng đá Không Minh này nhỏ như vậy thôi nhưng bởi nó chỉ có tác dụng làm chất dẫn nên mỗi trang bị không gian đều dùng rất ít.
*đá màu thổ hoàng (土黄色石头雕)
"Anh Béo, anh thật đúng là phúc tinh của bọn em mà, không ngờ anh thật sự có thể tìm được."
"Không thấy anh Béo nhà cậu có phúc dạng (aka thân hình có phúc) như vầy hay sao, có chuyện gì cứ giao cho anh Béo đây." Anh Béo nghe Thước Nhạc nói vậy liền biết thứ này tìm đúng rồi, trong lòng cũng trở nên vui vẻ.
"Giao chuyện gì cho anh Béo?" Chỉ thấy Khúc Bình, Phí Dương đi từ ngoài vào, thuận miệng hỏi.
Phí Dương đã lâu không gặp, mấy ngày nay đang xử lý vài chuyện ồn ào, các phóng viên vẫn rất dai dẳng, y không muốn bọn họ theo về tận nhà.
Thấy Thước Nhạc ở trong sân, ánh mắt Phí Dương sáng lên, lại nhìn bộ dạng của chị Béo, Phí Dương mang vẻ hâm mộ, ánh mắt nhìn Thước Nhạc lại càng sáng.
Thước Nhạc liếc trắng mắt, dẫn Phí Dương đi vào Đông sương.
Chưa kịp ngồi xuống, Phí Dương liền kéo tay Thước Nhạc hỏi, "Nhạc Nhạc, chuyện cậu nói với anh cả cậu có thật không thế?"
Thước Nhạc ngồi xuống, "Ha ha, nhìn anh vội chưa này, tất nhiên là thật. Dù hôm nay anh không đến, mấy hôm nữa em cũng phải tìm anh đến. Anh cũng nghe anh cả nói rồi đó, các anh nghĩ sao?"
Phí Dương ngồi xuống, "Theo lời cậu nói, đứa nhỏ này thật sự có thể chấp nhận bọn anh sao? Nó tính là người hay là yêu?"
"Tất nhiên, đứa nhỏ phải dùng máu của anh và anh cả để dưỡng dục, sau năm tháng, vào lúc ý thức của đứa bé xuất hiện thì anh và anh cả có thể nói chuyện cùng bé, liên hệ giữa ba người trong lúc đó còn thân mật hơn cả quan hệ huyết thống nữa. Còn chuyện là người hay là yêu cũng không biết nói sao nữa, thực tế sau khi đứa nhỏ xuất thế sẽ mang hình người nhưng cũng có một cơ thể thực vật nữa, cho nên không phân rõ được."
Phí Dương nghe rồi gật đầu, nụ cười cũng nhẹ nhõm hơn, nhìn Thước Nhạc, "Nhạc Nhạc, rất cảm ơn cậu."
"Khách khí gì chứ, dù không có tầng quan hệ của anh cả thì cũng phải giúp anh mà."
Phí Dương gật đầu, "Được, việc này cứ quyết vậy đi, cần làm gì anh đều nghe theo cậu." Đối với Phí Dương mà nói thì vẫn luôn bất an, tuy rằng Khúc Bình vẫn luôn thể hiện tình yêu với y nhưng Phí Dương vẫn cứ lo lắng, luôn sợ rằng đoạn tình duyên này chỉ là giấc mộng, tỉnh lại sẽ tan vỡ. Nếu hai người họ có được đứa con của chính mình, Phí Dương cảm thấy mình mới có thể kiên định một chút.
"Ừm, anh và anh cả trước cứ tu luyện đi đã, phải đạt tới kỳ Trúc Cơ mới được, nhưng tố chất thân thể của các anh tốt, còn có công pháp trợ giúp nữa nên khoảng ba tháng là được. Nhưng thời gian này anh cũng đừng nên tiếp tục đi làm nữa, khi đã tu luyện thì không nên dừng giữa chừng."
"Anh đã sắp xếp xong rồi, vốn chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian, giờ chẳng qua kéo dài thời gian đó ra mà thôi."
Thước Nhạc quyết định khi đám nhỏ nghỉ đông sẽ để bọn nó Trúc Cơ, để bọn nó chính thức bắt đầu tu luyện. Hiện tại có đá Không Minh, cha mẹ và nhóm đồ đệ đều có thể có được không gian tùy thân của chính mình, có linh tuyền và tức nhưỡng, đất trong không gian thì có thể gieo trồng linh thực, cho dù là những cây cối bình thường cũng phát triển rất tốt. Hơn nữa bằng năng lực hiện tại của Khúc Phàm hoàn toàn có thể luyện chế được thể trưởng thành, tuy rằng sẽ không thể phát triển thành không gian giống như của Thước Nhạc, nhưng nếu chăm sóc tốt, hoàn toàn có thể cung cấp cho mọi người tu hành, cũng coi như đặc điểm của Kim Liên môn. Quả thật phải cảm ơn anh Béo, nếu không phải được anh ấy giúp đỡ thì nhất định sẽ phiền phức hơn rất nhiều mà không nhất định có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Thước Nhạc đang cùng mấy người anh Béo ngồi nói chuyện trong sân thì nghe thấy tiếng hô trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên nhìn thì hơi bất đắc dĩ, "Samba, xuống đi, nơi này không phải rừng, không cần trèo cao như vậy đâu."
Mấy người anh Béo không biết thành viên mới trong nhà, thấy Thước Nhạc nói chuyện ngẩng đầu lên nhìn lên cây, kết quả phụt-đều bật cười. Chỉ thấy Vàng đang ngồi xổm trên cây, mà người thoạt nhìn khoảng mười tám, mười chín tuổi cùng đang ngồi cạnh Vàng, hiếu kỳ nhìn họ, một người một khỉ thoạt nhìn có chút giống nhau.
"Ai vậy?" Sao lại trèo cao như vậy chứ?
Thước Nhạc khoát tay gọi Samba xuống dưới, Samba đứng trên cây còn vững vàng hơn trên mặt đất, đu hai cái đã nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống vững vàng đáp xuống ngay cạnh Thước Nhạc.
"Đứng thẳng, đừng học Vàng." Thước Nhạc vỗ vỗ Samba, "Cậu ta gọi Samba, tới từ quê cũ ở Đông Bắc, từ nhỏ đã quen sống trong rừng, đến đây lại không được tự nhiên." Nói xong vỗ vỗ quần áo Samba, bộ quần áo sáng nay Kỳ Kỳ thay cho Samba giờ đã bẩn nhơ bẩn nhuốc. Tâm cảnh giác của Samba rất mạnh, ngoài Kỳ Kỳ chỉ có Thước Nhạc và mấy đứa nhỏ khác có thể gặp được hắn, những người khác không có cách nào làm quen được. Có thể vì từ nhỏ hắn đã sinh sống trong rừng rậm nên có rất nhiều thói quen không thể thay đổi được, Thước Nhạc giao nhiệm vụ này cho Kỳ Kỳ. Nó thật sự rất nghiêm túc, mỗi ngày đều dạy Samba nói chuyện làm việc, hiện tại đã tốt hơn so với lúc ban đầu. Kỳ Kỳ cũng bởi vậy hiểu chuyện hơn rất nhiều. Thước Nhạc cảm thấy hiện tượng này rất tốt.
Mấy người anh Béo tuy rằng bất ngờ về Samba nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, người này thật sự quá cảnh giác đó.
Thước Nhạc gọi Vàng xuống, cốc hai cái lên trán nó, "Để mày chơi với Samba chứ không phải bảo mày dạy cậu ấy nghịch ngợm đâu, mau dẫn Samba đi rửa tay." Samba tuy rằng đã thành thanh niên, nhưng mọi thứ trong thành thị đều rất xa lạ với hắn, ở phương diện nào đó còn không bằng Vàng, chỉ là Vàng rất nghịch ngợm, khi rảnh rỗi, Thước Nhạc còn phải uốn nắn lại.
Hôm nay rất hiếm thấy, mọi người trong nhà đều đã trở lại, vô cùng đầy đủ, ngày xưa không phải thiếu người này thì thiếu người kia. Đúng lúc hôm nay anh, chị Béo cùng nhau đến, mẹ Thước, mẹ Khúc, thím Lâm cùng nhau làm một bàn thức ăn. Thước Nhạc lấy từ không gian ra một chiếc bàn dài, người già, trẻ con hơn hai mươi người cùng nhau ngồi, náo nhiệt vô cùng.
Nhìn hai bên cha mẹ càng ngày càng trẻ, thấy Quả Quả đã khôn lớn, Kỳ Kỳ cũng đã biết chăm sóc người khác, nhìn đứa bé nhất Miu Miu cầm thìa nghiêm túc ăn cơm, Thước Nhạc đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, lúc trước khi cậu gặp gỡ Khúc Phàm, chỉ có hai người họ, mà giờ vì họ mà cả đại gia đình tụ họp lại, vui vẻ hòa thuận. Đã quên mất từng nghe ai nói, cuộc sống là gặp gỡ kết giao, hiện tại thành viên trong gia đình họ lên tới con số hai mươi, sau này sẽ có càng nhiều, càng nhiều. Náo náo nhiệt nhiệt.
Hiện tại Thước Nhạc vô cùng biết ơn đóa kim liên kia, nếu không phải vì nó thì bản thân có thể cũng chỉ là người bình thường, thi vào trường học bình thường, quen người bạn gái bình thường, cuộc sống không chút bấp bênh, có thể như vậy cũng sẽ hạnh, nhưng cậu không biết liệu cậu có thể tìm được một người yêu cậu như Khúc Phàm hay không. Cuộc sống này vì có anh mà khác biệt.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha mọi người đọc kết thúc phải chăng vô cùng thất vọng. Thật ra thì cuốn này cũng đã xong, tiếp theo mời đọc "mang theo không gian đi tu hành_Kim Liên thiên" đi nha
Cuốn này hoàn toàn nối tiếp quyển cũ, ngày mai bắt đầu cập nhật. Mị tranh thủ từng ngày, nếu không được thì sẽ tăng số lượng từ.
Sở dĩ viết thêm cũng bởi thấy bản thân đã bước vào vòng luẩn quẩn, viết sao cũng không đúng. Đọc cmt thấy toàn tiếng la mắng, cũng rất sốt ruột. Nhưng vẫn thấy viết không đúng nên mới có văn án mới, coi như thay đổi cách nghĩ.
Thước Nhạc làm việc ở bệnh viện, trở thành người vô cùng có tiếng nói trong giới y học Yến Kinh. Khúc Phàm ở căn cứ cũng trở thành người lãnh đạo quan trọng, hai người đều rất cố gắng trong cuộc sống và sinh hoạt.
Cuộc sống suôn sẻ bị cắt ngang, Yên Kinh xuất hiện chuỗi vụ án kỳ lạ khiến Cục Đặc cần và Khúc Phàm chú ý, đồng thời Thước Nhạc vì cứu người bị thương cũng bị liên lụy vào, rốt cuộc là ai? Bọn họ cùng nhau giải đáp bí ẩn.
Ở quê cũ Đông Bắc phát hiện ra trận pháp đã đưa Samba đến, lúc này hắn dưới sự giúp đỡ của Kỳ Kỳ đã học xong ngôn ngữ, tuy rằng lúc ấy đến đây khi tuổi còn nhỏ nhưng Samba vẫn nói lại vài chuyện khiến Thước Nhạc và Khúc Phàm rất hiếu kỳ về trận pháp kia. Thước Nhạc thử khôi phục lại truyền tống trận kia. Vốn trận pháp không có linh thạch thì không thể khởi động, không ngờ đóa liên hoa trên người Thước Nhạc đồng thời cộng hưởng với trận pháp, Thước Nhạc biến mất trong tầm mắt của Khúc Phàm.
Thước Nhạc đến đó, việc cậu mất tích có liên quan gì đến Kim Liên hay không, Khúc Phàm có thể tìm được họ hay không. Đây là câu hỏi chưa có lời giải~~~
Đây là văn án mới, chế nào có hứng thú thì nhào vô luôn nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro