Chương 121-122
Chương 121: Bảo vệ cửa mới
Thứ sáu, Thước Nhạc vào không gian, thời gian đi Lĩnh Nam đã định với Khúc Phàm là ngày mai, hôm nay, cậu chuẩn bị lấy mấy tài nguyên trong không gian làm chút đồ dùng để làm thức ăn cho gia đình.
Rau thường ăn ngắt một ít để vào trong hầm đã khắc trận pháp, đậy kín nắp lại để thím Ngô trông coi. Đồ sứ cũng có thể khắc trận pháp, có điều không hiệu quả như ngọc, nhưng như vậy đặt rau vào cũng có thể bảo quản tươi ngon trong nửa năm, hơn nữa linh khí trong đó cũng không bị xói mòn. Biện pháp này là cậu tự mày mò ra được, hơn nữa cũng đã được thí nghiệm, vì thế cậu mua khá nhiều gốm Cảnh Đức. Lúc trước khi đưa danh sách đồ cho anh Béo cũng liệt kê vào, sau cũng đưa ra yêu cầu để lò nung làm, tuy rằng hơi đắt nhưng rất phù hợp với yêu cầu của Thước Nhạc. Các loại chum, chậu... cần gì cũng có. Giờ một nhà kho trong không gian đã đặt đầy những thứ này. Thước Nhạc chỉ chứa ba chum, từng này cũng đủ cho người nhà ăn một tháng. Lại nói, phía bên nhà cha mẹ cũng trồng chút rau, tuy không tốt như trong không gian nhưng cũng khá ngon.
Trứng gà, trứng vịt, trứng ngan... cũng lấy đầy một chum, nghĩ tới số trứng gà trứng vịt muối lần trước cũng không còn dư bao nhiêu, Thước Nhạc lại đếm thêm một nghìn quả trứng nữa, đặt vào chum chuyên dụng để muối trứng. Tuy rằng ăn nhiều đồ mặn không tốt cho sức khỏe, nhưng những nông sản trong không gian thật sự quá ngon, mọi người đều thích ăn cùng cháo vào buổi sáng. Nhìn cả phòng đều là trứng, cậu thở phào, đây đều là trứng không được thụ tinh, không thể nở ra gà con, vịt con. Trước đó, cậu đã phát hiện có thể khống chế gà, vịt... đẻ trứng, trứng nhiều nhất cũng chỉ có thể dưỡng trong cơ thể bảy ngày, thời gian càng dài, mùi vị cùng dinh dưỡng của trứng càng cao. Có lẽ, việc này có liên quan tới việc chúng nó hấp thu được nhiều linh khí trong không gian, cũng bởi vậy, Thước Nhạc luôn khống chế số lượng gia cầm được sinh ra cùng với thời gian ủ trứng. Nhưng chỉ như vậy, họ cũng không thể ăn hết toàn bộ, cũng tích dần thành cả phòng lớn, nếu không phải trứng quá ngon, Thước Nhạc cũng muốn mang bán bớt.
Nhiều năm như vậy, Thước Nhạc tuy kìm hãm số lượng gia cầm, nhưng chúng nó vẫn sinh sản thành số lượng lớn, hiện tại cậu đã muốn nuôi thả gia cầm ở sườn núi bên sông. Gà, ngan, vịt đời đầu và đời thứ hai cũng không còn lại bao nhiêu, tính ra cũng chỉ hơn trăm con, còn lại đều là số được sinh sản sau này. Hơn nữa, thông qua quan sát, Thước Nhạc thấy cũng chỉ có trăm con này có trí tuệ cao, cũng chấp hành tốt mệnh lệnh của cậu, đợi sau khi có được truyền thừa, Thước Nhạc càng phát hiện, trong số trăm con gia cầm này thế mà có mười bảy con có được linh thức, cũng biểu hiện ra có tư duy hình thức con người, thông qua kiểm tra cẩn thận, mười bảy con này thế nhưng đều là thế hệ gia cầm đầu tiên, cũng có thể nói, mười bảy con này đều được mang từ bên ngoài vào. Loại tình huống này khiến Thước Nhạc có chút nghi hoặc. Về lý thuyết, những thế hệ sau sinh ra hẳn là tốt hơn mua từ ngoài về, nhưng dù là gà, vịt hay cá đều là thế hệ đầu tiến hóa nhanh hơn các thế hệ sau, điều này cũng đúng với thực vật. Chỉ có những mầm giống lấy từ bên ngoài vào mới có thể phát triển có được linh thức, những cây cối trong không gian hoàn toàn không giống. Có lẽ, thế giới trong không gian còn thiếu điều gì đó so với bên ngoài mới tạo thành kết quả như vậy. Mấy con vật đưa từ Châu Phi vào trước đó cũng tiến hóa rất nhanh, cơ bản đã tiến vào hàng ngũ tu hành.
Hiện tại, số lượng gia cầm trong không gian đã đạt tới mấy vạn con, Thước Nhạc muốn đem phân bớt vào các khu rừng, chỉ để lại ba nghìn con ở lại bên cạnh sông do hơn trăm con kia trông giữ. Hơn trăm con này có được trí tuệ nhưng chúng nó cũng chỉ so với đám gia cầm còn lại thông minh hơn chứ không thoát ly khỏi hàng ngũ, mà mười bảy con kia lại hoàn toàn có được ý thức của mình, hiểu được việc tự hỏi, có thể vận dụng trí tuệ, như vậy mới chính thức khai trí trở thành yêu tộc, chỉ là đối với chúng nó, con đường phải đi còn rất dài.
Thước Nhạc nghĩ cậu không ở nhà thì cũng không có người trông khu nhà bên này, ban ngày mọi người đều đi làm, cha mẹ cũng ở khu nhà của mình, cũng không sợ có trộm ghé thăm, mà sợ có người quen tới cũng không ai biết. Vậy nên mang mấy đại ngỗng ra ngoài giữ nhà, cũng không cần phải thuê bảo vệ cửa.
Vốn nhiệm vụ này nên giao cho nhóm cún, nhưng khi cậu thấy đám cún chạy điên loạn trên thảo nguyên, Thước Nhạc từ bỏ biện pháp này. Lúc trước đám cún cậu mua đa số đều đã sinh ra linh thức, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, cả đám đã phát triển theo hướng béo ục béo ịch, một đám hung mãnh. Lúc trước cậu thả thỏ nuôi trên thảo nguyên, kết quả khiến thỏ lan tràn, sau đó thì cũng thả luôn đám cún ra ngoài. Không ngờ đám cún đó đều phát triển theo hướng hung dữ như sói. Còn đám còn lại không sinh ra linh thức, Thước Nhạc cũng không muốn đặt ở cửa, đi từ cửa lớn đến không phải bạn bè cũng chẳng phải người có ác ý, nếu làm vậy sợ sẽ không tốt.
Đám cún này cũng vô cùng hung mãnh, chuyên môn kén ăn, kết quả thỏ trong không gian không có mấy, cũng chỉ có hai con sinh ra linh thức, vừa lúc lại có một đực một cái, Thước Nhạc đưa chúng về, để chúng sống bên cạnh hồ nước. Hiện tại xem ra yêu tộc nhà họ ngày càng nhiều, Lam Tử với Kim Cương thân làm sư huynh cũng rất có trách nhiệm, ít nhất hiện tại Thước Nhạc thấy đám yêu tu mới nhà họ rất nhanh sẽ được sinh ra, tiến vào trang thái hóa yêu. Khi đó, chúng nó mới được coi là ổn định, giống như những người Trúc Cơ thành công vậy. Dù cho có được linh thức bao lâu đi chăng nữa, chỉ có khi hóa yêu mới chính thức đi vào hàng ngũ tu yêu. Chính thức như vậy, đối xử với những gia cầm có linh thức đó, Thước Nhạc cũng không coi chúng nó như đồ đệ, tất cả còn phải chờ hóa yêu thành công rồi mới nói tiếp được.
Mười bảy con gia cầm có bảy con ngỗng, trong đó ngỗng sinh ra linh thức sớm nhất gọi là Đại Bạch Nga, giờ nó cũng là thủ lĩnh của đám ngống này. Hiện tại con ngỗng lớn này cũng chỉ cao hơn một mét, trán ngỗng cao cao lồi lên, rất rộng, màu kim hồng sáng bóng, nhìn tựa như đeo một chiếc kim quan trên đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng uy phong. Mấy con ngỗng còn lại cũng rất tốt, tuy rằng thấp hơn nó một chút, nhưng khác biệt, có đặc điểm riêng. Trong đó có một con thấp nhất, đương nhiên đây chỉ là so với mấy con còn lại thôi, chân nó xòe rộng như chiếc quạt hương bồ*, vô cùng lớn. Có một lần Thước Nhạc thấy nó dạy dỗ một con ngỗng không nghe lời thì cũng không dùng miệng mà nâng thẳng cái chân kia lên đánh qua, rất mạnh, thế mà khiến cho con ngỗng không nghe lời kia bay ra tận hai mét, có thể thấy có bao nhiêu mạnh. Thước Nhạc liền đặt tên cho cô nhóc này là Thanh Ba, đó là một con ngỗng cái.
*quạt hương bồ:bạn nào có xem serie phim về Tế Công thì biết rồi đó, cái quạt mà Tế Công chuyên dùng để đập người ấy
Bảy con ngỗng này mỗi con mỗi đặc sắc riêng, Thước Nhạc đều đặt tên cho chúng, cái tên Đại Bạch từa tựa như Bạch Mãng của Kỳ Kỳ, Thước Nhạc đổi tên nó thành Tuyết Quan, cũng bởi vì toàn thân nó màu tuyết trắng, còn lại thì chiếc trán cao rộng, còn lại, một con mang lông cánh màu đỏ tên là Xích Vũ, một con cánh màu đen gọi Mặc Vũ, một con trên phần đùi mang chiếc bớt màu đen gọi Đại Văn, đây cũng là một con ngỗng cái. Còn có một con ngỗng cái có chân màu vàng óng ánh gọi Kim Túc, con cuối cùng cũng là con ngỗng đực mà Thước Nhạc thích nhất, cũng là con xinh đẹp nhất trong đám ngỗng. Thân thể cao ngất ngưỡng, không cường tráng như Tuyết Quan, lại càng thêm thon dài, tựa như mang theo một chút khí khái, một chút cao quý, rất ít khi nghe thấy nó kêu, bước đi tựa như bá chủ đang tuần tra lãnh thổ của mình, không có cái trán cao như Tuyết Quan, khí phách vương giả được toát ra từ khung, lộ ra cao quý. Thực tế, kỳ lạ nhất là trên lưng, dưới cánh của nó nở rộ một đóa mẫu đơn, phần lông ngỗng đó rất đặc biệt, tựa như mẫu đơn nở rộ, hơn nữa màu sắc cũng thiên về màu tối, đối lập với màu lông trắng, rất nổi bật. Đây vẫn do bọn nhỏ phát hiện ra, sau đó Thước Nhạc đặc biệt quan sát, con ngỗng này rất thích bơi lội men theo bờ sông bên kia, sau đó, từ từ đi đến vườn hoa mẫu đơn, thường thường dạo vài vòng trong vườn mẫu đơn, sau đó chọn đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất ăn luôn. Không biết có phải vì ăn nhiều hoa mẫu đơn, đóa mẫu đơn trên lưng nó ngàng càng đậm màu, hiện tại còn có chút màu đỏ nhàn nhạt. Thật sự là một ngỗng lớn kỳ lạ mà xinh đẹp, Thước Nhạc đặt tên cho nó là Quốc Sắc.
Đi vào khu vực của ngỗng, Thước Nhạc nhìn đám ngỗng đang chơi đùa trong khu cỏ lau, một vài ngỗng thủ lĩnh đứng bên cạnh trông giữ. Trí tuệ quyết định địa vị, tuy nhiên, bảy con ngỗng đã sớm có được linh thức kia lại không ở đây, đối với ngỗng lớn đã có linh thức mà nói, chúng nó đã trở thành sinh vật cấp hai rồi.
Thước Nhạc đi vào khu lãnh địa của chúng nó, chính là một vùng khí hậu màu mỡ, ẩm ướt, vừa đi tới, bảy con ngỗng đã nhận ra, chạy tới bên cạnh Thước Nhạc. Đứng ngay trước mặt là Thanh Ba, nó là đứa hoạt bát nhất, cũng dễ nóng giận nhất trong mấy đứa, Thước Nhạc thường xuyên thấy nó dùng chân dạy dỗ đám ngỗng lớn không nghe lời này. Mấy đứa khác cũng không hề chậm, Xích Vũ rất thích nói, luôn ngạc ngạc không ngừng, Tuyết Quan bước đi rất nhàn nhã, rất ổn trọng, rất có phong độ của thủ lĩnh. Quốc Sắc không chút bất ngờ đi theo phía sau, thoạt nhìn cũng không quá nhiệt tình, nhưng Thước Nhạc có thể nhận ra trong mắt nó mang theo vui sướng cùng thân cận.
"Ta sắp phải xa nhà một thời gian, cần mấy đứa giúp trông cửa, chuyển ra ngoài ở một thời gian thì thế nào?"
Nga nga —nga—mấy đứa thể hiện ý kiến của mình, ngoại trừ Tuyết Quan ổn trọng nhất không phát biểu gì, hiển nhiên, ngay cả Quốc Sắc cũng không muốn đi ra. Tuy rằng hai bên không cùng ngôn ngữ, nhưng bất ngờ là chúng nó biểu đạt điều gì cũng có thể khiến người khác hiểu được.
Thước Nhạc khẽ cười, "Mấy đứa cần ra bên ngoài trải nghiệm một chút cuộc sống sinh hoạt khác, vì sao trong không gian có nhiều sinh linh như vậy, Lam Tử với Kim Cương lại hóa yêu đầu tiên, ta nghĩ khả năng lớn là hai đứa nó thường xuyên sinh hoạt bên ngoài. Mấy đứa ngẫm lại xem, có phải vậy hay không, mấy đứa so với hai đứa kia còn vào đây sớm hơn đó."
Nga—mấy ngỗng nghĩ nghĩ, đồng ý, nga nga—nga—nga—Quốc Sắc tuy rằng gật đầu đồng ý, nhưng lại đi tới cạnh Thước Nhạc nói điều kiện.
"Vậy đi, vườn mẫu đơn trong nhà cho phép mày ba ngày ăn một đóa, ăn nhiều không được, nhiều nhất ta cho mày dùng cánh hoa mẫu đơn làm ổ thì sao?"
Quốc Sắc cao ngạo gật đầu, xem như đồng ý.
Tốt lắm, sau này có bảy đứa, cũng không cần mời người ngoài đến trông cửa, cũng bớt đi vài chuyện, nhà họ quá nhiều bí mật, tri nhân tri diện bất tri tâm, hơn nữa nếu tùy tiện tìm người, chỉ sợ có mấy tên gián điệp trà trộn vào, vì vậy, Thước Nhạc sau khi bàn bạc với Khúc Phàm thì ngay cả giúp việc trước kia của Khúc gia là thím Lý cũng không dám dùng.
Rời khỏi không gian, Thước Nhạc dọn dẹp qua căn phòng tiền viện Đổ Tọa phòng mà ngày trước tiểu Hổ ở, để mấy đại ngỗng vào ở. Trên nền nhà chỉ trải những chiếc đệm bằng cỏ long tu, cây mây, tre, trúc, sau đó lại lát thêm một lớp lá tre, cỏ long tu, bên trên phóng những chiếc đệm bằng lông vịt. Chiếc đệm của Quốc Sắc bên kia cũng dùng cánh hoa mẫu đơn làm thành, mùi hương kia, thật sự gay mũi, còn mấy đứa không thích ở đây sẽ tự làm động ở bên cạnh. Thước Nhạc cũng không sợ chúng nó làm bẩn nhà mình, mấy đứa này một đứa so một đứa lại càng thêm thích sạch sẽ.
Chúng nó bình thường có thể đi dạo trong vườn, hồ nước nhỏ ở Đông viên đều là nước hồ trong không gian, có thể đến đó bơi lội, trong đó còn có cá cho chúng nó ăn. Nếu có người đến nhà cũng chỉ cần chạy qua xem, lớn giọng kêu lên để người ở viện phía đông chạy đến là được. Đương nhiên, chúng nó cũng có thể phán đoán một người là người tốt hay kẻ xấu, ít nhất, con người sẽ không đề phòng mấy con ngỗng. Nếu có ác ý sẽ không thể thoát khỏi miệng chúng nó. Thước Nhạc yêu cầu không được làm người khác bị thương, chỉ cần đuổi những người có vấn đề ra ngoài là được rồi, những chuyện khác sẽ có đám người chú Lâm giải quyết.
Chương 122
"Dừng lại ở phía trước kia đi." Cao Sảng nhìn cửa hàng đồ thể thao phía trước, nói.
"Sao vậy, ngay đây sao?" Trung úy lái xe nói.
Cười gật đầu, "Ngay đây, tôi đi mua vài thứ, hôm nay cảm ơn cậu, nếu tôi tự lái xe về, chỉ sợ sẽ tốn rất nhiều thời gian." Xe của hắn hôm nay cho đồng sựmượn, tự về thì có hơi vất vả.
Trung úy khoát tay, "Có gì đâu, chúng ta dù sau cũng là chiến hữu ngày xưa, cho dù cậu có về bên chuyên nghiệp kìa thì cũng vẫn là chiến hữu của tôi cơ mà." Trung úy có chút đắc ý, ai bảo Cao Sảng trước kia ở trong bộ đội lại khắp nơi đè đầu cưỡi cổ hắn, hiện tại hắn xem như lần đầu chiếm chút lợi tức.
Cao Sảng cười cười, không nói thêm gì nữa, thấy xe đã sắp dừng lại, "Chung Chí, sau này có dịp lại mời cậu ăn cơm, chúng ta lần sau gặp nhé. Chỗ này không được dừng xe, cậu mau đi đi."
Trung úy cũng chẳng chút để ý nói, "Không có gì, đây là xe quân dụng mà." Ngoài miệng nói vậy nhưng xe cũng đã nổ máy.
Cao Sảng nhìn theo xe quân dụng kia đi xa, cười khẽ lắc đầu, gặp được chiến hữu trước kia, lại cổ vũ chính mình, càng thêm học tập với sư phụ, hiểu được càng nhiều sẽ càng không để ý nhiều chuyện, cuộc sống như vậy đã sớm cách xa hắn, hiện tại, thứ hắn thấy là một thế giới khác.
Xua đi đám ý tưởng vẫn luôn quẩn quanh trong đầu, Cao Sảng đi vào cửa hàng đồ thể thao kia, chọn lựa ba quả bóng, mấy ngày nay, mấy sư đệ thích đá bóng, trong nhà cũng chỉ có một quả, hắn mua thêm vài quả, thấy bên trong có rất nhiều đồ thể thao, tennis, bóng bàn... Nghĩ rằng có thời gian dẫn các sư đệ đến quán tennis chơi thử, chúng nó hẳn sẽ thích, bên sư công cũng có Đổ Tọa phòng không có người ở, mua bàn tennis về, mọi người đều có thể chơi với nhau.
Cao Sảng vừa nghĩ vừa đi về nhà, đi đến ngõ nhỏ, chào hỏi đám bác trai bác gái trong ngõ. Người Yến Kinh rất nhiệt tình, vài huynh đệ bọn họ cũng chỉ mới đến đây chưa đến hai ngày, các bác cũng đã nói cho họ cụ thể quan hệ đôi bên. Đoán rằng là sư công đã nói với họ đi, mấy ông lão bà lão này thật sự rất nhàn rỗi, mỗi ngày đều tựa như ông chủ rạp báo, việc gì cũng biết.
Vào ngõ nhỏ, bởi vì không phải con đường thiết yếu, hơn nữa cũng không có mấy hộ gia đình sinh sống ở đây, cho nên ngày thường có rất ít người đi đến khu ngõ này. Mà số nhà 72 lại nằm ở chính nữa, lại càng thanh tịnh.
"Hửm?" Cao Sảng đi tới cửa thì hơi ngạc nhiên, ngày thường cửa lớn luôn đóng kín, hôm nay lại mở rộng cả bốn cánh, anh cũng không nghĩ nhiều lắm, nhấc chân bước vào.
"Nga..." Vừa vào sân, một con đại ngỗng chạy đến trước mặt hắn, chỉ thấy con ngỗng trắng lớn này cao khoảng tám chín mươi cm, một đôi chân lớn cùng bàn chân tựa như quạt hương bồ, từ trong thân thể toát ra cảm giác mạnh mẽ, hai mắt rất có thần, lúc này nhìn hắn cũng mang theo sự đánh giá.
"Nga... nga..." Ngươi đang làm gì thế?
Cao Sảng sửng sốt, ngỗng này đang nói chuyện đi ha, "Ta ở nhà này, ta gọi Cao Sảng." Hắn cũng không biết sao lại nói vậy nữa.
"Nga nga... nga nga...." Mau đến xem nè, tam sư huynh đó, đẹp trai quá đê. Thanh Ba nghe được hắn giới thiệu có hơi hưng phấn, kêu nga nga gọi mấy đứa khác đến xem thử.
Nga nga nga nga, nhất thời, mấy ngỗng khác cũng theo cửa Nguyệt Lượng đi tới, vây quanh hắn kêu gọi, rất có ý bình phẩm từ trên xuống dưới một phen.
Cuối cùng Tuyết Quan và Quốc Sắc thong thả bước tới, so với mấy đứa khác cũng chính chắn hơn nhiều, ánh mắt cũng có nhân tính hơn nhiều, nhìn cũng có chút uy thế. Tuyết Quan vòng quanh Cao Sảng hai vòng, sau đó giống như rất hài lòng, xòe cánh vỗ vỗ chân Cao Sảng, coi như chào đón.
Quốc Sắc không tiến lại mà rất kiêu ngạo gật đầu với Cao Sảng, sau đó xoay người đi, đóa hoa mẫu đơn màu đỏ sau lưng vô cùng xinh đẹp.
"Sư phụ, mấy ngỗng bên ngoài kia là sao vậy ạ?" Cao Sảng vào sân thấy sư phụ nhà mình đi từ trong phòng ra ngoài. Mấy bước đã bước đến giúp cậu dọn bàn qua, vào hỏi. Ngày thường nếu Thước Nhạc với Khúc Phàm ở riêng với họ thì sẽ gọi sư phụ, nếu thấy hai người ở cùng nhau thì sẽ kêu đại sư phụ và nhị sư phụ.
Thước Nhạc cười, "Trong nhà không có ai trông cửa cũng không tốt, mấy đứa nó đều đã mở linh trí, vừa lúc giúp trông nhà trông cửa."
"Vậy họ không phải cũng giống như Kim Cương với Lam Tử sao?" Bởi vì yêu tu tách riêng với họ, nên lúc bình thường vẫn luôn gọi thẳng tên.
"Cũng không giống lắm đâu, Kim Cương với Lam Tử đã hóa yêu thành công, hiện tại hai đứa nó đã là yêu, tiến vào hàng ngũ tu hành, còn mấy đứa kia thì kém hơn chút."
Cơm tối, mọi người đều tề tụ đông đủ, hiện tại trong nhà có rất nhiều người, chia thành hai bàn, đám Trương Hi thì ngồi ở bàn khác.
Thấy mọi người cũng ăn gần xong, Thước Nhạc khẽ huých Khúc Phàm, nháy mắt với hắn.
Khúc Phàm buông đũa, "Ba mẹ, cô, dượng, con với Nhạc Nhạc ngày mai sẽ đi Lĩnh Nam, có thể sẽ đi lâu một chút, việc trong nhà làm phiền mọi người."
Chuyện họ ra ngoài đã sớm nói rồi nên mọi người cũng không bất ngờ, "Hai đứa định đi bao lâu?" Ba Khúc hỏi.
"Không nói trước được, nhanh nhất cũng phải mất hai tuần, chậm thì cũng khoảng một tháng, phải xem tình huống cụ thể đã ạ. Dù sao thì cũng sẽ về vào khoảng đầu tháng 9."
Vừa nghe Khúc Phàm nói như vậy, cô Thước có hơi thầm oán, "Cháu xem, cô với dượng cháu cũng vừa tới thôi, hai đứa cháu lại muốn đi, thật là, chờ hai đứa về, chúng ta cũng đã về Nam Kinh mất rồi."
Thước Nhạc nhanh chóng cười làm lành, "Ha ha, là tụ tập của dòng dõi thư hương, việc này đã quyết định lâu lắm rồi, chẳng qua Khúc Phàm bận rộn mới kéo dài đến bây giờ. Cô với dượng cũng đừng vội về, ở thêm vài ngày, nơi này cũng tựa như nhà của cô dượng, nhiều người ở với nhau cũng thú vị hơn. Chờ đến tháng 9 khi An An khai giảng, để Trương Hi đưa hai đứa nó về, nếu để cháu nói thì cứ chuyển luôn trường cho An An sang bên này, học ở đây cũng tốt. Bọn nhỏ có thể làm bạn với nhau." Nghe Thước Nhạc nói vậy, An An mang vẻ mong đợi nhìn cô Thước.
Cô Thước lắc đầu, "Cô với dượng cháu cũng chỉ còn có vài năm thôi, chuyện của An An đã sớm xong xuôi, An An còn học đàn dương cầm nữa, thầy giáo bên kia rất tốt, bỏ lỡ thì đáng tiếc quá, nếu không phải thầy giáo của nó xuất ngoại, mà kết quả thi cử của nó cũng tốt, mẹ nó mới có thể đồng ý để nó đến đây."
Mẹ Thước nghe vậy liền hỏi, "An An học đàn dương cầm từ lúc nào vậy? Cũng chưa từng nghe cô nhắc đến."
Cô Thước nói, "Còn không phải do mẹ nó bảo học sao, từ lúc vào tiểu học bắt đầu, lúc trước cũng không phải chuyện to tát, chính là muốn sau khi nó đi học về có việc để làm, hiện tại trẻ con đều học cái này cái kia, cũng không muốn nó trở thành nghệ sĩ dương cầm gì cả, nó cũng coi như muốnhọc, vào tiểu học mới bắt đầu mà. Không ngờ đứa nhỏ này còn rất có thiên phú, thầy giáo dạy đàn dương cầm cho nó nói, thủ hình của nó rất tốt, tuy rằng hơi lớn tuổi nhưng tay lại không chịu ảnh hưởng gì, không quá hai ba năm đã vượt qua những người học bảy tám năm rồi."
Nghe cô Thước nói như vậy, Thước Nhạc vẫy tay để An An đến gần, kéo tay nó. Hai bàn tay thon dài, mềm mại, dẻo dai, Thước Nhạc cười nhìn An An, dùng thần thức kiểm tra qua cơ thể của đứa nhỏ, "Ừm, An An khỏe mạnh hiếu học, làm nghệ sĩ dương cầm cũng không thành vấn đề. Chú Lâm, ngày mai đi mua hai chiếc đàn dương cầm về, đặt ở nhà giữa Đông viên, đổi căn phía Tây kia thành phòng đàn đi ạ." Thước Nhạc nói, sau đó nhìn An An, "Qua đây rồi cũng không thể bỏ việc đàn, cuối tuần này mấy đứa chơi thật vui vẻ đi, sau này mỗi ngày đều phải giành thời gian luyện tập, không thể cứ nghĩ tới việc chơi. Đúng lúc tiểu sư muội tiểu Nam của mấy con xuất quan, về sau sẽ do cô ấy giám sát mấy đứa. Nếu ai lười biếng, chờ đến lúc ba trở lại, xem ba dạy dỗ mấy đứa thế nào." Nói xong, đưa mắt nhìn Kỳ Kỳ với Phi Phi.
"Ba ba, ba đừng nhìn con chứ, con giờ rất ngoan ngoãn đó nha. Ba không thể dùng định kiến mà nhìn người thay đổi được." Kỳ Kỳ thấy ánh mắt của Thước Nhạc, lập tức ấm ức. Tiểu Nam sáng nay vừa xuất quan khẽ gật đầu, nhìn mấy tiểu sư huynh nở nụ cười.
Thước Nhạc trừng mắt nhìn nó, để An An về chỗ, "Cô, dượng, An An đã có thầy giáo, vậy đến khai giảng đưa hai đứa về, nhưng sau khi An An lên trung học vẫn nên chuyển hộ khẩu sang bên này, chờ đến khi thi đại học, An An sẽ thi luôn đại học ở đây, điểm trúng tuyển cũng thấp mấy điểm."
Lúc này dượng Thước gật đầu, "Ừm, vốn bọn dượng cũng tính vậy."
"Đến lúc đó, cô, dượng cũng đến đây luôn thì tốt quá." Khúc Phàm nghe thấy cũng rất vui.
Tiếp theo chuyển đề tài, cũng nói chuyện trông nhà linh tinh, dù sao trong nhà có vài đồ đệ cũng không sợ gì.
Trong nhà đã sắp xếp xong, những thứ trong không gian giao thẳng cho thím Lâm để thím bỏ vào không gian của mình, ngoại trừ những thứ này, trong không gian của đám nhỏ cũng đã vốn có sẵn, có điều đám nhỏ rất hộ thực đối với những thứ trong không gian của mình, rau thì còn đỡ, còn những thứ như gà, thỏ... thì không cho ăn dù chỉ một con, đều nuôi như nuôi thú cưng vậy. Sau đó, Thước Nhạc cũng không cho chúng nó nuôi nữa, miễn để trong không gian ngập tràn vật nuôi.
Sáng sớm, hai người ngồi máy bay, cũng không đi thẳng đến Tống gia mà đi Quế Lâm.
Vốn lúc đi Nam Phi, hai người muốn tự đi, coi như du lịch tuần trăng mật. Kết quả, Thước Nhạc không nỡ rời xa đám nhỏ, cuối cùng mới thành du lịch gia đình. Lần này đến Lĩnh Nam, cũng nhân dịp này dạo chơi một chút.
"Chúng ta đi đâu trước đây?" Thước Nhạc cầm bản đồ xem.
Khúc Phàm tiếp tục lái xe, nhìn thoáng qua bản đồ trên tay cậu nói, "Tới Quế Lâm trước, dạo chơi một chút, sau đó đi Dương Sóc, Hưng An, Vĩnh Phúc, Bình Nhạc vân vân, mấy nơi này đều rất đẹp, nhưng không cùng lộ tuyến, chúng ta đều lái xe đến, thuận lợi chút."
Thước Nhạc gật đầu, "Được rồi, vậy tới Quế Lâm rồi lại đi mấy nơi khác." Lần này thời gian dư thừa, hai người cũng chuẩn bị chơi thật vui. Dù sao, trở về trước tháng chín là được, còn có hơn ba mươi ngày cơ mà.
Hai người nói chuyện, xe cũng nổ máy đi tới thị trấn Quế Lâm, lúc này đã là hai giờ chiều, "Tìm chỗ ăn cơm đã." Vào thị trấn, Khúc Phàm nói.
"Ừm, đi Xuân Ký đi, nghe nói chỗ đó được lắm." Thước Nhạc chỉ một chỗ trên bản đồ, "Ai ai, đi bên kia, quên đi, đi đường Trung Sơn bên này, đi tới chi nhánh kia vậy." Vừa tìm được một nhà gần nhất, kết quả ngẩng đầu đã thấy Khúc Phàm đi quá.
"Xuân Ký, đây hả. Giờ này cũng không có người mấy, vừa đẹp."
Dừng xe, hai người vào quán. Hai người lựa một chỗ gần cửa sổ, ghế trong quán cũng rất mềm mại, thoải mái.
"Vịt quay, thịt ba chỉ nướng, canh gạch cua đậu hủ, bánh sầu riêng, gan ngỗng mắt phượng, bánh sương sa, lại thêm một phần canh mướp nấm tre, cứ vậy đi." Khúc Phàm cầm thực đơn nhìn một lượt, chọn mấy món ăn chiêu bài.
Thước Nhạc uống ngụm trà, "Trước kia, Vương Tôn nói với em, thức ăn nơi này ngon lắm. Hôm nay em phải nếm cho đã."
Lúc này trong quán cũng không có nhiều khách, cho nên thức ăn rất nhanh được mang lên, "Ừm, vịt quay nhà họ quả thật rất ngon, bánh sầu riêng này cũng thế, nếu không, anh cũng thử một miếng đi." Thước Nhạc chỉ chỉ bánh sầu riêng làm thành hình con ngỗng.
Khúc Phàm lắc đầu, "Thôi khỏi, anh vẫn chưa quen với vị kia lắm."
Thước Nhạc cười cười, "Chờ về nhà, chúng ta cũng làm mẻ bánh, thử xem hương vị làm ra thế nào, em đoán cũng không kém lắm đâu."
Khúc Phàm vui vẻ, "Em không sợ bảy đứa trong sân kia đến tính sổ với em, em ăn đồng loại của chúng nó đấy."
Uống một ngụm canh, "Không sao, đối với chuyện này, em cũng đã hỏi qua Kim Cương với Lam Tử, sau khi chúng nó có được linh thức, cảm giác với đồng loại cũng phai nhạt nhiều, chỉ có những đứa cũng có linh thức mới được coi là đồng loại. Đương nhiên nếu có người làm chúng nó bị thương thì vẫn sẽ che chở. Nhưng trong đó không bao gồm em. Dựa theo lời Kim Cương, cảm giác trước đó của hai đứa là, em là chủ nhân không gian thì cũng chính là chủ nhân của chúng, được cung phụng chủ nhân là vinh hạnh của chúng, đây là suy nghĩ khi chúng nó còn chưa có linh thức. Em cũng đã nói chuyện với Tuyết Quan, những ngỗng không có linh thức này là đồ mà bọn nó dâng lên chúng ta, chúng nó cũng rất vui khi làm như vậy, hơi giống hiến tế trong quá khứ. Đương nhiên, chúng nó cũng từng khẩn cầu em không làm thương hại đến những đồng loại có linh thức."
Khúc Phàm nghe mà có cảm giác như đang nói nhảm vậy, "Thật hay giả thế?"
"Đương nhiên là thật, anh không thấy nửa năm nay mùi vị gà vịt đều rất thơm ngon sao?"
"Chưa thấy gì, nhưng cảm thấy ngày càng lớn."
"Đó là bởi vì chúng nó chọn ra con ngon nhất. Phía trước em đến bắt còn có con kháng cự, nửa năm trở lại đây thì không có. Về cơ bản, em vừa đến thì đã vây quanh em, vươn tay bắt được luôn." Thước Nhạc cũng không hiểu những gia cầm đó là xảy ra chuyện gì, bắt đầu phát hiện gia cầm có linh thức còn thấy không được tự nhiên, sau đó mới yên lòng, những gia cầm đó vốn được nuôi để ăn, nếu không nuôi để làm gì.
Khúc Phàm nghe vậy cũng không nói nữa, ngược lại nhớ ra rất lâu rồi không tâm sự về những chuyện trong nhà, thời gian mình ở với Thước Nhạc cũng ít đi rất nhiều. Từ sau khi xuất quan, hầu như đều đi sớm về khuya, giờ nghĩ lại, hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy, vẫn luôn là Thước Nhạc chăm nhà, hắn thì chỉ lo công tác, nói ra cũng đều là bảo bối ở cạnh hắn mà thôi.
Nghĩ vậy, gắp thức ăn cho Thước Nhạc, nói, "Chúng ta cứ lái xe đi thôi, thuận đường tới khu rừng rậm nguyên thủy ở Ân Bình, nơi đó không chừng có tài liệu mà chúng ta cần."
Thước Nhạc nghe vậy rất vui, "Được không, không muộn chứ?"
"Đủ, thời gian đủ dùng, anh cũng chưa gọi cho Tống gia, họ cũng không biết bao giờ chúng ta tới."
"Vậy quyết định vậy đi."
Quế Lâm quả là một nơi rất tốt, hai người họ chơi ở đây hơn mười ngày, ăn sạch đồ ăn vặt ở Quảng Tây, Quế Lâm, hai người còn mua khá nhiều đặt trong không gian, mang về để mọi người nếm thử.
Rời khỏi Quế Lâm, Khúc Phàm lấy ra chiếc Hummer SUV kia, chạy về Ân Bình, Quảng Đông. Xe này vốn để thuận tiện luôn đặt trong không gian, lại để tiện cho Khúc Phàm mà làm biển số xe ở Cục Đặc vụ, đều là số thực, vốn Cục Đặc vụ vì công việc cũng có thêm nghiệp vụ như vậy.
Từ Quế Lâm đến Ân Bình, không có đường cao tốc, đi hơn sáu giờ, đến giữa trưa, hai người chạy tới Ân Bình, rồi không ngừng lại mà chạy luôn tới trấn Đại Đồng, chuẩn bị từ nơi đó tiến vào rừng rậm.
Hai người cũng không cần chuẩn bị gì mà lái xe vào thẳng công viên Sâm Lâm, nơi này quả thật có đủ khí khái của công viên rừng già, cây rất cao lớn.
Tại nơi không người trong công viên Sâm Lâm cất xe đi, Khúc Phàm dẫn Thước Nhạc tiến vào rừng già. Hai người hướng thẳng hướng tây mà đi, Khúc Phàm mang theo cậu với tốc độ cực nhanh, dần dần tiến vào rừng già Nguyên Thạch, lúc này đã muốn chạng vạng tối.
Tiến vào rừng già nguyên thủy, Khúc Phàm ôm Thước Nhạc bay lên ngọn cây, nhẹ nhàng mượn lực bay đi.
"Đẹp quá." Thước Nhạc nhìn những tia nắng còn vương lại lúc hoàng hôn nơi rừng già nói, "Trong không gian không có mặt trời, cảnh sắc dù đẹp cũng thiếu đi vài phần sinh khí."
"Anh thấy không hẳn, tuy không gian không có mặt trời nhưng linh vụ phiêu lãng cũng có cảm giác tựa tiên cảnh, chỉ là quá ít động vật, có thêm chút cảm giác yên tĩnh mà thôi. Chờ khi có thời gian anh với em đi dạo quanh chợ, mua thêm mấy loại chim, từ từ sẽ tốt lên thôi."
"Mua nhiều chút, sau đó chờ cho chúng nó sinh sôi nảy nở, lan tràn khắp nơi sao?" Thước Nhạc cười nói.
"Vậy bắt thêm mấy con diều hâu, thực tế, mỗi loại bắt mấy con, dần dần hình thành chuỗi thức ăn, nếu có thể biến thành hệ tuần hoàn là tốt nhất."
Thước Nhạc lắc đầu, "Cũng đâu dễ dàng vậy chứ."
Khúc Phàm ôm Thước Nhạc đứng trên đỉnh núi, "Đừng sốt ruột, từ từ sẽ đến thôi, đây coi như là giấc mơ của chúng ta đó, tạo ra thế giới của chính mình. Thời gian tu luyện gần đây, anh rõ ràng cảm thấy năng lực của bản thân gia tăng rất nhiều, rất nhiều chuyện trước kia chúng ta thấy khó khăn giờ đều trở nên đơn giản, trong lòng lại sinh ra lười biếng, nghĩ rằng bản thân còn phải sống rất lâu nữa, không khỏi có chút phiền chán. Có điều, nghĩ rằng có em luôn ở bên cạnh, những suy nghĩ đó sẽ dần tan biến. Nhưng nghĩ đến nếu sống lâu như vậy không biết nên làm gì để cho cuộc sống càng thêm đặc sắc. Cho nên chúng ta nên tự tạo mục tiêu cho mình thôi."
Thước Nhạc nhìn Khúc Phàm, nhìn khuôn mặt anh tuấn kia của hắn, giờ ngẫm lại, nhiều năm như vậy, hai người đã trải qua bao nhiêu chuyện, chưa từng khắc khẩu, trở thành người quan trọng nhất trong lòng đối phương, cảm thụ được cuộc sống tốt đẹp, cảm thấy mình thật hạnh phúc.
"Nhìn gì vậy." Hồi lâu không nghe tiếng Thước Nhạc nói, Khúc Phàm cúi đầu hỏi.
Thước Nhạc lắc đầu, sờ sờ hai má hắn, "Anh nói nếu chúng ta sống lâu thật lâu, nhìn đám con con cháu cháu của chúng ta trưởng thành, có phải hay không rất thú vị. Nếu thấy không có việc gì làm, chúng ta có thể quay lại thành người thường rồi em lại đi học đại học, học thêm chút kiến thức mình thích. Anh a, ừm, anh nhìn già dặn như vậy, có thể đi tìm việc làm luôn, làm gì mới tốt đây nhỉ, không thể làm cảnh sát nữa, nếu không anh đi làm thầy giáo đi, rồi em với anh sẽ ở cùng trường luôn."
Khúc Phàm cười hôn Thước Nhạc, "Được, chúng ta lại tạo thành tình yêu thầy trò. Ha ha... nghĩ như vậy, chúng ta có thể thử rất nhiều nghề nghiệp. Như vậy, cứ mỗi hơn trăm năm chúng ta lại thay đổi thân phận một lần, sau đó chúng ta quen nhau lại từ đầu, anh theo đuổi em, chúng ta sẽ có thêm mấy lần yêu đương."
Thước Nhạc nghe vậy cau mày, "Không được, lần sau đến lượt em theo đuổi anh, vậy mới công bằng."
"Ai da da, vậy em chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, anh sẽ lập tức quỳ xuống dưới chân em luôn."
Thước Nhạc cười he he, "Vậy mới được."
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, chỉ cần nghĩ tới tương lai rạng ngời, hai người cũng không chán ghét nữa, cứ vậy kéo dài thật dài thật lâu đi.
Sáng sớm chim chóc đánh thức hai người ngủ trong rừng, Thước Nhạc mở to mắt, nhìn khu rừng âm u giăng đầy sương mù.
"Tỉnh? Ngủ thêm chút đi." Khúc Phàm vươn tay kéo cậu vào trong lòng, cảm thụ cảm giác nhẵn nhụi dưới tay, không nhịn được lại ra tay.
Mặt Thước Nhạc đỏ lên, "Đừng nhúc nhích, hôm nay còn muốn du ngoạn mà."
"Anh làm gì đâu, túi ngủ này nhỏ quá đi." Khúc Phàm nói xong lại càng ôm chặt lấy cậu.
Hai người nói chuyện tương lai, gia đình... màn đêm cũng dần buông xuống, hai người động tình, giữa thiên nhiên thể hiện thân mật, tuy rằng cũng đã từng làm qua trong không gian, nhưng nơi này cũng thật kích thích. Buổi tối cũng không vào không gian mà mang túi ngủ ra đóng quân dã ngoại. Cũng may trên người có bùa phòng ngự nếu không bị đám muỗi "chăm sóc" xong sẽ mang mặt bánh bao luôn.
Rừng già bên này quả rất nguyên thủy, động vật bên trong cũng rất nhiều, nhưng đa số là rắn, côn trùng... hai người cũng không thu thập gì cả.
"Aiz, anh thấy có thứ thú vị." Khúc Phàm thả thần thức cảm ứng, đột nhiên thấy biến mất. Ôm Thước Nhạc đạp nhánh cây đi hai km đến nơi thật bất ngờ.
Thực tế, chỗ ở của hai người đã là vùng trung tâm của rừng già, dọc theo đường đi, vách núi, vách đá, sông, hồ, trải qua rất nhiều, nơi này đã nhìn thấy rất ít dấu vết của con người. Thực tế, từ ngày hôm qua, hai người dùng thần thức đã không phát hiện dấu vết của bất kỳ người nào khác.
Vị trí của họ lúc này đã rất khó tiến vào, nơi này kéo dài khoảng 10 km2, bị sương mù vây quanh, bên trong có rất nhiều rắn độc, thậm chí ngay cả sương mù này cũng là khí độc. Nếu không phải bên trong có rất nhiều linh khí, hai người cũng không đi vào.
Đi vào nơi mà Khúc Phàm cảm thấy, hai người vừa nhìn đã thấy thiên khanh*, trong khu rừng rậm nguyên thủy này có rất nhiều thiên khanh lớn, bởi vì xung quanh đều là núi đá vôi, cho nên có rất nhiều thiên khanh. Có điều đi tới miệng thiên khanh, hai người phát hiện linh khí bên dưới rất đậm.
*thiên khanh: nó là "天坑", kiểu loại hố lớn do tự nhiên sinh ra ấy.
Liếc nhìn nhau, "Linh vật!",hai người nhìn nhau cười. Linh khí nơi này đã đạt tới độ nồng độ gần như trong không gian, nhưng cũng không có cách nào phiên tán ra bên ngoài đủ để nói lên rằng nơi này có linh vật áp chế, cũng không biết linh vật nơi này là cái gì?
Dùng thần thức cảm nhận một chút, hai người tối đa cũng chỉ cảm nhận được ba trăm mét bên dưới mà thôi, nhưng cũng chưa tới đáy nên hai người không dám nhảy xuống, cẩn thận kiểm tra ba trăm mét xung quanh thiên khanh này. Không có vấn đề gì Khúc Phàm mới nắm tay Thước Nhạc đi xuống.
Chiếc thiên khanh này rất sâu, hai người đi xuống dưới năm trăm thước không thể không dừng lại, bởi vì linh khí nơi này quá nồng đậm, đã khiến Thước Nhạc cảm thấy có cảm giác đau đớn.
"Nơi này sao lại có nhiều linh khí như vậy chứ?" Thước Nhạc hơi kinh ngạc thả thần thức ra, nhưng hiện tại cũng chỉ cảm giác được năm trăm mét phía trên, phía dưới thì chỉ được hơn mười mét, linh khí quá nồng cho nên đã ngăn cản thần thức.
"Đáng tiếc những linh khí này không thể rời khỏi thiên khanh. Anh cảm thấy nơi này cũng không phải hình thành tự nhiên. Em xem..." Khúc Phàm chỉ vào vách núi bên cạnh. Sức quan sát của hắn mạnh hơn Thước Nhạc một chút, dù sao cũng xuất thân cảnh sát, sức quan sát cũng càng thêm nhạy bén.
Thước Nhạc vừa nhìn qua, là một ký hiệu, vươn tay nhẹ nhàng phủi đi đất đá trên mặt đất. "Hẳn là hoa văn trận pháp nào đó, đây là một tổ hợp trận pháp, phải nhìn toàn diện mới được."
Khúc Phàm dẫn Thước Nhạc dạo quanh thiên khanh một còng, "Trận mê tung, Trận khóa linh, còn lại nhìn không ra. Người bày trận hẳn là muốn che dấu chỗ này, vậy cũng giải thích được vì sao trong phạm vi 5 km quanh đây không có ai phát hiện, linh khí cũng không có cách nào tràn ra. Không biết ai có thể làm được như vậy nữa."
"Nhạc Nhạc, em xem thử có thể đưa linh khi vào không gian hay không. Người bày trận có thể muốn che dấu thứ gì đó, mà vật đó có thể sinh ra linh khí. Linh khí bên dưới càng đậm, chúng ta cũng không tiện xuống."
Thước Nhạc gật đầu, "Không thành vấn đề, cũng có lợi với không gian." Nói xong bắt đầu hấp thu linh khí, bình thường cậu không cần hấp thu linh khí để tu luyện, thực tế, bây giờ cậu đã hợp thành một thể với kim liên, nếu cần, tất nhiên có thể chuyển linh khí từ không gian ra, theo đó cậu thấy rằng, chờ ngày trên người cậu nở ra chín đóa hoa sen, vậy thì cậu đã viên mãn, sau đó cũng đạt tới cảnh giác Trầm Đắc. Nhưng dựa vào kinh nghiệm hiện tại của cậu, mỗi đóa hoa sen nở ra đều rất khó khăn, thậm chí càng ngày càng khó. Hiện tại, bốn đóa hoa sen nở trên người cậu bây giờ đều do Kim Liên lưu lại cho cậu, cho nên sau khi đóa sen thứ tư nở ra cũng không có thay đổi mấy. Mà cậu không có cách nào nhanh chóng tu luyện, chỉ có thể thuận theo tự nhiên từ từ tu luyện, dù sao dựa theo truyền thừa, có được hai không gian, cậu hoàn toàn có thể sống tới mấy vạn năm, hoặc mấy chục vạn năm, ai biết được chứ. Cũng bởi vì vậy, cậu cũng tuyệt không ham chuyện tu luyện.
Hấp thu linh khí vào trong không gian không thể tùy tiện như để vật này nọ vào trong đó, thân thể cậu có thể hấp thu linh khí trong không gian, cũng như linh khí trong cơ thể cậu cũng có thể đưa vào không gian vậy, cũng có thể giúp cơ thể cậu đả thông một vài huyệt đạo, bởi vì chút linh khí này cũng không cần hấp thu mà chỉ cần chuyển hóa.
Cho dù những linh khí này chỉ đi qua cơ thể cậu, thời gian dài trong cơ thể cũng cảm thấy có chút đau đớn, nhưng cậu vẫn kiên trì hấp thu hai tiếng, cho đến khi toàn bộ thiên khanh lộ ra.
Khúc Phàm thấy vẻ mặt cậu tái nhợt, "Vào không gian nghỉ ngơi chút đi." Hắn cũng hấp thu một chút, nhưng giờ đã có thể tu luyện rất nhanh, nếu nhanh hơn nữa, cảnh giới sẽ bị phá vỡ mất.
Gật đầu, kéo hắn vào cùng.
"Ôi... nhiều vậy." Hai người vừa vào không gian lập tức cảm nhận được linh khí gia tăng rất nhiều, còn có không gian thay đổi. Linh khí trong không gian vẫn duy trì lượng nhất định, gia tăng hay giảm bớt thì vẫn duy trì cần bằng. Cây cối trong không gian lớn đến một mức độ nào đó thì sẽ phát triển rất chậm, vẻ ngoài của chúng nó cũng không thay đổi nhiều, thứ thay đổi là linh khí trong cơ thể. Điều này cũng là lý do mà cây cối ở trong không gian càng lâu thì mùi vị càng ngon, cũng bởi vì chứa quá nhiều linh khí.
Linh khí mà lần này hấp thu còn nhiều hơn so với suy nghĩ của bọn họ, hiệu quả cũng rất rõ ràng, biến hóa lớn nhất là những thực vật vốn không phát triển lại cao thêm rất nhiều. Thước Nhạc thử cảm nhận, thế nhưng có vài cây đã phát sinh biến dị. Loại biến dị này không phải có linh thức mà những thực vật đó biến hóa về chất, đã trở thành linh vật.
"Trời ạ, thực vật ở đây đều biến thành linh vật ôn hòa nhất, chỉ cần ăn một thời gian có thể dễ dàng Trúc Cơ, quá nghịch thiên rồi."
Khúc Phàm vừa nghe vậy, có chút hưng phấn, "Thật sao?" Nói xong, lập tức hái hai quả cà chua bên cạnh xuống, cắn một ngụm liền cảm nhận được linh khí nồng đậm bên trong, quả là linh vật.
Thước Nhạc cũng rất cao hứng hái dưa chuột ăn, "Trước kia em còn lo cách ba mẹ tu luyện không thích hợp với đám Trương Hi, hiện tại tốt rồi, trong rừng có rất nhiều dược liệu, chỉ là trước đó chưa đạt tới mức có thể luyện đan, hiện tại đã thành linh vật, chúng ta có thể luyện thành Trúc Cơ đan. Việc Trúc Cơ sẽ không thành vấn đề, bọn họ cũng có thể tự do lựa chọn công pháp."
Khúc Phàm nghe vậy, hơi trầm mặc, lúc sau mới nói, "Nhạc Nhạc, chuyện không gian trước vẫn chưa cần nói với đồ đệ với hai người anh cả."
"Vì sao, không phải đã quyết định sao?"
"Những thứ trong không gian hơi quá, sợ họ sẽ quá ỷ lại ngoại vật, như vậy không có lợi với tu hành, hơn nữa chũng ta vẫn nên cẩn thận mới tốt."
"Nhưng đám nhỏ với mấy người chú Lâm cũng biết mà."
Khúc Phàm lắc đầu, "Không sao, lâu như vậy, mọi người cũng đã quen với việc này. Anh nhớ rõ có một loại thần trận có thể duy trì không gian, trong không gian đó có thể chứa vật sống, trước kia không có tài liệu, anh cũng chưa đạt tới trình độ đó, hiện tại có cát Thiên Vũ, lại tìm thêm những tài liệu khác thì hẳn có thể làm ra, nhưng diện tích sẽ hơi nhỏ chút, có nó, vấn đề không gian cũng được giải quyết." Như vậy cũng có thể bảo vệ Thước Nhạc. Hiện tại không gian với cậu hòa thành một thể, nếu chuyện không gian lộ ra ngoài, không chừng sẽ có người làm ra những chuyện không thể vãn hồi. Trong Cục Đặc vụ có người tu chân, túi không gian rất quý nhưng không hẳn không có, hắn từng nhìn thấy trên người một vị tu chân trong Cục Đặc vụ. Cho nên việc mình luyện chế không gian có thể bị nhận ra, nhưng lại có tính chất hoàn toàn khác với túi không gian trên người Thước Nhạc.
Thước Nhạc vừa nghe vậy thì mắt sáng lên, nghĩ nghĩ, "Anh nói đúng, quả thật có thể, ở chỗ em còn có linh tuyền với tức nhưỡng, đặt cùng một chỗ hoàn toàn có thể tạo ra không gian sống. Hô... em vẫn luôn buồn, không gian của đám nhỏ vẫn luôn phát triển, tuy rằng dạy chúng nó không cần lộ ra trước mặt người khác nhưng em vẫn luôn sợ chúng nó bị lộ, nhưng cũng không thể bảo chúng nó đừng dùng đến. Nếu có thứ này ít nhất cũng có thể che dấu, sau này cho dù bị phát hiện cũng không phải vấn đề quá lớn."
Khúc Phàm gật đầu, "Việc này anh đã sớm nghĩ tới, trước đó anh đã nghiêm khắc cảnh cáo bọn nhỏ không được sử dụng không gian ở căn cứ, chúng cũng đều rất nghe lời, nhưng loại chuyện này sớm muộn gì cũng khiến người khác hoài nghi. Anh cũng không sợ người khác ra tay với chúng ta, bằng thực lực của anh có thể bảo vệ mọi người chu toàn, nhưng bọn nhỏ không thể cứ luôn ở dưới sự bảo hộ đó, nếu có thể làm thành, chúng ta tiến vào không gian sẽ đỡ hơn."
Thước Nhạc gật đầu, "Cứ vậy đi, chờ khi về chúng ta bắt đầu nghiên cứu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro