Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 - 40


Chương 31.

Đại Tra Công không tìm được vợ, gấp đến độ nhảy tưng tưng. Lại sợ tiểu thổ mạo yểu điệu kia bị đói, chỉ đành bày đầy đồ ăn ở mọi góc trong Chân phủ, chỉ cầu vợ mình giận xong rồi sẽ chịu chui ra khỏi góc mềm mại mắng hắn một trận.

Tiểu Mỹ Nhân nằm bẹp trên nóc nhà lẹp chẹp gặm khoai lang.

Đại Tra Công nhảy tưng tưng tìm vợ.

Bạch Nguyệt Quang...

Bạch Nguyệt Quang còn đang ở trong khách sảnh đối nguyệt ngâm phong, lệ nhãn rưng rưng vấn hoa, hoa bất ngữ*

*Một câu thơ trong bài Lạc hoa của Nghiêm Uẩn

春光冉冉歸何處?

更向花前把一杯。

盡日問花花不語,

為誰零落為誰開?

Bản dịch thơ của Phụng Hà:

Ánh xuân yếu ớt lẫn đâu rồi?

Đứng trước khóm hoa nâng chén mời.

Suốt ngày hỏi hoa, hoa chẳng nói,

Vì ai hoa nở, vì ai rơi?

Đại Tra Công tìm đến trời tối mà vẫn không tìm được chàng vợ nhỏ đang tức giận của mình, than thở bưng ra một nồi khoai lang chưng.

Tiểu Mỹ Nhân rụt rè lộ nửa cái đầu nhỏ ra trên nóc nhà, trên mặt còn dính vụn khoai lang.

Khoai lang chưng kỹ giã nhuyễn, thêm mật ong, đường trắng, bột mì, nhào kỹ rồi vắt thành nắm nhỏ bỏ vào nồi chưng chín.

Viên khoai lang chưng nóng hôi hổi ra lò, còn mang theo mùi sữa ngọt ngào.

Tiểu Mỹ Nhân hít hít mũi, quật cường không chịu xuống.

Đại Tra Công lung tung quay về phía bụi cỏ gọi: "Tiểu Trì em ra đi, đừng để con trai ta đói chết!"

Tiểu Mỹ Nhân nằm nhoài trên nóc nhà thở phì phì: "Không ra! Cho nó đói đi!"

Đại Tra Công: "..."

Trong lòng Tiểu Mỹ Nhân uất ức vô cùng.

Đây là nhà cậu, là tướng công của cậu.

Nhưng mà... Nhưng mà cậu không thích Bạch công tử, tướng công đến hỏi cũng chẳng thèm đã để Bạch công tử tiến vào nhà họ.

Còn ở trong Tiểu hoa sảnh nữa chứ, đó là nơi Tiểu Mỹ Nhân ăn cơm ngon nhất.

Đại Tra Công ngửa đầu, cùng gương mặt nhỏ hầm hừ dính đầy nước mắt kia bốn mắt nhìn nhau. Hắn gặm khoai lang chưng, nói: "Leo xuống, đến Bạch gia với ta."

Tiểu Mỹ Nhân khóc thút thít một tiếng: "Đi để làm gì?"

Đại Tra Công nói: "Đi hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, bảo chú Bạch Thế đưa A Bạch về nhà."

Tiểu Mỹ Nhân cảnh giác chớp chớp đôi mắt to: "Chàng thật sự muốn đưa Bạch công tử về nhà sao?"

Đại Tra Công giơ khoai lang chưng nóng hổi ra: "Thật mà, tướng công đã lừa em bao giờ chưa. Mau xuống đây, khoai sắp nguội rồi."

Tiểu Mỹ Nhân ưỡn bụng to linh hoạt leo xuống khỏi nóc nhà, nhưng không chịu ăn mà quật cường lau nước mắt: "Đi Bạch gia trước!"

Đại Tra Công: "Được được được, đi thôi nào."

Chương 32.

Tiểu Mỹ Nhân lau nước mắt theo Đại Tra Công ra đến cửa.

Đại Tra Công quay về phía quản gia liếc mắt ra hiệu.

Quản gia nhận được tin tức, vội vã chạy như bay đưa người đi chuẩn bị.

Từ Chân gia đến Bạch gia phải đi qua một con đường.

Trên con đường này bình thường không có ai, chỉ có thể bán ít hoa và chim cảnh.

Tiểu Mỹ Nhân đói bụng đến sôi ùng ục, ngồi trong xe ngựa tự chơi bụng nhỏ tròn vo của mình.

Bỗng nhiên một mùi thơm tiến vào trong xe ngựa. Bụng Tiểu Mỹ Nhân căng thẳng, suýt nữa là chảy nước miếng.

Tay cậu vội vã vén rèm xe lên, nhìn thấy trên đường có một quán nhỏ mới mở, cờ vàng dựng thẳng, bên trên có bốn chữ đỏ thẫm "Quán mì Bách Tiên".

Tiểu nhị đang làm mì ngay ở cửa.

Một cái nồi sắt lớn, than cháy đỏ rừng rực.

Ớt đỏ tươi xào trên lửa lớn, sau khi dậy mùi thơm thì đổ sò tôm cua các loại hải sản, xào cho tôm cua chuyển sang màu đỏ tươi. Hải sản thơm lừng và vị cay cùng phả vào mặt, còn mang theo mùi thơm ngọt.

Nấu mì xong thì cho hải sản xào kỹ vào.

Một cái chậu gốm thô lớn, mì sợi vàng óng, rưới thêm hải sản cay thơm phức, quấy mấy cái, từng sợi mì đều dính nước tương đỏ tươi.

Đại Tra Công nằm nhoài trên lưng Tiểu Mỹ Nhân, cười xấu xa nói: "Đừng nhìn nữa, chúng ta đi Bạch phủ trước đi."

Tiểu Mỹ Nhân nắm chặt bánh xe không buông tay, nuốt nước miếng: "Em... Em đói... Ăn trước rồi hẵng đi..."

Tiểu Mỹ Nhân ôm chậu lớn ăn mì, như một con mèo nhỏ bảo vệ đồ ăn nuốt xì xà xì xụp.

Đại Tra Công chống cằm nhìn dáng vẻ vợ mình ăn, cười đến tít mắt.

Dáng vẻ ăn cơm của tiểu thổ mạo này thật đáng yêu.

Chậu quá lớn, Tiểu Mỹ Nhân ăn không hết.

Cái bụng vốn đã tròn vo lại càng no như một quả bóng.

Tiểu Mỹ Nhân ngồi phịch trên ghế, nhăn đôi mày thanh tú lại nhìn nửa chậu cua cá sò tôm và sợi mì vàng óng ánh thêm nước tương đỏ chót còn dư lại, bối rối dùng đũa nhẹ nhàng đâm đâm: "Ợ... Không ăn được nữa..."

Đại Tra Công nói: "Ăn không được nữa thì thôi, chúng ta đi thôi."

Tiểu Mỹ Nhân lo lắng kéo tay áo Đại Tra Công: "Nhưng mà chàng đã trả tiền rồi mà!"

Đại Tra Công không nỡ nói quán mì này là do hắn sắp xếp người mở ra, chỉ đành đàng hoàng trịnh trọng lừa vợ nhỏ nhà mình: "Chân gia ta có tiền, không tiếc nửa bát mì này đâu."

Tiểu Mỹ Nhân sửa lại: "Là nửa chậu."

Đại Tra Công: "...."

Tiểu Mỹ Nhân sầu lo sắp khóc: "Nhiều như vậy, ăn ngon như thế, sao không ăn chứ. Nếu để cha mẹ thấy em lãng phí nhiều thứ tốt như vậy nhất định sẽ tức lắm."

Đại Tra Công: "...."

Hạ nhân Chân phủ giả trang thành người làm trong quán mì lén lút thò đầu ra từ các góc.

Đại Tra Công nhìn vợ nhỏ nhà mình ưu sầu rơi nước mắt, dưới đôi mắt mở to của mọi người mà hít sâu một hơi, đoạn bưng một chậu lớn cúi đầu ăn, nhận mệnh thu thập chiến trường thay cho vợ.

Hai người ăn uống no đủ liên tiếp nấc lên, tản bộ đi tới Bạch gia.

Chương 33.

Lão gia Bạch gia không ở đây, nói là ra ngoài đi vân du tu tiên rồi.

Bây giờ chủ nhân trong nhà là anh vợ tráng hán mà Bạch Nguyệt Quang vừa mới cưới vào cửa.

Tráng hán đang ngồi trong phòng uống rượu, uống một vò rồi ném vỡ thở dài, mảnh gốm vỡ rơi đầy đất.

Đại Tra Công sợ vợ mình bị trầy chân, đứng ngoài cửa thò đầu vào nhìn: "Đệ muội, đệ muội?"

Phía cửa đột nhiên thò ra một cái đầu to xồm xoàm như tinh tinh, tráng hán nước mắt rưng rưng khóc không thành tiếng.

Đại Tra Công vội vàng che mắt chàng vợ nhát gan của mình lại.

Tráng hán tợp một hớp hết nửa vò rượu, khóc lóc gọi: "Tiểu Bạch Bạch của ta!!! A!!! Chúng ta vừa mới kết hôn, sao em đã vội ra đi!"

Đại Tra Công một mặt mờ mịt.

Tiểu Mỹ Nhân sợ đến run run một cái.

Đi... Đi rồi???

Lẽ nào... Lẽ nào Bạch Nguyệt Quang đến Chân gia kia... Thật ra... Thật ra là quỷ?

Tráng hán lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm vỗ vào ngực Đại Tra Công, khóc lóc gọi: "Huynh xem! Huynh xem đi! Tiểu Bạch Bạch nói em ấy mắc bệnh nan y không muốn làm lỡ thanh xuân tươi đẹp của đệ, bèn bỏ nhà ra đi, A Bạch của ta ơi!!!"

Tiểu Mỹ Nhân từ kẽ tay Đại Tra Công nhìn ra ngoài, tráng hán vợ Bạch Nguyệt Quang vừa cao vừa to, cánh tay còn to hơơn cả chân Tiểu Mỹ Nhân.

Tuy rằng quần áo lộn xộn, nhưng mà cái thứ bự bự dưới khố kia... Cái con gà bự kia...

Tiểu Mỹ Nhân hoảng sợ trốn vào trong ngực Đại Tra Công.

Hình như... Hình như cậu đã đoán được tại sao Bạch Nguyệt Quang phải bỏ nhà ra đi rồi.

Sau một trận náo loạn gà bay chó sủa, Đại Tra Công mang Tiểu Mỹ Nhân trốn khỏi Bạch gia.

Đại Tra Công nhét Tiểu Mỹ Nhân vào xe ngựa, nói với phu xe: "Đi mau đi mau!"

Không đi nữa thì hai mắt vợ hắn sắp dính vào con gà bự của người ta rồi.

Sau lưng Đại Tra Công và Tiểu Mỹ Nhân chạy trối chết, tráng hán để lộ một nụ cười ý vị thâm trường sau lớp râu ria xồm xoàm.

Tiểu Mỹ Nhân hoảng sợ che ngực: "Người kia... Thật đáng sợ... Thật là lớn...."

Đại Tra Công mắt hổ trừng trừng: "???"

Tiểu Mỹ Nhân càng sợ hơn, lui vào một góc xe ngựa nhỏ giọng nói: "Tướng... Tướng công... Chàng làm sao vậy..."

Đại Tra Công nghiến răng, lại nhìn cái bụng lớn của Tiểu Mỹ Nhân một chút rồi cố nén ý nghĩ trọng chấn uy phu ngay tại đây. Hắn rống to với phu xe: "Nhanh lên một chút!"

Phu xe không rõ vì sao, sợ hãi quật mạnh vào mông ngựa.

Ngựa giận lên vung móng lao nhanh quay về.

Chương 34.

Tiến vào Chân phủ, Đại Tra Công ôm Tiểu Mỹ Nhân đi về phía phòng ngủ.

Tiểu Mỹ Nhân khẩn trương chớp chớp mắt: "Tướng công... Tướng... Ui da...."

Đại Tra Công đặt Tiểu Mỹ Nhân lên giường, âm trầm hỏi: "Cái con tinh tinh kia chỗ nào lớn, chỗ nào lớn, hả?"

Tiểu Mỹ Nhân run lẩy bẩy, ngây ngốc mềm mại nói: "Phải... Phải... Chỗ nào... Ưm..."

Đại Tra Công tức đến mức nhảy dựng lên: "Còn lớn hơn cả tướng công?"

Tiểu Mỹ Nhân mặt đỏ lựng, yếu ớt phản kháng: "Em... Em không có ý đó...Ưm... Tướng công... Đừng mà... Đừng sờ bụng... Con mình đang đạp... Hưm.... Thật kỳ quái...."

Mặt Đại Tra Công tối sầm: "Dám nhìn gà bự của thằng đàn ông khác? Chân gia ta không có người vợ dâm đãng như thế!"

Tiểu Mỹ Nhân khóc, khóc vô cùng oan ức: "Tướng công... Hu hu .... Không có mà ... Hu hu..."

Nhưng mà... Nhưng mà chỗ đó của người kia lớn như vậy, cúi đầu xuống... Là... Là thấy được nha!

Đại Tra Công nổi giận đùng đùng trói tay Tiểu Mỹ Nhân vào đầu giường: "Quỳ xuống nhếch mông lên, tướng công muốn trừng phạt em!"

Tiểu Mỹ Nhân nghe lời nhếch cặp mông trắng nõn lên, đôi chân thon dài hơi run lên, cặp mông mẩy tròn căng trắng như tuyết cũng khẽ run run.

Tiểu cúc nhi nằm giữa hai viên thịt càng sợ đến run lẩy bẩy liên tục phun nước.

Tâm tư trừng phạt vợ của Đại Tra Công chậm rãi thay đổi. Hắn cười xấu xa từ từ lại gần, vung tay đánh mạnh vào cặp mông mây mẩy của vợ.

"Bép!"

Cặp mông như chiếc bánh bao vừa ra lò bị đánh đến run lên một cái, Tiểu Mỹ Nhân sợ hãi khóc lên một tiếng: "Đau... Hu hu... Tướng công..."

Đại Tra Công giả vờ hung ác nói: "Đây là trừng phạt em không tuân theo đạo làm vợ, dám nhìn loạn gà bự của thằng đàn ông khác, mau ngoan ngoãn vểnh mông lên chịu đòn cho ta."

Tuy là nói như vậy, nhưng lực đạo hắn hạ xuống cũng nhẹ hơn.

Tiểu Mỹ Nhân oan ức rưng rưng vểnh mông lên càng cao hơn.

Hai tay bị trói ở đầu giường, tướng công vẫn còn đang quất mông cậu, thật sự là xấu hổ muốn chết.

Tiểu Mỹ Nhân vừa thẹn vừa đau, cái mông nhỏ bất lực đong đưa, mềm nhũn khóc lóc xin tha.

Đại Tra Công đánh liên tục mười mấy cái, rốt cuộc cũng hài lòng lấy cây gậy bự cọ tới cọ lui giữa khe mông Tiểu Mỹ Nhân, âm trầm hỏi: "Dã nam nhân lớn hay tướng công em lớn, hả?"

Tiểu Mỹ Nhân bị đánh đến phát dâm, lắc lắc mông muốn ăn cây gậy nóng cứng bự kia, lại thẹn đến mức không dám nói thật, chỉ đành khóc hức hức vặn vẹo mông: "Hư hư.... Tướng công... Tướng công..."

Đại Tra Công bị lắc đến lắc đi đến mức hồn bay đi mất, còn quản hắn hay dã nam nhân gì chứ, ăn no trước hẵng nói!

Cây gậy bự tím đen cắm mạnh vào trong tiểu cúc nhi mềm non, cặp mông trắng nõn bị bóp biến hình. Tiểu Mỹ Nhân khóc đến muốn chết muốn sống, liều mạng bò về phía trước.

Đại Tra Công thô bạo lôi người trở về, đâm chọc khiến dâm thuỷ văng tung toé.

Phành phạch phành phạch....

"Hu hu tướng công đừng mà... Hức hức... A... Hỏng mất... Đụng phải con rồi.... Hu hu..."

Phành phạch phành phạch....

"A.... Đau... Hức hức.... Huyệt nhỏ sưng mất rồi... Hức hức.... Tướng công tha cho Tiểu Trì đi... Hức hức... Tha cho Tiểu Trì...."

Phốc!!!

Dòng tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong mông Tiểu Mỹ Nhân, hai tay Tiểu Mỹ Nhân bị trói vào đầu giường, chỉ có thể khóc hức hức nuốt tinh đặc nhiều như hồng thuỷ mà tướng công bắn ra.

Đại Tra Công lật Tiểu Mỹ Nhân đã hết khí lực lại, chưa hết thòm thèm mà sờ sờ cái bụng tròn, lại liếm liếm đầu vú, mút đến vang chậc chậc.

Hắn vừa ngoạm vừa hàm hồ hỏi: "Tiểu Trì, gà bự của tướng công có lớn không?"

Tiểu Mỹ Nhân vô lực dạng hai chân mềm nhũn ra, một lượng lớn chất lỏng trắng chảy ra khỏi tiểu cúc nhi.

Bự.

Cực bự.

Như bắp ngô ấy.

Chương 35.

Tiểu Mỹ Nhân giận rồi, không thể dỗ được.

Không phải vì Đại Tra Công đánh mông cậu còn bắt nạt cậu khóc hu hu gọi tướng công, mà bởi vì Đại Tra Công dám nghi ngờ trinh tiết của cậu.

Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên nóc nhà gặm bánh khoai lang, vừa gặm vừa nhỏ giọng lầm bầm: "Đại tra tra, người xấu, bắt nạt người ta, quỷ nghi ngờ!"

Đại Tra Công: ".... Ta nghe thấy đó."

Tiểu Mỹ Nhân sợ đến suýt nữa lăn khỏi nóc nhà.

Đại Tra Công một phát bắt được Tiểu Mỹ Nhân, kéo người vào ngực mình.

Hắn ngồi trên nóc nhà mình, ôm vợ của mình, nhưng lòng lại cảm khái vạn ngàn.

Năm đó kết hôn, hắn chẳng có bao nhiêu tình nguyện, đến động phòng hoa chúc cũng không thèm vào, để vợ mới một mình trông phòng.

Nhưng bây giờ chỉ cần không thấy vợ nhỏ của hắn, hắn sẽ gấp đến nhảy nhót tưng bừng, nhất định phải đi tìm người.

Tiểu Mỹ Nhân hầm hừ gặm khoai, cái mông đau nhức cọ tới cọ lui.

Đại Tra Công vỗ nhẹ vào mông Tiểu Mỹ Nhân: "Đừng nhúc nhích, còn đốt lửa nữa tướng công làm em ngay ở đây bây giờ."

Tiểu Mỹ Nhân bất động, ngắm tà dương gặm bánh khoai.

Đại Tra Công nói: "Cho ta một miếng."

Tiểu Mỹ Nhân giơ bánh khoai lên: "Không cho!"

Đại Tra Công gặm một miếng trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Mỹ Nhân.

Tiểu Mỹ Nhân "Auuu!"

Đại Tra Công: "Đừng kêu dâm như thế."

Tiểu Mỹ Nhân oan ức rưng rưng: "Đau..."

Đại Tra Công nhìn khuôn mặt nhỏ của vợ, nhịn không được phì một cái bật cười.

Tiểu Mỹ Nhân vùi trong lồng ngực Đại Tra Công, một mặt không tình nguyện đưa bánh khoai cho Đại Tra Công: "Vậy cho chàng ăn một miếng."

Đại Tra Công nhẹ nhàng xoa mông Tiểu Mỹ Nhân: "Làm đau em hả?"

Tiểu Mỹ Nhân đỏ mặt mất tự nhiên né tránh một hồi rồi vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đại Tra Công nói: "Cho phép em ăn giấm của A Bạch trốn ở nóc nhà không để ý đến tướng công, không cho tướng công ăn giấm của con tinh tinh bự kia hả?"

Tiểu Mỹ Nhân chớp chớp đôi mắt to: "Chàng... Chàng ghen... Tướng công.... Chàng yêu em ư?"

Tâm can tỳ vị Đại Tra Công say trong ánh mắt long lanh của vợ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn khuôn mặt bé nhỏ kia một cái: "Tướng công yêu muốn chết rồi."

Chương 36.

Kiều thê tráng hán của Bạch Nguyệt Quang đến tìm người, nằm ở ngoài cửa Chân phủ gào khóc.

Đại Tra Công bị gã khóc đến đau não, chỉ đành mời gã vào.

Bạch Nguyệt Quang vẫn trốn trong khách sảnh, kiều thê tráng hán ở trong phòng khách khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa.

Đầu Đại Tra Công đau nhức, trốn trong nhà cùng câu cá bên hồ nhỏ với vợ.

Bởi vì Tiểu Mỹ Nhân nói, ở quê bọn họ đều đi bắt cá đồng trong sông.

Mùi vị cá đồng không giống với cá bán trên chợ. Nó có mùi tanh của đất, sẽ làm Tiểu Mỹ Nhân nhớ tới cha mẹ anh trai mình.

Đại Tra Công ăn không thấy khác ở chỗ nào, chỉ đành sai người về quê bắt ít cá rồi bỏ vào hồ ngắm cảnh của mình, thả chung với cá chép gấm một lượng bạc một con.

Nếu không vậy thì vợ nhỏ nhà mình muốn câu cá, hắn có thể làm sao đây?

Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên tảng đá bên hồ, như tất thảy mọi bà vợ nhỏ cần kiệm chăm lo việc nhà mà lải nhải cằn nhằn: "Dù Chân gia có tiền đi chăng nữa thì cũng phải tiết kiệm. Không thể lãng phí bạc, đó đều do chàng vất vả khổ sở kiếm về mà."

Đại Tra Công vừa nghe vợ mình lầm bầm vừa cười híp mắt gật đầu, thuận tay giúp chàng vợ nhỏ móc mồi câu cá: "Trưa muốn ăn gì? Một lão bằng hữu kinh doanh của ta có mang đến hai cái chân hươu. Em từng ăn thịt hươu chưa? Rất bổ rất bổ "

Hắn nói đầy mặt xầu xa, trong giọng lại mang theo sự hèn mọn không thể miêu tả.

Tiểu Mỹ Nhân nghiêng đầu nghĩ, nói: "Được ạ, em muốn ăn kèm với bánh bột ngô lớn và mì cay, em còn muốn ăn cả cháo ngô nữa."

Đại Tra Công đắc ý cùng ăn cháo ngô với vợ nhỏ, lại cho vợ nhỏ ăn bắp ngô bự.

Ban đêm gió lớn, trong Tiểu hoa sảnh.

Bạch Nguyệt Quang và kiều thê tráng hán của y ngồi đối diện dưới trăng.

Trong mắt Bạch Nguyệt Quang có lệ.

Tráng hán âm u cười gằn: "Ngươi không cam lòng?"

Bạch Nguyệt Quang nghiêng đầu: "Liên quan gì đến ngươi?"

Tráng hán nói: "Ta giúp ngươi trả thù hắn."

Ánh mắt Bạch Nguyệt Quang run rẩy: "Ngươi..."

Tráng hán kề sát vào Bạch Nguyệt Quang, nhẹ nhàng liếm cần cổ trắng mịn của Bạch Nguyệt Quang: "Ta giúp ngươi trả thù Chân gia, ngươi cẩn thận hầu hạ ta."

Bạch Nguyệt Quang hoảng sợ nhắm hai mắt lại.

Phương Bắc mang đến một cuộc mua bán, nói là một lượng cây giống khoai lang tốt nhất, thích hợp trồng ở thổ địa như Lịch Châu nhất, một mẫu thu hoạch được ba nghìn cân* một năm.

*Tính theo cân Trung Quốc, một cân bằng ½ kg.

Tiểu Mỹ Nhân nghe được tin mắt sáng rực lên, lắc lắc cánh tay Đại Tra Công mềm mại gọi: "Tướng công, nhất định chàng phải đi xem một chút. Nhỡ may... Nhỡ may là thật sự thì Chân gia chúng ta thu hoạch khoai lang có thể thêm được ba phần đó."

Đại Tra Công nhìn gương mặt mềm mại non tơ và đôi mắt sáng lấp lánh của Tiểu Mỹ Nhân, ngoan ngoãn đi tìm cây giống khoai lang vợ mình thích nhất.

Chuyến đi này còn chưa xong, Chân gia sắp đảo lộn.

Chương 38.

Phu nhân... Phu nhân hắn... Hắn....

Đại Tra Công vội vàng chạy từ vùng khác về, gào thét: "Rốt cuộc phu nhân làm sao vậy?"

Quản gia khóc đến méo miệng lác mắt: "Phu nhân cường bạo phu nhân của Bạch công tử!"

Đại Tra Công: "...."

Nhất đinh là tư thế vào nhà của hắn không đúng, hắn phải đi ra ngoài rồi bước vào lần nữa mới được.

Tráng hán oa oa oa gào khóc trong phòng khách.

Tiểu Mỹ Nhân hức hức hức khóc trong phòng ngủ.

Đại Tra Công nhìn tiểu bạch thỏ mềm mại trắng nõn to bằng lòng bàn tay, lại nhìn đại tinh tinh thân cao chín thước tay chân lông lá bắp thịt chắc nịch một chút, thế giới quan tan nát mờ mịt.

Thỏ... thỏ nhỏ của hắn... cưỡng hiếp con đại tinh tinh kia?

Đại tinh tinh dùng một ngón tay là có thể bẻ gãy cổ tiểu bạch thỏ nhà hắn đóo???

Bạch Nguyệt Quang đứng bên cạnh tráng hán, phong thái tiên nhân thanh thanh lãnh lãnh: "Chân Kiệt, ta muốn đưa A Ngưu về nhà. Việc nhà của huynh, chính huynh quyết định đi."

Đại Tra Công vội vã nắm tay cổ tay Bạch Nguyệt Quang: "Chờ chút!"

Cũng không thể bọn họ cứ đi như vậy. nếu như chưa làm rõ sự tình, thanh danh phu nhân Chân gia của hắn sẽ bị phá huỷ.

Gà con của Thỏ nhỏ nhà hắn nhỏ như cái bút, lấy gì đi cưỡng đoá cúc hùng tráng sắt thép của tráng hán?

Nhưng vừa lúc Tiểu Mỹ Nhân vừa khóc vừa chạy đến phòng khách tìm tướng công.

Liền nhìn thấy phồn hoa như gấm, thải điệp phi vũ, gió thơm ấm áp.

Đại Tra Công nắm tay Bạch Nguyệt Quang, nét mặt lo lắng đau xót gọi: "Chờ chút!"

Gió ấm như thế, hoa thơm như vậy, Đại Tra Công anh tuấn cầm tay Đại Mỹ Nhân thanh lãnh thật chặt, thống khổ giữ lại tình yêu đời này của hắn.

Tiểu Mỹ Nhân: "....Oa!!!"

Đại Tra Công ngây ngẩn cả người: "Tiểu Trì?"

Tiểu Mỹ Nhân đỡ cái bụng tròn vo lao nhanh, vừa chạy vừa khóc.

Hu hu hu.... Hức hức hức....

Cậu phải về nhà... Hu hu.... Về nhà.... Hu hu hu

Tiểu Mỹ Nhân chạy một mạch hu hu hu khóc.

Đại Tra Công chạy một mạch xoảng xoảng xoảng đuổi theo.

Rốt cuộc, Đại Tra Công cũng đuổi theo được Tiểu Mỹ Nhân đến nóc nhà.

Tiểu Mỹ Nhân: "Hức!"

Đại Tra Công: "Em mau xuống! Em mang thai mấy tháng mà còn không tự đếm ư!"

Tiểu Mỹ Nhân khóc lóc gọi: "Chàng còn hung dữ với em!"

Tim Đại Tra Công nảy một cái.

Á đù vợ mình thật hung dữ!

Á đù vợ hung dữ thế mẹ kiếp hăng hái ghê.

Á đù, kích thích, muốn thao.

Tiểu Mỹ Nhân: "Hức!!!"

Đại Tra Công vội vàng dỗ :"Em chạy gì mà chạy? Tướng công của em còn chưa nói gì đây!"

Tiểu Mỹ Nhân khóc hu hu: "Chàng chính là muốn tìm cớ bỏ em để cưới Bạch công tử vào nhà hu hu hu hu hu..."

Đại Tra Công: ".... Ta không có."

Tiểu Mỹ Nhân khóc: "Hu hu hu...."'

Đại Tra Công sầu lo đến suýt rơi đầu xuống: "Thật không có mà! Ta thề với trời! Ta Chân Kiệt tuyệt đối sẽ không vứt bỏ thê tử kết tóc! Em cút xuống cho ta sắp sinh rồi còn náo loạn cái gì!"

Tiểu Mỹ Nhân chớp chớp đôi mắt lưng trong, nấc một cái, nằm nhoài trên nóc nhà: "Thật... Hức hức.... Hức... Thật sự?"

Đại Tra Công nói: "Thật sự."

Lúc này Tiểu Mỹ Nhân mới ngoan ngoãn leo xuống.

Tiểu Mỹ Nhân nhìn chàng vợ đã hoài thang mười tháng của mình, sợ đến mồ hôi chảy đầy trán, cẩn thận đỡ lấy Tiểu Mỹ Nhân.

Tiểu Mỹ Nhân vùi trong lồng ngực Đại Tra Công.

Đại Tra Công chợt nhớ đến vẻ mặt lúc nhìn thấy gà bự của tráng hắn, hắn quỷ thần xui khiến hỏi: "Em nói thật đi, không phải em lại nhớ đến gà bự của con tinh tinh kia không?"

Tiểu Mỹ Nhân: "..................................................Oá!!!"

Chương 39.

Tiểu Mỹ Nhân phải về nhà, đừng hòng ai cản trở.

Lẩu bánh ngô hầm cá lớn cũng đừng hòng!

Tiểu Mỹ Nhân lục tung khắp nơi tìm xe đẩy tay nhỏ của hồi môn của mình, Đại Tra Công gấp gáp theo phía sau.

Đại Tra Công: "Em là vợ của Chân gia ta! Ly hôn? Đừng có mơ!"

Tiểu Mỹ Nhân: "Em không phải... Hu hu... Vợ của Chân gia.... Hu hu... Hức.... Chàng không thích em.... Hu hu.... Em đi...."

Bạch Nguyệt Quang đi đến chỗ binh hoang mã loạn này, lạnh lùng nói: "Chân gia, bảo hạ nhân của ngươi tránh ra, ta phải về rồi."

Tiểu Mỹ Nhân uất ức khóc, chỉ vào Bạch Nguyệt Quang rống lên với Đại Tra Công: "Chàng còn cường thủ hào đoạt với y nữa!"

Trong kịch đều diễn như thế.

Lão gia nhà giàu anh tuấn giàu có coi trọng thư sinh ôn nhu khuê tú, không để ý người ta phản đối mà cưỡng ép bắt nhốt trong phủ, vì phần tình ái này mà muốn chết muốn sống.

Hu hu hu... Rốt cuộc Đại Tra Công yêu Bạch Nguyệt Quang bao nhiêu chứ!

Đại Tra Công không kịp chuẩn bị mà phải nhận lấy cơn giận và uất ức của vợ mình, đầu óc cũng ngừng lại. Đột nhiên hắn xông lên khiêng chàng vợ nhỏ đang đấm đá lung tung vào ngực: "Cường thủ hào đoạt đúng không? Tướng công cho em thấy cái gì là cường thủ hào đoạt chân chính!"

Tiểu Mỹ Nhân hoảng sợ trợn mắt lên.

Đại Tra Công tàn bạo nhốt Tiểu Mỹ Nhân lại, khoá trong phòng, quấn quýt trên giường, một ngày ba bữa biến đổi từ cho ăn cơm ngon và ăn gậy bự ngon.

Tiểu Mỹ Nhân hức hức hức bị thao liên tiếp, ưỡn bụng lớn bị tướng công thao đến mức vừa khóc vừa gọi: "Hu hu... Không muốn... A... Tướng công đừng mà... Con mình sắp ra rồi... A .... Bị tướng công thao sắp ra... Ưm a.... Hưm hưm...."

Đại Tra Công giơ hai chân trắng thon của Tiểu Mỹ Nhân lên thao dữ dội, cây gậy bự tím đen mạnh mẽ đóng cọc vào tiểu cúc nhi hồng hồng: "Cường thủ hào đoạt? Lúc này tướng công sẽ cường thủ hào đoạt em! Ngoan ngoãn bị thao cho ta!"

Tiểu Mỹ Nhân khóc hu hu, cánh tay nhỏ gầy bị trói vào đầu giường, đôi mắt cũng bị che lại.

Hu hu... Tướng công thật hung dữ... Tướng công thật mãnh liệt... Tướng công thao thật lợi hại.... A.....

Tiểu Mỹ Nhân rưng rưng xin tha: "Tướng công... Hức hức... Chàng tha cho Tiểu Trì đi.... A.... Sinh bảo bảo ra hẵng đâm... Hu hu.... Cái bụng.... Hu hu... Bụng lớn quá...."

Đại Tra Công nhìn cái bụng tròn vo trắng nõn của Tiểu Mỹ Nhân, nảy ý đồ xấu đe doạ: "Sau này hãy ngoan ngoãn nằm trên giường này, bị thao liên tục sinh con được không, hả? Sinh con chạy đầy đất cho tướng công, đều đến xem mẹ chúng nó bị cha thao như thế nào."

Tiểu Mỹ Nhân sợ hãi khóc hu hu rít gào bắn ra, gà con non mềm sợ đến run lên một cái, cúc nhi ướt mềm đẫm nước như hồng thuỷ xoắn chặt lấy gậy bự vừa cứng vừa nóng của tướng công.

Tiểu Mỹ Nhân khóc hức hức: "Tướng công... Hu hu... Không muốn.... Không muốn sinh... Sợ lắm...."

Đại Tra Công xoa xoa khuôn mặt đẫm mồ hôi của Tiểu Mỹ Nhân, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia, khàn giọng nói: "Ngoan ngoãn nghe lời đi, sinh con cho tướng công. Nếu như em còn dám nói xấu sự trong sạch của tướng công, tướng công sẽ bắt em sinh cả đời."

Tiểu Mỹ Nhân không biết liệu tướng công có còn yêu thích Bạch công tử không.

Cũng không biết liệu tướng công có yêu mình thật không.

Chương 40.

Tiểu Mỹ Nhân hu hu hu hu sinh bảo bảo, Đại Tra Công ở bên cạnh a a a gọi vợ mình.

Tiểu Mỹ Nhân đau đến bật khóc: "Hu hu hu... Sao nó vẫn chưa ra... Hu hu... Đau.... Không ra.... Hu hu hu...."

Đại Tra Công nâng khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân vừa thơm vừa cắn, đau lòng đến run tay: "Không khóc, không khóc nào, sắp ra rồi. Chờ nó ra ta sẽ đánh mông nó, dám hành hạ tiểu tâm can của ta."

Tiểu Mỹ Nhân khóc: "Không cho... Hu hu.... Hức... Không được đánh nó... Hu hu... Không cho..."

Đại Tra Công sầu lo dùng sức gặm khuôn mặt mềm non của vợ mình: "Được được được, không đánh không đánh."

Tiểu Mỹ Nhân ưỡn bụng lớn nằm trên giường, oan ức oa oa khóc lớn: "Đau... Hu hu... Đau... Tướng công... Hu hu...."

Đại Tra Công đầu đầy mồ hôi, suýt nữa cùng gào khóc với vợ.

Rốt cuộc, một tiếng khóc vang lên, cuối cùng Tiểu Mỹ Nhân cũng chịu tội xong.

Cậu không còn sức, suy nhược nằm trên giường nước mắt lưng tròng cầm lấy tay áo Đại Tra Công: "Tướng công... Hu hu...."

Đại Tra Công vội vàng nói: "Để ta ôm con đến cho em xem nhé! Chúng ta đặt tên gì cho nó đây? Chân Hảo? Chân Bổng? Vợ? Vợ? Tiểu Trì?"

Tiểu Mỹ Nhân ngủ thiếp đi.

Cậu quá mệt mỏi, quá đau, đời này cũng không muốn sinh con cho Đại chết tiệt nữa.

Đại Tra Công không nỡ quấy rối giấc ngủ của vợ mình,chỉ đành ôm tiểu nhi tử vừa ra đời của mình hun hít, sau khi giao cho nhũ mẫu bèn hí hửng đi hầm canh gà cho vợ.

Gà già hầm kỹ, một con gà già thêm nửa thìa muối, bỏ thêm táo đỏ, cẩu kỷ, hành, gừng sợi. Hầm đến khi trên mặt nước dùng hiện một tầng mỡ mê người, thịt gà nhừ vừa bỏ vào miệng là tan ra, bảy phần thơm phức, ba phần trong veo.

Hành gừng khử tanh, tảo đỏ cẩu kỷ tăng thêm vị ngon, nước hầm không ngấy, thịt mềm tươi ngọt.

Đại Tra Công trông coi bát tô gà hầm và vỉ bánh cuộn hành hấp lớn*, cầm một cục than viết tên trên bếp lò.

*Bánh cuộn hành hấp

Chân Lan Uyên?

Chân Ngọc Lân?

Chân Nguyệt Minh?

Tổ tông Chân gia quê mùa mười tám đời rồi, tên của con mình cũng phải chọn một cái có chút tình thơ hoạ ý chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro