Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2. Giao dịch


Hồ Thiên vừa nghe ông lão nói câu " giữ lại kiếp này " thì đầu đã ong ong ko còn suy nghĩ gì nữa định lập tức đáp ứng ngay. Đùa sao ? Hắn cần nhất là ký ức kiếp này như v mới là chính hắn , đầu thai như v mới có ý nghĩa !

Nhưng trong giây phút ngắn ngủi hắn bình ổn nội tâm trào sóng của mình lục soát lại trí nhớ khi đọc những bộ tiểu thuyết hắn nghĩ:

- " Lão già này khi thấy ta thì hai mắt sáng rực hỏi ta có thấy lão k , nghĩa là mn đều k thấy lão trừ ta như v ta có thứ hắn cần hoặc ta rất đặc biệt cộng với ánh mắt và hành động của lão ta chắc chắn ko thể sai đc , ta ko lỗ được , phải bình tĩnh !"

Hồ Thiên nhìn ông lão  bình tĩnh nói:

-Lão bị bệnh à ? Giữ lại ký ức, lão làm đc sao ?

Hắn bày ra bộ mặt nửa tin nữa ngờ nhìn ông lão.

Ông lão cũng k phải hạng vừa khi lão nói câu " giữ lại ký ức " thần sắc tiểu quỷ này đã loạn lên 1 cục đó là điều ai ai trước khi đầu thai cũng muốn sao mà đỡ được ! Nhưng tên tiểu quỷ này biết ta cần hắn nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh tiểu tử này khá lắm nhưng còn hơi nonn.

Lão già nhìn Hồ Thiên nở một nụ cười như đã hiểu hết tất cả lão nói:

- Tiểu tử ngươi k tin ta vậy cơ duyên này đành tiêu tan !

Nói xong lời này lão đã xoay lưng bước đi dùng chiêu " lạt mềm buộc chặt" chơi thằng nhóc này.

Hồ Thiên nghe lão già nói chưa kịp suy nghĩ đã thấy lão bước đi hắn trong lòng thấp thỏm sợ lão đi thật nhưng hắn biết cha già này đang dở chiêu với mik mà hắn thì k biết giá trị của mik đối với y nhiều ít ra sao nên cũng k dám liều lĩnh đành phải chiều theoo ý người.

Hồ Thiên: Lão gia tử xin dừng bước ! Tiểu tôn tin ngài nói là sự thật mong ngài độ lượng cho tiểu tôn cơ hội nghịch mệnh a.

Lão già đang quay lưng diễn trò thì nghe tiếng " Lão gia tử" biết cá đã cắn câu miệng mỉm cười nhưng vẫn bước thêm vài bước lòng nghĩ: Tiểu quỷ a còn non và xanh lắm ! Cái gì mà "lão gia tử" cái gì mà "tiểu tôn " ta có cháu non như ngươi sao ?"

Hồ Thiên thấy lão vẫn bước đi k quay lại thì linh hồn đập mạnh vì méo có tim để đập nhưng khi thấy thân ảnh dừng lại xoay người thì hắn đã biết giá trị của mik ko hơn ko kém  như cái gân gà đối với đối phương hiện tại là như vậy .Lão già xoay người vẫn cái mặt vô sỉ và nụ cười vô vô sỉ ấy đi từng bước lại Hồ Thiên nói: Tiểu tử đã biết mik có cơ duyên nghịch mệnh r sao ? Còn khôn lõi sao ?"

Hồ Thiên nghe những lời của lão chỉ nở 1 nụ cười sáng lạng trong lòng thi thầm nghĩ "Lão khốn" nhưng mặt thì như gặp ông nội của mình.

Hồ Thiên: " ko biết tiểu tử có gì khiến cho lão gia tử để mắt tới ?"

Hắn hỏi câu này chỉ là hỏi thừa hắn đã biết nguyên nhân 1 là do mik có khả năng đặc biệt nào đó 2 là do đôi mắt của mình hắn biết được khi lão già hỏi hắn thấy lão à khi đó hắn đã biết mik có gì để họ quan tâm nhưng hắn k chắc chắn nên đành mượn nước đẩy thuyền dò la xem.

Lão già nghe câu hỏi của Hồ Thiên nụi cười giật giật hắn biết tiểu tử này đang dò mình nhưng ta là ai há có thể để ngươi moi, hắn liền nói :

Ngươi , ngươi có đấy nhưng với ta chỉ là gân gà mà thôi.

Hồ Thiên nghe câu trả lời lòng đã nắm chắc 8 phần kèo trên miệng nở nụ cười sáng hơn ánh dương vừa nói:

Gân gà loại nóng sốt ăn rất ngon đấy !
Lão già giật thót tim khi nghe 2 từ "nóng sốt" chẳng lẽ tiểu tử này biết giá trị của hắn cao rất cao sao ? Ko có khả năng hắn chỉ đang nói nhăng nói cuội thôi ko nên bị lừa .

Lão già thần sắc như thường lấy ra 1 mảnh giấy trên giấy khắc hình 1 con thanh loan sống động như thật , lão dùng ngón tay điểm lên con thanh loan đưa trước mặt Hồ Thiên hỏi: ngươi thấy gì ?

Hồ Thiên bị 1 loạt hành động của lão già làm ngơ ngác 1 hồi hắn thấy lão lấy ra 1 mảnh giấy trên giấy có hình 1 con chim r khi lão chỉ vào con chim, con chim liền như sống lại bay lượn xung quanh tờ giấy khi hắn nghe đc lão già hỏi hắn sựt tỉnh vội vàng đáp :

- Thấy con chim !

Lão già mặt tối sầm lại hắc tuyến như giun bò khắp mặt lão muốn đập 1 cái cho tên này hồn phi phách tán ngày lập tức. Ngu sao ? Ai chả biết là con chim ? Cái ta cần là là con chim đang như thế nào ? Nhưng hắn đã chắc chắn 1 điều tên này k có thiên nhãn , hắn thấy con chim nghĩa là k phải thiên nhãn a. Lão già tỏ vẻ k đợi được hỏi :

- Con chim có gì khác lạ ?

Hồ Thiên cảm nhận được lão già k kiên nhẫn  chắc là đang nghiêm túc old man nên hắn đáp :

-  Con chim bị nhốt trong giấy k thoát ra được .

Lão giả nghe đc lời này người khẽ run lên trong lòng thầm kêu trúng lớn cmn , là Cấm nhãn a cmn đi dạo địa ngục thiên hà cổ chim k thèm ỉa này mà đc món hời to như v chuyến này trúng mánh r. Lão nội tâm như dậy sóng nhưng trên mặt vẫn bình thản. Nhưng lão đâu biết mình bị chơi 1 hố rõ ràng Hồ Thiên thấy con chim sống lại bay lượn xung quanh nhưng hắn lại nói là bị phong trong tờ giấy đây là chiêu mà hắn học đc khi  đọc tiểu thuyết quá 180p.Giờ phút này hắn nhìn thấy lão giả khác thường có lẽ giá trị của mik cao lên 1 chút nhưng hắn vẫn chơi chiêu van xin đại pháp với lão già.

Hồ Thiên: Lão gia tử , tờ giấy ngài cầm là thứ gì v ? Có vẻ rất tốt a, cho ta làm quà đính kèm giao dịch thế nào ?"

Lão giả nghe thấy Hồ Thiên đòi vật trên tay mình trong mắt lộ vẻ tinh quái nói 1 cách rất đường hoàng nghiêm túc:

Ngươi muốn thứ này ? Ngươi biết đây là gì k ? Là Thần Đồ đấy công dụng của nó nói ra sẽ doạ chết ngươi nha, có thể làm tăng linh hồn của ngươi đấy , sao ? Hứng thú k ? Đổi cái này với ký ức, ta cho ngươi thần đồ !

Hồ Thiên nghe 2 chữ " Thần đồ" trong lòng thầm nghĩ có quỷ mới tin lão nhưng khi nghe được công dụng của nó làm tăng linh hồn hắn đã muốn có được thứ đồ chơi này , đùa sao theo kinh nghiệm 10 năm đọc tiểu thuyết của mình thứ khó tăng lên nhất chính là linh hồn mà vật ấy lại ở trước mặt mình k lấy thì trời đánh a , hắn đang tính cho bản thân sau khi đầu thai còn về chuyện trao đổi với ký ức nằm mơ đi. Hồ Thiên bày ra 1 khuôn mặt ngạc nhiên hoảng hốt thốt ra 1 câu :

- Trâu bò vậy sao ?

R hắn sựt giật mình nhìn xung quanh đến lúc này hắn mới để ý rằng hắn và lão già đã dây dưa đc vài phút nhưng k thấy hắc giáp kêu hắn đi xét xử , hắn nhìn xung quanh thì thấy mn vẫn cứ theo tiến trình nhưng Masimi đã biết mất linh hồn ở đây đã thay đợt khác, hắn giật mình nhìn lão già , lão già nhìn hắn nở 1 nụ cười.

- Bất ngờ lắm chứ gì ? ta đã phân tách không gian xung quanh 2 ta,  ko 1 ai có thể thấy và nhận ra kể cả Phán quan trừ khi mời Sứ giả hoặc Vương của địa ngục điều tra mới phát hiện .Còn về phần ngươi chắc là đang gặp hoạ lớn r nếu bây giờ ngươi xuất hiện sẽ bị bắt tra hỏi đày xuống 18 tầng địa ngục haha nói đến đây lão giả cười 1 cách khoái trá như vừa đạt được mục đích " cá nằm trên thớt " r ha ha ha

Hồ Thiên nghe thấy lời lão già nói linh hồn chấn động run rẩy biết mik đã bị lừa vào 1 cái bẫy từ kèo trên bây h đã thành kèo dưới đành thở dài 1 hơi thầm nghĩ " chết cũng méo yên đcm lão thiên" hắn như chấp nhận số phận nhìn lão giả nói:

- Ta thua ngài muốn gì cứ nói nhưng đừng ép ta nếu k ngọc nát đá tan"
Lão giả cười ha ha như là vừa đc một bảo vật hiếm có nhìn Hồ Thiên nói:

- Tiểu tử biết tình cảnh của mình ra sao r ư ? Haha ta sẽ k lòng vòng như Hải Phòng ! Ta cần đôi mắt của ngươi nói đúng ra cần Cấm nhãn của ngươi , đổi lại ta sẽ giúp ngươi đầu thai giữ lại ký ức .

Hồ Thiên nghe thấy là đôi mắt của hắn thì linh hồn hơi run hỏi: Lấy mắt , ta sẽ mù sao ? Đầu thai làm 1 gã mù ? Nhân sinh còn gì đặc sắc ?

Lão giả nghe thế liền cười ha hả nói:

- ko mù , ta chỉ lấy cấm nhãn còn về cấm nhãn là gì ngươi k cần bận tâm, nhưng ngươi tuyệt đối k mù !

Hồ Thiên nghe vậy cười khổ hắn biết cấm nhãn là vật quý nhất của mik nhưng h ko còn lựa chọn vì kiếp sau vì tương lai hắn nhìn lão giả chợt hỏi:

- Nếu ta đầu thai quên hết ký ức kiếp sau vẫn còn cấm nhãn chứ ?

Lão giả nghe v nhíu mày nhưng vẫn trả lời: có vẫn có cấm nhãn thuộc về linh hồn ngươi trừ khi bị đoạt mất thì mãi mãi thuộc về ngươi. Sao suy nghĩ kỹ chưa ?

Hồ Thiên nghe lão giải thích gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu hắn cân nhắc 1 hồi nhìn lão giả nói: Thế thì ta phải chịu thiệt ư dù gì cũng là vật quý nhất của ta, hay là tiền bối rũ lòng từ bi cho ta mảnh giấy đó giúp ta đầu thai giữ lại ký ức ta sẽ dùng Cấm nhãn trao đổi.

Hắn nhìn vào lão giả với ánh mắt chờ mong khát vọng cầu xin. Lão giả nhíu chặt mày tỏ vẻ khó xử nhưng thật ra trong lòng lại mừng như điên nghĩ " cmn hời rồi Cấm nhãn a cấm nhãn đó hahaha chỉ cần mik ra tay giúp tên này đầu thai là xong còn về tấm "Thần Đồ" thì hắn k quan tâm lai lịch thật chỉ là 1 tấm phù bảo hơn khá 1 chút k đáng giá"  nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hời lông mày lão giả giãn ra nhìn Hồ Thiên nói :

-Được ! Thành giao.

Hồ Thiên trong lòng vừa mất mát vừa vui mừng đáp : Đạ tạ tiền bối ! Thành giao.

Nói xong lão giả lấy tấm " Thần Đồ " ra chỉ tay vô con Thanh Loan lập tức con chim trong tấm đồ hoá thành 1 điểm màu tím xanh trên ngón tay , Lão giả đưa ngón tay chỉ lên mi tâm Hồ Thiên điểm sáng bay vào mi tâm ngự trong linh hồn Hồ Thiên. Làm xong lão giả nói : Ta đem " Thần đồ" khắc vào linh hồn ngươi sau này chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Thanh Loan là sẽ hiện lên hình ảnh còn về cách tu luyện ngươi chỉ cần nhìn chịu đựng là đc .

Hồ Thiên cảm thấy trong đầu mình như có thêm 1 thứ gì đó cảm giác kì lạ khó tả nghe đc lời lão già hằn cúi đầu cảm tạ.

Lão giả thấy hành động Hồ Thiên mắt loé lên 1 tia tinh quang r nhanh chóng thu lại gật gật đầu sau đó liền nói.: Tốt h là lúc ta lấy Cấm nhãn của ngươi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro