85
"Thấy rõ." Bọn tiểu lang trả lời.
Đặt đồ ăn lên mâm, "Được rồi, các cậu nếm thử xem." Đại thúc bưng lên món sườn xào chua ngọt đến trước mặt bọn tiểu lang.
"Mùi thơm quá, tôi ăn thử trước tiên." Lâm Hình Tố cầm đũa lẩm bẩm, bỏ một khối vào miệng, nhẹ nhàng nhai, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Ăn quá ngon rồi. Thật không nghĩ tới ăn ngon như vậy. Món này đại thúc mới học không lâu . Mấy ngày như thế mà trình độ đạt như vậy. Thật là thiên tài.
" Đại thúc, very good!''
Bọn tiểu lang vừa nghe, tranh nhau chen lấn lên phía trước cướp. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã đem đĩa sườn cướp sạch rồi. Chỉ còn dư lại một ít sốt lỏng đến nỗi cái muôi cũng vét sạch sành sanh.
"Thật sự ăn rất ngon. Đại thúc, có thể sánh với khách sạn Nhạc Ngật rồi. Không! So với bọn họ còn tốt hơn." Liễu Vĩnh Nhạc một bên vừa nhai vừa nói. Trong đĩa chỉ còn lại vài cục xương. Mọi người còn chưa ăn đã mà!
"Em vẫn còn rất đói, anh cả." Bạch Lăng Phi vuốt vuốt cái bụng làm tư thế đói bụng nói.
"Các người đến làm. Ta chỉ huy. Lần này làm ra 4 khay, vừa vặn có bốn cái bếp, bốn chiếc nồi. Các cậu mỗi người một chiếc. Hình Tố giúp bọn họ chuẩn bị."
"Được!" Chúng lang cao hứng trả lời.
Bạch Lăng Phi, Liễu Vĩnh Nhạc, Hà Kỳ, Diệp Tri Thu bốn người chọn xong chỗ đứng. Mỗi người đứng ở vị trí của mình. Đại thúc ra lệnh một tiếng, bốn người đồng thời mở bếp, đổ dầu vảo chảo. Đại thúc từ phía sau giám sát, chỉ điểm cho bọn họ. Bốn người đây là lần đầu tiên xuống bếp. Nhất định không thể phụ lòng của đại thúc. Lắng nghe những chỉ dẫn, bí quyết của đại thúc, qua bảy gian tám khó cũng rốt cục hoàn thành. Bốn người mỗi người 3 món, tổng cộng 12 món. Từng cái từng cái đặt trước mặt đại thúc.
"Đại thúc, nếm thử." Diệp Tri Thu bưng lên món xào tự tay mình làm đặt trước mặt đại thúc. Đại thúc cầm lấy đũa gắp một miếng. Diệp Tri Thu làm món cải trắng chua xào, món này cần xào bằng lửa to, giấm không thể cho quá sớm bằng không cải trắng không chín được. Đổ giấm cùng lúc với thêm một chút rượu trắng cùng đường. Không tệ. Mở túi bột mì cho một chút vào canh. Cải trắng chua xào là một món ăn kinh điển.
"Ừm, không sai. Ăn rất ngon. Nếu như bỏ ít đường một chút thì ngon hơn."
Diệp Tri Thu biết đại thúc thích ăn ngọt nên cố ý cho nhiều đường một chút.
Ba người kia vừa nghe. Kẻ này cũng có thể làm ra món ăn ngon, chính mình khẳng định càng ăn ngon, dồn dập đem món ăn mình làm phóng tới trước mặt đại thúc thưởng thức. Đại thúc lần lượt từng cái thưởng thức, mỗi cái đều nêu ra đánh giá. Nói thật, mấy người này là cậu ấm, thiếu gia nhà giàu, không biết cái gì là dầu giấm. Có thể làm được tới trình độ này, đã là vô cùng tốt rồi.
Mấy người bọn họ đều có khả năng nhận thức cao, nói một chút liền hiểu. Những thức ăn này tuy rằng không thể sánh được với thức ăn ở khách sạn 3* nhưng món ăn ở nhà thì tuyệt đối không thể bắt bẻ.
"Có đồ ngon thế nào lại thiếu rượu được. Bạch Lăng Phi một thân hào khí, ra lệnh cho thủ hạ lấy ra mấy chai Vodka có độ tinh khiết cao tương đương với loại rượu Mao Đài của Trung Quốc ra.
"Nơi này là nước ngoài nhưng có cả rượu quốc nội, thích cái nào uống cái đó!"
"Có cái kia ngọt đó! Tôi muốn uống cái đó!" Đại thúc nhìn thấy Điềm tửu hai mắt sáng lên, nước miếng không nhịn được chảy xuống. Đây chính là loại y yêu thích nhất.
"Được ! Thích cái nào uống cái đó!" Bạch Lăng Phi lấy ra một chai rượu có nồng độ nhẹ, khá ngọt đưa tới trước mặt đại thúc.
"Các cậu cũng uống đi! " Đại thúc tuy rằng ngoài miệng nói để cho bọn họ uống thế nhưng lại ngăn bình rượu, bày ra bộ dạng 'Các người dám uống cùng, tôi liều mạng với các người.'
Bọn tiểu lang nhìn đại thúc bộ dạng trong ngoài bất nhất, rất muốn cười. Mèo con tham ăn thế nhưng đối với rượu đỏ thèm như thế.
"Tôi còn một bình rượu đỏ ướp lạnh. Cho anh uống." Diệp Tri Thu đột nhiên nhớ lần trước tới đây còn để lại một bình rượu sản xuất năm 85. Đem ra để đại thúc nếm thử.
"Cảm ơn cậu! Còn ướp lạnh! Nhất định uống càng ngon.
May mà lần trước tổ chức tiệc mua nhiều. Những kẻ điên kia thế mà uống hết. May mắn chai này nằm trong góc cùng tủ lạnh tầng cuối thoát khỏi kiếp nạn. Lấy ra, mở nắp, đổ vào bên trong ly đế cao đưa cho đại thúc.
"Cho anh, rất ngọt."
"A! Rượu ngọt! Cám ơn cậu! Đại thúc tiếp nhận ly. Không thể chờ được nữa hướng miệng uống. Mới vừa nhấp một ngụm lập tức liền phun ra. Ném xuống cái ly trong tay. Tay bụm mặt, ngã nghiêng trên mặt đất. Thống khổ cuộn mình lăn trên sàn.
"Răng... đau răng...đau ."
"Làm sao vậy ! Đại thúc anh làm sao vậy?" Bọn tiểu lang chưa từng thấy đại thúc chịu qua đau đớn thống khổ như vậy. Có phải là giống lần trước ăn nhiều nên như thế, không đúng! Ăn nhiều cũng không đau răng!
Lâm Hình Tố tiến lên ôm lấy đại thúc , đè tay đại thúc ở ngang tai, cơn đau của đại thúc giảm xuống. Nhưng vẫn là rất đau.
"Tri Thu, ở đây có cái gì tương tự thuốc giảm đau không?
"Cái gì tương tự ?
Diệp Tri Thu gấp đến độ không nghe rõ.
"Là thuốc giảm đau!"
"Không có !"
"Đi lấy khăn mặt ấm đến đây!"
"Đây!'
"Cho...tôi... một cái châm... Đại thúc gian nan nói ra vài chữ.
"Tri Thu có châm sao? Lâm Hình Tố biết đại thúc là đông y, nhất định là muốn châm cứu giảm đau .
"Không có!" Diệp Tri Thu cả đời ghét nhất chính là tự mình may vá ý phục.
"Tôi đây có kim băng. Cho anh." Liễu Vĩnh Nhạc kéo xuống kim băng trên ca-ra-vat, bẻ thẳng đưa cho Lâm Hình Tố.
"Hà Kỳ, đem bình 'mao đài' này đổ ra cái chén." Lâm Hình Tố chỉ vào bình 'mao đài' có độ tinh khiết cao trên bàn, mượn nó làm chất còn khử trùng!
Hà Kỳ nhanh chóng xé xuống mảnh áo sơ mi, thấm rượu mao đài đem cái kim kia lau khô ráo. Tay chân linh hoạt dứt khoát. Cực kỳ cấp tốc, bọn họ biết chậm một giây đại thúc lại phải chịu đau thêm một giây. Nhìn đại thúc như vậy, bọn họ đau lòng muốn chết.
"Đại thúc ! Anh nói châm nơi nào? Tôi sẽ châm nơi đó!" Lâm Hình Tố tiếp nhận kim trong tay Hà Kỳ.
"Hợp...cốc... huyệt* !? Đại thúc đã đau đến biến sắc, nói chuyện cũng vô cùng thống khổ.
*Huyệt hợp cốc: nằm trên nền thịt, giữa ngón cái và ngón trỏ, hơi lệch về phía với ngón trỏ, trên đường giữa đi qua xương bàn ngón hai. Bên ngoài da, hợp cốc nằm gần cuối của rãnh xuất hiện khi ngón tay cái khép lại với ngón trỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro