Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Chiếc xe màu đen Bentley chậm rãi đậu ngay bãi đổ xe nghĩa trang .
Xe vững vàng mà ngừng lại , ngay sau đó cửa xe mở ra, một người thanh niên khoảng chừng 20 tuổi bước xuống .
Người thanh niên này có khuôn mặt tinh xảo , làn da trắng nõn tướng mạo xuất sắc, nhưng hắn lúc này khuôn mặt lạnh lùng , làm cho bản thân thêm vài phần nghiêm nghị
“Anh ở chỗ này chờ tôi một chút.” Cố Ngôn Tử ôm một bó hoa cúc , ngồi đối diện tài xế nói .
Chờ tài xế một lúc sau lên tiếng , cậu liền hướng cách đó không xa nghĩa trang đi đến.
Người nhà cậu đều khỏe mạnh , ba ba mụ mụ gia gia nãi nãi ông ngoại bà ngoại tất cả đều ổn , còn lại các trưởng bối lại đều mất trước khi cậu sinh ra  , cũng chỉ có thanh minh cậu mới theo cha mẹ đi tảo mộ.
Nhưng cậu thường xuyên sẽ đến nghĩa trang tại vì ở đây có ân nhân cứu mạng của cậu  .
Nghĩa trang chỗ này rất lớn, bên trong lại là những ngôi mộ được xây cất xa hoa , Cố Ngôn Tử đi thẳng vào trong rồi dừng lại trước một ngôi mộ
Ngôi mộ này được xây từ cẩm thạch trắng , trên góc có khảm một tấm hình , trên hình chụp là một người nam nhân tầm 30 tuổi , cười thầ ôn hòa .
Từ nhỏ cậu đã quen biết người này , tuy sau đó nhiều năm không gặp anh vẫn là người không màn nguy hiểm cứu cậu .
Đáng tiếc người tốt thì không thọ , không đợi cậu nói tiếng cám ơn , anh đã qua đời vì bệnh tim tái phát.
Cố Ngôn Tử yên lặng ngay ngôi mộ chốc lát , liền bỏ hoa xuống rồi đi
Hắn trở lại trên xe,xoa xoa mi tâm, nói tài xế đưa về rồi nhắm mắt định thần một tý
Ô tô chậm rãi lăn bánh , trên ghế sau cậu cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp
***
Thành phố B khách sạn An Hoa

An Hoa là khách sạn lớn nhất là ở  thành phố B có lịch sử lâu đời hơn 40 năm , chiếm cứ một góc lớn trung tâm thành phố .

Khách sạn này từng xuống cấp trầm trọng . Làm ăn lỗ lãi gần như phá sản , chỉ khi được công ty Minh Lợi mua vào 5 năm trước

Minh Lợi ra tay sửa chửa thay vào trang thiết bị mới nhất . Làm khách sạn An Hoa khải từ hồi sinh trở thành khách sạn lớn nhất thành phố B .

Hôm nay sảnh chính Mãu Đơn  - được nhà họ Bành bao trọn . Nơi đây đang diễn ra tiệc đính hôn giữa đại thiếu gia Bành Tĩnh Hoàng và nữ minh tinh Khương Tú .

Chỉ là tiệc đính hôn theo lý chỉ cần mời bạn bè hai bên , nhưng Bành gia không làm vậy .

Hôn lễ của Bành Tĩnh Hoàng vô cùng quan trọng với họ . Nên họ làm thật hoành tráng

Nhưng ở những bữa tiệc này không phải ai cũng hòa hợp được với nhau

Trên ghế sofa ở đại sảnh có một thanh niên khoảng 20 tuổi , cậu ấy ôm cả khuôn mặt của  mình lại khóc , hình như rất đau lòng

“Đó là Cố Ngôn Tử?”

“Hình như là nó ……”

“Nó như thế nào lại ở đây , Bành ca không sợ nó phá?”

“Nó có thể phá được gì . Nó lúc nào cũng dính anh Bành nào dám phá  ?”

“Lại nói anh Bành đối xử nó tốt thật . Chẳng qua chỉ là kẻ moi tiền ……”

Vài thanh niên bận quần áo sang trọng nhìn cậu thanh niên trong góc . Vừa uống vừa bàn sao cho cậu nghe được " lời nói nhỏ " về mình

Cố Ngôn Tử bỗng bừng tỉnh , câu đầu tiên cậu nghe được là " chỉ là kẻ moi tiền "

Ngay lúc này cậu cũng chằng bít chuyện gì đang xảy ra

Những lời nói khinh thường đó cậu đều nghe từ mấy năm trước , sao giờ vẫn có người dám nói trc mặt cậu

Cố Ngôn Tử chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện có nước mắt ……

Cậu yên lặng dùng tay lau khóe mắt , cũng nhìn rõ xung quanh

Trước mắt là những cậu trai cô gái ăn bận sang trọng xa hoa , trang điểm kỹ càng cầm ly rượu trên tay cười nói với nhau . Cách đó ko xa là nhưng khuôn mặt không thể quen hơn dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu .

Mấy người này bây giờ hình như đang rất khó khăn mà nhỉ? Sao lại ăn mặc gọn gàng bóng bẩy như vậy xuất hiện trước mặt cậu?

Cố Ngôn Tử nhíu mày, chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm.

Những người đang nói chuyện, đều là bạn của Bành Tĩnh Hoằng.

Mà Bành Tĩnh Hoàng là bạn trai cũ của cậu . Năm đó cậu bỏ nhà đi lúc 20 tuổi thì gặp tên khốn này .

Cậu với hắn dây dưa 5 năm , 2 năm trước quyết định chấm dứt hoàn toàn . Đường ai nấy đi không dính dáng tới nhau .

Con đường Bành Tĩnh Hoàng đi là do ba mẹ hắn chọn , dù có bất cứ chuyện gì hắn cũng phải đi đúng con đường đó.

Về phần Cố Ngôn Tử, hai năm qua cậu trở về lo cho gia đình, dưới sự dẫn dắt của ba Cố mà bắt đầu tiếp nhận công ty. Thời gian này cậu bận tối tăm mặt mũi, ngủ có mơ cũng chưa bao giờ thấy Bành Tĩnh Hoằng, sao hôm nay lại mơ thấy?

Cậu nhớ rõ là mình vừa đi thăm ân nhân và đang trên đường về nhà, nếu vậy thì phải mơ thấy anh ấy chứ? Sao lại mơ thấy đám người này?

Cố Ngôn Tử mờ mịt nhìn bọn họ, ngẩng đầu cẩn thận quan sát xung quanh, rồi chợt nhận ra… khung cảnh này hơi quen thuộc.

Đây không phải là… lễ đính hôn của Bành Tĩnh Hoằng sao?

***

Lễ đính hôn này diễn ra khi cậu và hắn đã yêu nhau được hai năm.

Lúc đó, người nhà Bành Tĩnh Hoằng đã phát hiện ra cậu và hắn yêu nhau, mẹ hắn năm lần bảy lượt làm khó cậu đủ điều, thêm việc hắn còn có vài tin đồn bên ngoài nữa nên hai người đã cãi nhau một trận lôi đình.

Cãi xong thì Bành Tĩnh Hoằng sập cửa bỏ đi, cắt đứt cả liên lạc với Cố Ngôn Tử.

Hắn vừa đi thì cậu đã hối hận, dù sao lúc đó cậu cũng yêu Bành Tĩnh Hoằng đến tận xương tủy.

Cậu chạy khắp nơi hỏi thăm tin tức của hắn, nhưng chẳng nghe ngóng được gì, đến tận khi mẹ của Bành Tĩnh Hoằng hừng hực khí thế đưa cho cậu tấm thiệp mời dự lễ đính hôn của hắn và Khương Tú, cậu mới biết là Bành Tĩnh Hoằng sắp đính hôn.

Theo lý mà nói thì lúc đó cậu phải kiên quyết chia tay mới đúng, nhưng cậu đã lầy sâu vào lưới tình với hắn không dứt ra đươc. Cậu còn nghĩ Bành Tĩnh Hoằng có nỗi khổ riêng nên vẫn cầm thiệp mời đến cái lễ đính hôn kia, hy vọng hắn sẽ cho cậu một lời giải thích.

Hôm đó cậu có uống chút rượu, không ngờ lại say, tàn tiệc liền chạy đi chất vấn Bành Tĩnh Hoằng.

Bành Tĩnh Hoằng đưa cậu ra khỏi khách sạn, dỗ dành cả một buổi tối, Hắn nói kết hôn với Khương Tú chỉ là hôn nhân hợp đồng để ứng phó với ba mẹ hắn, thậm chí còn đưa cả bản hợp đồng ra cho cậu xem, bắt Khương Tú chính miệng nói với cậu.

Cố Ngôn Tử tin, rồi lại hòa hợp với Bành Tĩnh Hoằng như lúc đầu.

Sau này Khương Tú vác cái bụng bầu làm lễ kết hôn với Bành Tĩnh Hoằng, cậu lại tin lời hắn một lần nữa, rằng đứa nhỏ kia do thụ tinh trong ống nghiệm mà có.

Đúng là một sai lầm…

Khi đó cậu vẫn nghĩ mình và Bành Tĩnh Hoằng thật lòng yêu nhau, nhưng sự thật thì… Bành Tĩnh Hoằng chỉ coi cậu như nhân tình bao nuôi bên ngoài.

Nhớ tới bộ dạng ngu ngốc của mình lúc đó, Cố Ngôn Tử đã định tát cho mình một bạt tai.

Cũng may là vẫn không chơi một bạt tai thật mà chỉ tự nhéo một cái thật mạnh.

Cậu không muốn mơ tiếp giấc mộng này nữa, cậu muốn tỉnh lại thật nhanh.

Thế nhưng… tay phải nhéo tay trái, đau khủng khiếp như vậy mà vẫn không tỉnh lại, cậu vẫn đứng nguyên trong đại sảnh.

Tình huống này… rất thật, không giống như là mơ.

“Cố Ngôn Tử, mày điên rồi à?” Một trong những người lúc nãy đứng bàn luận về Cố Ngôn Tử thấy được hành động của cậu liền chế nhạo.

“Nó điên chứ còn gì! Anh Bành đếch cần nó nữa, không điên sao được?” Người khác hùa vào giễu cợt.

“Cố Ngôn Tử, anh Bành đá mày rồi, cần tao giới thiệu ai khác bao nuôi mày không?”

Cố Ngôn Tử ngẩng đầu nhìn bọn họ, đột nhiên đứng bật dậy.

Đám bạn chẳng ra gì này của Bành Tĩnh Hoằng không thích cậu, không có mặt Bành Tĩnh Hoằng là luôn buông lời gièm pha chế giễu, cậu đã nghe nhiều lần lắm rồi.

Những lời này làm quãng thời gian yêu đương của cậu với Bành Tĩnh Hoằng cứ như ác mộng vậy.

Chẳng lẽ… cậu đã trở lại?

Cố Ngôn Tử lạnh lùng nhìn những người trước mắt.

Vài người đang vây quanh cậu lúc này thấy vậy thì cứng đờ.

Bọn họ rất thân với Bành Tĩnh Hoằng nên đã gặp Cố Ngôn Tử khá nhiều lần. Thái độ của Cố Ngôn Tử với họ luôn là kiểu chẳng thèm để mắt nên bọn họ không hề thích cậu, cộng với vài nguyên nhân khác mà đám người này làm khó cậu không phải lần một lần hai.

Nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ này của Cố Ngôn Tử, không biết tại sao lại thấy hơi chột dạ.

Điều này càng làm họ tức giận thêm.

“Cố Ngôn Tử, anh Bành đính hôn rồi, mày đừng quấn lấy anh ấy nữa!”

“Chẳng qua chỉ là một thằng biên kịch nghèo kiết xác, sao mà so được với Tú Tú?”

“Cố Ngôn Tử, mày để anh Bành chơi hai năm rồi, chắc anh ấy cũng chán…”

Vẻ mặt Cố Ngôn Tử lạnh tanh hất nguyên một ly rượu vào cái miệng dơ bẩn kia.

Cậu đã từng hơi kiêu ngạo nên chẳng thèm chấp nhất với những thanh niên tự coi mình là nhất này… Nên mỗi lần nhìn thấy bọn họ là cậu bỏ đi chỗ khác, hiếm khi so đo.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Tuy vẫn đang thấy mơ hồ rằng không biết có phải mơ không, Cố Ngôn Tử cũng không nhịn nữa.

Người kia bị Cố Ngôn Tử hất rượu vào mặt thì kêu một tiếng, vội lấy tay lau rồi nghiến răng nhìn cậu: “Cố Ngôn Tử, mày điên rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy