Tôi với anh ta không có khả năng
Chương 11: Tôi với anh ta không có khả năng (1)
"Tiểu Ức...... Cậu cùng Hạ đại ca năm đó biết nhau sao?"
Hạ Quý Thần động tác gõ cửa bỗng dưng ngừng lại, qua vài giây, hắn mới nghe thấy Quý Ức mở miệng nói, thanh âm của cô rất bình tĩnh, thanh âm
nhẹ nhàng không có nửa điểm phập phồng: "Không quen biết! "
........
Trong kí túc xá.
Lâm Nhã mở miệng, ngữ khí tràn ngập tiếc nuối: "Tớ còn tưởng rằng cậu cùng Hạ đại ca sẽ biết nhau, tớrất muốn biết bộ dáng cao trungcủa anh ấy trông như thế nào ......"
Quý Ức không nói tiếp.
Lâm Nhã tiếp tục nói: "Chẳng qua là, Tiểu Ức, Hạ đại ca ưu tú như vậy, ở trong trường học nhất định lànhân vật làm mưa làm gió, vậy cậu đi học lúc ấy, có hay không ngheđược thông tin gì về chuyện của anh ấy không?"
Lần này, Quý Ức không ngập ngừng như lúc đầu, lại đặc biệt trả lời thật nhanh: "Tớ đối với anh ta không cóquá nhiều chú ý."
"À, như vậy sao......" Lâm Nhã đại khái biết được, cô ta sẽ không tìm hiểu được thông tin gì về Hạ Quý Thần tù Quý Ức, liền ngượng ngùng ngậm miệng.
Trong phòng an tĩnh một lát, Lâm Nhã trang điểm xong, đứng dậy nhưng bỗng nhiên như là nghĩ đến chuyện gì, lại mở miệng: "Đúng rồi, Tiểu Ức, hai ngày trước Hạ đại ca gọi điện thoại cho tớ, nói đêm nay anh ấy có bạn ở Tô viên tổ chức một bữa tiệc ngoài trời, mời rất nhiều người có tiếng trong giới điện ảnh. Anh ấy nói, chúng ta đều học biểu diễn, có thể đến tiếp xúc học hỏi, đối với tương lai có trợ giúp không nhỏ, cậu muốn đi không?"
Cô hận không thể cùng Hạ QuýThần này cách xa ngàn dặm, không có sự liên quan nào, sao có thể sẽ chủ động đi tham gia bữa tiệc có mặt hắn?
Quý Ức cơ hồ là phản xạ có điều kiện mở miệng: "Không......"
Giọng nói hơi cao, Quý Ức mới nhận thấy được chính mình có chút hơi kích động, vội vàng đem ngữ khí thu lại, sau bổ sung thêm: "...đêm nay tớ còn bận việc khác."
:-"Việc rất quan trọng sao? Nếu không trọng yếu, cậu liền hoãn lại đi, cùng tớ bắt đầu đi thôi, chúng ta thật vất vả có thể tiếp xúc với ngườitrong giới, cơ hội ngàn năm mới có một lần, nếu như vậy bỏ lỡ, rất đáng tiếc."
"Cám ơn cậu Lâm Nhã, ý tốt của cậu tớ xin nhận, nhưng tớ thật sự đi......" Quý Ức câu nói kế tiếp còn chưa nói hết, bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến.
Lâm Nhã đứng tương đối gần cửa, vội vàng đứng lên, mở cửa. Khi nhìn thấy người đứng trước cửa là Hạ Quý Thần, cô ta trước ngẩn người, ngay sau đó trên khuôn mặt nhỏ liền treo đầy tươi cười: "Hạ đại ca,anh như thế nào đi lên đón em vậy?"
Hạ Quý Thần không nói chuyện, sắc mặt nhàn nhạt đứng ở cửa, không đi vào trong phòng.
Quý Ức nghe được Lâm Nhã nói, biết người tới là Hạ Quý Thần, cômắt nhìn không chớp vào quyển sách,bộ dáng giả vờ xem mê mẩn,căn bản không nhận thấy được cóngười tới, không hướng mắt nhìn ra cửa.
Lâm Nhã sợ Hạ Quý Thần không kiên nhẫn chờ, rất nhanh liền thu thập thỏa đáng: "Hạ đại ca, chúng ta đi thôi."
Hạ Quý Thần như cũ không nói chuyện, chỉ là nhẹ gật đầu, đứng thẳng thân mình, khi hắn chuẩn bịxoay người rời đi, khóe mắt hắn lóe dư quang hướng nơi Quý Ức ngồi nhìn lướt qua. Tầm mắt hắn còn không có rơi xuống trên người cô gái, liền bị cốc trà sữa trong thùng rác cạnh cô hấp dẫn lực chú ý.
Cô vẫn cứ cầm quyển sách cố ýche dấu. Hắn vẫn nhìn rõ được hộp trà sữa, nắp còn nguyên vẹn.Nghiễm nhiên là uống cũng chưa uống, liền bị cô trực tiếp ném vào thùng rác.
Hắn nhớ đó là cốc trà sữa mua hôm qua.
Lâm Nhã hướng cửa đi hai bước, rồi lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Quý Ức: "Tiểu Ức, hay là cậu cùng đi ......"
Lâm Nhã nói còn chưa xong, người đứng ở cửa ký túc xá đến bây giờ trước sau cũng chưa từng mở miệng, Hạ Quý Thần, bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng: " Bữa tiệc đêm nay không phải người nào cũng có thể đi! Đừng nghĩ đi được là đều có thể được tiếp đón!"
Chương 12: Tôi với anh ta không có khả năng (2)
Không phải loại người nào cũng đều đi được......
Quý Ức nắm lại đầu ngón tay, cơ thể có chút cương cứng.
Cô đã nói không muốn đi.....
Dưới đáy lòng cô, phải nhắc đi nhắc lại bản thân, đang đọc sách, cái gì cũng không nghe, phải nhìn chằm chằm quyển sách. Lâm Nhã không mở miệng, bối rối nhìn về phía cô, nếu không cô ta thật đúng không biết phản ứng như thế nào, khi nghe được câu nói của Hạ Quý Thần.
Nói xong, Hạ Quý Thần một chút cũng không muốn ở lại, trực tiếp xoay người, để lại không khí thật xấu hổ mà lại ngừng trọng, nghênh ngang rời đi.
Lâm Nhã mặt bối rối đứng tại chỗ, nhìn nhìn bóng dáng Hạ Quý Thần, lại nhìn nhìn Quý Ức, muốn mở miệng nói cái gì, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Hạ Quý Thần đi được một đoạn, nhận thấy được Lâm Nhã không có đuổi kịp, lại mở miệng nói: "Đi thôi."
Lâm Nhã cảm giác được thanh âm nam tử có chút không kiên nhẫn, cô ta mím môi, hướng về phía Quý Ức nhỏ giọng: "Tiểu Ức, thực xin lỗi!", sau đó liền bay nhanh đi ra ký túc xá, mở cửa, hướng về phía Hạ Quý Thần đuổi theo.
Ký túc xá, chỉ còn một mình Quý Ức, cô vẫn duy trì tư thế như cũ, biểu tình bình tĩnh nhìn chằm chằm quyển sách thật lâu, mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nâng lên đầu ngón tay, lật tiếp trang sách.
Cô nhìn chữ trên trang giấy, nhìn nhìn, ánh mắt thẫn thờ.
.........
Câu Quý Ức cự tuyệt Lâm Nhã kia " Đêm nay tớ còn bận việc khác" không phải lấy cớ, mà là đêm nay cô thật sự còn có việc khác, thật ra cũng không phải chuyện gì chuyện quan trọng, cô đi Hongkong công tác, ngày hôm qua đã trở lại Bắc Kinh, mẹ cô gọi điện thoại tới, kêu cô đêm nay về nhà ăn cơm.
Nhà Quý Ức, không quá xa, cô vốn định cầm quyển sách này xem xong rồi mới về nhà, Hạ Quý Thần kia vừa mới xuất hiện, trực tiếp khiến cô không có hứng thú đọc tiếp, đơn giản cô liền ném sách xuống, trước tiên rời ký túc xá.
Về đến nhà, còn chưa tới 5 giờ, cha mẹ chắc là ra cửa dạo quanh, trong nhà không có ai, Quý Ức trực tiếp vào phòng ngủ của mình.
Giữa trưa không nghỉ trưa, lúc này nhưng có chút mệt, Quý Ức ngã vào trên giường, một lát sau liền chìm vào giấc ngủ.
Quý Ức cũng không biết chính mình rốt cuộc ngủ bao lâu, mơ mơ hồ hồ, cô nghe thấy có người đang nói chuyện, sau đó liền từ trong mơ tỉnh lại.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã đen, thông qua cửa sổ, có gió đêm từ từ thổi tới, mang theo hương hoa quế từng đợt nhẹ nhàng.
Ngoài kia, mơ hồ có thanh âm TV truyền đến, chắc cha mẹ đã về nhà.
Quý Ức bò xuống giường, vào toilet, rửa mặt, mới mở cửa, ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách, có giọng cha đang nói chuyện, đều đều truyền đến, Quý Ức tưởng cha đang gọi điện thoại, không nghĩ quá nhiều, trực tiếp đi xuống lầu.
Thẳng đến gần tới phòng khách, Quý Ức mới nghe thấy được thanh âm nói chuyện khác, bởi vì thanh âm kia, âm lượng có chút thấp, Quý Ức mơ hồ không phân biệt ra đó là thanh âm của ai.
Thì ra trong nhà có khách tới ...... Quý Ức hướng chỗ phòng khách nhìn lại, cô nhìn thấy bóng lưng một người con trai đang ngồi trên ghế.
Hắn đang nhìn cha cô, cô chỉ có thể nhìn đến cái phía sau của hắn, nhưng dù vậy, cô vẫn nhận ra được hắn là ai.
Hạ Quý Thần không phải cùng Lâm Nhã đi tham gia bữa tiệc ngoài trời gì đó sao? Hắn tại sao lại xuất hiện ở trong nhà của cô?
Quý Ức còn không kịp phục hồi tinh thần lại, cha cô đã nhìn cô nói:"Tiểu Ức, con xem là ai đã tới đây?
Chương 13: Tôi với anh ta không có khả năng (3)
Cùng với thanh âm của cha cô, Hạ Quý Thần quay đầu, nhìn lại đây.
Tầm mắt hai người đột nhiên không hẹn mà giao nhau.
Đầu ngón tay Quý Ức bỗng dưng run lên, một giây kế tiếp, cô liền hết sức khắc chế chính mình, lấy tư thái tự nhiên nhất, đưa mắt chuyển đến trên người của cha.
Cha cô cho rằng ánh mắt của Quý Ức là tò mò Hạ Quý Thần làm sao xuất hiện ở trong nhà, liền mở miệng giải thích nguyên nhân: "Làmẹ con, mấy ngày trước vô tình gặp được Quý Thần, mới biết cậu ấy cũng ở tại Bắc Kinh. Ban đầu khi con đang ở nhà bà ngoại ở Tô Thành đi học đã làm phiền không ít đến dì Hạ con, hôm nay vừa vặncha đã trở về, nhất định phải mời Quý Thần tới nhà ngồi một chút."
Quý Ức biết, trong miệng cha cô thìdì Hạ là chỉ mẹ của Hạ Quý Thần,cũng là bạn bè thân thiết của mẹ cô.
Lúc trước khi cô đi học tại TôThành, bởi vì bà ngoại lớn tuổi, họp phụ huynh của cô sẽ đều là mẹ của Hạ Quý Thần đi thay.
Khi đó bởi vì cô, người hai nhà liên lạc còn rất thường xuyên.
Sau đó cô tốt nghiệp trung học, nhà họ Hạ lại bởi vì Hạ Quý Thần, vội vội vàng vàng trở về Bắc Kinh. Về sau nữa bà ngoại qua đời, cả nhàbọn họ cũng không có người trở lại Tô Thành, hai nhà liền trở nên có chút xa cách. Ngay cả liên lạc cũng chỉ liền giới hạn với ngày lễ ngày tếtđể thăm hỏi sức khỏe.
Cha cô nói một chuỗi dài, nhìn Quý Ức đứng ngốc tại chỗ không cùng Hạ Quý Thần chào hỏi, không nhịn được mang theo mấy phần trách cứ lại mở miệng: "Tiểu Ức, ban đầu lúc ở Tô Thành, con cũng thường xuyên sang Hạ gia chơi. Hơn nữa ta nhớ không lầm, con và Quý Thần vẫn là bạn học cùng lớp, làm sao bây giờ ngay cả bắt chuyện cũng không làm?"
Quý Ức sợ bị cha hiện chính mình cùng Hạ Quý Thần có vấn đề, cho dù đáy lòng cô có muôn vàn cái không tình nguyện, nhưng sau khi nghe lời cha nói, cô vẫn cực lực duy trì bình tĩnh, hướng về phía Hạ QuýThần lễ phép ra tiếng: " Chào cậu,đã lâu không gặp."
Có thể là bởi vì cha cô có ở đây, Hạ Quý Thần cũng không có làm lơ cô, thanh âm hắn khách khí có lễ,thong dong: "Đã lâu không gặp."
Hắn như là sợ kế tiếp còn phải chuyện với cô, chào hỏi xong, lập tức liền quay đầu hướng về phíacha cô, khéo léo nói một chút vấn đề khác dời hướng câu chuyện ra khỏi cô.
Hai người phân biệt nhiều năm như vậy, có chút xa cách cũng bình thường. Cha cô cũng không quá đểý, lại tiếp tục trò chuyện cùng Hạ Quý Thân.
Quý Ức bị bỏ quên ở một bên, rũ rũ mắt, không lưu lại ở phòng khách quá lâu,vội vội vàng vàng đi phòng bếp giúp mẹ chuẩn bị.
Khi rửa rau, Quý Ức bỗng nhiên nhớ tới, cô cùng Hạ Quý Thần, hình như là sau bốn năm trước kia đây làlần thứ hai nói chuyện trực tiếp với nhau.
Cô nghĩ, nếu không phải ở nhà cô, nếu không phải có mặt cha cô, sợ là hắn cùng với cô tuyệt sẽ không có lần thứ hai nói chuyện.
...... ................
Bữa tối, mẹ cô sắp xếp vị trí, Quý Ức cùng Hạ Quý Thần song song ngồi ở cùng nhau.
Hai người ngồi thật sự gần, hơi thở trên người Hạ Quý Thần, như có như không quanh quẩn bên Quý Ức, khiến cả người cô cảm thấy áp lực,tay nắm đũa đều có chút không được tự nhiên, rất nhiều lần gắp đồ ăn, cũng chưa gắp lên được.
Cũng may cha mẹ lực chú ý đều ở trên người Hạ Quý Thần, cũng đều tìm nhiều đề tài rồi cùng hắn tròchuyện. Nên sẽ không có người chúý đến hành động và thái độ bất cẩn của cô.
Bữa cơm, cơ hồ tiêu tốn hết sạch toàn bộ sức lực của Quý Ức. Cơm nước xong, một giây cô đều không muốn ở nhà ngây ngốc, trực tiếp nói dối cha mẹ là có bạn học bên kia xảy ra chuyện, yêu cầu cô hỗ trợ, liền vội vã rời khỏi nhà.
Tới cửa tiểu khu, Quý Ức chuẩn bị vẫy xe taxi, lúc này mới phát hiện do ra cửa vội quá, áo khoác cùng ví tiền cũng chưa mang theo.
Chương 14: Con cùng anh ta không có khả năng(4)
Quý Ức vốn là bởi vì Hạ Quý Thần, mới rời khỏi nhà, tự nhiên không muốn lại trở về lấy đồ. Huống chi ở ký túc xá của trường học, còn thẻ ngân hàng dự phòng, cho nên cô dứt khoát đứng ở ven đường, cầm di động bắt đầu gọi xe.
Thời gian còn sớm, thời điểm giao thông Bắc Kinh như cũ vào lúc chính tầm, mà nhà Quý Ức lại ở ngay trung tâm thành phố nên xe cô đi lại rất đông đúc. Điều này làm cho rất nhiều xe đều không muốn nhận dịch vụ.
Quý Ức hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình di động nên không chú ý, có một chiếc xe Audi màu đen, dừng ở bên người cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong hướng về phía cô nhìn lại.
Mấy ngày hôm trước, Bắc Kinh bỗng nhiên trở lạnh, ban đêm gió lớn, Quý Ức không mang áo khoác, thân thể đông lạnh đến có chút run.
Người trong xe, nhìn thân thể cô run run, ấn đường chậm rãi nhăn lại.
Quý Ức chậm chạp gọi điện, nhưng không ai nhận dịch vụ, vừa định tăng giá gọi xe, di động liền có cuộc gọi đến.
Là mẹ gọi tới.
Cô không do dự, trực tiếp nhấn nút nghe.
-"Tiểu Ức, bạn học con xảy ra chuyện gì? Không nghiêm trọng quá chứ?"
"Không nghiêm trọng...... Ách! Hắt xì—-" Một trận gió lạnh thổi tới, Quý Ức hắt xì một cái thật mạnh.
Trong xe, trán người đàn ông càng nhăn lợi hại hơn. Hắn như là do dự, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Quý Ức.
"Vậy là tốt rồi, mẹ còn tưởng rằng có chuyện gì lớn ......" ngữ khí của mẹ rõ ràng trở nên có chút lơi lỏng, theo sau liền thay đổi đề tài: "...... Tiểu Ức, con cảm thấy Quý Thần thế nào?"
Quý Ức ngây một lát không hiểu ý mẹ mình:"Hả?".
"Tuy rằng con vẫn còn học đại học, nhưng con lại không phải không biết, lúc trước con là bởi vì xảy ra chuyện, mới bị tạm nghỉ học ba năm. Tính xuống dưới, tuổi con cũng không nhỏ, nên suy xét chuyện chung thân đại sự......" Mẹ ở trong điện thoại, lải nhải nói rất dài.
Quý Ức mơ hồ đã rõ ràng ý tứ của mẹ, cô vừa định mở miệng nói chuyện, liền lại hắt xì một cái thật mạnh.
Người ngồi ở trong xe Audi, theo bản năng liền đẩy cửa xe ra.
"...... Tiểu Ức, mẹ cảm thấy Quý Thần rất tốt, con nghe mẹ nói, suy xét thật kỹ, không được sao?" Rốt cuộc mẹ cũng nói trọng điểm.
"Hạ Quý Thần?" Quý Ức cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền buột miệng thốt ra: " Con cùng hắn không có khả năng!"
Nam nhân đang chuẩn bị mở cửa xe Audi, đầu ngón tay run rẩy hạ xuống, động tác bỗng dưng dừng lại.
"Như thế nào không có khả năng? Quý Thần tốt nghiệp trường danh tiếng, gia thế không tồi, tướng mạo tốt. Hơn nữa mẹ cùng dì Hạ con quen biết nhiều năm như vậy, cũng coi như là hiểu tận gốc rễ. Con nếu là cùng hắn kết giao, mẹ và ba con cũng yên tâm, như thế nào liền không thể suy xét? Lại nói, lúc trước mẹ cùng dì Hạ con đồng thời mang thai, còn nói qua, nếu chúng ta sinh hạ là nam nữ, sẽ tác hợp cho hai đứa, mẹ ngày mai liền gọi cho dì Hạ con, dì ấy khẳng định sẽ rất vui lòng cũng thật vui vẻ......"
Bốn năm trước, Hạ Quý Thần đối đãi như vậy với cô, nếu là mẹ cô thật gọi cho mẹ hắn, như vậy chẳng phải làm hắn sẽ nghĩ, cô đều đã bị hắn vũ nhục như vậy, còn không biết liêm sỉ tìm cách gả cho hắn?
Bởi vì sốt ruột, Quý Ức âm điệu cao lên rất nhiều, ngay cả ngữ khí đều trở nên sắc bén mà lại kiên quyết: "Mẹ, con lại cùng mẹ nói lần nữa, con cùng hắn không có khả năng chính là không có khả năng! Con suy xét bất cứ ai chứ sẽ không suy xét Hạ Quý Thần!"
Cùng với giọng nói khẳng định của Quý Ức, bên tai cô liền truyền đến tiếng động của cửa xe bị dùng sức rất lớn đóng lại.
Chương 15: Tôi cùng hắn là không có khả năng (5)
Quý Ức lập tức phản xạ có điều kiện quay sang hướng có tiếng động mạnh. Chẳng biết lúc nào ở bên người cô có một chiếc xe Audi đỗ lại.
Quý Ức rất sợ mẹ cô thật sự gọi cho mẹ của Hạ Quý Thần, một mặt đối với mẹ cô bên kia điện thoại hết sức nhấn mạnh, một mặt lại hết sức tò mò nhìn hướng vào chiếc xe Audi: "Mẹ! Con là nghiêm túc! Mẹ muốn con cùng ai ở chung một chỗ cũng được, nhưng người đó tuyệt đối không thể là Hạ Quý Thần."
Tầm mắt của Quý Ức vừa mới tiếp xúc được với bóng người ngồi ở ghế lái xe, cô ngay cả nam hay nữ còn chưa kịp nhận ra, người trong xe đã đạp mạnh chân ga, xe liền lao nhanh ra ngoài, mang theo một trận gió gào thét. Chiếc xe lao quá nhanh làm cô giật mình kinh hãi phải lùi lại hai bước.
Chiếc xe Audi chạy với tốc độ rất nhanh, cô ngay cả biển số xe cũng nhìn không rõ, chiếc xe liền biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Không biết có phải là Quý Ức bị ảo giác hay không, cô cảm thấy chiếc xe Audi này mang cho cô cảm giác có chút quen thuộc....
Quý Ức nhìu đôi lông mày một cái, trong chốc lát không nhớ nổi vì sao lại nổi lên cảm giác quen thuộc này.
Trong điện thoại, mẹ cô ở đầu dây bên kia nói chuyện rất lâu mà không có người đáp lại liền cất cao giọng: "Tiểu Ức!?"
Quý Ức vội đem tinh thần kéo trở về, cùng mẹ nói chuyên thêm một lúc rồi mới cúp điện thoại.
Ngồi trên xe, nhìn xuyên qua ô cửa sổ, cảnh đêm sáng chói không ngừng lướt qua. Quý Ức bỗng nhiên cảnh giác, chiếc xe Audi kia mang cho cô cảm giác giống với 4 năm trước đây. Một đêm hôm đó, cô tỏ tình với Hạ Quý Thần, lúc thiếu niên đem cô ép chặt vào bức tường trong con hẻm nhỏ tạo ra loại khí thế có chút giống như lúc xe phóng nhanh ra ngoài..
...
Chiếc xe Audi chạy tốc độ cao đi được rất xa rồi mới thắng gấp, dừng lại ở ven đường.
Đường đối diện, một chiếc xe ô tô mở đèn lớn, ánh sáng chói mắt vừa vặn chiếu qua kính chắn gió của chiếc xa Audi, chiếu sáng khuôn mặt của Hạ Quý Thần.
Trên mặt hắn không có thể hiện rõ cảm xúc gì, lẳng lặng dựa vào xe, nhìn thẳng về đường phố phía trước, ánh mắt rất lạnh nhạt, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó hoặc cũng có thể là không hề suy nghĩ gì cả.
Không biết qua bao lâu, trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, Hạ Quý Thần móc điện thoại ra nhìn qua màn hình, khi nhìn thấy hai chữ "Lâm Nhã" ánh mắt của hắn lóe lên một tia không kiên nhẫn.
Chuông điện thoại vang mãi không ngừng, hắn nhíu đôi lông mày lại, cuối cùng vẫn là nhẫn nại nghe máy: "Bạn học Lâm, có chuyện gì vậy?"
.....
Cúp điện thoại Hạ Quý Thần tiếp tục ngồi trong xe một lúc, sau đó nhẹ đạp chân ga, thuần thục lái xe, tốc độ chậm rãi đều đặn lần nữa lên đường.
Vài người Lâm Nhã còn chưa có về, trong kí túc xã một mảnh tối đen.
Quý Ức bật đèn lên trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.
Tắm xong, Quý Ức liếc nhìn lên đồng hồ, vừa vặn đúng 9 giờ tối, cầm quyển sách buổi chiều chưa đọc xong bò lên giường tiếp tục đọc tiếp.
Tại thời điểm Quý Ức đang mê mẩn, "đinh linh đinh linh" tiếng chuông điện thoại cố định của kí túc xã vang lên.
Trong kí túc xã, mỗi người có một cái điện thoại di động, điện thoại cố định chỉ là trưng bày. Nếu Quý Ức nhớ không nhầm thì điện thoại cố định của kí túc xã hơn nửa năm chưa có ai dùng. Thật kì quái, Quý Ức vừa nghĩ vừa bỏ sách xuống leo ra khỏi giường.
Lúc cô đọc sách có nhét vào trong miệng một nắm kẹo vừng, cho đến thời điểm cô nghe điện thoại, miệng nhai kẹo không thể nào phát ra âm thanh.
Đầu điện thoại bên kia đợi một lúc không nghe thấy âm thanh nói chuyện, chủ động lên tiếng: "Alo".
Quý Ức đang nhai, chợt ngừng lại, cô nắm chặt ống nghe, đầu ngón tay hơi tê tê. Giọng nói này cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra. Chẳng qua là Hạ Quý Thần vì sao phải gọi điện đến điện thoại cố định nhà trọ của cô.
Đầu điện thoại bên kia, Hạ Quý Thần vẫn thấy không có người đáp lại, lại "Alo" một tiếng nữa.
Chương 16: Con cùng anh ta là không có khả năng (6)
Quý Ức lập tức tỉnh lại!
Hạ Quý Thần gọi điện thoại tới, tám phần mười là vì Lâm Nhã đi. Chẳng lẽ điện thoại của Lâm Nhã hết pin, hắn không liên lạc được cho nên hắn mới gọi điện thoại đến nhà trọ để tìm Lâm Nhã?
Quý Ức khẽ nhấp khóe môi một cái, thật nhẹ nhàng mở miệng hỏi: " Xin hỏi anh là tìm Lâm Nhã sao?"
Đầu điện thoại bên kia không có âm thanh.
Hạ Quý Thần có phải vì nghe được người đang trả lời điện thoại là cô cho nên mới không muốn nói chuyện sao?
Quý Ức đợi ước chừng được một phút, lại bình tĩnh mở miệng lần nữa: "Lâm Nhã hiện giờ không có ở đây, đợi cô ấy về tôi sẽ nhắn cô ấy liên lạc lại với anh, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi trước hết....?"
"Cúp" hai chữ này Quý Ức còn chưa kịp nói ra thì điện thoại bên kia Hạ Quý Thần đã cắt đứt, đáp lại cô là một loạt âm thanh báo bận.
Thẳng đến thời điểm khi Quý Ức đã ngủ, Lâm Nhã, Bạc Hà cùng Đường Họa Họa mới trở về nhà trọ.
Bị đánh thức, tựa chưa tỉnh hẳn, Quý Ức ngồi dậy từ trên giường, âm thanh có chút lười biếng hỏi: "Tiểu Nhã, điện thoại của cậu buổi tối hết pin rồi sao?"
"Không có hết pin mà, sao vậy?"
"Buổi tối..." Quý Ức cố gắng đem cái tên "Hạ Quý Thần" đã nói đến bên mép nuốt xuống đổi thành..."Bạn trai cậu có gọi đến điện thoại cố định của phòng kí túc xã chúng ta tới tìm."
"Anh Hạ sao?" Lâm Nhã hỏi ngược lại.
– "Ừ"
Nghe hai người đối thoại, Bạc Hà thuận tay nhấn một cái trên điện thoại cố định, kiểm tra các số vừa gọi mà điện thoại ghi chép: "Ồ! Là 10 giờ tối, lúc đó Hạ Quý Thần không phải đang ngồi cùng một chỗ với chúng ta sao?"
Lâm Nhã đang cột tóc, nghe vậy động tác liền ngừng một chút.
Hạ Quý Thần vốn là có hẹn cùng cô ta tham gia tụ họp ngoài trời. Nhưng vừa đến địa điểm tụ họp, anh ấy để Bạc Hà và Đường Họa Họa đi ra, liền xe cũng không xuống nói có chuyện khác phải làm, đi trước một chút.
Buổi tối cô gọi điện thoại cho anh ấy, hỏi mấy giờ đến, anh ấy nói chờ một chút, kết quả cái chờ một chút của anh chính là đến tận 10 giờ tối mới xuất hiện.
Cô ta quấn lấy anh, nói rất nhiều, nhưng anh ấy đều không trả lời.
Tự nhiên là đáy lòng của cô ta có chút không vui, cuối cùng dứt khoát cũng trầm mặc đi theo sau Hạ Quý Thần, kết quả anh ấy lại chủ động nói chuyện, hỏi cô ta số điện thoại kí túc xã là bao nhiêu.
Hạ Quý Thần có số điện thoại di động của cô ta, vậy lấy số điện thoại phòng kí túc xã để làm gì?
Cô ta hiếu kỳ, lại sợ chọc cho anh phiền chán, không dám hỏi nhiều, liền ngoan ngoãn đọc số điện thoại cho anh ấy.
Ai ngờ vừa xoay người lại anh ấy đã gọi vào số điện thoại cố định của kí túc xã của cô ta.
Cô ta đang ngồi bên cạnh anh, khẳng định anh ấy không phải gọi điện thoại đến tìm cô ta. Trong phòng chỉ có 4 người, 3 người đang có mặt tụ họp ở đây, vậy chỉ còn có Quý Ức mà thôi.
Lâm Nhã tay nắm tóc để cột không tự chủ được gia tăng thêm khí lực, nhưng trong miệng cô ta phát ra âm thanh lại giống như gấm, ôn nhu mềm mại: "Buổi tối anh Hạ có xin tôi số điện thoại cố định của phòng chúng ta. Tôi cầm điện thoại của anh ấy, cố ý đùa giỡn, đổi số điện thoại cố định nhà anh Hạ thành số điện thoại cố định của phòng chúng ta, anh Hạ muốn gọi vào số điện thoại nhà anh ấy nên kết quả là anh ấy gọi nhầm rồi!"
"Hóa ra là như vậy..." Bạc Hà và Đường Họa Họa thu hồi nghi hoặc, đều đi rửa mặt.
Chỉ mỗi Quý Ức, lại nằm trên giường nhắm hai mắt lại, trông có vẻ như không quan tâm lắm.
Lâm Nhã đứng tại chỗ một lúc lâu, mới nắm dây chun buộc tóc trên đầu thật chặt, sau đó quay đầu lại, hướng về phía giường Quý Ức.
Lâm Nhã nhìn chằm chằm vào Quý Ức hiện đã ngủ say một lúc thật lâu, không chớp mắt, mới cầm nước tẩy trang trên bàn đi vào phòng vệ sinh.
Chương 17: Con cùng anh ta là không có khả năng (7)
Ngày hôm sau cũng là thứ hai đầu tuần. Cũng giống như tuần trước, thẳng đến cuối tuần, Hạ Quý Thần cũng đều không có xuất hiện vào trong thế giới của Quý Ức.
....
Quý Ức có một người bạn học thời cấp 3 tên là Lý Đạt. Hiện đang học đại học tại Bắc Kinh, bởi vì ở cùng một thành phố nên hai người vẫn thường duy trì liên lạc với nhau.
Lý Đạt tính cách sáng sủa, nói chuyện hài hước, lại cùng một vài người bạn cùng kí túc xá với Quý Ức khá quen thuộc. Hơn nữa lại đối với Bạc Hà có vài phần hứng thú, cho nên cứ cách một thời gian sẽ thích mời bạn cùng phòng với Quý Ức đi ăn một bữa cơm.
Thứ 6, khi Quý Ức nhận được điện thoại của Lý Đạt, vốn cho là cậu ta cũng giống như những lần trước mời mọi người cùng đi ăn cơm, ai biết lần này cậu ta lại mời các cô đi ngâm suối nước nóng.
Được nghỉ phép, bọn cô chọn sơn trang có ôn tuyền( suối nước nóng) ở Bắc Giao để thư giãn. Đoàn người Quý Ức chiều thứ 7 lên đường đến sơn trang, làm xong thủ tục nhận phòng, cũng đã đến thời điểm ăn cơm tối.
Vài người về phòng trước để cất hành lý, hẹn 20 phút sau gặp nhau tại "đình Mẫu Đơn" – phòng ăn của sơn trang.
Quý Ức vẫn cho rằng cơm tối chỉ có mấy người trong phòng cô và Lý Đạt, nhưng thời điểm đến "Mẫu Đơn đình" nhìn thấy tư thái nhàn nhạt dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu nghe Lý Đạt nói chuyện của Hạ Quý Thần, Quý Ức đột nhiên rất hối hận chính mình đã nhận lời mời của Lý Đạt.
So với Quý Ức đang buồn rầu hối hận, Đường Họa Họa ngược lại tràn đầy kinh ngạc mở miệng: "Hạ học trưởng?"
Lý Đạt vừa mới chuẩn bị mở miệng hướng về phía các cô giới thiệu Hạ Quý Thần, thoáng cái liền ngây ngẩn: "Các cậu quen biết anh ấy sao?"
"Dĩ nhiên là quen biết, Tiểu Nhã nhà chúng ta và Hạ học trưởng là..." Đường Họa Họa nghĩ cũng không suy nghĩ nhiều liền mở miệng nói, chỉ là lời của Đường Họa Họa còn chưa nói hết đã bị Lâm Nhã đứng ở bên cạnh kéo nhẹ cánh tay, nhìn Đường Họa Họa lắc đầu một cái, một mặt ra hiệu Đường Họa Họa không cần nói tiếp nữa, một mặt thật nhanh bổ sung lời của Đường Họa Họa chưa nói hết: " Anh Hạ là bạn của tôi, tất cả chúng tôi đều quen biết anh ấy"
Đường Họa Họa mặc dù buồn bực nhưng cũng không nói nữa.
Lâm Nhã thận trọng nhìn Hạ Quý Thần một cái, phát hiện vẻ mặt Hạ Quý Thần không biến hóa gì quá lớn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này tiếp tục mở miệng nói: "Thật là đúng dịp, hóa ra tất cả mọi người đều biết nhau."
"Đúng vậy thật là đúng dịp!" Lý Đạt theo sau cảm khái một câu, sau đó khi mọi người đến đông đủ, rồi gọi phục vụ mang thực đơn lên. Lý Đạt không gọi mà là đem thực đơn đến trước mặt Hạ Quý Thần: "Anh Thần, anh gọi món đi."
Hạ Quý Thần cũng không khách khí, một tay mở thực đơn, một câu cũng chưa có nói, chẳng qua chỉ là dùng ngón tay thon dài của mình thỉnh thoảng chỉ tên món ăn trên thực đơn một chút.
"Tôi cùng anh Thần khá quen, anh ấy là lão đại của tôi." Lý Đạt luôn luôn nói nhiều, cho dù là không có ai hỏi hắn cũng nói rõ nguyên nhân vì sao Hạ Quý Thần có mặt và ngồi tại đây: "Nhiều năm như vậy rồi, anh Thần vẫn không thay đổi gì cả, vẫn như vậy luôn khiến người khác chú ý, mới vừa rồi ở đại sảnh tôi chỉ liếc mắt đã thấy được anh Thần."
Lâm Nhã nghe được câu này sắc mặt nhất thời trở nên có chút khó coi.
Hôm qua cô ta gọi điện thoại cho Hạ Quý Thần, hẹn anh cuối tuần đi ăn cơm, anh ấy nói để xem lại.
Lâm Nhã hiểu chuyện cộng thêm khôn khéo nói với anh ấy, nếu anh không có thời gian thì cũng không sao, phong bọn họ vừa vặn thứ 7 này cũng có hẹn.
Cô ta vì có thể nói nhiều cùng anh một chút, nên nói cho anh ấy biết người hẹn phòng bọn họ là Lý Đạt, đối với Bạc Hà có ý, là bạn học cấp 3 của Quý Ức, bảo là muốn đi ngâm suối nước nóng.
Hạ Quý Thần lúc ấy ở trong điện thoại một chút phản ứng cũng không có, nhưng hôm nay lại cùng với Lý Đạt không hẹn mà gặp.
Chương 18: Con cùng anh ta là không có khả năng (8)
Nghĩ nghĩ, Lâm Nhã nhịn không được quay đi nhìn Quý Ức, ánh mắt có chút lãnh đạm.
Lý Đạt có thể nói suốt trong bữa cơm, 100%đề tài đều là xuất từ miệng cậu ta.
Vấn đề trong miệng cậu ta, tuyệt đại đa số đều là vây quanh sự tích huy hoàng thời cao trung của Hạ Quý Thần.
Đang trò chuyện, Lý Đạt bỗng nhiên nhớ tới, đã mời anh Thần ăn cơm, mà mình còn chưa hỏi cách liên hệ với anh Thần. Vì thế liền nghiêng đầu, đối với người mà cả đêm cơ hồ không mở miệng nói chuyện – Hạ Quý Thần dò hỏi: " Anh Thần, em thiếu chút nữa đã quên. Em còn không có cách thức liên lạc với anh, anh có WeChat không? Chúng ta kết bạn đi, đến lúc đó em đem số điện thoại gửi anh."
Hạ Quý Thần sờ soạng di động, ở trên màn hình ấn hai lần, đưa tới trước mặt Lý Đạt.
Lý Đạt cầm di động lưu lại.
Cậu ta vừa mới chuẩn bị trả điện thoại di động cho Hạ Quý Thần, Đường Họa Họa đã yếu ớt mở miệng: "Hạ học trưởng, em có thể hay không cũng thêm anh là bạn trên WeChat?"
Lý Đạt theo bản năng nhìn về phía Hạ Quý Thần, thấy hắn hơi hơi gật gật đầu, mới đưa di động trong tay chuyển hướng về phía Đường Họa Họa.
Đường Họa Họa vui vẻ mà đứng lên, quét mã Wechat của Hạ Quý Thần, Bạc Hà thấy thế, cũng làm theo thêm Hạ Quý Thần Ức là bạn Wechat. Lâm Nhã có số điện thoại Hạ Quý Thần, nhưng không thêm Hạ Quý Thần trên WeChat, cũng lấy ra di động, quét xuống.
Duy chỉ có Quý Ức, chỉ là yên lặng cúi đầu uống trà.
Lý Đạt thấy tất cả mọi người đều quét mã Wechat của Hạ Quý Thần, chỉ có Quý Ức không thêm, liền thuận miệng hỏi cô: "Tiểu Ức, cậu kh ông kết bạn với anh Thần trên Wechat sao?Cũng là cách để mọi người liên lạc với nhau mà?"
Động tác uống trà của Quý Ức chợt dừng lại, cô rũ mi mắt, nhìn chằm chằm nước trà màu đỏ trong ly một lát, mới ngẩng đầu, biểu tình tự nhiên trả lời: "Tôi quên mang theo di động, để quên ở trong phòng khách sạn."
Thần kinh Lý Đạt có chút mơ hồ, thấy Quý Ức nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều, đưa điện thoại di động cho Hạ Quý Thần, lại xoay qua đề tài chính mình tương đối tò mò: "Đúng rồi, mọi người tại sao lại gọi anh Thần là học trưởng? Nếu tôi nhớ không lầm, anh Thần giống như không phải cùng trường với mọi người đi?"
Quý Ức thấy không có việc của mình, một lần nữa rũ xuống mí mắt.
Ánh mắt cô quét qua cằm Hạ Quý Thần, không biết có phải hay không cô bị hoa mắt, lại nhìn thấy cằm hắn bạnh xuống, xung quanh hắn tản ra hàn khí.
"Hạ học trưởng chính là đàn anh của chúng tôi ......" Bạc Hà trả lời.
Đường Họa Họa trong miệng đang nhai đồ ăn cũng gật đầu phụ họa.
Lâm Nhã ngữ khí ôn nhu mở miệng đem lời Bạc Hà bổ sung hoàn chỉnh: "...... Hạ đại ca học hệ đạo diễn, còn chúng tôi học diễn viên."
Quý Ức Vừa mới chuẩn bị tiếp tục uống trà, nghe đến lời của Lâm Nhã,động tác nâng chén chợt dừng lại.
Cao trung năm đó, Hạ Quý Thần nổi tiếng là Tô thành học bá ( học giỏi tất cả các môn), lấy thân phận đứng đầu cả lớp thi đại học, đỗ đại học S có tiếng? Thẳng đến hôm nay, hắn như cũ vẫn là thần thoại ở Tô thành, nhưng hắn là khi nào thay đổi chuyên ngành, chuyển tới trường điện ảnh?
"Anh Thần, em không nghe lầm đi?" Lý Đạt như là nghe được tin tức vô cùng lớn, không cẩn thận nghiêng chén sứ trong tay, ngay cả thanh âm đều có chút kinh ngạc: "Anh không cần danh trang nguyên đại học, anh đại học S danh tiếng không học, sự nghiệp gia tộc anh không tiếp nhận, lại chạy tới đại học B điện ảnh?"
So vớ sự kích động vô cùng của Lý Đạt, Hạ Quý Thần như cũ vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, khoan thai bưng trà, hướng bên miệng, cứ như nhân vật chính mọi người đang nói tới căn bản cùng hắn chả liên quan.
Chương 19: Tôi và hắn ta là không có khả năng(9)
"Anh Thần, anh có phải hay không điên rồi?"
Hạ Quý Thần như cũ không phản ứng, chỉ là không nhanh không chậm uống trà.
"Anh Thần, anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"
Hạ Quý Thần đem chén trà nhẹ nhàng chậm chạp thả lại trên bàn, nâng ấm trà lên, tự rót trà cho mình.
"Anh Thần, anh vì cái gì muốn làm như vậy?"
Vì cái gì?
Nghe ba chữ từ trong miệng Lý Đạt thốt ra, Hạ Quý Thần đang nhàn nhã, sắc mặt khẽ run lên, sau đó hắn nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, rũ mi mắt xuống dưới.
Ánh đèn thủy tinh trên đầu chiếu lên người hắn, đem dung nhan không thể bắt bẻ của hắn điểm lên rõ ràng, lai càng kinh diễm.
Trên mặt hắn, rõ ràng không có bất luận cảm xúc gì, nhưng lại cho người ta cảm giác đau thương.
Thương cảm? Hạ Quý Thần cư nhiên còn có lúc thương cảm?
Quý Ức đã rất nỗ lực xem như Hạ Quý Thần căn bản không tồn tại, nhưng khi cái cảm giác này chạm đến đáy lòng cô, cô vẫn là nhịn không được tò mò mà lại kỳ quái nhấc lên mí mắt hướng Hạ Quý Thần nhìn qua.
Hạ Quý Thần cảm giác được tầm mắt của cô, nâng đầu lên, giây phút cùng tầm mắt cô chạm vào nhau, bộ dạng hắn như là tiếp xúc tới thứ gì khiến hắn vô cùng chán ghét, ánh mắt trở nên lãnh đạm. Giây tiếp theo, cả người hắn đột nhiên đứng lên, đem ghế dựa phía sau chân đá văng, không nói cái gì, trực tiếp nghênh ngang mà đi.
...........
Người đi mất, ai cũng không chú ý tới khoảnh khắc Hạ Quý Thần cùng Quý Ức mắt nhìn nhau. Cho nên khi Hạ Quý Thần nộ khí đằng đằng rời đi, khiến cho mọi người không thể hiểu được.
Không khí, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, từng người trầm mặc một lát. Trước hết lấy lại tinh thần là Lý Đạt, liền mở miệng đánh vỡ yên tĩnh: "Đều thất thần làm cái gì, ăn thêm cái gì đi."
Theo tiếng Lý Đạt, mọi người sôi nổi giơ đũa lên.
Mọi người thân ngồi đó ăn uống nhưng tâm đều tò mò, nghĩ lại những chuyện mới nói, rốt cuộc nơi nào chọc giận Hạ Quý Thần nhưng lại thực ăn ý không nhắc lại đề tài vừa rồi.
Mới vừa đối mặt Hạ Quý Thần, Quý Ức cố gắng làm chính mình biểu hiện tự nhiên nên uống liên tiếp mấy ly trà. Làm đến lúc cơm ăn gần xong,cô bắt đầu thường xuyên phải vào toilet.
Khi cô lần thứ ba đi vào toilet, trong túi di động vang lên.
Là mẹ cô gọi tới.
Quý Ức đi đến bồn rửa tay, làm sạch tay, mới tiếp nghe điện thoại, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Từ toilet đi về "Mẫu đơn đình" thông qua một hành lang. Nơi này phá lệ an tĩnh, trừ bỏ tiếng giày cao gót của cô,cũng chỉ có thanh âm trong trèo của cô nói chuyện cùng mẹ.
Điện thoại hàn huyên không quá máy phút, liền cắt đứt. Quý Ức tùy tay đưa điện thoại di động nhét vào trong túi, nhìn phía trước tiếp tục bước, sau đó mới hậu tri hậu giác nhận thấy được phía trước cách đó không xa, bên cạnh thùng rác, có một người đang đứng.
Cô ngẩng đầu nhìn lên.
Là Hạ Quý Thần.
Lưng hắn nhàn nhã dựa vào vách tường, đầu ngón cặp điếu thuốc, có khói thuốc phiêu tán bay ra.
Điếu thuốc kia, chỉ còn một nửa, như vậy hắn có thể đứng ở hành lang một lát rồi.
Quý Ức ngón chân nhịn không được cuộn tròn xuống, co lại, nhìn thẳng phía trước, coi như Hạ Quý Thần không tồn tại, ung dung thong dong tiếp tục đi về phía trước.
Khi cô sắp lướt qua bên người hắn, cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là chưa được mấy giây, Hạ Quý Thần đột nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, đem tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh. Hắn đứng thẳng thân mình, khi Quý Ức còn chưa có phản ứng, Hạ Quý Thần đã giơ tay ra, chế trụ cổ tay cô.
Chương 20: Con cùng hắn là không có khả năng (10)
Quý Ức cảm thấy thân mình giống như bị điện giật, cả người run lập cập. Cô không có do dự cái gì, giây tiếp theo liền giãy dụa, muốn thoát ra khỏi khống chế của hắn..
Hạ Quý Thần đoán được cô sẽ làm như vậy, ở thời điểm cô giãy dụa, đầu ngón tay hắn cũng tăng lớn sức lực, đem cổ tay cô nắm càng chặt.
Quý Ức nhíu nhíu hàng lông mày, tiếp tục cố gắng tránh thoát vài cái, thấy căn bản không thể tránh thoát được liền từ bỏ, trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Quý Thần, mở miệng nói những lời mà chính bản thân cô đều không dự đoán được với giọng bình tĩnh đến không ngờ: "Anh muốn làm gì?"
Hạ Quý Thần trừng mắt nhìn chằm chằm Quý Ức. Hắn giống như là không nghe được lời nói của cô, một chút phản ứng cũng không hề có.
Quý Ức nhăn mày nhiều hơn. Cô thấy hắn không lên tiếng, cô cũng liền không lên tiếng nữa.
Giằng co đại khái một phút đồng hồ, Quý Ức cuối cùng chịu thua. Cô không có kiên nhẫn, lại dùng thêm một chút khí lực vẫn như cũ không thoát được lòng bàn tay Hạ Quý Thần, lần nữa dùng giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng mở miệng: "Làm phiền anh buông tôi ra..."
Quý Ức lời phía sau còn chưa nói hết, cánh tay Hạ Quý Thần nắm cổ tay cô bỗng nhiên lại dùng thêm sức đem cô vùng vẫy tựa vào hắn, quay người ép chặt cô vào tường.
Người Quý Ức còn chưa đứng vững, cằm liền bị Hạ Quý Thần bóp, nâng cao, dung nhan tuấn mỹ của hắn rơi vào đáy mắt của cô.
"Tôi phải làm gì? Rốt cuộc cô muốn làm gì? " khóe miệng của hắn mím lại thật chặt, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, ác liệt nói: "Tôi không phải là đã nói qua với cô, để cho cô mãi mãi cũng không được phép lại xuất hiện tại trước mắt tôi sao?!"
Đại khái là gần đây, số lần thấy Hạ Quý Thần quá thường xuyên, sức miễn dịch của Quý Ức được tăng cường không ít. Không giống thời điểm lần đầu tiên gặp lại, phản ứng mãnh liệt như vậy. Vào giờ phút này, Hạ Quý Thần nắm tay ép chặt cô vào tường, cô một mực cưỡng ép chính mình không nên nghĩ về những chuyện cũ của bốn năm trước, nhưng thoáng cái lại hiện ra.
Quý Ức siết chặt ngón tay, phòng ngừa trước mặt hắn lộ ra tâm tình dao động cùng dáng vẻ thảm hại.
"Hoặc là... " Hạ Quý Thần lại mở miệng.
Quý Ức không biết hắn sau đó định nói cái gì, nhưng cô tin tưởng, khẳng định là không phải là nói cái gì dễ nghe, cô gần như không có một chút do dự nào, liền mở miệng chặn lại lời của hắn: "Thật là đúng ý..."
Theo Quý Ức lên tiếng, cô chậm rãi nhấc lên mí mắt, đối mặt tầm mắt của Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần thanh âm dừng lại...
Quý Ức giọng rất nhạt lại tiếp tục mở miệng: "... Nếu như có thể mà nói, tôi cũng hy vọng anh mãi mãi không nên xuất hiện ở trước mắt của tôi."
Ánh mắt của Hạ Quý Thần trở nên có chút tàn bạo, ác liệt, giống như hận không thể đem cả người cô xé nát.
Cô biết hắn đang tức giận, nhưng cô không hiểu hắn tại sao phải tức giận. Bốn năm trước, người phải chịu hết ủy khuất cùng vũ nhục rõ ràng là cô mà.
Quý Ức âm thầm cảm thấy buồn cười, giọng nói trong miệng lại không có bất kỳ biến hóa nào: "Cho nên, Hạ tiên sinh, ngài xin vui lòng yên tâm, tôi là tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu đến ngài."
Tay Hạ Quý Thần nắm cổ tay Quý Ức trong nháy mắt dùng lực mạnh đến kinh người, Quý Ức đau đến muốn ngất, hô hấp đều muốn ngừng lại, nhưng cô lại từ đầu đến cuối không có lên tiếng cầu xin tha thứ, thậm chí ngay cả tiếng kêu đau cũng không có phát ra ngoài.
Cô một mực chờ đến chính mình dần dần quen với loại đau đớn này, mới lại mở miệng, giọng điệu lẳng lặng: "Hạ tiên sinh, làm phiền ngài nương tay cho, buông tôi ra, để cho tôi mau sớm biến mất trước mắt của ngài."
Nói xong, cô còn bồi thêm một câu khách sáo: "Cám ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro