Ở nơi nhìn thấy được
Chương 41: Ở nơi nhìn thấy được (1)
Quý Ức cả người không nhúc nhích, chỉ hơi dùng lực đem cổ tay trong lòng bàn tay của hắn rút ra, cũng không quay đầu nhìn Hạ Quý Thần mà cất bước rời đi.
Cô tỉnh táo và bình thản khiến cho lửa giận của Hạ Quý Thần chẳng những không có giảm bớt ngược lại càng nồng nặc. Hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, muốn ép xuống sự nóng nảy trong lồng ngực nhưng vừa mở mắt ra lại nhìn thấy xấp tiền cô đặt ở trên giường, đáy lòng nhất thời lửa giận càng kịch liệt hơn. Hắn quay đầu thấy bóng lưng Qúy Ức sắp biến mất tại cửa phòng ngủ chợt mất khống chế, hướng về phía Thím Trương rống lên: "Còn đứng ở chỗ này làm gì? Nhanh tới phòng ngủ đem những đồ vật cô ta vừa chạm qua tất cả đều vứt hết! Bẩn chết ..."
Cuối cùng một chữ "được" còn chưa nói ra, ánh mắt hắn thấy Qúy Ức hơi khựng lại, liền im lặng không nói nữa.
Thím Trương sợ hãi đến nỗi một chữ "Dạ" cũng chưa nói, vội vội vàng vàng chạy đến mép giường, bắt đầu kéo ga trải giường, vỏ chăn thay đi.
Hạ Quý Thần mặt đầy âm hàn đứng trong phòng ngủ, cho đến khi dưới lầu truyền đến tiếng cánh cửa bị kéo ra rồi bị đóng lại, hắn mới xoay người rời đi phòng ngủ tiến vào thư phòng. Đại khái là tâm tình như cũ vẫn còn đang buồn bực, hắn đem cửa đóng thật mạnh, vang lên tiếng đinh tai nhức óc.
Ngồi ở trước bàn đọc sách, Hạ Quý Thần mở máy vi tính ra, nhìn chằm chằm màn hình không quá hai phút, liền đem máy vi tính đóng lại.
Hắn dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, mặt không cảm xúc yên lặng một hồi, đột nhiên ngồi thẳng người cầm điện thoại di động lên, mở WeChat tìm một lát, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại ở trên tên của Đường Họa Họa, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là gửi đi một tin nhắn.
____
Quý Ức đi vòng vo một lúc lâu trong tiểu khu mới tìm được cửa ra.
Từ trong tiểu khu đi ra, cô đi tới ven đường, vừa định vẫy một chiếc xe taxi, lại nghe thấy có người gọi mình: "Tiểu Ức?"
Quý Ức ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Họa Họa đứng ở ven đường đối diện.
...
Tối hôm qua bụng đau quằn quại như vậy, hôm nay mặc dù đã không còn đáng ngại nhưng Quý Ức cũng không dám xem thường, cùng Đường Họa Họa chạm mặt trò chuyện đôi câu, sau vẫn là quyết định đi một chuyến đến bệnh viện gần đấy.
Đường Họa Họa trùng hợp không có việc gì, nghe cô nói phải đi bệnh viện, liền nhiệt tình đi cùng cô.
Từ bệnh viện đi ra, đã là bốn giờ chiều.
Lúc trở lại ký túc xá, đại khái là do bị bệnh, Qúy Ức uống thuốc xong nằm xuống liền ngủ.
Lúc tỉnh lại bên ngoài trời đã tối, Bạc Hà không biết đi đâu, chỉ có Đường Họa Họa đang đeo tai nghe nằm trên giường, thỉnh thoảng cười ngây ngô một chút, không cần nhìn Quý Ức cũng biết cậu ấy nhất định là đang chơi game.
Thời điểm Quý Ức xuống giường đi vệ sinh, Đường Họa Họa mới phát hiện cô tỉnh rồi, đem tai nghe bên trái tháo xuống hướng Quý Ức hỏi: "Tiểu Ức, cậu đã tỉnh?"
"Ừm." Quý Ức đáp một tiếng.
Đường Họa Họa nhìn Qúy Ức rồi dùng cằm hất về phía cái bàn một cái: "Tiểu Ức, lúc nãy tớ thấy cậu đang ngủ, không có đánh thức, nghĩ sau khi tỉnh cậu có khả năng sẽ không xuống căn tin, vì vậy liền mang cho cậu một chút đồ ăn."
Quý Ức lúc này mới nhìn thấy trên bàn của nàng đặt hai hộp giữ ấm, cô hướng về phía Đường Họa Họa nói một tiếng cám ơn, sau đó liền tiến vào phòng vệ sinh.
Chương 42: Ở nơi nhìn thấy được (2)
Quý Ức rất là đói rồi, từ phòng vệ sinh đi ra liền kéo ghế ra ngồi ở trước bàn, ăn đồ ăn mà Đường Họa Họa mua cho.
Theo màu sắc của đồ ăn thì hẳn là từ căn tin số 1, chẳng qua là mùi vị có chút khác, so với bình thường ăn ngon hơn rất nhiều.
Quý Ức tò mò, không nhịn được quay đầu hỏi Đường Họa Họa một câu: " Đồ này là cậu mua từ căn tin số 1 sao?"
"Đúng vậy..." Đường Họa Họa chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, đầu ngón tay thật nhanh động một cái.
"Làm sao tớ lại cảm thấy so với bình thường mùi vị không giống lắm."
"Thật sao?" Đường Họa Họa ánh mắt lóe lên hai cái, sau đó thì im lặng, qua một lúc lâu, đại khái trò chơi kết thúc mới thả máy xuống, hướng về phía Quý Ức lại mở miệng: "Là cậu quá đói, sinh ra ảo giác đi?"
Quý Ức cảm thấy Đường Họa Họa nói rất có lý, gật đầu một cái, "Có lẽ vậy."
Đường Họa Họa không có cùng Qúy Ức tiếp tục chủ đề này mà từ trên giường trèo xuống, bộ dạng giống như muốn kể cho Qúy Ức nghe chuyện gì đó rất bí mật, Đường Họa Họa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Qúy Ức, sau đó nghiêm trang mở miệng: "Tiểu Ức, cậu biết không?Xế chiều hôm nay tớ nghe thấy một tin tức không thể tin nổi!"
Quý Ức quay đầu nhìn Đường Họa Họa một cái, bởi vì miệng ngậm đồ ăn nên âm thanh của cô có chút không rõ: "Tin tức gì?"
"Chính là liên quan với Lâm Nhã, tới mới biết được, nguyên lai bạn trai của cậu ấy không phải là Hạ học trưởng!"
Hạ học trưởng...Thời điểm nghe được ba chữ kia cô lại nhớ tới những chuyện phát sinh buổi sáng ở nhà Hạ Quý Thần, đầu ngón tay cầm muỗng run run, nhẹ rũ mi mắt, sắc mặt bình tĩnh không có lên tiếng.
Đường Họa Họa lại tiếp tục nói về tin tức mà mình phát hiện được: " Có lẽ Lâm Nhã cậu ấy từ đầu đến cuối đều không phải là bạn gái của Hạ học trưởng! Gần đây cậu ấy mới kết giao bạn trai, người bạn trai kia là môn đệ của tớ. Chính là ỷ trong nhà có chút tiền, đổi bạn gái như thay quần áo, là hoa hoa công tử, tên Dương Sóc, tớ đoán Dương Sóc chính là cùng Lâm Nhã vui đùa một chút..."
Đường Họa Họa vừa nói đột nhiên giống như là kịp phản ứng cái gì, "A" một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Tớ cứ thấy Lâm Nhã cùng Hạ học trưởng quái lạ chỗ nào, cho tới bây giờ mới thông suốt được. Ở trước mặt Hạ học trưởng, Lâm Nhã chỉ nói hai người là bạn bè. Có một lần tớ muốn nói Hạ học trưởng là bạn trai của Lâm Nhã kết quả bị Lâm Nhã giữ lại, lúc ấy tớ liền không nói tiếp nữa, bây giờ nghĩ lại, thì ra vẫn luôn là Lâm Nhã tự mình đa tình, tự phong là bạn gái của Hạ học trưởng a..."
Cho nên, Lâm Nhã cùng Hạ Quý Thần thật ra thì cho tới nay căn bản không có bất kỳ quan hệ gì? Nhưng bọn họ có quan hệ hay không, dường như cùng cô cũng không có quan hệ quá lớn ... Quý Ức dừng một chút, tiếp tục im lặng không lên tiếng ăn bữa ăn tối.
–
Thời điểm Thím Trương xuất hiện ở cửa thư phòng lần thứ năm, Hạ Quý Thần như cũ duy trì tư thế không nhúc nhích đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Nhìn nam nhân như vậy thấy đặc biệt ôn hòa, kết hợp với ngàn vạn ánh đèn ngoài cửa sổ lại giống như một bức họa tuyệt đẹp.
"Cậu chủ, hiện tại muốn dùng bữa tối sao?"
Giống như bốn lần trước, đáp lại Thím Trương vẫn là một mảnh yên lặng.
Thím Trương đứng một lúc, quyết định trước tiên lui xuống chờ một giờ nữa lại trở lại hỏi thăm
Thím Trương còn chưa có xoay người, điện thoại di động của Hạ Quý Thần liền đinh đông đinh đông vang liên tục chừng mấy tiếng.
Thím Trương theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Quý Thần đưa tay lấy máy lên nhìn, bộ dáng kia giống như đứng ở nơi này ước chừng năm tiếng đồng hồ chỉ vì chờ thời khắc điện thoại di động kêu.
Chương 43: Ở nơi nhìn thấy được (3)
Thím Trương thị lực cực tốt, cho dù bà cùng Hạ Quý Thần cách một khoảng cách nhưng vẫn là liếc thấy được màn hình điện thoại di động của Hạ Quý Thần.
Mặc dù không thấy rõ chữ trên màn hình điện thoại nhưng có thể nhìn thấy Hạ Qúy Thần nhận được mấy cái tin nhắn, nội dung không dài, đại khái mỗi tin chữ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thím Trương không mở miệng quấy rầy Hạ Qúy Thần nữa, yên lặng rời đi thuận thế đóng cửa lại.
Trong thư phòng lập tức tĩnh lặng lại.
Hạ Quý Thần mắt vẫn đang không chớp nhìn mấy cái tin nhắn Đường Họa Họa gởi tới trên màn hình điện thoại di động.
"Hạ học trưởng, tiểu Ức đã đi bệnh viện rồi, bác sĩ nói không có chuyện gì."
"Tiểu Ức trở lại ký túc xá liền ngủ, sau khi tỉnh lại, cơm anh đem tới đều ăn hết rồi."
"Tin tức liên quan đến Lâm Nhã anh bảo em nói, em đều không sót một chữ nói cho tiểu Ức rồi."
"Tiểu Ức mới vừa uống thuốc, tắm rửa xong xem một tập phim truyền hình, lại ngủ rồi."
Điện thoại di động bởi vì thời gian dài không có đụng chạm, tự động khóa màn hình. Hạ Quý Thần giống như là không có cảm giác được vẫn duy trì tư thế nhìn điện thoại di động, không chút phản ứng.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động lại đinh đông vang một tiếng, màn hình sáng lên, Hạ Quý Thần liếc mắt liền thấy tin nhắn hiện lên trên khóa màn hình, vẫn là Đường Họa Họa gởi tới: "Hạ học trưởng, anh tại sao lại đối tốt với tiểu Ức như vậy?"
Tại sao?
Hạ Quý Thần nhìn chằm chằm ba chữ kia rất lâu mới nhẹ nhàng nâng mí mắt, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong khoảng thời gian gần đây, ba chữ kia dường như là hắn được nghe nhiều nhất?"
Lúc trước nghỉ tại suối nước nóng vô tình gặp được Lý Đạt, Lý Đạt sau lại biết hắn đi đại học B điện ảnh, hỏi hắn: "Anh Thần, anh tại sao phải làm như vậy?"
Ngày hôm qua tại khách sạn Bắc Kinh, Hàn Tri Phản cũng hỏi hắn: " Tôi thật sự là không nghĩ ra, cậu tại sao tương lai sáng lạn, đường đi vô hạn rạng rỡ không muốn, nhất định muốn bắt đầu đi lại từ đầu lần nữa?"
Lý Đạt cùng Hàn Tri Phản, một người hỏi hắn có phải điên rồi hay không, một người nói không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Thậm chí Hàn Tri Phản còn nói, hắn sợ tương lai một ngày kia Hạ Qúy Thần sẽ hối hận.
Nhưng hai người họ không biết, hắn không có điên, hắn biết rõ chính mình đang làm gì, nếu là hắn không đến đại học B điện ảnh, tương lai một ngày kia mới là hối hận.
Trường đại học hàng đầu, được cử đi học đại học ở Mỹ, CEO của tập đoàn Hạ thị thì thế nào? Tương lai thật tốt, vô hạn rạng rỡ thì sao?
Hết thảy những thứ này đều không phải điều hắn muốn. Điều hắn mong muốn chỉ là đem cô đặt ở nơi mà lúc nào hắn cũng có thể thấy được.
Chỉ cần thấy được liền có thể... Thấy được liền có thể...
Hạ Quý Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút hoảng hốt. Thật giống như rất nhiều năm trước, hắn cũng là nghĩ như vậy, chỉ cần có thể thấy được cô là tốt rồi, cho nên trong quá khứ hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời có một ngày có thể nắm giữ cô. Cho đến một đêm bốn năm trước kia, vận mệnh xui khiến đưa cô cùng hắn quấn quanh với nhau.
Dù cho bốn năm qua đi, Hạ Qúy Thần vẫn còn nhớ rõ ngày đó. Ngày mùng 1 tháng 6, Ngày quốc tế thiếu nhi, chỉ còn lại một tuần là hắn và cô thi vào trường đại học.
Chương 44: Ở nơi nhìn thấy được (4)
Ngày hôm đó là cuối tuần, buổi chiều cùng buổi tối không khóa học. Chủ nhiệm lớp chấp nhận tổ chức tiệc liên hoan chia tay cuối cấp cao trung.
Lúc mới bắt đầu có thầy giáo, tất cả mọi người đều không uống rượu, chờ đến thầy đi rồi. Trong ban mấy bạn nam sinh liền gọi người phục vụ mang rượu lên.
Lần chia tay sắp tới, khó tránh cũng có chút bùi ngùi, mọi người cùng nhau uống đến khi mỗi người đều say tới đi lảo đảo.
Ngày đó, nam sinh ở trong banl cùng nhau uống rất nhiều rượu. Từng ly lại từng ly cho tới cuối cùng, cơ hồ tất cả mọi người uống quá nhiều, bao gồm cả hắn ở bên trong đó.
Tất cả mọi người, rõ ràng ai cũng say đầu óc mơ hồ, lại còn uống từ bình rượu này đến bình rược khác.
Đầu của hắn cũng có chút mơ màng, sợ khi uống xong thật sự say, liền tìm lấy cái cớ, rời đi phong bao, đi vào toilet.
Rửa mặt xong, ý thức của hắn có chút tỉnh táo, hắn đứng ở bên ngoài, tìm điếu thuốc, vừa định bật lửa, liền nhìn thấy Quý Ức từ toilet nữ lảo đảo đi ra.
Hắn đang bật lửa liền khựng lại, còn không kịp mở miệng nói chuyện với cô. Cô liền hướng về phía hắn cười xán lạn, sau đó liền lảo đảo, lắc lư chạy chậm tới trước mặt hắn.
Cô rõ ràng đã uống rất say, đứng còn không vững, thân thể lung lay, hắn sợ cô bị té ngã liền vươn tay đúng lúc đỡ lấy cô.
Cô sau khi ổn định thân thể, nhón chân, cố gắng đem mặt mình tiến đến trước mặt của hắn. Cô nghiêm túc đánh giá một lát, như là phân biệt hắn là ai, sau đó liền nhếch môi, hướng về phía hắn cười ngây ngốc.
Cười cười, cô nấc mấy cái, mơ hồ nghe được cô gọi từ "Hạ", đầu liền ngã quỵ vào trong lòng ngực của hắn, không có động tĩnh gì.
Hắn biết cô là say rượu.
Ở trên lầu nhà ăn là khách sạn, hắn tùy tiện gọi một người phục vụ, giúp hắn đi đăng kí một căn phòng, sau đó liền cầm chìa khóa, ôm cô đi lên lầu.
Hắn đem cô đặt ở trên giường, vốn sau khi đắp chăn cho cô xong hắn sẽ rời đi, nhưng cô lại say đến mức mơ mơ màng màng vươn tay ra ôm lấy cổ hắn.
Hắn gỡ cánh tay của cô ra, cũng chưa kéo xuống hẳn. Hắn sợ làm cô bị thương, lại không dám dùng sức, càng đừng nói đây là lần thứ hai từ trước tới nay hắn được gần gũi, thân mật với cô như vậy. Nghĩ như vậy hắn ngay cả ý kéo cô ra cũng hủy bỏ.
Hắn đã thành niên, nhưng thật sự không biết làm như thế nào với cô nàng này.
Hắn cho rằng hắn cùng cô nhiều nhất liền cùng nhau ngủ ở trên giường, quần áo cũng có thể ăn mặc chỉnh tề, ở trên giường thuần khiết là nằm cùng nhau một đêm.
Nhưng hắn vẫn là xem nhẹ lực hấp dẫn của cô đối với hắn, cũng đánh giá quá cao sự tự chủ của mình.
Cụ thể là bắt đầu như thế nào, hắn say đến có điểm nhớ không rõ ràng.
Có lẽ là do hắn chủ động đem tay của cô đặt trên cổ mình chậm rãi vuốt ve, cũng có lẽ là do cô chủ động trước đem bàn tay ôm lấy eo của hắn, càng có lẽ là do hắn cùng cô đồng thời đều đối với nhau làm cái gì đó.
Nói ngắn lại, chờ đến lúc hắn phản ứng lại thì hắn cùng cô quần áo đều đã cởi sạch sẽ.
Thời khắc đó khi hắn nhìn cô lỏa thể, lộ ra thân thể mềm mại, làn da trắng nõn, vô cũng quyến rũ. Nơi nào còn có nửa điểm lý trí, hắn cơ hồ không có chút gọi là do dự, liền cúi đầu hung hăng mà hôn lấy môi cô.
Hắn cùng cô đều thực yên lặng, cho đến khi hắn xâm nhập vào thân thể của cô. Cô bởi vì đau, mới thấp giọng nức nở.
Chương 45: Ở nơi nhìn thấy được (5)
Hắn bỗng dưng dừng lại động tác. Hắn đau lòng mà nắm chặt tay cô, hạ giọng nỉ non xin lỗi. Hắn mang lại cho cô ôn nhu mà xưa nay chưa từng, lại cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, môi cô, đến gò má, tới xương quai xanh của cô......
Hắn chờ đến khi cô bớt đau đớn, thân thể căng chặt dần dần thả lỏng, hắn mới một lần nữa có động tác.
Hắn không dám sử dụng lực quá mạnh, sợ làm đau cô. Hắn cứ nhẹ nhàng chậm chạp như là che chở viên ngọc quý giá nhất toàn thế giới.
Hắn chờ cô chậm rãi thích ứng với hắn, mới một lần nữa kịch liệt.
Hắn cảm thấy chuyện này, những việc hắn làm giống như là một giấc mộng kiều diễm, cho đến lúc hắn cùng cô kết thúc trận kịch liệt, hắn đều có chút không thể tin được.
Hắn ở trên người cô thật lâu sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt cô.
Hắn có thể rõ ràng thấy khuôn mặt cô trong gang tấc. Nhưng hắn vẫn vươn tay nhẹ nhàng mà chạm vào khuôn mặt nhỏ bé, đầu ngón tay truyền cảm giác mềm mại đã nói cho hắn biết chuyện này tất cả đều là thật sự. Hắn mới bình thường trở lại.
Thời khắc đó, hắn mặt mày ấm áp nhìn cô, lòng tràn đầy vui mừng đến lạ kỳ.
Hắn nhịn không được bắt lấy bàn tay nhỏ, đem những đầu ngón tay đặt ở bên môi, khi thì khẽ cắn, khi thì khẽ hôn.
Cô bị hành động thân mật nhỏ này của hắn, chọc đến thân thể nhẹ nhàng run rẩy, sau đó liền chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía hắn.
Cô rượu còn không chưa thanh tỉnh, biểu tình có chút mê say, nhưng đáy mắt đen nhánh in hình ảnh ngược dưới ánh đèn mờ nhạt mà sáng ngời đến kỳ lạ.
Hắn thấy từ được trong mắt cô, thấy được ảnh ngược của chính mình, thời khắc đó, hắn cảm thấy chính mình là như thế đẹp mắt. Hắn bình tĩnh nhìn đôi mắt cô, đắm chìm trong đôi mắt đó.
Hắn không biết chính mình cùng cô đến tột cùng nhìn nhau bao lâu. Hắn cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng nóng, có cái gì nảy nở trong lòng, ở trong phòng tràn ngập mùi ái muội.
Hắn lại lần nữa mất đi khống chế, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô so với lúc đầu, không có giãy giụa, thậm chí so với lần đầu ngây ngô thì lần này cô, thân thể mềm mại thuận theo từng cử động của hắn, thậm chí cô còn chủ động mà vươn tay, bám lấy bờ vai của hắn.
Hắn thân thể run run lên, sau đó dùng sức mà hung hăng xâm nhập, lại mỗi lần càng tiến sâu vào bên trong thế giới của cô.
So với lần đầu, lần thứ hai hắn cùng cô càng điên cuồng hơn rất nhiều, thời gian cũng kéo dài rất lâu.
Thẳng đến cuối cùng, khi hắn cùng cô sắp lên tới đến đỉnh cao trào, cô cắn chặt lấy môi dưới, chịu không nổi, trong miệng truyền ra những âm thanh trầm thấp, uyển chuyển mà mê người.
Âm điệu của cô, tuy rằng thực nhẹ, nhưng hắn vẫn là nghe thấy được.
Hắn đột nhiên liền ngừng lại, hắn nhìn chằm chằm cô mà không chớp mắt dù chỉ một lát. Sau đó liền từ trên người cô rút ra, xoay người ngã xuống bên cạnh cô.
Cô chắc là do mệt mỏi, kết thúc, liền nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhưng hắn không có nửa điểm buồn ngủ, đầu óc dị thường thanh tỉnh.
Trong không khí nơi nơi đều tràn ngập hương vị tình cảm mãnh liệt giữa hắn và cô, nhưng giờ phút này tâm hắn như bị lăng trì.
Rõ ràng là mùa hạ, bởi vì vừa mới qua cơn vận động kịch liệt, hắn toàn thân đều ra đầy mồ hôi, nhưng hắn lại cảm thấy mình như bị chôn trong hầm băng ngàn năm, từ sâu cốt tủy trong đều lạnh lẽo.
Hắn không ở trong phòng lưu lại quá lâu, đi xuống giường, tắm rửa qua loa, mặc quần áo vội vàng rời đi.
Phòng ở lầu hai, học sinh sớm đã tan cuộc, hắn đứng ở trong đêm khuya trống vắng, một người đi trên đường phố, nhìn ánh đèn không xa, bỗng nhiên bên tai lại vang lên âm thanh trầm thấp ôn nhu nói câu nói kia khi cô nằm bên dưới hắn.
......
Đứng ở trên ban công, Hạ Quý Thần lẳng lặng nhớ tới chuyện cũ, đột nhiên dừng lại suy nghĩ, ép bản thân mình bỏ đi hồi ức ấy.
Chương 46: Ở nơi nhìn thấy được (6)
Cho dù đã qua bốn năm, hắn vẫn không có dũng khí cùng can đảm khiến chính mình nghiêm túc nhớ lại câu nói đó, một lần nữa cứ mơ mơ hồ hồ chôn sâu vào ký ức.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn tinh tường cảm giác được tâm của mình giờ phút này, bởi vì nhớ tới chuyện cũ đêm đó, mà nổi lên đau đớn...
Biết không?
Những năm tháng dài qua đi, hắn từng yêu sâu sắc một người, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Ở thời điểm mà cô không biết, hắn lại lén lút đi tới bên cô gần chút nữa.
–
Quý Ức vẫn đang đợi một cơ hội có thể giúp cô trở về giới giải trí.
Bốn năm trước, bởi vì chuyện kia, thời gian cô từ Tô thành trở về Bắc Kinh ngắn hơn rất nhiều, cũng coi như là nhờ họa được phúc. Ngày cô đến Bắc Kinh, gặp được Tinh Thăm ở sân bay.
Ban đầu cô tưởng là kẻ lừa đảo, không nghĩ tới lúc sau, Tinh Thăm thật gọi điện thoại cho cô, mời cô đến thử vai.
Thi đại học qua đi là thời gian nghỉ hè, vốn là ăn không ngồi rồi, hơn nữa cô vốn dĩ đã thích diễn kịch. Thi đại học chính ý nguyện là vào B điện ảnh, cho nên ngay lúc đó, cô, không có cái gì do dự, trực tiếp đồng ý thử vai.
Sau khi kết thúc, Quý Ức liền trở về nhà, ngày hôm sau cô liền nhận được điện thoại của đoàn phim, nói cho cô được đạo diễn nhìn trúng, tham gia bộ phim 《 Muôn vàn phong hoa 》 vai nữ chính số 2.
Vì thế hơn nửa học kỳ tháng thứ nhất, cô đều ở đoàn phim.
《 Muôn vàn phong hoa》 chiếu trên cả nước sau 11 tháng, đạo diễn nổi danh, nhà đầu tư tai to mặt lớn, đoàn phim, diễn viên trẻ đẹp đều khiến bộ điện ảnh này nổi tiếng từ nam ra bắc.
Đương nhiên, ngoài dự đoán của mọi người chính là cùng trở thành đề tài nóng lúc ấy còn có người diễn vai nữ chính số 2 là cô.
Có người nói cô là có được tướng mạo xuất chúng của giới giải trí, cũng có người nói cô trời sinh diễn tốt, mỗi nụ cười đều là diễn, còn có người nói, sau này ảnh hậu cùng truyền kỳ giới giải trí chính là Quý Ức.
Nói ngắn gọn, cô sau một đêm trở thành người bị mọi người chú ý, sau mười tháng, cô nhận lời mời diễn phim cổ trang 《 Mẫu nghi thiên hạ 》vai nữ chính.
Năm thứ hai giữa tháng tư,《 Mẫu nghi thiên hạ 》trở nên nóng, cô thân là nữ chính, lại lần nữa trở thành tiêu điểm vạn người chú ý, quảng cáo, phát ngôn, phim truyền hình, sóng trước sóng sau tới trước mặt cô, thậm chí có nhà đầu tư liên hệ với cô đầu tư cho cô môt đoàn phim riêng......
Khi đó cô, thật là phong vân vô hạn, vinh quang rực rỡ, sự nghiệp thành công.
Khi cô đã chuẩn bị xong xuôi, đoàn phim đã bàn xong, tên đã lấy tốt, phim mới đã ký hợp đồng, cô lại bị tai nạn xe cộ, sau đó liền lâm vào hôn mê suốt ba năm.
Khi đó cô, tuy rằng chạm tay là bỏng, nhưng cô chung quy mới vừa bước vào giới giải trí, căn cơ không vững, huống chi, giới giải trí không thiếu nhất chính là người mới.
Cho nên, vô hạn vinh quang, trong khi cô hôn mê, tan thành mây khói tiêu tán vô tung vô ảnh. Người đã từng được xưng là truyền kỳ Quý Ức, thành hoa quỳnh trong truyền thuyết.
Cô sau khi tỉnh lại, chỉ có thể tiếp tục kéo dài con đường trước khi hôn mê, chính là trở về trường học, tiếp tục thời gian đại học của chính mình.
Quý Ức nhìn trên màn hình di động biểu hiện tin tức: "Lương Văn Tân, nhân vật tân đạo diễn điện ảnh đã chính thức tuyển diễn viên chính thức bắt đầu". Nghĩ thầm, cô đợi nửa năm, đây chính là cơ hội mà mình chờ để trở về giới giải trí.
Lương Văn Tân chính là đạo diễn của《 Muôn vàn phong hoa 》, di động của cô có số điện thoại có thể liên hệ với ông ấy, chỉ là qua thời gian ba năm. Ông ấy có khả năng đã sớm quên mất cô, cô tùy tiện gọi điện thoại tới sợ là ông ấy nói cũng sẽ không thèm nói với nhân vật tôm tép như cô.
Quý Ức trầm tư một lát, xoay xoay tờ chương trình học, nhìn đến buổi chiều không có khóa, quyết định tự mình đi thử vai ở công ty của Lương đạo diễn.
Chương 47: Ở nơi nhìn thấy được (7)
Khi Quý Ức đi tới công ty của Lương đạo diễn, đã là ba giờ chiều.
Cô không hẹn trước, tiến vào đại sảnh công ty, liền bị một nữ lễ tân trẻ tuổi xinh đẹp ngăn cản: "Tiểu thư, xin hỏi ngài tìm ai?"
Quý Ức trả lời: " Đạo diễn Lương Văn Tân."
Nữ lễ tân cầm lấy máy bàn, gọi một cuộc điện thoại. Sau khi nói nhỏ hai câu, cô buông điện thoại, mang theo tươi cười lễ phép, ngẩng đầu hướng về phía Quý Ức trả lời: "Tiểu thư, xin thứ lỗi, Lương đạo diễn không ở đây."
Lương đạo diễn không ở đây? Quý Ức tự hỏi hai giây, thay đổi câu hỏi khác: "Xin hỏi, Từ Nghệ hiện tại vẫn là trợ lý của Lương đạo diễn sao?"
Từ Nghệ là trợ lý của Lương Văn Tân, lúc trước khi cô ở đoàn phim 《 Muôn vàn phong hoa 》, cùng anh ta còn xem như tương đối quen thuộc.
"Đúng vậy."
"Anh ấy có ở công ty sao?"
"Dạ có, xin tiểu thư cờ một chút." Nữ lễ tân lại cầm lấy điện thoại: "Từ trợ lý, có vị......"
Nữ lễ tân quay lại, nhìn về phía Quý Ức, cô còn không có hỏi Quý Ức gọi là gì, Quý Ức liền trả lời: "Quý Ức."
Nữ lễ tân lại tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Tiểu thư Quý Ức tới tìm ngài."
Không biết Từ Nghệ nói chút cái gì ở trong điện thoại, nữ lễ tân trả lời câu "Vâng", liền cúp điện thoại, sau đó mang theo Quý Ức đi hướng bên thang máy: "Từ trợ lý ở lầu bảy."
Quý Ức đi thang máy lên lầu, cửa thang máy mở ra, cô liền thấy được Từ Nghệ.
So sánh với bốn năm trước, Từ Nghệ già hơn chút, anh ta còn nhớ rõ cô, thấy cô, liền cười ha hả hô lên câu "Tiểu Ức", sau đó mang theo cô đi vào văn phòng của mình.
Từ Nghệ ở trong giới lăn lộn đã lâu như vậy, đương nhiên biết Quý Ức tới tìm mình là vì chuyện gì. Anh ta cùng cô hàn huyên vài câu, sau đó liền đi thẳng vào chủ đề: "Tới là vì bộ phim mới của Lương đạo diễn?"
"Đúng vậy" Quý Ức không che lấp, thoải mái hào phóng thừa nhận: "Em hôm nay đọc được tin tức, thấy bộ phim mới của Lương đạo diễn muốn tuyển diễn viên, cho nên liền tới đây thử xem."
Ngoài dự kiến của Quý Ức chính là Từ Nghệ người này còn xem như nhớ tình cũ, sau khi nghe được lời nói của cô, không có nửa điểm do dự, liền cho cô lời chắc chắn: "Tiểu Ức, cô cũng biết, tôi không có tư cách xét tuyển, không thể cam đoan với cô nhất định có thể diễn bộ phim mới của Lương tổng, nhưng là tôi có thể đề cử cô với Lương đạo diễn, việc có thể thành hay không, liền xem may mắn của cô."
Dừng một chút, Từ Nghệ lại nói: "Như vậy đi, đêm nay tôi gặp Lương đạo diễn, nói chuyện này, rồi gọi điện cho cô có câu trả lời."
Nói tới đây, Từ Nghệ như là nghĩ đến cái việc gì, lại hỏi: "Đúng rồi, số điện thoại của cô là bao nhiêu?"
Quý Ức nói cảm ơn, sau đó để lại số điện thoại, cô thấy trên bàn Từ Nghệ, máy bàn không ngừng vang lên, chắc là công tác rất bận, liền không ở lại quấy rầy Từ Nghệ thêm, lễ phép khách sáo chào từ biệt rời đi.
Cô từ văn phòng Từ Nghệ đi ra, Quý Ức đi về hướng thang máy chưa được hai bước, liền nghe thấy phía sau có người gọi tên cô, đại khái là không xác định, thanh âm có chút chần chờ: "Quý...... Ức?"
Quý Ức đột nhiên giật mình, sau một lúc lâu, mới quay đầu lại, dáng người của Thiên Ca đập vào mắt cô.
Đây là người Quý Ức rất quen thuộc.
Nếu nói Hạ Quý Thần là người mà cô không muốn thấy nhất trên thế giới thì cô ta chính là người mà cô không muốn thấy nhất chỉ sau Hạ Quý Thần.
Cô ta gọi là Thiên Ca, từ Tô Thành đến B ảnh, là người cô quen biết suốt mười năm.
Chương 48: Ở nơi nhìn thấy được (8)
Cô từng đem cô ta trở thành người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến, theo năm tháng thay đổi, tình bạn cô từng cho rằng sẽ không bao giờ thay đổi thế nhưng lại biến chất.
Khi còn nhỏ cô cùng Thiên Ca, đều có giấc mơ trở thành minh tinh.
Thiên Ca so với cô có nhiều may mắn hơn, nhưng lại cũng so với cô bị nhiều bất hạnh.
May mắn chính là khi Thiên Ca sáu tuổi liền bước lên màn hình ti vi, từ nhỏ liền có hào quang là "Ngôi sao nhí".
Bất hạnh chính là Thiên Ca bắt đầu rõ ràng rất tốt, nhưng chính là không có thể trở nên nổi tiếng.
Cô cùng Thiên Ca khi học cao trung liền làm ước định, tương lai có ra sao, mặc kệ là trong hai người các cô ai nổi tiếng, đều nhất định sẽ không quên người còn lại.
Cô thật sâu mà nhớ kỹ ước định của cô cùng Thiên Ca, cho nên bốn năm trước, sau khi cô dựa vào 《 Muôn vàn phong hoa 》 nổi tiếng cả nước, lại tiếp 《 Mẫu nghi thiên hạ 》, cô mang theo Thiên Ca, đem cô ta đẩy đến trước mặt đạo diễn, vì Thiên Ca giành vai nữ chính số hai.
Không phải mỗi cái vai nữ chính số hai, đều có thể có được kỳ ngộ tốt như cô, sau khi《 mẫu nghi thiên hạ » nóng sốt, mọi người nhớ kỹ Quý Ức, lại không chú ý tới Thiên Ca.
Cô biết đáy lòng cô ta không vui, cô còn an ủi cô ta. Khi cô nhận phát ngôn quảng cáo, còn ra sức đối với nhà đầu tư đề cử cô ta. Đương nhiên, khi cô nhận phim mới, cô cũng như cũ không quên vì cô ta tranh thủ vai diễn, thậm chí ngay cả khi cô thành lập phòng làm việc riênh, cô đều cho Thiên Ca làm một đối tác.
Cô không thay đổi, cho nên cô cho rằng Thiên Ca cũng không thay đổi. Nhưng cô chung quy không phải Thiên Ca, cũng chung quy không lý giải được Thiên Ca vốn là tính cách mạnh mẽ, sau khi diễn một thời gian, tính cách lại thay đổi.
Ở thời khắc xảy ra chuyện, cô cũng chưa hoài nghi Thiên Ca chút nào. Cô cho rằng sự cố kia, đơn giản là lái xe say rượu gây tai nạn, thẳng đến nửa năm trước cô tỉnh lại, phát hiện đoàn làm phim của chính mình biến thành của Thiên Ca.
Cô đã từng vì Thiên Ca tranh đoạt vai nữ chính số 2 trong 《 Mẫu nghi thiên hạ mà đắc tội Tạ Tư Dao. Ba năm trước đây, người say rượu lái xe gây tại nạn là người bạn trai nào đó của Tạ Tư Dao. Sau này cô nhớ đến ngày đó, tin tức cô đi ra ngoài trừ bỏ cô cùng Thiên Ca không ai khác khác biết, mà đêm đó vốn dĩ Thiên Ca cùng cô ngồi xe về B ảnh. Nhưng Thiên Ca lại tìm lấy cớ nói có việc xuống xe giữa đường, sau đó cô liền xảy ra tai nạn......
Khi đó cô mới hiểu được, thì ra vụ tai nạn xe ấy không phải là vụ tai nạn xe cộ đơn thuần mà là do Thiên Ca cùng Tạ Tư Dao hợp tác, cho cô rơi vào cái bẫy này.
Tuy cô đã rõ chân tướng, nhưng sự việc đã qua đi hơn ba năm, căn bản không thể nào truy cứu.
Cô bất ngờ xảy ra chuyện, lại tới thời gian sắp quay bộ phim kia, vai nữa chính số 1 của cô thuộc về Thiên Ca, mà vài nữ chính số 2 của Thiên Ca lại thuộc về Tạ Tư Dao.
Bộ phim kia, là cô tự mình chọn kịch bản, đề tài mới mẻ độc đáo, nhân vật đặc sắc, chuyện xưa đầy đủ, như cô dự đoán, bộ phim kia được ra mắt, liền khiến trở thành đề tài hot, sáu tuổi xuất đạo Thiên Ca, trải qua suốt mười bốn năm, rốt cuộc nhận lại được phong hoa vô hạn.
Từ đây về sau, Thiên Ca ở giới giải trí hô mưa gọi gió, ngắn ngủn trong ba năm, trở thành đại tỷ của giới giải trí.
Không chỉ như thế, cô ta cướp đi đoàn làm phim nguyên bản thuộc về cô, ở đầu năm, được đánh giá giá trị bốn trăm triệu.
Mà cô bị Thiên Ca dẫm đạp l đi xuống?
Đã từng có hào quang vô hạn, cô tự tay thành lập đoàn làm phim riêng, nhưng tất cả đều đã mất, thậm chí bạn bè cùng đại học đều đã tốt nghiệp, mà cô còn bị bắt lưu tại B ảnh đọc sách.
Quý Ức ở thời gian ngắn nhớ lại một số chuyện, ánh mắt nhìn Thiên Ca, trở nên có chút thâm trầm.
Chương 49: Ở nơi nhìn thấy được (9)
Cô ở tầng thấp nhất đau khổ giãy giụa, mà Thiên Ca ỷ vào nguyên bản mọi thứ vỗn dĩ thuộc về cô kia, đứng ở trên đỉnh cao thuận buồm xuôi gió, cái này làm cho cô như thế nào mà cam tâm? Lại như thế nào không oán?
"Thật đúng là chính là cô a, Tiểu Ức."
So với Quý Ức trong thời gian ngắn suy nghĩ muôn vàn chuyển biến, cảm xúc của cô ta lại có vẻ vững vàng rất nhiều: "Tôi còn tưởng rằng tôi vừa mới nhận sai người."
Thiên Ca nói, đối với hai trợ lý đi theo phía sau ném cho họ ánh mắt, ý bảo các cô rời đi trước.
Chờ đến trong hành lang chỉ còn hai người Thiên Ca cùng Quý Ức, Thiên Ca mới dẫm giày cao gót, tư thái ưu nhã bước bước chân đi tới trước mặt Quý Ức.
Cô ta trên dưới đánh giá Quý Ức một vòng,cơ mặt mới mặt giãn ra, cười mở miệng: "Đã lâu không thấy, Tiểu Ức."
Có một số việc, cô ta cùng cô đều trong lòng biết rõ ràng, nhưng không có xé rách mặt nhau, cô ta có thể bảo trì thong dong cùng dịu dàng, Quý Ức cô cũng có thể.
Nghĩ nghĩ, Quý Ức liền chớp chớp mắt, đem tinh thần chính mình từ chuyện cũ kéo lại, khóe môi cô khẽ nhếch, nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, ngữ khí ôn hòa trả lời: "Đúng vậy, có đoạn thời gian không gặp."
Thiên Ca thấy Quý Ức cười, trên mặt cười càng sáng lạn: "Tiểu Ức, cậu khi nào thì tỉnh lại? Cậu hẳn chắc cũng biết, tôi mấy năm nay rất bận, họp báo không ngừng, cho nên cũng chưa có nhiều thời giờ đi chú ý chuyện khác."
Quý Ức đương nhiên chú ý tới Thiên Ca cố tình nhấn mạnh hai chữ "Họp báo", cô cũng minh bạch, cô ta đây là diễu võ dương oai với cô, bức cô khó chịu. Quý Ức hơi rũ rũ mi mắt, trên mặt tươi cười chưa tán, như là không nhận ra ám chỉ của cô ta, dùng giọng điệu thân thiết ngây thơ: "Tỉnh đã được nửa năm."
"Như vậy a......" Thiên Ca đại khái nhận thấy được chính mình như là đánh vào bông, căn bản không gây nổi nửa điểm gợn sóng,thanh âm trả lời hơi mang vài phần có lệ, sau đó nghiêng đầu nhìn cánh cửa bên người Quý Ức, thực tùy ý hỏi: "Tới tìm Từ Nghệ? Vì bộ phim điện ảnh mới?"
Quý Ức cong cong môi, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."
Thiên Ca hơi rũ rũ mi mắt, cười nhạt: "Lương đạo diễn chọn diễn viên, hiện tại cũng không phải là dễ dàng diễn như vậy, so với bốn năm trước, tuyển chọn hà khắc hơn nhiều." Dừng một chút, Thiên Ca nhấc lên mí mắt, nhìn Quý Ức, trong miệng nói như là nói giỡn, lại như là vô hình khiêu khích: "Huống chi, Tiểu Ức,cậu cũng không phải là cậu của bốn năm trước."
Quý Ức đương nhiên biết, Thiên Ca khiêu khích vui đùa, chỉ tiếc, Quý Ức cô chưa bao giờ là ăn chay, đều không cho phép chính mình chịu thiệt thòi.
Quý Ức không chút hoang mang liếc Thiên Ca, thong thả ung dung đáp lại: "Tôi đương nhiên không phải tôi của bốn năm trước, so với bốn năm trước, hiện tại tôi, muốn chính là vị trị đại tỷ của giới giải trí ......
Dừng một chút, Quý Ức học ngữ khí vừa mới của Thiên Ca, cũng nhìn như giống nói giỡn, lại như là đánh trả lại: "...... Cho nên, Thiên Ca, cô nên chú ý, đừng ngày nào đó bị tôi chèn ép mất nổi bật, cướp đi vị trí đại tỷ."
Thiên Ca bị Quý Ức nói đến nghẹn, sắc mặt cứng ngắc, đáy mắt ý cười rõ ràng đã lạnh lùng rất nhiều. Cô ta đại khái sợ chính mình không làm cô mất đi tư thái, ngược lại chính mình mất đi hình tượng, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, xoay đề tài: "Tôi còn có việc khác, đi trước, tương lai có thời gian lại nói chuyện."
Chương 50: Ở nơi nhìn thấy được (10)
Quý Ức không nói chuyện, mặt mỉm cười nhìn Thiên Ca xoay người rời đi, thẳng đến khi thân ảnh cô ta hoàn toàn biến mất không thấy, sâu trong đáy mắt loát ra sự lạnh lùng lại sắc bén.
Cô cũng không phải là cùng Thiên Ca nói giỡn, cô muốn lấy lại vị trí của cô.
Quý Ức cô tuyệt không phải cái loại bị người khi dễ mà không đánh trả, ở trong từ điển của cô chỉ có bốn chữ: Có thù tất báo.
Cô tuyệt đối không cho phép Thiên Ca độc chiếm phòng làm việc(đoàn làm phim riêng) nguyên bản thuộc về cô kia, không cho cô ta quá cao ngạo mà lại không để ai vào mắt.
Cô sẽ dùng hết toàn lực, đem Thiên Ca cùng Tạ Tư Dao thiếu cô, tất cả đều làm bọn họ nhổ ra.
Mặc kệ là vị trí đại tỷ giới giải trí, hay là phòng làm việc, cũng hoặc là nói hào quang hiện tại bọn họ ...... Cô hết thảy đều phải làm mấy người họ xuống đài!
Công ty Lương đạo diễn rất gần nhà Quý Ức, lần trước về nhà, Quý Ức không cẩn thận đem hộp cơm để ở trong nhà, trong khoảng thời gian này dùng đều là dùng chung với Đường Họa Họa, cho nên cô tra khỏi công ty, đứng ở ven đường bắt xe taxi, trực tiếp trở về nhà.
Ăn xong cơm chiều, Quý Ức xem thời gian thấy còn sớm, nằm trên ghế, xem TV.
Mẹ cô cắt chút hoa quả, để ở trước mặt cô, đi theo cô nhìn TV một lát, sau đó bỗng nhiên như là nhớ tới cái chuyện gì, quay đầu hỏi Quý Ức: "Tiểu Ức, Quý Thần gần đây có khỏe không?"
Theo câu hỏi này của mẹ,bên tai Quý Ức chợt liền vang lên kí ức ngày hôm qua khi ở tong nhà của Hạ Quý Thần, không thể hiểu hắn vì sao trở mặt, ném cho cô câu nói kia: "Tôi cảnh cáo cô, về sau đừng để tôi nghe bất luận chuyện gì của tôi từ miệng cô!"
Quý Ức cầm tăm xỉa răng, động tác chọc quả táo bỗng dưng dừng lại, có điểm không muốn trả lời mẹ cô.
"Tiểu Ức?! Mẹ hỏi con có nghe không?!" Mẹ Quý Ức xem con gái nửa ngày không lên tiếng, ngữ điệu tăng thêm rất nhiều.
Quý Ức chậm rì rì đem miếng táo nuốt xuống sau, mới không tình nguyện trả lời: "Khá tốt."
Mẹ Quý nhìn ra được con gái chỉ trả lời cho có lệ:"Ây ya, dựa vào con cũng không đáng tin cậy."
Quý Ức cho rằng việc này đã qua, ai ngờ giây tiếp theo, mẹ cô lại mở miệng: "Lúc trước con ở Tô thành,dì Hạ đối với con chiếu cố như vậy, hiện tại Quý Thần ở Bắc Kinh, chúng ta cũng không thể cái gì cũng không làm. Cho nên, Tiểu Ức, không phải con cùng Quý Thần ở rất gần sao? Vừa vặn lúc con đi, đem một chút đồ ăn dinh dưỡng mà mẹ cố ý chuẩn bị cho cậu ấy, con mang qua đi."
Quý Ức theo bản năng mà cự tuyệt: "Con không biết hiện tại hắn ở nơi nào."
Dừng một chút, Quý Ức lại bổ sung: "Hơn nữa cách thức liên lạc con đều không có, vả lại ngay cả bóng dáng cậu ta con còn không thấy,đưa như thế nào ......"
Quý Ức nói còn chưa nói xong, mẹ cô liền bắt đầu cầm di động của bà, nhấn nhấn trên màn hình, sau đó di động trong tay Quý Ức "Leng keng" vang lên, cô cúi đầu, nhìn thấy là tin nhắn của mẹ, một dãy mười con số.
Cho dù mẹ không nói, cô cũng biết, đây là số điện thoại của Hạ Quý Thần.
Quý Ức hiểu mẹ mình, bà muốn làm việc gì, không ai có thể cự tuyệt, cùng với mẹ dây dưa như vậy, còn không bằng trước thuận theo ý tứ bà.
Cùng lắm thì cô đem thực phẩm dinh dưỡng trở lại ký túc xá, đưa Bạc Hà cùng Đường Họa Họa ăn......
Quý Ức tính như ý, mới vừa nghĩ tới nửa, di động trong tay cô liền bị mẹ lấy mất rồi, cô còn không có phản ứng lại đây là chuyện như thế nào, mẹ cô liền cầm di động của cô, tay mắt lanh lẹ bấm số gọi đi: "Quý Thần a,cô là Quý bá mẫu của con đây, mẹ của Tiểu Ức."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro