Cô câm miệng cho tôi
Chương 51: Cô câm miệng cho tôi(1)
Quý Ức ngồi dựa gần mẹ, xuyên thấu qua tiếng TV, cô tinh tường nghe thấy từ điện thoại truyền đến thanh âm lễ phép của Hạ Quý Thần: "Quý bá mẫu, bá mẫu khỏe."
Không biết có phải hay không Quý Ức nghe lầm, Hạ Quý Thần tiếng nói ẩn ẩn có chút khàn khàn, lộ ra vẻ suy yếu.
Mẹ cô cũng đã nhận ra, mặt quan tâm khẩn trương ra tiếng: "Quý Thần, con làm sao vậy? Thanh âm thế nào không thích hợp như vậy, sinh bệnh?"
"Không, cháu mới vừa tỉnh ngủ." Hạ Quý Thần thanh thanh giọng nói, mở miệng thanh âm như cũ ôn nhã có lễ.
"Vậy là tốt rồi......" Mẹ Quý rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền cắt chủ đề: "...... Là có chuyện này, Quý Thần, Quý bá phụ con lần trước đi công tác, lúc trở về mang theo chút đồ định dưỡng nhập khẩu, nghĩ con đang ở Bắc Kinh, vì thế muốn bác cho con một phần. Vừa đúng hôm nay Tiểu Ức về nhà, con bé không phải trọ ở gần chỗ con ở sao? Vừa lúc bác bảo con bé giúp con mang qua, con xem chừng nào thì tiện, bảo Tiểu Ức đưa qua chỗ con."
Đại khái là ngại với mẹ mình, Hạ Quý Thần không có bởi vì mẹ cô đề nghị cô hỗ trợ đưa qua đi mà lộ ra nửa điểm không vui cùng chán ghét, ngữ khí như cũ ôn nhã có lễ: "Cháu lúc nào cũng có thể."
Quý mẹ nghe Hạ Quý Thần nói như vậy, liền tự chủ trương hẹn thời gian: "Vậy ngay bây giờ nhé? Chất lượng của đồ dinh dưỡng kia có hạn thôi, miễn cho ngày mai Tiểu Ức đi học, vội nên không có thời gian."
"Cám ơn Quý bá mẫu."
"Con đừng khách khí." Quý mẹ bị thái độ lễ phép của Hạ Quý Thần làm cho vui đến cười không khép miệng được, đang chuẩn bị ngắt cuộc gọi, bỗng nhiên nhớ tới còn không có hỏi địa chỉ, lại nói câu: "Quý Thần,con gửi địa chỉ lại đây, gửi luôn vào số này nhé, đây là số điện thoại của Tiểu Ức."
Ngắt điện thoại, không tới nửa phút sau, đi động Quý Ức "Leng keng" vang lên âm báo tin nhắn đến.
Là số mẹ cô vừa mới gửi tới, trừ bỏ tên tiểu khu cùng số phòng, không còn có bất kì lời nói thừa thãi nào, đây đúng là phong cách làm việc của Hạ Quý Thần.
......................
Nếu không có mẹ cô gọi cuộc điện thoại này, Quý Ức xác định chắc chắn đem đống đồ này làm của riêng, hiện tại mẹ lại gọi cuộc gọi này, nếu cô là thật đem đồ này cất đi, không chừng khi nào Hạ Quý Thần cùng mẹ mình gặp mặt, nhắc tới chuyện này, đến lúc đó biết cô không đưa đồ đến, xác định rằng mẹ sẽ xé xác cô, cho nên Quý Ức dù không tình nguyện, cô vẫn là chỉ có thể lựa chọn căng da đầu dựa theo địa chỉ Hạ Quý Thần gửi tới, đi tới nhà hắn.
Nơi Hạ Quý Thần ở chính là tiểu khu xa hoa, thái độ phục vụ cho giới thượng lưu đạt tới trình độ cao nhất. Sau khi Quý Ức đến tiểu khu Hạ Quý Thần,cô nhìn quanh rồi đi tới trung tâm toà nhà, muốn đem đồ gởi lại nơi quản lý để Hạ Quý Thần tự mình tới lấy.
Trung tâm quản lý có quy định, cần phải có sự đồng ý của chủ căn hộ, mới có thể gởi lại đồ, nhân viên công tác nghe xong Quý Ức trình bày, xem xét thời gian liền gọi cho Hạ Quý Thần, mặc kệ trong nhà là máy bàn hay di động, gọi rất nhiều lần, đều không người tiếp nghe, cuối cùng nhân viên công tác chỉ có thể xin lỗi cự tuyệt Quý Ức gửi lại đồ.
Quý Ức xách theo mấy túi thực phẩm dinh dưỡng, từ trung tâm đi ra, đấu tranh một lát, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ hướng về phía tầng 16 nơi ở của Hạ Quý Thần đi lên.
Chương 52: Cô câm miệng cho tôi(2)
Đến tầng của Hạ Qúy Thần, Qúy Ức do dự một lát mới giơ tay lên nhấn chuông.
Chuông vang lên hồi lâu, mãi tới khi không có người mở cửa mới ngừng.
Hạ Qúy Thần không ở nhà? Không phải chứ? Mẹ cô rõ ràng đã nói với hắn là tối nay cô tới nhà hắn ... Qúy Ức nhíu mày, lần nữa giơ tay lên bấm chuông.
Giống như lúc nãy, chuông vang lên lại thôi, vẫn không có dấu hiệu có người mở cửa.
Chẳng lẽ có là chuyện gì gấp nên Hạ Qúy Thần tạm thời ra ngoài?
Qúy Ức trầm tư một lúc, như vậy cũng tốt, ngày mai cô gửi chuyển phát nhanh cho hắn, đến lúc mẹ cô hỏi thì nói cô vội lên lớp, không có thời gian đi lần hai.
Nghĩ vậy, Qúy Ức xách túi đồ quay trở lại thang máy, vừa nhấn nút mở cửa thang máy phía sau liền truyền đến tiếng mở cửa.
Qúy Ức hít sâu một chút mới chậm rãi quay đầu lại.
Cửa phòng của Hạ Qúy Thần đang đóng kín giờ lại hé ra một chút.
Cũng không biết người mở cửa đang chần chừ chuyện gì, một lát sau mới mở hẳn cửa ra.
Hạ Qúy Thần mặc một thân áo ngủ màu xanh da trời, Qúy Ức thấy tóc hắn hơi tán loạn, bộ dạng mới tỉnh ngủ hệt như mẹ cô nói, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hắn im lặng mà nhìn cô.
Qúy Ức không đến gần hắn mà đứng cách tầm một mét, cũng không ngẩng đầu, trực tiếp đưa túi đồ tới trước mặt hắn nói nhanh: "Mẹ tôi kêu mang cho anh!"
Chờ ước chừng hơn một phút, thấy Hạ Qúy Thần không đưa tay lấy, liền khom người đặt túi đồ trên mặt đất: "... Thời gian không còn sớm, tôi đi trước."
Nói xong, Qúy Ức liền xoay người, vội vàng đi về phía thang máy.
Bởi vì Hạ Qúy Thần đứng ở đằng sau nên động tác ấn thang máy của Qúy Ức có phần luống cuống.
Cô một mặt nhìn con số thang máy đang nhảy, mặt khác lại cầu nguyện thang máy nhanh nhanh lên một chút, lúc thang máy chuẩn bị đến tầng của Hạ Qúy Thần phía sau liền truyền đến âm thanh "bịch" một cái.
Qúy Ức theo bản năng quay đầu, chỉ thấy Hạ Qúy Thần lúc nãy còn đứng ở cửa giờ đã nằm trên mặt đất.
Qúy Ức lúc này mới nhìn rõ, sắc mặt của hắn không phải do ánh đèn dọi vào nên nhìn tái nhợt mà cơ bản một chút máu đều không thấy.
Hắn không phải đi ngủ mà là bị bệnh?
Tiếng cửa thang máy vang lên đem lực chú ý của Qúy Ức đặt trên người Hạ Qúy Thần dời đi, cô vừa quay đầu liền thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Chương 53: Cô câm miệng cho tôi(3)
Quý Ức nhìn chằm chằm thang máy một hồi mới quay lại nhìn Hạ Qúy Thần. Người hắn không có chút sức sống nào đang nằm trên mặt đất,sắc mặt tái nhợt... Không biết nên làm thế nào, đến khi thang máy không có người đi vào chuẩn bị đóng lại cô mới lấy tay chặn thang máy lại.
Cửa thang máy lần nữa mở ra,Qúy Ức cắn chặt răng bước chân vào thang máy.
..Cô thật sự không muốn có liên quan gì đến hắn....
Cô rất sợ chính mình nhìn Hạ Qúy Thần liền mềm lòng mà thay đổi quyết định, một mực nhìn chằm chằm số tầng trệt, nhanh chóng ấn số mà đóng cửa lại.
Thang máy một đường xuống thẳng tầng trệt. Cửa vừa mở, Qúy Ức liền vội vã chạy ra ngoài, đến khi cách xa căn hộ của Hạ Qúy Thần cô mới đi chậm lại.
Hắn cùng cô sớm đã không có quan hệ, huống chi hắn còn mong cô mãi mãi không xuất hiện ở trước mặt hắn, cho nên hắn thế nào cũng không liên quan đến cô..
Quý Ức vừa nghĩ vừa lắc lắc đầu, muốn đem hình ảnh Hạ Qúy Thần ngã trên mặt đất quăng ra khỏi đầu.
Hắn nói cả đời này không muốn cô xuất hiện trước mặt hắn, hắn còn nói không muốn nghe thấy bất kì việc gì liên quan đến hắn từ miệng cô...
Cho nên cô không nên bị hắn ghét bỏ còn không biết xấu hổ chạy đến bên cạnh hắn ...
.. Nhưng tối hôm trước cô đau bụng té xỉu trên đường cái... là hắn đưa cô về ...
Qúy Ức đi gần đến cửa tiểu khu, bước chân chợt dừng lại.
Cô mím chặt môi, nhìn chằm chằm con đường phía trước, tay nắm thành quả đấm..
Nhờ Đường Họa Họa, cô biết được Hạ Qúy Thần và Lâm Nhã không phải quan hệ bạn bè trai gái, cũng biết tối đó Hạ Quý Thần đưa cô về nhà không phải vì Lâm Nhã. Nguyên nhân vì cái gì cô không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ, nhưng cô nợ hắn một cái ân tình..
Nghĩ đến đây, Qúy Ức xoay người lựa chọn quay lại chỗ Hạ Qúy Thần.
Bước ra khỏi thang máy, Qúy Ức hít sâu một hơi mới đi đến chỗ Hạ Qúy Thần. Cô khom người nhấc cánh tay hắn lên, cách một lớp quần áo cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng kinh người, đầu ngón tay run run một chút, lấy hết sức lực kéo hắn vào trong phòng.
Căn hộ của Hạ Qúy Thần có 2 tầng, lần trước đến rồi nên Qúy Ức biết phòng ngủ của hắn ở trên lầu 2, nhưng sức lực của cô có hạn, khả năng đưa hắn lên lầu là không thể.
Lầu 1 lại không có phòng ngủ, lần trước cũng không thấy Thím Trương ở lại. Qúy Ức nhìn quanh một vòng phát hiện phòng tập yoga có đệm rất sạch sẽ liền đưa Hạ Qúy Thần vào trong,
Quý Ức đem hộp thức ăn vào trong phòng rồi mới đóng cửa đi lên lầu.
Cửa phòng ngủ của Hạ Qúy Thần không đóng, cô vừa nhìn vào liền thấy thuốc rớt lung tung trên mặt đất.
Chắc hẳn do Hạ Qúy Thần đột nhiên khó chịu, tự mình tìm thuốc ... Qúy Ức đầu tiên ôm chăn ra khỏi phòng, sau đó nhặt toàn bộ thuốc bỏ vào trong hộp rồi mang xuống lầu.
Chương 54: Cô câm miệng cho tôi(4)
Qúy Ức đắp chăn cho Hạ Qúy Thần, sau đó ngồi xuống mở hộp đựng thuốc tìm lấy nhiệt kế đặt vào nách Hạ Qúy Thần.
Lúc cô rút tay lại, đầu ngón tay vô tình lướt qua ngực Hạ Qúy Thần, vẫn giống như bốn năm trước, bờ ngực hắn rắn chắc, cơ ngực mạnh mẽ, ấm áp.
Trong đầu Qúy Ức thoáng qua hình ảnh cô và hắn triền miên lúc trước, cả người run lên, vội vàng rụt tay về, lấy tay chà trên áo nhiều lần đến khi trên tay có cảm giác hơi đau mới ngừng lại.
Trong lúc đo nhiệt độ cho Hạ Qúy Thần, Qúy Ức mở hộp đựng thuốc định lấy thuốc hạ sốt, lại nhớ ra chưa có lấy nước.
Cô đứng dậy đi xuống lầu, vào phòng bếp rót một ly nước ấm rồi trở về.
Qúy Ức đặt ly nước trên thảm, để tránh đụng chạm tới người Hạ Qúy Thần lần nữa, cô cẩn thận mà từ từ rút nhiệt kế ra.
Hạ Qúy Thần sốt cao gần 40 độ.
Quý Ức để nhiệt kế xuống, vội vàng cho Hạ Qúy Thần uống thuốc. May là Hạ Qúy Thần vẫn có chút ý thức, tuy nước ở miệng chảy ra không ít nhưng thuốc vẫn nuốt hết vào trong.
Trong sách hướng dẫn có viết, sau bốn tiếng đồng hồ nếu người bệnh không hạ sốt thì tiếp tục cho uống thuốc một lần nữa.
Nếu có thể lựa chọn, Qúy Ức thật không muốn ở trong cùng một phòng với Hạ Qúy Thần, may nhờ bị bệnh nên nãy giờ Hạ Qúy Thần đều ngủ, cô mới thả lỏng một chút.
Trời dần dần tối.
Quý Ức nhìn chăm chú điện thoại di động thật lâu, mắt cũng có chút mệt mỏi liền ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài mở đèn, cửa sổ sát đất trở thành một chiếc gương, cô nhìn thấy rõ ràng hình ảnh Hạ Qúy Thần trên cửa sổ.
Quý Ức nhìn chằm chằm mặt Hạ Qúy Thần một lúc lâu mới đem tầm mắt rời đi, trên mặt Qúy Ức không có nhiều biến hóa nhưng đáy mắt lại lộ chút bi thương.
Quý Ức đặt đồng hồ báo thức, sau bốn tiếng Hạ Qúy Thần vẫn sốt cao như cũ, cô cho hắn uống thêm một lần thuốc nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, Qúy Ức thức dậy sớm. Buổi trưa lại đi gặp đạo diễn Lương nên không có thời gian nghỉ trưa. Sau 12 giờ, cô dần dần có chút không tỉnh táo.
Cô vốn nghĩ chờ Hạ Qúy Thần giảm sốt liền rời đi nhưng khi đưa tay sờ lên trán hắn kiểm tra vẫn thấy nóng sốt.
Chờ một lát, đôi mắt cô cứ díu lại, ngồi trên giường dựa lưng vào tường ngủ gà ngủ gật. Trong lúc mơ mơ màng màng lại sờ trán Hạ Qúy Thần lần nữa, thấy không nóng như lúc nãy mới thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ ngợi liền ngủ say.
Dần dần, cả người Qúy Ức nghiêng ngã xuống giường, cô mơ màng tỉnh. Không có đau đớn gì mà lại có một luồng ấm áp từ dưới thân truyền đến, cô đổi tư thế thoải mái, chìm dần vào giấc ngủ.
...
Hạ Qúy Thần trong giấc mộng cảm thấy nơi khuỷu tay của mình có một cơ thể mềm mại, mùi hương quen thuộc không ngừng bay vào mũi hắn.
Chương 55: Cô câm miệng cho tôi(5)
Mấy năm nay, trong giấc mơ của hắn không biết xuất hiện bao nhiêu lần cảnh tượng như vậy, chỉ có ở trong mơ hắn mới dám nghĩ rằng cô đang ở cạnh hắn.
Hạ Qúy Thần không dám cử động, chỉ sợ động một cái thì cơ thể mềm mại cùng mùi hương quen thuộc sẽ hóa thành mây khói biến mất không bóng dáng như mọi lần.
Hạ Qúy Thần duy trì một tư thế không biết bao lâu, thấy người trong tay hơi động một chút, trong mơ nhưng cảm giác giống y như thật.
Không biết bởi vì lạnh nên Qúy Ức tìm chút ấm áp hay là do tư thế nằm không thoải mái mà cô lăn qua lăn lại.
Quý Ức cử động khiến người cô và Hạ Qúy Thần dựa vào nhau càng gần, cuối cùng cả người cô đều chặt chẽ dán trên người hắn, thậm chí tay còn ôm eo Hạ Qúy Thần.
Hạ Qúy Thần ngửi thấy mùi hương càng ngày càng rõ, mặt Qúy Ức hướng về phía cổ của Hạ Qúy Thần, hơi thở không ngừng phun ra mang cho hắn từng đợt tê dại cùng kích thích khiến hắn không khống chế được, cơ thể bắt đầu có phản ứng.
Qúy Ức còn thường xuyên thay đổi tư thế, cả người cô cọ sát người Hạ Qúy Thần, khiến đốm lửa trong người hắn bốc cháy càng ngày càng lớn, mặc dù đang mơ mơ màng màng hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thật vất vả mới giảm được bây giờ lại từng chút một tăng lên.
Hô hấp Hạ Qúy Thần trở nên dồn dập, tim đập nhanh không khống chế được, lúc Qúy Ức vẫn còn đang động đậy, Hạ Qúy Thần liền xoay người một cái, ôm chặt Qúy Ức vào lòng.
Tư thế ngủ như vậy quá mức ái muội, lưng Qúy Ức dán vào ngực Hạ Qúy Thần, cặp mông vừa lúc chống đỡ ngay bụng hắn, tiếp xúc thân mật như vậy khiến cho cơ thể hắn phản ứng ngày càng mãnh liệt.
Trong khoảng thời gian hắn và cô không gặp nhau, không phải chưa bao giờ hắn có giấc mơ như thế này, chỉ là mỗi lần cảm giác của hắn đạt tới cực hạn không nhẫn nhịn được mà cúi người hôn xuống thì mọi thứ đều tan biến.
Hạ Qúy Thần nghĩ mình đang nằm mơ, mặc dù nhẫn nhịn rất khó chịu nhưng vì muốn khoảnh khắc này kéo dài thêm nên hắn kéo căng thân thể, nhắc nhở chính mình không nên lộn xộn.
Dù đang ở trong mơ, Hạ Qúy Thần vẫn cảm giác được mình chật vật như thế nào, cũng chỉ trong mơ mới có can đảm cùng cô thân mật. Hắn biết rõ mơ rồi cũng sẽ tỉnh, lúc tỉnh lại cả người sẽ có bao nhiêu khổ sở. Tuy vậy cũng không bỏ được việc hôm sau lại mơ lại giấc mơ như thế, hắn sẽ lại được ôm cô trong vòng tay...
Không biết có phải do hắn ôm cô duy trì một tư thế không đổi hay không mà cô có vẻ không thoải mái, hơi động đậy nửa người dưới một chút, khiến hắn mất kiểm soát suýt nữa xoay người đặt cô dưới thân. Hắn giữ tay cô lại, ghé sát tai thì thầm một câu: "Đừng cử động, nếu lại cử động, tôi cũng không dám cam đoan không làm gì với em đâu."
Cô đúng là không có cử động nữa.
Bởi vì tay Hạ Qúy Thần dùng sức, hai người tiếp xúc càng chặt chẽ, cách một lớp quần áo hắn vẫn cảm nhận được đường cong mềm mại, vần tưởng tượng ra làn da trắng mịn của cô.
Chương 56: Cô câm miệng cho tôi(6)
Cuối cùng, Hạ Qúy Thần không khống chế nổi chính mình, cách một lớp quần áo, bắt đầu vuốt ve eo Qúy Ức.
Người Qúy Ức co rúm lại một chút, giống một đêm bốn năm về trước, eo của cô bị Hạ Qúy Thần chậm rãi vuốt ve mà trở nên càng nhạy cảm, xoay eo tránh đi.
Qúy Ức có phản ứng khiến đầu óc Hạ Qúy Thần mơ mơ hồ hồ. Hắn không biết ruốt cuộc mình đang nằm mơ hay là hiện thực. Giờ đối với hắn dù mơ hay thực cũng không quan trọng, hắn chỉ biết, chỉ một chút đụng chạm nhẹ nhàng như vậy chính là mê hoặc rất lớn đối với hắn. Một chút vậy căn bản không thể thỏa mãn hắn, vì thế hắn yêu cầu càng nhiều hơn, đưa tay dọc theo quần áo của Qúy Ức dời lên đặt ở trên ngực của cô.
Cô giống như có phản ứng, lại cũng giống như không có. Hạ Qúy Thần không có để ý nhiều, chỉ thuận theo cảm xúc của chính mình, đem tay thăm dò vào bên trong quần áo của Qúy Ức.
Da thịt dị thường mềm mại, cùng với một đêm bốn năm trước giống nhau như đúc khiến Hạ Qúy Thần đắm chìm. Không nhịn được, lực đạo vuốt ve da thịt Qúy Ức lại tăng thêm một chút. Hô hấp Hạ Qúy Thần lúc nhanh lúc chậm, môi hắn hôn một đường từ tóc xuống trán, mũi, rồi dừng lại ở môi của Qúy Ức.
Sợ chỉ là mơ, Hạ Qúy Thần không dám dùng sức chỉ ma sát rất nhẹ, một luồng điện mãnh liệt đánh úp vào người hắn. Lúc hắn chuẩn bị hôn sâu thêm một chút, cô đột nhiên quay mặt tránh đi khóe môi của hắn.
Hạ Qúy Thần căn bản không có chú ý, cảm giác chân thật như vậy đáng lẽ sẽ không xuất hiện trong mơ, hắn xoay người đè lên người Qúy Ức, lần nữa cúi đầu dùng sức ngăn chặn môi của cô.
Nụ hôn của Hạ Qúy Thần mang theo sự nóng bỏng, sốt ruột, đưa tay bắt đầu cởi quần áo của Qúy Ức.
Quý Ức giãy dụa tìm mọi cách ngăn cản Hạ Qúy Thần. Sức lực của cô không bằng hắn, hắn dễ như trở bàn tay tránh né tay của cô, một tay kiềm chế hai tay cô, một tay vẫn vuốt ve da thịt mềm mại.
Quý Ức giãy dụa mãnh liệt, chân bắt đầu đạp lung tung, ngọ nguậy đầu khiến cho nụ hôn của Hạ Qúy Thần rơi vào khoảng không.
Ở trong mơ cô cũng chạy trốn hắn như vậy hay sao?
Đáy lòng Hạ Qúy Thần thắt lại, không cởi bỏ từng nút áo của cô nữa mà dùng sức, đem quần áo của cô xé thành hai mảnh. Sau đó dùng một tay giữ gáy cô, lần nữa ngăn chặn đôi môi của cô, tay còn lại tùy ý vuốt ve trên cơ thể của cô.
Trong mơ mơ màng màng, Hạ Qúy Thần dường như nghe thấy âm thanh nghẹn ngào nức nở của cô. Hắn cho rằng mình bị ảo giác nên không quá để ý. Cô kháng cự, cả người xoay tới xoay lui, lực đạo ngày càng lớn khiến hắn có chút buồn bực lại có chút hờn dỗi. Hắn như trừng phạt, ở trên da thịt trắng nõn của cô vẽ lên từng dấu hôn đỏ thắm, càng mút mạnh, từng đóa hoa trải đầy trên thân thể trắng nõn.
Chương 57: Cô câm miệng cho tôi(7)
Thời điểm Hạ Qúy Thần vừa tiến vào, bên tai bỗng truyền đến tiếng kêu đau đớn tột cùng khiến hắn dừng động tác.
Tiếng kêu vang lên bên tai kéo ý thức của Hạ Qúy Thần trở lại. Mãi tới lúc này hắn mới cảm nhận được bả vai của mình có chút đau đớn, giống như bị móng tay của ai đó cào cấu. Hạ Qúy Thần hơi nhăn mày, sau đó liền nghe được âm thanh nghẹn ngào quen thuộc truyền đến: "Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!".
Hai đầu lông mày của Hạ Qúy Thần nhăn lại, vẫn duy trì tư thế ban đầu, chậm chạp không có phản ứng.
Âm thanh phản kháng của nữ nhân còn đang quanh quẩn bên tai, móng tay không ngừng cào cấu khiến bả vai của Hạ Qúy Thần chảy máu. Máu chảy xuống chậm rãi làm hắn cảm thấy hơi ngứa, lúc đó mới ý thức được mà giật mình, liền chậm chạp ngẩng đầu nhìn xuống dưới.
Đập vào mắt Hạ Qúy Thần là khuôn mặt trắng bệch của Qúy Ức, hắn lúc này mới chậm chạp phản ứng, những việc hắn cảm thấy nãy giờ đều không phải là mơ.
Tầm mắt Hạ Qúy Thần dừng lại trên người Qúy Ức, đại khái lúc hôn hắn hơi dùng sức nên môi của cô có chút sưng đỏ. Vừa rồi cô lại giãy dụa kịch liệt, mồ hôi ra nhiều, đầu tóc đều ướt, dính lên trên cần cổ trắng nõn. Sau lại chậm rãi nhìn xuống ngực của cô, phát hiện tư thế của hai người lúc này, môi hắn khẽ động.
Hắn ... hắn cư nhiên trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lại đi cưỡng bức cô.
Hạ Qúy Thần còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo lại, Qúy Ức nằm phía dưới nhận ra Hạ Qúy Thần đã dừng động tác, lại không có phòng bị, liền vươn tay dùng sức đẩy hắn ra.
Thoát khỏi sự kiềm chế của Hạ Qúy Thần, Qúy Ức cơ hồ không có một chút do dự liền lấy quần áo bị Hạ Qúy Thần xé thành hai mảnh, miễn cưỡng che đậy thân thể, liên tục lui về phía sau giữ khoảng cách.
Hạ Qúy Thần bị đẩy, cả người lay động hai cái. Sau đó hắn mới phát hiện mình đang ở trong phòng tập thể thao, phía dưới hắn là thảm tập yoga cùng chăn ở trên phòng ngủ.
Hạ Qúy Thần nhớ rõ, tối hôm qua hắn nhận được điện thoại của bác gái nói muốn đưa thức ăn cho hắn, hắn có chút khó chịu nên miễn cưỡng ứng phó đôi ba câu, cũng không có nghe rõ ràng. Xong liền đi ngủ, càng ngủ càng thấy nặng nề, hắn ý thức được cả người mình nóng ran, muốn xuống giường tìm thuốc, lúc này lại mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa. Hắn tốn rất nhiều sức lực mới từ trên lầu đi xuống mở cửa, còn chưa thấy rõ ràng ai là người gõ cửa, rốt cuộc chống đỡ không nổi liền hôn mê bất tỉnh...
Cho nên tối hôm qua, người gõ cửa là cô?
Ý thức của Hạ Qúy Thần dần dần thanh tỉnh, ánh mắt lần nữa chậm rãi dừng ở trên người của Qúy Ức.
Chương 58: Cô câm miệng cho tôi(8)
Sắc mặt cô tái nhợt như cũ, có lẽ bị hắn dọa sợ nên cả người run run, thoạt nhìn có chút đáng thương. Lông mi của cô hơi ướt, hẳn là vừa mới khóc.
Ngực Hạ Qúy Thần cảm thấy đau giống như bị thứ gì đâm vào.
Hắn theo bản năng muốn xin lỗi cô nhưng mở miệng mấy lần đều không nói nên lời.
Cô vừa mới khóc, nước mắt vẫn còn dính trên mi, ngưng tụ lại, thật nhanh rớt xuống đất.
Giọt nước mắt kia khiến tim Hạ Qúy Thần trùng xuống, dường như muốn đem trái tim hắn xé nát. Hắn nuốt nước miếng, khom người nhặt quần áo lên nhanh chóng mặc vào, sau đó cất bước hướng về phía Qúy Ức.
Hạ Qúy Thần đi chưa được hai bước, Qúy Ức nhận ra hắn đang đến gần, đáy mắt tràn đầy phòng bị.
Hắn đi tới chỗ này làm gì? Đừng nói là cô tới gần hắn, ngay cả chuyện của hắn hắn cũng không muốn nghe thấy từ miệng cô phát ra ...Vừa nãy trong lúc mơ mơ màng màng, hắn suýt nữa muốn cô ... Hình ảnh bốn năm trước liền hiện lên trong đầu của Qúy Ức, mối tình đầu của cô chưa có bắt đầu đã bị dập tắt, trong ngõ nhỏ cô bị hắn xé rách quần áo hết sức nhục nhã ... Hắn lại muốn nhục mạ cô nữa sao?
Nghĩ đến đây, Qúy Ức không do dự thốt lên: "Anh đừng tới đây."
Bước chân của Hạ Qúy Thần hơi dừng lại, qua hai giây lại tiếp tục đi về phía Qúy Ức.
"Giống như anh nói, đừng tới gần tôi". Lúc Hạ Qúy Thần bước gần tới, Qúy Ức tùy tiện chụp lấy cuốn tạp chí ném về phía Hạ Qúy Thần. "Hạ tiên sinh, tôi nói cho anh biết, hôm qua nếu không phải mẹ tôi bắt tôi mang đồ tới cho anh thì tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Do hai ngày trước anh giúp tôi, tôi không muốn mắc nợ, lại đúng lúc nên tôi muốn hai chúng ta thanh toán cho xong, mới bất đắc dĩ mà ở lại. Vì thế mong anh cách xa tôi một chút."
Tạp chí ném trúng đùi làm bước chân của Hạ Qúy Thần dừng lại.
Hạ tiên sinh, thanh toán xong ... Cô luôn luôn có thể dùng từ ngữ đơn giản, dễ như trở bày tay khiến tim hắn đau đớn.
Hạ Qúy Thần gắt gao cắn chặt răng, nhắc nhở chính mình không để ý lời nói của cô, bước nhanh về phía trươc.
Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay muốn giúp cô lau đi nước mắt, nhưng tay của hắn còn chưa chạm đến cô đã bị cô dùng sức hất ra, cô giống như con sư tử nhỏ hét lên: "Đừng đụng lung tung vào người tôi."
Cô dùng sức rất lớn. Rõ ràng là đụng tay, nên đau là tay hắn nhưng tim hắn lại đau đớn.
Hắn cực lực đem cảm xúc áp xuống, nhẫn nhại lần nữa đưa tay lên. Hắn còn chưa có nói gì với cô, giọng nói sắc bén của cô đã truyền đến: "Tôi đã nói là anh đừng đụng lung tung vào người tôi."
"Hạ tiên sinh, tôi nghĩ trong lòng anh còn nhớ rõ, bốn năm trước, tôi và anh đã nói gì ..."
Bốn năm trước, hắn và cô đã nói gì ...
Câu nói vô cùng đơn giản lại khiến cả người Hạ Qúy Thần như bị điểm huyệt.
Đáy mắt Hạ Qúy Thần đang an tĩnh mà thâm thúy, trong nháy mắt lại bùng lên cảm xúc mãnh liệt.
Chương 59: Cô câm miệng cho tôi(9)
Tay Hạ Qúy Thần nắm lại thành quyền, bởi vì dùng sức khiến mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
"... Mặc kệ là bốn năm trước hay là bây giờ, đáy lòng anh rất rõ ràng, tôi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc ..."
Quý Ức không để ý Hạ Qúy Thần có điểm khác thường, vẫn tiếp tục nói, chỉ là cô mới nói được một nửa, Hạ Qúy Thần biết tiếp theo cô muốn nói gì liền phản ứng mãnh liệt: "Câm miệng!"
Qúy Ức đang nói dở, nghe Hạ Qúy Thần quát lên bỗng ngừng lại một chút.
Cả người Hạ Qúy Thần tràn đầy sát khí khiến người ta sợ hãi, đáy mắt Qúy Ức tràn ngập khiếp sợ nhưng qua vài giây lại tiếp tục mở miệng, chỉ là giọng điệu không có khí thế như lúc nãy: "Anh vì cái gì không cho tôi nói? Anh hẳn cũng biết đêm bốn năm trước, tôi uống nhiều rượu ..."
"Tôi nói cô câm miệng". Cô không nhắc đến chuyện bốn năm trước còn đỡ, nhắc đến chuyện bốn năm trước lại khiến Hạ Qúy Thần càng ngày càng tức giận, mở miệng thanh âm chỉ toàn sự lạnh lẽo cùng tàn nhẫn.
Âm thanh của Qúy Ức nhỏ dần nhưng cũng không có dừng lại: " ...Tôi nói là ..."
"Cô câm miệng cho tôi! Câm miệng! Cô có nghe thấy không? Câm miệng cho tôi!" Hạ Qúy Thần tức giận muốn điên lên, hắn là đang sợ, sợ từ trong miệng cô lần nữa nghe lại chuyện của bốn năm trước. Cả người hắn run run, liên tục quát lên. Thấy cô vẫn muốn nói tiếp,hắn dường như mất hết lí trí, không chút lưu tình bước nhanh qua chỗ của cô.
Quý Ức sợ đến mức nhắm hai mắt lại, miệng cũng không nói nữa.
Hạ Qúy Thần nắm tay, nện thật mạnh ở trên vách tường, xẹt qua bên tai của Qúy Ức.
Cùng với tiếng "Đông" phát ra, máu từ tay của Hạ Qúy Thần chảy ra rớt xuống trên vai Qúy Ức. Cảm giác được chất lỏng sền sệt, cả người cô run run, hoàn toàn không phát ra âm thanh.
Trong phòng an tĩnh mấy giây, Hạ Qúy Thần liền vươn tay về phía cằm của Qúy Ức, đem mặt cô nâng lên đối diện với hắn.
Đáy mắt hắn hiện đầy tơ máu, có chút dọa người.
Hạ Qúy Thần nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Cô không xứng cùng tôi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cô cho rằng cô là cái gì? Nếu không phải hôm qua cô nằm bên cạnh tôi, cô nghĩ tôi sẽ chạm vào cô?"
"Tôi nói cho cô biết, cái kia chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông!"
Chung quy vẫn không thể tránh được, cô vẫn phải nghe hắn nói những lời nhục mạ.
Cũng không quan trọng, dù sao cô nghe xong là có thể rời đi, cô cũng không phải chưa từng nghe qua ...
Quý ức an ủi chính mình, nhắc nhở bản thân không cần để ý Hạ Qúy Thần nói gì, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên mặt.
Biểu tình của cô như vậy càng chọc giận Hạ Qúy Thần, hắn bóp cằm Qúy Ức, từng câu từng chữ nói ra ngày càng tàn nhẫn.
"Xem ra tôi vẫn còn may mắn, vào thời điểm mấu chốt cô khiến tôi tỉnh lại, nếu như tôi mơ mơ màng màng không biết gì mà ngủ với cô thì thật là ghê tởm!"
"Loại người bẩn thỉu như cô, bốn năm trước chạm qua đã đủ khiến tôi buồn nôn!"
Chương 60: Cô câm miệng cho tôi(10)
Ghê tởm, bẩn thỉu, buồn nôn ...
Từng câu từng chữ như đao nhọn hướng về phía tim Qúy Ức đâm tới.
Sắc mặt cô trắng bệch, cô đưa tay dùng sức giữ chặt vạt áo, khống chế sự run rẩy.
Cô chung quy vẫn tính sai, cho rằng chỉ cần làm bộ như không nghe thấy sẽ không bị hắn nói đến tổn thương. Cũng không nghĩ đến, lời nói của hắn lại chọc trúng chỗ đau của cô.
Nhưng cho dù như thế, cô cũng không muốn hắn thấy bộ dáng chật vật của cô.
Qúy Ức rũ mi mắt, che lấp cảm xúc nơi đáy mắt, nhắc nhở chính mình không cần nghe lời của hắn mà đau lòng.
Giống như đêm bốn năm trước, cô chạy tới tỏ tình cùng hắn, hắn nói toàn những lời khó nghe nhưng cô vẫn duy trì một bộ dáng không đau không ngứa.
Qúy Ức như vậy càng kích thích Hạ Qúy Thần, khiến hắn đánh mất lí trí, càng điên cuồng tổn thương cô.
"Chẳng qua bốn năm trước còn tốt, là lần thứ hai của cô, nếu không phải là lần thứ hai của cô, tôi chẳng những chán ghét mà còn ngại dơ, vì là lần thứ hai của cô, tôi ..." Hạ Qúy Thần cố tình nhắc đi nhắc lại ba chữ "lần thứ hai", hắn biết đây là chỗ đau nhất của cô, cô đau hắn cũng đau. Đúng như hắn nghĩ, nghe đến đây, sắc mặt cô tái nhợt không còn một giọt máu, trong mắt ầng ậng nước mắt. Lời vừa đến khóe môi liền nuốt trở lại, không khí trong nhà an tĩnh có chút quỷ dị.
Hắn có thể nghe rõ hô hấp của cô.
Hạ Qúy Thần nhìn chằm chằm mặt của Qúy Ức một lúc, đột nhiên cảm thấy cả người không có chút sức sống.
Giống như đêm bốn năm trước, hắn biết chính mình lại nói sai rồi.
Hắn biết, cho dù hắn lại nói sai, cô cũng không có để ý.
Lực đạo nắm cằm Qúy Ức giảm dần, tay Hạ Qúy Thần từ từ rời đi.
Hạ Qúy Thần chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm Qúy Ức đang cuộn người ngồi xổm trên đất một lát, sau đó im lặng mà quay đầu ra chỗ khác.
Ánh sáng ngoài cửa sổ phá lệ tươi đẹp, mắt Hạ Qúy Thần có chút mệt mỏi.
Loại mệt mỏi xưa nay chưa từng có quét qua khiến hắn cực kì mệt, ngay cả âm thanh phát ra cũng đặc biệt mệt mỏi: "Cô cút cho tôi!"
Cô so với trong tưởng tượng của hắn vô cùng quật cường, quần áo của bị xé nát nhưng trong khoảnh khắc hắn vừa nói xong, cô thật sự đứng lên rời đi.
Giống như chỉ có lúc này cô mới nghe thấy hắn nói... Hạ Qúy Thần tức giận, cũng không có nhìn qua Qúy Ức, trực tiếp vượt qua cô bước ra khỏi phòng tập thể thao.
Hắn hiểu tính của cô, hắn không còn trong phòng cô cũng không ngu ngốc ở lại trong nhà của hắn, cho nên lúc vừa bước ra hắn thuận tiện đem cửa khóa trái lại nhốt cô trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro