Cám ơn cô đã hào phóng như vậy!
Chương 21: Cám ơn cô đã hào phóng như vậy! (1)
Cám ơn?
Đáy lòng Hạ Quý Thần liền toát ra một cỗ lửa giận, hận không thể bóp chế cô gái trước mắt này. Con ngươi của hắn kịch liệt co lại, ngay cả đầu ngón tay hắn đang nắm tay cô cũng đang bắt đầu phát run.
Hắn hung hãn nhìn khuôn mặt mềm mại của cô một lúc lâu, giống như tức giận đến mức tận cùng, bỗng dưng cười nói: "Cám ơn tôi, tôi có cái gì mà cô phải cám ơn tôi?"
"Nếu như tôi nhớ không nhầm, bốn năm trước, cô cùng tôi ngủ, tôi cho cô tiền nhưng cô không nhận!"
"Cho nên tôi mới là người phải cám ơn mới đúng!"
Vừa nói Hạ Quý Thần lại cười lạnh một tiếng. Nhìn ánh mắt hốt hoảng của cô, chính bản thân hắn cũng không rõ vì sao lại nói những lời cay nghiệt như vậy. Trước đó rõ ràng là trong đầu không có nghĩ muốn nói những lời cay nghiệt cùng khinh bỉ cô như vậy...
"Cảm ơn cô đã hào phóng như vậy! Đã miễn phí tặng lần đầu tiên của mình cho tôi!"
Quý Ức cảm thấy như bị ai đó cầm dao đâm vào người vậy, máu chảy đầm đìa, trên mặt thoáng chốc trắng bệch không còn giọt máu nào.
Tay cô nắm lại thành quyền.
Cô dùng sức bấm thật mạnh vào lòng bàn tay mới miễn cưỡng ổn định lại tâm tình của mình...
Cô vừa cố gắng ép lại nước mắt vừa Hạ Quý Thần. Sắc mặt hắn vẫn không có thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng vẫn lẳng lặng xa cách như thế.
Cô thật ra cũng không muốn nhìn hắn, cũng không dám động đậy dù chỉ một chút. Cô sợ chính mình động đậy một cái nước mắt giấu nơi đáy mắt sẽ tràn ra ngoài.
Hai người không ai nói gì, lẳng lặng đối mắt. Bầu không khí nơi hành lang trở nên có chút ngưng trệ.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động trong túi Quý Ức bỗng nhiên vang lên, trong không gian an tĩnh tiếng chuông vang lên đặc biệt chói tai. Hạ Quý Thần như là chợt bừng tỉnh, sự kiềm chế của hắn đối với cô chợt buông lỏng, sau đó lui về phía sau một bước xoay người lạnh lùng mà rời đi.
Quý Ức cắn thật chặt hàm răng, một mực chờ đến khi tiếng bước chân của Hạ Quý Thần ở bên tai biến mất, nhìn cũng không thấy bóng dáng nữa, cô mới không để ý hình tượng dựa vào vách tường, cả người từ từ trượt xuống.
Tiếng chuông điện thoại di đông vẫn còn không ngừng vang lên, Quý Ức phải đợi đến khi tâm trạng mình thoáng dịu đi một chút mới run rẩy đưa tay lấy điện thoại trong túi ra.
Là Bạc Hà gọi đến.
Có lẽ vì cô đi vệ sinh quá lâu nên họ tưởng cô xảy ra chuyện gì.
Quý Ức sợ bấm nghe lúc mở miệng nói chuyên thì âm thanh của cô sẽ nghẹn ngào, vì vậy cô trực tiếp cúp điện thoại của Bạc Hà, sau đó liền gửi cho Bạc Hà một tin nhắn ngắn: "Lập tức qua!".
Ăn cơm tối xong mọi người lại cùng đi ngâm suối nước nóng.
Đối mặt với mọi người ríu rít nói chuyện, Quý Ức vẫn là im lặng không nói gì, nằm ở cạnh bờ suối nước nóng.
Bởi vì Hạ Quý Thần, ngực Quý Ức có chút khó chịu, ngâm ôn tuyền lâu cảm giác bực bội này càng nặng, làm cho cô hô hấp càng trở nên khó khăn. Không thể làm gì khác hơn Quý Ức đành đứng dậy ra khỏi suối nước nóng, tìm một cái ghế cách đám người Bạc Hà không xa nằm xuống.
Mặc dù cách một khoảng cách Quý Ức vẫn có thể nghe được đám người Bạc Hà nói chuyện với nhau.
Ngâm ôn tuyền lâu dễ dàng khát nước, Đường Họa Họa định gọi nhân viên phục vụ mua nước thì Lâm Nhã nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Ức bỗng nhiên lên tiếng: "Để tôi đi mua!".
Lâm Nhã rất nhanh thì xách trong tay 5 chai nước quay trở lại. Trước tiên cô đưa cho đám người Bạc Hà, Đường Họa Họa còn có Lý Đạt đang ngâm suối nước nóng mỗi người một chai, sau đó mới cầm hai chai chạy tới bên người Quý Ức.
Thời điểm cô ta đưa nước cho Quý Ức còn nói thầm bên tai: "Tiểu Ức tôi có chuyện muốn nhờ, cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?"
Chương 22: Cám ơn cô đã hào phóng như vậy! (2)
Quý Ức vặn mở nắp chai, nhưng không có uống nước, mà nghiêng đầu nhìn Lâm Nhã một cái: "Làm sao vậy?"
"Cái đó của tôi đến rồi..."
Quý Ức đầu tiên không hiểu ý của Lâm Nhã, cho đến khi nhìn thấy trên má Lâm Nhã lướt qua một màu hồng nhạt, cô mới chậm chạm phản ứng. Lâm Nhã đây là tới kinh nguyệt.
Lý Đạt ở cách đó không xa, Lâm Nhã đại khái là sợ bị hắn nghe vội đưa tay che kín môi, tiến đến bên tai Quý Ức thấp giọng, nói tiếp: "... Tôi chính là mới vừa cảm thấy có cái gì đó không đúng, mới đi mua nước, kết quả quẹo vào phòng vệ sinh, phát hiện kinh nguyệt đến rồi. Tháng này cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lại đến trước thật nhiều ngày, tôi căn bản không có chuẩn bị. Hơn nữa tôi có thể là bởi vì ngâm suối nước nóng mà bị ra hơi nhiều, siêu thị lại đang ở phòng tiếp khách trong cái tòa nhà bên kia, ôn tuyền cùng chỗ ở của chúng ta đều hơi xa. Chúng ta ở đây một đêm, tôi cũng chỉ mang theo có một cái quần thôi, bởi vậy tôi sợ dính lên quần. Cho nên, Tiểu Ức, cậu có thể giúp tôi đi mua một gói băng vệ sinh được không?"
Chuyện Lâm Nhã nhờ vả căn bản không phải chuyện lớn gì, Quý Ức không suy nghĩ nhiều, "Ồ" một tiếng, liền từ trên ghế nằm đứng lên.
"Tiểu Ức, cám ơn cậu! Thật là làm phiền cậu rồi" Lâm Nhã nở nụ cười xán lạn.
"Không có gì đâu." Quý Ức trả lời một tiếng liền đi về phía phòng thay quần áo
Cô đi còn không được mấy bước, Lâm Nhã giống như là bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chạy theo hai bước, đuổi tới trước mặt Quý Ức: "Đúng rồi, Tiểu Ức! Cậu không cần đưa đến nơi này, tôi tới kinh nguyệt cũng không thể ngâm suối nước nóng rồi! Tôi chuẩn bị chờ chút liền trở về phòng nghỉ ngơi, cho nên cậu giúp tôi đưa đến phòng khách sạn đi."
"Ừ, đc được rồi." Quý Ức đáp lại.
"Cảm ơn." Lâm Nhã nói, lúc Quý Ức chuẩn bị cất bước rời đi, Lâm Nhã lại mở miệng nói thêm một câu: "Thiếu chút nữa quên mất, Tiểu Ức, tôi chuyển tới phòng 1808, không ở cách vách cậu nữa rồi."
Quý Ức gật đầu một cái, không nói nữa, cũng không tiếp tục dừng lại, trực tiếp đi vào phòng thay quần áo.
...
Sơn trang chiếm diện tích hơn ngàn mét vuông, ban đêm không có xe đưa đón nên Quý Ức đành đi bộ đến sảnh tiếp đãi.
Đến siêu thị, cô trước chọn giúp Lâm Nhã một bịch băng vệ sinh, sau đó nghĩ đến mọi người còn chưa ngâm ôn tuyền xong, đợi lát nữa phỏng chừng sẽ đói, vì vậy lại chọn lựa một giỏ quà vặt, mới tính tiền rời khỏi phòng tiếp đãi.
Quý Ức trở lại khách sạn của sơn trang, trực tiếp đi thang máy, lên lầu mười tám.
Tầng chót đều là phòng kín, khoảng cách giữa các phòng có chút xa, Quý Ức đi mất tới hai phút mới tìm được phòng 1808 Lâm Nhã nói tới.
Nhấn chuông cửa, Quý Ức đợi một lát. Cách cửa phòng, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó cửa mở ra.
Quý Ức cho là Lâm Nhã, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện thì người mở cửa nhìn cũng chưa từng nhìn một cái đứng ở cửa, trực tiếp hời hợt để lại một câu "Đem đồ vật cầm vào đi " liền xoay người tiến vào phòng vệ sinh.
Mặc dù Quý Ức căn bản không thấy rõ là người nào mở cánh cửa, nhưng lại nghe được thanh âm của hắn, nhận ra hắn là ai.
Cô còn tưởng rằng Lâm Nhã là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, ở không quen phòng bình thường, tự trả tiền ở phòng tốt hơn, nghĩ nửa ngày, hóa ra đây là phòng Hạ Quý Thần...
Chương 23: Cám ơn cô đã hào phóng như vậy! (3)
Cũng đúng! Hạ Quý Thần là bạn trai của Lâm Nhã, bọn họ gặp nhau ở sơn trang, buổi tối ở chung một chỗ cũng là bình thường...
Bất quá, việc này không có quan hệ quá lớn đối với cô. Cô cũng không cần phải tốn quá nhiều tâm tư trên người hai người bọn họ. Cô chẳng qua là đến đưa đồ cho Lâm Nhã, đưa đồ càng sớm thì rời đi càng sớm. Quan trọng hơn chính là hai giờ trước, cô vừa cùng Hạ Quý Thần đối chọi gay gắt ở trong hành lang, cô cũng không muốn cùng Hạ Quý Thần chạm mặt. Mà bây giờ Hạ Quý Thần ở ngay bên trong phòng rửa tay, cô hoàn toàn có thể thừa dịp vào lúc này, để đồ xuống rồi lách người rời đi...
Quý Ức suy nghĩ như vậy liền vội vàng thu hồi tinh thần, xách túi đồ vừa mua bước nhanh đi vào trong phòng.
Cửa phòng trong đang đóng kín, Quý Ức không có nhìn thấy Lâm Nhã ở phòng khách, cô nghĩ Lâm Nhã có lẽ là ở trong phòng ngủ.
Thời điểm Hạ Quý Thần mới vừa mở cửa cho cô nói câu "Đem đồ vật cầm vào đi " chắc hẳn Lâm Nhã đã nói cho hắn biết. Đợi lát nữa cô sẽ tới đưa đồ cho cô ta, vậy nên cô cũng không cần phải vào phòng ngủ cùng Lâm Nhã chào hỏi lề mề mất thời gian...
Quý Ức nhanh chóng đem băng vệ sinh để cùng với đồ trong túi vừa mua móc ra đặt ở chỗ dễ thấy nhất trên bàn trà. Lòi lấy tốc độ nhanh nhất xoay người hướng về phía cửa chạy đi.
Ai ngờ cô mới vừa chạy không được mấy bước, cửa phòng rửa tay bỗng nhiên bị kéo ra. Hạ Quý Thần mặc một thân quần áo thường nắm khăn giấy lau qua tay chậm rãi từ bên trong đi ra.
Quý Ức bỗng dưng dừng lại, đầu ngón tay dùng sức nắm chặt túi đồ vừa mua, lui về sau một bước.
Hạ Quý Thần đi hai bước, mới nhận ra được trong phòng của mình đang đứng một người.
Hắn cho rằng nhân viên phục vụ đưa cà phê đến, ở trong phòng chờ hắn đi ra ký tên, nên không có lưu ý nhiều lắm, trực tiếp đưa tay đến trước mặt Quý Ức, muốn hoá đơn.
Quý Ức bị động tác của Hạ Quý Thần làm ngẩn ra, cô nhìn ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn, nhìn hai lần mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Quý Thần: "Tôi đem..."
Cô muốn nói cho Hạ Quý Thần, cô đem đồ đạc đã đặt ở trên bàn trà rồi. Nhưng vừa nói được hai chữ, Hạ Quý Thần liền quay đầu, ánh mắt sắc bén bắn về phía cô: "Cô tại sao lại ở chỗ này?"
Lâm Nhã chưa nói cho hắn biết, là ai sẽ đến đưa cho cậu ta băng vệ sinh sao?
Quý Ức dĩ nhiên sẽ không để cho Hạ Quý Thần cho rằng cô xuất hiện ở nơi này là bởi vì hắn, "Tôi là tới tìm Lâm Nhã..."
Lâm Nhã? Bạn học Lâm? Tìm bạn học Lâm, cô không đi căn phòng của Lâm Nhã tìm, tới phòng hắn tìm bạn học Lâm gì?
Trong đầu Hạ Quý Thần nhất thời xẹt qua, tuần trước, đến nhà cô ăn cơm tối, cô một mình trở về trường học. Khi hắn gọi vào điện thoại của nhà trọ cô, cô mở miệng hỏi, cũng là một câu, "xin hỏi, ngài là tìm Lâm Nhã sao?"
Cho nên, cô là nghĩ hắn ở cùng với Lâm Nhã?
"Được ..." Hạ Quý Thần chợt cười, giống như rất vui vẻ, nhưng trong con ngươi của hắn, lạnh lẽo đến kinh người: "... Mượn cớ đến tìm thật hay!"
"Cô cho rằng cô mượn cớ như vậy đến phòng tôi, tôi liền sẽ giữ cô ở lại sao?"
"Quý Ức, tôi cho cô biết! Bốn năm trước, đó là do tôi uống rượu, cô miễn phí đưa tới trước mặt của tôi, tôi mới đụng đến cô. Bốn năm sau cho dù cô có cho tôi tiền, tôi cũng sẽ không đụng đến cô dù chỉ một ngón tay!"
"Cô thật đúng là không cần mặt mũi. Lúc nãy tại hành lang, tôi đều đã đem lời nói rõ như thế rồi, cô còn có mặt mũi đến phòng của tôi!"
Rốt cuộc vẫn là cô quá ngây thơ, cho là mở miệng giải thích, hắn liền sẽ tin... Quý Ức cúi đầu, không muốn nói thêm bất kì một câu nào nữa, trực tiếp vòng qua Hạ Quý Thần hướng về phía cửa đi tới.
Chương 24: Cám ơn cô đã hào phóng như vậy! (4)
Một chớp mắt khi Qúy Ức kéo cửa ra, chuông cửa phòng vừa vặn lại vang lên.
Qúy Ức đối với việc người nào tới phòng Hạ Qúy Thần một chút quan tâm cũng không có. Thậm chí cô nhìn cũng không nhìn, duy trì tư thế cúi đầu mở cửa: "Xin lỗi, làm phiền nhường đường một tý!".
Bên ngoài cửa phòng bỗng vang lên âm thanh mang mấy phần nghi hoặc của Bạc Hà: "Tiểu Ức?"
Lời vừa đến khóe miệng đều nuốt nuốt xuống, Quý Ức ngẩng đầu, ngoại trừ Bạc Hà, còn có Lâm Nhã cùng Đường Họa Họa đang đứng bên ngoài.
"Tiểu Ức, cậu tại sao sẽ ở..." Đường Họa Họa giống như là không thể tin được hình ảnh mình đang thấy, kinh ngạc bật thốt lên, chỉ là lời của cô còn chưa nói hết, đã bị Bạc Hà đứng trước quay lại vỗ một phát vào cánh tay của cô, rồi nháy nháy mắt.
Đường Họa Họa chợt hiểu ý của Bạc Hà, lập tức ngậm miệng lại. Theo như Đường Họa Họa và Bạc Hà biết, Quý Ức là thông qua Lâm Nhã mới quen biết được Hạ Quý Thần, mà Hạ Quý Thần lại là bạn trai của Lâm Nhã.
Vào giờ phút này, Quý Ức xuất hiện ở phòng Hạ Quý Thần, không phải là Quý Ức chủ động câu dẫn Hạ Quý Thần, chính là Hạ Quý Thần cùng Quý Ức sau lưng Lâm Nhã lén lút qua lại.
Các cô rõ ràng là cùng Lâm Nhã đến tìm Hạ Quý Thần, kết quả lại bắt gặp một màn như vậy...
Đường Họa Họa cùng Bạc Hà thỉnh thoảng liếc nhau một cái. Trong hành lang bầu không khí trở nên có chút lúng túng. Quý Ức biết, Đường Họa Họa cùng Bạc Hà hiểu lầm.
Thật ra thì cũng không trách các cô, đêm hôm khuya khoắt, một cô gái xuất hiện ở phòng của một người đàn ông, không khiến người ta hiểu lầm đều là không có khả năng.
Qúy Ức không hề nghĩ ngợi liền lên tiếng: "Lâm Nhã, cậu..."
Cùng lúc cô nói, Lâm Nhã cũng mở miệng, chẳng qua là cũng không phải hướng về phía cô nói, mà là hướng người đứng ở sau lưng cô cách đó không xa, nói với Hạ Quý Thần: "Anh Hạ, bọn em vừa đi đặt một chút đồ ăn khuya, nghĩ anh cũng ở đây, cho nên liền tới hỏi một chút xem anh có muốn ăn hay không."
Bởi vì mới vừa nổi giận, dù cho Hạ Quý Thần đem tức giận thu liễm rất nhiều thì sắc mặt thoạt nhìn vẫn có chút khó coi, hắn đối với việc Lâm Nhã mềm mại hỏi, mí mắt đều không nhấc một chút, chẳng qua lắc đầu rất nhẹ một cái, cự tuyệt.
"Vậy thì anh Hạ, nếu như chút nữa anh đói thì liên lạc lại với em." Lâm Nhã không để ý chút nào việc Hạ Quý Thần không nói, mang theo nụ cười yếu ớt, thanh âm mềm nhũn.
Lần này cô ta không đợi Hạ Quý Thần đáp lại, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Quý Ức, giống như là căn bản không biết vì sao Quý Ức lại xuất hiện ở nơi này, thanh âm mềm mại nhiễm vô tội cùng kinh ngạc mở miệng: "Tiểu Ức, đã trễ thế này, cậu vì sao lại ở trong phòng của anh Hạ?"
Cô tại sao lại xuất hiện ở nơi này, cô ấy không phải là rõ ràng nhất sao? Quý Ức mi tâm giật giật, trong mơ hồ giống như là đã biết cái gì.
Bạc Hà cùng Đường Họa Họa căn bản không biết Lâm Nhã tìm Quý Ức nhờ giúp đỡ một chút, bây giờ nghe Lâm Nhã hỏi Quý Ức như vậy, chỉ cho rằng Lâm Nhã đang muốn hỏi tội.
Mọi người đều ở cùng phòng kí túc xã, tương lai còn cùng nhau sinh hoạt dưới một mái nhà. Bạc Hà thực sự không hy vọng quan hệ mọi người có mâu thuẫn gay gắt, cho nên kịp thời mở miệng: "Nếu như tôi nhớ không lầm, tiểu Ức khi học cấp 3 là ở Tô Thành, Hạ học trưởng cũng là người Tô Thành, bọn họ nói không chừng là đã quen biết rất sớm rồi, chỉ là chúng ta không biết thôi. Tiểu Ức đến tìm Hạ học trưởng, có lẽ là có chuyện gì quan trọng muốn trò chuyện thôi."
Chương 25: Cám ơn cô đã hào phóng như vậy! (5)
Đường Họa Họa nghe Bạc Hà nói như vậy, lập tức gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng! Bọn họ có lẽ đã quen biết nhau từ trước nha."
Lâm Nhã mỉm cười, vẫn là bộ dáng ôn nhu như nước: "Không có đâu! Tôi lúc trước có hỏi qua tiểu Ức xem cô ấy và anh Hạ có biết nhau hay không, tiểu Ức nói với tôi là không có quen biết, tiểu Ức còn nói, cô ấy và anh Hạ có khoảng cách quá lớn, làm sao quen biết được?! "
Bạc Hà cùng Đường Họa Họa nghe Lâm Nhã nói, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Nếu vừa rồi Quý Ức còn mơ hồ không hiểu gì, thì bây giờ cô hoàn toàn đã biết Lâm Nhã nhờ cô mua đồ dùm là muốn làm gì rồi.
Rõ ràng là cô ta chạy đến tìm cô hỗ trợ, rồi từng bước từng bước dụ cô tới phòng Hạ Quý Thần. Mà bây giờ cô ta chẳng những làm ra vẻ cái gì cũng không biết chạy tới hỏi cô tại sao ở chỗ này, còn dẫn theo Bạc Hà ngoài mặt là để thay cô giải thích nhưng thực ra là muốn hắt nước bẩn lên người cô, chủ ý là muốn gán cho cô tội danh " câu dẫn bạn trai của bạn cùng phòng ..."
"Lâm Nhã, tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này, cậu không biết sao?" Quý Ức chống lại ánh mắt của Lâm Nhã, lẳng lặng hỏi.
Lâm Nhã đương nhiên là dự định giả ngốc tới cùng, hai mắt mở thật to, mang theo vẻ mặt ủy khuất mờ mịt hỏi ngược lại: "Tiểu Ức, lời này của cậu là có ý gì? Tôi làm sao lại biết lý do cậu xuất hiện ở nơi này?"
"Cậu không biết sao? Không phải là cậu chạy đến trước mặt của tôi, nói cho tôi biết cậu đến kỳ kinh nguyệt, nhờ tôi giúp cậu đi mua băng vệ sinh, còn nói cho tôi biết cậu chuyển tới ở phòng 1808 để tôi đưa đồ tới đây sao?" Quý Ức một mặt nói, một mặt ngẹo đầu hướng phòng Hạ Quý Thần nhìn một cái: "Cậu muốn băng vệ sinh, liền tới bàn trà trong phòng lấy."
Bạc Hà vì muốn kiểm chứng xem Quý Ức nói có thật không, liền hướng về phía Hạ Quý Thần lễ phép hỏi một câu "Tôi có thể vào xem một chút sao? " Thấy được Hạ Quý Thần khẽ gật đầu, Bạc Hà lập tức chạy vào phòng.
"Thật vẫn có..." Rất nhanh, Bạc Hà nắm một bọc băng vệ sinh quay trở lại, bởi vì có vật chứng, Bạc Hà hỏi: "Tiểu Nhã, những lời tiểu Ức vừa nói đều là thật sao?"
Lâm Nhã không trả lời câu hỏi của Bạc Hà, nhìn chằm chằm túi băng vệ sinh kia. Giống như là thấy được chuyện gì kinh ngạc, con ngươi đều mở to, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, mang theo mấy phần không dám tin nhìn về phía Quý Ức: "Tiểu Ức, cậu tại sao phải làm như vậy nha? Tôi không có nhờ cậu giúp tôi mua đồ mà?"
Tựa như là bị ủy khuất thật nhiều, hốc mắt Lâm Nhã đều đỏ cả lên, giống như muốn nhờ giúp đỡ mà nhìn về phía Bạc Hà và Đường Họa Họa: "Bạc Hà, mọi người đều biết tôi đêm nay một mực đều ngâm suối nước nóng, tôi nếu là kinh nguyệt tới thật thì làm sao sẽ còn ngâm suối nước nóng ...? Hơn nữa, Bạc Hà, kinh nguyệt của tôi với cậu có cùng lúc mà!" Lâm Nhã gấp gáp giậm chân, miệng liên tiếp hỏi nhiều lần: "Bạc Hà, cậu còn nhớ sao? Có nhớ không?"
Bạc Hà nhìn Quý Ức, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là thành thật gật đầu một cái.
"Cậu xem, Bạc Hà đều gật đầu rồi, tôi kinh nguyệt không có tới tại sao phải tìm cậu nhờ mua đồ? Tiểu Ức, cậu tại sao phải nói dối bêu xấu tôi?" Lâm Nhã vừa nói, bộ dạng lại giống như suy nghĩ ra điều gì: "Tiểu Ức, có phải là cậu muốn đến tìm anh Hạ, lại không biết nên lấy lý do gì, cho nên liền lấy tôi để kiếm cớ?".
Chương 26: Cám ơn cô đã hào phóng như vậy! (6)
"Đúng, đúng, nhất định là như vậy..." Lâm Nhã gật đầu lia lịa, nhìn về phía Bạc Hà cùng Đường Họa Họa lôi kéo: "Mọi người nghĩ xem, coi như là kinh nguyệt của tôi tới thật, cũng xem như là tôi thực sự nhờ tiểu Ức giúp đi mua đồ, nhất định sẽ để cho cô ấy đưa đến phòng của tôi, làm sao có thể sẽ để cho cô ấy đưa đến phòng của anh Hạ?"
"Huống chi, nếu quả thật là tôi để cho tiểu Ức tới phòng anh Hạ, nghĩ một chút, mọi người cảm thấy tôi còn có thể cùng mọi người chơi đùa lâu như vậy trong suối nước nóng sao?"
Đúng vậy, không có một người bạn gái nào sẽ cho phép bạn trai của mình cùng một người phụ nữ diện mạo đẹp đẽ đêm hôm khuya khoắt ở chung một phòng.
Lâm Nhã là bạn gái của Hạ Quý Thần, cô ấy làm sao có thể sẽ để cho Quý Ức tới phòng Hạ Quý Thần, lại làm sao có thể biết rõ chuyện Quý Ức và Hạ Quý Thần ở cùng nhau mà vẫn còn cùng mọi người chơi đùa lâu như vậy trong suối nước nóng?
Bạc Hà cùng Đường Họa Họa mặc dù đều không trả lời của Lâm Nhã, nhưng biểu hiện trên mặt hiển nhiên là đã tin Lâm Nhã.
Quý Ức nhìn lấy một màn này, coi như là biết triệt để. Lâm Nhã lần này đến có chuẩn bị. Mặc dù không biết cô ta rốt cuộc là lúc nào đối với chính mình ghi hận trong lòng, nhưng là cô dám khẳng định, Lâm Nhã từ sớm liền đã muốn tính kế cô.
Cô ta biết rõ kinh nguyệt của mình mới hết, lại có Bạc Hà làm chứng, cho nên tìm cơ hội, chạy tới nói những lời nói dối kia, từng chút từng chút lừa gạt mọi người.
Cô ta đưa đồ ăn khuya cho Hạ Quý Thần là giả, mang theo Đường Họa Họa cùng Bạc Hà tới là thật. Thứ nhất là để cho Bạc Hà giúp cô ta làm chứng, thứ hai là để cho cô làm trò khiến toàn bộ người trong phòng khó chịu!
Lâm Nhã có thể nghĩ ra được kế hoạch như vậy mà một giọt nước cũng không lọt chứng tỏ cũng không ngốc. Cô ta thấy Đường Họa Họa cùng Bạc Hà đều đã đứng ở phía bên mình, lập tức biểu hiện càng ủy khuất, đáy mắt đong đầy nước mắt: "Tiểu Ức, cậu tại sao phải lợi dụng tôi?"
"Mọi người đều nói, bốn năm trước, cậu mới vừa vào đai học B điện ảnh năm đầu tiên không phải là một nhân vật đơn giản. Nếu không phải vì trận tai nạn kia khiến Quý Ức hôn mê ba năm, sợ là hôm nay cô ấy đã sớm trở thành đại tỷ trong giới giải trí. Cho tới nay tôi cũng không tin những lời này, bởi vì tôi cảm thấy tiểu Ức rất tốt, nhưng hôm nay tôi mới biết là tôi sai lầm rồi, tôi thật không nghĩ tới, cô ấy vì đến gần anh Hạ lại lợi dụng tôi, tôi lại không tính toán thua thiệt đối với cô ấy tốt như vậy ..."
Từng lời nói, nước mắt của Lâm Nhã lại theo khóe mắt lăn xuống. Cô ta cứ vậy nước mắt như mưa, làm Bạc Hà cùng Đường Họa Họa đều nhìn không được.
"Tiểu Nhã, cậu đừng khóc!"
"Mọi người đều ở cùng phòng, tiểu Ức, cậu nói cậu làm sao có thể làm chuyện như vậy đây?"
"Tiểu Ức, cậu nói lời xin lỗi với Tiểu Nhã đi. Chuyện này thì cậu sai rồi, cậu tới tìm Hạ học trưởng liền coi như xong, còn lợi dụng Tiểu Nhã mượn cớ thì thực sự có chút quá đáng..."
Cô vốn là bị hãm hại. Cô nói cho Hạ Quý Thần, hắn không những không tin còn nói những lời khó nghe như vậy. Bây giờ ngay cả bạn cùng phòng của cô cũng đều tin là cô có âm mưu khác, muốn cướp bạn trai của bạn cùng phòng...
Quý Ức nghe lời nói của Bạc Hà cùng Đường Họa Họa, đáy lòng có lạnh lẽo, sắc mặt đều trở nên có chút tái nhợt.
Chính mắt thấy một màn này, Hạ Quý Thần từ đầu đến cuối đều không mở miệng, nhìn chằm chằm bóng lưng của Quý Ức một lúc lâu, sau đó tầm mắt liền rơi vào đầu ngón tay của Qúy Ức.
Chương 27: Cám ơn cô đã hào phóng như vậy! (7)
( Lâm Nhã với Quý Ức trở mặt nên đổi xưng hô)
Mặc dù cách một khoảng, nhưng hắn có thể thấy rõ, ngón tay của cô đang phát run.
Khóe môi Hạ Quý Thần khẽ mấp máy một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm đầu ngón tay Quý Ức mấy giây, liền mở miệng. Lời muốn nói còn chưa tới miệng, Quý Ức đứng ở cửa đưa lưng về phía hắn đột nhiên mở miệng đem những lời Lâm Nhã vừa nói lặp lại một lần, chẳng qua là giọng nói không giống với Lâm Nhã điềm đạm đáng yêu, mà là tràn đầy đùa cợt cùng buồn cười: "Thua thiệt tôi cho tới bây giờ, đối với cô tốt như vậy."
"A..." Quý Ức nói xong, âm điệu rất thấp cười khẽ một tiếng: "... Lâm Nhã, cô lúc nói những lời này, đều không cảm thấy chột dạ sao?"
"Quý Ức, cô có ý gì? Rõ ràng là cô lợi dụng tôi, còn ý đồ trước mặt nhiều người như vậy vu hãm tôi, cô chẳng những không có một chút áy náy cùng hối hận còn nói như vậy, cô rốt cuộc muốn thế nào?" Lâm Nhã khóc càng to, giống như là bị Quý Ức hù đến, thân thể đều run lẩy bẩy lên, cả người thoạt nhìn muốn bao nhiêu đáng thương vô tội, thì có bấy nhiêu vô tội đáng thương.
Ánh mắt Bạc Hà cùng Đường Họa Họa nhìn về Quý Ức, rõ ràng mang theo không vui.
Quý Ức làm như không nhìn thấy, chẳng qua là mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Nhã, "Tôi muốn như thế nào? Tôi cũng không muốn như thế nào! Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, Lâm Nhã, cô tối nay nói với tôi, là đang cùng tôi đùa giỡn, hay là nghiêm túc?"
"Tiểu Ức, đến lúc này, cô đã không thừa nhận là cô hãm hại tôi, còn tiếp tục trả đũa bêu xấu tôi..."
Trả đũa... Cái từ này dùng thật là được, chẳng qua là đến tột cùng là ai trả đũa ai?
Quý Ức không đợi Lâm Nhã nói xong, liền lên tiếng cắt đứt lời của cô ta, giọng của cô không được cao, nhưng khi nói lại kéo giọng dài ra, "Không phải muốn vu oan cho tôi những thứ này sao!"?
Giọng nói của Quý Ức không có chút thân thiện, Bạc Hà không nhịn được lên tiếng: "Tiểu Ức!"
Quý Ức như cũ coi như không nghe thấy Bạc Hà oán trách, nhìn Lâm Nhã, tiếp tục lời vừa mới nói: "Lâm Nhã, cô phải trả lời tôi, cô là cùng tôi đùa giỡn, hay nghiêm túc?!"
"Tiểu Ức, tôi thật không nghĩ tới cô là người như vậy..." Cùng một bộ dạng như trước, Lâm Nhã như cũ nói vòng về vấn đề của mình.
Quý Ức không nói nữa, mà là trực tiếp đưa tay lên, đem chiếc đồng hồ chống nước từ cổ tay tháo xuống.
"Tôi là thật tâm coi cô là bạn, coi như là mới vừa rồi tôi biết cô lợi dụng tôi, bêu xấu tôi..." Lâm Nhã vẫn còn nói.
Quý Ức phảng phất không nghe được lời nói của Lâm Nhã, một dạng không coi ai ra gì đè xuống đồng hồ đeo tay bên cạnh ấn phím.
"... Tôi mặc dù rất khó chịu, rất tức giận, nhưng tôi cũng không có thực sự trách cô..."
Quý Ức đưa đồng hồ đeo tay giơ lên bên tai, giống như là đang nghe thứ gì.
"... Tôi còn suy nghĩ trong đầu là muốn tiếp tục cùng cô làm bạn..."
Quý Ức đưa đồng hồ đeo tay theo bên tai cầm xuống dưới, ngón tay thật nhanh lại nhấn đến mấy lần phím trên đồng hồ.
"... Thậm chí tôi còn muốn cùng Bạc Hà nói chuyện một chút, chuyện đêm nay coi như không phát sinh, chúng ta bốn người là bạn cùng phòng, là..."
Lâm Nhã trong miệng, phía sau chữ "bạn thân" còn nói chưa ra lời, đột nhiên có âm thanh vang lên: "Tiểu Ức, cậu có thể giúp tôi một việc không?"
Chương 28: Cám ơn cô đã hào phóng như vậy! (8)
Những lời Lâm Nhã đang muốn nói ra khỏi miệng bỗng dưng liền biến mất không còn một chữ. Cái này, cái này rõ ràng là tiếng của Lâm Nhã. Nhưng mà Lâm Nhã mới vừa rõ ràng không có thừa nhận nói những lời này ...
Đồng dạng kinh ngạc còn có Bạc Hà cùng Đường Họa Họa.
Trong hành lang rất an tĩnh, cho tới ngay sau đó truyền tới thanh âm của Quý Ức, phá lệ rõ ràng: "Làm sao vậy?"
"Tôi, kinh nguyệt đến rồi..."
Nghe thanh âm của Lâm Nhã vang lên lần nữa, mọi người rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía đồng hồ trên tay Quý Ức
Thì ra, các cô cho tới nay, nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay này tưởng rằng chẳng qua là đồ trang sức, lại không nghĩ tới đây không phải là đồng hồ đeo tay bình thường, mà là có chức năng ghi âm.
"... Tôi chính là mới vừa cảm thấy có cái gì không đúng, mới đi mua nước, kết quả quẹo đi phòng vệ sinh, phát hiện đến rồi, tháng này cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại nói trước thật nhiều ngày, tôi căn bản không có chuẩn bị, hơn nữa có thể nguyên nhân do tôi ngâm suối nước nóng nên số lượng hơi nhiều..."
Thời điểm Lâm Nhã cùng Quý Ức nói những lời này, giọng điệu đè rất thấp, cho nên ghi âm âm thanh cũng rất thấp, mặc dù Quý Ức đã đem âm thanh mở lớn nhất rồi nhưng có vài chỗ nghe cũng không phải là rõ ràng, nhưng căn cứ vào lời nói lại đủ để cho mọi người biết âm thanh của Lâm Nhã trong đồng hồ đeo tay rốt cuộc biểu đạt cái gì.
Sắc mặt của Lâm Nhã dần dần trở nên có chút tái nhợt, ánh mắt cô ta liếc qua, thỉnh thoảng hướng trên người Hạ Quý Thần đang đứng sau lưng Qúy Ức liếc một cái, cả người rõ ràng có chút đứng không vững.
"... Siêu thị lại ở phòng tiếp đãi trong cái tòa nhà kia, cách suối nước nóng có điểm xa mà chúng ta cũng đang ở trên lầu, lại thống nhất ở lại một đêm nên tôi chỉ mang theo một cái quần, bởi như vậy một lần, tôi sợ trên quần áo sẽ bị dính, cho nên, tiểu Ức, cậu có thể giúp tôi đi mua băng vệ sinh không?"
Trong hành lang bầu không khí bởi vì âm thanh của Lâm Nhã phát ra mà trong nháy mắt trở nên chút cứng ngắc.
Bạc Hà cùng Đường Họa Họa một trước một sau nhìn về phía Lâm Nhã.
Lâm Nhã mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ, mím chặt môi, tay dùng sức nắm vạt áo, bộ dáng kia cực kỳ giống bị bắt ăn trộm tại chỗ.
Ghi âm vẫn còn tiếp tục.
Trong hành lang yên tĩnh có chút doạ người.
"... Chờ chút nữa tôi chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, cho nên cô giúp tôi đưa đến trong phòng khách sạn đi...!
Lại nghe Qúy Ức trả lời: "Ừ, tốt " Lâm Nhã hậu tri hậu giác nhớ tới tiếp theo cô ta nói cái gì,cả người phảng phất giống như bị chạm điện mà giật mình, hướng phía Qúy Ức giương nanh múa vuốt mà nhào tới: "Đủ rồi! Dừng lại đi!"
Lâm Nhã một mặt hét lên, một mặt cầm túi trên tay hướng về phía mặt của Qúy Ức đánh tới.
Quý Ức không nghĩ tới Lâm Nhã lại đột nhiên ra tay, không phòng bị chút nào, căn bản không kịp trốn tránh. Thời điểm mắt thấy túi đồ sắp nện ở trên mặt mình, một cái tay có lực nắm cánh tay của cô, nhanh chóng đưa cả người cô kéo ra sau một cái.
Túi đồ lướt qua đầu của Quý Ức, bay đến trên ván cửa, phát ra "Phanh" một vang lên thật lớn.
Lòng Quý Ức vẫn còn sợ hãi, qua hai giây, mới tỉnh hồn lại. Là Hạ Quý Thần tại thời khắc mấu chốt, kéo cô ra.
Cô nghĩ cũng không nghĩ ra Hạ Quý Thần tại sao phải làm như thế, theo bản năng lấy tay hất tay Hạ Qúy Thân ra, sau đó bước tới trước hai bước, đứng ở trước mặt của Lâm Nhã.
Chương 29: Cám ơn cô đã hào phóng như vậy! (9)
Lâm Nhã phản ứng mãnh liệt như vậy, không phải là sợ mọi người nghe thấy lời nói phía sau sao?
Qúy Ức cô chưa bao giờ biết cái gì là thiện nam tín nữ. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu ai trêu chọc cô, cô cũng sẽ không cho họ lưu lại bất kì đường sống nào!
Ghi âm phát ra đã hết. Qúy Ức lại không có nghĩ như vậy là đã xong, cầm đồng hồ nhần nút lùi lại một đoạn tiếp tục phát ra.
"... Thiếu chút nữa quên mất, tiểu Ức, tôi chuyển tới phòng 1808, không ở cạnh cậu nữa rồi ..."
Quý Ức một mực chờ đến lời nói của Lâm Nhã hoàn chỉnh phát ra xong mới đưa tay thu hồi đồng hồ đeo lại trên tay, sau đó không nhanh không chậm mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhã: "Cơ hội là tôi đã cho cô, là chính cô không cần!"
Sắc mặt của Lâm Nhã trắng bệch có chút dọa người, môi bị răng dùng sức cắn hiện lên thâm xanh. Qúy Ức mở miệng, giọng nói không có nửa điểm chuyển biến tốt, ngược lại trở nên bộc phát ác liệt, tựa như nữ vương vậy, khí thế mười phần: "Cô đã biết bốn năm trước, mới vừa vào đại học B điện ảnh năm đầu tiên Qúy Ức tôi liền nổi tiếng, không phải là một nhân vật đơn giản, như thế tôi liền khuyên cô một câu, bớt trêu chọc tôi!"
Nói xong, Quý Ức không dừng lại chút nào trực tiếp xoay người nhấc giày cao gót rời đi.
Thẳng đến khi Quý Ức bước vào thang máy, Bạc Hà cùng Đường Họa Họa mới hậu tri hậu giác phục hồi lại tinh thần.
Hai người ai cũng không lên tiếng, chẳng qua là nhìn Lâm Nhã một cái, sau đó liền từng người tìm một cái cớ, cũng một trước một sau rời đi.
Trong hành lang, thoáng cái chỉ còn lại hai người Lâm Nhã cùng Hạ Quý Thần.
Thật ra thì cô chưa từng nghĩ phải đối phó Quý Ức, là bởi vì Hạ Quý Thần cô mới trăm phương ngàn kế an bài vở kịch tối nay.
Cô là hoa khôi nổi danh của B ảnh, nam sinh theo đuổi có thể xếp quanh sân thể dục cả hai vòng, cô có tiêu chuẩn cao, ai cũng đều coi thường, cho đến khi gặp Hạ Quý Thần.
Lâm Nhã có đồng hương là đạo diễn, cũng bởi vì đi gặp mặt mới gặp được Hạ Qúy Thần, từ đó về sau cô thường xuyên đi tìm người bạn đồng hương kia. Bất quá là gặp mặt Hạ Qúy Thần nhiều lần nhưng hắn chưa từng để ý tới cô. Cho tới một lần, cô và đồng hương đang nói chuyện, nhận được điện thoại của Qúy Ức. Ngày đó tại phòng ăn ăn cơm, cô tận lực tranh ngồi bên cạnh Hạ Quý Thần, thời điểm mở miệng gọi một tiếng "Qúy Ức", Hạ Quý Thần nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Khi đó cô cho rằng mình gọi quá lớn nên hắn theo tiếng nhìn một cái, nhưng ai biết một bữa cơm kia hắn lại thường xuyên nhìn cô nhiều lần, cô cho là mình khiến hắn chú ý, đáy lòng vô cùng vui vẻ.
Sau đó, làm cho cô vui vẻ chính là ăn cơm xong, thời điểm cô đi dọn bàn ăn, hắn đứng ở bên cạnh hỏi cô một câu "Đồng học, có thể cho tôi số điện thoại không?"
Một chớp mắt kia, cô có biết bao vui mừng cùng hưng phấn. Kiềm chế con tim đập nhanh mà ra vẻ ngại ngùng cùng hắn trao đổi số điện thoại.
Cô thường xuyên chủ động liên lạc với hắn, hắn rất ít đáp lại cô, cô cho tính cách hắn đại khái là vậy, trời sinh lạnh lùng.
Mặc dù hắn không có tỏ rõ muốn cùng cô làm bạn bè trai gái nhưng lúc Đường Họa Họa cùng Bạc Hà hiểu lầm cô và hắn có quan hệ, cô cũng không có giải thích.
Bởi vì cô cảm thấy, cô và hắn cuối cùng sẽ trở thành đôi. Nếu không hắn sao lại rủ cô ăn cơm, lại dẫn cô tham gia tụ họp ngoài trời.
Thật ra, không phải nói là rủ cô nhưng mỗi lần hắn đều chỉ nói mấy chữ "Mọi người ở phòng "...
Chẳng qua là khi đó cô lòng tràn đầy vui mừng mà đắm chìm trong cảm giác được gần hắn, căn bản không có phát hiện lời nói của hắn không ổn.
Cho đến đêm tụ họp ngoài trời hôm đó, sau khi cô trở lại, Qúy Ức nói với cô, Hạ Quý Thần gọi điện thoại đến nhà trọ tìm cô.
Chương 30: Cám ơn cô đã hào phóng như vậy! (10)
Mặc dù đêm đó, Qúy Ức giải thích không có một chút sơ hở nào, có thể đem nghi ngờ của Bạc Hà bác bỏ nhưng đáy lòng của cô ta lại có nghi ngờ.
Thời điểm Hạ Quý Thần gọi điện thoại cho phòng trọ, cô ở ngay bên cạnh hắn, Bạc Hà cùng Đường Họa Họa cũng đều ở cùng với cô, cuộc điện thoại kia là tìm cô sao?
Trực giác của phụ nữ, có lúc thực sự rất chính xác.
Cô thừa nhận, thời điểm cuối tuần trước, cô cố ý nói cho Hạ Qúy Thần chuyện Qúy Ức muốn tới ngâm suối nước nóng.
Cho nên tối nay thời điểm cô không hẹn mà gặp Hạ Qúy Thần tại đình Mẫu Đơn, cô cái gì cũng đều hiểu rồi, cái gì cũng biết.
Hạ Qúy Thần đối với cô không có ý tứ, hắn rõ ràng đặt tâm tình ở trên người Qúy Ức, không có đặt trên người cô.
Mà cô hơn một tháng tới nay, bất quá chỉ là người ngu, là con cờ bị lợi dụng.
Cô làm sao có thể tình nguyện, lại làm sao có thể cam tâm?
Nhưng cô cuối cùng lại không muốn cùng Hạ Qúy Thần xé tan mặt mũi, cho nên cô liền muốn phá hủy Quý Ức, nghĩ để cho Bạc Hà cũng xem thường cô ấy, cô cũng muốn để cho Hạ Qúy Thần nghĩ côấy là người giỏi về tâm kế nữ nhân...
Cô đối với kế hoạch tối nay trong lòng có dự tính, tràn đầy tự tin, cô ngàn nghĩ vạn nghĩ lại không nghĩ rằng trên người Qúy Ức sẽ có máyghi âm.
Cô không hủy được người cô muốn phá hủy, lại đem mình phá hủy, Bạc Hà khẳng định ở đáy lòng khinh bỉ cô, mà Hạ Quý Thần...
Nghĩ tới đây, Lâm Nhã đầu ngón tay khẽ run một cái, sau đó thận trọng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Nam nhân đang khom người nhặt túi của cô ...
Trong chớp mắt ấy, Lâm Nhã đáy lòng như tro tàn hiện lên một một tia hy vọng, hắn làm như vậy, có hay không đại biểu, hắn sẽ tha thứ cho cô?
"Anh Hạ, em..."
Lời nói của Lâm Nhã còn chưa nói hết, Hạ Quý Thần đứng dậy, giơ tay liền đem túi đập vào trên mặt cô ta.
Nhìn theo túi đồ đạp thẳng vào mặt đập, rớt xuống, trái tim cô ta nháy mắt lại rơi xuống đáy cốc.
Hắn đâu phải là đang giúp cô nhặt túi, hắn rõ ràng là đang gậy ông đập lưng ông, đem túi đồ cô lúc nãy muốn cầm đập Qúy Ức, thay Quý Ức trả lại cho cô!
Đáy mắt Lâm Nhã nhất thời hiện đầy nước mắt, cô một mặt ngửa đầu nhìn xem Hạ Quý Thần, một mặt nghẹn ngào lên tiếng: " Anh Hạ.. "
Cô ta chỉ kêu hai chữ, Hạ Quý Thần như là một khắc đều không muốn ở cùng cô, hướng trong phòng khách sạn lùi lại một bước, giơ tay lên, ở trước mặt cô ta, hung hăng đóng lại.
Xảy ra chuyện không vui như vậy, Quý Ức cũng không có tâm tư gì tiếp tục lưu lại suối nước nóng nghỉngơi qua cuối tuần. Ngày hôm sauvừa rạng sáng, cô gửi cho Lý Đạt, Bạc Hà còn có Đường Họa Họa một cái tin nhắn ngắn, tùy tiện tìm một cái cớ, liền trực tiếp trở về nhà.
Quý Ức buổi tối hôm đó không trở về trường học. Sáng ngày thứ hai có giờ học, cô từ nhà lên trương, trực tiếp đi phòng học.
Thẳng đến tiếng chuông vào họcvang lên, Lâm Nhã cũng không có xuất hiện.
Sau khi tan lớp, Bạc Hà cùng Đường Họa Họa đến tìm Quý Ức nói chuyện phiếm, Quý Ức mới biết, Lâm Nhã tối hôm qua giống như cô, cũng không trở về phòng.
Kế tiếp chừng mấy ngày, bất kể là phòng học hay là nhà trọ, Quý Ức cũng chưa từng thấy Lâm Nhã.
Cho đến thứ sáu, Quý Ức, Bạc Hà cùng Đường Họa Họa ba người tan lớp trở về phòng, lúc Đường Họa Họa đang chuẩn bị tìm chìa khóa mở cửa, cánh cửa lại bị người từ bên trong kéo ra.
Lâm Nhã mấy ngày không xuất hiện đang kéo rương hành lý, từ bên trong đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro