Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối
Chương 81: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (1)
Cho dù anh trai Hạ Dư Quang đã mất được ba năm rồi nhưng mỗi khi đứng trước bia mộ của anh ấy, đáy lòng Hạ Qúy Thần vẫn nổi lên một cổ đau thương không nói thành lời.
Sau một lúc lâu Hạ Qúy Thần mới ổn định lại tâm tình, bàn tay vuốt ve chữ "Quang" trên bia mộ, giọng nói trầm thấp mở miệng: "Anh, em tới thăm anh".
Hạ Qúy Thần biết sẽ không có người trả lời lại hắn, nhưng vẫn cố gắng chờ đợi trong giây lát rồi mới tiếp tục nói: "Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối ...".
Hạ Qúy Thần nhìn di ảnh Hạ Dư Quang, hắn biết rằng cũng giống như lúc nãy sẽ không có ai đáp lời hắn. Hạ Qúy Thần rũ mắt, nuốt một ngụm nước bọt ở trong miệng, sau đó rút ngón tay đang đặt ở trên bia mộ về, xoay người ngồi xổm xuống đất, đầu dựa vào bia mộ, mắt ngắm hoàng hôn trước mặt. Hắn đốt một điếu thuốc ngửi mùi vị của thuốc lá, xong lại chậm rãi mở miệng: "...Em dạo này khá tốt, em không có nói dối, thật sự khá tốt. Cô ấy đã tỉnh, cũng coi như là tốt ... Còn anh, anh thì sao?".
Đáp lại Hạ Qúy Thần là một mảnh yên tĩnh.
Thẳng đến khi có một trận gió thổi qua, xung quanh cây cối xào xạc, Hạ Qúy Thần mới lại lầm bầm lầu bầu nói: "Anh, em có thể hỏi anh một vấn đề không? Anh có hay không rất muốn cùng một ai đó bắt đầu quen biết lại từ đầu?".
Hạ Qúy Thần ngừng lại tầm ba giây đồng hồ mới nhẹ nhàng chớp mắt, trên người hắn tràn đầy sự bi thương, ngay cả âm thanh từ trong miệng hắn truyền ra cũng trở nên có chút bi thương: "Anh, em có ..."
Chỉ nói xong có ba chữ, Hạ Qúy Thần liền không có nói nữa nhưng hắn biết rất rõ ràng tận sâu trong đáy lòng hắn đang kêu gào: Em thật sự rất muốn cùng cô ấy quen biết một lần nữa, từ lúc bắt đầu biết tên của cô ấy; em thật sự rất muốn cùng cô ấy quen biết một lần nữa, từ lúc cô ấy lần đầu tiên xuất hiện ở nhà chúng ta.
Thẳng tới bốn năm trước Hạ Qúy Thần mới hiểu được, mặc kệ hắn có bao nhiêu tự tin tình cảm của Quý Ức dành cho hắn sẽ giống như Hạ Dư Quang, nhưng hiện thực chung quy vẫn là hiện thực, hắn tự tin thế nào cũng không có tác dụng gì.
Hạ Qúy Thần một lần nữa yên lặng, chậm rãi nhắm mắt lại, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá đem suy nghĩ về năm đó cùng hồi ức đẹp đẽ bị Qúy Ức nhẫn tâm đánh gãy ở quán bar tối hôm qua kéo trở lại.
.....
Hạ Qúy Thần cùng Qúy Ức quen biết không được bao lâu liền đến kì thi cao trung.
Qúy Ức thành tích rất tốt, dễ dàng đậu vào ban nâng cao của một trường cao trung ở Tô thành. Bài kiểm tra có 5 phần, hắn bỏ trống hết 4 phần, một phần còn lại viết được vỏn vẹn 20 chữ; bởi vì Hạ gia quyên tặng cho trường học 160 chiếc máy tính nên Hạ Qúy Thần mới miễn miễn cưỡng cưỡng mà vào được trường cao trung ở Tô thành, bất quá không phải ban nâng cao mà là ban cơ bản.
Lên cao trung, hắn ngoài việc học vấn không có, hay diễu võ dương oai giống hồi học sơ trung thì còn nhiều thêm một chuyện là: Bênh vực người mình.
Cái sự kiện này bắt đầu từ lúc tháng thứ hai học ở cao trung.
Hôm đó là thứ tư, giữa trưa tan học Qúy Ức không có về nhà liền cùng mấy nữ sinh ở lại rủ nhau đi ăn cơm trưa ở quán Vui Vẻ bên cạnh trường học.
Trùng hợp ngày đó Hạ Qúy Thần cùng Mập Mạp hẹn một đám người cùng nhau chơi game, cũng ở quán Vui Vẻ bên cạnh trường học.
Bất quá lúc đó Qúy Ức ở lầu một còn Hạ Qúy Thần lại ở lầu hai.
Lúc chiến đội đánh được một nửa, Hạ Qúy Thần muốn đi vệ sinh nhưng WC ở lầu hai lại kín chỗ nên hắn liền xuống lầu một, nghĩ có thể thuận đường mua thêm hộp cơm.
Nhận tiền từ quầy thu ngân trước mặt rồi rời đi, Hạ Qúy Thần lơ đãng nhìn xung quanh vô tình lại nhìn thấy Qúy Ức đang ngồi dựa vào cửa sổ.
Hắn theo bản năng ngừng bước chân, ngoảnh đầu mà nhìn lại.
Chương 82: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (2)
Qúy Ức ngồi cùng hai nữ sinh khác, vừa nói nói cười cười vừa chơi một trò chơi đang hot trên điện thoại.
Hai nữ sinh kia hắn có ấn tượng, đều là bạn học của Qúy Ức, ở trong vườn của trường hắn thường xuyên thấy các cô ở cùng nhau, trong đó có một người có chút danh tiếng, là ngôi sao nhí tên Thiên Ca.
Ánh nắng tươi đẹp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên khuôn mặt trắng nõn của Qúy Ức cộng với việc cô đang khẽ tươi cười lại khiến người nhìn cảm thấy đẹp kinh diễm.
Bàn tay đang cầm tiền của Hạ Qúy Thần buông xuống, mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Qúy Ức.
Thẳng đến khi có người nhận ra hắn đi đến chỗ hắn chào một tiếng "Anh Hạ", hắn mới đưa tầm mắt thu trở về.
Cùng người chào hỏi mình chào hỏi cho có lệ hai ba câu, lại đợi người ta đi rồi Hạ Qúy Thần mới vừa đi lên lầu vừa quét mắt qua chỗ Qúy Ức đang ngồi. Bởi vì đang bước lên cầu thang nên bây giờ Hạ Qúy Thần mới phát hiện, hắn không còn đơn giản là hoảng hốt trước vẻ đẹp của Qúy Ức nữa mà hoảng hốt vì còn có một đám côn đồ đang ngồi cách đó không xa phía sau cô.
Hạ Qúy Thần biết đám côn đồ kia, tốt nghiệp xong sơ trung liền không có đi học nữa mà đi theo một lão đại tiền nhiệm tên Tôn Chương, tuổi lại còn đang nhỏ không biết đi chỗ nào nên kéo bè kết phái cùng nhau vào trường học phụ cận tụ tập ăn chơi lêu lổng.
Về đám người này, gần đây Hạ Qúy Thần có nghe thấy một chút tin tức nói bọn họ thích tìm hiểu xem có nữ sinh nào đẹp hay không, sau đó thời điểm tan học sẽ chặn đường nữ sinh đó rồi buộc nữ sinh ra ngoài đi chơi cùng bọn họ.
Tôn Chương ngồi ở chính giữa đám côn đồ kia, nhìn chằm chằm Qúy Ức rồi đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nghiêng đầu chỉ chỉ vào Qúy Ức rồi nói thầm hai câu với người một đàn em bên cạnh.
Khoảng cách giữa Hạ Qúy Thần và Qúy Ức có chút xa nên hắn không có nghe thấy Tôn Chương nói cái gì, nhưng nhìn bộ dáng kia của Tôn Chương Hạ Qúy Thần lại biết Tôn Chương chẳng những không có chán ghét ngược lại còn rất yêu thích.
Tôn Chương nói xong hai câu liền đứng dậy đi về phía chỗ Qúy Ức đang ngồi. Lúc đi đến phía sau, hắn giả bộ không cẩn thận đụng trúng ghế của Qúy Ức.
Hạ Qúy Thần thấy rõ ràng bàn tay của Tôn Chương đặt trên vai của Qúy Ức.
Hạ Qúy Thần không nghĩ ngợi gì nhiều liền xoay người đi xuống lầu dưới, đến khi còn một bậc cầu thang, Mập mạp không đợi nổi hắn nữa đang chậm chạp xuống lầu chạy đến chỗ hắn kêu: "Anh Thần."
Đúng vào lúc này Tôn Chương làm bộ ổn định thân thể, đem bàn tay đang đặt trên vai Qúy Ức lưu luyến không rời mà thu về.
Mập mạp đuổi tới bên cạnh Hạ Qúy Thần liền mở miệng: "Anh Thần, sao lại lâu như vậy...." Nhưng hắn còn chưa nói xong Hạ Qúy Thần liền chỉ tay vào hướng Tôn Chương đang đứng, cố tình nhấn mạnh chữ "thỉnh", giọng điệu lười biếng mà mở miệng: "Đi thỉnh cái tên họ Tôn kia lên lầu một chuyến, nói anh muốn gặp hắn".
Chương 83: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (3)
"Vâng, anh Thần". Mập mạp trả lời xong liền nhảy qua bậc thang cuối cùng, nhanh như chớp chạy về phía Tôn Chương.
Lúc trước Hạ Qúy Thần và Tôn Chương cùng tranh giành chức lão đại ở Tô thành, thời điểm tranh giành không tránh khỏi có xảy ra xung đột, bất quá mỗi lần đều là Tôn Chương bị tổn thất. Tôn Chương biết Mập mạp là "trợ thủ đắc lực" bên cạnh Qúy Thần cho nên lúc Mập mạp xuất hiện bên cạnh, cả người Tôn Chương bất giác liền giật mình, cũng không có đợi lấy tiền thừa từ nhân viên thu ngân liền muốn chuồn đi.
Mập mập dù mập một chút nhưng phản ứng lại rất nhanh nhẹn, Tôn Chương vừa mới lui về sau một bước Mập mạp liền tay mắt lanh lẹ túm lấy bả vai của cậu ta, nhìn Tôn Chương cười hì hì tựa như anh em tốt vậy, chỉ chỉ lên lầu, sau đó nửa bắt cóc nửa uy hiếp lôi Tôn Chương hướng về phía cầu thang lầu hai đi tới.
Hạ Qúy Thần đem một màn này không có nửa điểm dư thừa lưu lại trong mắt, trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Lên đến lầu hai, Hạ Qúy Thần không thèm để ý một đám người đang khí thế ngất trời chơi game gọi hắn, liền kéo một cái ghế ra mà ngồi ở giữa hành lang đối diện phía đường lên lầu.
Chưa tới nửa phút, Mập mạp cùng Tôn Chương đều xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Qúy Thần.
Mập mạp bước tới trước mặt Hạ Qúy Thần hai bước, đem Tôn Chương đẩy tới trước mặt Hạ Qúy Thần: "Anh Thần, người anh muốn".
Hạ Qúy Thần không để ý tới Mập mạp mà nhìn chằm chằm Tôn Chương.
Tôn Chương bị Hạ Qúy Thần nhìn chằm chằm đáy lòng liền có một cỗ bất an, mắt cũng không dám cùng Hạ Qúy Thần đối mặt, âm thanh mở miệng chào hỏi cẩn thận lại có chút lấy lòng: "Anh Thần".
Bộ dáng Hạ Qúy Thần giống như lúc nãy không nói một lời nhưng lại đưa tay về phía Tôn Chương ý tứ muốn bắt tay.
Hạ Qúy Thần chưa từng khách khí như vậy với Tôn Chương, Tôn Chương nhìn chằm chằm bàn tay của Hạ Qúy Thần có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Tôn Chương trước tiên lén dò xét Hạ Qúy Thần, xác định vẻ mặt của Hạ Qúy Thần không có chứa đựng tức giận gì quá lớn mới chậm rãi đều đưa cả hai tay tới trước mặt Hạ Qúy Thần.
Hạ Qúy Thần chỉ cầm bàn tay mới vừa nãy Tôn Chương đụng chạm bả vai của Qúy Ức.
Tôn Chương nhìn mọi chuyện đều diễn ra bình thường lúc này mới yên tâm, lại mở miệng hỏi: "Anh Thần, anh tìm em là có ...". Hai chữ "chuyện gì" chưa kịp nói ra, âm thanh dò hỏi thận trọng trong miệng Tôn Chương liền biến thành tiếng kêu la thảm thiết tan nát cõi lòng.
Một giây kế tiếp, Tôn Chương liền che lấy tay lúc nãy Hạ Qúy Thần cầm, gắng sức vặn vặn lại cổ tay bị trật khớp, vừa kêu thảm vừa nhanh chân hướng về phía cầu thang chạy đi.
Mập mạp đặc biệt hướng về phía cầu thang trước một bước chặn Tôn Chương lại, cười hì hì hướng về phía sau lưng cậu ta chỉ chỉ: "Con dấu, cậu đi nhầm phương hướng rồi, anh Thần của chúng tôi ở bên kia".
Nói xong Mập mạp liền đem Tôn Chương đẩy một cái đến trước mặt Hạ Qúy Thần.
Hạ Qúy Thần không có nghĩ ngợi gì liền giơ chân lên đạp vào bụng của Tôn Chương.
Thời điểm Tôn Chương đau đớn mà té xuống đất, Hạ Qúy Thần giống như lò xo từ trên ghế đứng bật dậy, đè lên người của Tôn Chương mà cho cậu ta một trận đấm đá túi bụi.
Chờ đến khi cơn tức của Hạ Qúy Thần tiêu tan được hơn một nửa, hắn mới vỗ tay một cái rồi đứng lên, lui về phía sau một bước.
Hạ Qúy Thần sửa sang lại quần áo vừa mới bị hắn làm mất trật tự, từ trên cao nhìn xuống Tôn Chương đang còn nằm trên đất, đáy lòng lại bốc lên một trận tức giận nhưng vẫn nhịn xuống xúc động muốn đánh Tôn Chương, dùng chân đá đá: "Còn không mau cút đi".
Chương 84: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (4)
Tôn Chương phản xạ có điều kiện từ dưới đất bò dậy, bước chân lảo đảo nhanh chân chạy về phía cầu thang, chẳng qua là cậu ta mới vừa đi chưa được hai bước, Hạ Qúy Thần giống như là nghĩ tới cái gì liền đưa tay túm lấy cổ áo phía sau của cậu ta kéo ngược trở lại trước mặt của mình: "Nữ sinh trường nhất trung, cậu muốn chạm vào ai tôi cũng đều không có quản. Nhưng nữ sinh lúc nãy cậu đụng chạm ở dưới lầu kia, cô ấy là do tôi bảo bọc, tôi cảnh cáo cậu, cách xa cô ấy một chút! Nếu như lần sau lại để cho tôi thấy cậu có ý định gì với cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến cậu tàn phế!".
Tôn Chương kìm nén đau đớn đến mức mặt hồng hồng cả lên nhưng vẫn cố gắng gật mạnh đầu liên tục nói: "Dạ"
Hạ Qúy Thần buông lỏng cổ áo của Tôn Chương, một vẻ lười thấy bộ dáng của Tôn Chương liền khoát khoát tay ý bảo Tôn Chương mau cút đi.
Tôn Chương một giây cũng không dám ở lại, cậu ta vòng qua người Mập mạp liền lăn một vòng chạy xuống lầu.
Trải qua việc giáo huấn Tôn Chương xong, Hạ Qúy Thần cũng không còn tâm tình cùng đồng đội chiến đấu. Hắn dựa vào ghế ở trong quán internet, lấy ra một điếu lại một điếu thuốc, đem gói thuốc nhanh chóng rút sạch. Hắn nghiêng đầu nhìn xuống dưới lầu một cái, Qúy Ức cùng hai người bạn vẫn còn, ngồi xung quanh các cô có nhiều loại nam sinh, do có người hút thuốc nên Qúy Ức vừa chơi game lâu lâu lại nhíu mày, giơ tay lên che che mũi.
Hạ Qúy Thần cũng nhíu mày một cái, sau đó lại thu hồi tầm mắt, quét mắt nhìn một vòng đám người bên cạnh mình vừa la hét vừa chơi game, bỗng nhiên hắn đưa tay vỗ thật mạnh lên bàn máy tính.
Toàn bộ lầu 2 trong nháy mắt liền an tĩnh, tất cả mọi người đều bỏ tai nghe xuống, rối rít nhìn về phía Hạ Qúy Thần.Hạ Qúy Thần búng một cái tàn thuốc lá, chỉ vào bóng lưng của Qúy Ức ở dưới lầu nói: "Các cậu mỗi một người đều không ngồi ở đây nữa, tất cả đều đi xuống dưới hết cho tôi, có thấy cô ấy không? Ngoại trừ cô ấy và hai nữ sinh đi cùng, đều bắt những người khác đổi chỗ cho tôi".
Nghe được Hạ Qúy Thần phân phó, một đám người lập tức đứng lên.
"Các cậu đi xuống xong đừng có trở lại, đợi cho mấy người đó đổi chỗ xong, các cậu liền ngồi một vòng xung quanh các cô ấy cho tôi!" Người của hắn mà ngồi xung quanh cô nhất định sẽ không xuất hiện trường hợp giống như Tôn Chương lúc nãy.
"Nhưng mà anh Thần, lầu hai là chúng ta bao toàn bộ", có người ngậm thuốc lá chen lời, lời còn chưa nói hết Hạ Qúy Thần liền quét qua chỗ hắn một cái, hắn lập tức sửa lại lời: "Dạ dạ dạ, anh Thần, anh yên tâm, chúng em liền đi xuống lầu".
Hạ Qúy Thần vừa định vẫy tay để cho mọi người đi xuống lầu, kết quả lại nhìn thấy trong miệng vài người đang phì phèo điếu thuốc lá, nhíu mày một cái mới chỉ tay từng người mở miệng: "Còn nữa, các cậu vứt hết thuốc cho tôi, bên cạnh cô ấy cấm không cho ai được hút thuốc".
Nhìn thấy một điếu lại một điếu thuốc bị dập tắt thần sắc trên mặt Hạ Qúy Thần lúc này mới thoáng chút hài lòng, hắn khẽ vuốt cằm ra hiệu cho mọi người có thể đi, thời điểm mọi người xuống lầu lại không yên lòng mà mở miệng bổ sung một câu: "Thái độ đối với cô ấy khách khí một chút".
Kể từ ngày đó, nhóm người đàn em của Hạ Qúy Thần có một cái quy định bất thành văn là: Chỉ cần Qúy Ức xuất hiện tại Internet Vui Vẻ, bọn họ sẽ ngay lập tức tự chủ động đổi chỗ cùng những người phía trước, phía sau, bên phải bên trái của Qúy Ức, vây cô lại ở giữa, tạo thành một đám ô dù bằng người. Mặc dù một nhóm người đều không có quen biết Qúy Ức nhưng chỉ cần cô trong lúc vô tình nhìn về phía bọn họ, bọn họ liền sẽ cho cô thấy bộ mặt tươi cười vui vẻ. Chỉ cần lúc có Qúy Ức bọn họ sẽ không có hút thuốc, nếu như có nghiện thuốc lá mà nhịn không được cũng sẽ thức thời trốn ra bên ngoài tiệm Internet mà hút.
Khi đó Hạ Qúy Thần cùng Qúy Ức không có quen thuộc nhiều, gặp mặt cũng nói chuyện rất ít nhưng đàn em của Hạ Qúy Thần đều biết, nữ sinh trường nhất trung ở Tô thành này là người trong lòng của anh Thần, anh Thần không còn là số một nữa mà Qúy Ức mới chân chính là số một.
Chương 85: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (5)
Từ lúc học tiểu học Mập mạp đã cùng Hạ Qúy Thần quen biết, thời điểm lần đầu tiên Hạ Qúy Thần "đánh thiên hạ", Mập mạp đều ở bên cạnh hắn "không rời không bỏ".
Trong nhiều năm như vậy, Mập mạp chưa từng thấy Hạ Qúy Thần đối với cô gái nào tốt hơn, nha, không, phải là chưa từng thấy hắn để mắt tới ai.
Qúy Ức là người đầu tiên, Mập mạp cũng biết cô cũng sẽ là người cuối cùng.
Bất kể bao nhiêu năm trôi qua, chỉ cần có người hỏi, một người nam nhân đối với một người nữ nhân như thế nào mới gọi là được. Lúc đó trong đầu Mập mập sẽ thoáng qua hình ảnh anh Thần, đời này của hắn thực sự chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào như Hạ Qúy Thần, đối với một người phụ nữ cam tâm tình nguyện móc gan móc phổi mà che chở bảo bọc.
Mạp mạp chung quy vẫn cho rằng Hạ Qúy Thần để cho một nhóm người bọn họ ở tiệm Internet Vui Vẻ "phất cờ giống trống bí mật" bảo vệ Qúy Ức là xong. Sau này cậu ta mới biết rằng, lúc đó chỉ mới là bắt đầu.
Sau khu phát sinh sự tình của Tôn Chương được một tháng, Hạ Qúy Thần xưa giờ xem qua sách vở, không có làm bài tập bây giờ lại bắt đầu cố gắng học tập cho giỏi.
Thân là bạn cùng bàn của Hạ Qúy Thần, Mập mạp cho rằng Hạ Qúy Thần chỉ là nhất thời đùa giỡn một chút. Bẵng đi một tuần, ở kỳ thi giữa kì Hạ Qúy Thần lọt vào top 100, lúc này Mập mạp mới biết anh Thần không phải đùa giỡn mà là nghiêm túc.
Mập mạp hỏi Hạ Qúy Thần: "Anh Thần, anh đây là muốn từ lão đại nhất trung gia nhập học bá nhất trung sao?".
Hạ Qúy Thần liếc nhìn sách số học, giọng nói nhàn nhạt trả lời Mập mạp: "Không phải".
Nếu như không phải thì anh Thần tại sao lại khổ cực mà học hành như vậy, Mập mạp chưa kịp hỏi Hạ Qúy Thần đã mở miệng: "Tôi muốn giúp một người".
"Giúp một người sao, giúp ai vậy?"
Hạ Qúy Thần không có trả lời.
Lúc ấy Mập mạp còn chưa phải là Mập mạp sau này nên không biết mỗi một chuyện Hạ Qúy Thần làm đều vì Qúy Ức. Mập mạp tiếp tục truy hỏi Hạ Qúy Thần, Hạ Qúy Thần nhịn không được cầm lấy sách nặng nề đập lên sau gáy của cậu ta, lúc này mập mạp mới ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hạ Qúy Thần có đầu óc thông minh, lại nghiêm túc học hành vì thế thành tích tăng mạnh một cách đáng sợ, sau kì thi cuối cùng hắn liền gia nhập vào top 20 người đứng đầu, đứng sau Qúy Ức năm tên.
Sau đó nửa học kì lớp mười liền kết thúc, mọi người thả ga nghỉ đông, qua hết mùa xuân lại tiếp tục nghênh đón học kì thứ 2.
Tựu trường, Hạ Qúy Thần ngoại trừ như cũ nghiêm túc học tập bên ngoài, bắt đầu nghiên cứu trọng điểm của mỗi môn.
Mập mạp cảm thấy Hạ Qúy Thần uổng công vô ích, nhỏ giọng lầu bầu: "Rõ ràng đã biết, vậy anh Thần anh nghiên cứu mấy cái trọng điểm này cho ai nhìn? Em chỉ học tán gái, không có học tập".
Hạ Qúy Thần nhìn giống như không nhúc nhích tiếp tục đánh dấu những chỗ trọng điểm trên sách nhưng thật ra lại bị những lời của Mập mạp làm phân tâm.
Hắn nghiên cứu những trọng điểm này cho ai nhìn còn phải hỏi sao, nhất định là cho Qúy Ức nhìn, hắn nghĩ hắn phải giúp được cô.
Sẽ có ý nghĩ như vậy là do lúc nghỉ đông hắn trở về nhà, trong lúc vô tình nghe lén được Qúy Ức lải nhải với Hạ Dư Quang: "Anh Dư Quang, em cảm thấy chương trình học của trường cấp 3 thật là khó a".
Chương 86: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (6)
Cô lơ đãng nói một cái, lại làm hắn âm thầm quyết định học, không vì cái gì khác, chỉ vì có thể giúp được cô.??
Sau đó, hắn cũng xác thật giúp được cô. Mẹ hắn cơ hồ mỗi ngày đều sẽ mời cô tới nhà ăn cơm, đại đa số cô đều là ở trong nhà hắn làm bài tập, hắn thừa dịp cô không ở thư phòng, sẽ trộm mà đi vào, mở ra sách giáo khoa của cô, đánh dấu trọng điểm cho cô, làm cho cô giảm bớt công phải tìm lại.
Năm thứ nhất cao trung phân ra các khoa, Hạ Quý Thần cùng Quý Ức đều là khoa học tự nhiên, bởi vì Hạ Quý Thần thành tích tiến bộ quá nhanh, hắn cùng cô phân tới cùng một ban.
Hắn cùng Quý Ức, cách trời nam biển bắc, hai người như cũ vẫn là không có gì liên hệ.
Nhưng đến năm thứ hai cao trung, nhiệm vụ học tập tăng thêm rất nhiều, buổi tối bắt đầu yêu cầu đêm tự học, buổi tối 9 giờ 30 mỗi ngày, Quý Ức đều là một người một mình đạp xe về nhà.
Năm ấy đầu mùa hè tháng mười, cách vách trường học truyền đến một tin tức không tốt, có một nữ học sinh buổi tối tan học về nhà trên đường bị mấy người đàn ông say rượu thay nhau cưỡng gian.
Hạ Quý Thần cũng không chú ý mấy tin tức lá cải đó, mà khi cái này tin tức truyền tới tai hắn, hắn nhanh chóng quyết định phân phó nhóm mập mạp mỗi ngày buổi tối phái hai người xa xa mà đi theo Quý Ức, hộ tống cô về nhà.
Hạ Quý Thần như vậy trong tối ngoài sáng đứng sau một đám người kia, vì Quý Ức làm rất nhiều rất nhiều việc, nhiều đến mức nhìn hắn cùng Quý Ức trước sau không có giao tình gì quá lớn khiến các anh em hắn trong lòng dần dần bắt đầu cảm thấy không cam lòng, không đáng.
Những cái không cam lòng cùng không đáng, bạo phát một lần vào lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Vẫn luôn là học sinh ưu tú, Quý Ức, vào ngày kỷ niệm đăng ký một tiết mục, cùng với thành viên của hội học sinh hát một bài.
Bởi vì lễ kỷ niệm rất quan trọng, áp lực lớn, Quý Ức cùng thành viện trong hội học sinh tập luyện chăm chỉ sau tiết tự học buổi tối. Bởi vậy Hạ Quý Thần mỗi ngày an bài hai người hộ tống Quý Ức về nhà, liền phải ngồi chờ ngời phòng luyện tập của Quý Ức, chờ Quý Ức kết thúc luyện tập.
Cách cửa sổ, đám đàn em của Hạ Quý Thần có thể nhìn được bộ dáng Quý Ức cùng thành viên Hội học sinh nói nói cười cười.
Những hình ảnh đó, lọt vào trong mắt anh em Hạ Quý Thần, chói mắt cực kỳ.
Rõ ràng là lão đại bọn họ coi trọng nữ sinh kia. Rõ ràng lão đại bọn họ hao hết tâm tư đối với cô ấy tốt như vậy, cô ấy như thế nào mỗi lần nhìn thấy lão đại đều không nở một nụ cười, lại đối với một tên gầy gầy trong Hội học sinh mà cười đến vui vẻ như vậy?
Một đám người tụ ở bên nhau, thường xuyên nói những việc này, oán khí cũng càng ngày càng nặng. Nói đến cũng khéo, ngày kỷ niệm đó vừa lúc trùng với sinh nhật của Hạ Quý Thần, mấy anh em tụ ở bên nhau trộm mà thương lượng một phen. Giống như là khi Tôn Chương ở cửa trường học "Mời" nữ sinh khác cùng đi ra ngoài chơi giống nhau, đem Quý Ức từ trong trường học "Mời" tới, rồi bọn họ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Hạ Quý Thần tại KTV, chuẩn bị cho Hạ Quý Thần một kinh hỉ.
Ngày đó Hạ Quý Thần tới rất sớm, một đám đàn em thần bí hề hề vây quanh hắn kêu Thần ca, sau đó giúp hắn đẩy cửa phòng bao ra.
Đập vào mắt, hắn liền thấy được Quý Ức mặc một bộ trang phục dạ hội, một thân xinh đẹp rực rỡ ngồi ở ghế chính giữa.
Chương 87: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (7)
Hắn đầu tiên là bị vẻ đẹp kinh diễm của cô làm cho sửng sốt, theo sau mới mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía đám người đứng một bên.
Hắn vừa định mở miệng hỏi như thế nào cô lại ở chỗ này, nhưng hắn nói còn chưa nói ra, người nhồi trên ghê thấy hắn tiến vào, Quý Ức đột nhiên liền từ trên sô pha đứng lên, cầm lấy ly rượu mới vừa rót trên bà, tiến về phía hắn hất ngay lên mặt hắn:
"Hạ Quý Thần, anh có biết hay không còn có hai mươi lăm phút nữa, liền đến phiên tôi biểu diễn tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường? Anh cảm thấy các anh như vậy tùy tùy tiện tiện liền đem người từ trường học mạnh mẽ mang ra ngoài rất lịch sự? Theo ý tôi, ghê tởm cực kỳ! Anh như thế nào liền không biết cùng anh trai anh học hành! Anh nhìn anh trai anh xem, anh nhìn nhìn lại anh......"
Hạ Quý Thần bị Quý Ức hất rượu, khiến cho đại não có chút ngốc.
Một đám bên người hắn, nghe thấy Quý Ức mắng nhanh mồm nhanh miệng như vậy, một đám không cao hứng, thậm chí có người hung hăng nóng nảy đã mở miệng: "Cô lại đem lời cô vừa mới nói lặp lại một lần? Ai cho cô mặt mũi nói Thần ca như vậy!"
"Chính là, cô có biết hay không Thần ca của chúng tôi đối với cô......"
Người thứ hai mở miệng, lời còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần đang trầm mặc, bỗng nhiên lên tiếng: "Được rồi!"
"Thần ca, anh nghe một chút cô ta là nói anh như thế nào? Lại nói, anh làm kia......"
"Tôi nói được rồi!" Thanh âm Hạ Quý Thần lạnh lẽo có chút dọa người, nguyên bản một phòng đầy người nháy mắt an tĩnh lại, đại khái cũng không dám phát ra một tiếng.
Hạ Quý Thần ánh mắt âm trầm quét một vòng những người trong phòng, lại hỏi: "Là ai đem cô ấy mang lại đây?"
Đáp lại hắn chính là một mảnh an tĩnh.
"Là ai đem cô ấy mang lại đây?!" Hạ Quý Thần lại hỏi.
Lần này có mấy người ngoan ngoãn đứng dậy, gục đầu xuống, không có giống khi đi "Mời" Quý Ức tràn đầy khí thế: "Thần ca, chúng em là xem cô ấy......"
Hạ Quý Thần căn bản không nghe bọn họ giải thích, gọn gàng dứt khoát nói: "Đi xin lỗi!"
Vài người không cam lòng, đứng không nhúc nhích.
Hạ Quý Thần lại rống giận mắng lên: "Tôi nói, đi xin lỗi cho tôi!"
Vài người lúc này mới mặt hướng Quý Ức, từng người hạ giọng, không cam lòng: "Thực xin lỗi."
Hạ Quý Thần sắc mặt như cũ có chút khó coi, hắn chờ đến người cuối cùng nói xong thực xin lỗi, mới hướng bên cạnh cửa đạp một cước, mở cửa phòng, tránh ra một bên: "Mặc kệ các cậu dùng cái dạng phương thức gì, cho các cậu mười phút, đem cô ấy trở về trường học cho tôi! Nếu là chậm trễ tiết mục biểu diễn của cô ấy, tôi tuyệt đối không tha cho các cậu!"
Vài người nói một câu "Vâng", kêu xe, mời Quý Ức rời đi.
Chung quy Quý Ức vẫn là không cần người của Hạ Quý Thần, cô ra KTV, vẫy một chiếc xe taxi, không thèm liếc mắt nhìn đám người Hạ Quý Thần, nghênh ngang mà đi.
Đêm đó, kế hoạch tỉ mỉ chuẩn bị tiệc sinh nhật của Hạ Quý Thần, ngâm nước nóng.
Đêm đó, Hạ Quý Thần ở phòng bao của KTV, hướng về phía một đám đàn em phát hỏa rất lớn, cảnh cáo bọn họ ai đi quấy rối Quý Ức, hắn tuyệt không tha! Sau đó, mắng hung hăng một trận, mới đem tất cả mọi người đuổi đi.
Chương 88: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (8)
Đêm đó, Hạ Quý Thần một mình ở KTV uống rất nhiều, rất nhiều rượu; hút thuốc thật lâu, đến khi hắn chật vật lắc lư về đến nhà, vừa lúc nhìn thấy Quý Ức đang khoác áo đứng ở phòng ngủ Hạ Dư Quang. Khi cô xoay người từ trong phòng Hạ Dư Quang đi ra, cùng hắn vừa lúc chính diện đụng phải. Cô vẫn còn tức giận, không giống như trước lễ phép mà lại xa cách kêu hắn một tiếng "Hạ đồng học", mà là trực tiếp làm như không thấy giúp Hạ Dư Quang đóng cửa phòng ngủ, chạp qua vai hắn, cũng không quay đầu lại rời đi.
Kia hẳn là xem như hắn cùng cô lần đầu tiên lạnh mặt xa cách, thật ra chỉ mình cô không để ý hắn thôi. Ước chừng trải qua nửa tháng!
Mà trong nửa tháng kia hắn tâm tình không tốt, khuôn mặt tươi cười cũng chưa xuất hiện lần nào, nhớ lại chuyện hôm đó một chút hắn liền hận không thể vây đốt mấy tên đàn em kia. Vì vậy đoạn thời gian này, tên nào có thể cách hắn bao xa liền cách bấy nhiêu, không dám lảng vảng trước mặt hắn như trước kia, sợ không cẩn thận phạm một xíu lỗi liền bị mang họa vào thân.
Hắn cùng cô lại lần nữa nói chuyện, là bởi vì Tôn Chương.
Ngày đó hắn về nhà, vừa lên lầu, liền nghe thấy thanh âm của Quý Ức đối với Hạ Dư Quang ủy khuất hề hề: "Dư Quang ca ca, anh không biết cái tên Tôn Chương kia có bao nhiêu đáng ghét đâu! Cậu ta gần đây thường xuyên tới quấy rầy em, hôm nay còn đặc biệt quá phận, chẳng những mắng em, còn đối với em động tay động chân......"
Hắn nhìn không thấy được cảnh tượng trong phòng, nhưng hắn có thể đoán được, Hạ Dư Quang nhất định là đang viết chữ trên giấy đáp lời cho Quý Ức.
Sau một lúc lâu, thanh âm Quý Ức lại truyền ra: "Tìm Hạ Quý Thần sao? Chính là em cùng hắn không thân."
Hạ Dư Quang đại khái lại viết cái gì, Quý Ức nói: "Dư Quang ca ca giúp em tìm sao?"
Hắn căn bản không chờ Hạ Dư Quang tới tìm hắn hỗ trợ, một khắc kia hắn nghe được cô nói Tôn Chương đối cô động tay động chân, hắn đã lửa giận công tâm.
Cặp sách cũng chưa cất, một bên xuống dưới lầu, một bên gọi điện thoại cho mập mạp. Hắn ở trong điện thoại nói với mập mạp, bất kể có phải lật tung cả Tô thành, cũng phải đem tin tức nơi ở hiện giờ của Tôn Chương đào ra.
Thẳng đến ngày giữa trưa hôm sau, hắn mới biết được Tôn Chương ở nơi nào.
Hắn không chờ mập mạp gọi người đến, đơn thương độc mã lao đi.
Chiều hôm đó ba giờ, trên sân thể dục của trường, đã xảy ra một màn mà đến nay nhắc lại hình ảnh đó còn khiến người ta kinh động tâm phách.
Nam tử tuấn mỹ, khí phách, tựa như anh hùng tắm máu trở về, đường hoàng mà lại ương ngạnh nắm quần áo không chỉnh tề của Tôn Chương, đem Tôn Chương kéo lê tới trước mặt Quý Ức.
Hắn làm lơ thanh âm nam nữ vây xung quanh bàn tán đứng xem, nâng lên chân, liền đem Tôn Chương đá quỳ gối trước mặt Quý Ức.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Quý Ức, phun ra hai chữ, là hướng về phía Tôn Chương: "Nói chuyện!"
Tôn Chương giãy giụa muốn đứng lên, bị Hạ Quý Thần lại hung hăng mà đạp một chân, lại run rẩy bò tới trước mặt Quý Ức.
Hạ Quý Thần chân không rời khỏi vai Tôn Chương. Lần này hắn không nói gì, thấy Tôn Chương chậm chạp không có động tĩnh, hơi hơi tăng sức lực trên chân, Tôn Chương lúc này mới không tình nguyện mở miệng: "Thực xin lỗi! Quý Ức, thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi......"
Tôn Chương một bên nói "Thực xin lỗi", Mập mạp ở bên cạnh vừa nhìn vừa đếm lượt xin lỗi, thẳng đến lúc đếm tới "100", Hạ Quý Thần mới thu hồi chân dẫm lên bả vai Tôn Chương.
Chương 89: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (9)
Hắn ném về phía mập mạp một ánh mắt, mập mạp lập tức tiến lên, túm lấy cổ áo Tôn Chương, đem cậu ta kéo đi.
Mọi người trên sân thể dục, còn đắm chìm lơ mơ chưa hiểu chuyện gì, bao gồm cả Quý Ức ở bên trong.
Chiếc áo sơ mi trắng, nhiễm máu đỏ tươi. Hạ Quý Thần đứng dưới ánh mặt trời, không chớp mắt nhìn chằm chằm Quý Ức nhìn một lát, mở miệng, để lại câu: "Tôn Chương về sau sẽ không lại đến quấy rầy cô", dừng một chút, hắn dường như cảm thấy câu này chưa đủ, lại bổ sung:"Về sau sẽ không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy cô", sau đó liền xoay người rời đi.
Ngày đó chuyện mâu thuẫn lớn, tuy rằng không phải ở trường học đánh nhau, nhưng vẫn là kinh động tới lãnh đạo của trường.
Hạ Quý Thần lại một lần nữa bị gọi cha mẹ tới, lại một lần nữa nhắc nhở nhớ lâu hơn, lại một lần nữa bị phạt quét dọn WC trường học một tháng.
Ngày đó sau khi tan học, học sinh trường học không biết lần thứ mấy lại nhìn thấy màn trình diễn hình ảnh Hạ Quý Thần lười biếng dựa vào cửa sổ, chỉ huy một đám đàn em cọ bồn cầu.
Bất đồng chính là, một đám người ồn ào nhốn nháo dọn dẹp WC đến một nửa, Quý Ức mặc đồng phục mang theo hai cái túi xuất hiện ở trước mặt Hạ Quý Thần.
Một đám người Mập mạp đầu tiên là trợn mắt mồm nhìn nhìn Quý Ức, lại nhìn nhìn Hạ Quý Thần, sau đó phát ra tiếng la hét linh ngạc hết đợt này đến đợt khác.
"Oa"
Thanh âm còn chưa hét xong, Hạ Quý Thần lập tức quay đầu, hướng về phía một đám người nhìn lại, đám người lập tức động tác nhất trí vọt vào toilet, bởi vì chạy trốn mau, chạy vội, vài người đụng phải, không khí ngượng ngùng trở nên buồn cười mà lại khôi hài.
Quý Ức bị hình ảnh như vậy, chọc cho cô cúi đầu mỉm môi cười.
Hoàng hôn ngày ấy, xuyên qua đỉnh đầu Hạ Quý Thần, rơi vào trên mặt cô, tạo nên một bức tranh hoàn hảo tuyệt mĩ.
Cô mỉm cười, giống như là một đóa hoa kinh điên tuyệt sắc, từ từ nở rộ ở trong lòng Hạ Quý Thần.
Một cái chớp mắt kia, hắn bắt đầu từ sinh nhật ngày đó, bởi vì cô mà khổ sở, tức khắc tiêu tán không còn một mảnh. Hạ Quý Thần nhìn lại cô, cũng cười theo.
Một lát sau, Hạ Quý Thần thu hồi nụ cười, thoạt nhìn thực không chút để ý hỏi: "Có việc?"
"Không có việc gì a......" Quý Ức trả lời cũng thực không chút quan tâm gì.
"Ừm." Hạ Quý Thần ngữ khí không có nhẹ nhằng như mới vừa rồi.
Quý Ức đáy mắt mang theo ý cười, ngữ khí như cũ nhẹ nhàng: "Cám ơn anh."
Hạ Quý Thần biết cô cảm ơn là vì sự việc lúc chiều. Nghĩ lại, tựa hồ từ lúc hắn bết cô cho tới nay, lần đầu tiên cô đối hắn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Quý Thần có chút không biết phải làm sao nhìn chằm chằm gương mặt cô. Sau đó mới dời đi tầm mắt, nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng giả vờ chẳng hề để ý trả lời: "Không quan hệ."
Trầm mặc lại lần nữa vờn quanh giữa hai người.
Qua đại khái một phút đồng hồ, Hạ Quý Thần bỗng nhiên hỏi: "Phải về nhà sao?"
Quý Ức "Ân" một tiếng.
Hạ Quý Thần cầm cặp sách treo trên cửa sổ: "Đi thôi."
Quý Ức không nhúc nhích, nhìn phía WC: "Anh đi rồi, không có việc gì sao?"
Hạ Quý Thần hiểu ý Quý Ức, trường học lần này phạt chính là một mình hắn quét WC, hắn quay đầu hướng về phía WC hét câu: "Cố gắng quét tước sạch sẽ cho tôi!"
"Tuân lệnh!" Trong WC truyền đến tiếng đáp lại đồng nhất, vang đến đinh tai nhức óc.
Cứ như vậy, Hạ Quý Thần bước đi, Quý Ức cũng nâng chân, hai người một trước một sau đi xuống lầu.
Chương 90: Anh dạo gần đây có tốt không? Chúng ta đều đã từng nói dối (10)
Đó là sau hai năm Hạ Quý Thần nhận thức Quý Ức cho tới nay, lần thứ 2 cùng cô tan học về nhà.
Chuyện Hạ Quý Thần buổi chiều bắt Tôn Chương đi sân thể dục của trường đến quỳ xuống nói xin lỗi Quý Ức, truyền tới tai Hạ Dư Quang, Hạ Quý Thần cùng Quý Ức mới vừa vào tiểu khu, liền thấy được Hạ Dư Quang đang chờ ở cửa nhà họ Hạ.
Quý Ức cùng Hạ Quý Thần sóng vai đi tới, cô nhanh hơn vài bước, giành trước chạy vội tới trước mặt Hạ Dư Quang, thanh âm giòn giòn vang lên: "Dư Quang ca ca."
Hạ Dư Quang hướng về phía Quý Ức cuồi nhợt nhạt, duỗi tay tiếp nhận cặp sách của cô, sau đó mới nhìn về phía Hạ Quý Thần. Hạ Dư Quang không viết gì cả, chỉ là hướng về phía Hạ Quý Thần chỉ chỉ phía sau Hạ gia.
Hạ Quý Thần biết, ý của anh trai là bảo đi vào. Hắn gật gật đầu, đi phía trước hai bước, vượt qua Quý Ức đến gần Hạ Dư Quang: "Anh, em về đây rồi." Nói rồi vươn tay ra.
Hạ Dư Quang không cự tuyệt.
Hạ Quý Thần sắc mặt chưa động đem cặp sách Quý Ức hướng sau lưng treo lên, liền đột nhiên đi lên phía trước hai bước, xác định phía sau hai người nhìn không tới biểu tình lúc này của hắn, hắn mới cong môi cười, chỉ vì có thể đeo cặp của cô. Buổi chiều hắn cùng đám người Tôn Chương kia đánh nhau nên trên mặt có vết thương, cười một cái động đến vết thương, đau đếm nhe răng trợn mắt một lát, mới đeo hai cái cặp sách, của cô và của hắn, nghênh ngang đẩy cửa ra, vào nhà đổi dép lê. Khóe mắt hắn liếc thấy cặp sách hồng nhạt của cô đang trên lưng mình, lại mỉm cười vui vẻ.
Đêm đó, Hạ Dư Quang giúp Hạ Quý Thần xử lý miệng vết thương, Quý Ức đứng ở bên cạnh hỗ trợ.
Hạ Quý Thần là một mình đi tìm Tôn Chương, nhưng Tôn Chương bên kia lại có năm sáu người, hắn đánh lại được. Tuy rằng thắng được quang vinh, nhưng cũng bị thương vô cùng bi thảm.
Hạ Dư Quang đau lòng, thời điểm bôi thuốc cho Hạ Quý Thần, nhịn không được đối với hắn viết hỏi: "Có đau hay không?"
Lúc ấy Hạ Quý Thần, niên thiếu ngông cuồng, trước mặt cô gái thầm mến, tâm chỉ nghĩ sắm vai anh hùng, liền tính là đau, cũng không muốn biểu hiện ra chút nào. Cho nên Hạ Quý Thần đang ngồi trên giường, thấy Hạ Dư Quang viết những lời này, đầu ngón tay trộm dùng sức bóp lấy đùi, ngữ khí nhẹ nhàng thoải mái: "Không đau."
Hạ Quý Thần bôi thuốc xong, đã là 10 giờ tối.
Bà ngoại Quý Ức sang đây thúc giục cô về nhà ngủ, đang ở dưới lầu cùng Hạ phu nhân nói chuyện.
Quý Ức thu thập cặp sách xong xuôi, mang xuống lầu, Hạ Dư Quang viết cho Hạ Quý Thần: "Quý Thần, cám ơn em!."
Buổi sáng Hạ Quý Thần nhận được tin nhắn của Hạ Dư Quang nói Quý Ức ở trường học bị Tôn Chương quấy rầy, hắn biết Hạ Dư Quang cảm ơn chuyện gì. Niên thiếu, thiếu niên a, luôn là sẽ có chút khẩu thị tâm phi. Hắn rõ ràng là chính mình muốn đi giúp Quý Ức, lại bởi vì chuyện liên quan đến Quý Ức, cố tình lại buột miệng thốt ra một câu: "Anh, anh nói làm cái gì? Anh là anh của em, anh tìm em hỗ trợ, em sao có thể không giúp?
Hạ Dư Quang miệng cười thỏa mãn, cúi đầu, lại viết một câu: "Kia về sau còn muốn phiền toái em ở trong trường học chiếu cố cho Mãn Mãn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro