Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10


Chương: Tiền khó kiếm, x khó ăn

Về đến khách điếm, Hạ Trường Sinh làm việc ở Phiêu Hương Viện như thường lệ. Hắn chìa tay về phía chưởng quầy, nói: "Thực đơn."

Chưởng quầy ngẩng đầu lên từ quầy, có chút bất đắc dĩ nhìn Hạ Trường Sinh, nói: "Không có thực đơn, đồ ăn đều được viết và treo trên tường, tự mình xem."

"Nga." Hạ Trường Sinh hiểu ra, sau đó quay sang Lâm Kiến nói, "Ta mời khách, ngươi cứ thoải mái gọi món."

Nếu là người thường xuyên lui tới, nghe lời như vậy, Lâm Kiến nhất định sẽ hào hứng mà chọn món mình thích. Nhưng vừa mới trải qua chuyện đó, tất cả đều là tóc trong điểm tâm, giờ hắn nhìn cái gì cũng không nuốt nổi.

Hạ Trường Sinh thấy hắn mặt mày tái nhợt, không muốn ăn gì, liền tự mình gọi món.

"Lão bản, cho ta một phần thêm bào ngư phật nhảy tường, canh suông tổ yến, hoàng nấu vây cá, thêm canh cá hoa vàng, một món chay, đem cải trắng lên." Hạ Trường Sinh đếm kỹ những món mình thích.

Chưởng quầy gật đầu nhưng tiếc nuối nói: "Có vài nguyên liệu không đủ, nên món ngươi gọi có chút không có."

Hạ Trường Sinh nghĩ mình đang ở đất nghèo, nên đành hỏi: "Còn món nào có thể lên được?"

Chưởng quầy đáp: "Chỉ có cải trắng."

Hạ Trường Sinh đờ người.

Lâm Kiến: "......"

"Gọi món ăn đơn giản thôi! Đừng tưởng rằng muốn ăn gì là có cái đó!" Chưởng quầy bực mình.

Cuối cùng, Hạ Trường Sinh đành gọi hai bát mì, một bát thịt bò, thêm...

"Tại sao lại gọi điểm tâm?" Lâm Kiến nhìn đĩa điểm tâm trước mặt, không khỏi nhớ đến mớ tóc lúc nãy.

"Ngươi chẳng phải hôm nay kêu la muốn ăn sao? Giờ ta đãi ngươi, ngươi phải cảm ơn ta chứ." Hạ Trường Sinh cảm thấy không hiểu nổi.

Nhưng Lâm Kiến vẫn không muốn ăn.

Sau đó, Lâm Kiến mang nước ấm vào phòng của Hạ Trường Sinh, đổ đầy thau tắm.

"Hô." Làm xong tất cả, Lâm Kiến đóng cửa phòng, ngồi bệt xuống sàn.

Lần này kiếm tiền thật không dễ dàng.

Hạ Trường Sinh đứng trước thau tắm, vén tay áo, để lộ cánh tay mang vòng tay vàng, thử nhiệt độ nước.

"Tạm ổn." Nói xong, Hạ Trường Sinh bắt đầu cởi quần áo.

"Ngươi làm gì vậy?" Lâm Kiến ngồi trên sàn, mắt không chớp nhìn Hạ Trường Sinh, giọng có phần hoảng hốt.

"Tắm rửa thôi." Hắn còn có thể làm gì khác.

Lâm Kiến nói: "Nga."

Hạ Trường Sinh cởi áo ngoài, sau đó nghĩ nghĩ, giơ tay ném quần áo lên đầu Lâm Kiến.

Lâm Kiến luống cuống tay chân, vội vàng kéo áo xuống.

"Giúp ta giặt sạch quần áo, nếu giặt hỏng, ta sẽ bán ngươi đi." Giọng Hạ Trường Sinh vang lên trong tai Lâm Kiến.

Cuối cùng, Lâm Kiến cũng gỡ được quần áo xuống. Nhưng chưa kịp nhìn rõ tình hình trong phòng, thêm một món quần áo lại bị ném lên mặt hắn. Lâm Kiến chết lặng. Hạ Trường Sinh cứ cởi từng món ném lên người hắn, chỉ một lát sau, Lâm Kiến đã treo đầy quần áo. Cũng lúc này, Lâm Kiến mới nhận ra Hạ Trường Sinh thật sự mặc rất nhiều lớp quần áo.

Còn nữa...

Lâm Kiến không nhịn được mà khịt mũi, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

Thơm quá.

Toàn bộ Phiêu Hương Viện cũng không dễ ngửi như mùi này.

Tiếng nước vang lên, Hạ Trường Sinh phát ra tiếng thở dài thoải mái.

Lâm Kiến vội vàng cầm lấy mớ quần áo từ trên đầu mình xuống. Không còn gì che chắn, Lâm Kiến liền thấy Hạ Trường Sinh đã ngồi vào thau tắm, mái tóc xõa xuống, hai tay đặt bên cạnh thau, cằm tựa lên cánh tay, đang nhìn Lâm Kiến.

"Ngươi nhìn cái gì?" Lâm Kiến nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của Hạ Trường Sinh dưới làn hơi nước.

"Giám sát ngươi gấp gọn quần áo của ta." Hạ Trường Sinh thản nhiên đáp.

Lâm Kiến đành phải đứng ngay trước mặt hắn, chỉnh quần áo thật ngay ngắn. Quần áo của hắn làm từ chất liệu khác với những gì bọn họ dùng. Lâm Kiến vuốt nhẹ, cảm giác mềm mại, thoải mái, không chỉ đẹp mà còn tinh tế. Ngắm kỹ mới thấy, đây không phải loại vải trắng bình thường, trên đó còn thêu hoa văn chìm.

"Các ngươi làm đạo sĩ đều có tiền như vậy sao?" Lâm Kiến hâm mộ.

Hạ Trường Sinh đang ngâm mình trong nước ấm, hắn vuốt tóc, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh.

Lâm Kiến không nhịn được mà liếc nhìn.

"Rửa sạch sẽ, cẩn thận đấy." Hạ Trường Sinh không trả lời câu hỏi của hắn.

Lâm Kiến lại nhìn qua chiếc kim quan đặt trên bàn.

Hạ Trường Sinh đưa lưng về phía hắn, ngâm mình trong nước ấm, "Nếu ngươi dám trộm đồ của ta, ta sẽ dìm ngươi chết đuối."

Lâm Kiến sợ hãi ôm đống quần áo, chạy ra ngoài.

Giặt quần áo không phải chuyện khó, cái khó là Lâm Kiến sợ làm hỏng quần áo của Hạ Trường Sinh, nên giặt rất cẩn thận. Sau khi giặt xong, hắn treo lên, nhưng vẫn chưa yên tâm nên hỏi chưởng quầy: "Ở đây không có ai trộm quần áo chứ?"

Chưởng quầy mắng: "Bệnh à? Ai lại đi trộm một bộ quần áo đã mặc qua."

Lâm Kiến hơi an tâm, rồi quay lại phòng của Hạ Trường Sinh. Hạ Trường Sinh đã thay đồ ngủ, đang ngồi xếp bằng trên giường.

"Ngươi đã giặt chưa?" Hạ Trường Sinh hỏi.

"Giặt sạch rồi, giặt ở dưới lầu, quần áo mượn của con trai chưởng quầy." Lâm Kiến hỏi Hạ Trường Sinh, "Ta đêm nay xuống dưới lầu ngủ trực, sáng mai quay lại tìm ngươi?"

Hạ Trường Sinh rung chăn, nói: "Ta đã nhờ chưởng quầy mang một bộ chăn đến, đêm nay ngươi ngủ dưới sàn nhà ở đây đi."

Lâm Kiến: "......"

Đúng là tiền khó kiếm, phân khó ăn.

Hạ Trường Sinh nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lâm Kiến lập tức lấy chăn bông ra, trải trên sàn và chui vào.

"Đúng là đứa trẻ dễ bảo, bảo ngủ dưới sàn là ngủ ngay." Hạ Trường Sinh lắc đầu thở dài.

Lâm Kiến siết chặt nắm tay, đôi mắt ánh lên sự bất mãn.

Hạ Trường Sinh xuống giường, thổi tắt ngọn nến, rồi quay lại giường.

"Uy." Lâm Kiến gọi Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nằm xuống.

"Ngày mai sẽ có người chết sao?" Lâm Kiến hỏi.

"Có." Hạ Trường Sinh nhắm mắt lại, trả lời.

"Chết bao nhiêu người?"

"Ta đâu phải thầy bói, sao biết được ngày mai sẽ chết bao nhiêu người." Hạ Trường Sinh bình thản đáp.

"Ngươi nói Ngũ Hành Hồi Hồn Thuật, giết thêm một người thì chịu hình phạt gấp bội dưới địa phủ..." Hiện tại, về cơ bản cả thôn đều nằm trong tầm ngắm của nàng.

"Chứng tỏ Vi Yểu hận các ngươi đến tận xương tủy."

"Ta không nhớ rõ ta có đắc tội gì với nàng." Lâm Kiến vò đầu.

Hạ Trường Sinh muốn ngủ, không muốn để ý đến hắn.

"Kia ta sẽ chết sao?" Lâm Kiến hỏi.

"Xem cơ duyên."

Lâm Kiến ngửa đầu nằm, hai tay đặt trên chăn bông.

Hạ Trường Sinh nhắm mắt lại, hai tay đặt trên ngực.

"Ngươi tên là Hạ Trường Sinh." Lâm Kiến nhớ lại hôm nay Hạ Trường Sinh đã nói tên với Tiền Gia Hào. "Ngươi không hỏi tên ta sao?"

"Ta sẽ không hỏi."

Lâm Kiến có chút buồn bã, hắn quả nhiên là đứa trẻ không đáng để ý.

Hạ Trường Sinh xoay người.

Lâm Kiến nói: "Ta đã từng học hai năm sách với cha, chỉ nhớ được một bài thơ hoàn chỉnh, là bài của Lý Bạch - Phỏng Đới Thiên sơn đạo sĩ bất ngộ (Thăm đạo sĩ ở núi Đới Thiên không gặp). Bài thơ viết:

Khuyển phệ thuỷ thanh trung, ( Chó sủa trong tiếng nước chảy )

Đào hoa đới lộ nùng. ( Hoa đào còn đẫm nước mưa (thơm) nồng )

Thụ thâm thì kiến lộc, ( Trong rừng sâu, mới thấy có hươu )

Khê ngọ bất văn chung. ( Buổi trưa ngoài khe nước không nghe tiếng chuông )

Dã trúc phân thanh ái, ( Bụi tre hoang chia đám mây xanh )

Phi tuyền quải bích phong. ( Suối chảy lửng trên tầng ngọn núi )

Vô nhân tri sở khứ, ( Không ai biết đi đâu )

Sầu ỷ lưỡng tam tùng. ( Buồn bã dựa vào hai ba gốc cây tùng )

Cha ta lấy câu 'Thụ thâm thì kiến lộc, Khê ngọ bất văn chung' để đặt tên cho chúng ta huynh đệ tỷ muội. Ta là đứa con thứ tư."

"Ta tên là Lâm Kiến."

Đoạn dài này là Lâm Kiến nhớ rõ, bởi vì đó là những lời cha hắn nói khi say rượu. Nghe nói, cha hắn cũng nhớ những lời này là từ thầy giáo dạy ông khi còn nhỏ.

Lâm Kiến không học nhiều sách, nhưng trí nhớ hắn rất tốt, nghe qua một lần là có thể nhớ kỹ.

Sau khi nói xong, Hạ Trường Sinh không phản ứng. Lâm Kiến ngồi dậy, nhìn sang giường bên cạnh, Hạ Trường Sinh đã ngủ. Lâm Kiến không cảm thấy xấu hổ hay buồn, hắn lại nằm xuống chăn, nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Lâm Kiến bị ánh nắng mùa hạ đánh thức. Hắn dụi mắt, nằm thêm một chút rồi mới nhớ ra mình đang ở khách điếm, chờ đạo sĩ nhà giàu đến mắng. Hắn chậm rãi ngồi dậy, mở mắt nhìn sang giường bên.

Tối qua, Lâm Kiến đã gỡ băng trắng trên mắt phải ra.

Hắn nhìn thoáng qua, liền thấy đầy trời là chim đen bay.

Lâm Kiến nghĩ mình nhìn nhầm, vội dụi mắt.

"Ngươi làm gì?" Giọng lạnh lùng của Hạ Trường Sinh vang lên.

Lâm Kiến trợn tròn mắt, suýt nữa chảy máu mũi.

Hạ Trường Sinh ngồi trên giường, vai ngọc nửa lộ, quần áo chưa mặc chỉnh tề, quay đầu nhìn Lâm Kiến.

"Ngươi mới là làm cái gì!" Lâm Kiến hoảng hốt hét lên.

"Thay quần áo thôi." Hạ Trường Sinh mặc áo trong, rồi khoác thêm một chiếc áo lót màu lam thêu hoa vàng, tiếp đến mặc lớp áo thứ ba, buộc đai lưng, cuối cùng khoác thêm áo dài trắng bên ngoài. Xong xuôi, hắn mới bước xuống giường.

Hạ Trường Sinh mặc xong quần áo, ngồi trước bàn chải chuốt.

Lâm Kiến vẫn nằm trong chăn, không biết phải làm gì.

Tâm trạng bối rối của hắn nhanh chóng biến mất, vì Hạ Trường Sinh chải tóc quá lâu. Lâm Kiến gấp gọn chăn trên giường Hạ Trường Sinh, dọn dẹp xong chăn của mình, thậm chí còn xuống lầu lấy cơm sáng mang lên. Khi mở cửa, hắn vẫn thấy Hạ Trường Sinh đang chải đầu.

Hắn trưng ra vẻ mặt không nói nên lời.

"Chải nữa cũng sẽ hói thôi." Lâm Kiến nói.

Hạ Trường Sinh liền cầm chiếc lược trong tay ném về phía Lâm Kiến.

Lâm Kiến: "......"

Chuyện này sau cũng trở thành bằng chứng để Lâm Kiến lên án Hạ Trường Sinh.

Đường Trĩ nghe xong, cảm thán: "Thật là ghen tị! Tại sao Đại sư huynh không đánh ta?"

Lâm Kiến cũng không biết vì sao Hạ Trường Sinh không đánh Đường Trĩ. Dù sao, sau khi nghe Đường Trĩ nói linh tinh, hắn lập tức lao vào đánh nhau với Đường Trĩ.

Chải tóc xong, Hạ Trường Sinh bắt đầu đội kim quan.

Trong lúc đó, Lâm Kiến chạy đi rồi trở lại, tin tức đã nắm rõ, "Tiền Gia Hào không đến đạo quán như ngươi nói hôm qua."

"Nga." Hạ Trường Sinh không quan tâm, "Có đi hay không cũng vô dụng, không đi cũng chẳng sao."

Lâm Kiến: "......"

Hạ Trường Sinh đội xong kim quan, điều chỉnh lại vị trí.

Lâm Kiến lại nói: "Ngươi hôm qua cho Tiền Gia Hào bùa hộ mệnh, có thể cho ta một cái không?"

Hắn có chút sợ hãi.

"Được, một cái một lượng bạc trắng." Hạ Trường Sinh cuối cùng cũng trang điểm xong.

Lâm Kiến tức giận nói: "Ngươi thà đi cướp còn hơn!"

Hạ Trường Sinh cười khẩy: "Hừ."

"Nhưng đây là mạng sống của ta..." Mắt Lâm Kiến rưng rưng, nếu đưa tiền này cho Hạ Trường Sinh, hắn không chỉ làm không công hai ngày, mà còn phải mất thêm tiền.

"Không cần cũng không sao." Hạ Trường Sinh ngồi quay lại, đối diện Lâm Kiến, cười tươi nói: "Cũng chẳng có tác dụng gì lớn."

Lâm Kiến: "......"

Hạ Trường Sinh vuốt tóc, vui vẻ hỏi: "Hôm nay ta đẹp không?"

Lâm Kiến không thèm trả lời.

"Bùa hộ mệnh không thể bảo vệ ngươi, đạo quán cũng không thể bảo vệ ngươi, chỉ có ta là người duy nhất có thể bảo vệ ngươi."

Lời nói của Hạ Trường Sinh, nghe qua có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất lại đầy uy hiếp.

Lâm Kiến đành phải mở miệng: "Đúng đúng, Hạ công tử phong hoa tuyệt đại, là mỹ nhân đẹp nhất ta từng thấy."

Hạ Trường Sinh hài lòng cười.

Bên kia con phố, một dòng sông nhỏ chảy qua cả thôn, mái tóc đen dài không rõ nguồn gốc rải rác trôi theo dòng nước. Tóc càng kéo ra càng dài, không có điểm dừng.

Tiền Gia Hào dậy khi mặt trời đã lên cao, người hầu mang cơm sáng đến cho hắn. Sắc mặt hắn tái nhợt, giống như vừa trải qua một trận bệnh nặng.

"Đại phu đã tới chưa?" Tiền Gia Hào cảm thấy bụng mình đau quặn, trong cơ thể như có vật gì đó đang nhảy loạn.

"Thiếu gia, ngài quên rồi sao, đại phu vừa mới đi, nói ngài không có bệnh gì cả."

"Sao có thể... không có chuyện gì được? Ta đau bụng quá..."

Tiền Gia Hào đau đến mức ý thức mơ hồ.

Trong cơn mông lung, trước mắt hắn bỗng đỏ rực, tựa như thấy Vi Yểu mặc áo cưới đỏ.

"Quỷ a!"

Giữa ban trưa nói đến quỷ, chuyện ma quái nối tiếp nhau.

Ha hả.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Lâm Kiến rời giường.

Hạ Trường Sinh chải đầu.

Lâm Kiến thay quần áo, ăn sáng.

Hạ Trường Sinh chải đầu.

Lâm Kiến ăn xong bữa sáng, giơ cuốn sách nhỏ ra đọc.

Hạ Trường Sinh chải đầu.

Lâm Kiến: Người hói, đừng chải nữa.

Hạ Trường Sinh:......

Đường Trĩ: Người đâu! Lâm Kiến muốn chết!

Hạ Trường Sinh: Ngươi thật là lúc nào cũng ở những chỗ kỳ quặc để gây sự chú ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro