Chương 24: Chân ngôn Đại Đạo
Đại La Thánh Địa.
Giờ Tý
Trời, còn chưa sáng!
Nhưng toàn bộ Đại La Thánh Địa, lộ ra cực kỳ nghiêm túc.
Mười vạn đệ tử, bày trận địa sẵn sàng nghênh địch.
Từ bên ngoài Đại La Thánh Địa, mãi cho đến Điện Luận Đạo Đại La.
Trên mặt mỗi đệ tử đều bộc lộ ra vẻ nghiêm túc.
Hôm nay, Pháp Sư Huyền Tâm đến, được cả thế gian chú ý.
Các đại thế lực Trung Châu đều đã tới Thánh Địa Đại La.
Vào thời khắc này, bất luận kẻ nào cũng không được càn rỡ.
「Edit: Ann」
Từng khâu, từng chi tiết, đều không thể phạm sai lầm, bằng không mà nói, thứ mất đi là mặt mũi của Thánh Địa.
Điện Luận Đạo.
Xung quanh người ta tấp nập, thập đại Thánh Địa Trung Châu, đều phái cao tầng tới quan sát lần luận đạo này, trong đó những tuấn kiệt trẻ tuổi chiếm một phần.
Buổi luận đạo hôm nay, ảnh hưởng rất lớn, thậm chí các đại Thánh Địa, đều phái Phó Thánh Chủ hoặc Thái Thượng Trưởng Lão đến nơi đây.
Bởi vì nếu thất bại, bọn họ sẽ trực tiếp trao đổi đối sách, những người đến, đều nắm trong tay quyền lực tuyệt đối.
Có thể nói người trong thiên hạ đều biết, đạo môn Trung Châu, tuyệt không cho phép Phật Môn tới Trung Châu phát dương Phật hiệu.
Vì vậy người trong thiên hạ cũng biết, một trận này chỉ có thể thắng không thể bại, nếu thất bại, sẽ dẫn tới đại tai hoạ.
Yêu ma Dị tộc, nhìn chằm chằm, vào thời điểm Phật Đạo tranh chấp, bọn chúng tuyệt đối sẽ nhắm thời cơ cản trở.
Nói quá hơn chút, thì lần biện pháp này, ảnh hưởng cực lớn, một trận gió tanh mưa máu nhìn không thấy, đã lặng yên không tiếng động bao phủ toàn bộ Trung Châu.
"Các ngươi nói, Đại sư huynh Đại La này, có thể thắng không?"
Xung quanh Điện Luận Đạo, có một tuấn kiệt trẻ tuổi, không nhịn được mở lời hỏi.
"Không chắc được, nhưng ít ra đây là hi vọng cuối cùng."
Một nam tử nho nhã đáp như thế.
"Huyền Tâm quá mạnh, bất luận là biện pháp hay đấu pháp, có thể xưng là đệ nhất nhân thế hệ này, Phật Môn có lẽ tới lúc hưng thịnh rồi."
Một nam tử trẻ tuổi mặc chiến giáp hoàng kim bình tĩnh nói.
"Đúng vậy, Phật Môn xuất ra một người rất khá, chỉ có điều Đại sư huynh Đại La cũng tuyệt không phải kẻ hời hợt, có thể được tông chủ Thiên Cơ Tông kết luận là đệ nhất Tu Tiên giả từ xưa đến nay, tất nhiên phải có thực lực."
Một tu sĩ trẻ tuổi có Âm Dương Khí bao quanh nói như vậy.
"Đế Sư tất thắng."
Một nam tử mặc mãng bào* mở miệng, đây là một thiếu niên của Vương Triều Đại Càn, ngữ khí hắn vô cùng kiên định.
(Mãng bào: Áo chầu của quan, có hình rồng)
"Thánh Sư tất thắng."
Một thanh niên của Hạo Nhiên Tông cũng mở lời theo, dựng nên Tâm thế Vô Địch.
Đám người nghị luận.
Mà bên trong Cung Đại La, Thanh Vân Chưởng giáo ngồi ở chủ vị, hai bên trái phải, là cao tầng của các đại thế lực Trung Châu, trên mặt mỗi người đều rất bình tĩnh, trong nội cung vô cùng an tĩnh.
Không ai muốn đánh vỡ cục diện yên lặng này.
Nhưng càng nghiêm túc như vậy, liền có nghĩa trận biện pháp đạo phật này càng khủng bố.
Đạo Môn thắng, là Phật Môn suy.
Đạo Môn bại, là Phật Môn thịnh.
Ảnh hưởng rất lớn, thậm chí còn xen lẫn số mệnh đấu tranh của hai đại giáo phái, mang ý nghĩa trọng đại, đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ giới tu tiên.
Sơ xảy một cái, sẽ dẫn tới đại tai hoạ, đến lúc đó không phải chỉ đơn giản là sinh linh đồ thán.
Thời gian từng chút trôi qua.
Giờ sửu.
Giờ dần.
Giờ mão.
Giờ Thìn.
Cuối cùng, Huyền Tâm Pháp Sư tới.
"Người đến rồi!"
"Huyền Tâm Pháp Sư tới."
"Hắn tới, hắn tới."
"Mau nhìn, Huyền Tâm tới."
"Rốt cuộc đã tới rồi sao?"
"Thật kích động, ta hiện tại đang rất kích động."
"Đừng nói nữa, ta vốn đang bình thường, ngươi vừa nói làm ta cũng kích động theo."
"Đệ nhất thiên tài Đạo Môn Trung Châu cùng đệ nhất thiên tài tuyệt thế Phật Môn so tài, rốt cuộc là Đạo Môn mạnh hay Phật Môn mạnh, chính xem hôm nay."
"Thế hệ trẻ tuổi không nói lên cái gì, nhưng, có thể đại biểu cho tương lai."
"Sốt ruột, sốt ruột quá, ta bây giờ rất nóng lòng luôn."
"Đại sư huynh đâu? Sao còn chưa ra?"
Theo Huyền Tâm Pháp Sư đến, toàn bộ Đại La Thánh Địa ồn ào huyên náo.
"Yên lặng!"
Mà đúng lúc này, một âm thanh vang dội vang lên, đây là tiếng của Đường chủ Hình Pháp Đường.
Chỉ một câu, khiến tất cả mọi người an tĩnh.
Đến lúc này, mọi người mới ý thức được, bọn họ đã thất thố.
Bên ngoài Đại La Thánh Địa.
Huyền Tâm tay cầm một cái trượng gỗ, mặc áo bào trắng đơn giản, khuôn mặt nhuốm tang thương, chân đều là bùn đất, trên mặt mang theo mỉm cười lạnh nhạt.
"Đại La!"
Huyền Tâm chậm rãi mở miệng, hắn nhìn chăm chú phía trước, Đại La đệ tử đứng vững hai bên, bọn họ khuôn mặt nghiêm túc, hiện lộ rõ rệt phong phạm Đại La.
"Bần tăng Huyền Tâm, hôm nay đến Đại La Thánh Địa, cùng Lục Trường Sinh biện luận Phật hiệu."
Huyền Tâm mở miệng, âm thanh không lớn, nhưng phảng phất như có Thần lực, để cho mọi người ở Thánh Địa Đại La đều nghe thấy.
"Mời!"
Lúc này, một giọng nói vang lên, chẳng qua không phải tiếng của Lục Trường Sinh, mà là của cao tầng Đại La.
Có khách tới, tất nhiên không thể cự tuyệt.
"Đa tạ."
Huyền Tâm Pháp Sư nói cảm tạ một tiếng, sau đó từng bước một, đi tới Điện Luận Đạo.
Sau nửa canh giờ.
Huyền Tâm Pháp Sư đã đi tới trung tâm Điện Luận Đạo.
Cái gọi là Điện Luận Đạo, chính là một Âm Dương Bàn hình tròn cực lớn, Huyền Tâm Pháp Sư ngồi tại một chỗ màu đen, hắn mặc áo trắng, từ trên cao nhìn xuống, lộ ra một nét siêu nhiên không nói nên lời.
Vô số ánh mắt tụ lại trên người Huyền Tâm Pháp Sư.
Mọi người trầm mặc, rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi, càng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì Huyền Tâm quá bình thường, bình thường đến mức không giống một cao tăng đắc đạo, mà ngược lại giống như một tiểu sa di.
Không giống với hình ảnh trong tưởng tượng.
Theo lý mà nói, có thể tranh biện thắng chín đại Thánh Địa, Huyền Tâm được xưng là Phật Đà chuyển thế, vốn không nên thế này.
Nhưng cũng chính vì quá đỗi bình thường, càng làm cho người khác cảm thấy bất phàm.
Trung tâm Điện Luận Đạo, Huyền Tâm lộ ra thập phần yên tĩnh.
Không nói một lời, chậm rãi chờ đợi tất thảy.
"Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh!"
Vào lúc này, một giọng nói vang lên, trong chốc lát Đại La Thánh Địa, mười vạn đệ tử, vào thời khắc này, tất cả đồng thanh lên tiếng.
"Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh."
"Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh."
"Chúng ta cung thỉnh Đại sư huynh."
Âm thanh đinh tai nhức óc.
Hàng nghìn tuấn kiệt trẻ tuổi Trung Châu, đem ánh nhìn tập trung tại chủ phong.
Tất cả mọi người toát ra ánh mắt vô cùng mong chờ.
Trận chiến kinh thế này, sắp bắt đầu.
Nhưng chính vào lúc này.
Từ chủ phong.
Một giọng nói vang lên.
"Đạo khả đạo."
"Phi thường đạo."
"Danh khả danh."
"Phi thường danh."
"Vô danh, thiên địa chi thủy, hữu danh, vạn vật chi mẫu."
[Tạm dịch: Đạo mà có thể thuyết nói rõ ràng minh bạch ra hết thì không phải là Đạo thường hằng bất biến.
Cái danh, cái tên mà có thể đặt tên gọi tên ra thì không phải là cái tên thường hằng bất biến.
Không danh xưng (vô danh) là khởi đầu của trời đất, có danh xưng (hữu danh) là mẹ của vạn vật.]
Thanh âm vang lên, cũng như Huyền Tâm Pháp Sư, âm không lớn, nhưng có thần lực, rót vào tai mỗi người.
Nhưng điểm khác nhau ở đây là.
Sau khi âm thanh vang lên.
Lấy Đại La Thánh Địa làm trung tâm, từng đạo Pháp lực khủng bố khuếch tán ra xung quanh.
Từng đám tử khí từ phía đông đến, bao phủ ba vạn dặm.
Trên bầu trời.
Quần tinh rung động.
Từng pho tượng cổ xưa, vào thời khắc này, trong nháy mắt bộc phát ra hào quang vô lượng.
Trong Cung Đại La.
Vào lúc này, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh của mọi người.
Trong chốc lát, nhao nhao vỡ oà, lộ ra vẻ rung động.
"Chân ngôn Đại Đạo!"
Có người nghẹn ngào nói ra, rung động trong mắt, không cách nào cản được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro