Chương 23: Ngày thứ 7
Lục Trường Sinh đã trầm mặc.
Hắn lâm sâu vào suy nghĩ.
Đến cùng là ai lại thổi phồng hắn lên?
"Sư huynh, sư huynh!"
Cũng đúng lúc này, Lưu Thanh Phong vội vàng chạy tới, vẻ mặt tràn đầy tươi cười.
Trong nháy mắt, Lục Trường Sinh không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.
"Thanh Phong! Có phải đệ lại nói cái gì về ta ở bên ngoài không?"
Lục Trường Sinh nhìn về phía Lưu Thanh Phong.
Người sau trong nháy mắt lắc đầu nói: "Đại sư huynh, huynh xem sư đệ là loại người miệng lưỡi như vậy sao?"
Lưu Thanh Phong vẻ mặt đứng đắn bác bỏ.
「Edit: Ann」
Nhưng Lưu Thanh Phong càng như vậy, Lục Trường Sinh lại càng thấy tuyệt đối là gia hoả này ở bên ngoài nói sai lời gì rồi.
Nhưng giờ cũng không thể trách Lưu Thanh Phong, bằng không mà nói, chẳng phải sẽ thành mình chưa chiến đã sợ?
Xoa xoa huyệt thái dương, tâm tình Lục Trường Sinh vô cùng lo lắng.
Kỳ thật thì, thua không mất mặt, chủ yếu là trận đạo phật phân tranh này, ảnh hưởng quá lớn, nếu mình thua, toàn bộ Đạo Môn đều sẽ không nể mặt.
Trong lúc vô tình, coi như cõng một cái nồi đen cỡ bự.
Hít sâu một hơi.
Không biết vì cái gì, Lục Trường Sinh ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có lẽ, đây là tâm tình của kẻ sắp chết.
"Đại sư huynh? Huynh sợ sao?"
Lưu Thanh Phong mở miệng, hắn dường như đã nhận ra cái gì đó, nhịn không được hỏi như vậy.
"Đệ cảm thấy sư huynh sẽ sợ sao?"
Lục Trường Sinh bưng ly trà lên, lộ ra mười phần bình tĩnh, nếu kết cục đã định, vậy không cần sợ gì nữa.
Dù sao cũng đều chết, không bằng thư thái chút.
Giống như khi bị rắn độc cắn, so với việc thống khổ giãy giụa, không bằng tìm một nơi râm mát, tránh cho thối đến người khác.
"Tất nhiên không sợ, sư huynh là Tiên Nhân hạ phàm, chỉ là một tên Pháp Sư, coi là cái gì? Sư đệ tại đây chúc mừng sư huynh trước, dương uy cho Đạo Môn ta."
Lưu Thanh Phong trong nháy mắt toát ra sắc mặt vui mừng.
Đồng thời cũng không khỏi vô cùng hổ thẹn, cảm giác mình đã xem thường Lục Trường Sinh.
"Vậy sư đệ không ở đây quấy rầy sư huynh tĩnh tu nữa."
Lưu Thanh Phong sau khi lễ bái, liền rời đi.
Rất nhanh, trong đại điện, chỉ còn lại một mình Lục Trường Sinh.
"Hay là, đến lúc đó đem Đạo Đức Kinh ra dùng nhỉ?"
Chờ Lưu Thanh Phong đi khỏi, Lục Trường Sinh trong lòng không khỏi nghĩ thầm.
Đại La Thịnh Điển lúc trước, nói ra nhiều danh ngôn kinh điển như vậy, dẫn ra thiên địa dị tượng, tuy rằng hậu tri hậu giác*, nhưng Lục Trường Sinh cũng ý thức được.
(*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)
Chút ít mình học được ở Địa Cầu, thả trong thế giới này, cũng có thể phóng hào quang lớn.
Thí dụ như nói Đạo Đức Kinh, ở kiếp trước thuộc về vô thượng kinh thư Đạo giáo, đơn giản chẳng qua Địa Cầu không đi hướng con đường tu hành, vì vậy Đạo Đức Kinh không có lực ảnh hưởng quá lớn.
Có thể cái thế giới này không giống vậy.
Đây là thế giới tiên hiệp, con đường tu tiên, gợn sóng đồ sộ.
Đạo Đức Kinh, ở cái thế giới này, có lẽ có thể phóng hào quang muôn trượng, chủ yếu hơn chính là, bản thân mình bất kể là làm cái gì, cũng sẽ đưa tới thiên địa dị tượng.
Niệm Đạo Đức Kinh, tất nhiên, cũng sẽ dẫn ra thiên địa dị tượng.
Đến lúc đó, lại một phen lừa dối, mặc dù thua, cũng sẽ không quá bi thảm nhỉ?
Đây là ý tưởng của Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh càng tin rằng, nếu bản thân thật sự tụng Đạo Đức Kinh, tuyệt đối sẽ không thua, đây là vô thượng kinh thư Đạo Môn.
Tất nhiên vô cùng phi phàm.
Chỉ có lo lắng duy nhất chính là, mình tụng kinh văn dạng này ra, sẽ không gây ra những hậu quả chưa biết khác chứ?
Suy nghĩ một lúc, Lục Trường Sinh lắc đầu, trước mắt đi một bước tính một bước, chờ đến ngày đó, nếu thật sự không được, thì cứ đem Đạo Đức Kinh ra dùng.
Đạo Đức Kinh nếu quá lợi hại, thì Hoàng Đình Kinh, Hoàng Đình Kinh không được thì Nam Hoa Chân Kinh, Ngọc Hoàng Kinh, Trùng Hư Chân Kinh.
Lão tử đây không tin, nhiều kinh văn như vậy, còn không nói lại một tên Pháp Sư sao?
Lúc này.
Cung Đại La.
Lưu Thanh Phong đi vào trong điện.
Đại La cao tầng tụ tập ở đây.
"Bái kiến Chưởng giáo, bái kiến các vị sư thúc sư bá."
Lưu Thanh Phong thành thật, thoạt nhìn cả người rất vô hại, thanh tú vô cùng.
"Miễn lễ, ngươi mới vừa đi tìm Trường Sinh, có tin tức gì sao?"
Thanh Vân đạo nhân mở miệng hỏi như vậy.
"Bẩm Chưởng giáo, vừa rồi đệ tử đến chủ phong, hỏi thăm cách nhìn của sư huynh đối với Pháp Sư Huyền Tâm, thậm chí cả gan hỏi một câu, sư huynh có sợ Huyền Tâm Pháp Sư không."
"Nhưng rồi sư huynh lại vô cùng tự tin nhìn về phía sư đệ, chỉ nói một câu, đệ cảm thấy sư huynh sẽ sợ sao?"
"Đệ tử nghĩ, Đại sư huynh chính là Tiên Nhân hạ phàm, là tuyệt thế thiên kiêu Tu Tiên, Phật Môn có một Huyền Tâm, nhưng Đạo Môn ta, cũng có một Trường Sinh sư huynh, trận chiến này, Đạo Môn ta tất thắng."
Lưu Thanh Phong hiếm khi không bịa đặt.
Ăn ngay nói thật nói.
Thanh âm hắn hạ xuống.
Trong nháy mắt, mọi người nhao nhao nhẹ nhàng thở ra.
"Đã như vậy, vậy tốt, ngươi trở về tu hành đi, nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này, không được để người khác quấy rầy Đại sư huynh ngươi tu luyện, tránh vào thời khắc mấu chốt, xảy ra sai lầm gì, biết không?"
Thanh Vân Chưởng giáo mở miệng.
Lưu Thanh Phong gật mạnh đầu, sau đó liền rời khỏi đại điện.
Rất nhanh, trong Cung Đại La, lộ ra cực kỳ nghiêm túc.
Vui cười tức giận nháo ngày thường, không còn sót lại chút gì, thay vào đó, là sự lạnh lẽo nghiêm túc.
"Phật Môn lúc này đây, đặt quyết tâm, để Huyền Tâm đến Trung Châu, lấy Phật đạo, biện pháp với Đạo Môn thiên hạ, chính để có thể phát dương Phật hiệu tại Trung Châu ta, mặc dù chúng ta có Trường Sinh, nhưng mọi chuyện không có tuyệt đối, vạn nhất như Trường Sinh bại, thì nên làm thế nào cho phải?"
Thanh Vân Chưởng giáo mở miệng, nghiêm túc vô cùng.
"Trường Sinh sư điệt sẽ không thua."
Có trưởng lão mở lời, chỉ một câu dựng nên tự tin.
"Đúng, Trường Sinh sẽ không thua."
"Không sai, Trường Sinh sẽ không thua."
"Ta gặp vô số người, Trường Sinh quá mức phi phàm, chớ nói Huyền Tâm, kể cả là thần tăng Phật Môn tới, cũng không sánh bằng Trường Sinh."
Chẳng biết tại sao, cao tầng Đại La, lại nhất trí tin tưởng Lục Trường Sinh có thể thắng một cách thần kì, lòng tự tin này nhìn có vẻ khó hiểu, nhưng kì thực là bởi diện mạo Lục Trường Sinh thực sự quá tốt.
"Ta cũng tin tưởng Trường Sinh sẽ không thua, nhưng vạn nhất nếu thua?"
Thanh Vân Chưởng giáo nhìn về phía mọi người, nói như vậy.
Trước lập luận đó, mọi người trầm mặc.
Đại khái qua một chút, có người trả lời.
"Nếu thua thật, dù có không cần da mặt, cũng không thể để Phật Môn tới Trung Châu ta phát huy Phật hiệu."
"Ừm, trận tranh đấu này, tuyệt đối không có khả năng chỉ bởi một tên Huyền Tâm, mà nghịch chuyển, thua thì thua, dù có bị người trong thiên hạ nhục mạ, cũng tuyệt không có khả năng để Phật Môn xâm lấn."
"Đạo Môn ta tu Vô Thượng Tâm, Phật Môn tu luyện Thế Báo, nếu Phật Môn vào Trung Châu ta, chỉ cần không đến nghìn năm, sẽ có thể đứng vững ở Trung Châu, tuyệt không để khả năng này xảy ra."
Thái độ mọi người vô cùng kiên quyết.
Bất luận là dưới góc độ nào, bọn họ cũng không hy vọng Phật Môn xuất hiện ở Trung Châu.
"Đã như vậy, chư vị sư huynh đệ, hãy chuẩn bị tốt tinh thần huyết đấu, nếu Trường Sinh bại, trời Trung Châu sẽ triệt để biến đổi, thái độ Phật Môn kiên quyết, mà ta cũng đã cùng các Thánh chủ khác đàm luận, tất cả đều nhất trí."
"Nếu như thua, chuẩn bị nghênh đón huyết chiến, nếu như thắng, hết thảy đều dễ nói."
Thanh Vân Chưởng giáo nghiêm túc vô cùng.
"Chúng ta kính tuân pháp chỉ Chưởng giáo."
Mọi người cùng nhau đứng dậy, không một ai sợ hãi, cũng không có ai chùn bước.
Cứ như thế.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Ba ngày sau, Thái Sơ Thánh Địa thất bại.
Năm ngày sau, Âm Dương Thánh Địa thất bại.
Sáu ngày sau, Linh Lung Thánh Địa thất bại.
Cuối cùng, thời gian đã tới ngày thứ bảy, giờ Tý.
__________
Ann: Cuối chương này, tác giả đã dành ra hơn 500 chữ để kêu gọi hi vọng mọi người ủng hộ truyện, tương tác mạnh lên :v mình sẽ không edit đoạn đó nhưng vẫn muốn kể cho mọi người biết, và đó cũng là lí do chương này bị ngắn mất một phần. Haha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro