Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Ban pháp Lý Chính, nổi danh thiên hạ

Ô...ô...n...g!

Ô...ô...n...g!

Ô...ô...n...g!

Tinh quang tử sắc, từ trên trời giáng xuống, rọi vào người Lục Trường Sinh.

Trong chốc lát, đỉnh đầu Lục Trường Sinh hiện ra một ngôi sao màu tím, diễn hoá ra nhiều loại Thần vật như bút lông, thư tịch, sách ngọc, đàn cổ, Tỳ Bà, bàn cờ, v.v..., tản mát ra Văn Khí kinh khủng.

"Oanh!"

"Oanh!"

"Oanh!"

"Oanh!"

"Oanh!"

「Edit: Ann」

"Oanh!"

Văn Khúc tinh chấn động, âm thanh vang vọng trăm vạn dặm, toàn bộ đại vực đều nghe thấy.

"Văn Khúc tinh lục động, tư chất Bán Thánh!" Lý Chính vô cùng kinh ngạc nói, bọn họ là văn nhân, tu luyện chính khí hạo nhiên cùng thư sinh khí.

Còn Văn Khúc tinh chính là mức thang đo lường tư chất văn nhân.

Nếu thiên hạ có Đại Nho sinh ra, Văn Khúc tinh tam động, đại biểu cho sự tán thành với thân phận Đại Nho đó.

Nếu lục động, vậy có nghĩa là Bán Thánh xuất thế, tương lai nhất định sẽ là Bán Thánh, không thể thay đổi.

Nhưng mà ngay lúc Lý Chính vừa dứt lời.

Văn Khúc tinh lại chấn động lần nữa.

"Oanh!"

"Thất động, Chuẩn Thánh!" Triệu Thuần kinh hô.

Văn Khúc tinh thất động, có nghĩa là Chuẩn Thánh, đã bước nửa bước vào Văn Thánh, là thầy văn nhân của thiên hạ.

"Oanh!"

Nhưng một việc khiến vô số người trợn mắt há hốc mồm lại xảy ra.

Lại có tiếng nổ mạnh.

Tiếng nổ này, nương theo mây tía đầy trời, vờn quanh Đại La Thánh Địa, đồng thời âm thanh cũng truyền khắp Cửu Châu thập địa, khiến vô số người không biết nên nói cái gì.

"Chuẩn Thánh nhân tộc, nhất mạch văn nhân ta, lại có thêm một vị Chuẩn Thánh sao?"

"Chuẩn Thánh, là thầy thiên hạ, là thầy của văn nhân thiên ha!"

Mọi người nghị luận, rung động không thôi.

"Oanh!"

Nhưng đúng vào một khắc cuối cùng.

Hào quang thiên địa tử sắc che lấp Trung Châu.

Khắp thiên địa, một màn yên tĩnh.

Văn Khúc tinh cửu động.

Từ xưa đến nay, đây là chuyện cực kỳ khó xảy ra, duy chỉ khi người đọc sách chính thức thành thánh, mới có thể khiến Văn Khúc tinh cửu động.

Mà giờ khắc này, hào quang tử sắc khủng bố, rót vào trong cơ thể Lục Trường Sinh.

Từng hư ảnh, xuất hiện sau lưng Lục Trường Sinh, những hư ảnh này, có cái tay cầm kinh văn, có quan vọng sao trời, có cái nhìn chăm chú muôn dân trăm họ.

"Văn Khúc tinh cửu động, tư chất Thánh Nhân! Người này là Đế Sư thiên hạ, hít!"

Tàn Kỳ nghẹn ngào, hắn không thể tin những gì đã chứng kiến.

Bọn họ đều là Đại Nho đương đại, mỗi người đều là tồn tại nổi danh, năm đó trở thành Đại Nho, Văn Khúc tinh tam động, cũng đã danh chấn thiên hạ.

Nhưng nay Văn Khúc tinh cửu động.

Chấn động cuối cùng, giống như sấm sét, vang vọng toàn bộ thế giới tiên hiệp.

Thế lực khắp nơi, trong nháy mắt này, triệt để rung động.

Còn chưa thành thánh, đã dẫn tới Văn Khúc tinh cửu động, vậy nếu thành thánh, sẽ còn thế nào?

"Chúng ta tham kiến Văn Thánh!"

"Chúng ta tham kiến Văn Thánh!"

"Chúng ta tham kiến Văn Thánh!"

Giờ phút này, đám người Lý Chính đã không còn biết dùng cái gì để hình dung, bọn hắn quỳ trên mặt đất, vô cùng thành kính.

Giờ khắc này, từ Hoàng Triều Nhật Nguyệt, truyền đến một âm thanh vô cùng vang dội.

"Trẫm là Chu Chiêm, đại diện Hoàng Triều Nhật Nguyệt, bái kiến Văn Thánh, từ nay xin tôn ngài làm Nhật Nguyệt Đế Sư."

Âm thanh vang lên, đây là đương kim thánh thượng của Hoàng Triều Nhật Nguyệt, một trong ba đại Hoàng Triều Trung Châu, tôn quý vô cùng, xét theo khía cạnh nào đó, cũng không thua kém gì Thánh Địa Đại La.

"Trẫm là Chu Nguyên, đại diện Hoàng Triều Đại Chu, bái kiến Văn Thánh, từ nay xin tôn ngài làm Đại Chu Đế Sư."

Trong chốc lát, tiếng của đương kim thánh thượng Hoàng Triều Đại Chu cũng xuất hiện, theo sát phía sau.

"Trẫm là Càn Thanh, đại diện Hoàng Triều Đại Kiền, bái kiến Văn Thánh, từ nay xin tôn ngài làm Đại Kiền Đế Sư."

Ba đại Hoàng Triều Trung Châu, cùng tại thời khắc đó, tham kiến Văn Thánh Lục Trường Sinh, đồng thời trực tiếp tôn xưng Lục Trường Sinh là Đế Sư.

Thầy của Đế Vương, Văn Thánh thiên hạ.

Phần vinh quang này.

Có thể nói chí cao vô thượng.

Nói cách khác, ngày sau nếu Lục Trường Sinh đi tới ba đại Hoàng Triều này, sẽ nhận được tôn quý ngang với Đế Vương, dù là vương hầu vương tướng, thấy Lục Trường Sinh, cũng phải gọi một tiếng Đế Sư.

Chính là khoa trương thế đấy.

Mà trên Tế Thiên Điện.

Lục Trường Sinh có chút không hiểu.

Bản thân chỉ đọc mấy bài thơ, sao đã có người chạy tới gọi mình là lão sư rồi?

Gọi lão sư vậy sao không đưa tiền?

Ở phàm tục, muốn lão sư thu đồ đệ, đệ tử còn biếu thịt thà hoa quả khô các kiểu, các ngươi đi tay không đến, không biết xấu hổ sao?

Lại nhìn lướt qua hiệu ứng đặc thù trên đỉnh đầu, Trường Sinh tập mãi đã thành quen.

Những năm gần đây, không quản mình làm cái gì, chỉ cần qua loa một chút cũng có thể dẫn tới thiên địa dị tượng.

Đột phá Luyện Khí Cảnh còn dẫn ra thiên địa dị tượng áp đảo, thế nên nói ra vài câu chân ngôn Đại Đạo, mà không có đặc hiệu thì mới kì quái.

Đem ánh mắt nhìn về phía Thanh Vân đại nhân, ý nghĩa rất đơn giản.

Hết giờ, tan làm.

Người này trong nháy mắt đã nhận ra ánh nhìn của Lục Trường Sinh, cũng hiểu ý Lục Trường Sinh.

Cũng nhìn lại Lục Trường Sinh một cái, sau đó mở miệng nói: "Đại Điển Tế Thiên kết thúc!"

Dứt lời, Lục Trường Sinh quay người rời đi.

Làm màu xong, cũng nên trở về rồi.

Lúc về phải nghiên cứu mấy đan phương vừa viết kĩ một chút mới là việc làm đúng đắn.

Những thứ loè loẹt này, đều là mây bay.

Thế nhưng, khi Lục Trường Sinh quay người rời đi.

Giọng của Lý Chính lại lần nữa vang lên.

"Lão sư xin dừng bước."

Nghe tiếng, Lục Trường Sinh quay đầu lại, hắn không nhìn thấy Lý Chính, nhưng nghe được giọng của y.

Mà Lý Chính lại có thể thấy Lục Trường Sinh quay đầu lại, y quỳ trên mặt đất, vô cùng thành kính nói.

"Lão sư, học trò Lý Chính, gần đây có vô số nghi hoặc, làm nhiễu loạn tâm tư trò, thế cho nên học trò không có cách nào bước vào cảnh giới Đại Nho, khẩn cầu lão sư ban pháp! Học trò nhất định sẽ lập Trường Sinh bài, đời đời kiếp kiếp, cung phụng lão sư."

Lý Chính quỳ trên mặt đất, nói ra nghi hoặc của bản thân, khẩn cầu Lục Trường Sinh ban pháp.

Nhưng mà Lục Trường Sinh cũng có chút bối rối.

Ban pháp?

Ban cái gì pháp cơ?

Mình cũng không hiểu tu Tiên, giờ còn dạy người tu Tiên?

Nột tâm phun tào, người ngoài đúng là không biết gì.

Mọi người chỉ nhìn thấy, toàn thân Lục Trường Sinh có tử kim vờn quanh, tôn quý vô cùng, khí chất xuất thần tuyệt thế, càng khiến người tán thưởng.

"Ngươi có nghi hoặc gì?"

Lục Trường Sinh hỏi.

"Học trò không tìm ra cách nào để đặt chân vào cảnh giới Đại Nho, đây chính là nghi hoặc của trò, trò không biết pháp ở đâu."

Lý Chính hỏi như thế, thành kính vô cùng.

Pháp ở đâu?

Rất nhiều người cũng cùng sinh ra nghi hoặc.

Vấn đề này, có chút cao thâm khó lường.

"Pháp ở mọi nơi."

Lục Trường Sinh trả lời, hắn cũng không biết pháp ở nơi nào, chỉ có thể nói càn.

Nhưng mà mọi người lại không khỏi sững sờ.

Lý Chính càng nhíu mày, tự bản thân trầm tư.

"Pháp ở mọi nơi, vậy ai là thầy?"

Lý Chính lại hỏi lần nữa.

Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày.

Hắn cảm thấy người này thật quá phiền.

Nhưng vì để duy trì tư thái Đại sư huynh, hắn chỉ có thể bình tĩnh hồi đáp.

"Vạn vật là thầy."

Lục Trường Sinh lại bất đắc dĩ nói bừa.

Chỉ có điều, những lời này.

Lại khiến Lý Chính ngây ngẩn cả người.

Y ngồi tại chỗ, lâm vào trầm tư.

Còn Lục Trường Sinh cũng quay người rời đi, trở về nghỉ ngơi.

Một nén nhang sau.

Đột ngột.

Từng đạo Văn Khí bao phủ.

Xung quanh Lý Chính, mây tím tràn đầy.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Văn Khúc tinh chấn động năm lần.

Văn Khí tử sắc kinh khủng rơi trên thân Lý Chính.

Người ngoài thấy vậy, nhao nhao lộ ra âm thanh kinh ngạc vô cùng.

"Đạo Nho thiên địa! Đạo Nho thiên địa! Lý Chính đột phá đến Đại Nho thiên địa rồi!"

"Hắn hiểu, hắn ngộ rồi, được thiên địa tán thành, là Đại Nho thiên địa, tiến xa hơn một bước nữa, sẽ là Hư Thánh."

"Hít! Văn Thánh không hổ là Văn Thánh, chỉ với tám chữ, đã khiến Lý Chính ngộ pháp thành công! Thành Đại Nho thiên địa."

Mọi người sợ hãi thán phục, đám người Đại Nho Triệu Thuần, Tàn Kỳ, Hoạ Trung, triệt để sợ hãi.

Bởi vì Lục Trường Sinh chẳng qua chỉ đáp tám chữ.

Lại giúp Lý Chính ngộ đạo thành công, tấn cấp lên Đại Nho thiên địa.

Giờ phút này, Lý Chính lộ vẻ mừng rỡ, vui sướng như vừa được giải thoát.

"Ta hiểu, ta hiểu! Pháp ở mọi nơi, vạn vật là thầy, đa tạ lão sư ban pháp! Đa tạ lão sư ban pháp! Ha ha ha ha ha!"

"Đa tạ lão sư ban pháp!"

Lý Chính cười to.

Văn Khí ngút trời.

Được thiên địa công nhận.

Giờ này khắc này vô số người rung động, bao gồm cả đám đệ tử Đại La.

Chỉ với tám chữ, khiến Lý Chính trở thành Đại Nho thiên địa.

Thực lực bậc này.

Quả thực là. . . . Khủng bố ngập trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro