Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Ta coi ngươi là sư huynh, ngươi thế mà coi ta là kẻ đần?

Đan Dược đường.

Đường chủ vẻ mặt rung động nghe Đường chủ Luyện Khí đường líu lo.

"Bạch nhật phi thăng?"

Lý Hiển rung động vô cùng.

"Bạch nhật phi thăng khả năng có cường điệu hơn một ít, nhưng thông qua dị tượng trước đó vài ngày, ta có thể kết luận, cái đồ đệ mà Chưởng giáo thu về kia, ít nhất cũng Nguyên Anh, bảo thủ một chút đoán chừng là Hợp Thể cảnh, còn nghĩ thoáng hơn, Phân Thần cảnh cũng không phải không được."

Đường chủ Luyện Khí đường Hoả Luyện Chân Nhân nói như thế.

"Nguồn tin có đáng tin không?"

Lý Hiển không nhịn được hỏi.

"Còn cái gì mà đáng tin với không đáng tin, chính ngươi tự ngẫm xem, Chưởng giáo sư huynh, đã là người sắp phi thăng đến nơi rồi, tại sao phải đúng vào thời khắc mấu chốt như này thu đồ đệ? Nếu như không phải anh tài ngút trời, thì thu hắn làm gì? Mà nói khó nghe một chút, coi như lúc đó Chưởng giáo sư huynh tâm huyết dâng trào nên mới làm thế, nhưng tông chủ Thiên Cơ Tông chẳng lẽ mắt cũng mờ sao?"

"Chủ yếu nhất vẫn là, ta đã thấy mặt người nọ, nói thật, lúc đầu ta thực cho là Tiên Nhân hạ phàm, khí chất đó, bộ dáng kia, quả thực quá tuyệt."

「Edit: Ann」

Hoả Luyện Chân Nhân vô cùng nghiêm túc nói, đồng thời cũng rất kích động.

"Ta đã nói mà! Sao Lưu Khánh cứ phải liều sống liều chết để con mình đi theo cái Lục Trường Sinh kia cơ chứ, thì ra Lục Trường Sinh lại bất phàm như vậy, ai nha, ai nha, không được, không được, ta cũng phải để con mình theo Lục Trường Sinh, nếu sau này Lục Trường Sinh thật sư phi thăng, con ta cũng có thể nhiễm một chút Tiên khí, nói không chừng lúc sinh thời, cũng có thể phi thăng đấy!"

Lý Hiển vẻ mặt tràn đầy hối hận, chẳng qua rất nhanh đã giữ vững tinh thần, đánh chắc ý định.

"Vậy ngươi còn không mau nhanh lên đi, bây giờ các đại sư huynh đệ, đều đang đi tìm Chưởng giáo sư huynh, thậm chí ta còn nghe được, có một vị Thái Thượng Trưởng Lão, còn tự mình ra mặt, muốn để hậu nhân mình đi theo bên cạnh Lục Trường Sinh, ngươi nếu không tranh thủ thời gian, thì bụi cũng không có mà hít đâu."

Hỏa Luyện Chân Nhân vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nghe xong lời này, Lý Hiển lập tức đứng dậy, không nói hai lời, chạy thẳng đến Đại La Tiên Cung.

Mà cùng lúc đó.

Đại La Tiên Cung.

Bên trong Chủ Điện.

Thanh Vân đạo nhân có chút mộng, sao đột nhiên, đám sư huynh đệ của mình lại kéo nhau chạy tới như điên thế này, còn vào thẳng vấn đề nói muốn cho hậu nhân nhà họ, đi theo bên người đồ nhi nhà mình học tập tiên pháp.

Chuyện này Thanh Vân đạo nhân sao có thể không sửng sốt cho được?

Học tập tiên pháp? Lục Trường Sinh tu luyện ba năm cũng không qua được Luyện Khí Cảnh, học tập cái gì cơ? Học để mười năm Kim Đan thành Kết Đan, ba năm Kết Đan xuống Trúc Cơ ấy hả?

Đám người này uống lộn thuốc à?

"Sư huynh, chúng ta đã có giao tình tám trăm năm, lúc trước chúng ta cùng đi cổ quốc Lâu Lan, huynh còn nhớ không? Là ta giúp huynh đỡ một đao của Huyết Sát Địa Ma, huynh xem vết sẹo còn đây này, ta đời này chưa cầu xin huynh chuyện gì, chỉ cầu huynh để con ta đi theo đồ đệ huynh học tập tiên pháp, huynh không nhận lời ta, hôm nay ta quyết không đi."

Đường chủ Trận Pháp đường lớn tiếng nói, hơn nữa còn trực tiếp lôi chuyện cũ, đem ân tình xưa ra nói chuyện.

"Từ lão bất tử, chỉ giúp sư huynh đỡ một đao mà thôi, tính là cái gì? Sư huynh, huynh còn nhớ không? Một nghìn năm trăm năm trước, lúc chúng ta vừa bái nhập sư môn chưa bao lâu, huynh động phàm tâm, đi Vạn Tiên Các, thiếu chút nữa bị sư phụ phát hiện, là ai gánh tiếng xấu cho huynh? Là ta, là Thất sư đệ của huynh, ta không cầu gì nhiều, cũng biết đại nạn của mình sắp tới, giờ chỉ không buông bỏ được nhi tử của mình, chỉ mong huynh để con ta theo bên cạnh Trường Sinh học tập một chút đạo pháp, nếu đến chuyện này huynh cũng không đáp ứng ta..., trước khi chết, ta sẽ thông cáo cho người trong toàn thiên hạ, những chuyện năm đó huynh đã làm."

Đường chủ Phẩm Đức đường mở miệng, vẻ mặt đầy chính khí, hơn nữa thái độ kiên quyết.

"Thất sư đệ, đệ đừng ngậm máu phun người, tu sĩ chúng ta, sao có thể có chuyện dao động phàm tâm, có việc gì thì cùng thương lượng với nhau không phải tốt hơn sao?"

Thanh Vân đạo nhân muốn ói máu, đám sư huynh đệ này, ngày thường thoạt nhìn điềm đạm hoà khí, thế mà đến thời khắc mấu chốt, nói trở mặt liền trở mặt, quả thực không lưu lại chút thể diện nào.

"Chưởng giáo sư đệ, đệ không cần nói nhiều, không phải đệ vẫn luôn thích Kỳ Bàn Cổ Ngọc của ta sao? Ta tặng đệ, cả quân cờ cũng gói đưa đệ luôn, nhưng kèm một điều kiện, đệ phải để con ta theo bên người Trường Sinh, dù là bưng trà dâng nước cũng được."

"Ahhh, lão thất phu, bưng trà dâng nước cũng được, ngươi không nghĩ cho nhi tử mình một chút sao?"

"Từ sư đệ, ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, thì đừng trách sư huynh vô tình, Chưởng giáo sư huynh, năm đó sư phụ đưa ta một khối Cổ Kính Đại La, không phải huynh rất thích sao? Ta tặng huynh, huynh chỉ cần an bài cho con ta đi theo bên cạnh Trường Sinh là được, quét tước làm việc vặt ta cũng đồng ý."

Mọi người líu ríu, ngươi một câu ta một lời, hơn nữa một câu không vừa ý, liền bắt đầu mắng nhau, không có chút khí phái tiên môn nào, nếu để đệ tử Đại La thấy, chỉ sợ sẽ trợn mắt há hốc mồm.

"Đợi một chút! Mọi người trước hết chờ một chút! Yên lặng! Yên lặng!"

Thanh Vân đạo nhân mở miệng, ông vung tay lên, trong chốc lát Pháp lực kinh khủng trấn áp đè xuống, khiến tất cả mọi người an tĩnh lại.

"Nói cho ta biết trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh Vân đạo nhân thật không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên, nhóm sư huynh đệ này cùng lên cơn, rồi đem toàn bộ nhi tử bảo bối nhà mình đưa tới đây?

"Chưởng giáo sư huynh, huynh cũng không cần giấu chúng ta, đồ nhi của huynh, là anh tài ngút trời, tuyệt thế thiên kiêu, nhập môn ba năm, tu vi thâm hậu, nghe nói đã tới Phân Thần đại cảnh, trò giỏi hơn thầy, ý của chúng ta rất đơn giản, chính là muốn để hậu nhân, theo bên cạnh Trường Sinh tu dưỡng học tập tu Tiên cho tốt, không mong gì nhiều cả."

"Đúng đúng đúng, không cầu gì khác, chỉ cần Trường Sinh nguyện ý mang con ta theo cùng là được."

"Sư huynh, kỳ thật huynh rất không phúc hậu, năm đó sư phụ truyền ngôi cho huynh, chúng ta cũng không hề tức giận, huynh thu một cái tuyệt thế thiên kiêu như thế, giấu người khác chúng ta có thể hiểu, nhưng huynh gạt bọn ta làm gì? Cũng đã Phân Thần cảnh, huynh rõ ràng vẫn còn muốn giấu? Có phải chờ hắn phi thăng, huynh mới nói chân tướng cho bọn ta hay không?"

"Nói cũng đúng."

"Hừ, Thanh Vân sư đệ, năm đó sư phụ truyền thụ lại chức Chưởng giáo Đại La cho đệ, ta cho rằng đệ làm người thành thật, trung hậu vô song, chưa từng nghĩ tới đệ gạt bọn hắn thì cũng thôi, lại còn gạt cả sư huynh ta? Nói tóm lại, nếu như đệ không cho con ta đi theo Trường Sinh, thù mới hận cũ tính một lượt."

"Không sai, cùng tính một lượt."

Trong Chủ Điện, hơn mười vị cao tầng nhao nhao kêu gào.

Khiến Thanh Vân đạo nhân thật không biết nên nói cái gì.

"Ai nói với mọi người, Trường Sinh đã Phân Thần."

Thanh Vân đạo nhân không nhịn được hỏi.

"Còn cần người khác nói à? Ta nhìn qua đã biết rồi!"

"Tốt tốt, Chưởng giáo sư huynh, ta coi huynh là sư huynh, huynh lại coi ta là kẻ đần?"

"Chưởng giáo sư đệ, đệ còn muốn diễn?"

"Đừng giả bộ, bây giờ toàn bộ Thánh Địa Đại La, người nào không biết Trường Sinh đã Phân Thần?"

"Chẳng lẽ hắn thật sự đã độ kiếp rồi?"

"Ồ, nhìn biểu cảm của sư huynh, cũng thật có khả năng nha."

Mọi người càng nói càng thái quá.

Mà Thanh Vân đạo nhân lại bối rối.

Phân Thần? 

Độ Kiếp?

Hắn không phải Luyện Khí sao?

V.v...!

Lúc này, Thanh Vân đạo nhân nghĩ tới một việc.

Mình không thể nhìn thấu được tu vi của Lục Trường Sinh.

Vậy Lục Trường Sinh cảnh giới gì, không phải do tự Lục Trường Sinh nói sao.

Nhỡ đâu Lục Trường Sinh gạt mình thì sao?

Tỉ mỉ nghiên cứu, lại trải qua đủ loại nghiền ngẫm.

Trong nháy mắt, Thanh Vân đạo nhân không khỏi vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ.

"Được, ngươi đến cả sư phụ cũng gạt! Đại nghịch bất đạo! Đúng là đại nghịch bất đạo!"

"Chư vị sư huynh đệ chờ một lúc, ta bây giờ liền đi tìm đồ nhi kia một chuyến."

Nói xong lời này, Thanh Vân đạo nhân trực tiếp rời đi.

Mà cùng lúc đó.

Lục Trường Sinh vẫn như cũ không biết đã có chuyện gì phát sinh.

Lại viết ra một đan phương hoàn toàn mới.

Trên khuôn mặt, lộ ra vui sướng không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro