Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ thập bát chương

Edit: Phúc Vũ

Đệ thập bát chương

"Muốn đem cầm sao?"

"Cầm đi, không thể ăn lại không thể dùng giữ làm gì."

"Hạ bá cũng đã qua đời, sao ngươi vẫn còn tham tiền như vậy?"

"... Nhiều năm trôi qua, luyện thành thói quen, sửa không được."

———-

Ba ngày sau, Niếp Thập Tam tự mình tiễn Ám Hương Doanh Tụ đến Đông Hoa môn ngoài cung, nho nhã lễ độ nói: "Từ công công, Mẫn Chi đã khá hơn nhiều, gần đây ta cũng đã an bài vài hạ nhân, hai vị cô nương đây dù sao cũng là người trong cung, ở lại Hạ phủ có phần trái với lễ giáo, sau này có người thăm bệnh, Mẫn Chi cũng khó xử, xin hồi bẩm lại với Hoàng Thượng, ân sủng ngài dành cho Mẫn Chi chỉ có thể cảm kích, không dám vì thế mà khiến người gièm pha."

Một lời nói đến hợp tình hợp lí, không chút sơ hở.

Từ Diên nhịn không được bật cười, ý vị thâm trường nói một câu: "Niếp đại nhân đúng là tiền đồ vô lượng."

Lại nhìn nhau cười, ôm quyền cáo biệt.

Về đến nhà, Hạ Mẫn Chi nghe hắn thuật lại đầu đuôi, liền nhìn hắn với cặp mắt khác xưa: "Thập Tam lão luyện như vậy từ lúc nào? Lời này không khác gì lão hồ ly cha của Cung Lâm nói a."

Hưng trí bừng bừng nói: "Cung Hà Như thị lang là một kỳ nhân, cả đời luôn đối chọi với Phương Dụ Chính. Phương thượng thư là người ngay thẳng, Cung Hà Như tuy da mặt dày nhưng là dày theo kiểu rất có phong độ, ở trong triều chỉ cần mở miệng, long nhan nhất định vui vẻ, ca tụng công đức xong bao giờ cũng kết bằng một câu 'đều là vì Hoàng thượng quá thánh minh', mọi người chỉ có thể mắng thầm trong bụng, ngoài miệng đương nhiên phụ họa theo. Nghe hắn khoan thai luận bàn, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói toàn là đạo lý, sau đó ngươi nghĩ kỹ lại, tất cả đều là chuyện trăm lợi vô hại cho hắn."

Nhìn Niếp Thập Tam, cười nói: "Ta vốn còn lo ngươi làm quan lục phẩm nhưng không biết cách ăn nói, ai ngờ ngươi lại có thể tự xướng tự tùy hàm súc khúc chiết, hoàn toàn có vẻ như thuyền chỉ xuôi theo dòng."

Hiếu kỳ hỏi: "Bình thường trái lại nhìn không ra ngươi gian trá xảo quyệt như vậy, đây là học được từ đâu?"

Niếp Thập Tam thản nhiên nói: "Nghe ngươi nói những lời này mãi rồi quen, nên học theo ngươi thôi."

Hạ Mẫn Chi ngẩn ra một hồi, cả giận: "Hồ ngôn loạn ngữ! Ta xưa nay thanh danh vang xa, ngay cả Hoàng thượng cũng khen ta cương trực công chính... Ngươi biết cái gì gọi là văn nhân ngạo cốt sao?"

Niếp Thập Tam nhướn mày, từ trong cái rương gỗ long não sau giường lấy ra một túi vải cũ cực lớn, mở ra: "Đây là một trăm phiến vàng lá."

Hạ Mẫn Chi vốn đang mồm năm miệng mười, lập tức nín bặt.

"Đây là một vạn lượng ngân phiếu, còn là của tiền trang Nhật Thăng, thấy phiếu liền đổi."

Hạ Mẫn Chi trầm mặc.

"Đây là mười nén vàng, mỗi nén nặng năm lạng."

Hạ Mẫn Chi ngậm chặt miệng, thâm tình nhìn chằm chằm thư án, giống như mép bàn đột nhiên nở ra một đóa mẫu đơn.

"Còn gói bạc này cũng cỡ năm trăm lượng đi? Sao còn có phiếu cầm đồ?"

"... Bút tẩy (*) bằng ngọc bích của người ta tặng... ta cần nó làm gì, đem cầm là tốt nhất."

Niếp Thập Tam không nói thêm nữa, trả túi đồ về chỗ cũ: "Ta đi lấy thuốc cho ngươi."

Mỉm cười: "Hiện tại ta đã biết cái gì gọi là văn nhân ngạo cốt."

Hạ Mẫn Chi thập phần hối hận năm đó đã cứu Niếp Thập Tam, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao một tiểu nam hài vừa ít nói vừa nghe lời vừa xinh đẹp kia lại đột nhiên biến thành loại ác hình ác trạng không mở miệng vẫn khiến người có cảm giác nanh sói rùng rợn này?

Không rét mà run. Thở dài một tiếng.

Hôm sau, Niếp Thập Tam dẫn về một đôi phu phụ trung niên họ Lưu để lo việc vặt trong nhà, Hạ Mẫn Chi tinh thông hình danh, vừa nhìn liền biết đều là người thành thật, tay chân thô kệch nhưng sạch sẽ, lập tức thu xếp cho họ ở tại gian nhĩ phòng nơi hậu viện.

Buổi chiều Niếp Thập Tam làm cơm, Hạ Mẫn Chi ăn mà thở dài: "Chẳng khéo tay chút nào! Thịt bò tanh không nói, cả cơm cũng khê, đây mà là canh gà sơn dược nhân sâm sao? Rõ ràng là canh gà gỗ sơn dược nhân sâm thì có!"

Đẩy bát canh ra, kết luận: "Vẫn là canh do Doanh Tụ hầm ngon hơn."

Liếc mắt nhìn Niếp Thập Tam: "Đường đường là Niếp thiếu hiệp, Đại Lý Tự lục phẩm đới đao thị vệ, mà ngay cả hai tiểu cô nương cũng không dung chứa nổi."

Niếp Thập Tam nói: "Ta chỉ không đành lòng thôi. Nếu đã không có ý hút mật, hà tất lảng vảng gần hoa? Ngươi đã vô tâm với các nàng, hà tất khiến người tơ tưởng?" Chỉ về phía bát canh kia: "Ngươi không uống thật sao?"

"Không uống. Canh này chỉ xứng cho heo ăn."

Niếp Thập Tam gật đầu: "Vậy ta đi hầm lại."

"Thôi đi... phiền quá , ta uống vậy."

Đầu năm mới, Niếp Thập Tam nhậm chức, đến Đại Lý Tự gặp thượng ti đồng liêu, Hạ Mẫn Chi đã khôi phục được bảy tám phần, mọi người trong Đại Lý Tự đều tới thăm bệnh, trong triều cũng có vài trọng thần đến thăm, Phương Dụ Chính đích thân tới cửa, mang theo một bộ nghiên mực Hấp (Hấp là tên một huyện ở tỉnh An Huy, chuyên làm nghiên mực), dặn dò Hạ Mẫn Chi hảo hảo tĩnh dưỡng, lập tức ra về.

Hạ Mẫn Chi cười nói: "Phương tọa sư cái gì cũng tốt, có điều hơi cổ hủ."

Niếp Thập Tam không hiểu cho lắm.

Hạ Mẫn Chi cầm lấy nghiên mực nói: "Hiện giờ bá quan đều thích dùng nghiên mực Đoan Khê uyển chuyển tinh xảo, hắn lại tặng ta nghiên mực Hấp, nghiên mực Hấp bằng đá cứng rắn, mài ra mũi nhọn, nước đọng trong bút, dễ dàng rửa sạch."

"Hắn muốn nhắc ta phải nhớ giữ mình trong sạch, không nhiễm bụi trần, phải có sự kiên định cùng sắc sảo của hình quan."

Thở dài: "Phương đại nhân quá cương quá trực, không biết thỏa hiệp nhượng bộ, vạn nhất có biến cố bất ngờ, chỉ sợ sẽ gặp phải đại nạn." Trong lúc nói lại dùng một mảnh gấm tỉ mỉ gói nghiên mực, cẩn thận cất giữ.

Quản gia của Lại bộ thị lang Cung Hà Như đưa tới một túi lớn toàn nhân sâm tổ yến, còn có một mảnh dương chi ngọc trừ tà, đưa lên quan sát dưới ánh đèn, không hề có một tia tạp chất, tinh thuần trắng ngà bán trong suốt, chỉ một món đồ nho nhỏ này, quả thật đáng giá ngàn vàng.

Hạ Mẫn Chi vừa tung hứng mảnh ngọc vừa cười nói: "Luận kết giao bằng hữu, Cung Hà Như trội hơn nhiều so với Phương đại nhân, phong lưu lạc thú, thân sơ có chừng mực, e rằng có đổi cả Hoàng thượng, Cung thị lang này thuyền vẫn xuôi dòng suốt ngàn vạn năm."

Vừa không cẩn thận một chút, mảnh ngọc đã rời tay, rơi thẳng xuống đất. Niếp Thập Tam một chiêu Yến tử sao thủy, thuận tay tiếp được: "Muốn đem cầm sao?"

"Cầm đi, không thể ăn lại không thể dùng giữ làm gì."

"Hạ bá cũng đã qua đời, sao ngươi vẫn còn tham tiền như vậy?"

"... Nhiều năm trôi qua, luyện thành thói quen, sửa không được."

Phen này bệnh nặng, nhưng Phó Lâm Ý không hề đến thăm, nghe nói là vừa vào đông đã theo Thái tử nam tiến tuần tra, lúc này vẫn chưa trở về.

Hạ Mẫn Chi mấy tháng qua cả ngày đều ở bên cạnh Niếp Thập Tam, tựa như ẩn cư sơn lâm không ngày tháng, xuân đến cũng chẳng hay.

Hôm nay đã là mồng ba tháng giêng, ánh mặt trời sau ngọ rực rỡ.

Phu phụ lão Lưu về nhà đón năm mới chưa trở lại, Hạ Mẫn Chi ở trong viện phơi nắng đọc sách giải khuây, tuyết đọng trên nền đất chưa tan hết, khí trời vẫn còn mang vị đạo rét buốt của mùa đông.

Niếp Thập Tam đứng dưới gốc cây, nắm chỉ quyết, nhắm mắt, bất động suốt một canh giờ.

Hạ Mẫn Chi đọc sách cực nhanh, sớm đã lật hết mười mấy quyển đem theo bên cạnh, vô cùng buồn chán, bèn vốc một nắm tuyết ném về phía Niếp Thập Tam.

Niếp Thập Tam mở mắt, xòe tay ra, động tác lưu loát nhanh nhẹn cực điểm, nắm tuyết đã ở trong lòng bàn tay, không ngừng xoay tròn, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, đã tan biến thành hư không, mà lòng bàn tay lại không thấm một giọt nước.

Hạ Mẫn Chi cười nói: "Xem ra luyện võ công cũng khá dễ, chỉ cần đứng ngốc dưới gốc cây một hồi là xong."

Niếp Thập Tam nói: "Loại võ công cao minh nhất không phải dùng thân thể luyện ra, mà là dựa vào đầu óc."

Bẻ một nhánh cây, tùy ý vung tay, một động tác cực kỳ đơn giản, nhưng lại vận dụng từng khớp xương từng cơ thịt thậm chí là từng giọt máu, ảo diệu đến tột đỉnh, có thể nói đã đạt tới cực hạn của nhân loại, vô luận là kiếm thuật hay kiếm ý, đều hoàn mỹ đến không tưởng, đồng thời lại cực kỳ tự nhiên, tựa như giang hà lưu động, vật đổi sao dời, thái dương lên cao, khí thế không thể ngăn cản.

Hạ Mẫn Chi ngẩn ngơ, Niếp Thập Tam trước mặt là một đế vương khác giữa đất trời, không ai dám chống lại.

Thật lâu sau mới hỏi: "Lúc đó ngươi hao hết chân khí cứu ta, giờ đã khôi phục?"

Niếp Thập Tam nói: "Ngươi lo ta bị chân khí phản phệ sao? Sẽ không có chuyện đó. Tu vi nội công của ta không giống với Hạ bá."

"Thái Nhất tâm kinh lấy khí phủ làm nguồn, kinh mạch làm chi lưu, đan điền làm giang hải, hôm ấy tuy hao hết chân khí, nhưng thượng nguồn không dứt, tự nhiên vẫn không ngừng sinh sôi, sau khi đan điền trống rỗng, ta còn ngộ ra khí như thủy triều, ý ứng theo khí, khí tùy ý vận hành, chân khí lưu động càng thêm viên chuyển thỏa mãn."

Đôi mắt Niếp Thập Tam ngời sáng như hàn tinh: "Lần sau độc tái phát, ta sẽ nhanh chóng cứu ngươi tỉnh lại."

Hạ Mẫn Chi cười nói: "Không cần khách sáo, lần sau tái phát chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, tốt nhất ngươi nên để dành khí lực mua quan tài cho ta, cũng không cần tốn nhiều bạc, một cỗ quan tài bằng gỗ sam khắc đầy hoa là được rồi."

Niếp Thập Tam khóe mắt giật kịch liệt, nhãn thần hung ác lại bi thương như thể bắt được ai liền muốn cắn người đó, ném đi nhánh cây trong tay, nhánh cây nát thành bột mịn giữa không trung.

Hạ Mẫn Chi trong lòng chua xót, lại cười hì hì: "Ta chỉ nói đùa thôi."

Đang nói, chợt thấy một con bồ câu xám lượn vòng quanh tiểu viện, Niếp Thập Tam tung người bay lên, một trảo bắt lấy bồ câu.

Hạ Mẫn Chi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi thèm thịt bồ câu sao?"

Niếp Thập Tam gỡ ống trúc nhỏ cột dưới chân bồ câu, từ trong đó rút ra một cuộn giấy: "Nếu nó mang đến tin tốt lành, ta nguyện ý cắt thịt mình cho nó ăn."

Mở cuộn giấy ra, chi chít những chữ cực nhỏ, Niếp Thập Tam tỉ mỉ đọc một lần, lại đọc thêm một lần, rồi thêm một lần nữa.

Thần tình như bi như hỉ, có chút tuyệt vọng, lại như thắp lên một tia hy vọng kỳ diệu đến không dám tin.

Thật lâu sau, mới cẩn thận hỏi: "Đại ca ngươi... hẳn là vẫn còn chút tình thủ túc với ngươi? Dù sao cũng chung huyết mạch."

Tuy là hỏi, lại sợ hắn nói ra đáp án "không phải", bàn tay vốn luôn ổn định như bàn thạch cũng run lên.

Hạ Mẫn Chi không đành lòng, trầm ngâm một lát, tim đã có chút loạn nhịp: "Kỳ thật hắn vẫn luôn tốt với ta, nếu không phải năm đó thành bị phá hắn đả thương ta, đến hiện tại ta vẫn xem hắn là đại ca tốt nhất."

Chỉ vào cuộn giấy, hỏi: "Trong đó viết gì?"

Niếp Thập Tam nói: "Mấy hôm trước ta có truyền thư cho một bằng hữu, là thần y Trình Tốn, hỏi hắn về cách giải Hoàng tuyền tam trọng tuyết, đây là thư hồi âm của hắn."

"Hoàng tuyền tam trọng tuyết đích thực không có thuốc giải. Ngươi trúng độc đã hơn mười năm, độc tính xâm nhập tới nội phủ, cũng không thể dựa vào phương thức đổi máu dời gân để khử độc... Cho nên nếu thật sự là Hoàng tuyền tam trọng tuyết, lần thứ ba phát tác chắc chắn chết không nghi ngờ."

"Bất quá Trình Tốn nói, còn có một loại độc, tên là Dương xuân tam trọng tuyết, triệu chứng khi bộc phát gần như hoàn toàn giống với Hoàng tuyền tam trọng tuyết. Chỉ là lần thứ ba phát tác, nếu có cao thủ dùng nội lực cứu sống, độc tính sẽ tự giải."

Hạ Mẫn Chi cười nói: "Ta làm sao không biết còn có Dương xuân tam trọng tuyết? Đừng quên Hoàng tuyền tam trọng tuyết là kỳ độc của Yên Diệc, vị bằng hữu giang hồ này của ngươi sao lại biết nhiều như vậy?"

Niếp Thập Tam nói: "Chốn giang hồ kỳ nhân vốn rất nhiều, Trình Tốn từ nhỏ đã ngao du thiên hạ, y độc song tuyệt, hơn nữa hắn tuyệt không dám nói dối gạt ta. Hoàng tuyền và Dương xuân là do một cặp sư huynh đệ đồng thời luyện chế ra, chỉ là một người vẫn còn thiện niệm, lưu lại đường sống; một người độc thủ độc tâm, vạn sự quyết tuyệt."

"Sau đó hai loại kỳ độc này đều nhập vào Yên Diệc, ngươi không biết, nhưng đại ca ngươi hẳn là biết rất rõ."

Đôi mắt đen láy của Niếp Thập Tam, vẫn sáng như sao: "Ta đi tìm đại ca ngươi hỏi rõ ràng trước, nếu là Dương xuân tam trọng tuyết, ta liền thề cả đời không giết bất kỳ ai nữa; nếu là Hoàng tuyền tam trọng tuyết, ta sẽ giết Mộ Dung Chi Khác trước, sau đó đi Thiếu Lâm."

Hạ Mẫn Chi cười nói: "Đến Thiếu Lâm làm hòa thượng sao? Ngươi dùng kiếm, đến Võ Đang so ra thích hợp hơn."

Niếp Thập Tam thản nhiên nói: "Thiếu Lâm có viên Bồ đề sinh diệt hoàn trấn giữ trong tự, nghe nói có thể giải bách độc, ta đi xin nó cho ngươi."

Lời tuy nhàn nhạt, nhưng mang theo sự cố chấp gần như hủy thiên diệt địa, một câu "xin nó cho ngươi" giản giản đơn đơn, nhưng là hạ quyết tâm xông vào thánh địa võ lâm chí tôn vững vàng suốt mấy trăm năm qua.

Hạ Mẫn Chi đột nhiên phất tới một cái tát, trong mắt hiện vẻ sợ hãi, lớn tiếng nói: "Ngươi điên rồi! Ngươi có xin ta cũng không cần! Đừng thấy đám đầu trọc đó ngày ngày ăn rau xanh đậu hủ mà lầm, hạ thủ tuyệt không ăn chay, vạn nhất ngươi bị bọn họ đánh chết hoặc tàn phế, chi bằng hiện tại ta sai cấm vệ quân bắt ngươi giam vào đại lao Đại Lý Tự."

Niếp Thập Tam cũng không né tránh, cái tát này Hạ Mẫn Chi xuống tay rất nặng, bên má trái hắn lập tức nổi lên năm dấu tay, nhưng nhãn thần lại tràn đầy trầm ổn cũng lãnh tĩnh, phảng phất cả sắc bén: "Ngươi đừng lo. Ta đương nhiên không đi ngay bây giờ, một năm sau, đợi võ công ta mạnh hơn nữa, ta sẽ đi thử một chuyến."

Hạ Mẫn Chi không rõ là vì giận hay vì sợ, đôi môi khẽ run, cân nhắc một hồi, nói: "Ngươi cũng không cần đi tìm Mộ Dung Chi Khác, ngọc tỷ kim ấn của Yên Diệc đều nằm trong tay ta, hắn nhất định sẽ tìm đến ta, nhất động không bằng nhất tĩnh, chúng ta cứ ở Tĩnh Phong chờ hắn."

Thấy Niếp Thập Tam gật đầu đáp ứng, cũng thoáng yên tâm, lại thấy mái tóc hắn tán loạn, cười nói: "Đi, lấy lược lại đây, ta chải tóc cho ngươi. Nhìn ngươi kìa, còn khó coi hơn cả Cái Bang."

Niếp Thập Tam lấy một chiếc lược bằng gỗ hoàng dương, Hạ Mẫn Chi dùng mủi chân câu lấy cái ghế đẩu, kéo tới trước ghế mình, Niếp Thập Tam ngồi xuống, dựa lưng vào hai chân của Hạ Mẫn Chi.

Hạ Mẫn Chi cởi bỏ sợi dây vải buộc tóc của hắn, mái tóc dài xõa xuống hai vai, uyển chuyển rũ trên gối.

Một tay áp lên đỉnh đầu hắn, cõi lòng như được hòa vào dòng nước ấm áp, lập tức an bình trở lại.

Mái tóc Niếp Thập Tam đen nhánh một màu, đen đến dưới ánh mặt trời dường như ánh lên màu lam sẫm, từng lọn dày đặn chảy xuống đầu ngón tay, lại mềm mại ngoài sức tưởng tượng.

Nhẹ nhàng chải xuống, ngón tay vuốt từ gốc đến ngọn, thật dài, nhu thuận xuôi theo, dây dưa không rõ, lưu luyến không rời.

Thập Tam, Mộ Dung Chi Khác tâm ngoan thủ ác, sao có thể hạ độc mà lưu lại đường sống? Bất quá ta sẽ không nói với ngươi.

Dùng một tia hy vọng mong manh đến hư vô để níu giữ ngươi không đi Thiếu Lâm, cũng coi như chuyện tốt.

Kỳ thực, lấy được Bồ đề sinh diệt hoàn thì đã sao? Trên đời này làm gì có phương thuốc thần kỳ nào có thể giải được bách độc? Ta chỉ không nhẫn tâm đập tan mộng đẹp của ngươi thôi.

Thập Ngũ, ngươi nghĩ dùng kế hoãn binh thì ta không biết sao?

Bất luận Mộ Dung Chi Khác có xuất hiện hay không, ta cũng sẽ đi Thiếu Lâm tự, ta không thể gửi gắm hy vọng lên một kẻ không hề có lòng nhân từ như hắn.

Bồ đề sinh diệt hoàn có thể giải bách độc là sự thật cũng được, là truyền thuyết cũng được, thậm chí chỉ là một tia hy vọng, ta đều tận lực thử một lần.

Nửa đêm, Niếp Thập Tam nhẹ nhàng thoát khỏi tay chân Hạ Mẫn Chi vắt trên người mình, đứng dậy rời giường, đi ra tiểu viện. Tuổi trẻ như vậy, khí lực như vậy, vốn rất khó kiềm nén dục vọng đang dày vò, nhưng Hạ Mẫn Chi lại sợ rét, lần nào ngủ cũng rúc vào lòng hắn, hai người gần như là tình nhân ôm nhau ngủ. (còn 'gần như' gì nữa?!?)

Niếp Thập Tam cảm thấy mình giống một lữ khách sắp bị chết khát ở sa mạc, mà Hạ Mẫn Chi chính là ốc đảo tươi xanh, nhưng lại sợ ốc đảo kia chỉ là ảo ảnh.

Thế nên cho dù thân thể đã là cánh cung bị kéo căng cực độ, dục vọng như tên đã lên dây, vừa chạm liền bắn, nhưng lại không thể không nhịn.

May mắn trong viện còn có một giếng nước.

Kéo lên một thùng nước giếng, cởi y phục, "ào" một tiếng, thân thể mát lạnh, nhưng trong lòng càng thêm khô nóng.

Niếp Thập Tam ngẩng đầu nhìn, trăng lung linh sáng tỏ, loại ánh sáng màu ngà kia lại khiến hắn nghĩ đến da thịt của Hạ Mẫn Chi; cúi đầu, tảng đá nhẵn nhụi dưới nền đất thấm đầy nước ánh lên thủy quang, mà thủy quang kia lại làm hắn nhớ tới sóng mắt của Hạ Mẫn Chi.

Hạ Mẫn Chi xuất hiện khắp nơi, Niếp Thập Tam không còn đường trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: