Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

Cứ nghĩ Tiểu Đường quay về sẽ giải quyết được tình trạng ba ngày một trận say nửa tháng một trận ốm của Thư Hân nhưng không. Số lần Tuyết Nhi bắt gặp nàng ngẩn người ở quầy bar còn nhiều hơn trước đó nữa.

Nhìn nàng vuốt ve sợi dây chuyền trong tay, Tuyết Nhi bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu Đường hôm nay nghỉ sớm, chị không định về với em ấy à?"

Sợi dây đó là vật Dụ Ngôn tìm được sau vụ cháy ở mạn Sương Nha, Thư Hâm vẫn luôn giữ bên mình rất kĩ, thỉnh thoảng lại chăm chút lau một phen. Bất quá Tuyết Nhi không hiểu, chẳng phải Tiểu Đường vẫn bên cạnh nàng đó sao, cứ ở đây lưu luyến mãi vật xưa tình cũ để làm gì?

Nàng bưng mặt, bật cười chua chát: "Người ta thậm chí còn không dọn tới Ngọc Tường. Thích thì ở, chán thì đi, xem chị như chỗ dừng chân vậy."

Thư Hân cứ nghĩ Tiểu Đường chịu cùng mình thân mật là đã tha thứ rồi. Rốt cuộc mọi chuyện cũng chỉ dừng ở mức đó, nàng câu dẫn, em liền hào phóng thuận theo. Ngoảnh đầu nhìn lại, nàng dường như rất giống loại phụ nữ khát cầu còn mặt dày níu kéo.

Còn có, tốt nhất đừng yêu em! Chỉ một câu nói vu vơ của Tiểu Đường liền khiến nàng suy sụp tinh thần xuống mức thấp nhất. Buộc nàng phải nhận định, hoá ra trên đời thực sự tồn tại cảm giác muốn khóc mà không khóc được này.

"Tuyết Nhi, làm sao đây? Chị không nỡ để Tiểu Đường đi."

Yêu một người đã từng xem mình là cả thế gian còn thống khổ hơn việc yêu một người mà không có được. Thư Hân ước gì bản thân đừng ngu ngốc như thế, đánh mất niềm tin nơi em, để rồi gián tiếp đẩy bọn họ vào tình cảnh hiện tại. Nhưng nàng đã làm, tất cả đều đã làm rồi. Hối tiếc không kịp nữa!

*

*

Lúc Thư Hân về đến, tâm lí sẵn sàng rằng trong nhà sẽ tối om, sẽ lại là một đêm lạnh lẽo cố ru mình vào giấc ngủ. Nào ngờ mọi thứ hoàn toàn ngược lại, kéo dậy nụ hoa héo úa trong lòng nàng mấy ngày nay.

"Đường!" Thanh âm lanh lảnh vun đầy hào hứng khuấy động không gian, nghe qua như đứa trẻ được thưởng cho món quà ưa thích vì ngoan.

Nhác bóng lưng đứng ở quầy bar nhỏ, Thư Hân vèo một cái chạy vù đến ôm chầm lấy em, uỷ khuất hờn dỗi: "Cả tuần đi đâu không thèm qua thăm chị."

Nữ nhân ấy à, chính là ngoài miệng cứng rắn nhưng thâm tâm mềm yếu. Ban nãy còn dằn vặt, tự giễu mình bao nhiêu, trông thấy người kia liền đem thiệt thòi ấm ức đều ném đi hết. Ngu ngốc đến lợi hại!

Tiểu Đường vỗ nhẹ hông nàng, hờ hững nhìn thân ảnh cách đó không xa: "Để ý chút, trong nhà còn có người."

Bấy giờ Thư Hân mới ngẩng đầu, lập tức trông thấy Dụ Ngôn với biểu tình tỏ tường đứng đó. Trước khi kịp xấu hổ, nàng đã cuống quýt tiến lên một bước, run run nói: "Dụ Ngôn, em đã hứa.."

Không giống trong tưởng tượng của nàng rằng Dụ Ngôn sẽ ép nàng phải giao người. Cô tựa hồ đoán được tất cả, chỉ đơn thuần ghé qua xác nhận một chút rồi đi.

"Em muốn nói chuyện riêng với chị." Cô lãnh đạm đáp.

Thư Hân không muốn Tiểu Đường biết chuyện nên mới theo Dụ Ngôn ra ngoài. Ai nghĩ vào mắt em liền biến thành bọn họ tình cũ chưa dứt, tức giận siết chặt li thuỷ tinh trong tay.

*

Cửa vừa đóng lại, Dụ Ngôn thẳng thắn đối diện với lo lắng của nàng. Cô ôn nhu cười, vẫn là cái cong môi dịu dàng như nắng xuân khiến nàng rung động thuở thiếu thời, nhưng hiện tại đã chẳng còn cảm giác ngại ngùng ngày ấy nữa.

Không để nàng phải gấp gáp thêm, Dụ Ngôn trực tiếp bảo đảm: "Những gì em đã hứa, em nhất định sẽ làm. Chỉ là em muốn hỏi chị một câu."

Thư Hân tĩnh lặng chờ đợi.

"Chị có đang hạnh phúc không?"

Đừng trách Dụ Ngôn can thiệp quá sâu. Chẳng qua cô cũng vì lo lắng cho nàng. Cô sẵn sàng giúp nàng che dấu Triệu Tiểu Đường, tác thành cho hai người nhưng chỉ khi điều đó thật sự đem lại cho nàng niềm vui và hạnh phúc.

Dụ Ngôn từ nhỏ đã luôn bao bọc nàng như kị sĩ bảo vệ công chúa của mình. Cho dù giữa bọn họ có bao nhiêu khúc mắc xảy ra đi chăng nữa thì với cô, nàng vẫn mãi là một trong những mảnh ghép quan trọng nhất cuộc đời.

Đương nhiên Thư Hân biết điều đó. Nàng cũng nhiều lần ỷ vào cô cưng chiều, ích kỷ trói buộc cô, giống như cách nàng dùng để bảo vệ tự do của Tiểu Đường. Nhưng nàng không hối hận.

"Chị hiện tại rất hạnh phúc, thật đấy!"

Hai mắt nàng mỗi lần nhắc đến Tiểu Đường đều lấp lánh tựa hồ chứa đựng cả bầu trời tinh tú. Dụ Ngôn bất đắc dĩ thở dài, công chúa nhỏ của cô chính là bướng bỉnh như vậy! Thà ôm đau thương một mình cũng nhất quyết không muốn để xung quanh phiền lòng.

"Cuối tuần này qua nhà em được không? Ông nội bảo rất nhớ chị."

Vách tường ngăn cách bấy lâu bị giọng điệu thân thiết quen thuộc của Dụ Ngôn đánh vỡ. Gò má nàng chẳng rõ vì xúc động hay cao hứng mà phiếm hồng, nhoẻn miệng đáp ứng: "Được."

Đợi Dụ Ngôn khuất bóng, nàng mới lục đục trở vào. Phòng khách bật máy sưởi ấm sực, Thư Hân vừa thấy bàn tay Tiểu Đường vài phút trước còn lành lặn giờ quấn băng trắng toát liền hốt hoảng: "Sao thế này?"

Lạnh lùng giằng khỏi tay nàng, mặc kệ nàng hụt hẫng bày cả trên mặt, Tiểu Đường đáp cụt lủn: "Li vỡ." Song, không đợi nàng nói thêm câu nào đã đứng dậy đi lên tầng.

*

*

Cuối tháng, Thư Hân như thường lệ cùng Tinh Kiệt đi khảo sát tiêu thụ các cửa hàng. Bình thường việc này đương nhiên sẽ không đến tay lãnh đạo nhưng nàng luôn tự mình kiểm tra tránh tình trạng báo cáo sai số liệu doanh thu.

Vốn từ đêm hôm trước tâm trạng đã bất ổn, vô cớ bị bơ khiến nàng đủ khó chịu rồi. Nào ngờ vừa đặt chân đến cửa hàng trong trung tâm thương mại liền thấy cái người đối nàng xa cách hững hờ mấy ngày qua đang sóng vai cười nói với nữ nhân khác.

Nương theo tầm mắt Thư Hân, trợ lí Chu thầm than không ổn rồi. Có khả năng lát nữa công ty sẽ hứng đủ cơn thịnh nộ của Ngu tổng a!

Cách đó chừng 2 mét, đôi nhân vật chính gợi lên bất mãn của Thư Hân nào có hay biết. Tiểu Đường chọn một lọ nước hoa thiết kế tinh xảo, kích thước tiện lợi đưa cho người nọ: "Chị xem mùi này được không? Em thấy tương đối giống loại chị hay dùng."

"Hương thơm nồng nàn quyến rũ, ngửi một lần liền nhớ mãi không thôi. Rất hợp với chị!" Nữ nhân tấm tắc khen, đoạn, nói với nhân viên: "Tôi lấy lọ này."

"Không bán!"

Động tác rút thẻ của Tiểu Đường khựng lại, cái giọng này nghe thế nào cũng rất quen. Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là nàng.

"Cô đây là..?"

Khẽ liếc qua nữ nhân kia, tuổi đoán chừng còn lớn hơn nàng nhưng lại quá khó để phủ nhận vẻ mặn mà xinh đẹp của cô ta.

"Tôi là quản lí ở đây. Hôm nay chúng tôi đóng cửa sớm, xin lỗi cô."

Tiểu Đường nhắm mắt cũng biết nàng đang cố tình gây chuyện.

"Thư Hân, đừng nháo nữa." Bất đắc dĩ khuyên nhủ, tới tai nàng lại biến thành em vì bảo vệ nữ nhân kia mà lớn tiếng với mình. Thư Hân càng thêm uỷ khuất, suýt thì tức phát khóc.

"Không bán chính là không bán!" Dứt lời liền mạnh mẽ kéo trợ lí Chu li khai.

⭐️⭐️⭐️

Dịch bùng lại, mọi ngưi chú ý chăm sóc sức khoẻ nhé 😷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro