Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19

Tiếng thở dài vụt ra thật khẽ. Thư Hân ngẩng đầu nhìn tấm biển đề hai chữ Ngọc Tường đặt vuông vắn trước cửa, chưa bao giờ nàng nghĩ sẽ có một ngày mình mang theo căng thẳng khi quay về tổ ấm này. Vậy mà.. cái gì đến cũng phải đến.

Trong số hàng dài những tin nhắn quảng cáo nàng chụp lại từ điện thoại của Tiểu Đường, nếu muốn đọc đều phải được mã hoá mới có thể hiểu. Tất cả chúng đều là thông tin ngày giờ và địa điểm hẹn gặp mặt giao dịch mà Kha Nhiên gửi tới.

Lúc Dụ Ngôn cho nàng xem, nàng thật sự khó lòng tin tưởng, nhưng phần nào đó lại nhẹ nhõm. Tiểu Đường thông minh như vậy, không có nàng em vẫn sẽ sống tốt thôi.

Hít một hơi thật sâu, Thư Hân đẩy cửa bước vào. Phòng khách tối om khiến nàng bất giác hoang mang. Tiểu Đường đâu rồi? Tim nàng vô thức đập nhanh, hoảng loạn chốc lát ùa đến như một cơn bão tuyết đột ngột đổ bộ xuống vùng sa mạc đã cằn cỗi nhiều năm. Chính là loại cảm giác lo sợ trước nay chưa từng có, cũng chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trong cuộc đời nàng.

Chạy vội vào trong, Thư Hân cuống quýt tới nỗi lạc cả giọng: "Tiểu Đường! Tiểu Đường em đâu rồi?"

Bỗng, chung quanh dội lại tiếng gót giày chậm rãi. Lộc cộc lộc cộc, đứng giữa bốn bức tường càng khiến âm thanh thêm sắc nét, rõ ràng. Bản tính Thư Hân vốn nhát gan, đột ngột rơi vào tình cảnh nọ, bên cạnh không có ai chẳng khác nào muốn lấy mạng nàng: "Ai?"

"..."

"Ai?" Âm vựng lần này lớn hơn lần trước, nhưng làm sao dấu được run rẩy cùng đứt quãng.

Bước chân loạng quạng lùi về sau trong vô thức, vấp phải chân ghế liền ngã ngồi xuống sofa. Thư Hân co mình vào góc phòng, đôi con ngươi lờ mờ lần theo chút đèn đường le lỏi xuyên qua rèm cửa dày dặn trông thấy bóng người đang đi tới.

"Ti, Tiểu Đường?"

Khối đen di chuyển rất nhanh, chỉ tích tắc đôi ba giây sau đó đã đứng trước mặt nàng, gần đến mức nàng cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả trên đỉnh đầu mình. Thư Hân cắn răng, ngửa đầu mờ mịt hỏi: "Đường, là em đúng không?"

Không có tiếng đáp trả. Đổi lại, trên môi nàng xuất hiện ướt át.

Rốt cuộc thứ nhỏ bé nơi ngực trái bấy giờ mới dám thả lỏng, Thư Hân bấu lấy cổ bóng đen kéo xuống, nước mắt vì sợ hãi chảy ra như muốn trút hết ủy khuất cho người kia. Hôn đến trời đất quay cuồng mới chịu buông tay.

Đèn vẫn chưa bật, bao bọc nàng là đêm tối nhưng hiện tại Thư Hân đã chẳng còn sợ nữa, mặc kệ mọi thứ vùi trong ngực em thút thít: "Dọa chết chị. Sao không bật đèn lên?"

Tiểu Đường để nàng gối đầu trên tay mình, còn bản thân tựa cằm lên trán nàng, dịu dàng hôn. Vòng ôm chắc chắn khóa chặt eo nhỏ, khe khẽ vuốt ve như đang nâng niu viên ngọc bảo trân quý nhất. Mãi sau em mới đáp: "Tự dưng muốn vậy thôi."

Bầu không khí lần nữa chìm vào im lặng. Nội tâm Thư Hân mơ hồ cảm thấy Tiểu Đường hôm nay rất lạ. Em ở bên nàng đã khi nào thì an tĩnh thế đâu?

"Tiểu Ngu."

"Hửm?"

"Em muốn chị."

Sau câu nói đó, em nháy mắt trở về là một Tiểu Đường ngang ngược háu ăn của mọi ngày. Mỗi cái chạm, mỗi chiếc hôn đều gợi lên ham muốn sâu kín bên trong nàng. Đem hương thơm nhàn nhạt thanh mát lấp đầy khắp ngóc ngách tâm trí, lôi kéo Thư Hân vào dục trì sâu thẳm cuồng nhiệt. Tiểu Đường dìu dắt nàng từ đỉnh cao này sang ngọn núi khác, xúc cảm chênh vênh kéo dài tới trọn vẹn tràn đầy, để nàng nở rộ dưới thân em.

Mãi đến lúc trăng lên ngang lưng trời, Thư Hân mới rệu rã đổ vào lòng Tiểu Đường. Mà đứa nhóc của nàng vẫn say mê đặt môi quanh vành tai chưa vơi đi hơi nóng như còn luyến tiếc lắm.

Tùy ý em âu yếm, Thư Hân lơ đãng nỉ non: "Hôm nay em lạ lắm nhé Tiểu Đường."

"Rõ thế cơ à? Đúng là em có chuyện muốn nói với chị."

Hiếm khi Tiểu Đường hành sự xong lại ăn nói nghiêm túc thay vì chọc nghẹo nàng, Thư Hân ôm tâm tình tò mò chọc chọc má em: "Càng ngày ngày bá đạo! Nói xem, chuyện gì?"

Nàng nghe thấy em thở ra một hơi rất dài ẩn nhẫn phiền muộn. Đoạn, em áp má lên trán nàng: "Tiểu Ngu, chúng ta dừng lại đi."

Tông giọng trầm khàn đầy từ tính ấy vẫn ôn hòa như thế, ấm áp như thế, tựa hồ chỉ cần lớn tiếng một chút sẽ thương tổn nàng. Tiểu Đường buông lời chia tay nhu tình tới mức Thư Hân còn tưởng em đang hỏi nàng sáng mai ăn gì để em chuẩn bị.

"Bảo bối, em đùa chẳng vui đâu."

Làm sao có thể? Nhóc con hôm nay tính ghẹo nàng thôi đúng không? Bọn họ vừa mới cùng nhau ân ái, huống hồ em còn đang ôm lấy nàng rất chặt đây.

Lục đục đỡ nàng ngồi dậy, Tiểu Đường tự tay mặc lại quần áo cho nàng rồi mới thay tới phiên mình. Xong xuôi, em vươn tay bật công tắc đèn chùm. Bóng hai người đổ dài dưới sàn gỗ, cô độc lạnh lẽo khôn cùng.

Nàng hoang mang nhìn em, nắm cổ tay em trong vô thức: "Tiểu Đường?"

Tiểu Đường vuốt mấy sợi tóc con lưa thưa trước trán nàng ra sau tai, động tác theo em suốt 4 năm qua tới thành thục thời khắc này sao quá đỗi bi thương, giống như săn sóc lại giống như thay cho câu tiễn biệt. Từ đầu đến cuối chỉ muốn dùng sự dịu dàng cho một người duy nhất.

"Hành lí em đã dọn xong rồi, đợi chị về báo với chị một câu thôi." Dứt lời liền tách cổ tay khỏi tay nàng, nặng nề đứng dậy bước ra cửa.

Giữa trăm ngàn ngổn ngang khi ấy, Thư Hân chỉ kịp gọi tên Tiểu Đường, cũng chẳng biết do thói quen hay muốn níu em lại bên mình.

"Nếu em đi, chúng ta thật sự sẽ chấm dứt. Em nghĩ kĩ chưa?"

Chẳng phải em nói em yêu chị sao, Tiểu Đường?

Tấm lưng đối diện nàng phóng khoáng thẳng tắp. Tiểu Đường ngoảnh đầu cười nhạt, sắc đèn cam vàng hắt xuống đỉnh đầu khắc họa càng sâu nét bi thương tĩnh mịch khiến người ta vì em mà đau lòng.

"Giờ này, ngày này tuần sau. Chị có thể báo với Dụ Ngôn như thế."

Phải, em yêu! Nhưng cũng chính chị nói, em tốt nhất đừng yêu chị.

*

*

Đôi khi những cuộc tình chia tay một cách chớp nhoáng hệt như cách nó bắt đầu lại tốt hơn nhiều. Không ràng buộc, không níu kéo, không bi lụy, nên không có đau thương.

Đã là ngày thứ sáu kể từ hôm Tiểu Đường nói chia tay, cả hai cứ vậy mà ngầm hiểu tự mình cắt đứt liên lạc. Thư Hân cũng chẳng ở lại Ngọc Tường nữa, thay vào đó nàng về Bách Nhạn. Cứ nghĩ xa vật sẽ thôi nhớ người, bất quá chỉ vì một câu cuối cùng trước khi rời đi của Tiểu Đường thôi mà làm nàng khổ sở thật lâu.

Quả nhiên, em biết chuyện. Em phát hiện nàng giúp Dụ Ngôn thu thập bằng chứng rồi nên mới lựa chọn cắt đứt đoạn tình này. Nhanh gọn và sạch sẽ, tàn nhẫn hệt như con người bên trong em.

Trong số tin nhắn nàng chụp được từ điện thoại của Tiểu Đường, hầu hết đều là những giao dịch lặt nhặt quy mô không lớn. Duy nhất nội dung có liên quan đến hai ông lớn mất cách đây chưa lâu thì không hề ghi ngày tháng hẹn gặp, chỉ gửi địa điểm ở mạn Sương Nha. Mà Tiểu Đường trước khi đi đã nói với nàng thời điểm chính xác, cũng chính là thứ khiến nàng ngập ngừng.

Bấy giờ Thư Hân mới chân chính nhận ra, trước giờ nàng vốn chưa từng hiểu được suy nghĩ trong lòng Triệu Tiểu Đường.

*

*

*

*

*

Lặng thinh nhìn tin nhắn vừa gửi đến, Dụ Ngôn trầm tư hồi lâu mới rũ xuống hàng mi dài. Mắt kính đen che khuất biểu tình trên gương mặt cao lãnh, đôi môi mỏng hơi mím lại kì thực rất khó đoán được cô đang nghĩ gì.

"Khang, báo với mọi người, đêm mai 12 giờ tại mạn Sương Nha."

"Đội trưởng, thế này là..?"

Nghiêng đầu nhìn nền trời xanh xám, cô khàn giọng đáp: "Chúng ta... đi bắt hổ."

⭐️⭐️⭐️

Đúng hẹn nhé 😗 140❣️ nhe ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro