Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

7 rưỡi sáng Tiểu Đường trở lại Ngọc Tường. Nhìn phòng khách trống trơn, kệ giày thiếu mất một đôi cao gót của Thư Hân thì cười dài buồn bã. Nàng thế nhưng đêm qua không về nhà.

Thả mình xuống sofa, em mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt. Đêm qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu là Tiểu Đường trước kia nhất định sẽ không dùng dằng mà chấm dứt, nhưng hiện tại làm sao có thể dễ dàng buông tay nàng.

4 năm, bọn họ đã bên nhau 4 năm, là 4 năm mỗi ngày trôi qua em đều yêu nàng nhiều hơn. Ngay cả bản thân Tiểu Đường cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một người khiến mình lưu luyến đến vậy.

Thư Hân cứ như thuốc phiện, hạnh phúc bên nàng mong manh tựa màn sương mỏng chỉ cần chạm khẽ liền vỡ tan. Bất quá dẫu biết trước kết cục thê thảm thì em vẫn tự nguyện lún sâu, miễn rằng được ở bên nàng.

Tiểu Đường càng nghĩ càng nặng lòng. Đưa mắt nhìn chung quanh cô quạnh, đột nhiên em rất muốn khóc. Thế rồi em khóc thật! Chân co lại trước ngực, hai tay ôm lấy đầu gối, cứ vậy mà rấm rức không thành tiếng.

Có lẽ vì quá uỷ khuất nên Tiểu Đường chẳng cảm nhận được gì nữa. Thư Hân vừa bước vào nhà, thấy cảnh tượng nọ liền sững người thật lâu. Hai chân như đeo gông cùm xích sắt, trơ mắt nhìn đứa nhỏ nàng cưng chiều cuộn mình trên sofa khóc đến thương tâm.

Cổ họng nàng khô khốc, tay chân luống cuống không biết làm sao cho phải. Loay hoay một lúc mới chậm rì rì tiến tới kéo em vào lòng vỗ về: "Bảo bối ngoan, chị ở đây."

Nội tâm Tiểu Đường kì thực vẫn là tính tình trẻ con, chỉ cần nàng dịu dàng dỗ dành liền ấm ức nức nở. Lôi lôi kéo kéo một hồi chẳng hiểu thế nào lại bị em đè dưới thân, nàng tức cười lau nước mắt vương trên gò má trắng nõn: "Khóc xấu quá đi mất."

Mặt em vùi trong ngực nàng, hai tay quấn lấy eo thon vùng vằng: "Tiểu Ngu là của em."

"Của Đường, của Đường hết được chưa?"

"Hừ."

"Nhăn cái gì, cười lên xem nào."

Tiểu Đường nhổm dậy, bò lên đối mặt với nàng. Tầm mắt rơi xuống đôi môi bóng mềm, hậm hực cúi đầu cắn cho bõ ghét.

"Đau chị đó! Đường hết thương chị rồi à?" Lần này tới phiên nàng hờn dỗi.

Người nọ chẳng nói chẳng rằng trầm ngâm nhìn nàng thật lâu, đến nỗi Thư Hân cảm giác hết thảy tâm can mình đều phô bày ra ánh sáng. Nàng mất tự nhiên rũ mi, khe khẽ thỏ thẻ: "Sao thế?"

"Em.. muốn chị."

Thư Hân không bao giờ nghĩ Tiểu Đường sẽ hướng nàng đề nghị chuyện đó, bằng đôi mắt chứa mong chờ và mê mang mặc cảm đến vậy. Đâu phải bọn họ chưa từng gần gũi, bất quá em luôn tôn trọng cảm nhận của nàng. Nàng không đồng ý làm tới cùng, Tiểu Đường liền nhẫn nại đủ 4 năm.

Hiện tại đối diện với gương mặt non nớt ấy, nàng chợt nhớ về rất nhiều chuyện trước kia. Tỉ như Tiểu Đường luôn tỉ mỉ chăm sóc mình từng chút. Tỉ như chiếc nhẫn quý giá em giấu nàng tăng ca thật lâu mua tặng sinh nhật năm ngoái. Hay những lần em ngủ quên ở sofa khi chờ nàng về nhà chỉ vì có lần nàng vu vơ nói muốn mỗi ngày đều được kết thúc trong vòng tay em.

Kí ức ồ ạt ùa về, bóc tách lớp thành trì kiên cố bao quanh trái tim nàng. Thời khắc này đây, Thư Hân dù trong lòng còn ngổn ngang trăm mối thì cũng chẳng nỡ từ chối sự chân thành ấy.

*

*

Một ngày nọ giống như bao ngày bình thường khác, Thư Hân đưa Tiểu Đường qua Bạo Hồng xong sẽ tiện đường đến công ty. Nhưng hôm nay thì không, nàng đợi em khuất bóng liền quay xe tới Bách Nhạn.

Dụ Ngôn đã dậy từ sớm, tự tay chuẩn bị bữa sáng dành cho hai người. Thư Hân vừa bước vào đã ngửi thấy mùi súp rau củ thơm nức mũi, kể cả khi ăn với Tiểu Đường trước đó rồi thì vẫn muốn nếm thử tay nghề của cô.

"Ai nha thân ái à, qua Mỹ mấy năm mà em đảm đang hẳn lên đó."

Nhìn nàng tự giác ngồi vào bàn, dáng vẻ vô tư như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra khiến Dụ Ngôn vô cùng áy náy. Hôm qua cô sai rồi, lớn tiếng làm tổn thương nàng còn cứng đầu không chịu xin lỗi.

"Hân Hân."

"Hửm?" Nàng theo quán tính ừ hử, đoạn xúc một thìa súp nóng hổi đưa lên miệng rồi tấm tắc khen: "Thân ái, em nấu rất ngon nha~"

Từ đầu đến cuối thái độ dửng dưng của nàng làm Dụ Ngôn cảm thấy hết sức quái lạ, có điều chưa biết lạ ở đâu. Cho đến khi vô tình bắt được dấu hôn ái muội ngay sau gáy nàng, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.

Giữ lấy cổ tay nàng, cô gằn giọng: "Ngu Thư Hân!"

Tâm tình tốt đẹp của Thư Hân nháy mắt theo đó thay đổi, bức bối giằng ra: "Em lại làm sao nữa?"

Nàng rất mệt mỏi rồi có được không? Nàng chỉ muốn cùng cô vui vẻ bắt đầu một ngày mới thôi, chuyện đó khó khăn lắm ư?

"Chị với cô ta đã quan hệ rồi?"

Trái ngược hoàn toàn những gì Dụ Ngôn nghĩ, rằng nàng sẽ thu liễm sự ương ngạnh của mình. Thư Hân đơn thuần cười nhạt: "Thì sao? Chẳng lẽ bây giờ chị ngủ với ai em cũng muốn quản? Em lấy quyền gì quản chị đây Dụ Ngôn?"

Bọn họ không phải người yêu cũng chẳng phải tình nhân. Suy cho cùng, mối quan hệ này tồn tại dựa trên sợi dây "thanh mai" mỏng manh và tình cảm đơn phương từ phía nàng mà thôi.

"Chị chờ em 6 năm. Mặc dù em nói lần này trở về vì nhiệm vụ thì chị vẫn vui vẻ biết bao. Nhưng mong đợi của chị rốt cuộc đổi lại được gì nào?"

Tất cả bọn họ, ai cũng mắng nàng trăng hoa bay bướm, mắng nàng tuyết nguyệt phong hoa. Kì thực cô đơn của nàng, nỗi khắc khoải khi nhớ đến người mình thương thật thương ấy bọn họ biết được bao nhiêu?

"Em vì cô ta mới trở về. Nếu không vì biết tin cô ta sắp kết hôn..." Em sẽ về sao?

Viền mắt nàng rưng rưng lệ, lí nhí nói ra câu trách cứ: "Em lúc nào cũng coi chị như trò đùa vậy!"

Chỉ vì một câu nói "sau này lớn lên sẽ cưới chị làm vợ", buộc chặt cuộc đời tôi vào sự mập mờ chết tiệt của em.

Không thể phủ nhận, Thư Hân rơi nước mắt chính là tử huyệt với Dụ Ngôn. Bộ dáng nàng quật cường cố tỏ ra mạnh mẽ gánh vác mọi thứ hệt như mũi kim xuyên qua ngực cô, khiến cô day dứt áy náy mãi.

"Em lo cho chị."

"Còn chị thì không cần em lo."

Tiếng kéo ghế thật mạnh va chạm với sàn nhà phi thường chói tai. Thư Hân đem theo túi xách chạy vội ra cửa, rõ ràng rất không muốn để cô trông thấy mặt yếu đuối của bản thân.

*

*

*

*

*

Hoan ái qua đi, Tiểu Đường tựa đầu trên cầu vai nàng, đôi con ngươi lim dim khép hờ, mãn nguyện ôm chặt thân thể quyến rũ chưa thôi sắc hồng.

Rốt cuộc thì nàng cũng chân chính thuộc về em, ít nhiều củng cố tinh thần em vơi bớt sầu muộn.

"Tiểu Ngu, em yêu chị."

Thư Hân nghe em rù rì bên tai, tông giọng trầm khàn vừa qua kích tình thập phần mị hoặc. Ôn nhu vỗ về đứa nhóc trong lòng, ý cười như có như không hững hờ nơi đáy mắt.

"Tiểu sắc lang, tốt nhất đừng yêu chị."

🌟🌟🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro