Chap 94: Chị vẫn mãi là người dưng
Sau khi nhìn thấy thiết bị ghi âm đó dưới bệ xe , cùng với suy đoán người đặt nó vào không ai khác ngoài nàng. Rốt cuộc Tiểu Đường cũng có thể khẳng định một sự thật bị che vùi, chẳng những Thư Hân không có chết đi, còn không hề có cái gì gọi là mất trí nhớ. Là chị đang muốn trừng phạt em hay vẫn có ý định muốn thử em
Không chỉ buổi tối hôm đó cô lâm vào tình trạng thẩn thờ suy nghĩ, mà trong suốt những ngày tiếp theo người ta đều thấy cô như vậy. Giai Kì khuyên cô nên ra ngoài một chút, đừng suốt ngày bí bách mình trong phòng sẽ vô cùng buồn chán
Đúng lúc cô định lái xe ra ngoài, thì nhận được cuộc gọi đến từ Tiểu Vi. Bọn họ hiện tại chính là cùng đi đến một quán nước khá yên tĩnh, Tiểu Vi đã ngồi lại rất lâu vẫn không nghe được cô nói gì
-"Đường, chúng ta là bạn. Có gì cứ thử tâm sự với em được không?"
-"Thật ra Thư Hân chị ấy không hề mất trí"
-" Chị nói sao? "
Tiểu Vi chỉ trong vòng mấy hôm, đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhìn thấy nét mặt của cô hoàn toàn nghiêm túc, lại được cô tường tận kể cho nghe sự việc mấy hôm trước cô phát hiện liền không khỏi kinh ngạc
-"Chị muốn tìm cách để chị ấy tự mình thú nhận?"
-"Chị ấy đã cố tình giấu tôi, tôi cũng không biết phải làm sao mới biết được. Còn nữa, dù gì cũng chỉ là tôi suy đoán, cũng không chắc được rằng chị ấy lừa tôi"
Người ta nói kẻ trong cuộc thường u mê, vì thế Tiểu Vi cố gắng dùng sự sáng suốt của người ngoài cuộc suy nghĩ. Dù gì những gì mà Tiểu Vi biết về họ quá ít, muốn tìm ra chiến lược thì phải khai thác thông tin trước đi đã
-"Lúc trước chị làm sao quen được chị ấy!"
-" Tôi, tôi gặp chị ấy ở viện dưỡng lão"
-"Ý em là chị ấy sao lại chấp nhận làm bạn gái của chị?"
Người ta nói thì em không có tin, bây giờ tận mắt chứng kiến quả thật là mở rộng tầm mắt. Chính là trong tình yêu, cho dù thông minh cách mấy cũng hóa thành ngu ngốc, cứ có chuyện gì liên quan đến Thư Hân, thì sự nhạy bén của chị cũng theo đó mà trôi đi mất
-" Phải ha, là tôi chọc chị ấy ghen đến điên lên luôn. Sau đó tôi cứu chị ấy ở trong một trận hoả hoạn, chị ấy vì thế mới chịu thừa nhận lòng mình"
-"Vậy bây giờ lặp lại chuyện đó một lần nữa"
-"Em muốn tôi tạo ra hỏa hoạn sao? Không được, lỡ như lần này không cứu được thì sao?"
-"Ây da đồ ngốc nhà chị, nếu em là chị Thư Hân em cũng không thèm quay lại với chị, hứ"
Tiểu Vi thật sự là bị Tiểu Đường chọc cho tức chết, vì thế mặc kệ luôn kẻ không có chút nhạy bén trong tình yêu kia. Tính ra cũng thật tội, nếu như không quá yêu chị ấy, cũng không bị người ta quay đến khù khờ như vậy
-"Nè, bỏ đi đâu vậy chứ? Em còn chưa chỉ tôi xong mà"
------------------------
-"Dường như đã nhiều lần em tiễn anh ra sân bay rồi?" - Từ Khôn nhận lấy món quà từ trên tay của Thư Hân, trước giờ cất cánh cũng muốn một chút được tâm sự với nàng
-"Anh đi đường bình an nhé"
-"Em không còn gì muốn nói với anh sao?"
Từ Khôn đợi rất lâu vẫn không nghe được câu trả lời nào khác, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng không quá mức chịu không nổi
-"Từ Khôn, thứ nhất là em cám ơn anh, thứ hai là xin lỗi"
-"Tất cả những gì anh làm cho em đều giống như những bệnh nhân khác, em không cần cám ơn anh"
-" Không đâu, là em không đúng "
-" Thư Hân, về phần của ông nội anh sẽ giải thích với ông sau. Em đã chọn con đường này, thì em không thể bị lung lay"
Nếu như em hỏi anh có giận em hay oán trách gì em không? Anh đều trả lời rằng chưa từng có ý nghĩ đó trong đầu của anh. Nhưng con đường em chọn, chính là con đường đã giết chết em một lần tàn nhẫn, thời khắc này em lại bước vào vết xe em đã đổ. Thư Hân, người khác cũng chỉ có thể cứu em lấy một lần
-"Em đã chọn gì đâu chứ? Em không có ý định gì về người đó nữa"
-"Em không phải đang dối anh, là em tự dối mình"
-"Từ Khôn, không kết hôn với anh là bởi vì không muốn anh phải khổ. Tất cả những gì em đã phải chịu đựng, không cho phép em thêm một lần thất bại với người không xứng đáng"
Có xứng đáng hay không em là người hiểu rõ, nếu như việc tự dối mình làm em vui thì anh cũng sẽ chẳng vạch trần thêm nữa. Ngày hôm nay anh đi không hẹn sẽ trở về, nhưng hy vọng khi anh lại có dịp về đây, không phải gặp một cô gái ngốc nghếch nửa đêm gieo mình xuống dòng sông Serepok, giống như vào ngày trăng tròn soi sáng của một năm về trước
-" Thôi sắp đến giờ rồi, em về đi"
-"Khi nào đến đó gọi cho em biết một tiếng"
Hai người họ ở sảnh một lúc thì Từ Khôn đã đi vào bên trong, cũng lúc này điện thoại của Thư Hân lại nhận được tin nhắn, không phải từ một số máy lạ
-"Chị Thư Hân, chủ nhật tuần này chị có thời gian không?"
Tin nhắn đó nàng đã đọc được từ lúc ở sân bay, nhưng mãi đến tối hôm đó Tiểu Đường mới nhận được câu trả lời. Không phải bởi vì Thư Hân quên mất, mà thực chất nàng vẫn đang suy nghĩ là mình có nên đi hay không?
---------------------
-"Không phải em muốn hẹn tôi đi ăn uống hay mua sắm gì sao? Rốt cuộc tại sao lại phải đi đến mấy nơi hẻo lánh này?"
Thư Hân không nghĩ đến vừa mới lên xe thì Tiểu Đường đã hướng ngoại ô thẳng tiến, cũng không giống là dừng lại ở đây, có vẻ như là muốn đi đến một tỉnh nào đó thì đúng hơn
-" Chị yên tâm, em cũng không có hứng thú đem vợ người ta bỏ trốn"
Không hiểu sao Thư Hân hôm nay lại có cảm giác gì đó, kiểu như Tiểu Đường khác hẳn mấy hôm trước rất nhiều. Không còn vẻ bi thương khi đối diện với nàng nữa, khí sắc lại còn tốt hơn trước vạn phần
-"Em đưa tôi đi viện dưỡng lão sao?"
-"Chị từng đến đây chưa?"
-"Không có"
-"Vậy thì đến một lần cho biết"
Ngu Thư Hân, chị lại khiến cho em càng khẳng định chị đang cố tình diễn kịch. Ở nơi này nếu như không phải dân địa phương, hoặc những người chưa từng đến sẽ không biết ở đây có viện dưỡng lão. Bởi vì em chỉ mới đưa chị đến đầu đường lớn, còn viện thì lại ở sâu trong một con đường rẽ nhỏ, nhìn từ bên ngoài không thể nào thấy được
-"Chị Thư Hân xuống đi, em đưa chị vào gặp viện trưởng"
Thư Hân nghe thấy cô nói đến viện trưởng liền thoáng giật mình, nhưng cũng rất nhanh theo cô vào bên trong
-"Em thường đến đây sao?"
-"Lúc trước có Bảo Bối cứ vài tháng tụi em lại đến đây, nhưng bây giờ thì một năm rồi em mới đến"
Cô bất giác nắm lấy tay Thư Hân kéo ra nhà sau, nàng lúc này cũng không có ý gì phản kháng
-"Tiểu Đường, cô ấy chẳng phải chết rồi sao?" - trong số rất nhiều người ở đó, có một người phụ nữ lớn tuổi ngạc nhiên hỏi cô
-"Chị ấy không phải là Bảo Bối, chuyện này con giải thích sau vậy "
-"Phải, viện trưởng"
Bảo Bối, ở đây có rất nhiều người, viện trưởng cũng ăn vận bình thường như họ. Những người lần đầu đến đây sẽ không biết người này là viện trưởng, em cũng không xưng hô như vậy lý nào chị lại biết
-"Đường, sao bây giờ chị mới đến" - bọn họ ra đến khu vườn phía sau lại nghe có người kêu với, người này cũng chẳng phải ai xa lạ
Thư Hân nghe thấy chất giọng đó khá quen, quả thật người vừa lên tiếng không ai khác ngoài Tiểu Vi. Tại sao có người này ở đây? Còn muốn dẫn nàng đến làm gì?
-"Chị Thư Hân chị cũng đến?"
Nàng chỉ gật đầu thay cho một câu trả lời, phần còn lại đều đang tập trung vào biểu hiện của Tiểu Đường. Con người này không nói không rằng đưa nàng đến nơi này, bây giờ liền vui vẻ đi đến bên cạnh của Tiểu Vi, trong một khắc đá nàng ra khỏi tầm mắt
Không những vậy trong bữa trưa ngày hôm đó, Tiểu Đường chỉ thi thoảng gắp cho nàng một ít thức ăn. Phần còn lại đều đặt sự chú ý của mình vào Tiểu Vi, bữa ăn còn chưa diễn ra xong, đã nhìn thấy Thư Hân bỏ dỡ chén cơm của mình ra bên ngoài tản bộ
-"Sao chị ấy một chút tức giận cũng không có? Chết chị rồi, người ta hết yêu chị thật rồi"
Tiểu Vi nhìn thấy nét mặt như ăn phải ớt của cô liền phì cười, người ta bây giờ đang giả vờ mất trí, thì có cớ gì để nổi giận được chứ. Đồ ngốc nhà chị, không cảm thấy trong suốt bữa cơm rõ ràng Thư Hân không chú tâm mọi chuyện, chỉ một mực nhìn vào hành động khó chịu trước mắt mình hay sao?
-"Chuyện tôi nhờ em đã làm xong chưa?"
Tiểu Vi còn chưa kịp trả lời cô đã nhìn thấy người đã đi đến ngoài cổng, kế hoạch cũng đã như vậy lên đến hoàn hảo. Chỉ còn chờ vào diễn xuất của họ, và phản ứng của nàng nữa thôi
-"Đường ơi, mẹ biết là con đang ở đây, con ra gặp mẹ đi"
Mẹ nuôi của cô ăn vận rách rưới, nét mặt bi thảm đi đứng khó khăn vào trong cổng viện. Cứ vài bước đi lại liên tục gọi tên cô, Thư Hân nhìn thấy tình cảnh đó liền không sao chịu được. Ngay lập tức đến đó đỡ lấy bà, muốn kêu một tiếng nhưng lại rất nhanh kịp ngừng lại
-"Cẩn thận một chút, Tiểu Đường... "
-"Buông ta ra"
Thư Hân cảm thấy bản thân không thể giúp bà bình tĩnh lại, liền với gọi con người vẫn đang ung dung ngồi bên trong với Tiểu Vi không màng đến mẹ của mình
-"Em ra đây mau"
-"Hương, con nghe mẹ nói đi có được không?"
-"Bà còn đến tìm tôi làm gì? Chẳng phải chúng ta hiện tại đã ân đoạn nghĩa tuyệt"
Thư Hân thật sự không nghĩ đến, Tiểu Đường dám dùng thái độ này khi đối diện với bà như vậy. Nàng đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác, từ ngạc nhiên đến bi thương rồi căm phẫn, khi chính tay nghe được những lời nói đại nghịch bất đạo của Tiểu Đường
-"Ta dù gì cũng là mẹ của con, con không thể tuyệt tình như vậy"
-"Mẹ nuôi, nếu như bà không nhiều chuyện đem tôi về căn chòi rách nát đó, thì mẹ ruột và chị hai đã tìm thấy tôi. Bà có biết nếu như ngày đó tôi không phải xui xẻo bị bà biến thành con nhà nghèo, thì tôi chính là từ nhỏ đên lớn sống trong thân phận nhị tiểu thư của tôi đầm ấm"
Từng câu từng chữ của cô rõ ràng rành mạch, khiến người khác nghe được đều muôn phần căm phẫn. Nhưng ba người bọn họ biết, cần phải làm đến giống như thật chỉ bởi vì biểu hiện của Thư Hân
-"Ta nuôi con đến khôn lớn như vậy, ngày hôm nay con nói vậy với ta?"
-"Bà có biết nếu như tôi là con nhà giàu có, thì người tôi yêu nhất cũng không khổ vì tôi. Tôi có thể bảo vệ chị ấy, tôi không để cho ai khiến chúng tôi phải đi đến con đường này"
-"Em cho rằng em giàu có thì cô ấy sẽ vui, cô ấy sẽ cảm thấy bản thân mình được bảo vệ sao?"
Rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy nét mặt của nàng trầm lặng, một câu nói không biết đang dùng danh phận của ai để chất vấn. Nhưng bọn họ biết nhất định nàng sẽ chịu không nổi, mà dần dần tự thừa nhận chính mình
-"Chị Thư Hân, chị không phải là chị ấy, thì đừng nói giống như chính mình đang trải qua vậy"
-"Phải, tôi dĩ nhiên không phải cô gái bị em bức đến tự mình tự vẫn"
Bảo Bối, chị đang tức giận thái độ của em đến đôi mắt cũng đã nhuốm màu đỏ nhạt. Khi chị quay trở lại với tư cách vợ của Từ Khôn, em chưa từng nói cho chị biết Bảo Bối là tự vẫn mà chết đi
-"Ba con bệnh nặng lắm, con có thể bỏ mặc ta, nhưng hãy cứu lấy ông ấy có được không?"
-"Tiền tôi đã cho hai người rất nhiều rồi, ăn hết thì có chết cũng đừng tìm đến tôi"
Chát...
Cô nhận thấy một bên mặt của mình nóng rát đau buốt, là nàng đang dùng sức đánh lấy cô. Thư Hân đánh cô một cái mà lòng đau như cắt, tại sao em lại có thể biến thành loại người này chỉ trong một năm ngắn ngủi
-"Chị làm cái quái gì vậy? Tại sao lại đánh em?"
-"Xin lỗi mẹ đi Tiểu Đường"
-"Em không có lỗi, là hai người bọn họ cố tình moi tiền của em. Em sẽ không để những người này đến nhận mặt bà con nữa, bà đi đi"
Thư Hân cố gắng đỡ lấy cả người của bà, sợ rằng người mẹ này chịu không nổi khi nhìn thấy đứa con mình như vậy. Đối với Tiểu Đường lúc này tràn đầy bi phẫn, nhưng vẫn cố gắng kìm chế lại nói một câu khuyên giải
-"Nếu như em còn như vậy, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa"
-"Chị Thư Hân, chị có biết vì sao em thích tiếp xúc với chị không? Bởi vì chị rất giống Bảo Bối, là em quá yêu chị ấy nên mới đối với chị nhầm tưởng"
-"Em không yêu cô ấy, tôi cảm thấy tội nghiệp cho Bảo Bối của em. Nếu cô ấy nhìn thấy ngày hôm nay em trở nên như vậy, cô ấy có sống lại cũng không muốn trở lại với em"
-"Chị có quyền gì lên tiếng dạy đời em, cho dù có giống người giống tên. Cho đến cuối cùng chị vẫn mãi là người dưng, không hơn không kém..."
Tiểu Vi ở bên trong càng quan sát rõ biểu hiện của Thư Hân, chính là một câu lòng đau như cắt. Nhưng vở kịch này bắt buộc phải diễn đến tròn vai, cũng đúng lúc này là phải đến nhiệm vụ của mình
-"Đường, chúng ta về thành phố thôi. Chị hứa tối nay đưa em đi chơi rồi mà, mau một chút em cảm thấy mấy người này thật rắc rối"
-"Chị Thư Hân, là em đưa chị xuống đây, bây giờ cũng nên đưa chị về mới phải"
-"Tôi tự biết về, từ nay về sau tôi và em cũng không cần gặp lại"
Tiểu Đường nắm lấy tay Tiểu Vi một mực bước lên xe, cũng không nán lại dù chỉ là vài phút. Thư Hân theo đó một chút cũng không nhìn lấy họ, một mực đỡ lấy người phụ nữ đáng thương ấy vào lại trong viện nghỉ ngơi. Chờ cho đến khi có một chiếc taxi theo như cuộc gọi của nàng chạy đến, địa chỉ nhà lúc trước của Tiểu Đường ở miền quê này được đích thân nàng nói với người tài xế, mẹ của cô ở bên cạnh bất giác khẽ nở một nụ cười ẩn ý
_______________________________
Trời ơi sáng giờ tui ngủ, ngủ xong dậy ăn, ăn xong lại ngủ, ngủ dậy cái xách cặp lên trường, tan trường đi trà sữa, xong lại về ngủ :)))) Ăn ngủ quá quên up chap cho mn luôn 🙂
Thôi đền bù nè :))
Yêu thương thiệt nhiều 😘😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro