Chap 84: Là vì em...
-"Hân Hân, mình xin cậu, đừng như vậy nữa có được không?"
Tuyết Nhi cả một buổi sáng chỉ quanh quẩn trước cửa phòng của nàng, bên trong không hề phát ra bất cứ một tiếng động nào chứng mình có người còn tồn tại. Phải, Thư Hân là một người rất bản lĩnh, nhưng cậu ấy lại rất dễ bị tình yêu đánh bại. Nhiều năm trước đã như vậy, khiến cho bất cứ một ai ở tại giờ phút này đều không sao bình tĩnh nổi
-"Tuyết Nhi, mở cửa cho chị"
Giai Kì ngày hôm nay cũng không thể nào yên tâm đến SNH48 làm việc nữa, nhân viên ở đó nói phó phòng tài chính hôm nay cũng không thấy đi làm. Rốt cuộc là Tiểu Đường đang giở trò gì vậy? Chẳng lẽ cô cũng trở nên khinh khi người mà mình yêu nhất, muốn giống như chưa từng xảy ra bất cứ một mối quan hệ nào với nàng
-"Thư Hân sao rồi?" - Giai Kì được người bên trong mở cửa cho vào, lại không ai khác chính là vị hôn thê của mình. Nhìn thấy Tuyết Nhi tay chân run rẩy, giọng nói uất nghẹn, hai hàng nước mắt không sao kìm lại được mà thoáng qua kinh hãi
-"Chị, cậu ấy không xong rồi. Em sợ lắm, em thật sự sợ lắm"
-"Không thể để cho em ấy ở như vậy một mình được, em có tìm được chìa khóa phòng hay không? "
-" Em không tìm được, em không biết gì cả, em không thể tìm được gì cả"
Ở trong hoàn cảnh này làm sao có thể tìm thấy bất cứ một thứ gì, ngay cả Giai Kì đã cố gắng tỉnh táo nhất vẫn không sao tìm được. Bên trong quả thật im ắng bất thường, là khi đau đớn đến mức không thể nào gào khóc nữa
-"Thư Hân, em có nghe chị nói hay không? Trên đời này những kẻ yếu đuối nhất định sẽ bị người khác ức hiếp mình, em càng trở nên như vậy, họ sẽ càng thừa dịp hủy hoại em. Một Thư Hân chị từng nghe người khác kể qua, chưa từng vô dụng đến như vậy "
-"Giai Kì, chị ..."
Tuyết Nhi nghe thấy chị ấy buông lời trách móc nàng liền muốn ngăn cản, nhưng Giai Kì lại nắm chặt tay của cô ấy nói rằng mình nhất định sẽ nghĩ cách khiến cho tinh thần Thư Hân vụt dậy. Không thể để nàng mãi mãi khiến bản thân mình trở nên nhu nhược...
-"Em cứ như vậy bọn họ sẽ tội nghiệp mà bỏ qua cho em sao, em bây giờ càng phải đứng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Để nói cho mọi người biết, em không phải một người có thể dễ dàng cho người ta ức hiếp...Thư Hân, nếu như ngay cả bản thân em cũng buông bỏ mình, vậy thì còn ai muốn ở lại bên cạnh em nữa đây? Thư Hân, coi như không phải vì bản thân mình cố gắng. Thì hãy vì Tiểu Đường cố gắng, nó biết được em như vậy nó nhất định sẽ rất đau lòng"
Không gian im lìm vẫn như vậy u ám vây lấy căn hộ lúc này, nhưng Giai Kì biết được rằng người bên trong nhất định nghe thấy những gì mình đang nói. Nếu như người ta dùng người em yêu nhất để dìm chết em, thì tôi lại dùng chính người đó như một chiếc phao cứu sinh lúc bấy giờ. Thư Hân, đừng bỏ cuộc...
-"Em ấy không còn muốn gặp mặt em nữa, Tiểu Đường em ấy hiện tại rất chán ghét em "
-"Ai cũng có hỉ nộ ái ố trong bản chất của mình, cũng chỉ bởi vì quá yêu thương em, quá đem em đặt nặng ở trong lòng. Nên nhất thời không sao chịu nổi kích động này, nhưng nó tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em" - đối với Giai Kì mà nói, khoảng thời gian gặp gỡ cô thật sự không nhiều. Nhưng trong thâm tâm của chị ấy một niềm tin vô cùng mạnh mẽ đối với người này, là bởi vì người trong cuộc lúc này đã u mê chưa tỉnh
-"Hân Hân, nếu như không yêu thương cậu đến như vậy. Cũng sẽ không 5 năm đắm chìm trong vô vọng, thêu bốn chữ lên một chiếc khăn"
Là ngày đó nàng đã thuyết phục người khác lý do vì sao mình yêu người ta đến như vậy, Tuyết Nhi chính là một trong số ít người hiểu rõ nguyên nhân này. Đây cũng là thời khắc nhắc nhở cho Thư Hân biết, rốt cuộc nàng phải gượng dậy bởi lý do gì
-"Em ấy sẽ tha thứ cho mình sao?"
-"Tiểu Đường sẽ rất nhanh trở về với cậu"
-"Em ấy có phải vẫn yêu thương mình không? Mình không cần như lúc trước, chỉ cần một chút thôi, chỉ một chút thôi cũng được"
-"Phải, nhất định sẽ luôn yêu thương cậu, Hân Hân"
Có lẽ đó chỉ là một lời nói trong lúc động viên người khác, nhưng Thư Hân vẫn có thể nở một nụ cười nhẹ bỗng. Được, chị nhất định sẽ không để cho người khác cảm thấy mình yếu đuối như vậy nữa. Tiểu Đường, 5 năm trước là em chờ đợi chị, đổi ngược lại bây giờ chị nhất định sẽ cố gắng chờ cho bằng được em
Cũng trong lúc đó cánh cửa phòng cuối cùng cũng có thể mở toang ra, một thân ảnh tiều tụy đến mức đáng thương được cả người Tuyết Nhi bao bọc. Cuối cùng cậu cũng chịu đối mặt với trở ngại này rồi, chỉ cần cậu chịu gượng dậy, nhất định một ngày nào đó cơn mưa kia cũng sẽ qua đi
-"Hai người không cần phải lo cho mình nữa, mình ổn mà"
Lúc Thư Hân nói ra câu đó cũng là lúc tưởng chừng đôi mắt kia khô cạn, lại có thể rơi ra một hàng nước nặng trĩu lăn tròn. Tuy rằng nói Thư Hân chịu đứng lên cố gắng, nhưng không có nghĩa không tồn tại những suy nghĩ lệch lạc trong thời điểm này. Vì thế Tuyết Nhi nói thời gian này sẽ đến chăm sóc cho nàng, có điều Thư Hân lại rất nhanh từ chối
-"Chị Giai Kì cũng đã nói không muốn mình trở thành người vô dụng, vì thế hãy để mình tự lo cho chính bản thân mình có được không?"
Mặc dù Tuyết Nhi có ý muốn cản Thư Hân, nhưng Giai Kì lại một lần nữa nắm lấy tay của cô ấy ý muốn rằng cứ làm theo lời của nàng. Bởi vì khi tâm tình trở nên vô cùng phức tạp, cũng chỉ muốn có một mình an ổn tự chữa lành cho chính vết thương của mình
-"Cậu phải hứa với mình nhất định phải cố gắng bình phục lại"
-" Ừ, mình hứa "
---------------------------
Thời gian cũng như vậy trôi đến ngày thứ ba mươi kể từ khi sự việc chính thức xảy ra, vẫn không ai hay biết tin tức gì về Tiểu Đường lúc đó. Chưa một lần cô trở về nhà, chiếc ghế phó phòng của công ty SNH48 cũng trở nên vô cùng trống trãi
Nhưng người ta vẫn nhìn thấy một Thư Hân ngày ngày đi làm, nửa đêm hầu như mới có mặt tại căn hộ của mình. Kể từ ngày xảy ra sự việc, Chính Đình cũng không còn tiếp quản công ty đó nữa đành giao lại cho một người thân cận
Đám người ở công ty đó không dám nghĩ rằng Thư Hân còn có thể đi làm, bọn họ không chỉ ở sau lưng thì thầm to nhỏ, còn có người cố tình trêu ngươi bôi bác danh dự của nàng. Nhưng cô gái nhỏ đã cố gắng mạnh mẽ đến mức ngốc ngếch, cô ấy không giống như lúc trước sẽ đối chấp cùng người khác. Chỉ một mình làm tốt công việc của mình, thậm chí khi người ta đã ra về tất cả, vẫn có một căn phòng lại tiếp tục sáng đèn
-"Cô Thư Hân, công việc thì để từ từ làm, cô đêm nào cũng vậy tôi sợ cô chịu không nổi" - một người phụ nữ chịu trách nhiệm lao công của công ty, trước đây từng nhận được sự giúp đỡ của nàng nên đặc biệt quan tâm nàng thấy rõ
-"Hình như ở trong công ty này cũng chỉ có một mình cô chịu nói chuyện với con, cũng chỉ còn một mình cô không buông lời miệt thị"
-"Cô Thư Hân, tuy rằng bọn họ đều nói rất chân thật. Nhưng tôi sống đến từng tuổi này rồi, còn không biết nhìn người sao? Cho dù chuyện đó thật sự có xảy ra, tôi tin rằng cũng không phải là cô tự nguyện"
Người lao công già chỉ vừa nói vài câu đã khiến một người bất động thanh sắc buông bỏ laptop của mình, mấy hôm nay cứ nghĩ đâu cảm xúc đã như vậy bị chai sạn, thì ra là bởi vì người ta chưa thật sự chạm trúng miệng của vết thương. Khóe mắt bỗng chốc lại đỏ hoe nặng trĩu, lại không muốn người khác phải lo cho mình liền rất nhanh xoay mặt đi chỗ khác tiếp tục làm việc
-"Cô đừng làm khuya quá, chú ý sức khỏe của mình một chút"
-"Dạ, con sẽ về ngay mà"
Quả thật khi người lao công đó rời khỏi, Thư Hân cũng không nán lại nơi đó thêm nữa. Bởi vì đầu óc này của nàng đã vượt quá sức chịu đựng của hôm nay rồi, ngồi vào ghế lái nơi muốn về đã không còn ai trông chờ nữa, vậy thì về để làm gì. Hộp đêm đầy rẫy những con người đến để mua vui, cũng sẽ không ít người như tôi đến để vơi nổi buồn sâu thẳm
Trước đây tửu lượng của nàng cũng chưa từng tệ đến như vậy, bởi vì nàng phải ra bên ngoài tiếp đối tác rất nhiều nên cũng không dễ dàng làm nàng say đâu. Nhưng hôm nay mọi thứ đều đã đi ngược lại với quỹ đạo của mình, là khi Thư Hân chỉ uống có một chút thôi đã say đến thành ra bộ dạng như vậy. Bởi vì khi còn người đó ở bên cạnh nàng, người ta chẳng cho nàng động đến một giọt rượu nào. Dần dần đã khiến Thư Hân trở nên cấm kỵ với loại thức uống này mất rồi, dễ dàng say đến không thể nào tin được
Thư Hân không thể lái xe, với tình trạng của nàng lúc này không thể lái xe được nữa. Thư Hân chỉ còn cách để nó lại hộp đêm vừa rồi, tự mình đi đón một chiếc taxi. Trong một tháng nay hầu như nàng đã thuê người ta đem xe của mình về nhiều lần lắm rồi, là bởi vì đêm nào nàng cũng hư hỏng đến như vậy, say đến mức chỉ có thể để người khác đưa mình về mà thôi
-"Dừng lại, dừng lại một chút"
Chiếc xe vừa ra khỏi con đường từ nơi hộp đêm đó được một khoảng, Thư Hân đã không chịu nổi phải đánh mạnh vào ghế lái ra hiệu cho người đó dừng lại. Ở một góc cây bên đường bị nàng làm bẩn mất, nàng không kìm chế được cơn trào ngược đã phải nôn thốc nôn tháo. Nhưng thứ nàng nôn ra còn có thể là gì ngoài chất cồn đắng chát kia, bởi vì cả ngày hôm nay hầu như nàng đã không ăn thứ gì cả, không đúng tại sao lại còn cả mùi vị tanh như máu thế này
-"Cô ơi, cô bị gì vậy? " - người tài xế đó nhìn thấy môi của nàng đang thấm máu chảy ra bên ngoài, liền vô cùng hốt hoảng
Lúc này Thư Hân chỉ biết đưa tay lên chậm lấy môi của mình mà hoảng hốt, thì ra nàng thật sự vừa nôn luôn cả máu ra bên ngoài nên mới có mùi vị tanh đến như vậy. Dạ dày lên cơn đau không dứt, không biết bởi chất cồn vừa rồi làm nàng hoa mắt, hay thật sự nàng đã xuất huyết rất nhiều
----------------------------
-"Anh là người nhà của cô ấy sao? Tại sao biết dạ dày của cô ấy viêm loét còn để cô ấy uống nhiều rượu đến thế này?"- vị bác sĩ trực bệnh viện đêm hôm đó qua thăm khám cầm máu dạ dày cho nàng, trong nhất thời có phần tức giận không nhìn thấy chiếc áo trên người của anh ấy là của một hãng taxi
-"Tôi không phải người nhà cô ấy, nhưng cô ấy có gì nghiêm trọng hay không? "
-"Dạ dày của cô ấy từng có tiền sử viêm loét, nhưng bây giờ lại trầm trọng đến mức xuất huyết tiêu hóa rồi. Cũng may là còn cầm máu được, nhưng nếu như còn tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ sinh ra chuyển biến xấu"
-"Ông có thể nói rõ hơn được không?"
-" Là ung thư dạ dày, những trường hợp này có nguy cơ rất cao bắt nguồn từ viêm loét nặng đến độ phải xuất huyết"
Vị tài xế taxi kia tuy rằng không thân không thích với nàng, nhưng nghe thấy một cô gái tuổi đời còn quá trẻ như vậy có thể mắc phải một căn bệnh nguy hiểm liền có chút buồn bã. Ngược lại người nằm trên giường bệnh nghe rõ cuộc trò chuyện bên ngoài, lại có thể trưng bày một nụ cười nhẹ bỗng
---------------------------------
Hôm đó nàng không nằm lại bệnh viện, một mực quay trở về căn hộ của mình. Lâu rồi Tuyết Nhi cũng không ghé lại đây nữa, bởi vì Thư Hân luôn lừa dối cô ấy rằng bản thân mình đã có thể hoàn toàn buông bỏ gánh nặng, cố gắng phấn đấu lại từ đầu
Nhưng Tuyết Nhi cô ấy làm sao biết được rằng, số chai rượu trên tủ trưng bày càng lúc càng vơi đi qua từng ngày. Sức khỏe của cô gái đó cũng đồng thời ngày càng tồi tệ, đầu giường chẳng phải chỉ duy nhất liều dạ dày viêm loét, còn có cả thuốc hướng tâm thần
Thư Hân luôn phải sử dụng nó để cho đầu óc của mình bớt căng thẳng, nhẹ bỗng đi vào một giấc ngủ ngon. Nhưng tình trạng kháng thuốc nhất định sẽ xảy ra, càng uống lại tích tụ càng nhiều, chỉ cần không uống nó, nàng cũng đừng nghỉ đêm đó một giấc ngủ được định nghĩa như thế nào
Một thời gian dài sử dụng, Thư Hân lại có triệu chứng nhận thức của mình kém đi rất nhiều, trí nhớ cũng không còn tốt nữa, liên tục cảm thấy choáng váng, cộng thêm đó cơn đau từ dạ dày co thắt làm cho nàng ngày cũng như đêm, không lúc nào không bị đau đớn khó chịu cùng nhau bủa vây lấy
Có một đêm nhìn thấy Thư Hân cứ cặm cụi ghi ghi chép chép gì đó, rồi lại dán chúng vào trên mọi ngóc ngách của căn hộ này. Lại gần một chút để xem, thì ra đó chính là những dòng ghi chú từng sự việc xảy ra giữa hai người nào đó, ít nhất ra lúc này nàng vẫn còn nhớ rất rõ, nhưng chỉ sợ một thời gian nữa sẽ có ngày quên đi mất. Nhất định khi đó sẽ vô cùng kinh khủng, nhưng không sao nàng đã ghi chúng lại rất nhiều
-"Bạn nhỏ, một tuần nữa sẽ là sinh nhật của em phải không? Chị nhớ có nhầm không?"
Thư Hân cố gắng vỗ mạnh vào đầu của mình, cũng không biết có phải đã lú lẫn đến mức quên mất rồi hay không nữa?
-"Ngày đó em lại về với chị có được không? Chị sẽ tự tay nấu một bữa ra trò, còn sẽ tự làm bánh kem cho em nữa. Mấy ngày nay không có em bên cạnh thật buồn chán, chị đã đăng ký học một khóa làm bánh kem trên mạng rồi, sẽ làm một cái bánh thật to thật đẹp"
Cái gì vừa rơi xuống thế này, lại là những giọt máu li ti thấm ướt tờ note của nàng. Lại để cho dạ dày xuất huyết nữa rồi, nhưng sao đã không còn cảm giác đau rát nữa. Chỉ là cơ thể của chị có vẻ như đã yếu đi rất nhiều, chị không biết mình còn có thể chờ em cho đến lúc em trở về ăn sinh nhật cùng chị không nữa
-"Hân Hân, cậu ngủ chưa? Cậu có còn uống rượu không đấy? " - Tuyết Nhi đêm nào cũng gọi cho Thư Hân, lại còn muốn gọi video call kiểm tra nàng nữa. Nhưng lần nào cũng không nhận thấy sự bất thường, vì thế cứ cho rằng thật sự không có gì xảy ra
-"Mình đã nói mình chịu được mà, mình nhất định chờ được em ấy về mà" - lúc nàng trả lời Tuyết Nhi một tay vẫn còn bấm lấy bụng trên của mình, chỉ là nét mặt cố gắng diễn như không có chuyện gì xảy ra
-" Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi "
Khi Tuyết Nhi ngắt đi cuộc gọi đó, cũng là lúc bên trong bồn rửa mặt thấm ướt máu từ nơi khoe môi nàng nhễu xuống. Bình thường chỉ chảy ra một chút là có thể ngưng lại được, nhưng hiện tại đã chảy đến rất nhiều. Là nàng không nghe lời Tuyết Nhi cùng mọi người, để thứ chất cồn kia mỗi đêm đều đưa vào cơ thể mình, lại sử dụng rất nhiều thuốc hướng thần, dạ dày thật sự chịu không nổi nhiều tác động xấu đến như vậy, càng lúc càng trở nên trầm trọng
Những ngón tay bấu chặt lấy cánh cửa phòng tắm, cố gắng giữ bản thân mình trụ vững. Nhưng mất sức quá nhiều đã khiến Thư Hân ngã ngay trên sàn lạnh lẽo, cố gắng gượng người trở dậy nhưng đối lại cũng chỉ là một cơ thể vô lực, vô lực đến mức chỉ còn có thể dần dần rơi vào trạng thái hôn mê ngay chính trong căn nhà chỉ có một mình nàng, lúc này trời đã vào đến nửa đêm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro