Chap 17: Tiểu tam hoàn hảo
Ở hai địa điểm khác nhau cũng chứng kiến hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau. Nếu như Thư Hân sau một lần ướt khuỷ tay áo, lặng lẽ dựa lưng vào cửa sổ sát đất suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện thì tại một căn phòng trong ký túc xá, Tiểu Đường lại đang lục tung mọi thứ lên để tìm quyển nhật ký của mình
-"Mày không phải tìm nữa, là tao lấy nó đưa cho chị Thư Hân rồi"
Nãi Vạn cùng với hai người còn lại vừa về đã nhìn thấy Tiểu Đường ở trong tình trạng như vậy. Không ai đổ lỗi cho ai, cùng nhau đứng trước mặt Tiểu Đường sẵn sàng cho cô định đoạt
-"Tụi mày làm gì vậy? Đó là vật riêng tư của tao"
Tiểu Đường thật sự tức giận, bây giờ tất cả những gì viết trong đó thật chất không còn ý nghĩa nữa. Thư Hân đâu phải không biết, là chị ấy không chấp nhận. Để chị ấy nhìn thấy chẳng những không cứu vãn nổi, mà càng giống như một lời khẳng định cô bỏ đi thứ tình cảm đó không được
-"Tụi tao biết hết rồi, tao không muốn nhìn thấy mày bi lụy như vậy. Thà là để chị ấy biết hết tất cả những gì mày dành cho chị ấy, rồi bản thân chị ấy quyết định dứt khoát một lần"- Khả Dần tính tình nóng nãy không chịu nổi khi nhìn thấy Tiểu Đường sống mà như đã chết như vậy. Chẳng bà con họ hàng gì cả nhưng cảm giác đó quả thật xót xa
-"Chị ấy quyết định rồi, chị ấy không chấp nhận tao. Được chưa? Chị ấy chỉ muốn làm bạn với tao thôi, tao vẫn đang tập làm một người bạn đúng nghĩa của chị ấy"
-"Đi ra đây nói chuyện với tao"- Nãi Vạn tính tình không nóng nảy như Khả Dần, cô ấy được gọi là quân sư chỉ đường cho những kẻ đang không biết phải ra lối nào
-"Được rồi tụi mày để cho tao yên đi, tao không sao đâu"
-"Tiểu Đường, đi theo Nãi Vạn đi mà, chuyện gì cũng có tụi tao bên cạnh mày. Mày không coi tụi tao là bạn sao?"- Tử Hàm thường là người ít phát biểu nhất trong số bọn họ, nhưng cô ấy cũng thật lòng lo cho người bạn cùng phòng này
Số cô nói bất hạnh cũng có bất hạnh, nói may mắn lại không thiếu phần may mắn. Điển hình nhất chính là cô quen được số bạn bè này. Bọn họ cho cô biết tình cảm giữa con người và con người vẫn còn tồn tại nhiều mặt tốt mà ba mẹ cô hay nói. Được rồi, lúc đầu không muốn mọi người buồn phiền vì mình nên mới giấu, bây giờ nên như càng như vậy bọn họ cũng có vui đâu. Nói ra hết một lần có vẻ lòng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều
Cả hai rảo bước ở phía sau sân vườn ký túc xá nơi có những tán cây to lớn, bình thường Nãi Vạn không bao giờ dám ra đây một mình đâu. Nhưng hiện tại có bạn Tiểu Đường đi bên cạnh, hơn nữa chuyện vốn dĩ đang gấp gáp nên không quan tâm nhiều thứ
-"Tiểu Đường, mày tin chị ấy thật sự không có tình cảm với mày? Trả lời thật lòng"- Nãi Vạn ngồi xuống một gốc cây với bộ rễ nhô lên cao như một chiếc ghế mây, hai chân bắt chéo lẫn nhau khoanh tay trước ngực nhìn Tiểu Đường đang đứng đối diện mình
-"Tao chính vì không tin nên mới khổ sở như vậy. Nếu như chị ấy không có gì với tao, tao có gì uất ức chứ. Rõ ràng chị ấy tự lựa chọn tự lừa dối mình"
Ngay từ lúc cô tiếp cận nàng, cô đã biết con đường mình đi thật sự không hề bằng phẳng. Cô đã dự liệu đến rất nhiều tình huống làm cho mình phải vấp ngã trên chính đoạn đường đó. Cô từng suy nghĩ rằng nếu như Thư Hân chán ghét cô, cô sẽ không bám theo nàng nữa, nhưng rõ ràng không phải, nàng quan tâm đến sự đối xử khác biệt của cô, nàng khó chịu khi cô trở nên lạnh nhạt, nàng buồn bã khi nhận thấy giữa họ càng ngày càng xa cách. Hay nói cách khác, Thư Hân thật sự không phải đang đứng ở vị trí của một người bạn quan tâm cô
-"Bởi người ta nói người trong cuộc lúc nào cũng u mê, thật ra mọi chuyện rất đơn giản, có thể giải quyết được"
Còn tưởng đâu là đại tiểu thư đó quan tâm đến Tiểu Đường hoặc chị ấy cũng giống như những đứa con nhà giàu khác tỏ ra phân biệt giai cấp. Nếu như là vậy thì Nãi Vạn đây bỏ tay, đằng này là "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" có gì khó khăn để chứng minh đâu chứ
-"Mày nói sao?"- cô mất ăn mất ngủ mấy ngày tìm cách giải quyết, Nãi Vạn lấy cái gì mà khẳng định chắc nịt như thế được chứ
-"Mày có biết điểm yếu cũng như điểm chung của phụ nữ là gì không? Ghen tuông đó"
-"Ghen hả?"
-"Phụ nữ một khi ghen lên thì không cần biết là có học thức hay không có học thức, yếu đuối hay bản lĩnh đều sẽ lộ hết ra ngoài. Giỏi che giấu cảm xúc gì cũng được, nhưng ghen thì khó mà giấu lắm em à"
-"Sao mày lại có vẻ rành quá vậy?"
-"Tao bình thường được tụi mày gọi là quân sư phải không? Mày thấy mấy lúc tao ghen bồ tao chưa?"
-"Ừ tao nhớ rồi"
Sự tích lần đó nói ra đúng là không nghĩ tới, một Nãi Vạn điềm đạm lúc nào cũng nói chuyện đầy triết lý. Ấy vậy mà hôm đó khi nhìn thấy bạn trai của mình đi chung với em họ của anh ấy, bạn Nãi Vạn đây không hỏi trước hỏi sau đã tạt thẳng ly trà sữa vào mặt cô gái kia. Lại còn quậy tung hết cả quán người ta khi đó, cũng may bạn trai của Nãi Vạn rất thương cô ấy, đã thanh toán hết số tiền thiệt hại mà Nãi Vạn làm ra còn cặn kẽ giải thích sau nữa. Phụ nữ khi ghen lên sẽ mất hết lý trí?
-"Nhưng mà Thư Hân chị ấy là người rất bản lĩnh, chị ấy sẽ không dễ bộc lộ ra bên ngoài như vậy đâu"
-"Mày có biết lúc tao gặp Thư Hân ở chung cư, tình trạng chị ấy như thế nào không? Cả người mềm nhũng phải dựa vào tường mà đi, khi nhìn thấy người đến là tao chị ấy tỏ ra hụt hẫng, rồi lúc nghe tao nói tao là bạn mày thì lại nhìn thấy ánh mặt của chị ấy vẽ lên một nụ cười. Tổng giám đốc YWY trước khi gặp mày có phải là người như vậy không? Mày nói đi, chị ấy thật ra là bị ai chi phối đến thành ra như vậy"
-"Nãi Vạn, mày đừng có gieo thêm niềm tin cho tao, tao đang cố gắng buông bỏ"
-"Bởi vì mày yêu người ta quá rồi, lúc nào mày cũng nghĩ cho cảm xúc của chị ấy. Mày không dám làm điều mình muốn, mày giống như một đứa trẻ nghe lời không dám cãi lại, chẳng có khí phách cũng không hề bản lĩnh. Thư Hân chị ấy chưa xem mày là em út là may lắm rồi"
-"Tao không phải em của bảo bối, lớn tuổi hơn thì sao chứ, chị ấy không được xem tao là dạng em gái ngoan ngoãn nói gì cũng nghe"
Chính xác là tình huống của cô hệt như Nãi Vạn nói, có lẽ cô quá quan tâm đến cảm xúc của nàng nên không dám làm trái lại cái gì cả. Thử tưởng tượng nếu như cô là Thư Hân đi, đối với một người dễ dàng bị người ta đánh bại như vậy chắc cũng sẽ yêu không vô. Tuổi thì đúng là nhỏ hơn rồi, nhưng khí thế nhất định phải lớn hơn, làm cho chị ấy tin tưởng mình có khả năng bảo vệ chị ấy. Mình không phải người yếu đuối, mình không dễ thật bại như vậy. Mình không bỏ cuộc...
-"Đúng rồi, chính là thái độ này, nhất định phải vùng lên cho tao, mày bây giờ ở tận cũng địa ngục rồi, không có tình huống nào tệ hơn nữa đâu. Liều đi"
-"Mà tao có yêu ai ngoài bảo bối đâu, kiếm người ở đâu ra cho chị ấy ghen bây giờ"- đừng trách bạn Tiểu Đường, bạn ấy lần đầu tiên biết yêu đó. Bạn ấy thật sự không có kinh nghiệm trong mấy chuyện này, khù khờ đến mức đáng thương mà...
-"Nhờ người ngoài thôi thì lấy người trong nhà lẹ hơn"- Nãi Vạn ngồi vuốt cằm suy nghĩ xem ai phù hợp nhất, rốt cuộc cũng tìm ra được một người
-"Mày á?"
-"Bậy rồi, tao lộ mặt với chị Thư Hân rồi, tao đến đưa cho chị ấy cuốn nhật ký dĩ nhiên chị ấy sẽ loại trừ tình huống tao là bồ mày rồi"
-"Tao không chịu con Khả Dần đâu, tao diễn không vô mấy cảnh tình cảm với nó đâu"
Đừng có nói là diễn, cô mới nghĩ đến thôi óc ác gì tất cả đề nổi hết cả lên. Nếu như bắt cô gượng ép hết mức có thể để "yêu đương" với Khả Dần, thôi thì để cô thất tình đến chết tốt hơn là nôn đến chết
-"Là Tử Hàm"
-"Nó chịu giúp tao không? Nó ít nói như vậy, mà tại sao phải là nó?"
-"Không sao, tao huấn luyện cho nó một khóa ngay lập tức thành tiểu tam đáng ghét liền. Nó đẹp nhất nhì khu ký túc xá của tụi mình, nét mặt lại có phần giống bảo bối của mày đến vậy. Đối với Thư Hân mà nói đó là một sự uy hiếp. Kiểu như mày phải diễn cho ra dạng như không có Thư Hân thì có Tử Hàm, cũng tương tự nhau thôi. Vậy đó, hiểu không?"
-"Đúng thật là lần này được ăn cả ngã về không rồi"
-"Bản lĩnh lên, bạn nhỏ. Tao nói trước tương lai của mày đều phụ thuộc vào lần này. Nếu như mày còn mềm lòng với bảo bối đó nữa thì tao mặc kệ mày"
-"Tao...tao biết rồi..còn lâu tao mới mềm lòng"
-----------------
Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng mà diễn thì cũng phải có lời thoại lẫn tình tiết đàng hoàng chứ. Có phải diễn viên chuyên nghiệp đâu mà nói cái làm liền được. Nếu như bình thường vào giờ này Tiểu Đường sẽ ra góc cầu thang hoặc dạo quanh ký túc xá, bây giờ lại bắt gặp cảnh Tiểu Đường và Tử Hàm đang ngồi "liếc mắt đưa tình" với nhau. Bọn họ bây giờ là phải diễn đến độ Khả Dần ngồi ở trên giường chớp mắt liên tục, coi bộ cũng xứng đôi quá nè. Trong đầu Khả Dần thầm nghĩ, chuyến này nếu làm cho Thư Hân hồi tâm chuyển ý cũng tốt, còn không thì hai cái con này quen nhau luôn cũng được
-"Đường, kể từ nay phải gọi em bằng em, xưng là chị nghe chưa? Phải biết yêu thương em đó, chiều chuộng em nữa"- Tử Hàm bình thường ít nói nha, nhưng có việc cần cái dạng ớn lạnh gì cũng nói ra được
-"Chị biết rồi, chị ngủ đây, em ngủ ngon nha"
-"Sao hồi nãy thấy cũng được mà bây giờ tự nhiên thấy ớn quá mấy má. Chu choa yêu đương chi mệt vậy không biết, đi ngủ"- Khả Dần tình trường còn thua bạn Tiểu Đường, đến bây giờ cũng chẳng có một mối tình vắt lên vai cho nặng với người ta chơi
Cũng còn may là cô thanh tâm quả dục, chỉ có tình ý duy nhất với một mình bảo bối, nếu không Tử Hàm hoàn toàn có thể hớp hồn người ta, chẳng những đẹp mà còn có giọng nói ngọt ngào, nói chung là khá giống Thư Hân. Đúng là tiểu tam hoàn hảo, đêm hôm đó là đêm đầu tiên sau khi xảy ra chuyện Tiểu Đường ngủ thật ngon
---------------------
Hôm nay là ngày cuối cùng của tuần thứ ba thực tập, Tiểu Đường tuần sau sẽ chuyển qua khu vực Marketing, là bộ phận cuối cùng dành cho sinh viên. Hôm nay mấy chị ở phòng liên tục bắt gặp nụ cười ẩn hiện của bạn Tiểu Đường, khác xa hoàn toàn với con người ủ rũ mới hôm qua
-"Hôm nay xem bộ bạn Tiểu Đường giống như có gì đó rất vui"
Mọi người hiện tại đang ở phòng ăn của công ty, bàn của mấy chị gần với bàn của cô nên tiện thể hỏi thăm. Dạo gần đây Tổng giám đốc hay ăn trưa tại phòng ăn, cho nên mọi người cũng không còn ngạc nhiên khi thấy nàng bước vào nữa, mỉm cười chào xong liền nói chuyện rôm rã như bình thường
-"Con người cũng phải có lúc này lúc khác chứ chị"- đương nhiên cô biết ai vừa bước vào, cô đúng là còn cố ý nói to hơn bình thường
-"Con gái khi yêu mới sáng nắng chiều mưa vậy thôi"
-"Cũng chưa tới mực gọi là yêu, nhưng mà em thấy cũng không tệ, có thể tìm hiểu lẫn nhau"
-"Đó là người như thế nào vậy?"
-"Là một người vừa đẹp lại vừa tốt bụng, điểm tốt nhất của người này chính là biết lắng nghe người khác, biết thông cảm và quan tâm đến cảm xúc của người ta"
Trong khi mọi người ở gần bàn ăn của Tiểu Đường đang suy đoán người đó là? Liệu có phải là nhân viên của công ty hay không? Đúng lúc này ở bên bàn của Tổng giám đốc phát ra một âm thanh rất lớn, là tiếng dao và nĩa đập mạnh vào bàn phủ kính
-"Tổng giám đốc, thức ăn có vấn đề sao ạ?"- nhân viên phục vụ tại nhà ăn chưa từng nhìn thấy Tỏng giám đốc nổi giận như vậy, còn toát hết cả mồ hôi nhìn vào đĩa thức ăn xem nó bị cái gì
-"Không hợp khẩu vị, ăn không vô"- chất giọng của nàng rõ ràng bị sự tức giận không biết từ đâu xâm chiếm, đôi chân mày nhíu chặt lại cả gương mặt bắt đầu có dấu hiệu đỏ bừng
-"Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi cho người lấy món khác cho cô"
-"Tôi ra ngoài ăn"
*RẦM*
Lúc nãy tiếng động Tổng giám đốc tạo ra trên bàn ăn đã làm cho mọi người một phen hoảng hốt rồi. Bây giờ cánh cửa phòng ăn bị đóng sầm lại giống như cần đem đi bảo trì, chết rồi, nãy giờ có ai lỡ nói đến cái gì chọc cho Tổng giám đốc giận không?
-"Món đó tụi mình cũng ăn mà, rất ngon chẳng phải sao? Có gì à Tổng giám đốc tức giận vậy?"- một nhân viên ngồi gần bàn Tiểu Đường không ngừng thắc mắc
-"Hết chuyện so sánh, Tổng giám đốc quen ăn sơn hào hải vị rồi, mấy món này dĩ nhiên chê là tầm thường"- một nhân viên nữ khác cũng không ngừng đưa ra phán đoán
-"Mấy người hết thẩy tào lao, thực chất không liên quan đến thức ăn, bởi vì Tổng giám đốc còn chưa đụng vào nữa mà. Nói chung thì không biết ai chọc giận gì, nhưng chúng ta vẫn phải nên liệu hồn thì hơn"
Phòng ăn tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái trầm lặng thiểu não, người nào cũng phải ngồi đó nghĩ xem rốt cuộc là ai làm cái gì cho Tổng giám đốc đó giận. Một lát nữa không biết vào giờ làm, ai mới là người bị đưa lên thớt đây? Rầu rĩ số phận đi làm công thật mà, tự nhiên không làm gì cũng bị vạ lây
Chỉ duy nhất một góc bạn, mọi người nhìn thấy Tiểu Đường gục cả mặt xuống bàn. Tội nghiệp thật, nhân viên còn sợ huống gì sinh viên thực tập. Chỉ còn một tuần nữa thôi mà cũng không qua khỏi kiếp nạn. Xem đó vai còn lắm run lên bần bật, Tổng giám đốc thật là khiến người ta sợ hãi không kiểm soát
Nào có ai biết được, bạn Tiểu Đường chôn mặt sâu vào trong vòng tay đặt trên bàn đang cắn chặt môi mình để không cười ra thành tiếng. Lần đầu tiên cô biết cười trong mấy ngày hôm nay, một nụ cười thật sự vui vẻ đến độ vai cũng run lên luôn. Khẽ đưa tay chạm vào trái tim đang đập liên hồi nơi lồng ngực, nói với nó một câu giống như bằng âm gió vậy
-"Vui không? Chúng ta có cơ hội rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro