Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11: Đừng sợ nữa Hân Hân

Vị bác sĩ đó trước khi ra về đã nói với Tiểu Đường phải chú ý chai nước biển đó, nếu như không kịp lấy nó ra máu sẽ trào ngược lên. Cô kể từ lúc đó chỉ dám bỏ ra ngoài một lần duy nhất để tắt bếp, ngoài ra chưa rừng rời xa tầm mắt khỏi người con gái này

Cuối cùng cũng đã truyền dịch xong, cô làm mọi thứ đều rất thành thạo vì trước đây ba của cô cũng thường xuyên truyền nước biển thế này. Bảo bối vẫn ngủ say đến như vậy thật không muốn làm phiền, nhưng mà vị bác sĩ đó nói nàng phải uống thuốc đúng giờ

-"Hân Hân dậy đi, ăn một chút gì đó còn phải uống thuốc, em liền cho chị ngủ tiếp"

Tiểu Đường từ bên ngoài đi vào đặt tô cháo thịt bằm nghi ngút khói sang chiếc bàn bên cạnh giường, khẽ lay nhẹ cơ thể ấm nóng đó của nàng. Thư Hân ngủ một giấc dài cả người vẫn không thể nào phục hồi được, khi nàng được cô đỡ lên ngồi dựa vào thành giường vẫn còn cảm thấy đầu lâng lâng

-"Tiểu Đường, chị ăn không nổi"

Có mấy lần đi ăn cùng nhau nàng hay gọi cháo thịt bằm, có lẽ vì vậy Tiểu Đường biết nàng thích ăn. Nhưng quả thật bây giờ ngay cả uống một ly nước nàng cũng uống không nổi. Vị giác giống như bị mất vậy, ăn thứ gì vào cũng cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo

-"Chị không ăn, em không cho chị ngủ, ăn một chút thôi cũng được"

Thư Hân cuối cùng bị lời nói giống như có phần ra lệnh, ánh mắt lại giống như cầu khẩn đó của cô, ngoan ngoãn hé nhỏ khuôn miệng của mình. Vị cháo thịt bằm hoà tan trong khoảnh khắc, có một chút cảm giác thèm thuồng hương vị đậm đà hiếm thấy

-"Em nấu sao?"

-"Có phải rất ngon không? Ngon thì ăn nhiều một chút"

-"Chắc có lẽ là đói nên không kén chọn"- Thư Hân mệt mỏi dựa vào thành giường không cầm nổi muỗng cháo để tự ăn, đành phải hoá thân thành đứa trẻ bắt người ta từng muỗng từng muỗng đút cho mình

-"Mặc kệ chị, ăn xong phải uống thuốc cho em. Còn nữa, bác sĩ dặn chị không được uống rượu, em sẽ canh chừng chị 24/24"- bảo mẫu họ Triệu chứ một muỗng thổi cho bớt đu luồng nhiệt nóng hỏi đưa đến cho nàng, còn không ít lời càm ràm y hệt như mấy cụ bà khó tính

Thư Hân thật tình chịu không nổi tính nói dai của Tiểu Đường, nếu như cãi lại cô sẽ nói đến khi nào đầu của nàng như mới thôi. Nếu như không có chuyện gì quan trọng không nên tranh luận cùng bạn họ Triệu này, dường như là chưa từng thắng cô về mặt khẩu chiến ngoại trừ ở công ty. Phải rồi...

-"Tại sao không đi thực tập mà đến đây chăm chị, có xin phép chị Lâm chưa đó?"

Ở công ty mọi người đều không hẳn là sợ Tổng giám đốc thôi đâu, nhắc tới bà cô già trước tuổi thọ họ Lâm ai nấy cũng đều phát chán với cái đống quy tắc đó. Nếu như Tiểu Đường không xin phép tự tiện bỏ đến đây thì cho dù Tổng giám đốc ra mặt cũng không cứu vãn được

-"Còn nói, bà cô đó khó khăn muốn chết, phải trầy trụa lắm mới đến đây được. Chị nữa, em không đến chị có thành xác ướp đến mấy năm sau cũng không ai biết"

-"Cái miệng quạ nhà em, không có nói chuyện xui xẻo"

Mỗi người một câu nói qua nói lại Thư Hân còn không biết mình bị Tiểu Đường dụ ăn hết cả một tô cháo rồi, nàng vừa nhìn đến số thuốc trên tay cô đã xoay đầu sang chỗ khác ngán ngẩm. Thư Hân ghét nhất chính là uống thuốc, lúc nhỏ mỗi lần bị ép uống thuốc nàng đều khóc đến độ ai nấy cũng phải lời ngon tiếng ngọt

-"Tổng giám đốc xoay mặt qua, chị phải uống thuốc"- Tiểu Đường ngồi một phần niệm nhìn thấy biểu hiện đó của nàng, đột nhiên lại cảm thấy cưng chiều không đủ rồi

-"Em ra ngoài làm cho chị một ly cam ép được không? Đưa đây chị tự uống"- Thư Hân cảm thấy thoát không được bạn nhỏ này liền giở trò giương đông kích tây

-"Chị đừng có nghĩ em không biết chị nghĩ gì, chị định dụ em ra ngoài xong đem đống thuốc này giấu đi chứ gì. Lúc nhỏ em hay gạt mẹ em như vậy, chị không có cửa đâu"- còn tưởng đâu là tốt lành gì lắm, bất quá là lúc nhỏ giở trò này riết quen không ai qua mặt được

Dạo trước Thư hân không thích ai quá hiểu mình, ở trong thương trường mà nói đó là để người ta nắm bắt được suy nghĩ của mình không tốt một chút nào. Nhưng kể từ lúc quen với bạn nhỏ này, nàng không biết từ bao giờ rất nhiều rào cản của nàng đều bị phá bỏ một cách nhanh chóng nhất. Giống như chỉ vừa mới nghĩ đến điều đó, Tiểu Đường liền có thể nắm bắt được suy nghĩ của nàng ngay lập tức

-"Ưm.."

Vài viên thuốc đầy màu sắc theo dòng nước mát trôi vào cổ họng, chân mày nhíu chặt lại vì mùi vị khó chịu của nó. Đột nhiên cảm nhận được cô dùng ngón tay ấn vào môi của nàng nhét vào một viên kẹo ngọt dịu

-"Sau này uống thuốc thì chuẩn bị sẵn một viên kẹo như vậy để không khó chịu"

-"Em ở đâu có sẵn kẹo vậy?"

-"Lúc nãy ở công ty chị kia cho em, em còn chưa kịp ăn, lần sau chị phải đền cho em hai viên"

-"Đồ nhỏ mọn"- không biết có phải vị dịu ngọt từ viên kẹo hòa tan trong khuôn miệng làm cho con người vui vẻ hơn nay không. Nụ cười từ khóe môi vẫn còn nhiệt lượng vô cùng tươi tỉnh

-"Phải, em rất nhỏ mọn, cho nên tốt nhất chị đừng có nợ em cái gì, nếu không em sẽ đều đòi chị đến gấp đôi gấp ba"

Từ nhỏ đến lớn tiểu thư họ Ngu đây chưa từng nợ ai một thứ gì, chỉ có người khác nợ nàng thôi. Nợ nàng một gia đình, nợ nàng một tình yêu. Nàng còn chưa đòi nợ người ta thì thôi, lại còn có người dám đòi nợ nàng hay sao?

-"Cái này...?"

Ở ngay bên cạnh tay phải của nàng chính là một vật thể rất giống như một chiếc khăn, chính là chiếc khăn lúc nãy cô dùng để đắp lên trán cho Thư Hân. Trong khi nàng còn chưa kịp lấy nó lên xem thử vì có phần khá quen thuộc với hình con mèo trên đó, đột nhiên Tiểu Đường lại lao về người của nàng giật bằng được chiếc khăn đó

-"Của em mà, không cho chị xem"- lúc nãy bất đắt dĩ lắm mới lấy nó ra làm vật hạ sốt như vậy, để cho nàng thấy bốn chữ ở bên trong sẽ hết hồn cho xem

-"Không cho xem thì thôi, bạn Tiểu Đường nhỏ mọn đúng là nhỏ mọn"

-"Chị cứ mắng em cho đã đi, cũng đừng có mơ đụng vô đồ của em"

Cô nhanh tay giấu chiếc khăn vào túi quần sau của mình, đỡ nàng nằm xuống nệm nghỉ ngơi thêm một chút. Thư Hân vì cơn buồn ngủ vẫn chưa tan, lại bởi vì tác dụng phụ của thuốc vừa nằm xuống đôi mắt đã khép lại chìm vào một giấc sâu. Tiểu Đường lúc này mới có thể vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm

Vào khoảng 3 giờ chiều, vài tia nắng thông qua khung cửa sổ mở ra một ít nhẹ nhàng đậu vào khuôn mặt có huyết sắc hơn phần nào. Thư Hân cuối cùng cũng có thể rời giường, bộ quần áo trên người của nàng dường như cũng không còn là bộ của lúc sáng

Lại nói đến sự tích lúc Tiểu Đường thay bộ quần áo đó cho nàng đã tụng đến tám lần "sắc tức thị không, không tức thị sắc". Bảo bối thích sạch sẽ nhất, bộ quần áo đó thấm đượm mồ hôi sốt rồi nên thay bộ khác cho thoải mái hơn. Nhưng mà đại hảo hán Triệu Tiểu Đường không có lợi dụng nàng, cô đi tìm một cái gì đó bịt mắt mình lại mới dám thay cho nàng bộ đồ hiện tại. Lắm lúc có vô tình đụng trúng một vài thứ vì không thấy đường, nhưng đó chỉ là bất đắt dĩ chứ không hề lợi dụng

Dù gì cũng là con gái với nhau dĩ nhiên Thư Hân không câu nệ những chuyện này, nàng từng bước đi ra bên ngoài phòng khách nhìn thấy Tiểu Đường đang dán gì đó. Tấm note gần cửa phòng của nàng nhất chính là: "Chị không được thức quá 12h đêm, nếu em thấy chị còn online chị xác định sẽ bị càm ràm đến khỏi ngủ luôn"

Bạn Tiểu Đường làm việc hăng say không chú ý người ta đang đi lại mấy nơi mình dán note, Thư Hân cũng không vội kêu cô mà lần lượt đọc mấy từ giấy đó ở một vài nơi gần nàng. Giống như ở kệ trưng bày rượu có rất nhiều tờ viết lớn hơn mấy tờ khác: "Nghiêm cấm không được uống rượu, có chịu không nổi thì chỉ cho uống một ly (nhỏ thôi)" , "Đã uống rượu bia thì không lái xe" , "Uống rượu với đối tác phải có người đi cùng, giang hồ hiểm ác"

-"Bạn nhỏ, hình như chị không có thuê bảo mẫu"- nàng ở sau lưng của cô vỗ vào vai người đang làm việc hăng say đó, muốn phá nhà nàng sao? Ở đâu cũng toàn thấy note thôi

-"Ai cho chị bước xuống giường, chị đã khỏe hơn đâu?"

Tiểu Đường bị nàng hù một cái xém la lên, bảo bối đứng ở phía sau chắp tay trước ngực ra vẻ Tổng giám đốc cái gì đây? Ở đây không phải công ty, người có quyền ra lệnh không phải nàng. Đúng thật là vị bác sĩ riêng của nàng cũng chưa lắm lời bằng Tiểu Đường, cứ bắt nàng nằm trên giường hoài không chừng còn bệnh năng thêm

-"Chị có cần trả tiền bảo mẫu cho em không đây? Em xem chị là em bé nhỏ sao?"

-"Hân Hân, thật sự em không yên tâm được khi chị ở một mình như vậy. Chị thuê người làm đi"

-"Chị không tin tưởng ai cả, được rồi đừng nói dai quá, ngày mai em phải đi thực tập không được đến đây nữa"

Lúc trước Thư Hân ở biệt thự toàn gia nhân của họ Ngu, bọn họ chịu sự chi phối của ba nàng thông báo tất cả lịch trình của nàng cho ông ấy. Thư Hân chính vì không muốn bị kiểm soát mới không ở biệt thự nữa, nhưng ra ngoài thuê người làm mới lại không yên tâm

-"Ngày mai em vẫn đến đây"

-"Cho dù em nghỉ vì đến chăm chị nhưng chị cũng không châm chế cho em được, em cứ phung phí ngày nghỉ của mình như vậy lỡ sau này có chuyện gấp thì sao?"

Tiểu Đường suy nghĩ một lúc liền cam tâm đưa ra một quyết định, mặc dù nghe qua có một chút không được thượng sách cho lắm nhưng chỉ cần bảo bối được bảo vệ tốt, cô là bất chấp làm liều

-"Chị có tin tưởng em không?"- cô dựa cả người vào bức tường lạnh lẽo ở sau lưng mình. Bắt chước hành động của Thư Hân hay làm, chắp tay trước ngực, nét mặt hết sức căng thẳng

-"Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"- bạn Tiểu Đường lâu lâu có mấy hành động thật khiến người ta khó hiểu, nói nghiêm túc liền có thể nghiêm túc

-"Chị trả lời em đi, có tin hay không?"

-"Ơ, tin..."

-"Vậy được rồi, chị thuê em làm người làm của chị đi"- khi nói ra câu này đúng là có một chút cảm giác nhục thoáng qua, nhưng mà để bảo vệ an toàn cho đại bảo bối đây là cách tiếp cận gần gũi nhất

-"Bạn nhỏ, em đừng có chọc chị cười đến chết. Nhiều chuyện quá, chị đã nói là không sao rồi mà"

-"Nhưng mà..."

-"Được rồi, được rồi không giỡn nữa"

Ý tưởng của bạn Tiểu Đường rốt cuộc cũng không được thông qua, Thư Hân cứ cho rằng cô đang muốn chọc ghẹo nàng. Cảm giác nửa bệnh nửa tỉnh này làm đầu óc của nàng cứ lâng lâng, không thể tập trung vào một việc nào cả. Chỉ có thể rủ bạn Tiểu Đường cùng mình xem một vài bộ phim cho đỡ nhàm chán

Cơ thể của nàng rõ ràng vẫn còn vô cùng mệt mỏi, xem đến độ nửa bộ phim lẻ đó cô thấy vai mình trĩu nặng. Thì ra là đại bảo bối ngủ luôn trên vai cô rồi, hơi thở vẫn còn một ít nhiệt lượng, môi nhuộm màu đỏ ửng vì cơn sốt chưa tan. Cô không dám chuyển động nhẹ, cô sợ đánh tan khoảnh khắc này. Bảo bối, chị có nhận ra chúng ta rất giống một cặp tình nhân không?

Khoảnh khắc tốt đẹp đó tồn tại được hơn mười phút, tiếng chuông cửa phá hoại giây phút hưởng thụ sự dựa dẫm đó của Tiểu Đường. Thì ra chính là vị bác sĩ riêng của nàng đến truyền tiếp cho nàng chai nước biển thứ hai, ông ấy cũng không lắm lời như lúc sáng vì chuyện gì cần căn dặn cũng đã nói hết rồi

Lúc ông ta ra về cô lại thay nàng ra tiễn, khi quay trở lại phòng ngủ nhìn thấy đôi mắt của Thư Hân giống như cố gắng mở lớn ra. Rõ ràng là rất mệt mỏi tại sao giống như không muốn ngủ tiếp

-"Ngủ một chút đi, khi nào đến giờ uống thuốc em lại kêu chị"

-"Tiểu Đường, chị không dám ngủ"

Chất giọng của nàng rõ ràng vô cùng nhỏ nhẹ, cả đôi mắt giống như cũng sắp chống cự hết nổi rồi. Cô vỗn dĩ còn định hỏi nàng tại sao, cũng trong lúc này nhìn thấy nàng đưa đôi mắt nhìn chăm chú vào chai nước treo trên giường

-"Đừng sợ, có em canh chừng cho chị, yên tâm ngủ đi"

-"Em đừng bỏ đi, máu trào lên rất nhiều, rất nhiều"

Lời nói của nàng càng giống như nói trong vô thức, sau câu nói đó nhận được một cái gật đầu của cô, cũng là lúc Thư Hân dám buông bỏ đôi mắt mệt mỏi của mình chìm vào giấc ngủ sâu

Tại sao chị lại không muốn đi bệnh viện, nếu như nói chị sợ bệnh viện nhất định không đúng. Chẳng phải chị đã ở lại bệnh viện chăm ông nội đến một tuần đó sao? Vậy lý do gì khi em nói muốn đưa chị đến đó chị lại sợ, tại sao chị cứ liên tục nhìn vào chai nước biển treo tận trên kia, máu trào ra rất nhiều có phải chị từng chứng kiến hay không? Ngu Thư Hân, em không biết chuyện gì đã xảy ra với chị, em muốn nói cho chị biết kể từ giờ phút này, em lúc nào cũng ở bên cạnh chị, đừng sợ nữa Hân Hân
_______________________________
2 chap thì 2 chap :)) Mấy người làm tui sợ á :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro