Chương 19: Căn bản không phải không "ăn thịt"
Mành rèm dùng cho cửa sổ quanh Ngọc Sơn Tuyết Bảo là loại vải mỏng gối đè hai lớp mới miễn cưỡng che đi sinh hoạt của nữ chủ trong phòng. Trừ khi trời tối, bằng không nếu phóng túng muốn thử cảm giác lạ ở phương diện kia rất dễ bị gia nhân phát hiện.
"Chị định làm gì?"
Khóe môi yêu diễm giương cao, ngón tay trắng muốt tìm đến khuy áo chầm chậm gỡ từng nút. Động tác của Ngu Thư Hân rất thong dong chọc người ngứa ngáy. Đợi đến lúc vạt sườn xám phía trước mềm mại trượt xuống lộ ra cảnh xuân nóng bỏng cũng là lúc Ngu Thư Hân dừng lại bước chân.
Ngay trước cửa sổ tầng hai, vị trí mà chỉ cần một cơn gió thoáng qua đánh động tấm rèm cũng đủ để người ta thấy những thứ không nên thấy.
"Đường đoán xem." Nói xong nàng ta gảy một cái, bộ sườn xám được đặt may cầu kỳ nháy mắt chạm đất.
Dáng dấp Ngu Thư Hân rất tốt. Da trắng hồng, non mịn như bạch ngọc thượng hạng. Vai mảnh eo thon hông đầy đặn. Khuôn ngực vun cao gợi tình, hai điểm nhỏ phớt hồng hết mực khả ái. Bộ dáng lả lơi làm sắc mặt Triệu Tiểu Đường tối sầm, tia sáng kiên định trong mắt cũng biến mất không thấy tăm hơi.
"Ngu Thư Hân." Người kia khàn giọng gọi.
"Ân?"
Phật Gia âu cũng là người trần mắt thịt, gặp phải Ngọc Muội khác nào trên đường đi thỉnh kinh vô tình sa lưới yêu tinh. Một tiếng ân đó hàm chứa bao nhiêu khiêu khích chỉ có Ngu Thư Hân biết. Vừa như đáp lời lại như hồ ly ranh ma câu dẫn.
Sau đó nàng thấy Triệu Tiểu Đường cởi phật châu đeo trên cổ tay cất vào ngăn tủ đầu giường. Song, ba bước thành hai bước tiến tới khóa nàng trước ngực mình: "Nếu chị muốn.."
Lưng trần áp chặt cửa kính, cách một lớp rèm cảm giác lạnh lẽo truyền tới làm Ngu Thư Hân rùng mình ôm chặt lấy Triệu Tiểu Đường. Mắt khép hờ, cùng đối phương nồng nhiệt hôn môi, đem âm thanh mút lưỡi ám muội hòa vào bầu không khí nóng bỏng bao trùm bốn bức tường.
Dục vọng nhẫn nhịn nửa tháng trời dễ gì kiểm soát. Triệu Tiểu Đường vừa chạm vào cơ thể nhẵn nhụi của nữ nhân đáng hận kia liền bức bối. Nội y cũng không thèm cởi, mạnh bạo nâng lên một bên tuyết phong nắn bóp. Tay còn lại xoa niết mấy cái bên hông nàng rồi trượt xuống nơi mẫn cảm thăm dò.
"Chị hư lắm!"
Ngu Thư Hân rùng mình nghiêng đầu né tránh, chôn mặt vào hõm cổ Triệu Tiểu Đường bất mãn nỉ non. Cô thấy nàng vội vã như vậy thì nhếch môi thỏa mãn, chà xát đôi lần rồi chậm rãi tách ra âm môi đã ướt át vì động tình đi vào tiểu huyệt.
"Ưm.. haaa~"
Hé miệng ngậm lấy vành tai ửng hồng, cô cắn nhẹ lên đó kích thích. Đoạn, xấu xa hỏi: "Thoải mái không?"
Cơ thể nàng thoạt nhìn mềm rũ ghé vào lòng Triệu Tiểu Đường. Đôi chân dài mượt mà quấn quanh hông cô. Mười đầu ngón chân cong lại mỗi khi Triệu Tiểu Đường tiến quân xâm nhập huyệt động chặt chẽ biểu thị thích ý cùng sung sướng.
"Chậm, ưm.. thật sâu.. a!"
Cô chẳng những không chậm lại mà còn đẩy nhanh hơn. Tùy tiện đặt môi lên cằm, lên xương quai xanh và khoảng da thịt mơn mởn trước ngực nàng say sưa hôn. Chán chê thì chuyển sang cặp bạch thỏ mò mẫn. Mút, liếm, cắn nhẹ điểm nhỏ mẫn cảm khiến Ngu Thư Hân liên tục phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
"Đừng bóp.. hưm, đau.. a, đau người ta." Nàng làu bàu ôm đầu Triệu Tiểu Đường đang rúc vào cổ mình, nũng nịu gạt tay cô ra khỏi bầu ngực bầu bĩnh.
Bất quá người nọ giống như uống phải mê tình, đặc biệt yêu thích nơi đầy đặn mềm mại: "Tôi thích chúng, rất đáng yêu." Dứt lời lại kẹp lấy điểm nhỏ dày vò cho tận hứng.
Phía dưới tiểu huyệt nhiễu nước tiếp nhận một ngón rồi một ngón, căng nở dung nạp dục vọng mãnh liệt của Triệu Tiểu Đường. Bờ mông mật đào cong lên, uốn éo tựa hồ muốn rời ra một chút nhưng giữa đường bị nữ nhân được tôn xưng Phật Gia nào đó phát giác, dùng lực kéo về.
"Muốn chạy?"
Ngu Thư Hân đáng thương bĩu môi, vừa định mở miệng tranh luận kết quả biến thành một tràng âm thanh sắc tình. Nàng mới không muốn nhiều thế! Nhưng mỗi lần bày trò trêu chọc Triệu Tiểu Đường xong người bị ức hiếp lúc nào cũng là nàng.
Bấu chặt vạt áo sơ mi xộc xệch của cô, Ngu Thư Hân nhắm nghiền mắt thở dốc. Thượng thân run rẩy theo từng cú thúc làm hai nụ hoa trước ngực rung rinh như sóng nước. Triệu Tiểu Đường đỏ cả mắt, lần nữa cúi xuống ngậm vào miệng.
"Ân.. nhẹ thôi, a.."
Tận đến lúc đôi nhũ hoa có dấu hiệu phát sưng, mà nữ nhân dưới thân đáng thương che lại Triệu Tiểu Đường mới bật cười dời môi đến vùng đất màu mỡ khác tiếp tục khai phá.
"Chị khít quá!" Cô nặng nề thở ra, song dùng sức ôm nàng từ bệ cửa sổ lên giường lớn.
Vừa được thả xuống đệm, Ngu Thư Hân ranh ma muốn trốn. Bất quá Phật Gia là ai mới được? Phản xạ cô tôi luyện bao nhiêu năm chẳng lẽ lại để nàng dễ dàng thoát khỏi tầm ngắm?
Chuẩn xác giữ lấy cổ chân nàng, chớp nhoáng liền đem thân mình phủ lên, nửa thật nửa giả dỗ dành: "Làm thêm một lần thôi."
Nhân lúc Ngu Thư Hân chần chừ, Triệu Tiểu Đường đem một chân nàng khoác lên vai mình mở rộng không gian hoạt động, cùng lúc chôn hai ngón tay thon dài vào huyệt động ấm nóng mê người. Một lần liền chạm tới điểm sâu nhất. Bấy giờ Ngu Thư Hân mới biết mình bị gương mặt đĩnh đạc của nữ nhân nọ lừa gạt.
Triệu Tiểu Đường căn bản không phải không "ăn thịt", mà là kén cá chọn canh. Muốn cô ăn thì phải chọn "thịt" thượng hạng dọn lên mới chịu đụng tay.
"Ưm.. không, không cần."
Quá nhiều rồi, còn vào sâu như vậy! Mỗi lần làm đều thật lâu, mặc nàng nỉ non cầu xin cũng không mềm lòng dừng lại. Triệu Tiểu Đường xấu nhất, chính là đồ đầu gỗ lưu manh.
Cảm giác huyệt động chặt chẽ co thắt, biết yêu tinh dưới thân sắp chạm cao trào, Triệu Tiểu Đường đổ nhịp càng nhanh. Đâm rút thêm mười lần thì Ngu Thư Hân cong lưng tuôn trào trên tay cô, đôi con ngươi mê li phủ một tầng sương bộn phần vũ mị.
Nữ nhân này quá mức mê người!
*
*
Tỉnh dậy đã là chuyện của một giờ sau. Không thấy Triệu Tiểu Đường nằm bên cạnh, Ngu Thư Hân tất nhiên sẽ mất hứng.
Nàng vung chăn xuống giường, ngay dưới vị trí đặt chân đã có sẵn dép đi trong nhà, chưa cần nghĩ cũng biết là ai đem lên. Ngoại trừ Phật Gia đáng kính thì trên dưới Ngọc Sơn Tuyết Bảo có người nào dám tự do ra vào phòng ngủ của nàng?
Được chăm sóc chu đáo, tâm tình tự khắc tốt hơn. Ngu Thư Hân xỏ dép, khoác áo lụa đi xuống tầng. Nửa đường gặp quản gia Minh liền thuận miệng hỏi: "Bác có thấy Phật Gia không?"
"Cô ấy ra ngoài được một lúc rồi, nói là đi lấy cái gì đó."
Mày đẹp chau lại: "Lấy đồ?" Hành lý cô mang theo tất cả đều ở đây, hơn nữa nếu có đi cũng không thể đi quá lâu.
Linh cảm của Ngu Thư Hân thường rất chính xác. Nghĩ đến Triệu Tiểu Đường có khả năng gặp rắc rối từ đám người dưới trướng Triệu Quách Thành, trong lòng nàng lại sâu thêm một tầng bất mãn.
"Tiểu thư." Minh Đài vừa từ bên ngoài trở về, nhìn biểu tình của hắn đoán chừng điều nàng nghi hoặc thật sự đã xảy ra.
"Chuyện gì?"
"Phật Gia bị đám người Uông Trạch chặn đường đưa về sở cảnh sát rồi."
Đầu tiên là khó tin, sau đó thì cười rộ lên. Chẳng phải chỉ cần đến sở cảnh sát uống tách trà thôi sao? Ở bến Thượng Hải này có địa phương nào làm khó được Ngọc Muội nàng đâu.
====
Thả ⭐️ đón bão nào cả nhà 🤧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro