Chap 5
"Học tỷ, chị xác định hôm nay cùng em đi dạo phố, Triệu tổng sẽ không mất hứng?" Lâm Tiểu Trạch tay phải cầm túi giấy, tay trái nắm tay học tỷ mình sùng bái, lần thứnlo lắng.
"Yên tâm, sẽ không." Ngu Thư Hân trấn an vỗ vỗ tay tiểu học muội, cho dù có mất hứng, cũng chỉ tìm đến nàng làm loạn mà thôi. Thư Hân rất rõ ràng Tiêu Trạch có bao nhiêu sợ nhóc Triệu Tiểu Đường, cho nên không muốn dọa cô nhóc.
"Không phải lần trước chị đã đáp ứng sẽ đi dạo phố cùng em sao, hôm nay vừa khéo."
"Nhưng là ...." Hôm nay là Chủ nhật nha, cô đoạt học tỷ của Triệu tổng, khẳng định sẽ rất thảm a! Ô ô ô, người ta không muốn thứ hai phải nhìn mặt Triệu tổng đen thui đâu ~
"Đừng nhưng là, em không phải nói muốn mua váy sao? Cái kia trông rất đẹp, hẳn sẽ hợp với em."
"Oa, thực sự đúng a, em muốn đi thử."
Lực chú ý của tiểu nữ nhân đơn thuần lập tức bị dời đi, hưng phấn kéo nàng hướng vào tiệm quần áo.
Công ty bách hóa vào chủ nhật trước sau như một chật chội, rõ ràng nói kinh tế đang đình trệ nhưng nhìn tiệm bách hóa này xem, thật sự sẽ hoài nghi về sự đình trệ đó. Hay là bởi vì nữ nhân trời sinh đã có tiềm chất cuồng mua sắm?
Ngu Thư Hân vừa chờ Tiểu Trạch thay quần áo, vừa tùy ý đánh giá bên trong tiệm, lại bỗng nhớ tới khuôn mặt người nào đó đen xì khi nghe nàng nói hôm nay đi dạo phố cùng bạn, khóe môi không nhịn được nhướn lên, ai, nữ nhân gần đến tuổi 30 không tiết chế thật sự không thể chọc vào.
Bởi vì bị nàng làm tổn thương, cho nên ngày hôm qua nàng đã cho Triệu Tiểu Đường ăn một lần. Nhưng tính cách nữ nhân này cố tình cổ quái, một lần liền muốn một lần ~ Ách....sau một hiệp vì sợ ngày mai không có khí lực đi dạo phố, nàng liền kiên quyết mặc kệ, chẳng sợ cô dụ dỗ hay uy hiếp đủ loại, nàng vẫn cứ lăn ra giường ngủ.
Triệu Tiểu Đường với Ngu Thư Hân một chút biện pháp cũng không có, buồn bực, kết quả hôm nay lại biết nàng đi dạo phố, tính tình triệt để toàn diện bùng nổ.
Thư Hân cảm thấy khi rất kích động thì nên yên lặng bình tĩnh, cho nên nàng càng phải đi để người kia có không gian riêng! Xem, nàng thật hiểu nhân ý, thật biết săn sóc nha.
Bất quá nếu chuyện này bị Lâm Tiêu biết, sợ rằng tiểu nữ nhân sẽ bị dọa trắng mặt, vậy nên vẫn là quên đi.
"Học tỷ chị xem, đẹp không?" Tiểu Trạch sau khi đổi váy xong, liền đứng trước gương xoay một vòng.
"Ân, rất đẹp." Thư Hân ôn nhu cười, tuổi trẻ thực tốt, mặc trên người Tiểu Trạch nhan sắc phấn nộn đúng là thanh xuân dào dạt.
Lâm Tiểu Trạch năm nay hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn nàng năm tuổi, là học muội ở sơ trung của nàng, tuy lúc học cùng không quen biết nhưng về sau khi cơ duyên xảo hợp quen biết, mới phát hiện nguyên lai là cùng trường. Cái này cũng coi như hữu duyên, hơn nữa nàng thật sự thích học muội đáng yêu lại hiểu chuyện, ở cùng cô bé thực thoải mái.
"Học tỷ, chị cũng đi thử đi, em cảm thấy cái váy kia chị mặc vào khẳng định siêu đẹp." Tiểu Trạch chỉ một chiếc váy dài đỏ tươi, nhìn Ngu Thư Hân nói.
"Nha, làn da vị tiểu thư này rất trắng, khí chất tốt như vậy, khẳng định hợp màu đỏ." Nhân viên bán hàng đứng một bên cũng thêm vào.
"Không cần, cám ơn." Ngu Thư Hân mỉm cười khéo léo từ chối.
Triệu Tiểu Đường không thích nàng mặc màu tiêm diễm, nói rằng rất chọc ánh mắt người khác, cô ấy vô cùng khó chịu. Kỳ thực nào có khoa trương như vậy, nàng rất rõ ràng mình tuyệt đối không phải mỹ nữ chỉ ưa nhìn chút thôi. Bất quá vừa khéo, đối với quần áo, nàng cũng không thích màu ấy, cho nên rõ ràng thuận ý Tiểu Đường. Đối với chuyện này, ai kia phi thường tự đắc, phi thường vừa lòng, hoàn toàn thỏa mãn.
"Tiểu thư cứ thứ xem, màu này thanh lịch, cô khẳng định sẽ thích."
Được rồi, trông cũng không sai, thử thì thử, đã là dạo phố, tự nhiên không thể tay không mà về.
Cho nên nói, nữ nhân trời sinh đều có tiềm chất cuồng mua sắm, đằng đẵng sáu giờ dạo phố, hai nàng cư nhiên ôm bao lớn bao nhỏ trở về.
"Không được, không được, em thật sự không muốn động nữa." Lâm Tiểu Trạch ngồi phịch trên sofa mềm mại, ai oán kêu.
"Là ai luôn mồm nói lại dạo một chút, lại dạo một chút chút?" Ngu Thư Hân đem khăn giấy đưa cho cô, "Lau mồ hôi đi, khí lạnh thổi vào dễ cảm."
"Học tỷ, chị làm sao có thể còn ..." Lâm Tiểu Trạch tựa trên sofa, đánh giá Thư Hân ngồi chính diện, suy nghĩ nửa ngày không tìm được từ thích hợp để hình dung, "Tốt như vậy?"
Rõ ràng cùng nhau dạo phố, rõ ràng cùng nhau đi đằng đẵng sáu giờ không nghỉ ngơi, rõ ràng học tỷ cũng mệt mỏi, vì sao văn tĩnh nhàn nhã như vậy?
Đúng rồi, dịu dàng như nước, chính là từ này, ở lúc người bình thường mệt mỏi, đều sẽ không còn hình tượng, vậy mà học tỷ lại không nha, Ngu Thư Hân ngồi ở chỗ kia, cười nhan nhợt nhạt, khiến cho người ta cảm thấy giống thanh lương cam tuyền, thấu triệt xinh đẹp.
Rõ ràng học tỷ xinh đẹp theo chiều hướng sắc sảo mĩ diễm thế nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược, điềm đạm hết sức động nhân, càng nhìn càng thấy thoải mái. Mà chỗ lợi hại nhất của học tỷ chính là, trong khi toàn bộ mọi người đều nhượng bộ lui binh với Triệu tổng, thì chỉ có nàng mới khiến Triệu tổng hạ được hỏa, này thật sự quá mạnh mẽ!
"Em làm gì vậy." Ngu Thư Hân bị Lâm Tiểu Trạch nhìn bằng ánh mắt nhiệt liệt sùng bái chọc cười, nàng tuy rằng cũng mệt mỏi nhưng tính tình trời sinh trầm ổn làm nàng trừ bỏ ở trước mặt người nào đó ra, thì mọi thời điểm đều đoan trang thỏa đáng.
"Có phải quá mệt?"
gật đầu.
"Có phải đi không nổi?"
Lại gật đầu.
"Không muốn đi tiếp?"
Mãnh liệt gật đầu.
"Có cần xe đưa về?"
Liều mình gật đầu.
Ngu Thư Hân lấy di động ra bấm số, tiếng chuông vang đến lần thứ tám thì ý cười bên môi càng nồng đậm. Được rồi, người nào đó tuy tính tình khó chiều nhưng nàng biết Triệu Tiểu Đường sẽ không có chuyện không tiếp điện thoại của nàng.
"Làm sao?" Quả nhiên, đến tiếng thứ chín, người nào đó cả tiếng nói. Vẫn còn tức giận nha ~
"Chị mệt quá." Ngu Thư Hân cúi đầu nói.
Lâm Tiểu Trạch sắc mặt nháy mắt thay đổi, liều mình xua tay lắc đầu.
"Xứng đáng! Ai bảo chị chạy đi dạo phố, trả lại cho em bảy giờ hai mươi ba phút đi! Loại thời tiết này mà còn chạy ra ngoài được, quả thực đầu óc có vấn đề!"
Miệng thực độc, xem ra tâm tình thật sự siêu không tốt. Nhưng Triệu Tiểu Đường càng mắng, tâm tình Ngu Thư Hân lại càng sảng khoái, khóe môi cười cũng càng đậm, đối với ánh mắt cầu xin của Lâm Tiểu Trạch coi như không thấy
"Mệt quá ~ "
Đầu kia điện thoại ngừng đủ 1 phút, sau đó
"Đang ở đâu?"
Hỏa đại, nhưng lại không khống chế được mở miệng hỏi.
Chỉ biết tuy tính tình Triệu Tiểu Đường rất hư, nhưng phi thường tốt, Ngu Thư Hân thực sung sướng báo địa chỉ rồi kết thúc trò chuyện, nhìn một khuôn mặt lã chã chực khóc.
"Học tỷ, chị rất xấu nha." Lâm Tiểu Trạch lệ quang lòe lòe "Chị cư nhiên là gọi điện thoại cho Triệu tổng."
"Di, lần này sao thông minh như vậy, nhất đoán liền chuẩn?" Thật khó có nha. Nàng rõ ràng không gọi tên Triệu Tiểu Đường, chỉ mới nói vài câu, Lâm Tiểu Trạch đã biết nàng gọi cho ai.
"Bởi vì chỉ khi cùng Triệu tổng nói chuyện, chị mới dùng ngữ khí này nha!" Này thực rõ ràng được không, cô cũng không phải ngốc tử.
"Ngữ khí gì?"
"Mềm yếu, ngọt ngào, ai u, em thể không hình dung nữa a, dù sao đặc biệt yêu kiều là được rồi." Tuy rằng học tỷ bình thường nói chuyện với bọn họ cũng ôn ôn nhu nhu nhưng mỗi lần cùng Triệu tổng nói chuyện sẽ đặc biệt không giống.
"Vừa nghe liền biết chị thích Triệu tổng, yêu Triệu tổng."
Yêu? Ngu Thư Hân hơi cười, nhưng đáy lòng lại sâu thâm trầm xuống, trong thời tiết nóng bức, đột nhiên cảm thấy cả người rét run.
Lâm Tiểu Trạch không phát giác Ngu Thư Hân không thích hợp, tiếp tục nói: "Nhưng Triệu tổng lại càng yêu chị hơn nha. Thật tốt quá, yêu thương lẫn nhau rất hạnh phúc."
Yêu thương lẫn nhau? Rõ ràng không phải như thế, vì sao Tiểu Trạch lại nói vậy?
Nàng cùng Triệu Tiểu Đường, bất quá là vì, là vì ...vì sao lại cùng nhau?
Nếu nói khi Tiểu Trạch nhìn Ngu Thư Hân gọi điện cho Triệu Tiểu Đường là kinh hoảng, khi Tổng tài đại nhân đưa cô về tận nhà, thì chính là hoàn toàn hoảng sợ! Sắc mặt Triệu tổng sau khi nhìn hai cô liền biến thành đen xì, hại cô khắc sâu cảm giác "ngồi trên bàn châm".
Sau ba mươi sáu phút trầm mặc dài lâu, rốt cục cũng đến cửa nhà, Lâm Tiểu Trạch vội vàng nói lời cảm tạ, cầm túi giấy như chạy trốn khỏi xe. Sau khi xuống xe mới phát hiện, nguyên lai không khí tự do quá ngọt ngào.
A a a, học tỷ, chị thật sự vô cùng lợi hại, sao có thể cùng Triệu tổng ở chung lâu như vậy chứ ~
"Nói đi." Chạy cách nhà Tiểu Trạch một đoạn đường xa, Triệu Tiểu Đường tìm một nơi có bóng cây che dừng xe lại, buồn thanh hờn dỗi mở miệng.
"Nói cái gì?" Ngu Thư Hân chát chát nói.
"Vì sao tâm tình không tốt?" Nữ nhân này khi gọi điện cho cô, rõ ràng ngữ khí còn nhẹ nhàng làm bản thân cắn răng. Nhưng khi chờ cô lái xe qua mới phát hiện, tâm tình của Ngu Thư Hân rất tệ, mà trợ lý ngốc kia còn không biết chuyện, cứ liên tục líu ríu.
Nhìn Ngu Thư Hân không vui, tâm tình Tiểu Đường cũng theo đó càng bạo hỏa, có thể chịu đến khi đem tiểu trợ lý về nhà xong mới mở miệng, đã là quá hạn nhẫn nại.
Nguyên lai Triệu Tiểu Đường đã nhìn ra, quả nhiên người này khôn khéo đến đáng sợ, một chút biến hóa nhỏ của nàng cũng trốn không thoát.
Ngu Thư Hân toàn thân thả lỏng, mềm yếu tựa trên ghế ngồi, đôi mắt khép hờ, rất nhẹ thực nhu mở miệng:
"Đường, chị chỉ không ý thức được, nguyên lai chúng ta đã quen nhau mười tám năm."
Mười tám năm, thì ra đã mười tám năm, nhân sinh lâu dài như vậy, năm tháng thanh xuân trân quý như vậy, bọn họ đã cùng nhau vượt qua. Thời gian dường như lâu lắm rồi, bởi vì ngay cả lúc ban đầu quen biết thế nào, nàng cũng đã quên.
"Lại như thế nào?" Bọn họ quen nhau lâu như vậy, không phải đã sớm biết sự thật sao? Có cái gì đáng để tâm tình không tốt? Hay là nàng cảm thấy thời gian quá dài nên chán ngấy? Nghĩ đến đây, mặt Triệu Tiểu Đường càng đen.
"Không như thế nào." Cảm xúc của Ngu Thư Hân cho tới bây giờ chưa từng giấu Tiểu Đường, cũng không thể gạt được cô, "chị chỉ không nghĩ tới, trừ bỏ mẹ, chị cư nhiên có thể cùng một người liên lụy nhiều năm như vậy."
Ngu Thư Hân không giải thích nhưng Triệu Tiểu Đường hiểu được. Thân thể của nàng, hết thảy của nàng, cô đều biết. Khó trách hôm nay tâm tình đột nhiên giảm, không phải chán ngấy là tốt rồi, cô yên tâm tiếp tục lái xe.
Bên trong xe một mảnh an tĩnh, chỉ có hai người, Triệu Tiểu Đường vẻ mặt chuyên chú, Thư Hân lẳng lặng dựa đầu vào cửa xe
Không có âm nhạc trầm nhẹ, không có âm ngữ bình thường của những đôi tình nhân, nhưng không khí trong xe lại là một mảnh an mật, thoải mái mà thả lỏng, chỉ cần các nàng cùng nhau, chỉ cần có Ngu Thư Hân bồi bên người Triệu Tiểu Đường, chẳng sợ một câu cũng không nói, cô đều cảm thấy rất tốt.
Kỳ thực không chỉ là nàng, năm đó cô cũng vô pháp tưởng tượng sẽ cùng một tiểu nữ nhân nhu nhược liên lụy nhiều năm như vậy. Là từ khi nào thì bắt đầu cảm thấy Ngu Thư Hân khác biệt? Cô cũng không nhớ.
Sâu nhất trong trí nhớ, là nàng luôn ngồi ở chỗ kia, an tĩnh đọc sách, nói chuyện nhỏ nhẹ với người khác. Nàng cùng đám nữ nhân ầm ỹ không dứt trong nhà cô hoàn toàn khác biệt.
Dần dần, Triệu Tiểu Đường nguyện ý cùng nàng nói chuyện, dần dần quen thuộc, lại về sau, dần dần ở cùng nhau.
Câu chuyện của các nàng đơn giản không thể đơn giản hơn, không có sắc thái của tiểu thuyết tình yêu, không có chút khúc chiết phập phồng.
"Hoặc là, muốn trách AV?"
Rõ ràng tâm tình không tốt, nhưng khóe miệng không tự chủ được dương lên.
Đúng rồi, hoặc là muốn trách AV, hai kẻ ngu đần ở kỳ nghỉ hè năm thi đỗ đại học đã cùng nhau tò mò xem AV trong truyền thuyết, thuận tiện liền cùng nhau thể nghiệm.
Lần đầu tiên rất tệ, ngốc, trúc trắc, đau đớn, đổ máu.
"Sự thật chứng minh, AV không phải thứ tốt." Ấn tượng đó đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong Ngu Thư Hân, cũng bởi vì lần thể nghiệm đó mà các nàng đột phá sự đơn thuần, mạc danh kỳ diệu ở bên nhau, cho đến tận hiện tại.
Tay phải Triệu Tiểu Đường nắm tay Ngu Thư Hân ái muội vuốt ve
"Đúng, em cũng nghĩ vậy."
Mặt Ngu Thư Hân đỏ bừng, bị Triệu Tiểu Đường đông kéo tây xả một phen, tâm tình đột nhiên tốt lên.
Tiểu Đường kỳ thực ngẫu nhiên cũng có thể ôn nhu, chính rất ít gặp cô ấy ôn nhu, cho nên nàng trân quý, có phải hay không là may mắn, để năm đó Ngu Thư Hân nàng gặp được Triệu Tiểu Đường?
-----------
26/6/20
Đang trong kì thi nhưng vẫn ngồi lên đây nè!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro