
Thung lũng ái tình
Tác giả: 今天安排滑雪了吗95
Chuyển ngữ: ThyPhan166
Ly x Dực.
---
"Giết ta đi..." Trác Dực Thần cố ý không nhìn về phía Ly Luân mà quay đầu đi, che ngực, vì đau đớn mà thở hổn hển, ngực cũng nhấp nhô theo.
Ly Luân một mặt mê đắm nhìn chằm chằm vào Trác Dực Thần, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng: "Tại sao ngươi cứ phải đối đầu với ta?"
Trác Dực Thần khóe môi đầy máu, lạnh lùng cười khẩy một tiếng, "Ngươi là kẻ thù của ta, nói gì đến chuyện đối đầu?"
"Hừ, hahaha..." Đôi mắt Ly Luân bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn, hắn cười lớn.
Ngay sau đó, hắn nắm lấy mặt Trác Dực Thần, buộc y phải nhìn vào mình. Trác Dực Thần đã không còn sức chống chọi lại sức mạnh của kẻ điên này, bị buộc phải nhìn vào hắn. Ánh mắt y đầy hận thù nhìn Ly Luân. Nhưng y không biết, trong mắt Ly Luân, y tóc tai rối bù, miệng đầy máu càng thêm diễm lệ, ánh mắt bướng bỉnh khiến người ta càng thêm hứng thú, càng muốn chinh phục hơn nữa.
Khuôn mặt này thật khiến người ta mê mẩn. Ly Luân ánh mắt từ từ nhìn xuống đôi môi mỏng đang run rẩy nhẹ nhàng, từ từ cúi người về phía trước muốn hôn lên vị thần mình tôn thờ một cách thành kính.
Trác Dực Thần nhìn ánh mắt kẻ xấu xa trước mặt đổi thay khi nhìn mình, lại từ từ tiến lại gần, y hoảng sợ, không biết từ đâu mà có sức lực, tay phải giơ lên hất tay Ly Luân.
Ly Luân lấy lại lý trí, túm lấy cổ áo Trác Dực Thần đang nằm trên đất, kéo người dậy, một bàn tay đánh vào ngực, Trác Dực Thần lại một lần nữa bị hất văng đập vào tường, phun ra một ngụm máu tươi. Y che ngực, nhiều lần muốn đứng dậy nhưng không có sức, cảm giác mắt lúc này cũng mờ đi, đau đớn đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều muốn vỡ vụn, thậm chí cả thở cũng đau đớn.
Ly Luân từ xa từ từ đứng dậy, lắc lắc bụi bám trên áo choàng do ngồi xổm lên vạt, đi về phía Trác Dực Thần đã không còn sức gượng dậy.
Trác Dực Thần khó khăn dùng khuỷu tay chống đỡ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy kẻ xấu xa kia đang cười một cách gian xảo nhìn mình.
Ly Luân lại một lần nữa quỳ xuống, vuốt ve khuôn mặt của Trác Dực Thần, trên mặt dường như mang theo sự đau lòng, động tác tay vô cùng nhẹ, "Tại sao ngươi cứ nhất định khiến ta phải tổn thương ngươi chứ?"
Trác Dực Thần không nói, chỉ ác liệt nhìn chằm chằm vào kẻ điên này, y chỉ cảm thấy bi thương, Ly Luân bây giờ hoàn toàn không phải là người trong quá khứ nữa.
Có lẽ là bị sự căm hận nồng đậm của Trác Dực Thần kích thích hoặc là không kiên nhẫn nữa, Ly Luân thu hồi nội lực, một chưởng đánh vào ngực, lợi dụng lúc Trác Dực Thần theo bản năng mở miệng liền nhét một viên thuốc vào.
"Ngươi cho ta ăn cái gì vậy hả?" Trác Dực Thần hoảng loạn nhìn Ly Luân.
"Không có gì," Ly Luân cúi xuống mặt đối mặt Trác Dực Thần, lộ ra nụ cười quái dị, "Chỉ là một viên thuốc bổ mà thôi." Sau đó hắn đứng dậy, mang theo thái độ của người đứng đầu nhìn xuống Dực Vương dưới thân đang cố gắng chống đỡ, khóe miệng câu lên nụ cười như thể đã lên kế hoạch cho điều gì đó.
Thung lũng vắng vẻ không ai nói chuyện trở nên yên tĩnh, Trác Dực Thần đặt tay sau lưng lén lút vận công, nhưng y cảm thấy không khí dần trở nên khô nóng, cơ thể rất nóng, rất nóng, ngay cả tầm nhìn cũng mơ hồ, không còn sức chống đỡ, đầu tựa vào tảng đá phía sau.
Ly Luân nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng lớn của Trác Dực Thần, mỉm cười quay người lại, nhìn y một cách thích thú: "Vận công à?"
Trác Dực Thần đưa tay sờ vào tảng đá phía sau, tay kia đặt trên ngực, miệng thở dốc, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, mắt lộ ra hoảng loạn, hét lên một cách yếu ớt, "Vừa rồi ngươi cho ta ăn cái gì!"
Ly Luân cúi người kề sát vào cái người đầy mị hoặc kia, biểu cảm không khỏi trở nên điên cuồng, "Là thuốc bổ có thể giúp ngươi phục hồi cơ thể, nhưng nếu tự mình vận công thì sẽ có tác dụng phụ đấy!"
Lại một vẻ mặt thích thú, "Nhưng mà ta thấy ngươi đã vận công rồi phải không, sao hả? Vẫn còn ảo tưởng rằng chỉ cần phục hồi một chút sức mạnh là có thể đánh nhau với ta à?"
Trác Dực Thần bị bóc trần suy nghĩ, trên mặt liền mang theo sự tức giận: "Ngươi!"
"Đừng nóng, bây giờ chưa phải là lúc dược hiệu mạnh nhất, một lát nữa ngươi sẽ phải bò lại đây, cầu xin ta giúp ngươi, ta thật sự rất mong chờ nhìn thấy bộ dạng muốn nhưng không được, phải cầu xin người ta thương xót của Dực Vương vốn luôn lạnh lùng." Trác Dực Thần chỉ cảm thấy giờ đây ngay cả âm thanh của Ly Luân cũng mang theo sự mê hoặc.
Trong thung lũng chỉ có tiếng thở dốc của Trác Dực Thần, y cảm thấy mình thực sự sắp bốc cháy, cả người như đang chìm dưới nước hô hấp không thông, chỉ có thể thở hổn hển, ánh mắt mơ màng, thật khó chịu...
"Ưm~ khó chịu..." Trác Dực Thần đã hoàn toàn không phân biệt được hướng nào, chỉ cảm thấy khó chịu quay đầu, sờ lên cổ áo mình muốn xé ra. Ly Luân thấy được Dực Vương cao cao tại thượng giờ đây cũng như một kẻ khát khao không chịu nổi đang quằn quại, hai chân trên mặt đất đạp loạn xạ, làm cho cát dưới thân phát ra tiếng kêu chói tai, nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ cấm dục cho cảnh sắc này.
"Ư~ ư~ ức~" Khuôn mặt Trác Dực Thần ngày càng hứng tình, môi đỏ thẫm và căng mọng, máu tươi dính trên đó càng làm tăng thêm sự quyến rũ khác lạ.
Trác Dực Thần đã gần như mất hết ý thức, đôi mày nhíu chặt, vươn tay trong không trung vội vã tìm kiếm thứ gì đó.
Ly Luân nhìn thấy y khó chịu cũng không nỡ, hắn không hiểu tại sao Trác Dực Thần lại cứng đầu như vậy, nghĩ đến đây trong lòng lại càng thêm bực bội.
Ly Luân nhanh chóng tiến lên, nhấc Trác Dực Thần đang chìm trong dục vọng lên, ngón tay luồn vào tóc giữ chặt phía sau đầu y. Hắn không thể kiểm soát cảm xúc của mình, như đang tức giận cũng như đang trả thù, hung hăng hôn xuống, lẫn theo mùi máu tanh, đầu lưỡi xâm nhập quét vào miệng Trác Dực Thần, tham lam muốn lấy đi cái gì đó từ bên trong. Hơi thở hai người quấn quýt, Ly Luân không ngừng cướp đi không khí của Trác Dực Thần, tay cũng trèo lên cổ y, chậm rãi vuốt ve đến khi xấu xa bóp chặt lấy. Thấy hơi thở Trác Dực Thần trở nên khó khăn, ánh mắt mơ hồ, Ly Luân mới lui người, môi tách ra cũng kéo theo sợi chỉ bạc.
Ly Luân không vội, nhìn Trác Dực Thần từ từ hồi phục một chút ý thức, hắn muốn y ít nhất có thể tỉnh táo một lát để đối mặt với sự nhục nhã.
"Ly Luân! Ngươi!" Trác Dực Thần không thể tin được, muốn nhìn chằm chằm vào Ly Luân, nhưng bởi vì không còn sức lực mà biểu cảm y lại như có chút oan ức.
Ánh mắt Ly Luân hiện rõ thâm tình: "Tại sao khi gặp ta, ngươi không thể nghe ta nói cho xong nhỉ? Nhất định phải bắt ta làm ngươi bị thương thế này ngươi mới chịu yên lặng ở lại bên ta." Nhưng trong chốc lát hắn lại trở về thần sắc xấu xa hứng thú: "Là ngươi ép ta, ngươi có biết ta nhớ ngươi nhiều đến mức nào không?"
Sau khi nói xong, Ly Luân đẩy ngã Trác Dực Thần, một lần nữa áp sát lên người y, khóa chặt cả hai tay y, đôi môi ấm áp của Ly Luân từ dưới lên trên in những dấu đỏ trên cần cổ mềm mại của Trác Dực Thần. Mặc dù chân Trác Dực Thần cũng đang vùng vẫy mạnh mẽ bên dưới, nhưng khi hôn lên cổ, y vẫn vô thức ngẩng đầu, hơi thở y nóng bừng. Ly Luân thu vào mắt mọi phản ứng của Trác Dực Thần, rồi một lần nữa rời đi, hai tay khóa chặt không cho y cử động. Hai người dính chặt vào nhau, Ly Luân nhìn Trác Dực Thần đã sa vào dục vọng, một lần nữa hôn sâu, mút lấy đôi môi mỏng cho đến khi sưng đỏ. Cảm nhận được sự kháng cự từ hai tay Trác Dực Thần đã biến mất, hắn lại đưa tay phải lên cổ Trác Dực Thần, theo góc miệng hôn xuống, bên tai nghe thấy tiếng rên rỉ mềm mại.
Ly Luân không thể kiểm soát được nữa, theo đà mở lỏng dây lưng của Trác Dực Thần, sau đó đặt y xuống. Trác Dực Thần mềm nhũn nằm dài trên mặt đất, Ly Luân cởi bỏ áo choàng trên người mình quăng ra một bên, ôm lấy y đặt lên trên. Lúc này Trác Dực Thần đã sa chìm vào dục vọng, chỉ cần rời khỏi tiếp xúc của hắn một giây cũng khó chịu, khiến Ly Luân cười đắc ý, trực tiếp cưỡi lên người Trác Dực Thần, nhìn Trác Dực Thần đã bắt đầu tự cởi y phục của mình, "Không chịu nổi nữa sao?"
"Ưm~ Khó chịu..." Trác Dực Thần nhắm mắt, một tay sờ cổ mình, một tay cởi quần áo.
Cảnh xuân trước mắt thật sự quá kích thích Ly Luân, hắn bắt đầu cởi bỏ áo ngoài của Trác Dực Thần một cách thô bạo, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc áo lót. Đến khi mở nút áo, Trác Dực Thần run lên vì tiếp xúc với không khí lạnh. Động tác nhỏ bị Ly Luân thu vào mắt, tâm tư xấu xa dâng lên, ngay lập tức ngón tay Ly Luân chạm vào xương quai xanh của Trác Dực Thần, làn da nóng bỏng cảm nhận được cái chạm lành lạnh, ngay lập tức bị kích thích run rẩy.
Ly Luân bất ngờ trước phản ứng của Trác Dực Thần, "Hóa ra Trác đại nhân lại nhạy cảm như vậy sao?"
Giây tiếp theo Ly Luân ôm Trác Dực Thần lên, quay một hướng khác quỳ ngồi trên mặt đất, Trác Dực Thần nửa nhắm mắt, yếu ớt dựa vào Ly Luân thở hổn hển. Hai người mặt đối mặt, Ly Luân quay người nhìn người đẹp đã sa vào dục vọng, lần đầu tiên dịu dàng dùng môi chạm nhẹ một cái.
Hắn giữ hai tay người trước mặt, người đó mềm nhũn đến mức mặc người ta điều khiển, để y vòng tay ôm lấy cổ hắn. Ly Luân bắt đầu dùng bàn tay đầy gân xanh mạnh mẽ xoa bóp qua lớp vải, kích thích núm vú của Trác Dực Thần, khiến Trác Dực Thần phản ứng ngay lập tức, rên rỉ một tiếng, bắt đầu vặn vẹo cơ thể để tránh né kích thích này. Nhưng kẻ chiếm hữu phía trước không cho y trốn, Ly Luân thô bạo cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người y, một tay ôm lấy eo, tay kia nắn bóp vú Trác Dực Thần, khiến nó sưng lên nhưng mềm mại đến cực điểm. Hắn không ngờ rằng Dực Vương lại có thể quyến rũ đến vậy, tiếng rên rỉ liên tục của Trác Dực Thần vang lên bên tai, khiến người ta muốn trầm luân trong sự mê hoặc không thể kiềm chế được.
Ly Luân buông Trác Dực Thần ra, thô bạo ném y xuống. Trước mắt hắn là cơ thể trắng ngần, cơ bắp phát triển vừa phải, khiến người ta muốn chạm vào, chà đạp, để lại những dấu vết tục tĩu. Hắn như thể ma xui quỷ khiến, trượt tay xuống đến quần y, mà Trác Dực Thần thậm chí còn đá chân phối hợp để Ly Luân nhanh chóng cởi bỏ khố y. Giờ đây Trác Dực Thần mất hết sức lực, cả người mềm nhũn quỳ trên áo choàng, hít thở hỗn loạn đợi chờ điều chưa biết sắp đến.
"Ưm?" Một thứ lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, Trác Dực Thần giật mình một cái, chỉ cảm thấy hơi dễ chịu, làm dịu cơn nóng rát trong người, nhưng vẫn chưa đủ.
"Á!" Ngay giây tiếp theo, thứ đó bắt đầu khoan sâu vào bên trong, Trác Dực Thần cảm thấy đau đớn, nhưng không biết liệu đó có phải là do thứ thuốc kích dục kia khiến cơ thể trở nên nhạy cảm đến vậy không. Cơn đau khiến y há miệng hít hà, nhưng Ly Luân lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, cảm giác nhìn kẻ trên cao rơi xuống, chỉ có thể để cho mình tùy ý giẫm đạp vô cùng kích thích. Nghĩ đến đây, hắn nở nụ cười đầy ý vị, động tác trên tay lại bắt đầu, nhìn Trác Dực Thần như quan sát một con mồi ngon miệng, ngón tay bắt đầu khám phá và khuấy động bên trong.
"A~" Vì cuộc tấn công bất ngờ, giọng của Trác Dực Thần thay đổi. Đau, rất đau, y muốn trốn thoát. Trác Dực Thần cố gắng đẩy mình lên để bò về phía trước, nhưng chỉ mới bò được một bước đã bị Ly Luân nắm lấy mắt cá chân kéo về.
"Không ngoan?" Giọng nói quyến rũ vang lên phía sau, Trác Dực Thần quay đầu nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đang cười độc ác.
"Á ức!" Cảm giác rách toạc khiến Trác Dực Thần tỉnh táo trở lại từ trạng thái mất hồn, Ly Luân thêm vào ngón tay thứ hai, bắt đầu dùng sức đâm mạnh vào bên trong. Trác Dực Thần không thể tựa vào khuỷu tay nữa mà phải nhích người nằm trở lại trên áo choàng, thở hổn hển, nước mắt trào ra, "A... ha! Ưm~ a~ Đau quá..." Tay y không kìm được mà nắm chặt lấy áo choàng dưới người, nước mắt rơi xuống áo choàng làm cho màu sắc của nó càng đậm hơn.
Khi ngón tay đã có thể ra vào trôi chảy, cơ thể Trác Dực Thần cũng bắt đầu thả lỏng, cảm giác khoái lạc thay thế cho cơn đau. Giọng y cũng trở nên dịu dàng, như tiếng kêu của mèo nhỏ. Ly Luân dễ dàng nhận ra sự thay đổi này của Trác Dực Thần, cúi xuống bên tai y: "Muốn không?"
"Ưm~" Trác Dực Thần đã chìm đắm trong sự ve vuốt này, phản ứng một cách vô thức.
"Phốc," Ngón tay kéo ra chất nhầy trong suốt, cảm giác trống rỗng nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể Trác Dực Thần.
Ly Luân nhìn chằm chằm vào con mồi trước mắt, tay gấp gáp kéo quần. Hắn bóp lấy eo nhỏ Trác Dực Thần, nhìn y nhíu chặt mày, há to miệng thở dốc, cảm giác thỏa mãn dâng lên cuồn cuộn. Gậy thịt khổng lồ cọ xát lỗ nhỏ, chần chừ không tiến vào, mỹ nhân phía trước phát ra tiếng nức nở phản đối, giây tiếp theo, hắn cứng rắn không chút lưu tình cắm vào.
"Á!" Vật kia so với ngón tay to hơn rất nhiều, khiến Trác Dực Thần đau đớn tỉnh táo trong giây lát, rồi lại đắm chìm trong dục vọng.
Ly Luân hai tay nắm lấy eo nhỏ nõn nà trước mắt, bắt đầu thô bạo va chạm, "Á, a a a a a a-" Quá đau, Trác Dực Thần chưa hề chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tiến công bạo lực này, đưa tay về phía sau như tìm kiếm gì trong hoảng loạn, nỗ lực vô ích muốn đẩy hắn ra.
"Chát!" Ly Luân bất mãn kéo tay y, tay kia lại vỗ vào cánh mông trắng ngần mềm mại.
"A, a, a, a , ư ư ư ư ư ư-" Lỗ nhỏ bị cưỡng chế mở rộng đâm rút, y không thể giãy giụa sinh ra uỷ khuất, khiến Dực Vương nghiêm túc ngày thường bị đâm mạnh mà khóc nức nở. Vách hẹp dần dần trở nên trơn trượt, khoái cảm cũng dần trèo lên dây thần kinh của Trác Dực Thần, y bắt đầu phát ra tiếng rên sung sướng, "Ư~ ư~"
Ly Luân đã bị câu dẫn mất lý trí, chỉ muốn làm cho cuộc ái ân này trở nên kích thích hơn nữa. Một tay hắn chặn lấy eo bụng của Trác Dực Thần kéo lên dính vào người mình, cắn một cái lên vai, khiến y cảm thấy đau nhíu mày bất mãn.
"Vừa rồi ngươi cắn một cái vào lòng bàn tay của ta, đây là trả lại cho ngươi." Ly Luân mang theo sự khiêu khích không rõ ý đồ.
Trác Dực Thần không hài lòng với sự dừng lại của Ly Luân lúc này, tự mình cọ xát về phía sau, hắn phát hiện ra điều này, phát ra tiếng cười khẩy.
Hắn vòng tay qua ngực Trác Dực Thần chặt chẽ nắm lấy vai trái, tay kia khóa chặt cánh tay của Trác Dực Thần, bắt đầu những cú thúc mạnh mẽ chạy nước rút.
"Ư, ư, a, a a, a a a a a..." Rõ ràng Trác Dực Thần có chút không chống đỡ nổi trước sự tấn công mãnh liệt như vậy, "Hức~ Không chịu nổi nữa~" Tiếng van xin yếu ớt len vào tai Ly Luân nhưng không có tác dụng, Ly Luân bây giờ chỉ muốn mạnh mẽ dâm loạn Trác Dực Thần, cái tên cứng đầu cứng cổ khiến hắn tức giận, nghe y bây giờ bị hắn làm cho sắc mặt đỏ bừng, miệng nhỏ phát ra tiếng xin tha đứt đoạn.
Sau hàng chục cú thúc liên tiếp, Ly Luân cuối cùng cũng buông lỏng Trác Dực Thần đã mềm nhũn như bùn. Hắn nhìn chằm chằm vào Trác Dực Thần đang nằm thở hổn hển trên áo choàng, thỉnh thoảng lộ ra đầu lưỡi, vẻ mặt mơ màng, thân thể run lẩy bẩy. Cảnh tượng phía dưới vô cùng tục tĩu, chỗ kia không ngừng co rút, chảy ra dịch trắng đục.
Tiếng thở dần nhỏ lại, Trác Dực Thần từ từ hồi tỉnh, nhìn rõ mọi thứ xung quanh, trước mắt là kẻ xấu xa đã làm mình bị thương không nhẹ, bản thân trần truồng nằm đó chịu sự soi xét của hắn, trong khi hắn lại mặc đồ chỉnh tề, cảm giác xấu hổ dâng trào.
"Tỉnh lại rồi à?" Ly Luân nhanh chóng bắt gặp sự khác thường trong mắt Trác Dực Thần.
"Ngươi, ngươi đã làm gì ta?" Trác Dực Thần tức giận nhìn chằm chằm vào thủ phạm.
"Ừm~ như ngươi thấy đấy," Ly Luân bày ra vẻ mặt vô tội, "Ta muốn ngươi, không chỉ vậy, ta còn muốn khi ngươi tỉnh táo lại bị ta thao một lần nữa."
"Ngươi, đừng mơ." Trác Dực Thần cố gắng bò dậy, nhưng ngay cả việc này y cũng không làm được, đôi chân không ngừng run rẩy.
"Dực Vương cao quý hiện giờ trông thật nhếch nhác, ầy, muốn chạy? Lúc nãy không phải rất vui vẻ sao? Này, bây giờ bên trong người ngươi vẫn còn đồ của ta đấy~ ha ha ha ha ha." Ly Luân cười xấu xa chế nhạo, lại một lần nữa nắm lấy cổ chân Trác Dực Thần kéo về phía mình, lần này đối mặt trực tiếp, nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Trác Dực Thần giơ tay chống đỡ khoảng cách nhưng vô ích. Đôi mắt y đầy phẫn nộ và ủy khuất nhưng thân thể lại không ngừng run rẩy tố cáo nỗi sợ, y chưa từng nghĩ mình sẽ bị một người như hắn dùng cách này để làm nhục.
Cổ chân bị nắm lấy một lần nữa, đôi chân trong nháy mắt được nâng lên, đặt lên vai Ly Luân, cố định chặt chẽ, không thể phản kháng.
"Đừng, đừng..." Trác Dực Thần biết mình không thể giãy dụa, bản năng sinh tồn khiến y phát ra lời cầu xin buồn cười.
Dù sao thì vật to lớn kia vẫn một lần nữa xuyên qua Trác Dực Thần, Ly Luân phát ra tiếng thở dốc, còn Trác Dực Thần chỉ có thể khóc nức nở đại diện cho sự không khuất phục cuối cùng của mình, nước mắt tuôn trào như đê vỡ. Y tuyệt đối không thể có phản ứng với tên điên như hắn.
Ly Luân bắt lấy chân Trác Dực Thần bắt đầu đâm rút, nhưng lại không nghe được âm thanh hắn muốn nghe. Trác Dực Thần dùng tay bịt miệng, cắn vào tay để ngăn mình phát ra tiếng rên nhục nhã.
Ly Luân lạnh lùng hừ một tiếng, giây tiếp theo đột nhiên thúc vào một nơi rất sâu, đụng tới một chỗ thịt mềm.
"A!" Trác Dực Thần bị kích thích, khoái cảm lan tràn đến ngón chân, nhưng y không muốn thừa nhận mình có phản ứng, quay đầu sang một bên.
Nhưng Ly Luân làm sao không nhìn ra, chọc ghẹo nói: "Hóa ra ngươi vẫn cảm nhận được, vừa rồi kêu rên thế kia, bây giờ lại giả bộ trung liệt làm gì?"
Trác Dực Thần đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn trừng Ly Luân: "Đồ yêu quái độc ác nhà ngươi, ngươi dùng phương thức này làm nhục ta, không bằng giết ta đi!"
"Giết ngươi ư? Ta không nỡ đâu, ngươi dùng tốt như vậy mà..." Ly Luân nâng Trác Dực Thần lên, ôm lấy lưng, đổi thành Trác Dực Thần ở trên. Vật kia cũng đi vào một độ sâu đáng sợ, Trác Dực Thần rên nhẹ một tiếng, đầu cũng vô lực tựa vào vai Ly Luân. Ly Luân ôm lấy eo Trác Dực Thần, mỗi lần đều rút ra hoàn toàn rồi cắm vào chỗ sâu nhất, sau nhiều lần, Trác Dực Thần không còn chịu đựng nổi nữa, phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ, bị đâm thúc đến nỗi không thể nói được một câu trọn vẹn. "A, ư ư, a a a a a a a... Không~ không được~ ngươi..."
Ngón tay của Ly Luân đào vào mái tóc của Trác Dực Thần, nắm chặt sau ót, mang theo dã tính hung hăng hôn xuống, muốn cướp đi tất cả dưỡng khí. Không khí một lần nữa trở nên khô nóng, tiếng kêu rên của Trác Dực Thần cũng bị nuốt chửng giữa môi răng.
"Ah, ha... ha..." Ly Luân buông tay, Trác Dực Thần như được tái sinh, thở hổn hển.
Ly Luân tiến lên áp sát, Trác Dực Thần vô thức ôm chặt cổ hắn, đôi chân bị ép mở ra, hai cơ thể lại một lần nữa ép sát, nụ hôn như bão tố ập xuống. Lực đạo mang tính công kích, đầu lưỡi hắn tham lam xâm nhập vào khoang miệng Trác Dực Thần như muốn nuốt chửng lấy y. Phía dưới y cũng bắt đầu vặn vẹo lên, tiếng cơ thể va chạm nhanh chóng vang vọng trong sơn cốc.
"Ưm~ Ah, ah ah, a a a, a a a a a a..." Trác Dực Thần đã từ bỏ kháng cự, đối mặt thừa nhận khoái cảm nhục nhã.
Đến phút cuối cùng của đợt trùng kích, Ly Luân tăng tốc, âm điệu của Trác Dực Thần cũng cao lên một chút, y chỉ cảm thấy mình lơ lửng muốn chết, đồng tử cũng sắp tan rã.
"Ha..." Cùng với tiếng thở hắt của Ly Luân, Trác Dực Thần phát ra tiếng rên cuối cùng. Y thậm chí đã không còn sức lực động đậy, chỉ có thể nhìn nam nhân đang từ trên người mình đứng lên. Khoé miệng hắn mang theo nụ cười, càng nhìn càng chán ghét muốn đập cốt moi tim, nhưng bây giờ bản thân y không thể làm gì được, chỉ có thể để cho cơ thể theo bản năng co giật, phần dưới cũng không thể kiểm soát mà co rút, dâm loạn đến cực điểm, ánh mắt mất tiêu cự rồi ngất đi.
Ly Luân mỉm cười, lấy áo choàng bên kia phủ lên người Trác Dực Thần che đi thân thể đầy vết thương xanh tím, mang theo nụ cười khó hiểu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro