Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Con rối truyền cảm giác của Trác Dực Thần

Tác giả: Sherry_精神病版

Chuyển ngữ: Vân Yên

Ly x Dực (Ly Luân x Trác Dực Thần)

---

"Con rối truyền cảm giác?" Trong hang động yên tĩnh truyền đến từng đợt tiếng vang, người đàn ông cao lớn đứng thẳng, một tay hắn bóp cổ tiểu yêu, một tay khác cầm một con rối chỉ có nửa người, liếc mắt nhìn đầy thờ ơ.

Gương mặt tiểu yêu trắng bệch như sắp ngạt thở, vừa nghe thấy vị đại phật này hiếm khi cảm thấy hứng thú với một vật, không rảnh lo nghĩ đã vội vàng gật đầu, nó còn không quên nở một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, chỉ mong sao lão thần kinh nãy có thể tha cho cái mạng chó của nó.

Từ ngày thất bại trong rừng trúc, Ly Luân tàn sát đồng loại càng thêm nghiêm trọng. Lũ yêu vật tự biết không bằng nhao nhao nịnh nọt hắn, chỉ sợ hễ lơ là một cái là đầu thân hai nơi.

Tiểu yêu thấy lực bóp trên cổ thả lỏng, không dám hít thở lấy một hơi đã vội vàng trả lời: "Đại nhân, vật này là do vu sư ở cố hương tiện nô luyện chế, tuy là vật chết nhưng lại có thể tác dụng trên người sống, người thi phép chỉ cần lấy máu tươi của người sống hòa lẫn vào trong đó, tức thì vật ấy sẽ liên thông với năm giác quan của người đó..." Tiểu yêu thấy chủ nhân như đang suy nghĩ bèn nói tiếp: "Có người lợi dụng vật này để trả thù kẻ địch, có người lại dùng nó vào trong những việc dâm uế. Muốn làm thế nào hết thảy theo ý đại nhân."

"Nói cách khác, vật này có thể liên thông với giác quan của y." Ly Luân nghiêng đầu ngắm nhìn con rối chỉ có nửa người trên tay. Tay kia của hắn như bị ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng nâng lên, đầu ngón giữa đặt lên trên bụng con rối nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiểu yêu không biết "y" được chủ nhân nói tới là ai, nhưng vẫn cười hì hì cúi đầu bò tới bên chân Ly Luân, cung kính lau giày cho hắn.

...

Trải qua bảy ngày thi phép, bề ngoài con rối đã giống với người nọ bảy, tám phần. Ly Luân cảm nhận được da thịt trần trụi mềm mịn như sứ, đáy mắt tối đen. Ngón tay hắn lướt dọc theo đường cong cơ thể trượt xuống, lướt qua ngọc hành hơi nhô lên vì kích thích, chạm tới nơi riêng tư lộ ra giữa hai chân bởi vì không có vật che chắn.

"Trác Dực Thần, không biết ngươi còn có bao nhiêu điểm khiến ta ngạc nhiên đây." Ly Luân cười xấu xa, đặt con rối nằm xuống để nơi riêng tư của nó đối diện với bản thân. Nơi không có thứ gì che đậy, thậm chí ngay cả một sợi lông cũng không có kia thình lình xuất hiện một hoa huyệt chỉ thuộc về nữ giới, hai cánh hoa môi trắng múp khép kín báo hiệu đây là cấm địa chưa từng có người chạm vào, mà Ly Luân lại cố tình muốn mở ra thiên đường tuyệt vời này.

...

Sắc trời đã tối nhưng thư phòng thủ lĩnh Tập Yêu Ty vẫn sáng đèn như thường lệ. Ngồi trong phòng là một nam tử tao nhã, khí chất xuất trần, mái tóc đen dài được buộc lên đơn giản, một bộ trường bào màu lam bạc vừa khít với dáng người cao ngất như tùng bách, màu da tái nhợt ốm yếu nhưng không hề ủ dột, ngược lại còn khiến người ta thấy mà thương.

Trác Dực Thần vốn đang ở Tập Yêu Ty vừa dưỡng thương vừa xử lý công việc bỗng nhiên cảm nhận được có thứ gì đang sờ bụng dưới của mình, động tác không có trật tự, thậm chí còn trượt dần xuống dưới. Y nhíu mày, vươn tay che bụng, chẳng nhẽ là di chứng để lại sau lần trọng thương trong rừng trúc lúc trước?

Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, bàn tay vô hình đang làm loạn kia đã tiến sâu xuống dưới, dừng lại ngay trước nơi bí ẩn nhất của y.

Trác Dực Thần đứng bật dậy nhưng lại vì ảnh hưởng của vết thương mà ngã gục xuống. Sổ sách vốn được xếp ngay ngắn trên bàn rơi đầy trên đất. Kích thích đột ngột xuất hiện khiến y kinh hoảng cắn chặt răng: "Chuyện... chuyện gì xảy ra...?" Tai y đỏ như nhỏ máu, đuôi mắt đỏ thẫm chảy ra nước mắt, y cắn chặt môi dưới, giữ không cho tiếng thở gấp phát ra ngoài.

Một chiếc chuông rung tròn nhỏ được đặt sát ngay âm đế của con rối liên tục rung lắc, chỉ cần dùng pháp lực đun nóng, sâu độc bên trong chiếc chuông sẽ giãy giụa lung tung, nhiệt độ càng cao, chiếc chuông rung càng mạnh. Thứ này thường được dùng làm vật trợ hứng trong cuộc vui của kỹ nữ và thực khách, dù có là kỹ nữ mình đầy kinh nghiệm thì cũng không chịu nổi vật nhỏ xinh này.

Để tránh bỏ lỡ những phản ứng xuất sắc của Trác Dực Thần, Ly Luân còn cử một con quạ đen tới đậu ngay trước cửa Tập Yêu Ty, bởi thế mà hắn được như ý nguyện chứng kiến hình ảnh khiến máu mũi chảy ròng. Trong lòng hắn xuất hiện khoái cảm chưa từng có trước đây, hắn dường như đã tìm được thứ thú vị hơn việc hành hạ người khác tới chết. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa đầy hơi nước của y, cao ngạo và tự tin khi xưa đã vỡ vụn thành mảnh nhỏ, thay vào đó là biểu cảm dâm loạn chưa bao giờ xuất hiện. Ly Luân vô thức đun nóng chuông nhỏ trong tay lên độ ấm mới.

"Ưm... a...." Ngay lập tức Trác Dực Thần nằm sấp trên bàn, bàn tay để cầm bút viết giờ nắm chặt thành quyền, cố gắng chống lại khoái cảm kỳ lạ này.

Rốt cuộc là thứ gì đang làm loạn?

Gương mặt Trác Dực Thần ửng đỏ, khóe miệng đã bị chính y cắn nát chảy máu, y không tin có yêu vật nào có thể thoát khỏi cảm ứng của Vân Quang Kiếm, thế nhưng kích thích dữ dội từ hoa tâm truyền tới khiến đầu óc y lúc này trống rỗng. Trác Dực Thần cảm nhận được thứ ở giữa hai chân đang chậm rãi đứng thẳng, y cố chịu đựng sự giày vò của khoái cảm, trong lòng đã đoán ra được người bày trò, yêu vật có thú vui xấu xa như thế thì cũng chỉ có mình hắn mà thôi.

Trác Dực Thần nhìn quanh bốn phía rồi lại nhìn chằm chằm vào nóc phòng trống không: "Ly... Luân... ư... là ngươi.... Súc sinh..."

Vốn là lời khiêu khích chửi rủa nhưng lại nảy sinh chút hương vị như đang tán tỉnh. Trác Dực Thần cố gắng bảo vệ chút thể diện cuối cùng của bản thân, y gắng gượng đứng dậy khóa trái cửa phòng, sau đó không chịu đựng nổi mà ngã gục xuống giường.

"Đồ khốn... mau dừng lại... ư... A... A..." Trác Dực Thần nằm nghiêng trên giường, mồ hôi thấm ướt cổ áo, đốt ngón tay bị nắm tới trắng bệch, cả người y cong lại như tôm luộc, nước mắt rơi xuống theo chiều trọng lực, biến mất giữa những lớp chăn. Y kẹp chặt hai chân muốn chống lại những rung động kia, nhưng thân thể mẫn cảm vốn không chịu được nơi yếu ớt nhất bị tra tấn như vậy.

Đợi tới lúc hai chân y bắt đầu co rút, bàn tay xoa nắn ngọc hành đứng thẳng sắp tới cao trào thì rung lắc kia đột nhiên biến mất. Khoái cảm tích lũy đã lâu bị cắt ngang đột ngột, Trác Dực Thần thở hổn hển, môi mỏng vô ý thức hé mở phát ra tiếng: "Khó chịu quá... ư... tên khốn..." Y cuộn người càng chặt, bàn tay lại bắt đầu tự an ủi chính mình, y vụng về vuốt ve ngọc hành, nhưng càng sốt ruột thì càng không tìm được cảm giác cao trào, nước mắt y giống như chuỗi ngọc bị đứt lã chã rơi xuống.

"Cầu xin ta." Kẻ săn thú từ trên cao nhìn xuống, phát ra mệnh lệnh không có cảm tình. Đây là thiên lý truyền âm chỉ có ở người có công phu cao.

Ly Luân cố ý nhấc chuông rung ra khỏi âm đế Trác Dực Thần ngay trước lúc cao trào, hắn nhìn người trước mắt cong lưng lên vì khó chịu, một hình ảnh tuyệt mỹ của cơ thể bị tình dục tra tấn đến đầy thương tích. Hầu kết hắn lên xuống từng đợt, bên dưới quần áo nhô lên một đường cong lớn.

"Ưm... a.... Quả nhiên là ngươi." Lồng ngực Trác Dực Thần phập phồng bất thường, áo ngoài màu lam bạc đã trượt qua vai để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Đường đường là thủ lĩnh Tập Yêu Ty lại như thể bị người cách không gian dâm, mái tóc dài được búi gọn cẩn thận trước đó đã sớm xõa tung, thân thể phiếm hồng vì cao trào bị cắt ngang không chỗ phát tiết, khóe mắt ướt đẫm vô cùng mê người. Mà sự thật đúng là như thế.

Trác Dực Thần cắn chặt môi, bảo y cúi đầu nhận thua trước đối thủ một mất một còn thì thà rằng bảo y nhảy sông còn hơn. Y ngây thơ cho rằng chỉ cần bản thân không theo hắn chơi trò chủ tớ kia thì có thể khiến hắn mất đi hứng thú.

"Có thể đẹp hơn nữa sao?" Ly Luân tự lẩm bẩm một mình, chính hắn biết rõ muốn thuần phục con mồi không phải một lúc là xong, bởi thế mà hắn bình tĩnh cầm lấy hai cái chuông rung khác cố định hai bên đầu nhũ hoa, sau đó đun nóng chuông rung vừa được nhấc ra khỏi âm đế kia lên độ ấm có rung độ mạnh nhất.

"Cho ta xem nào, tiểu Trác đại nhân." Cứ thế, hắn ấn chiếc chuông rung sát với âm đế phủ kín dây thần kinh vô cùng mẫn cảm.

"Ư... a..." Trác Dực Thần còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị khoái cảm đột nhiên ập tới kích thích, y không ngừng giãy giụa giống như cá mất nước: "Ư... ưm... A... Cút ra... Mau... dừng lại..." Kích thích lên tới cực hạn khiến trước mắt y trắng xóa, tiếng thở gấp hổn hển xen lẫn tiếng khóc nức nở đứt quãng, Trác Dực Thần liều mạng lắc đầu phản kháng một cách vô lực, nước mắt y hòa lẫn với tơ bạc chảy ra từ khóe miệng rơi xuống, cặp chân dài cân đối co rút liên tục vì kích thích vượt quá khả năng chịu đựng, đầu nhũ hoa chưa bao giờ phải chịu kích thích như thế run rẩy đứng thẳng lên, nhỏ nhắn đẹp đẽ vô cùng.

"Không... Ly Luân... mau dừng tay... ưm... Cầu xin... ngươi..." Trác Dực Thần mất đi quật cường trước đó, tiếng cầu xin ngọt lịm vang vọng trong phòng.

Nước mắt y chảy đầy mặt, hai tay vô lực muốn túm lấy thứ gì nhưng rồi vẫn chỉ trống không. Đột nhiên cả người Trác Dực Thần cứng đơ bất động, cần cổ y duỗi dài như đang chờ chém, hoa huyệt rộng mở phun trào ra chất lỏng trong suốt.

Y... cao trào...

Rất đẹp, dù là thân thể, ánh mắt hay là phản ứng lúc cao trào của Trác Dực Thần cũng đều khiến cho trái tim Ly Luân run rẩy.

Giờ phút này, áo lụa màu lam bạc càng khiến Trác Dực Thần trông dâm loạn hơn.

Sau khi y cao trào, con rối cũng ướt giống hệt vậy, ngón tay Lý Luân từ trên trượt xuống dọc theo khe lau sạch hoa huyệt con rối, lúc lướt ngang qua âm đế, hắn không nhịn được bóp nhẹ một cái, bóng người bên trong khung hình lập tức co rúm lại. Hắn cứ thế mà xoa nắn chỗ kia lúc mạnh lúc nhẹ, vui vẻ không biết mệt. Chỉ khổ Trác Dực Thần, thân thể sau cao trào vốn mẫn cảm vô cùng, bây giờ lại bị kích thích như thế, eo y không ngừng nâng lên cao, theo tiếng rên rỉ khó nén từ cổ họng trào ra, y lại cao trào lần nữa.

Ly Luân cong môi, tâm tình khoan khoái dễ chịu vô cùng, hắn mang theo ngọc hành căng cứng bước ra khỏi hang động.

Hắn nóng lòng muốn xem tác phẩm đáng tự hào của mình.

...

Đêm khuya, gió lớn cuốn theo cơn mưa nặng hạt rơi xuống, đập lộp bộp vào trên cửa sổ giấy. Giọt mưa vừa chạm đất đã bị nhiệt độ còn sót lại lúc ban ngày đun nóng bốc hơi, lượng nước còn dư lại thẩm thấu vào từng góc một, khiến cả Tập Yêu Ty trở lên ướt đẫm.

Trong phòng thủ lĩnh lộn xộn không thôi, những quyển trục vốn được xếp gọn gàng giờ rơi đầy trên đất, trang giấy trên bàn bị vò nát thấy không rõ chữ như thể từng có người phải trải qua sự dày vò không chịu nổi tạo thành.

Trên giường có một nam tử mặc trường bào màu lam bạc ngủ mê mệt. Sau khi cao trào qua đi, gương mặt y nóng tới đỏ bừng, sợi tóc trước trán bị mồ hôi thấm ướt, trên người đắp một tấm chăn mỏng, phía dưới lớp chăn hai chân quấn chặt lấy nhau.

Hơi lạnh ẩm ướt xuyên qua cửa sổ, người nằm trên giường như rơi vào một mảnh sương mù, y không nhịn được mà co rúm lại.

Quạ đen đậu trên bệ cửa sổ rũ lông chim ướt sũng, dưới ánh trăng, bộ lông của nó càng thêm đen óng. Ngay một giây sau, bàn tay to lớn túm chặt lấy cổ nó, quạ đen còn chưa kịp kêu một tiếng đã bị bóp gãy cổ.

Ly Luân làm xong chuyện muốn làm bước tới đứng trước cửa căn phòng bị khóa trái. Hắn giống như thấy được chuyện gì buồn cười lắm, bàn tay thi pháp vung lên, cửa phòng lập tức mở rộng, âm thanh ồn ào bên ngoài cũng lắng xuống.

Hắn nhìn thấy người nọ cuộn mình trên giường, miệng cười khẽ một tiếng: "Rất ngoan."

Sau đó hắn móc con rối tinh xảo từ bên hông ra quan sát, bắt đầu thi pháp dựa theo trí nhớ...

"Ưm... ư..." Trác Dực Thần vô thức phát ra tiếng hờn dỗi mang theo quyến rũ.

Tiểu yêu dâng tặng con rối đã từng nói, vật này không chỉ có thể liên thông năm giác quan với người sống mà còn có thể thi pháp để điều chỉnh độ mẫn cảm tất cả các bộ phận của người bị làm phép. Vừa rồi Ly Luân mới điều chỉnh độ mẫn cảm của âm đế, nữ huyệt và đầu nhũ lên gấp ba lần. Như vậy e là chỉ hơi kích thích một chút, Trác Dực Thần đã có thể mẫn cảm mà cao trào phun nước ngay lập tức.

Ly Luân rút chiếc khăn tay từ trong ống tay áo ra nhẹ nhàng bịt kín miệng mũi đối phương. Mỹ nhân hơi nhăn mày, khẽ thở dốc hai tiếng rồi lập tức buông lỏng rơi vào hôn mê.

Tiếng hít thở đều đều khiến người ta khó có thể tưởng tượng được chỉ chốc lát sau, ở ngay nơi này Trác Dực Thần sẽ bị tùy ý xâm phạm, khóc lóc tới đáng thương.

Ly Luân cố ý giảm liều thuốc mê xuống, hắn rất chờ mong trong lúc đùa bỡn đối phương đột nhiên tỉnh dậy, tự mình chứng kiến bộ dáng dâm đãng của bản thân sẽ phản ứng như thế nào.

...

Trác Dực Thần được ôm lấy một cách nhẹ nhàng, áo ngoài treo trên đầu vai lại trượt xuống tiếp, da thịt trắng tuyết nổi lên một tầng hồng nhạt để lộ ra cặp nhũ hoa ngạo nghễ đứng thẳng. Hai chân y bị tách ra kẹp lấy hông Ly Luân. Hương trúc thoang thoảng truyền tới từ trên cơ thể người đẹp, hầu kết Ly Luân lên xuống, chóp mũi hắn cọ sát với đầu nhũ mẫn cảm của người nọ rồi hôn lên nơi đỏ hồng ấy.

"A... ư..." Trác Dực Thần vô thức ngửa đầu, đôi môi mỏng khẽ nhếch. Đầu lưỡi nam nhân liếm vòng quanh rồi lại khẽ mút vào, đùa bỡn một cách thô bạo. Dây thần kinh mẫn cảm của Trác Dực Thần bị kích thích run rẩy liên tục, hai quả anh đào ở trên lồng ngực không ngừng phập phồng.

Ly Luân lúc mút lúc cắn, Trác Dực Thần phát ra tiếng thở dốc kìm nén tựa hồ muốn chạy trốn khoái cảm lạ lẫm này nhưng lại bởi hôn mê mà không cách nào tỉnh lại.

"A... ha... ư..." Trác Dực Thần phát ra một tiếng rên rỉ thật dài, bên dưới cơ thể đột nhiên trở lên ẩm ướt.

Ly Luân không ngờ đối phương sẽ mẫn cảm như thế, quả nhiên con rối không làm hắn thất vọng, hắn mới chỉ chơi đùa núm vú đã khiến y đạt tới cao trào. Ly Luân lướt qua bờ mông căng tròn của mỹ nhân, quần lót bao phủ nơi bí ẩn sớm đã ướt đẫm, thịt hồng bên trong như ẩn như hiện. Ly Luân không nôn nóng, hắn tách cặp chân dài của đối phương mở rộng ra thêm nữa, ngón tay trêu chọc huyệt nhỏ mẫn cảm của Trác Dực Thần qua lớp quần lót, mảnh vải ướt đẫm không ngừng cọ xát với cửa vào nhỏ hẹp, lôi ra từng luồng dịch nhờn trong suốt.

"Ưm... a..."

Ly Luân khều quần lót của mỹ nhân, kéo lên kéo xuống cọ xát rất có nhịp điệu, quần lót ướt đẫm xoắn lại như một sợi dây thít chặt lấy âm đế và tiểu huyệt mẫn cảm. Tình triều dữ dội khiến Trác Dực Thần đang mê man muốn khép chân lại một cách vô thức, ai ngờ lại bị Ly Luân kéo mạnh tách ra, sau đó hắn như trừng phạt mà tăng mạnh lực kéo. Trác Dực Thần lập tức không chịu nổi phát ra tiếng rên rỉ dâm mĩ đứt quãng, chẳng mấy chốc y đã rơi vào cơn lốc dâm dục.

Theo một tiếng khóc thét run rẩy, huyệt nhỏ căng mềm của Trác Dực Thần phun ra một luồng dịch nhờn trong suốt, ngọc hành trắng nõn cũng bắn ra tinh dịch trắng đục, nhuộm ga giường dưới người thành một mảng màu tối.

Bỗng nhiên thân thể Trác Dực Thần co quắp lại, gương mặt y ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, vô lực mà tựa vào ngực nam nhân.

Ly Luân hài lòng cười khẽ một tiếng, nhưng tay hắn lại không hề lưu tình mà cởi bỏ quần lót của mỹ nhân đang ngủ, cẩn thận ngắm nhìn bên dưới đặc biệt tượng trưng cho người song tính của Trác Dực Thần, phía trước là ngọc hành thanh tú xinh xắn có màu hồng nhạt, xung quanh không có lấy một sợi lông tơ nào, bên dưới là hai viên cầu nhỏ trơn nhẵn rũ xuống, bởi vì vừa phát tiết xong mà mềm nhũn đáng yêu vô cùng.

Phía trên ngọc hành và cầu nhỏ còn dính đầy dịch thể trắng đục của chủ nhân, Ly Luân cầm chặt lấy ngọc hành của đối phương nhanh chóng xoa nắn, chẳng mấy chốc dịch trắng đã dính khắp thân gậy, hắn linh hoạt mà tách mở da mỏng bảo vệ quy đầu, để lộ lỗ nhỏ mềm mượt, nhanh chóng moi chọc, móng tay chưa được cắt tỉa gọn gàng thỉnh thoảng lại đâm vào trong, ma sát với thịt mềm, đầu ngón tay chai cứng nhẹ nhàng xoa nắn hai trái cầu nhỏ, thỉnh thoảng móng tay lại khẽ cạo nhẹ.

"Ư... a... không... ưm..."

Kích thích mãnh liệt như thế ép Trác Dực Thần phát ra tiếng khóc, cả người y đổ mồ hôi ướt đẫm, tiếng thở hổn hển truyền ra liên tục, ngọc hành lại đứng thẳng thêm lần nữa, đùi non co rút lại.

Nam nhân ngắm chuẩn thời cơ, ngay lúc mỹ nhân sắp bắn ra đột nhiên lấy tay bịt kín lỗ nhỏ.

"Ưm..." Vòng eo ưỡn ra vô thức của Trác Dực Thần cứng đờ, y phát ra tiếng rên rỉ như thú non không được thỏa mãn, lông mi dài khẽ run giống như sắp tỉnh lại, nước mắt thấm ướt hai gò má. Huyệt nhỏ phía dưới ngọc hành chầm chậm trào ra từng luồng dịch nhờn thấm ướt một mảng.

Ly Luân thẳng người, tay giữ chặt lấy chiếc eo nhỏ mềm mại của đối phương, hắn còn chưa chịu thả ngón tay đang bịt chặt lấy lỗ nhỏ ra. Môi hắn kề sát bên tai Trác Dực Thần, phát ra giọng trầm thấp: "Ngoan lắm, ngươi phải nhớ kỹ cảm giác này, cơ thể của ngươi thích được ta đối xử như thế."

Hắn muốn để cơ thể Trác Dực Thần được khai phá hoàn toàn, dẫm nát cao ngạo của người này dưới lòng bàn chân, xem y nỉ non thút thít vì bị hắn xâm phạm, xem y tự trách thân thể dâm đãng của chính mình, cuối cùng khiến y bị thuần hóa hoàn toàn, chỉ có thể yêu hắn, ỷ lại hắn, hoàn toàn trở thành dâm thú của riêng hắn.

Ly Luân cởi bỏ quần lót của hắn, dương vật to ngang với cánh tay trẻ con kiêu ngạo ngẩng đầu, quy đầu dữ tợn ngẩng cao, gân xanh trên thân gậy thô to, màu da đỏ thẫm nóng hổi như dụng cụ tra tấn đáng sợ.

Sau đó, hắn nâng bờ mông đầy đặn của Trác Dực Thần lên, không hề lưu tình mà cắm thẳng vào trong đến mức tận cùng.

"A..." Đau đớn và khoái cảm đồng loạt kéo tới kích thích Trác Dực Thần tỉnh lại từ trong hôn mê, hai mắt y mơ màng chứa đầy hơi nước, mở ra đối diện với kẻ đang xâm phạm chính mình.

"Chú chim nhỏ tỉnh rồi?" Ly Luân như bị tiêm thuốc kích thích cười tươi rói.

"Ly... Ly Luân... Ưm... a...."

Ly Luân không để cho y có cơ hội phản ứng, hắn bóp chặt eo y nhanh chóng đẩy hông ra vào.

"Mau... mau dừng lại... ưm..." Kích thích quá nhiều khiến cả người Trác Dực Thần bủn rủn vô lực, ngoại trừ kẹp chặt đối phương khiến hắn mau chóng bắn ra thì y không còn biện pháp khác.

Ly Luân bị y kẹp chặt lấy thì suýt chút nữa thất thủ không kìm được mà bắn vào trong cái miệng nhỏ mê người này.

Sau đó hắn như trả thù mà véo một cái mạnh lên hông đối phương, để lại một dấu tay đỏ sậm.

Bởi vì đau đớn đột ngột, Trác Dực Thần đột nhiên thả lỏng hoa huyệt, ai ngờ đổi lại là sự tiến công càng mãnh liệt hơn, tiếng rên rỉ vỡ nát, hiện tại y không khác gì cừu non mặc người chém giết không hề có sức phản kháng.

"Tiểu Trác đại nhân?" Một giọng nam non nớt từ ngoài phòng vang lên.

Trác Dực Thần như chim sợ cành cong bị dọa đến mức tim suýt ngừng đập.

Đây là đệ đệ nhỏ của một vị binh lính trong Tập Yêu Ty, ban ngày vừa bưng thuốc trị thương tới cho y, có lẽ động tĩnh vừa rồi quá lớn mới khiến cho đối phương chạy tới hỏi thăm.

Trác Dực Thần bối rối vặn mông muốn thoát khỏi ngọc hành đang cắm sâu trong hoa huyệt, thế nhưng tựa hồ Ly Luân tìm được niềm vui mới, hắn quyết tâm muốn dày vò Trác Dực Thần.

Hắn không màng tới giãy giụa của y, cứ thế nâng y đứng dậy, Trác Dực Thần rất nhẹ, Ly Luân nhấc bổng y lên chẳng hề tốn sức.

Cả người đột nhiên treo trên không, mỹ nhân kinh hoảng phát ra tiếng kêu kinh hãi, y vô thức ôm cổ Ly Luân, hai chân cuốn chặt quanh vòng eo rắn chắc của hắn, tiếng nước dâm mỹ quanh quẩn trong thư phòng trống trải.

"Tiểu Trác đại nhân?" Giọng nói trẻ con lại vang lên lần nữa, để lộ vẻ lo lắng.

"Ưm... ta không sao... ư..." Đồ tồi kia còn cố ý đâm chọc cổ tử cung, không hề thông cảm cho sự quẫn bách và khó xử của Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần hung dữ trừng mắt nhìn hắn, giống như con mèo trộm cá bị bắt quả tang nhưng lại không chịu nhận tội. Ly Luân bị cái nhìn của y làm cho thú tính sôi trào, hắn ôm y tới bức tường cạnh cửa, để lưng y kề sát với mặt tường lạnh buốt, Trác Dực Thần vô thức rùng mình một cái.

Ly Luân nhìn vành tai đỏ như nhỏ máu của y, hắn tiến sát lại ngậm lấy nó, đồng thời bàn tay không quên xoa nắn bờ mông mềm mại đầy co dãn của đối phương, mở miệng bình luận: "Tiểu Trác đại nhân được chào đón thật."

Sau đó ánh mắt hắn tối xuống: "Khiến ta rất không vui."

Cuối cùng Trác Dực Thần cũng phản ứng lại, y cắn chặt môi liều mạng lắc đầu. Khuynh hướng làm nhục người khác của Ly Luân vào lúc này lên tới đỉnh điểm, hai tay hắn nâng gối y lên, ngọc hành chờ đợi đã lâu nhân dịp y thả lỏng mà đâm mạnh vào trong tử cung mềm mại một cách nhanh chóng và chuẩn xác.

"Ha... ư..." Va chạm mạnh mẽ kích thích, trước mắt Trác Dực Thần biến thành màu đen, khoái cảm từ xương cụt truyền tới khiến trái tim y đập rộn lên, bên dưới bị nhiều lần cao trào tưới cho ướt đẫm, tử cung sợ hãi ngọc hành ra sức lấy lòng nó. Trác Dực Thần vô lực đưa tay che miệng, y nhắm chặt hai mắt, cố gắng không cho tiếng rên rỉ phát ra ngoài: "Ta... ta... không sao... ưm... Ngươi... đi... đi..."

"Đại nhân thấy khó chịu ở đâu sao?" Tiểu hài tử vẫn còn cố chấp chưa chịu đi.

"Ta... rất... ưm... khỏe... Ngươi...ư... mau về...đi..." Lông mi dài cong vút của y treo đầy nước mắt, ai bảo y trời sinh tính tình dịu dàng khiến y không đành lòng nói nặng lời với tiểu hài tử, chỉ có thể lặp lại nhiều lần thúc giục tiểu hài tử rời đi.

Ly Luân chậm chạp rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào tách mở cổ tử cung. Hắn lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, không biết trận gian dâm này đã kéo dài bao lâu.

Bỗng nhiên cả người Trác Dực Thần cứng ngắc, y ôm chặt lấy Ly Luân, hoa huyệt co rút, ngay một giây sau dịch nhờn như mất khống chế mà trào ra ngoài, Ly Luân thuận thế đâm thẳng quy đầu vào tử cung, bắn ra từng luồng tinh dịch đặc sệt. Cánh môi Trác Dực Thần bị chính y cắn tới chảy máu, bởi vì quá sức kìm nén không phát ra tiếng rên rỉ khiến y suýt nữa ngất lịm đi.

Dịch đục tràn ra từ nơi giao hợp chảy xuống đùi rồi nhỏ xuống mặt đất thành một vũng lớn. Trác Dực Thần bị hành vi như đang bài tiết này làm cho xấu hổ, lại cao trào lần nữa.

...

Tiểu hài tử bên ngoài tựa hồ không phát hiện được gì, nó bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hừ, tất cả là do lão quái vật kia hết, bằng không sao đại nhân lại bị thương nặng như vậy."

Quả nhiên là trẻ con nói năng không cố kỵ, tiểu hài tử nói xong còn tức giận giậm chân: "Ta muốn lấy cán dù chọc thủng mông của hắn."

"Đoàng!"

Tiếng sấm bên ngoài vang dội, tiểu hài tử bị tiếng sấm dọa sợ bật khóc chạy mất.

"..."

Nhỏ nhen muốn chết, Trác Dực Thần thầm mắng trong lòng.

Nhưng mà nghĩ lại, lần này Ly Luân không vì tức giận trong lòng mà giết chết người, chẳng lẽ...

Hai chân Trác Dực Thần vẫn vòng quanh hông Ly Luân như cũ, y nhìn hắn cười khinh miệt, châm biếm nói: "Ngươi thích tiểu hài tử sao?"

Hừ, chẳng qua là vừa bắn xong nên tâm tình hắn sung sướng mà thôi.

Nhưng khi Ly Luân nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Trác Dực Thần, hắn vẫn lựa chọn gật đầu.

"Gì?" Lần này đến phiên Trác Dực Thần sửng sốt.

"Ta thích tiểu hài tử." Ly Luân cho y câu trả lời thuyết phục, sau đó hắn nhếch miệng lên, mắt nhìn chằm chằm vào bụng Trác Dực Thần không có ý tốt.

"Trác Dực Thần."

"Hử?"

"Ngươi có thể mang thai chứ?"

"..."

...

Ngày kế tiếp, tiểu hài tử vui vẻ bưng bát thuốc bước vào thư phòng thủ lĩnh.

Chỉ tiếc, bên trong không một bóng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro