1. Dực Ly
Ly Luân nghiến răng, cố gắng dựa lưng vào bức tường cũ kỹ, cơ thể nóng rực tựa như ngọn lửa âm ỉ cháy. Bụng dưới y nhức nhối, còn cả thân thể thì ngứa ngáy đến mức như thể có hàng vạn con sâu bò lúc nhúc trong người, đặc biệt là chỗ khó nói kia.
"Chết tiệt!" Ly Luân nghiến răng, trong lòng tràn đầy phẫn nộ. Chỉ vì một phút lơ là mà để Ôn Tông Du hạ dược. Một kẻ nhân loại nhỏ bé như hắn lại dám giở trò đê tiện với y! Nghĩ đến đây, đôi mắt đỏ rực lên sát ý. "Ôn Tông Du, ngươi đúng là muốn tìm chết! Đợi ta hồi phục, nhất định sẽ băm ngươi thành trăm mảnh!"
Cố sức lê những bước chân nặng trĩu để rời khỏi nơi này, Ly Luân vừa di chuyển vừa mắng chính mình ngu ngốc. Thế nhưng, khi đi được vài bước, một mùi hương thanh lãnh chợt xộc vào mũi, khiến cơn nóng trong cơ thể hắn tạm thời lắng lại. Nhận ra điều này, Ly Luân lập tức dừng chân, hơi thở dồn dập, ánh mắt loé lên một tia hy vọng mỏng manh.
Y cắn răng, theo mùi hương ấy mà bước đi, bất giác lại dẫn tới một nơi quen thuộc—biệt viện của Thống lĩnh Tập Yêu Ti - Trác Dực Thần. Ly Luân cau mày, lòng đầy cảnh giác. Đây chẳng phải là nơi của những tên nhân loại mà y căm ghét nhất hay sao? Nhưng mùi hương ấy tựa hồ có ma lực, cứ không ngừng thôi thúc y tiến về phía trước.
Bước qua những con đường nhỏ vắng lặng, màn đêm yên tĩnh đến lạ thường. Bên tai Ly Luân chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích. Mùi hương dẫn hắn tới trước một căn phòng, dù cách một cánh cửa, hương thơm vẫn dày đặc và cuốn lấy tâm trí hắn. Ly Luân đưa tay đẩy cửa, bước vào trong.
Trước mắt y, người đang nằm trên giường chính là Trác Dực Thần. Kẻ khiến hắn chướng tai gai mắt—một tên nhân loại yếu đuối với lý tưởng ngu ngốc. Nga~, phải nói đúng hơn là yêu mới đúng. Nhưng giờ đây, hình ảnh của Trác Dực Thần khiến Ly Luân khựng lại.
Trác Dực Thần nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt như đang chìm trong cơn ác mộng. Thân hình vốn cao lớn giờ lại tiều tụy đi rất nhiều, gương mặt thanh tú giờ thiếu đi sức sống. Tất cả những điều này đều là do Ly Luân. Chính y đã đánh Trác Dực Thần tới nửa sống nửa chết, còn đích thân bẻ gãy Vân Quang Kiếm, thứ vốn được xem như hòa vào một thể với Trác Dực Thần.
Càng tiến gần, mùi hương thanh lãnh trên người Trác Dực Thần càng nồng hơn, như thể nó có linh tính, không ngừng thao túng đầu óc của Ly Luân. Đôi mắt đẹp của y dần trở nên mơ màng, lý trí bị xói mòn, cả cơ thể chỉ biết hành động theo bản năng.
Từ cơ thể Ly Luân, hương hoa hòe ngọt ngào tỏa ra, dần bao trùm lấy căn phòng. Nó như một món ngon khiến kẻ đói bụng không cách nào cưỡng lại. Hương thơm thanh lãnh của Trác Dực Thần cũng như có sự sống, quấn lấy hương hoa hòe kia, tựa như một thợ săn bắt được con mồi, gấp gáp mà cuồng nhiệt chiếm lấy, xâm chiếm toàn bộ không gian.
Hai luồng hương đối lập quấn quýt, giao hòa trong không khí, như một cuộc giằng co âm thầm mà mãnh liệt. Ly Luân cảm thấy cơ thể mình như bị thứ mùi hương ấy bao bọc, dẫn dắt từng hành động, từng suy nghĩ. Cả người y mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại một cảm giác duy nhất—thân thể y cần kẻ trước mặt này.
Y bước tới gần giường, đôi tay run rẩy chạm vào cánh tay lạnh lẽo của Trác Dực Thần. Làn da đối phương tựa băng tuyết, nhưng khi tiếp xúc lại khiến cơn nóng trong cơ thể y dịu đi đôi chút. Đôi mắt mờ mịt dừng lại trên gương mặt thanh tú đã không còn sức sống của đối phương. Tay Ly Luân chậm rãi áp sát cơ thể đối phương. Hương thơm thanh lãnh càng trở nên đậm đặc, như đang kháng cự, nhưng cuối cùng lại dịu xuống, hòa quyện với mùi hương hoa hòe của y.
Đôi mắt Trác Dực Thần khẽ động, hàng mi run rẩy như muốn tỉnh lại. Ly Luân bất giác giật mình, định rụt tay về, nhưng toàn thân như bị một lực hút vô hình giữ lại. Đôi mắt mờ mịt của y nhìn sâu vào khuôn mặt đối phương.
Đúng lúc này, Trác Dực Thần khẽ mở mắt, ánh nhìn mờ nhạt nhưng vẫn sắc bén nhìn thẳng vào Ly Luân. Trong đôi mắt ấy không có sự ngạc nhiên gì như thể hắn đã biết y nhất định sẽ xuất hiện trước mặt hắn. Giọng hắn khàn khàn, yếu ớt nhưng lại mang theo sự chế giễu:
"Ly Luân, ngươi lại muốn làm trò gì đây?"
Một câu nói ngắn ngủi, nhưng lại như một tiếng sấm vang dội giữa bầu trời tĩnh mịch. Ly Luân giật mình tỉnh táo đôi chút, lý trí quay lại trong nháy mắt. Y lập tức lùi lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Trác Dực Thần, ngậm miệng của ngươi lại nếu không ta sẽ giết ngươi."
Trác Dực Thần cười khẽ, giọng cười vừa yếu ớt vừa tràn đầy mỉa mai:
"Phải không? Thế thì, ngươi muốn làm gì tiếp theo?"
Lời hắn nói khiến Ly Luân nhất thời không trả lời được. Cơn nóng trong cơ thể lại bùng lên mãnh liệt, lý trí y một lần nữa bị xói mòn, chỉ còn lại bản năng muốn chiếm đoạt, muốn giải tỏa cơn khát đang thiêu đốt từng tế bào.
"Ngươi..." Ly Luân nghiến răng, cảm giác như bị đẩy đến bờ vực không lối thoát.
Trác Dực Thần không đáp, chỉ nhìn y, ánh mắt vừa như thách thức. Một sự im lặng đầy ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng, chỉ còn hai luồng hương quấn lấy nhau, càng lúc càng đậm đặc.
Ly Lcần không kìm nén được nữa. Lý trí của y bị cơn hương thơm nồng nàn kia thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy đang chi phối cơ thể. Y lao về phía Trác Dực Thần, không quan tâm đến sự mỉa mai trong ánh mắt đối phương, cũng không màng đến bất kỳ hậu quả nào.
"Trác Dực Thần... nếu ngươi đã thách thức, ta sẽ cho ngươi thấy kết cục của việc khiêu khích ta."
Giọng y khàn khàn, mang theo sự nguy hiểm đầy đe dọa, nhưng ẩn sâu trong đó lại là sự hỗn loạn không thể kiểm soát. Ly Luân đưa tay nắm lấy cổ áo Trác Dực Thần, kéo hắn lại gần hơn. Cảm giác lạnh lẽo từ làn da đối phương khiến y như bị nghịch lý dày vò—một bên là băng tuyết, một bên là lửa cháy.
Trác Dực Thần khẽ cười, nụ cười mỏng manh nhưng lại mang theo sự chế nhạo sâu sắc:
"Ly Luân, ngươi cứ nghĩ mình là kẻ kiểm soát mọi thứ sao? Nhưng ngươi không nhận ra chính ngươi mới là kẻ đang bị thao túng."
Lời nói ấy như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của Ly Luân. Y nghiến răng, ánh mắt trở nên hung ác:
"Thao túng? Ngươi nghĩ ngươi có tư cách sao?"
Y cúi người xuống, áp sát mặt mình vào Trác Dực Thần, hơi thở nóng rực phả lên làn da tái nhợt của đối phương. Ly Luân cố ý dùng lực, muốn nghiền ép đối phương đến tận cùng, nhưng y lại cảm nhận được sự mâu thuẫn trong chính mình.
Hương thơm thanh lãnh từ Trác Dực Thần như một cơn sóng nhẹ nhàng tràn tới, bao lấy y, không chống cự, không kháng cự, nhưng lại càng làm y cảm thấy như bị nhấn chìm. Y không hiểu tại sao, càng áp sát, cơn nóng trong người lại dịu đi, nhưng đồng thời, một cảm giác trống rỗng kỳ lạ lại dâng lên.
Y cắn chặt răng, nuốt ngược nỗi nhục nhã vào lòng, mặc kệ ánh mắt lạnh lùng pha chút mỉa mai của Trác Dực Thần. Gắng gượng nâng thân thể mềm mại, cẩn thận điều chỉnh tư thế để bờ mông tránh tiếp xúc với thứ nóng rực đang áp sát từ phía hắn.
Làn da trắng ngần, dưới tác dụng của tình dược, dần nhuốm sắc đỏ, lan tỏa khắp cơ thể như một ngọn lửa âm ỉ cháy. Đôi mắt hồng hoe thoáng ánh lên sự yếu đuối, nhưng khóe môi vẫn cố gắng cong lên một nụ cười khiêu khích.
"Thật không ngờ, Trác đại nhân lừng lẫy của Tập Yêu Ti cũng có lúc hăng hái thế này. Nếu để người ngoài biết, liệu họ có tin nổi không nhỉ?"
Đôi tay khẽ gạt bỏ từng lớp y phục, để lộ làn da trắng mịn không nhuốm chút bụi trần, như thể chưa từng bị ánh sáng hay thời gian chạm đến. Đôi mắt sắc sảo, đầy vẻ yêu mị, kiêu ngạo nhìn xuống Trác Dực Thần, như một kẻ bề trên đang quan sát đối thủ của mình. Ly Luân khẽ cắn môi, vẻ mặt thoáng hiện lên sự đấu tranh nội tâm. Đôi mày nhíu lại, rồi dần giãn ra, như thể y đã hạ quyết tâm. Bàn tay mảnh khảnh nhanh gọn tháo bỏ mọi rào cản, không chút do dự mà lột sạch hạ y của Trác Dực Thần, mặc cho ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn bối rối của đối phương.
Ly Luân biết rõ điều Trác Dực Thần đang nghĩ. Hắn nhận ra y đang chịu tác động của ngọn lửa điên cuồng trong cơ thể. Nhưng hắn không thể ngờ rằng y sẽ hạ mình, hành động táo bạo như vậy.
Bất Tẫn Mộc – ngọn lửa vĩnh cửu, cháy mãi không ngừng, là sức mạnh không gì tiêu diệt được. Nhưng không có nghĩa là không thể kiểm soát. Giờ đây, hai yêu đối diện nhau trong căn phòng ngột ngạt này có lẽ đã tìm ra một cách mới để áp chế nó. Tinh dương của Băng Di -- ẩn trong đó là sức mạnh lạnh lẽo của yêu long thượng cổ, tồn tại trong cơ thể Trác Dực Thần, chính là chìa khóa để cân bằng ngọn lửa cuồng bạo ấy.
Ly Luân, một đại yêu vạn năm, vốn luôn mang trong mình niềm kiêu ngạo bất khả xâm phạm. Y căm ghét nhân loại, xem chúng như những sinh vật hèn mọn không đáng để bận tâm. Là kẻ cao cao tại thượng, y chưa từng coi ai ra gì, luôn đứng ở đỉnh cao quyền lực và sự tôn kính. Thế nhưng, giờ đây, y lại bất cẩn rơi vào cạm bẫy tinh vi do chính những kẻ mà y coi như cát bụi bày ra.
Nhục nhã hơn, y phải dựa vào sức mạnh của một kẻ mà y luôn khinh thường, kẻ mà trong mắt y chẳng khác gì một sinh vật yếu ớt. Tất cả chỉ để áp chế cơn đau đớn đã hành hạ y suốt bao năm trời, hậu quả từ sự vô tình của một con yêu từng kề cận bên y qua hàng vạn năm.
Thực tại như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt niềm kiêu hãnh của y, để lại trong tâm hồn y một vết thương sâu hoắm, khó có thể chữa lành. Đôi mắt đỏ hoe không thể che giấu nỗi đau và nhục nhã, những giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài trên gương mặt tuyệt mỹ, phản chiếu sự tổn thương sâu sắc trong tâm hồn Ly Luân.
Đây không phải lần đầu Trác Dực Thần nhìn thấy Ly Luân khóc, nhưng lần này lại khác. Nhìn những giọt lệ lạnh lẽo chảy dài trên gương mặt diễm lệ ấy, trong lòng hắn bất giác dâng lên cảm giác nhói đau mơ hồ, như một vết cắt nhẹ nhưng lại âm ỉ không ngừng.
Hắn không hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó, và có lẽ lúc này hắn cũng không muốn hiểu. Một phần trong hắn chỉ muốn xua tan đi vẻ yếu đuối bất ngờ này của Ly Luân, một hình ảnh trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo mà hắn từng quen thuộc.
Trác Dực Thần chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lặng lẽ trên đôi má trắng ngần. Động tác của hắn, dù có chút vụng về, lại mang theo sự dịu dàng không ngờ đến, như thể muốn gạt bỏ đi tất cả đau đớn đang hiện diện trước mắt.
"Đừng khóc, vẫn muốn tiếp tục sao?" Trác Dực Thần khẽ hỏi, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng, một nét ôn nhu mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.
"Nếu muốn tiếp tục, thì ngươi phải tự mình hành động. Thân thể ta vừa trải qua quá trình chuyển hóa thành yêu, giờ đây đã cạn kiệt sức lực."
Thấy Ly Luân im lặng, chỉ mím môi mà không đáp lại, Trác Dực Thần thở dài, ánh mắt thoáng qua một tia bất đắc dĩ.
Trác Dực Thần im lặng, chờ đợi yêu phía trên đưa ra quyết định. Nhưng thay vì hành động như hắn mong đợi, điều duy nhất hắn nhận được là một lớp áo bất ngờ bị vơ lấy và phủ thẳng lên mặt mình.
Trác Dực Thần: …???
"Ly Luân, ngươi có ý gì đây?"
"Ngươi câm miệng!" Ly Luân nghiến răng, giọng đầy bực tức.
Y quay mặt đi, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực khó chịu. Thực tế phũ phàng đang đè nặng lên y. Trước đây, y đã phá bỏ phong ấn của Bạch Trạch Linh, giải phóng sức mạnh bị phong tỏa bấy lâu nay. Nhưng cái giá phải trả là Bất Tẫn Mộc, ngọn lửa bất diệt trong cơ thể y, càng ngày càng cuồng loạn, thiêu đốt y từ bên trong không chút nương tay.
Y không thể chết, ít nhất là lúc này. Ôn Tông Du – mối họa lớn nhất của Đại Hoang – vẫn còn sống, và lời thề bảo vệ vùng đất này vẫn như lưỡi dao khắc sâu trong tâm trí y. Ly Luân không có lựa chọn nào khác ngoài việc cầm cự và sống sót.
Nhưng oái oăm thay, kẻ duy nhất có thể giúp y tạm thời áp chế cơn thống khổ này lại là Trác Dực Thần. Nghĩ đến điều đó, y lại càng thêm bực bội. Ánh mắt liếc qua khuôn mặt thanh tú của hắn, y chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng càng dâng lên. "Đồ phiền phức!" Y lẩm bẩm, sự bất mãn lộ rõ trong ánh mắt.
Trác Dực Thần: im thì im, có cần phải nóng nảy như vậy không.
Mắng Trác Dực Thần xong, Ly Luân không buồn quan tâm đến hắn nữa mà quay sang tự mình tìm cách giải quyết tình trạng hiện tại.
Y khẽ nhích người, đôi tay mảnh khảnh bắt đầu chạm đến huyệt động, nơi đang rực cháy bởi ngọn lửa điên cuồng bên trong. Tựa như đang cố dò tìm một mạch nước ẩn trong lòng đất, những ngón tay của y nhẹ nhàng thăm dò, từng chút một lần tìm con đường để giải phóng cơn áp lực cuộn trào. Dâm dịch cứ xuôi theo ngón tay mà chảy ra làm ướt hết cả hạ thân y.
Nơi ấy, dưới tác động của thứ thuốc đáng nguyền rủa, trở nên mềm mại và trơn tru, như một dòng suối nhỏ bị kích động, tuôn tràn mà không thể kiểm soát. Ly Luân tiếp tục tìm kiếm, đầu ngón tay lướt qua những điểm sâu hơn, nơi sự căng tràn và áp lực đè nén khiến y không khỏi run rẩy.
Đột nhiên, một điểm mẫn cảm tựa như tâm chấn của cơn cuồng phong bị chạm đến. Cơ thể y thoáng run lên, hơi thở nghẹn lại, nhưng y nhanh chóng kìm nén. Mím chặt môi, y dồn toàn bộ sức mạnh để chạm vào điểm ấy, từng lần mạnh mẽ như muốn khuất phục ngọn lửa bất trị trong cơ thể.
"Ức!!!"
Thân thể căng chặt, dương vật phía trước căng cứng lại, lỗ tiểu mở ra phóng một lượng tinh dịch lên người Trác Dực Thần.
Sau khi bắn ra, cả người như trút hết sức lực, cơ thể run rẩy không ngừng, đôi mắt mờ mịt mà thở gấp gáp. Ổn định được cơ thể, Ly Luân liền mò xuống hạ thân Trác Dực Thần. Phơi bày ra hình dáng của thứ hung khí kia. Dù trước đó được che giấu dưới lớp y phục nhưng chỉ cần nhìn vào độ phồng lên cũng đoán được kích thước không nhỏ của hắn.
Dương vật hoàn toàn trần trụi, nhan sắc sạch sẽ trắng hồng cho thấy thứ này cũng không sử dụng gì nhiều. Gậy thịt dựng thẳng tắp nổi đầy gân, vừa thô vừa to, đầu khấc to như quả trứng gà khiến cho Ly Luân nhìn mà sợ hãi.
Nghĩ đến gương mặt thanh tú đẹp đẽ lại nhìn xuống thứ hung khí to lớn, Ly Luân thầm líu lưỡi. Một tay nắm lấy thân gậy thịt, y khẽ nhóm người dậy. Tay còn lại di chuyển đầu khấc đến miệng huyệt ướt át. Ly Luân nhắm mắt liều mình mà ngồi thẳng xuống.
"A!!!"
Gậy thịt như tiến quân thần tốc mà khai phá huyệt động. Dương vật thô to kéo căng vách thịt, quy đầu cứ thế mà thẳng tiến đâm đến điểm mẫn cảm. Cơn sung sướng bất ngờ tấn công tâm trí theo sau đó là cơn thống khổ đan xen ép cho Ly Luân đổ một thân mồ hôi lạnh.
Cảm giác trướng lên ở bụng dưới khiến Ly Luân không khỏi căng thẳng. Là một đại yêu đã tồn tại hàng vạn năm, y từng đối mặt với vô số hiểm nguy và đau đớn, nhưng cảm giác xa lạ và khó chịu này lại làm y bất giác cảm thấy sợ hãi.
Ly Luân định nhấc người dậy để thoát khỏi cảm giác xa lạ và khó chịu trong cơ thể, nhưng chưa kịp thực hiện ý định thì một đôi bàn tay mạnh mẽ bất ngờ giữ chặt lấy eo y.
Lực tay như gông cùm xiết lại không cho y cơ hội chống cự, ngay lập tức nhấn y xuống. Ly Luân khựng lại, cơ thể rung lên, trong một khoảng khắc, y lại ngồi vào vị trí ban đầu.
"A a...sâu...sâu quá..r-rút ra...ức..."
Ly Luân cảm giác bụng của mình có chút tê dại. Dương vật xỏ xuyên vào bên trong khiến cho y kiềm chế không được mà thốt ra từng tiếng rên rỉ thất thanh.
Miệng huyệt cứ một lần lại một lần dính sát vào tinh hoàn, đôi bàn tay mạnh mẽ siết chặt lấy thắt lưng của Ly Luân, không cho y cơ hội trốn thoát. Lực ép từ những ngón tay rắn chắc khiến cơ thể y không thể không tuân theo từng nhịp chuyển động lên xuống đều đặn. Ly Luân bị đụ đến rên rỉ không ngừng, cơ thể mất hết sức lực mà mềm nhũn lên người Trác Dực Thần.
Bây giờ Ly Luân mới phát hiện lớp y phục từng che khuất gương mặt thanh tú giờ đây đã nằm lặng lẽ trên sàn, để lộ ra biểu cảm lạnh lùng nhưng thoáng nét hứng thú mơ hồ. Gương mặt ấy, dù mang vẻ điềm tĩnh, vẫn không che giấu được một tia cảm xúc phức tạp ẩn hiện.
Đôi đồng tử đen sâu thẳm vốn luôn sắc bén giờ đây đã chuyển sang màu xanh lam nhạt. Một sắc thái nhợt nhạt, bình lặng, tựa như mặt nước của một bãi biển hoang vắng, yên ắng nhưng cũng đầy mê hoặc. Đôi mắt ấy dường như vừa lộ ra chút gì đó bí ẩn, vừa như đang che giấu một ngọn lửa âm ỉ chưa từng tắt.
Trác Dực Thần nhìn chằm chằm vào hình dáng đầy mê hoặc trước mắt, vẻ sắc xuân của Ly Luân như một cơn sóng bất ngờ ập đến, cuốn trôi mọi suy nghĩ trong đầu hắn.
Miệng huyệt đỏ tươi phun ra nuốt vào cự vật nóng bỏng. Thắt lưng rắn chắc của Trác Dực Thần giống như pit-tông mà mạnh mẽ đụ Ly Luân khiến y rên rỉ không ngừng.
"Trác- Trác Dực Thần...ahh...quá s-sâu...chậm....chậm một chút...ahh....ức".
Ly Luân, thần sắc mờ mịt, dần bị cuốn sâu vào những cơn sóng khoái cảm không thể kiểm soát. Từng âm thanh khẽ bật ra mang theo chút run rẩy và như pha lẫn cả tiếng nức nở nghẹn ngào.
Lỗ huyệt cứ theo quán tính mà co rút không ngừng, thịt ruột bên trong như một cái miệng nhỏ tham lam mà hút lấy cự vật. Kích thích Trác Dực Thần càng thêm mãnh liệt mà đụ Ly Luân.
Trong màn đêm tĩnh lặng, không gian vốn yên bình bị phá vỡ bởi tiếng thở gấp gáp của hai con yêu. Hơi thở ấy, dồn dập và nóng bỏng, như một ngọn lửa lan tỏa, đốt cháy bầu không khí vốn lạnh lẽo.
Ly Luân, người từng nắm thế chủ động giờ đây chỉ còn lại một tâm trí trống rỗng, mờ mịt trong cơn sóng sung sướng mãnh liệt. Cơ thể y mềm mại và bất lực trước sự dẫn dắt của đối phương.
Trác Dực Thần, với ánh mắt trầm lặng đã hoàn toàn thay đổi thế cục. Đôi tay hắn mạnh như một con sói đang nắm bắt con mồi của mình, từng bước chiếm lĩnh tất cả, khiến Ly Luân chỉ còn có thể ngoan ngoãn đón nhận từng nhịp chuyển động.
Ly Luân bị đụ đến thần trí mơ hồ, cơ thể to lớn mềm nhũn cứ hành động theo sự dẫn dắt của Trác Dực Thần. Đôi chân dài trắng nõn ôm lấy thắt lưng gầy rắn chắc. Thứ hung khí to lớn rút ra một chút lại nằng nặng mà tiến quân vào điểm mẫn cảm. Tinh hoàn đập vào mông thịt tạo ra những tiếng ba ba.
Khoái ý ngày càng tăng lên, thân thể giờ đây nắm quyền lí trí. Ly Luân dâm đãng mà đung đưa cái mông thịt đầy đặn cố ý nuốt vào cây gậy thịt nóng bỏng mà hùa theo nghênh hợp với Trác Dực Thần để hắn đụ y dã man hơn.
"Ha~...Ly Luân. Ngươi nói thử xem, đường đường là thụ yêu cớ sao ngươi lại có nhiều nước như này? Đặc biệt là cái lỗ phía dưới này, thế mà cũng có thể chảy nước. Nhìn xem, nó còn cắn ta này, thật chặt nha. Làm sao vậy? Không nỡ để ta rút ra?"
Mỗi lần rút ra là nước dâm cứ chảy theo dương vật mà vẩy ra bốn phía. Trác Dực Thần khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng chút tà ý. Giọng nói trầm thấp, từng chữ thốt ra mang theo sự trêu chọc và đầy khiêu khích, hoàn toàn trái ngược với vẻ chính trực thường ngày của hắn.
Ly Luân trợn tròn mắt, sự ngỡ ngàng hiện rõ trên gương mặt. Lời nói đầy thô bỉ ấy không chỉ phá tan ấn tượng chính trực hắn từng tạo dựng mà còn khiến y khó chịu đến mức không thốt nên lời. Ly Luân siết chặt nắm tay, nhưng sự yếu ớt của cơ thể hiện tại khiến y không thể làm gì hơn ngoài việc nghiến răng chịu đựng, ánh mắt tràn ngập sự uất ức, y quát lớn:
"Ngươi câm m-......A!!"
Trác Dực Thần không để tâm lời y nói cứ thế hung hăng đụ sâu vào trong dâm huyệt buộc Ly Luân tràn ra những tiếng rên rỉ sung sướng.
"Câm miệng? Ta không câm thì ngươi lại có thể làm gì?....A~ ha ha....chẳng lẽ ngươi định dùng cái lỗ dâm này ép ta câm miếng sao?"
Trác Dực Thần chỉ cười nhạt, đôi mắt sâu thẳm đầy ý trêu tức. Hai tay lại ác độc mà nhào nặn cặp vú đang đong đưa kia. Cơ ngực to lớn thường được Ly Luân ẩn dấu dưới từng lớp y phục bây giờ lại biến thành đồ chơi trong tay hắn. Trác Dực Thần dùng sức nắm kéo đầu vú hồng hào khiến chúng sưng to lên. Hạ thân lại cùng một nhịp đụ vào lỗ huyệt mềm ướt.
Thân thể bị mạnh mẽ đối đãi như thế lại có thể đẩy cơn sung sướng trong y lên đỉnh điểm, eo bụng ưỡn về phía trước, dương vật cương cứng của Ly Luân run run bắn ra một cỗ tinh dịch trắng tinh.
Ở trong hoàn cảnh dương vật không được chạm vào, y vậy mà lại bị hắn đụ đến độ bắn ra. Ly Luân đáng lẽ phải cảm thấy nhục nhã đến mức gầm lên giận dữ, như mọi khi mỗi khi lòng tự tôn của y bị xúc phạm. Nhưng giờ đây, đầu óc y lại như chìm trong một màn sương mù dày đặc. Cảm giác mãnh liệt vừa rồi do Trác Dực Thần mang lại vẫn chưa tan, thân thể run rẩy chìm vào cơn sung sướng kích thích thịt mềm co rút quấn lấy dương vật.
Trác Dực Thần híp mắt khẽ liếm môi nhìn hình ảnh dâm đãng trước mặt, dùng sức đẩy hai chân Ly Luân xa ra, rút ra cự vật mang ra một chút mị thịt đỏ tươi cùng dâm thủy. Mỗi lần dương vật hoàn toàn đi ra, lỗ thịt bị đóng thành hình tròn vẫn chưa kịp co vào liền bị mạnh bạo khai phá.
Ly Luân chỉ còn biết bất lực thuận theo. Cả cơ thể chỉ biết run run rẩy, nghẹn ngào nức nở. Trác Dực Thần mỉm cười, hết sức hài lòng nhìn con thụ yêu xinh đẹp đang thút thít rên rỉ, nâng eo hùa theo từng nhịp đung đưa của hắn. Hắn nóng mắt mà dùng sức đụ y thêm mấy trăm cái, gầm nhẹ lên một tiếng đem tinh dịch đặc sệt bắn vào sâu trong lỗ thịt.
Ly Luân trợn to mắt, nước mắt không ngừng chảy ra, từng đợt tinh dịch nóng hổi tràn vào sâu bên trong, ép y phát ra từng tiếng rên rỉ nỉ non.
Bắn nửa ngày mới xong, đến độ bụng y căng trướng lên như mang thai 3 - 4 tháng. Hắn mỉm cười hài lòng mà thở gấp. Thấy Ly Luân thất thần mệt mỏi mà dần chìm vào cơn mê liền không tự chủ được cúi xuống hôn lên đôi môi mọng ấy. Trog khi đấy, lỗ thịt phía dưới co rúm lại mấy lần, hỗn hợp tinh dịch hòa với dâm thủy từ cửa động trào ra. Huyệt động nhạt nhẽo lúc đầu sau khi trải qua quá trình bị gậy thịt tàn bạo đụ mà biến thành đỏ tươi không thể khép lại được.
Trác Dực Thần khẽ cười một tiếng, cứ thế liền đem dương vật đẩy vào lỗ thịt ướt đẫm mềm xốp, chặn tinh dịch không cho chúng chảy ra ngoài, ngâm tận đến trưa trời ngày hôm sau.
Trác Dực Thần chẳng nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ kéo Ly Luân vào lòng. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thân hình mềm mại của y. Hơi thở của hắn đều đặn, trầm ổn, tạo nên một nhịp điệu yên bình giữa không gian tĩnh lặng.
Hương thơm thanh lãnh từ cơ thể Trác Dực Thần nhẹ nhàng lan tỏa, len lỏi qua từng sợi tóc, từng hơi thở của Ly Luân. Hương thơm ấy như một dòng nước mát lành, chậm rãi thẩm thấu vào cơ thể y, áp chế đi ngọn lửa đau đớn do Bất Tẫn Mộc gây ra. Cảm giác nóng cháy dày vò từng tế bào trong y dần tan biến, để lại một sự thoải mái dễ chịu, như thể gió xuân đang cuốn trôi mọi đau đớn và phiền muộn.
Cơn nóng còn sót lại từ tình dược cũng dần phai nhạt, bị luồng khí thanh lãnh ấy xoa dịu. Ly Luân khẽ run lên. Trác Dực Thần thấy thế liền cúi đầu, đặt một cái chạm nhẹ như gió lên trán y. Để rồi cả hai đều cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thù hận, oán trách dường như đều tan biến, chỉ còn lại hơi thở đều đặn của hai yêu quấn lấy nhau trong màn đêm tĩnh lặng.
.
.
.
.
.
Nhiều năm sau, khi nhớ lại, Ly Luân vẫn không thể lý giải được tại sao Trác Dực Thần lại hành xử như vậy vào ngày đó. Là y đã làm gãy Vân Quang kiếm của hắn, cũng chính y đã đẩy hắn vào con đường hóa yêu – một con đường không có lối về. Ấy vậy mà thay vì giận dữ hay oán trách, Trác Dực Thần lại nhìn y bằng ánh mắt nhẹ nhàng đến lạ, thậm chí còn pha chút ôn nhu. Điều đó khiến y không ngừng thắc mắc, cuối cùng phải tìm đến hắn để hỏi rõ.
Nghe câu hỏi của y, Trác Dực Thần chỉ mỉm cười, nụ cười ấy như giấu cả vạn năm ký ức trong ánh mắt. Hắn nhẹ giọng đáp:
“Nói sao đây? Có lẽ vì ta nhận ra ngươi không xấu xa như ta đã nghĩ. Hay là, ta phát hiện ra ngươi chỉ là một khúc gỗ cứng đầu, sống hơn ba vạn năm mà vẫn chẳng hề thay đổi. Cũng có thể... lúc hóa yêu, đầu óc ta không được bình thường, nên thấy ngươi đẹp liền yêu ngươi thôi.”
Ly Luân nghe vậy, liền nhíu mày, gương mặt thoáng hiện vẻ giận dỗi. Không nói thêm lời nào, y hóa thành một đoàn lá hòe xanh mướt, cuốn bay về Hòe Giang Cốc. Nhìn theo bóng dáng ấy, Trác Dực Thần bật cười bất lực, cơ thể hóa thành một luồng sáng xanh, nhanh chóng đuổi theo y.
“Khúc gỗ này thật là đáng yêu.” hắn khẽ thở dài “Dễ giận như vậy, mà dỗ lại cũng dễ.”
---
Thế nhưng, trong lòng Trác Dực Thần, lý do thật sự vẫn mãi là một bí mật. Một bí mật đã ngủ yên suốt vạn năm, chỉ được đánh thức khi hắn hóa yêu, nhờ vào thần thức của Băng Di.
Ký ức đưa hắn trở về một kiếp trước, khi hắn chỉ là một đứa trẻ ăn xin, gầy gò và bẩn thỉu, nằm co quắp bên vệ đường. Trong một ngày đông giá rét, hắn nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng một giọng nói trong trẻo, ngây ngô bất ngờ vang lên:
“Này, ngươi còn sống không?”
Hắn gắng gượng mở mắt, nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp với mái tóc mượt mà buộc gọn, đôi mắt sáng ngời như ánh sao. Tiểu Ly Luân khi đó như một thần tiên xuất hiện, cứu hắn khỏi bờ vực của cái chết.
Từ đó, cứ mỗi lần tiểu Ly Luân đi ngang qua nơi hắn ở, y lại dừng lại, mang cho hắn một ít thức ăn, rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh.
“Ly Luân, yêu quái nào cũng đẹp như ngươi sao?” đứa trẻ ngây thơ hỏi, ánh mắt lấp lánh.
“Ta không biết.” tiểu Ly Luân mờ mịt đáp, “Ngươi thấy ta đẹp sao?”
“Ừ, rất đẹp. Trong tất cả những người ta từng thấy, ngươi là đẹp nhất. Như hoa hòe của ngươi vậy, thuần khiết và thơm lành.”
Tiểu Ly Luân nghe vậy, khẽ cười: “Ngươi thích hoa hòe không? Ba ngày nữa, ta sẽ mang tặng ngươi.”
Đứa trẻ gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong chờ. Nhưng ngày hẹn lại, tiểu Ly Luân đợi mãi, đợi suốt cả ngày dài, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Những bông hoa hòe được y dùng yêu lực bảo quản vẫn tươi sáng, nhưng lòng y lại nặng trĩu.
Mãi vài ngày sau, y mới biết, đứa trẻ ấy đã bị đánh chết, không chỗ chôn thây, không ai bận tâm.
Ngày ấy, tiểu Ly Luân đứng dưới gốc cây hòe chân thân của mình, nhìn những cánh hoa rơi rụng. Y không khóc, cũng không oán hận. Chỉ lặng lẽ đứng đó, để nỗi trống rỗng dần gặm nhấm tâm hồn.
---
Có lẽ, chính ký ức ngắn ngủi ấy đã thay đổi cách nhìn của Trác Dực Thần về Ly Luân. Hắn nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài lãnh đạm và kiêu ngạo của y là một tâm hồn thuần khiết như hoa hòe đầu mùa. Và cũng có lẽ, từ khoảnh khắc đó, hắn đã yêu y – một tình yêu âm thầm, lặng lẽ kéo dài qua bao kiếp luân hồi.
_______________
• Góc xàm xí
- chiếc fic tồn gần tháng trời 👁️👄👁️, fic sau tới Chu Ly mà không biết qua bao lâu mới đăng.
- chèn ơi, đau lưng quá, già rồi ngồi viết, nằm viết mà vẫn muốn sụm nụ 🥲🥲🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro