Sau khi sống lại bị người bạn cũ điên cuồng giam cầm [4]: Bi ai
Chương này xảy ra xung đột giữa Ly Luân và Triệu Viễn Chu đồng thời cũng tiết lộ Ly Luân bị thương và hắn cũng nói lên nỗi đau đớn bấy lâu của mình.
___
Khi thần hồn của Triệu Viễn Chu bị Vân Quang Kiếm cưỡng ép tách ra, chỉ còn sót lại một mảnh nhỏ, muốn hồi sinh thì không hề dễ dàng. Nhưng cơ thể này sống lại sớm là do Ly Luân đã hạ ấn kí lên đó.
Vẫn cần có thời gian để thần hồn dung hòa với cơ thể mới. Trước khi thần hồn của Triệu Viễn Chu thức tỉnh, cơ thể đã ở trạng thái vô thức trong một thời gian dài và chỉ có thể đơn giản làm theo mệnh lệnh của Ly Luân.
"Sẽ thật tốt nếu ngươi luôn ngoan ngoãn như vậy."
Khi đó Ly Luân đang uống rượu bên thuỷ trì, cơ thể có hô hấp nhưng không có ý thức an tĩnh quỳ bên cạnh hắn. Hắn kỳ thật không thích vị cay nồng của rượu, uống mấy ngụm liền đưa chén cho Triệu Viễn Chu: "Không hiểu sao ngươi lại thích loại rượu này - uống đi."
Triệu Viễn Chu lặng lẽ nhận lấy, uống một ngụm, đôi mắt trong suốt như một vũng nước đọng không gợn sóng.
Cơ thể này là do chính tay Ly Luân tạo hình. Nét mặt, nét cau mày và nụ cười đều giống như Triệu Viễn Chu ngày xưa, nhưng khi y ngồi bất động ở đó, trông rất khác với Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu chưa bao giờ lạc lõng như vậy.
Ly Luân giơ tay vuốt ve mi tâm và khóe mắt của y, cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên đầu ngón tay: "Đã hơn một tháng rồi, khi nào thì ngươi nguyện ý tỉnh lại?"
Thần hồn vẫn đang ngủ say trong cơ thể này, con rối không hiểu được lời nói của hắn, Ly Luân xoa xoa làn da mỏng trên cổ y, nhẹ nhàng gọi: "Chu Yếm?"
Con rối chớp mắt, y không thể nói được, trên môi vẫn còn đọng lại những giọt rượu trong suốt. Ly Luân nhìn một lúc rồi cúi người hôn lên môi y, con rối chỉ hơi ngẩng đầu lên rồi ngoan ngoãn đáp lại.
"Khi đó Trác Dực Thần đã không thể đâm Lạc Hồn Châm của ta vào giữa lông mày của ngươi. Lúc ấy ta rất tức giận nhưng hiện tại ta thấy mình thua rồi."
Sau khi nụ hôn kết thúc, trên mặt Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng hiện lên một chút phiếm hồng, hô hấp càng lúc càng dồn dập, lồng ngực phập phồng, rốt cuộc cũng đã làm cho cơ thể này có chút sinh khí.
Ly Luân vuốt ve đôi môi đỏ mọng của y, thấp giọng nói: "Ta có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ngươi. Nếu ngươi tiếp tục như thế này, ta cũng sẽ đau đầu."
Triệu Viễn Chu nghe được những lời này cuối cùng cũng có động tĩnh. Khoảnh khắc y ngước mặt lên, trong mắt dường như có một tia cảm xúc.
Ly Luân kiên định nhìn y, sau khi hiểu được ý tứ trong ánh mắt kia liền tức giận, hai tay nắm lấy vai Triệu Viễn Chu kéo y lên khỏi mặt đất: "Chu Yếm, ngươi có ý gì? Ngươi thương hại ta?! "
Con rối bị ép chặt vào thân cây và không có phản ứng gì, như thể những cảm xúc vừa xuất hiện chỉ là ảo giác. Nhưng Ly Luân đã quá quen thuộc với Chu Yếm, ánh mắt đó rõ ràng là ánh mắt khi y thương xót cho thế nhân đau khổ: "Nói đi! Ngươi đã tỉnh rồi Chu Yếm, vậy thì nói đi! Nói cho ta biết tại sao ngươi lại thương hại ta?!"
"Nói cho ta!!!"
Tiếng gầm xé lòng vang vọng khắp vùng đất hoang vắng này, nhưng vẫn không nhận được lời hồi âm.
Sau khi Ly Luân hét xong, hắn không còn chút sức lực nào nằm trên người con rối. Hắn vĩnh viễn không nhận được sự đáp lại, dù là Chu Yếm hay Triệu Viễn Chu. Cách hắn nhìn y như một chú chó nhỏ cầu xin sự thương xót bên vệ đường. Chó sẽ cắn người nếu không được ăn, chỉ còn tràn ngập sự hận thù, đau đớn và bất lực.
"Tại sao lại nhìn ta như vậy..." Ly Luân ghì tay lên vai y mạnh đến mức nổi gân xanh, giọng nói dần trầm xuống: "Đối với ngươi, bọn chúng là bằng hữu. Còn ta, chẳng lẽ ta chỉ là một sự nhục nhã bị ngươi ném lại trong quá khứ cùng với cái tên Chu Yếm sao?"
Con rối từ từ cúi đầu xuống, dường như có một giọt nước trào ra nơi khoé mắt.
Trong lúc bị kích động, vết thương cũ chưa lành của hắn lại tái phát. Ly Luân cảm thấy trong lòng đau nhói, vị ngọt tanh dâng lên trong cổ họng, hắn vội vàng lùi lại nửa bước, quay đầu lại và nôn ra một ngụm máu lớn. Máu tươi nhỏ xuống đất, nhanh chóng bị rễ cây khô hấp thụ.
Không quan tâm điều đó, hắn điều chỉnh hơi thở một lúc rồi nhanh chóng quay lại để kiểm tra tình trạng của con rối. May mắn thay, bạch y của Triệu Viễn Chu không dính máu. Ly Luân nhìn rất lâu, xác định máu không bắn vào người y mới thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, chờ ngươi tỉnh lại ta sẽ hỏi rõ ràng." Ly Luân buông tay ra, trên mặt mang theo một tia tự giễu: "Còn có rất nhiều thời gian."
Hắn lại hạ người xuống nhặt vò rượu còn dang dở lên, con rối đi theo hắn và trở về vị trí cũ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Chốn cũ đã được khôi phục, vẫn là người cũ vật cũ, khi Triệu Viễn Chu thanh tỉnh cũng không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Cầm lấy vò rượu mà y cùng Ly Luân chôn im lặng không nói gì, dường như y cũng đã bị cuốn vào nhưng hồi ức vô tận.
Nơi chôn rượu lúc đó là bọn họ đặc biệt tìm ra, là nơi tối tăm dưới ngọn đèn. Sợ bị Anh Chiêu phát hiện, rượu đã được chôn dưới một gốc cây kín đáo bên ngoài thần miếu. Và không muốn Anh Chiêu chết đi, Anh Lỗi cũng đã chôn cất ngài ở nơi đó.
Anh Lỗi... Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Viễn Chu lại cảm thấy đau đớn. Khi vò rượu vừa mới mở ra, một mảnh miệng bình đã bị vỡ. Không hề nhận ra, đầu ngón tay y đã ấn vào nơi đó, cho đến khi mảnh sứ ghim sâu vào da thịt, cơn đau khiến y lấy lại hơi thở.
"Cháu của Anh Chiêu, ta không có ý định giết nó."
Ly Luân ngồi đối diện hồi lâu không lên tiếng đột nhiên nói: "Lúc đó ta không thể tự bảo vệ mình, nếu biết mình có lựa chọn, ta đã không giết hắn."
Triệu Viễn Chu không ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Ta biết."
Tất nhiên là y biết. Khi Anh Lỗi một mình truy đuổi Ngạo Nhân vì vảy rồng, Triệu Viễn Chu đã không ngăn cản vì biết rằng Ly Luân sẽ không tấn công Anh Lỗi. Nhưng cuối cùng Anh Lỗi lại chết, chết vì Bạch Cửu, chết một cách đau đớn. Anh Chiêu cũng đã chết, chết để khôi phục lại thần trí của y. Ngài đã hi sinh mình, dùng cạn kiệt sức lực cuối cùng.
Triệu Viễn Chu vô số lần hồi tưởng đều hối hận. Y tựa hồ quá thông minh, quá tự tin, luôn nghĩ rằng thế gian này hết thảy sẽ luôn theo những gì y dự liệu.
Mặc dù Văn Tiêu và Trác Dực Thần đều thuyết phục y rằng đó không phải lỗi của y, nhưng Triệu Viễn Chu vẫn không thể buông bỏ. Khi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm sau vô số giấc mộng, y thấy tay mình đầy máu, không thể lau đi cũng không thể rửa sạch.
"Anh Chiêu và Anh Lỗi - là do ta." Ly Luân lạnh lùng nói: "Xác thực là ta đã giết bọn họ. Ta đã giết quá nhiều người bởi ta cảm thấy mỗi người trong số bọn họ đều muốn ta chết một cách đau đớn. Chúng ta không bao giờ cảm thấy tội lỗi về việc ai chết và ai sống, Chu Yếm, bỏ cái nhìn đạo đức giả và tự trách mình đi. Ngươi chỉ là yêu, cái gì cũng nhận trách nhiệm về mình, từ khi nào trở thành thần phật cứu khổ cứu nạn rồi!?"
Triệu Viễn Chu nghe xong rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hai mắt không biết từ lúc nào đã đỏ hoe, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Ly Luân. Môi y mấp máy, nhưng cuối cùng không nói gì.
Ly Luân lấy chiếc vò rỗng từ tay y, lấy một vò rượu mới nhét vào, tự nhủ nói: "Những vò rượu cũ này giống như mọi vấn đề, có nên thay thế không?"
"Ta cảm thấy mình không có tư cách từ chối." Triệu Viễn Chu mím chặt môi. Đây là bình rượu quế hoa cuối cùng, y cũng không có ý định mở ra: "Hỏi đi."
Ly Luân đưa tay bóp cằm Triệu Viễn Chu, bắt y phải ngẩng đầu nhìn. Một cơn gió thổi qua, giọng nói của Ly Luân trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Trong thời gian ngươi ở nhân gian, ngươi đã gặp Triệu Uyển Nhi, Thừa Hoàng, Anh Chiêu, Anh Lỗi - ngươi có phải ít nhất một lần muốn giết ta để báo thù cho bọn họ không?"
---Ít nhất một lần?
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Sinh linh vạn vật đều có thể dễ dàng nhìn thấu trái tim khi nhìn nhau. Lúc này Triệu Viễn Chu nhìn thấy rõ ràng hận ý trong mắt Ly Luân, y nghiến răng im lặng một lát, cầm vò rượu cố gắng bình tĩnh lại: "Nếu ta nói không có, ngươi có tin không?"
Ly Luân kiên định nhìn y sau đó cơ mặt hắn chậm rãi kéo khóe miệng lên, hắn đang mỉm cười nhưng tuyệt đối không phải là nụ cười vui vẻ.
Triệu Viễn Chu nhìn thấy nụ cười trên mặt Ly Luân càng ngày càng lớn. Cuối cùng hắn giơ tay lên che mặt và bắt đầu rộ lên. Tiếng cười này tàn khốc hơn cả tiếng khóc giống như đang nghe thấy một vở kịch tấu, làm người ta run lên vì sợ hãi.
"Ha, hahahahaha--Chu Yếm! Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc giết ta, chưa bao giờ nghĩ tới... Hahahahahahaha--!"
Hắn cười nhiều đến mức dường như có thể bật khóc ngay sau đó. Đợi đến khi hân cười đủ và hạ tay xuống, giọng nói của hắn trở nên khản đặc. Đôi mắt vốn đã lặng lẽ đỏ lên của Ly Luân, đang trừng mắt nhìn Triệu Viễn Chu một cách hung tợn: "Chu Yếm, ngươi nói dối!"
"Ta không có." Triệu Viễn Chu lúc này trên mặt không có một tia huyết sắc, khàn giọng nói với Ly Luân: "Nếu ta muốn giết ngươi, ta sẽ không lưu lại rễ cây."
"Phải, người luôn biết chừa đường lui cho mọi việc, ghi nhớ mọi thứ và luôn đi trước người khác một bước, làm sao ta có thể so sánh được với khả năng tính toán của ngươi." Ly Luân vẫn nhìn chằm chằm vào y, mắt đỏ đến mức như muốn chảy máu, với một nụ cười kinh miệt hắn mỉa mai nói: "Lúc đó ta và thần nữ Bạch Trạch kia đều trúng kịch độc, chỉ có vảy rồng mới giải được. Rốt cuộc ngươi chỉ muốn sửa Vân Quang Kiếm nên ngươi đã lén lút lấy đi chiếc vảy rồng, và tất cả những gì Ngạo Nhân liều mạng để lấy cho ta chỉ là một chiếc hộp gấm rỗng."
"Lúc đó ngươi đã chọn cứu thần nữ Bạch Trạch. Nếu Ngạo Nhân không cứu ta bằng cách đổi mạng lấy mạng, ta sẽ chẳng đợi được rễ cây của ngươi. " Ly Luân nói rồi lại cười: " Câu hỏi thứ hai, A Yếm, khi ngươi lấy vảy rồng, có bao giờ do dự chút nào và nghĩ đến việc cứu ta chưa?"
Bàn tay cầm vò rượu của Triệu Viễn Chu bắt đầu run rẩy, lần này y không trả lời mặc dù cả hai đều biết rõ đáp án.
"Cho nên ta nói, nếu ở chung với nhân loại lâu dài, điều ngươi học được nhiều nhất chính là đạo đức giả."
Ly Luân đứng dậy, ánh nắng chói mắt khiến hắn có chút muốn khóc: "Triệu Uyển Nhi nói ta có tội, phong ấn ta ở nơi ta sinh ra tám năm - có thể. Ngươi nghĩ ta điên loạn lạm sát kẻ vô tội, đối đầu ta - cũng có thể. Tất cả yêu quái và nhân loại trên thế gian này đều nói ta là đại yêu ghê tởm. Ta nhận những gì bọn chúng nói, có thể thừa nhận bất cứ điều gì ta đã làm."
Hắn cúi đầu nhìn Triệu Viễn Chu ngồi trên mặt đất, bóng người đứng ngược sáng thực sự lúc này có vẻ cô đơn: "Lửa khắc mộc, vậy mà ngươi, Chu Yếm đã dùng Bất Tẫn Mộc để thiêu đốt chân thân của ta. Ta đã phải chịu đựng bao nhiêu năm tra tấn sống không bằng chết. Ngươi nói ngươi vô tâm, hết lần này đến lần khác phá vỡ giới hạn của ta. Ngươi đã chọn thần nữ Bạch Trạch thay vì ta, ngươi làm tổn thương ta bằng cái lệ khí đáng ghét nhất của ngươi. Ngươi thật vĩ đại, ngươi muốn cứu cả Đại Hoang và tam giới, ta đều hiểu-"
Càng nói hắn càng không thể chịu đựng được nữa, đập nát vò rượu rỗng đang cầm trên tay, những mảnh vỡ lập tức bay lên, âm thanh lớn khiến vẻ mặt Triệu Viễn Chu trong vô thức đã rùng mình. Ly Luân đã túm lấy cổ áo y và kéo lên một cách thô bạo, hai mắt rưng rưng: "Nhưng điều ta không hiểu là ngươi đã làm ra chuyện này, sao còn dùng rễ cây nói muốn cứu ta?! Ngươi cứ luôn miệng nói ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy đi mạng sống của ta, nhưng khi ngươi rời đi tám năm trước, ta chưa từng thấy ngươi do dự dù chỉ một giây!"
"Ta thà nghe ngươi nói luôn muốn ta chết!!"
Nói xong, hắn dùng tay đẩy mạnh Triệu Viễn Chu, làm Triệu Viễn Chu trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Sau cuộc cãi vã kịch liệt lại là sự tĩnh mịch. Triệu Viễn Chu ngồi đó, cúi đầu xuống. Mọi chuyện trong quá khứ đều hỗn loạn, ai đúng ai sai đều không rõ ràng. Y muốn chết, Ly Luân muốn sống, nhiều người và yêu quái bị y hại cũng muốn sống. Thế thì lỗi tại ai? Làm sao bọn họ lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay?
Điều khiến y hồi thần là tiếng ho kịch liệt đột ngột phát ra từ Ly Luân. Triệu Viễn Chu ngẩng đầu, phát hiện Ly Luân dựa vào tảng đá bên cạnh, che miệng và ho không ngừng. Có lẽ là rất khó chịu, hắn ho đến mức toàn thân cong lên. Hắn ho ra máu, máu chảy theo dọc ngón tay, đỏ đến chói mắt.
"Ngươi làm sao vậy?!" Triệu Viễn Chu vội vàng đứng dậy từ dưới đất, lại không thể tới gần hắn. Ly Luân nhìn về phía y, xiềng xích vốn đang thả lỏng lại thắt chặt lại. Triệu Viễn Chu bị dây xích kéo về phía sau, cuối cùng kéo về giữa thuỷ trì. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Ly Luân lau máu trên khoé miệng rồi quay người bỏ đi.
"Ly Luân!" Triệu Viễn Chu vội vàng ở phía sau lưng Ly Luân hét lớn, nhưng hắn không quay đầu lại.
Có lẽ vì cuộc cãi nhau đó nên mấy ngày sau Ly Luân đều không xuất hiện, để lại Triệu Viễn Chu một mình ngồi thiền điều chỉnh khí tức.
Những dấu vết cố tình lưu lại trên cơ thể y gần như hoàn hảo ngược lại sức mạnh kiềm chế y dường như đã yếu đi. Triệu Viễn Chu mở mắt, giơ cổ tay lên nhìn. Hoa văn trên sợi dây xích giống với yêu văn trên mặt Ly Luân đã trở nên nhạt nhoà. Kết giới bao quanh bằng yêu lực của Ly Luân dường như cũng được nới lỏng đôi chút.
Ly Luân... bị thương sao? Triệu Viễn Chu cảm thấy tâm trí có chút phức tạp, bàn tay vốn đặt trên đầu gối của y chậm rãi siết chặt.
Hận ta, gài bẫy và làm nhục ta, nhưng lại nói rằng chính ta mới muốn mạng sống của ngươi. Triệu Viễn Chu chậm rãi nhắm mắt lại, sau khi sống mấy vạn năm, y cảm thấy mê mang và khốn đốn về quá khứ của mình.
Ta không làm gì sai cả, Triệu Viễn Chu nghĩ, Ly Luân quá hoang tưởng và tàn nhẫn, y phải ngăn hắn lại.
Nhưng hôm nay, Triệu Viễn Chu từ góc độ của Ly Luân chợt nhận ra, y đối với hắn quá tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro