Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XÀ MẪU R21 [ 2 ]

DỊCH : Vân Ngọc.

NGUỒN : siêu thoại Ly Dực Phu Thê.

COUPLE : Ly Luân × Trác Dực Thần ( LY DỰC ).

NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺

Toàn văn gần năm ngàn chữ, có yếu tố 21+, tiểu Trác bị rape trước linh đường của cha và bên trong quan tài của Trác Dực Hiên, ấu dâm, song tính, nặng đô, Ly Luân bẻ gãy tay Trác Dực Thần, ai chưa đủ tuổi thì giải tán nhé =)))

Dịch giả : Đây chỉ là đoạn R21 trong fic " Xà mẫu " đăng trên siêu thoại Ly Dực, tại fic này dài quá ( hơn 15k chữ ), kết chênh vênh gây khó hiểu kiểu gì ấy, lại có yếu tố 3P Ly Chu Trác, nên Vân Ngọc chỉ lấy mỗi phần R21 về dịch cho mấy bà thoai (◕ᴗ◕✿)

✧✧✧

❌❌ CẢNH BÁO LẦN CUỐI CHO NHỮNG AI TÂM LÝ YẾU, CHƯƠNG " XÀ MẪU " CÒN NẶNG ĐÔ HƠN RẤT NHIỀU SO VỚI CHƯƠNG " CHIẾN LỢI PHẨM " HAY " TIỂU ĐIỂU NHI ", VÂN NGỌC KHUYÊN MỌI NGƯỜI NÊN XEM XÉT KĨ TRƯỚC KHI ĐỌC Ạ ❌❌

Là nước gì ?

Chảy ra thứ gì ?

Trong đầu Trác Dực Thần mơ hồ lặp lại đi lặp lại những câu hỏi, ánh mắt dần nhòe đi.

Trong tầm nhìn mờ ảo, cánh tay cụt vẫn không ngừng cọ xát, chạm vào nơi mềm mại giữa hai chân, lần nữa đẩy vào lớp thịt mịn màng, rồi áp sát vào phần nhô lên rõ rệt kia.

Lần này, y cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó giống như một cái miệng nhỏ, đang không ngừng mút lấy.

_ Ngươi quả thật là hèn hạ, ngay trước linh vị của phụ huynh mà lại tự làm trò đồi bại này.

Lời nói ấy tựa như một cú đánh trời giáng, đập nát linh hồn vốn đã mong manh của Trác Dực Thần.

_ Không phải !

Y lắc đầu liên tục, giọng nói nghẹn ngào, thân mình run rẩy lùi lại.

_ Không phải ta ! Là ngươi ép ta !

Nhưng càng phản kháng, cánh tay cụt bị ép sát vào âm đạo càng bị hành hạ dữ dội hơn.

Đau đớn và khoái cảm dữ dội như cơn sóng thần cuốn trôi mọi lý trí.

Bụng dưới của y đột nhiên siết lại, ngay sau đó, một dòng chất lỏng từ nơi nhạy cảm kia phun trào, không thể kiềm chế.

Ra nước ...

Hóa ra, đây chính là cái gọi là ra nước.

Hóa ra, hắn dùng cách này để làm nhục ta.

Hận ý vô tận bao trùm lấy Trác Dực Thần, đôi mắt sắc như mực dần cháy lên lam quang u tối.

Trên cổ y, những đường vân phức tạp màu lam nhạt nhanh chóng lan tỏa, tựa như những dòng băng trôi lạnh lẽo len lỏi qua da thịt.

Hóa ra huyết mạch Băng Di, vốn tưởng đã mờ nhạt qua bao đời, lại bất ngờ thức tỉnh trong khoảnh khắc y bị dồn đến tuyệt cảnh.

_ Vân Quang.

Thanh bảo kiếm nghe tiếng gọi liền rời khỏi vỏ, kiếm khí lạnh lùng sắc bén ngay lập tức chém đứt dây leo đang trói buộc cánh tay trái của y.

Trác Dực Thần vung mình bắt lấy chuôi kiếm, một đường thu lại, một đường đâm tới, âm thanh bén nhọn của lưỡi kiếm xuyên qua xương thịt vang lên bên tai, sắc gọn và dứt khoát.

Nam nhân không kịp đề phòng nên bị một nhát kiếm đâm xuyên qua ngực.

Nhưng y không dừng lại ở đó.

Trác Dực Thần lạnh lùng rút kiếm ra, xoay cổ tay, lưỡi kiếm lần nữa đâm thẳng vào vị trí cũ, âm thanh " phập " vang lên cùng lúc với dòng máu nóng bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả thân y.

Nam nhân bị treo lơ lửng trên lưỡi kiếm, máu tươi chảy ra không ngừng, nhưng lại bật cười trầm thấp, giọng nói khàn khàn vang lên từng chữ :

_ Ca ca ngươi ... chưa từng dạy ngươi sao ? Mệnh môn của đại yêu vạn năm ... không nằm ở tim.

Y muốn lùi bước nhưng đã không kịp, cổ tay vừa siết lại đã buông lỏng, thanh kiếm rời tay bay khỏi tầm với.

Trác Dực Thần muốn triệu hồi lại kiếm, nhưng đúng lúc ấy, một cơn đau dữ dội bất ngờ ập đến từ đoạn chi, đau đến mức mắt y tối sầm, suýt ngã gục.

Y nhìn xuống, máu từ vết thương nhỏ giọt xuống nền, vết cắt vốn đã liền lại giờ đây lại mở ra, đỏ tươi như vừa mới bị chặt đứt lần nữa.

Nhưng lần này, y không còn là nhân loại yếu đuối như trước nữa.

Y cắn răng chịu đựng cơn đau, không có kiếm, y liền dùng chân đá, dùng đầu gối tấn công.

Sức mạnh của huyết mạch Băng Di vẫn chưa tiêu tan, trong chốc lát, Ly Luân cũng không thể hoàn toàn khống chế được y.

Thanh kiếm vẫn găm trước ngực Ly Luân, máu không ngừng tuôn chảy từ vết thương, sắc mặt hắn đã tràn đầy bực tức.

Hắn mạnh mẽ xoay người, dồn sức đè chặt Trác Dực Thần xuống rồi không chút do dự, tóm lấy vết thương chưa lành trên đoạn chi của y.

Không phải cổ tay, mà là trực tiếp bóp mạnh lên vết cắt còn đang rỉ máu.

Toàn thân Trác Dực Thần căng cứng, cơn đau xé rách khiến y không thể thốt nên lời, chỉ có hơi thở gấp gáp và sự run rẩy lan ra toàn cơ thể.

Trác Dực Thần chỉ kịp thốt ra một tiếng hét ngắn ngủi, đến mức không thể gọi là tiếng kêu thảm, rồi gần như đau đến ngất lịm đi.

Nhưng chỉ sau vài nhịp thở sau, cơn đau lại kéo y ra khỏi sự che chở mỏng manh của cơn ngất, buộc y phải đối diện với sự tra tấn khủng khiếp này.

Y muốn cầu xin Ly Luân dừng lại, bất kể điều gì cũng được, chỉ xin đừng bóp vào vết thương nữa.

Nhưng nỗi đau quá sức chịu đựng khiến y không thể thốt ra một lời nào.

Toàn thân y co giật, bàn tay còn lành lặn run rẩy nắm lấy ống tay áo của Ly Luân, đôi lúc lại siết chặt trong vô thức.

Mỗi khi y dồn sức, sắc đỏ trên làn da tái nhợt lập tức bị rút sạch, chỉ còn lại một màu trắng bệch nhợt nhạt.

Cơn đau thấu xương dần lan tỏa khắp toàn thân.

Làm sao có thể miêu tả nỗi đau mà Trác Dực Thần đang phải chịu đây ?

Nội tạng mềm mại trong bụng tựa như bị ai đó dùng sức nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, xương cốt khắp người bị bàn tay vô hình bóp vụn, lớp da bao phủ cơ thể như bị người ta lột trần từng chút một.

Y nghĩ rằng mình đã gào thét trong đau đớn, nhưng thực tế đôi môi chỉ há ra, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nước mắt không chảy ra được, hốc mắt vừa nóng vừa đau, y chỉ nghĩ, " Lẽ ra ban đầu ta nên chết đi. Hãy để ta chết, đừng để ta chịu đựng nỗi đau này thêm nữa. "

_ Vẫn còn muốn phản kháng sao ?

Ly Luân nhìn Trác Dực Thần, ánh mắt đầy vẻ thích thú, tay hơi buông lỏng.

Trác Dực Thần điên cuồng lắc đầu, không, y sẽ không phản kháng nữa, không bao giờ nữa.

Cuối cùng cánh tay cũng được buông ra.

Y chậm rãi, rất chậm rãi cuộn người lại thành một khối, như thể cố tìm chút thời gian để xoa dịu nỗi đau, hoặc đơn giản là chờ đợi để được từ từ chết đi.

Khi cơn đau dần dần trượt xuống từ đỉnh điểm, Trác Dực Thần cũng bật khóc.

Những tiếng nức nở của y đứt quãng, một tiếng rên nhỏ phải ngắt ra làm nhiều lần mới ghép nối được trọn vẹn.

Mỗi lần thổn thức lại kéo theo những cơn co giật không ngừng trên cơ thể.

Ly Luân quan sát một lúc, sau đó bất ngờ giơ tay, giúp y phong bế lại vết thương một lần nữa.

Người kia ... dường như lại cứu y lần nữa, Trác Dực Thần mơ màng nghĩ.

Nhưng lần này, y không còn chút sức lực nào để mỉm cười.

Y chỉ ôm lấy cánh tay cụt của mình, thật bình thản, cũng thật chặt chẽ, ôm giữ nó trong lồng ngực.

Dây leo một lần nữa quấn lấy cổ tay, kéo căng nó lên.

Ly Luân thản nhiên gạt đôi chân dài của y sang hai bên.

Lần này, y quả thật đã không còn phản kháng, giống như một cái xác vừa đủ ngoan ngoãn, vừa đủ cứng đờ.

Ly Luân cúi người xuống, thân hình cao lớn phủ kín cả cơ thể mảnh mai bên dưới.

Hắn nhẹ giọng, gần như ra lệnh :

_ Cầm lấy kiếm.

Trác Dực Thần làm theo, y nắm chặt chuôi kiếm, máu chảy rỉ rả nhuộm đầy đôi tay y.

Ly Luân cúi nhìn y từ trên cao, hai cánh tay chống xuống bên tai, lồng ngực rộng lớn gần như chạm vào gương mặt y.

Hắn khẽ mỉm cười, rút kiếm ra.

Không chút do dự, cũng không dám do dự, Trác Dực Thần dùng hết sức lực, thanh kiếm thoát khỏi vết thương, khiến dòng máu ứ đọng lập tức tuôn ra ào ạt.

Máu tràn ngập gương mặt, lấp đầy hốc mắt, khoang mũi và miệng y.

Hơi tanh nồng nặc, mang theo mùi đặc trưng của yêu tộc khiến y ngạt thở.

Hàng mi bị máu bết lại run rẩy không ngừng, trong tầm nhìn đỏ thẫm, y vẫn dễ dàng bắt gặp nụ cười của Ly Luân, một nụ cười thản nhiên đầy ý trêu chọc.

Bất chợt, y nhớ lại lời ai đó từng nói :

_ Yêu nam thường dùng dịch thể của mình bôi lên cơ thể yêu nữ để tuyên bố chủ quyền và đánh dấu sở hữu.

Ý nghĩ ấy khiến y rùng mình.

Yêu huyết vẫn còn ấm nóng trong khoang miệng, y nghiêng đầu, muốn nhổ nó ra.

Nhưng ngay khi y vừa nhúc nhích, Ly Luân đã đưa tay giữ chặt cằm, ép đầu y quay lại.

Ngón tay hắn thô bạo lướt qua gò má và cổ y, gom lại tất cả máu trên đó rồi ấn mạnh vào miệng y.

_ Nuốt xuống.

Hắn ra lệnh, giọng nói trầm thấp như đang nhấn chìm y trong bóng tối.

Trác Dực Thần nhìn hắn, một lúc sau khẽ cúi mắt, nuốt khan một tiếng.

Từng ngón, một ngón, hai ngón, ba ngón ...

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ mới ba ngón tay, âm đạo mềm mại ấy dường như đã sắp bị căng rách.

Lối thịt co thắt chặt đến mức khiến đầu ngón tay hắn cũng cảm thấy đau nhức.

Hắn vỗ nhẹ lên phần thịt mông cứng ngắc của Trác Dực Thần, ra hiệu cho y thả lỏng.

Nhưng hắn đã quên mất, đây chỉ mới là một đứa trẻ mười lăm tuổi, lại còn mang thân thể tàn tật với âm đạo chưa phát triển hoàn chỉnh.

Cơ thể nhỏ bé ấy hoàn toàn không chịu nổi sự hành hạ như thế của hắn.

_ Chậm thôi ... đau ...

Giọng nói yếu ớt, như tiếng rên rỉ của mèo con hay chó nhỏ.

Ly Luân cúi đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt Trác Dực Thần tái nhợt, yếu ớt cầu xin hắn.

Ly Luân dứt khoát rút ngón tay ra, đầu ngón tay quả nhiên khô khốc, lác đác dính vài vệt máu, không thấy chút ẩm ướt nào.

Hắn khẽ nâng hai ngón tay, mỗi ngón nhéo một nửa âm môi mềm mại ẩn sâu bên trong, sờ vào có cảm giác vừa nóng vừa ửng đỏ, sưng nhẹ.

Dù trước đó âm đạo đã tiếp nhận ba ngón tay, giờ lại khép chặt, chỉ còn lại một khe hẹp mỏng manh.

Ly Luân trầm ngâm một chút, rồi hắn cúi người xuống, tách đôi chân gầy gò lạnh lẽo của Trác Dực Thần đặt lên hai vai.

Khi đầu lưỡi vừa chạm vào âm môi, thân thể Trác Dực Thần khẽ run, hơi nóng bất giác lan tỏa khắp người.

Y ngửa đầu hít một hơi dài, hơi thở phảng phất làn sương ẩm.

Y không rõ nam nhân kia định làm gì, nhưng không dám phản kháng.

Hai bàn chân trắng nõn duỗi thẳng, để mặc chiếc lưỡi của nam nhân vùi vào giữa hai chân mình hành động.

Đầu lưỡi nóng rực mút và cuộn tròn hai môi âm hộ, lực mạnh tới mức tựa như muốn nuốt chửng nó vào bụng.

Một cảm giác kỳ lạ, vừa dễ chịu lại vừa khiến y mơ hồ bứt rứt.

Ly Luân không ngừng mút, tựa hồ muốn hút cạn điều gì đó từ cơ thể y.

Trác Dực Thần chỉ cảm thấy bụng dưới tựa lửa thiêu đốt, lục phủ ngũ tạng đang tan chảy ra.

Từ trước đến nay, y vốn thích ăn hồng chín, chỉ cần cắn khẽ một miếng, liền có thể hút lấy vị ngọt thanh của quả.

Giờ đây y lại cảm thấy bản thân chẳng khác nào quả hồng ấy, mà Ly Luân ... quả thật muốn ăn y.

Y gắng gượng chống cự, căng mình tựa một cánh cung đã kéo đến mức tận cùng, quyết không để bản thân bị " nuốt chửng " .

Nhưng Ly Luân chỉ cho rằng y hãy còn non nớt, âm đạo vẫn khó lòng khai mở.

Ngay cả đầu lưỡi mềm mại là thế, cũng gặp muôn vàn trở ngại khi tiến nhập.

Mấy lần thử thăm dò đều không thành, hắn bèn đổi hướng, cắn mút lấy âm vật sưng đỏ.

Trác Dực Thần khẽ run lên, toàn thân mềm nhũn, chống đỡ không nổi mà đổ sụp xuống.

Âm huyệt khép chặt kia ngay lập tức rỉ ra một chút dịch trong, ngoan ngoãn mở ra như nghênh đón kẻ xâm nhập.

Đầu lưỡi của Ly Luân thăm dò lần nữa, quả nhiên không còn vật cản, lưỡi hắn uốn lượn nhịp nhàng, đẩy sâu rồi lại rút ra.

Chỉ trong chốc lát, hắn nghe thấy tiếng thở dốc từ trên vọng xuống.

Hai chân dài của Trác Dực Thần quấn chặt sau lưng hẳn, tựa như không chịu nổi sự đụng chạm mà không ngừng cọ quậy, khiến lòng hắn càng thêm rạo rực.

Vì tìm được thú vui nên trong lòng hắn không khỏi đắc ý.

Ly Luân dồn sức vào đầu lưỡi, cuộn xoáy và đẩy sâu vào tận cùng.

Trác Dực Thần co rụt hông, muốn thoát khỏi sự trêu chọc, nhưng lập tức bị đôi tay mạnh mẽ của hắn giữ chặt lấy xương mu, áp trở lại vị trí cũ, mặc cho dục vọng hành hạ.

Chỉ qua một lúc, nơi âm đạo đã bị đầu lưỡi khuấy đảo đến mức vang lên tiếng nước dập dềnh.

Đôi chân dài đang gác trên vai Ly Luân run rẩy, vô thức siết chặt lại.

Chỉ còn cách một bước, chỉ cần y giải thoát được một lần, mọi chuyện sau đó sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Ly Luân lập tức dùng đôi môi nóng bỏng bao trọn lấy toàn bộ âm huyệt nhỏ bé, khi thì cắn nhẹ bằng răng, lúc lại mạnh mẽ hút lấy.

Chỉ trong vài hơi thở, Trác Dực Thần không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng, cửa huyệt co thắt liên hồi, ngay sau đó một dòng dịch vị ngọt ngào nhưng nồng đậm bất ngờ phun trào ra mãnh liệt.

Ra rồi !

Đã ra rồi !

Bụng dưới Trác Dực Thần co rúm do đã mỏi nhừ, y chật vật xoay người lại.

Nắp quan tài trơn nhẵn, khó lòng bám víu, nhưng y không màng đến, chỉ hấp tấp bò về phía trước.

Mới quỳ được vài bước, eo đã bị một cánh tay rắn chắc ngang nhiên khóa lại, lực kéo mạnh mẽ đến mức không chút thương tình.

Hai đầu gối nóng rát, đau đến mức thấu tận xương tủy, da thịt quả nhiên đã bị rách, máu rỉ ra đỏ thẫm.

Không, không !

Y bối rối đạp chân, cố gắng chống cự.

Nhưng khi thấy dương vật to lớn và thô cứng đang ngạo nghễ dựng lên ở nơi bụng dưới của Ly Luân, hơi thở Trác Dực Thần nghẹn lại.

Y sẽ chết mất.

Thật sự sẽ chết mất !

Nhưng nam nhân chẳng chút bận tâm đến nỗi sợ hãi của y, hắn mạnh mẽ đẩy tới, cả chiều dài cứng rắn ấy tàn nhẫn đâm xuyên vào nơi âm huyệt nhỏ hẹp.

Nỗi đau này hoàn toàn khác với khi mất đi cánh tay, nó như xé y ra làm đôi.

Lưỡi dao không sắc, mà cụt lủn đến đáng sợ, chỉ có thể từ từ nghiền nát những thớ thịt mềm mại nhất nơi sâu thẳm cơ thể.

Nỗi đau ấy không có hồi kết, từng đợt chồng chất, dâng lên không ngừng.

Thân mình Trác Dực Thần cong như một cây cầu vồng vút, tầm mắt đảo lộn mờ mịt.

Trong thoáng chốc, y lờ mờ nhận ra linh vị của huynh trưởng.

_ Ca ca, cứu ta với, ca ca.

Nhưng bài vị chẳng thể hồi đáp.

Y chỉ có thể tuyệt vọng véo vào cánh tay bị đứt lìa của mình, mong mỏi lấy cơn đau dữ dội hơn để lấn át nỗi thống khổ hiện tại.

Nhưng vô ích.

Làm sao có thể lấn át được ?

Làm sao có thể quên đi nỗi đau đang lan tràn, thiêu đốt từng tấc da thịt này ?

Máu chảy ra rất nhanh, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt gỗ của quan tài, rồi từ các khe hở thấm sâu vào bên trong.

Nơi âm đạo của trinh nam quả thật khác biệt, lối đi quanh co khúc khuỷu, lại siết chặt đến đáng sợ.

Ly Luân cảm thấy một luồng khoái cảm dâng trào đến tê dại cả da đầu, giọng điệu đầy hứng thú trêu chọc :

_ Ca ca ngươi chưa từng chạm qua ngươi, đúng là đáng tiếc.

Làm sao Trác Dực Thần có thể trả lời hắn.

Y chỉ có thể đập đầu xuống nền quan tài lạnh lẽo, tuyệt vọng cầu mong mình có thể ngất đi, để thoát khỏi sự giày vò tựa chốn địa ngục này.

Bất quá sao Ly Luân có thể để y được toại nguyện ?

Cảm giác căng kéo nơi cổ tay bỗng dưng biến mất, cánh tay vẫn bị trói chặt, nhưng những dây leo đang kéo giờ đây đã biến mất.

Ly Luân dùng cả hai tay giữ chặt lấy vòng eo đang run rẩy của y, nhấc bổng cả người lên.

Trác Dực Thần chỉ còn lại một thứ duy nhất làm điểm tựa, chính là dương vật thô lớn đang cắm sâu trong âm đạo y, kết nối hai người một cách tàn nhẫn.

Quá sâu, tựa hồ muốn xuyên thủng cả ngũ tạng lục phủ của y.

Đôi chân nhỏ gầy guộc như cành trúc mảnh mai, mềm nhũn quặp hờ lên hai cánh tay rắn chắc của hắn.

Nhờ đôi tay vững vàng đỡ lấy lưng, Trác Dực Thần mới không ngửa ra phía sau.

Y cảm giác như mình bị nhấc bổng lên, toàn bộ cơ thể phó mặc cho sự điều khiển tàn nhẫn của hắn.

Dương vật thô lớn mượn đà mà tiến lui trong âm đạo đỏ thẫm, khi thì cắm sâu tận gốc, lúc lại rút ra hoàn toàn, lặp đi lặp lại như trêu ngươi.

Y giống một túi nước bị đâm thủng, từng giọt dịch nhễ nhại tràn ra, không rõ là nước hay là máu.

Dần dần, cảm giác đau buốt nơi bụng dưới và toàn bộ âm huyệt đều trở nên tê dại, như thể một bức màn dày nặng đã chắn lấy tất cả.

Dương vật thô bạo kia vẫn ngang nhiên hoành hành trong cơ thể y, va chạm không ngừng, nhưng y không còn cảm nhận rõ ràng được nữa.

Mãi cho đến khi bị chạm đúng vào điểm nhạy cảm, cả người Trác Dực Thần như bừng tỉnh.

Cơ thể y đột nhiên co giật, một cơn ngứa ngáy khó tả bùng phát, lan ra khắp toàn thân.

Mỗi lần bị đẩy đến đó, sống lưng y lại mềm nhũn, tựa hồ như không còn chút sức lực nào.

Trong vòng tay của hắn, y ngày càng chìm sâu, trước mắt chỉ còn là những ánh sáng mờ ảo, muôn màu rực rỡ.

Lửa nóng lại bừng lên, thiêu đốt cả tâm trí lẫn thể xác y.

Quá nóng, quá nóng, y sắp bị thiêu đốt đến tan chảy.

Bản năng sinh tồn thúc đẩy y tìm kiếm thứ gì đó mát mẻ hơn.

Đôi mắt mờ mịt hé mở, y ngơ ngác nhìn xung quanh.

Y thấy đôi chân mình buông thõng, không ngừng đung đưa, thấy những vệt nước mỏng manh màu phấn hồng trên mặt đất, thấy bông tuyết bay lả tả bên ngoài cửa sổ.

Nhưng thân thể y nóng đến mức không thể chịu nổi.

Khi làn da vừa chạm vào lồng ngực của nam nhân, nơi mồ hôi đã bị gió buốt thổi qua trở nên mát lạnh, y lập tức vùi cả người vào đó đầy khẩn thiết.

Nóng rực dần biến thành ấm áp, y thoải mái đến mức tưởng chừng như hồn phách cũng tan biến.

Y uể oải duỗi dài cánh tay, muốn dán sát vào người kia thêm chút nữa, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Y cúi đầu nhìn mình, cánh tay trước mắt mịn màng, trắng ngần, được bao bọc bởi làn da mềm mại.

Nhưng khi đến cổ tay thì đã kết thúc, bàn tay đâu rồi ?

Những ảo ảnh rực rỡ sắc màu của khoái cảm lập tức trở nên u ám, lồng ngực Trác Dực Thần tựa hồ bị đè nặng bởi một tảng đá.

Tại sao ta vẫn có thể cảm thấy dễ chịu như vậy ?

Làm loại chuyện này với kẻ đã làm tổn thương mình, sao ta lại có thể sung sướng đến thế ?

Tại sao ?

Chẳng lẽ ta lại hèn mọn đến mức này sao ?

Những câu hỏi hỗn loạn vang lên trong đầu, khiến Trác Dực Thần gần như sụp đổ.

Tiếng ù ù trong tai lấn át mọi âm thanh khác, ý thức của y chỉ còn lại tiếng ù đặc và cảm giác nhục thể của nam nhân không ngừng xâm chiếm bên trong cơ thể.

Không biết có phải là ảo giác hay không, tầm nhìn của Trác Dực Thần bỗng chốc bay bổng, như thể đang từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng bị cưỡng bức này.

Y nhìn thấy chính mình, khuôn mặt ấy đê mê không biết liêm sỉ và đáng ghê tởm, nhìn thấy thứ hung khí đang dẫn dắt y đến cao trào, nhìn thấy mọi chi tiết rõ ràng, thậm chí cả lớp thịt mềm màu hồng bị kéo ra trong mỗi lần va chạm.

Cuối cùng, y không chịu đựng nổi nữa, nặng nề phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt Ly Luân phản chiếu khuôn mặt tái nhợt cùng bại hoại của y.

Đỏ là đỏ, trắng là trắng, phân rõ ranh giới.

Hắn bật cười lạnh lùng, rồi vung tay mở tung hai nắp quan tài.

Mùi hôi thối đặc trưng của xác chết ngay lập tức tràn ngập không gian.

Trác Dực Thần ngây người nhìn hai cỗ quan tài đang mở ra, như thể hóa dại.

Một lúc lâu sau, y mới phát ra tiếng gào thét thê lương, không giống tiếng người.

Y suy sụp khóc nức nở, cầu xin nam nhân đừng tiến đến gần những cỗ quan tài đó.

Nhưng Ly Luân lại cố tình giữ chặt lấy chân y, dùng tư thế như bế một đứa trẻ nhỏ đi vệ sinh, vừa không ngừng xâm nhập, vừa kéo y tiến gần về phía trước.

Dù y có cố gắng co rúm người lại, vẫn không thể tránh khỏi phải đối diện với những khuôn mặt quen thuộc nhưng không còn sức sống bên trong.

Gương mặt của ca ca y trông rất bình yên, chỉ có nơi tiếp giáp giữa má và cổ loang lổ một thứ chất lỏng màu đỏ sẫm không rõ là gì.

Một bàn tay vươn ra trước mặt y, quệt lấy chất lỏng ấy, nửa phần bôi lên môi người chết, nửa phần nhét vào miệng y.

Vị tanh của máu lan tràn trong khoang miệng.

Nam nhân cười nhạt, nói :

_ Máu đồng trinh này, huynh đệ các ngươi cũng coi như cùng nhau thưởng thức, thế nào ? Ngọt chứ ?

Trác Dực Thần lắc đầu, không ngừng lắc đầu.

Đầu y cúi gục xuống thật sâu, run rẩy.

Ly Luân dứt khoát đặt y nằm úp bên cạnh quan tài, đầu gối tách mở đôi chân đang quỳ, hông hạ xuống, lại đẩy dương vật dữ tợn kia vào trong.

Âm thanh nặng nề của da thịt va đập vang vọng trong linh đường tĩnh lặng và nghiêm trang.

Đầu của Trác Dực Thần lắc lư, chạm vào ca ca y.

Y không phát ra bất kì tiếng động nào nữa, dù khoái cảm đã tích tụ đến mức đáng sợ, dù toàn thân nóng rực và căng cứng như thể sắp nổ tung, y vẫn không hé môi dù chỉ một tiếng.

Cho đến khi một dòng nhiệt lưu bắn thẳng vào tử cung, Trác Dực Thần mới mềm nhũn ngã xuống bên cạnh quan tài.

Y nằm lặng lẽ, lồng ngực gần như không có chút động đậy, tựa như đã thật sự chết đi.

Ly Luân chậm rãi chỉnh lại vạt áo, suy nghĩ một lúc, rồi hắn vẫn vươn tay bóp lấy chiếc cổ mảnh mai của thiếu niên.

Cổ y mềm oặt, như không có chút sức sống hay xương cốt nào.

Ngón tay hắn siết lại vài lần, chỉ cần muốn, hắn có thể dễ dàng bóp nát cuống họng trắng nõn này.

Nhưng ánh mắt hắn chạm đến bàn tay bị cụt của thiếu niên, hắn khựng lại, cuối cùng vẫn buông tay.

_ Thôi đi.

Hắn nhặt vài tờ vàng mã rơi vãi trên bàn thờ, tùy ý vung tay, mấy tờ giấy ấy lại che phủ được phần lớn cơ thể trần trụi đang cuộn lại của thiếu niên.

Đã đăng : 04/01/2025.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro