XÀ MẪU R21 [ 1 ]
DỊCH : Vân Ngọc.
NGUỒN : siêu thoại Ly Dực Phu Thê.
COUPLE : Ly Luân × Trác Dực Thần ( LY DỰC ).
NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺
Toàn văn gần năm ngàn chữ, có yếu tố 21+, tiểu Trác bị rape trước linh đường của cha và bên trong quan tài của Trác Dực Hiên, ấu dâm, song tính, nặng đô, Ly Luân xé đứt tay Trác Dực Thần, ai chưa đủ tuổi thì giải tán nhé =)))
Dịch giả : Đây chỉ là đoạn R21 trong fic " Xà mẫu " đăng trên siêu thoại Ly Dực, tại fic này dài quá ( hơn 15k chữ ), kết chênh vênh gây khó hiểu kiểu gì ấy, lại có yếu tố 3P Ly Chu Trác, nên Vân Ngọc chỉ lấy mỗi phần R21 về dịch cho mấy bà thoai (◕ᴗ◕✿)
✧✧✧
❌❌ CẢNH BÁO LẦN CUỐI CHO NHỮNG AI TÂM LÝ YẾU, CHƯƠNG " XÀ MẪU " CÒN NẶNG ĐÔ HƠN RẤT NHIỀU SO VỚI CHƯƠNG " CHIẾN LỢI PHẨM " HAY " TIỂU ĐIỂU NHI ", VÂN NGỌC KHUYÊN MỌI NGƯỜI NÊN XEM XÉT KĨ TRƯỚC KHI ĐỌC Ạ ❌❌
Mắt.
Đôi mắt của yêu quái.
Đôi mắt của một nam nhân.
Nó đang đuổi theo y.
Từ sâu trong lòng, Trác Dực Thần mười lăm tuổi tràn đầy kinh hoảng.
Theo bản năng, y cúi đầu nhìn theo ánh mắt kia để tự dò xét bản thân, nhưng chẳng có gì cả.
Đột nhiên, cổ tay y nhẹ bẫng.
Trong khoảnh khắc ấy, cơn đau còn chưa kịp lan đến thì y đã thấy rõ nam nhân trước mặt, dung mạo nhòe nhoẹt mơ hồ, chỉ thấy bàn tay ấy đang cầm lấy tay y, vết thương đỏ thẫm, máu tươi không ngừng trào ra.
Chuyện gì đã xảy ra ?
Trác Dực Thần cố gắng suy nghĩ, nhưng thân thể lại bất giác lảo đảo lùi về phía sau.
Y muốn tìm lấy một thứ gì đó để vịn vào, bàn tay còn lại tuyệt vọng quờ quạng giữa khoảng không trống rỗng.
Đầu gối mềm nhũn, cuối cùng y bị cơn đau hung hãn đánh gục.
Không thể tỉnh lại.
Lượng máu mất quá nhiều khiến cơ thể Trác Dực Thần lạnh buốt như băng.
Nhưng miệng vết thương bỏng rát lại như một ngọn lửa thiêu đốt, buộc y phải nóng bừng.
Đầu óc mê man, y cố gắng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trên thân thể mình.
Những cơn đau đột ngột ùa đến tựa hồ một cơn ác mộng, như thể tất cả đều đang thật sự xảy ra, nhưng đồng thời, cũng chỉ như hư ảo.
Trác Dực Thần cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ sâu không mộng mị.
Lúc đầu, cơn đau trong mộng không đến mức khó chịu như vậy.
Trác Dực Thần khẽ run hàng mi, y khao khát cơn mê man có thể giúp bản thân thoát khỏi hiện thực tàn khốc này.
Nhưng dần dần ...
Đau, đau quá.
Trong cơn bất tỉnh, Trác Dực Thần dùng tay còn lại nắm chặt lấy phần cổ tay bị đứt lìa, tưởng rằng chỉ cần bóp đủ chặt là sẽ làm dịu đi cơn đau.
Nhưng rõ ràng, y đã quá đề cao sức chịu đựng của chính mình.
Rất nhanh sau đó, cơn đau dữ dội không gì sánh nổi từ vết thương lan tràn, như dòng thủy triều cuộn sóng, nhấn chìm toàn bộ tâm trí y.
Cảm giác đau nhức đến mức khiến y không thể thở nổi.
Có lẽ, y đã chết rồi.
Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu Trác Dực Thần.
Nếu không phải đã chết, thì cũng nên để y chết đi.
Thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, y bị ép phải trải nghiệm nỗi thống khổ tột cùng ấy một lần nữa, khi bàn tay bị người ta sống sờ sờ xé toạc ra khỏi cơ thể mình.
Mỗi lần cảm nhận, từng sợi gân, từng thớ thịt trên tay y như muốn chống cự, nhưng rồi vẫn bị cắt đứt từng chút một.
Ý thức của y dần mờ nhạt, khóe môi gắng gượng nhếch lên một nụ cười khổ sở.
Cuối cùng, y nghĩ, có lẽ giờ y đã được giải thoát rồi.
Bệ quan tài vừa bị một lực nhẹ chạm vào, tựa như người đang chìm trong nước bỗng bị kéo mạnh lên khỏi mặt nước.
Trác Dực Thần đột ngột mở bừng mắt, y hổn hển thở dốc, cả người chật vật đến cực điểm.
Lúc này y mới nhận ra rằng bản thân chỉ bất tỉnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi chừng nửa tuần trà.
Trác Dực Thần mơ hồ co người lại, không dám động đến cánh tay đã bị phế, chỉ để nó bất lực buông thõng sang một bên.
Y biết rõ, cơn đau và nỗi kinh hoàng như lũ quỷ dữ sẽ chẳng buông tha cho mình, chúng sẽ lại quấn lấy y bất cứ lúc nào.
_ Giết ta đi ... vì sao không giết ta ?
Y nghe thấy giọng nói của chính mình, yếu ớt nhưng lại tràn ngập sự tuyệt vọng và cuồng loạn.
Kẻ gây nên mọi chuyện, nam nhân có dung mạo mơ hồ khó phân, đang nửa quỳ trước mặt y.
Hắn cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chẳng chút ăn năn.
_ Xin lỗi, ta không biết là sẽ đau như thế. Ta chỉ ... rất thích tay ngươi thôi. Ta có thói quen sưu tầm những thứ đẹp đẽ.
Câu nói ấy đầy ngạo mạn và xấc xược, khiến người nghe không khỏi phẫn nộ.
Như nhận ra lời của mình không hợp lý, nam nhân lại thêm một câu, giọng điệu bình thản :
_ Ta có thể giúp ngươi.
Có một khoảnh khắc, Trác Dực Thần bỗng sinh ra hy vọng, dù rất mong manh.
Y đã chịu đựng nỗi đau đớn giày vò đến cùng cực, đến mức bất kể là ai, bất kể dùng cách gì, chỉ cần cứu được y, y đều muốn thử.
Trác Dực Thần run rẩy chống nửa người dậy, đôi mắt tràn đầy cầu khẩn, tựa như đang mong đợi nam nhân kia cho y một kết cục.
Yêu quang lóe lên trước mắt, cơn đau nơi cánh tay cụt bỗng chốc giảm đi rõ rệt.
Trác Dực Thần thả lỏng thân thể, thậm chí y còn suýt để lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Nhưng ánh mắt y lại vô thức rơi xuống phần cổ tay bị thương, vết cắt nay đã liền lại, nhẵn nhụi, quái dị, tựa như một khối u thịt trơ trọi hiện ra trước mắt.
Hóa ra, hắn đã trực tiếp phong bế vết thương cho y.
Lúc ấy Trác Dực Thần chỉ mới mười lăm tuổi, ngây ngốc ngồi bệt xuống đất.
Trong đầu y, hàng loạt ý nghĩ lướt qua như một cơn bão nhưng chẳng cái nào y nắm bắt được.
Thứ duy nhất y có thể nhớ rõ là hình ảnh cánh tay cụt của mình, kỳ dị và trần trụi đến kinh hãi.
Ngay sau đó, tiếng gào khóc đau đớn, thê lương đến cực điểm của Trác Dực Thần vang vọng khắp trụ sở Tập Yêu Ti.
Y gào thét đến khản cả giọng, cuối cùng chỉ vì nôn khan không dứt mà buộc phải dừng lại.
Nam nhân kia vẫn ở sau lưng, không biết từ khi nào đã tiến sát đến mức dán chặt lấy y.
Trác Dực Thần muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực trong thân thể đã bị nỗi đau cướp đi sạch sẽ.
Động tác đẩy kia yếu ớt đến mức trông chẳng khác nào đang làm nũng.
Nam nhân bật cười, tỏ vẻ hết sức hài lòng.
Hắn chỉ cần dùng một tay đã đè được Trác Dực Thần nằm úp sấp xuống đất.
Lòng bàn tay áp mạnh lên bờ vai trái của y, không để y có cơ hội vùng vẫy.
Mặt Trác Dực Thần bị ép xuống vũng máu của chính mình, thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Bản năng mách bảo y rằng, nếu không mau thoát ra, chuyện đáng sợ hơn sẽ xảy đến ngay lập tức.
Y muốn trốn chạy.
Nhưng trốn không thoát.
Khi lớp áo sau lưng bị kẻ kia thô bạo xé toạc, Trác Dực Thần thoáng khựng lại.
Nhưng rất nhanh, hành động kế tiếp của người phía sau đã khiến y nhận ra bản thân sắp phải đối mặt với điều gì.
Đôi tay của nam nhân vô cùng lớn, chỉ cần mở rộng ra là có thể dễ dàng bao trọn lấy phần ngực gầy guộc của Trác Dực Thần.
Y chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành.
Ngoài những chiếc xương sườn gồ lên, trên lồng ngực cằn cỗi ấy chỉ có hai điểm nhỏ nhắn, mềm mại với sắc hồng nhạt tựa hoa non còn chưa hé nở.
Đau, thật sự rất đau.
Trác Dực Thần cúi đầu, ánh mắt u ám nhìn phần da thịt nhỏ bé trên ngực bị ép chặt giữa những kẽ tay thô ráp của nam nhân.
Mảnh da thịt đáng thương ấy bị vắt đến đỏ ửng, run rẩy trong đau đớn, tụ lại thành một nụ hoa nhỏ xấu hổ.
Y không thể hiểu nổi, mình vốn không phải nữ nhân, vì cớ gì phải chịu đựng nỗi nhục nhã này ?
Đôi tay kia không ngừng di chuyển, xoa bóp và vần vò.
Hai ngón tay mạnh mẽ kẹp lấy điểm nhạy cảm trên ngực y, kéo giật thành những hình dạng khiến người khác chỉ nghe qua thôi cũng phải xót xa.
Y hoảng loạn, vội vã né tránh, nhưng tránh không nổi.
Nếu không thể trốn thoát, y liền cắn răng, nghĩ rằng mình chỉ còn cách nằm sấp người xuống đất, ép sát phần ngực đáng thương ấy vào mặt đất lạnh lẽo, hòng ngăn cản đôi tay ác độc kia tiếp tục hoành hành.
Không còn cách nào khác, y nghiến chặt tâm trí, buông thõng đôi tay chống đỡ thân mình, để mặc cơ thể ngã nhào về phía trước.
Ngay khoảnh khắc y sắp chạm đất, bàn tay phải của y đột nhiên chống xuống theo bản năng.
Từ nhỏ, phụ mẫu và huynh trưởng nâng niu y như bảo vật, khiến y sợ đau hơn bất kỳ ai khác.
Cơ thể dường như tự giác muốn bảo vệ y khỏi thương tổn, nhưng thật không may, y vẫn nặng nề ngã xuống nền đất cứng.
Sự đau đớn cùng mơ hồ ập đến, ánh mắt y bất giác lướt qua cánh tay mềm oặt nằm bất động bên thân.
Y mở to đôi mắt, hoảng hốt.
Tay của ta đâu ?
Tay của ta ở đâu ?
Tay, tay, tay.
Y hoảng loạn, dùng đoạn tay cụt của mình quờ quạng khắp nơi, cố tìm lại bàn tay đã biến mất.
Nhưng không có gì, chỉ có sự trống rỗng và tuyệt vọng.
Nam nhân đứng đó, lạnh lùng nhìn y phát điên, trên môi còn vẽ một nụ cười đầy ý vị.
_ Đừng phí sức nữa - Hắn nhàn nhạt nói - Đêm còn dài lắm.
Y không nghe, cũng không quan tâm.
Nam nhân dường như không có ý định ngăn cản, chỉ đưa tay nắm lấy vạt áo bên hông Trác Dực Thần.
Một chút lực, lớp vải vốn đã rách nát nay hoàn toàn vỡ vụn, như mảnh vụn của lá khô, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Trác Dực Thần vẫn đang điên cuồng tìm kiếm bàn tay đã mất.
Hắn muốn ăn ta.
Câu nói ấy bất chợt lóe lên trong đầu, khi y cảm nhận được phần cổ sau bị kẻ kia cắn chặt.
Hai hàm răng sắc nhọn như nanh thú chạm vào da thịt, rồi nhẹ nhàng ghìm xuống.
Cảm giác đau rát truyền tới, và y biết mình đã bị cắn nát.
Máu chảy ra, từng dòng nóng ấm tràn qua cổ, nhỏ giọt xuống nền đất lạnh lẽo.
Trác Dực Thần cúi đầu, ánh mắt ngây dại nhìn vũng máu chưa kịp khô bên dưới.
Đó cũng là máu của y.
Y còn có bao nhiêu máu để chảy nữa đây ?
Nhưng câu hỏi ấy không ở lại lâu trong đầu, vì cơn đau càng lúc càng rõ rệt.
Vết răng sắc bén không dừng lại ở việc cắn phá bề mặt da thịt.
Chúng như muốn cắm sâu hơn, cả hai hàm răng, từng chút, từng chút, dần muốn cắm trọn vào thân thể y.
Cơn đau kéo đến một cách chậm rãi nhưng sắc bén, như hàng trăm mũi kim đâm thẳng vào thần kinh.
Trác Dực Thần cố gắng há miệng, bất quá từ cổ họng khô khốc của y chỉ phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, không thành âm điệu.
Y co mình lại, run rẩy, miệng không ngừng lặp đi lặp lại lời van xin yếu ớt :
_ Đừng ăn ta, đừng ăn ta ...
Đúng vậy, từ nhỏ y đã được phụ thân và huynh trưởng nâng niu như báu vật, chưa từng chịu khổ, càng không thể chịu nổi cơn đau dữ dội thế này.
Nam nhân thoáng sững người, hắn không ngờ thiếu niên trước mặt lại yếu ớt như một miếng đậu phụ mềm, chỉ cần chạm khẽ cũng vỡ tan.
Hắn vô thức buông lỏng lực tay, trong lòng thầm nghĩ, hắn đến đây để tìm thú vui, nếu cắn vài lần mà đã khiến y phát điên, thậm chí đau đến mức ngất xỉu, thì còn gì là thú vị ?
Bàn tay to lớn của hắn siết lấy cần cổ mảnh mai của Trác Dực Thần, xoay khuôn mặt tái nhợt của y lại.
Hắn cúi xuống, áp môi mình lên đôi môi run rẩy ấy, nhẹ nhàng truyền một luồng yêu khí vào cơ thể y.
_ Ít nhất thì trong đêm nay, ngươi sẽ không phát điên hay bất tỉnh vì đau đớn nữa.
Nhưng đôi môi của hắn không rời đi ngay.
Chiếc lưỡi đỏ rực, tựa con rắn mềm mại, chậm rãi luồn qua kẽ môi của Trác Dực Thần, bắt đầu liếm láp đôi môi căng mọng ấy.
Động tác quá nhẹ nhàng, y chỉ run lên từng hồi mà không đủ sức phản kháng.
Bàn tay thô bạo bóp mở cằm dưới của y, chiếc lưỡi nóng bỏng thừa cơ tiến sâu vào, gần như chiếm trọn khoang miệng nhỏ bé.
Chiếc lưỡi mềm mại quét qua vòm họng, lướt dọc theo hàm răng trắng đều, cuốn lấy chiếc lưỡi run rẩy đang trốn tránh của y, không ngừng dây dưa quấn quýt.
Nước bọt hòa quyện trong nụ hôn không chút xấu hổ, từng giọt chảy xuống khóe môi, nhỏ dọc theo gương mặt tái nhợt của y, cuối cùng rơi xuống phần cánh tay cụt.
Từng giọt lấp lánh làm ướt đẫm phần thịt sần sùi như một vết sẹo chẳng thể nào xóa nhòa, gợi lên nỗi nhục nhã không thể che giấu.
Thân thể Trác Dực Thần run lên một cái như bị lửa đốt, khuôn mặt bị nam nhân bóp chặt, vặn ngược ra sau, nhưng ánh mắt y lại ngoan cố trốn tránh.
Ánh mắt lướt qua cổ tay bị cụt, hàng mi dài khẽ rung động, sau đó y nhanh chóng dời đi, không dám nhìn tiếp.
Cuối cùng, ánh nhìn của y dừng lại trên tà áo tang phục lấm bẩn.
Đó là tang phục của y, bộ y phục trắng đơn sơ mà y đã mặc để chịu tang cho phụ thân và huynh trưởng đã khuất.
Như có tiếng sét đánh ngang tai, ý thức y đột nhiên bừng tỉnh.
Trác Dực Thần sững sờ ngẩng đầu, chỉ thấy trong không gian vài bước trước trước mặt của linh đường, những lá cờ trắng treo dọc hai bên lay động dù không có gió.
Dưới bóng cờ trắng, hai cỗ quan tài đen bóng như vực sâu, đang lạnh lùng nhìn về phía y.
Nam nhân vẫn đắm chìm trong nụ hôn cưỡng đoạt, chiếc lưỡi nóng bỏng liên tục khuấy động trong miệng y.
Kinh tởm.
Một cơn buồn nôn mãnh liệt trào dâng.
Trác Dực Thần nghiến răng thật chặt, hàm răng sắc nhọn đâm vào lưỡi của nam nhân.
Yêu huyết tanh nồng lập tức tràn ngập khoang miệng.
Nhân cơ hội hắn đau đớn lùi lại, y phun ra ngụm máu tanh và hét lên bằng tất cả sức lực còn lại :
_ Vân Quang.
Kiếm Vân Quang đáp lời chủ nhân, nó rung động mạnh mẽ, từ vỏ bay ra, lao thẳng về phía kẻ thù.
Thanh kiếm này từ xưa đến nay nếu không dính máu thì sẽ không trở về bao.
Nếu là huynh trưởng ... Trác Dực Thần thầm nghĩ.
Nếu là Trác Dực Hiên cầm kiếm, chỉ e rằng một chiêu là có thể giết chết hắn, hoặc ít nhất cũng có thể làm trọng thương.
Nhưng giờ đây, kiếm Vân Quang chỉ có thể nghe theo lệnh của y, một kẻ mất đi cánh tay cầm kiếm.
Y nhìn thanh kiếm rơi xuống đất tựa như một thanh sắt tầm thường, chỉ để lại một vết xước nông trên má nam nhân.
Nỗi tuyệt vọng dâng tràn, Trác Dực Thần khép chặt mắt, cảm nhận được bóng tối không lối thoát bao trùm lấy bản thân.
Tuyết rơi.
Ly Luân đứng cách Trác Dực Thần khoảng vài bước, hắn đưa tay lau đi vệt máu trên má, cười lạnh đầy giận dữ.
Hắn vốn không phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, một chưởng tưởng như vô tình nhưng lại mang theo sức mạnh tàn bạo, đánh bay thiếu niên, khiến y xoay tròn giữa không trung rồi ngã mạnh xuống chiếc bồ đoàn trước án thờ trong linh đường.
Một lúc lâu sau, Trác Dực Thần mới thở hổn hển, chống tay trái gượng dậy, quay đầu nôn ra một ngụm máu nóng đỏ thẫm.
Chưa kịp hoàn hồn, Ly Luân đã như bóng ma xuất hiện ngay trước mặt y, bàn chân hờ hững đá đổ lò than đang chất đầy tro tàn từ giấy tiền vàng bạc.
Hắn lại tiện tay hất đổ lư hương trước bài vị, khiến tro hương còn nóng bỏng rơi tung tóe, vương trên gương mặt Trác Dực Thần.
Y chỉ khẽ run rẩy một chút, rồi toàn thân cuộn tròn lại, nằm kẹt giữa khe hở chật hẹp của hai cỗ quan tài, bất động như đã chết.
Bàn tay thô bạo siết chặt lấy cổ y.
Trác Dực Thần vẫn không phản ứng, đến khi năm ngón tay bóp sâu vào lớp da thịt, y mới như bừng tỉnh, yếu ớt vùng vẫy trong vô vọng.
Ly Luân cười nhạt, hắn nhấc bổng y lên, đặt mạnh xuống nắp quan tài bên cạnh.
Hắn cúi người, ánh mắt đầy giễu cợt, hỏi bằng giọng điệu độc ác :
_ Đoán xem, đây là quan tài của phụ thân ngươi hay của huynh trưởng ngươi ?
Từng tiếng rên rỉ yếu ớt tựa dã thú sắp chết khiến Ly Luân hài lòng.
Hắn chậm rãi, như có ý trêu đùa, lột bỏ nốt mảnh y phục còn sót lại trên người Trác Dực Thần.
Dĩ nhiên là y không chịu khuất phục, bàn tay trái lành lặn của y cố gắng gỡ bàn tay đang bóp chặt cổ mình, trong khi cánh tay phải chỉ còn lại phần cổ tay thì vô dụng, chỉ có thể yếu ớt chống vào ngực hắn.
Ly Luân không thèm để ý đến sự phản kháng của y, ngón tay hắn siết chặt thêm một chút, thiếu niên lập tức mềm nhũn, khuôn mặt đỏ bừng, miệng há lớn như cá mắc cạn, chỉ biết cố hớp lấy từng ngụm không khí.
Qua vài lần như vậy, cuối cùng hắn cũng lột sạch y phục của thiếu niên, để y trần trụi nằm trước mặt mình.
Gầy quá.
Ngoại trừ phần gốc đùi và hai mảng mông có chút thịt, còn lại toàn thân đều gầy guộc.
Hai bên xương hông mảnh khảnh nhô lên dưới lớp da thịt mỏng manh.
Nhưng cũng thật trắng.
Làn da tựa bạch ngọc được chạm khắc, dưới ánh nến lay động tỏa ra một vẻ sáng mịn ấm áp.
Ly Luân vung tay, triệu hồi một đoạn dây leo, quấn chặt đôi cổ tay của thiếu niên rồi kéo lên trên đầu.
Hắn hơi cúi người xuống, bàn tay lạnh lùng bắt đầu chạm vào bộ phận sinh dục non nớt, trắng hồng giữa hai chân thiếu niên.
Một đứa trẻ chưa trưởng thành thì đâu cần kỹ xảo gì, chỉ vài động tác đơn giản trong lòng bàn tay đã khiến y đạt tới cao trào.
Làn chất lỏng mỏng manh vương trên tay, Ly Luân xoay người, khéo léo phủ chúng lên đầu ngực đang vì khoái cảm mà nhô cao của thiếu niên.
Nơi ấy từng bị Ly Luân mân mê, giờ sưng đỏ hẳn lên, nặng nề nằm trên phần ngực đang ửng đỏ.
Ly Luân vô cùng kiên nhẫn, tỉ mỉ vuốt ve từng nếp gấp nhỏ trên nhũ hoa của y, ngay cả đầu nhũ cũng sáng lên ánh mềm mại vì ẩm ướt.
Sau khi đã thỏa mãn trò đùa cợt trên phần ngực mềm mại, Ly Luân đột nhiên dùng đầu gối đẩy mạnh, định tách hai chân trắng nõn ấy ra.
Nhưng không ngờ thiếu niên vốn đang nằm im lìm như tử thi lại vùng vẫy kịch liệt, hai chân dài quẫy đạp loạn xạ, không để Ly Luân tiến thêm.
Trong lòng hắn dấy lên nghi hoặc, chẳng lẽ ở đó che giấu thứ gì không thể để lộ ?
Càng bị ngăn cản, Ly Luân lại càng tò mò.
Hai tay hắn nắm lấy cổ chân gầy yếu của thiếu niên, cố tình kiềm chế lực đạo, e rằng nếu lỡ làm gãy chân y, thì việc này chẳng khác nào cưỡng hiếp một tử thi, quả thật vô vị.
Nhưng khi thật sự chạm vào, cảm giác xương xẩu mong manh tựa đồ sứ vụt qua khiến hắn không khỏi cảm thán.
Hắn tự hỏi, Trác gia rốt cuộc đã chăm sóc thế nào mà lại dưỡng ra một tiểu công tử mỏng manh dễ vỡ tựa pha lê như vậy.
Khi cuối cùng cũng tách được hai chân y, ánh mắt Ly Luân dừng lại ở nơi âm hộ dư thừa giữa hai đùi thiếu niên, nơi không ngờ lại xuất hiện một đặc điểm không nên có trên thân thể của thiếu niên.
Trong khoảnh khắc, hắn thoáng sững sờ.
Thảo nào thiếu niên này lại được cưng chiều như báu vật, hóa ra y không phải công tử như mọi người vẫn nghĩ, mà là một tiểu cô nương.
Trác gia nổi danh khắp thiên hạ, vốn tự hào vì truyền thống hiển hách, lại dốc lòng bảo vệ một " công tử " vốn là nữ nhân.
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn và tuyệt vọng của thiếu niên, Ly Luân khẽ nhếch môi cười, ánh mắt thoáng nét thích thú.
Hắn dùng tay nhẹ nhàng đẩy dương vật đang cản trở tầm nhìn qua một bên, cúi người quan sát âm hộ, nơi mà không ai ngờ tới trên thân thể thiếu niên.
Thật nhỏ nhắn, nhỏ đến mức khiến người ta phải dè chừng.
Có lẽ chỉ cần nhét nhiều nhất là hai đến ba ngón tay là nơi ấy sẽ tổn thương.
Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngay cả lông tơ còn chưa mọc, hai môi âm hộ phồng lên ôm lấy nhau, phơn phớt một sắc hồng nhạt dịu dàng tựa cánh hoa mới nở.
Ly Luân bất giác hít sâu một hơi, ánh nhìn càng thêm phần trầm lặng.
Hắn cố ý vận chuyển nội lực nóng bỏng từ ngũ tạng, phóng thẳng ra âm đạo một cách có chủ ý.
Thiếu niên hét lên đau đớn, y cố gắng khép đôi chân lại nhưng không được.
Ly Luân lại tiếp tục hành hạ âm đạo chưa phát triển hoàn toàn của y.
Mãi đến khi sắc hồng mờ nhạt chuyển thành một màu đỏ chín sống động, hắn mới chịu dừng tay.
_ Sao không khóc ?
Ly Luân tò mò hỏi, hắn đưa tay gạt đi những sợi tóc lộn xộn trên mặt cậu.
Nhìn thấy thiếu niên nằm đó như một người chết, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn khô ráo, Ly Luân tối sầm mặt lại.
Hắn không thích phản ứng vô hồn như vậy.
Nhìn quanh bốn phía, hắn thấy thanh kiếm Vân Quang bị mình tiện tay mang vào, quả là một món đồ chơi thú vị để giải khuây.
Không hổ danh là bảo kiếm, cầm trong tay có cảm giác nặng trĩu, ngay cả chuôi kiếm cũng được bọc bằng thép tinh luyện.
Quả nhiên vừa để chuôi kiếm chạm vào cửa động, Trác Dực Thần lập tức bừng tỉnh.
Ánh mắt y đầy vẻ kinh hoàng, hết nhìn thanh kiếm lại nhìn gương mặt Ly Luân đang mỉm cười, một giọt lệ trong veo bất chợt lăn dài trên gò má.
Y bùng nổ sự chống cự dữ dội chưa từng có, bởi vì đó là kiếm của ca ca y, là thanh kiếm thuộc về ca ca y !
Không màng tất cả, y điên cuồng vùng vẫy khỏi lớp dây leo quấn chặt.
Dù có bị cào rách đến mức máu chảy đầm đìa cũng chẳng đáng bận tâm.
Tay trái bị khớp xương ngăn cản, không thể rút ra, y liền chuyển sang cánh tay phải đã bị thương.
Chỉ sau vài lần giằng giật, y đã thoát khỏi sự kìm hãm, để lại cánh tay lành lặn treo lơ lửng giữa không trung, còn cánh tay kia, bàn tay đã không còn, giờ chỉ là một phần cụt vung vẩy, điên cuồng đập loạn về phía trước.
Cuối cùng Ly Luân cũng tỏ ra hài lòng, hắn thuận tay ném thanh kiếm sang một bên, nhưng lại giữ chặt lấy cánh tay cụt kỳ lạ kia của Trác Dực Thần.
_ Ngươi đã từng tự mình chạm vào nơi này chưa ?
Hắn hỏi.
Trác Dực Thần thoáng sững sờ, đôi mắt trong veo tựa pha lê khẽ chuyển động chậm rãi, dường như không hiểu hắn đang nói gì.
Đến khi y kịp nhận ra, Ly Luân đã cầm lấy cổ tay cụt, ấn vào giữa hai chân y.
_ Cảm giác thế nào ?
Hắn thấp giọng hỏi, không đợi câu trả lời, liền siết lấy cổ tay y, di chuyển lên xuống vài lần.
Hơi thở của Trác Dực Thần bất giác trở nên gấp gáp.
Thật ra y cũng không rõ cảm giác này là gì.
Phần cổ tay cụt không nhạy cảm như ngón tay, chưa kể vết thương dù đã liền lại nhưng cơn đau âm ỉ từ đoạn chi vẫn không ngừng hành hạ y.
Trong sự đau đớn ấy, y cảm nhận được một thứ mềm mại, ẩm ướt như thịt trai liên tục lướt qua da mình.
Đến khi chạm vào một điểm nhô lên rõ rệt, cảm giác tê dại, ngứa ngáy, chua xót, căng tức đột nhiên trào dâng, một khoái cảm mãnh liệt bất thình lình bóp nghẹt cổ họng, buộc y phải phát ra những tiếng thở dốc đầy hỗn loạn.
Ngay sau đó, y cảm nhận một luồng khí mát lạnh thoáng qua trên da, nam nhân đứng giữa hai chân y bật cười, nhẹ giọng châm biếm :
_ Xem kìa, đã chảy ra nước rồi.
Là nước gì ?
Chảy ra thứ gì ?
Đã đăng : 04/01/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro