Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TIỂU ĐIỂU NHI R18 [ 1 ]

DỊCH : Vân Ngọc.

NGUỒN : siêu thoại Ly Dực Phu Thê.

COUPLE : Ly Luân × Trác Dực Thần ( LY DỰC ).

NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị tố đó ☺

【 Trước đây đã viết về " bữa cơm cực ngon " NTR, giờ đang mang vào xây dựng siêu thoại ~ 】

Toàn văn gần năm ngàn chữ, có yếu tố 18+, rape, NTR, nặng đô, tiểu Trác là thần điểu, song tính, ai chưa đủ tuổi thì giải tán nhé =)))

Vân Ngọc tìm mãi mà không thấy đoạn đầu của fic ( thật ra là tui cũng hạn chế dịch các fic All Trác nên làm biếng tìm =)))) nhưng R18 bà au viết khá ngon, cốt truyện ở trên cũng không ảnh hưởng nhiều đến trải nghiệm đọc sếch nên tui bê về dịch luôn.

Google dịch tên fic là " Gà non " ??? Hơi ba chấm xíu, tui đắn đo mãi rồi đổi lại thành tiểu điểu nhi ( chú chim non ).

03.

Trác Dực Thần ngủ không được yên giấc, y vừa mới khép mắt đã chìm vào trong ác mộng.

Trong mộng y không thể nhìn thấy gì, toàn thân như bị nhấn chìm tại nơi ẩm ướt và lạnh lẽo đến thấu xương.

Đau đớn từ xương bả vai truyền đến từng đợt, tựa như có người đang tàn nhẫn xuyên thủng huyệt linh đài của y.

Giữa nơi bóng tối mịt mờ có một ánh nhìn sắc bén và xâm lược, từ từ quét qua từng tấc thân thể y, khiến y như bị bóc trần không còn gì che đậy.

Trác Dực Thần cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của kẻ đó lướt qua gò má mình, hơi thở ấm nóng phả lên làn da nơi cổ, mỗi lời nói ra đều nhuốm vẻ si mê đầy điên cuồng :

_ Ngươi ... thật thơm.

Một cảm giác bất an lập tức trỗi dậy trong lòng y, y muốn giãy giụa phản kháng, nhưng chỉ đổi lại là cánh tay phải bị bẻ trật khớp.

Đến khi y phục bị xé rách một cách thô bạo, Trác Dực Thần cuối cùng mới hiểu ra kẻ kia đã sinh ra dục vọng với y.

Trác Dực Thần thực chất không hiểu rõ lắm về những chuyện như thế này.

Ngày trước đại yêu từng thẳng thắn bày tỏ thứ tình cảm chân thành và khát khao của mình đối với y.

Dẫu có táo bạo đến đâu, hành động vượt lễ nghi nhất của hắn cũng chỉ là khẽ hôn lên má y.

Y từ lâu đã quen với sự sủng ái và tôn trọng mà bạn lữ dành cho mình, nghiễm nhiên cho rằng tình nhân trên thế gian đều nên như thế, dịu dàng, thuần khiết, không vượt qua lằn ranh giữa ái mộ và kính trọng.

Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác.

Y cảm thấy mình chẳng khác nào một tiểu công tử yếu ớt, bị người ta thô bạo cạy tung lớp vỏ bảo vệ, xâm phạm vào phần mềm yếu bên trong.

Những vết cắn xé như cơn mưa giông đập nát cánh hoa, rơi xuống cổ, trước ngực, hai bên hông và những nơi mỏng manh yếu ớt nhất trên thân thể y.

Kẻ đó không hề có chút tình ý nào dành cho y, bởi vậy nên ra tay cũng chẳng thèm nương tình.

Máu gần như lập tức thấm ra, nỗi đau chồng chất khiến y không kìm được mà rơi vài giọt lệ.

Nhìn y khóc kẻ kia lại càng thêm hưng phấn.

Bàn tay to lớn siết chặt lấy cằm y như muốn bóp nát nó.

Nam nhân cong môi cười khẩy :

_ Tiểu điểu nhi, ngươi khóc trông lại càng xinh đẹp hơn đấy.

Trác Dực Thần cắn chặt răng, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.

Khi kẻ kia cong hai ngón tay đưa vào miệng y, y liền dồn hết sức mà cắn mạnh xuống.

Một cái tát như trời giáng rơi thẳng lên má y, nhưng y vẫn không chịu nhả ra.

Mãi đến khi xương bả vai bị kẻ đó cố ý vặn bẻ, nỗi đau cùng cực khiến y đành phải buông xuôi, cơ thể mềm nhũn không còn sức phản kháng.

Nam nhân trước mặt không để lộ chút cảm xúc nào, bàn tay đầy máu kéo mạnh mái tóc dài được buộc gọn của y, ép y phải ngửa cổ lên, tựa như một con hạc sắp lìa đời.

Hắn hung hãn để lại một vòng dấu răng trên cổ y, sau đó tùy ý hôn lên đuôi mắt đỏ ửng vì đau đớn.

Trác Dực Thần nghiến răng chịu đựng, ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Khi nam nhân tiến đến gần hơn, y chớp thời cơ, dùng tay trái còn nguyên vẹn chụp vào không trung.

Kiếm Vân Quang lập tức xuất hiện trong tay y.

Không để kẻ kia kịp phản ứng, y phản  công chém thẳng lên trên.

Tiếng vang chấn động thiên địa khi lưỡi kiếm va chạm với thứ kim loại cứng rắn.

Trác Dực Thần kinh ngạc trừng mắt, kiếm Vân Quang của y ... gãy rồi.
 
Kẻ kia cười lạnh :

_ Gông xiềng được rèn từ Huyền Thiết Băng Hàn vốn là thứ không gì phá hủy được. Bằng không, ngươi nghĩ ta bị giam ở nơi này lâu như vậy là vì lý do gì chứ ?

_ Huyền Thiết Băng Hàn ? - Trác Dực Thần lấy lại thần trí sau cơn hoảng hốt, một cái tên quen thuộc mà xa lạ như vang vọng từ ký ức, thoáng lướt qua đầu lưỡi y. - Ly Luân.

Y khẽ gọi.

Nam nhân bật cười vài tiếng, giọng điệu bỡn cợt pha lẫn lạnh nhạt :

_ Tiểu điện hạ, ta còn tưởng ngươi phải mất thêm một thời gian nữa mới nhận ra ta chứ.

Trác Dực Thần không để lộ cảm xúc, y âm thầm luân chuyển chút linh lực ít ỏi còn sót lại trong lòng bàn tay.

Y cất giọng bình thản :

_ Vụ án trẻ em mất tích ở thành Thiên Đô là do ngươi gây ra.

_ Đúng là ta.

_ Tại sao ?

_ Tất nhiên là để điều dưỡng thân thể.

Ánh mắt Ly Luân như một con rắn độc có thực thể, lưỡi rắn đỏ tươi liếm qua làn da trắng ngần đã in đầy những dấu vết bầm tím xanh đỏ của y.

Hắn cúi thấp đầu, dục vọng dưới thân càng thêm hừng hực như lửa :

_ Nhưng hiện giờ chẳng cần những thứ đó nữa, vì thần vật bổ dưỡng nhất thiên hạ đã tự mình bước vào hang động của ta.

Ngay khi lời cuối cùng vừa dứt, hai thân ảnh, một xanh lam, một đen tuyền, đã lao vào nhau như sét đánh, thế công sắc bén đến mức mắt thường khó lòng phân biệt, chiêu nào cũng nhắm thẳng vào tử huyệt của đối phương.

Linh lực giao tranh cuộn trào như sóng dữ, va chạm đến mức cả địa lao tối tăm bừng sáng dưới ánh ban mai.

Trác Dực Thần rõ ràng không phải là đối thủ của đại yêu vạn năm Ly Luân.

Sắc mặt y tái nhợt hơn giấy trắng, thân ảnh loạng choạng không ngừng tránh né những đòn tấn công hiểm độc nhằm vào cánh tay phải đã sớm tê liệt.

Nhưng dù cố gắng đến đâu thì vẫn có sơ hở.

Ly Luân nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội, một chưởng mạnh mẽ đánh thẳng vào y.

Cơ thể Trác Dực Thần bị đẩy ngã xuống bậc đài cao, y nghiến chặt răng, nhịn đau đến mức máu dồn lên cổ họng, cuối cùng không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu nóng.

Cánh tay phải của y đã cong ngược lên một cách quái dị, toàn bộ xương gân đều vỡ vụn.

Nỗi đau như xé nát huyết nhục khiến mồ hôi lạnh trên trán y tuôn ra như suối, toàn thân run rẩy, thậm chí không còn sức để gượng dậy.

_ Nếu là phượng hoàng đích thực có lẽ ta còn e ngại vài phần. Nhưng ngươi, một tiểu điểu nhi, quá yếu ớt rồi.

_ Phải không ?

Giọng nói của Trác Dực Thần khàn đặc, khó mà phân biệt được bởi nó phát ra từ giữa hơi thở đứt quãng và sâu trong cổ họng đầy máu.

Y loạng choạng đứng dậy, đôi mắt lam sẫm lạnh lẽo như muốn hút hồn đối phương.

Một ngọn lửa xanh nhạt bỗng nhiên bùng lên từ lòng bàn tay đẫm máu, ánh sáng ma mị đến mức khiến cả không gian như ngừng lại.

Thế nhân chỉ biết Lam Phù thần điểu tính tình ôn hòa, cai quản thủy mạch, nào hay y cũng được di truyền từ huyết thống của phượng hoàng, Phượng Hoàng Chân Hỏa hủy thiên diệt địa trong chớp mắt.

Vẻ bỡn cợt trên mặt Ly Luân thoáng chốc đông cứng lại.

Như cảm nhận được sát khí kinh hoàng, hắn lập tức lui thân về phía sau.

Nhưng đã quá muộn.

Ngọn lửa nghiệp chướng vô biên ầm ầm trút xuống như cuồng phong đỏ rực.

Trong tâm điểm của ngọn lửa, Trác Dực Thần quyết định đặt cược tất cả.

Y đột ngột hiển lộ nguyên thân pháp tướng.

Một thần điểu lộng lẫy với bộ lông lam quý giá ngẩng cao đầu, nó cất tiếng hót vang trời, đôi cánh xòe rộng xé toạc không gian, bay vút lên trời cao.

Ly Luân nhìn cảnh tượng ấy mà chỉ nhếch môi cười lạnh, hắn dừng lại giữa không trung, không thèm tránh né.

Quả nhiên động tác vỗ cánh của thần điểu ngày càng chậm dần, ánh sáng rực rỡ trên lông vũ cũng nhạt đi, cuối cùng hóa thành một vệt sáng mờ nhạt rơi thẳng xuống vực thẳm.

_ Khi ta xuyên thủng xương bả vai của ngươi thì đã cố ý đâm qua cả gốc cánh, chính là để ngăn cản ngươi hiện nguyên thân pháp tướng. Mất pháp tướng Phượng Hoàng Chân Hỏa chẳng khác nào phàm hỏa, chỉ tăng thêm chút nóng mà thôi. Tiểu điện hạ, giờ thì ngươi đã không còn cách nào xoay chuyển cục diện nữa rồi, đúng chứ ?

Ly Luân ung dung bước tới, cánh tay rắn chắc vòng quanh eo Trác Dực Thần, dễ dàng nhấc y lên như nhặt một chiếc lông vũ rơi xuống nước.

Trác Dực Thần bị treo ngược đầu trên vai hắn, thân hình mềm nhũn không còn chút sức lực nào.

Những ngón tay trắng bệch như ngọc rũ xuống hai bên thân, từng giọt máu đỏ tươi không ngừng nhỏ xuống, thấm vào đất bùn, để lại trên mặt đất ướt lạnh từng vệt hố nhỏ cháy xém theo từng bước chân của hắn.

04.

Trác Dực Thần trong cơn mê man, thần trí mơ hồ, chỉ cảm thấy như bản thân đã quay trở lại bên trong quả trứng phượng hoàng.

Nơi đó dù tối tăm nhưng lại tràn đầy hơi ấm.

Y thoải mái duỗi đôi cánh non nớt của mình, cuộn tròn thân hình nhỏ bé, say sưa tận hưởng mùi hương an lành của mẫu thân, giống như mọi đau khổ bên ngoài đều chẳng liên quan đến y.

Thế nhưng từng cơn nhức nhối từ phía sau lưng bắt đầu lan ra, cùng với đó là cơn đau nơi lồng ngực, âm ỉ mà dữ dội, dường như muốn đoạt lấy sinh mạng y.

Trong không gian mộng tưởng ấy, đau đớn dần dần xé nát từng mảnh an yên còn sót lại, kéo y trở về hiện thực khốc liệt không chút lưu tình.

_ Đau quá ...

Trác Dực Thần nhận ra một ánh sáng mờ ảo phía trước dần lóe lên, y hoảng loạn vung vẩy đôi tay, cố gắng nắm bắt lấy thứ gì đó trong không trung, bất kể đó là mẫu thân hay là Triệu Viễn Chu, chỉ cần có thể làm cơn đau này ngừng lại.

Đầu ngón tay chạm phải một mảng da lạnh lẽo, y gần như lập tức rụt người lại, cuộn tròn vào trong vòng tay kẻ đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ uất ức áp lên ngực hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm những tiếng vô nghĩa, như một đứa nhóc đang than thở và làm nũng với chủ nhân.

Ly Luân khẽ nhếch môi cười, hai ngón tay nắm chặt lấy chiếc cằm mảnh mai của Trác Dực Thần, cúi đầu hôn y.

Đôi môi của hắn và y nhẹ nhàng ma sát, hơi thở hòa quyện, những sợi chỉ bạc vương giữa răng môi.

Sau vài lần giao hòa Trác Dực Thần cảm thấy khó thở, mặt mày y ửng đỏ, mi mắt run rẩy ướt đẫm vì ngấn lệ, y nhíu mày lại một chút rồi mới khó khăn mở mắt ra, nhìn hắn bằng ánh mắt u ám, đầy hoảng loạn.

_ Tiểu điện hạ đột nhiên nhiệt tình như vậy, thật khiến ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Trác Dực Thần đờ người, thần trí lộn xộn mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Ly Luân.

Khi ý thức dần trở lại, y lập tức vung tay tấn công, nhưng tiếc rằng linh lực đã không còn, cái đánh ấy không đau không ngứa, chỉ như một cái đánh vô lực bình thường.

Ly Luân liền dùng vai chặn lại mà không hề hấn gì.

Y liên tục đẩy nam nhân ra xa, cố gắng thoát khỏi vòng tay xiết chặt kia, nhưng vô ích, cánh tay mạnh mẽ của Ly Luân như sắt thép, giam giữ y bất động trong lòng hắn.

Ly Luân mặc cho y vùng vẫy, trêu chọc y chẳng khác nào trêu một con mèo nhỏ.

Thấy chán rồi hắn liền tóm lấy gáy đối phương mà cúi xuống hôn mạnh, răng nanh sắc nhọn cắn xé đôi môi đỏ hồng của Trác Dực Thần, cảm nhận được vị máu tươi lại càng thêm phấn khích.

Trác Dực Thần nhịn đau đến nhíu mày, hai tay y bị siết chặt ra sau lưng.

Vết thương cũ không ngừng tái phát, như những mũi kim sắt nóng bỏng xuyên qua từng kẽ xương, cảm giác tê dại, đau đớn, khiến y khó lòng chịu nổi.

Da thịt nơi cổ tay bị hắn kẹp chặt cũng lập tức sưng tấy, nóng rực đến mức gần như không thể chịu đựng được.

Đầu lưỡi của nam nhân quấn quýt trong miệng y, cảm giác nóng ẩm và mềm mại khiến Trác Dực Thần cảm thấy thật ghê tởm, nước bọt không kiềm chế được mà chảy xuống từ cằm, nhỏ vào vạt áo đang mở rộng của đối phương.

Y cắn mạnh vào lưỡi của Ly Luân, vị mặn chát lập tức lan tỏa giữa hai đôi môi đang quấn lấy nhau.

Hắn âm trầm dùng ngón tay lau sạch vết máu nơi khóe môi, rồi cười nhẹ hai tiếng, Ly Luân đột ngột vung tay tát mạnh vào khuôn mặt Trác Dực Thần, khiến đầu y ngả sang một bên.

Tóc dài vương vãi xõa tung, như dòng nước mềm mại chảy xuống, che khuất khuôn mặt đỏ ửng cùng đôi môi đang rỉ máu.

Hắn lạnh lùng nói :

_ Rượu mời không uống lại muốn uống phạt rượu.

Hắn luồn tay vào mái tóc dài của tiểu điểu nhi rồi ném y qua một bên, đẩy thân hình đối phương vào bệ đá gần đó.

Trác Dực Thần ngã xuống đất, mơ mơ hồ hồ nhưng lại không dám thả lỏng bản thân dù chỉ một chút.

Vì cánh tay phải bị thương nên y buộc phải dùng khuỷu tay trái để chống đỡ, Trác Dực Thần chật vật bò về phía trước.

Nhưng chưa đi được bao xa lại bị hắn nắm lấy mắt cá chân, kéo mạnh trở lại vị trí ban đầu.

Những ngón tay của y rã rời, chỉ còn chút sức lực để bám vào mép đá, bất quá bị đối phương vô tình lôi kéo, chúng cũng nhanh chóng rách toạc, máu rỉ ra, từng vết xước hằn sâu trên da thịt.

Dục vọng cùng giận dữ ngày càng dâng cao.

Hắn ngồi ngang trên eo của Trác Dực Thần, một tay ghì chặt lưng y xuống, tay còn lại nắm lấy phần áo bị rách ở vai, mạnh mẽ xé toạc.

Một tiếng " soạt " sắc lạnh vang lên, để lộ toàn bộ tấm lưng trần trụi của Trác Dực Thần trước mắt hắn.

Đó là một tấm lưng tuyệt đẹp, đường cong xương sống nổi bật, thon dài như mảnh băng, kết thúc nơi phần thắt lưng nhỏ nhắn, và ẩn khuất dưới lớp vải quần.

Vết máu đỏ tươi rỉ ra từ vết thương trên xương bả vai, như những vết nứt tinh tế trên sứ trắng, loang lổ khắp làn da thịt mịn màng.

Phần máu còn lại tụ ở nơi hõm lưng, chảy dọc theo xương sống, men xuống vòng eo mảnh mai.

Ly Luân thản nhiên nhúng tay vào vệt máu rồi đưa lên môi, để vị ngọt tanh tràn vào đầu lưỡi mình.

Hắn thoả mãn cúi người xuống, đầu lưỡi đỏ tươi trước tiên quét qua vết máu nơi thắt lưng, rồi lần theo sống lưng, thong thả liếm mút từng chút một.

Mỗi lần đầu lưỡi lướt qua, thân thể trắng mịn dưới tay hắn lại khẽ run rẩy, yếu ớt đến mức tựa như chỉ cần một chút sức lực là sẽ lập tức vỡ tan.

Trác Dực Thần đã không còn chút sức lực phản kháng nào, chỉ có thể bất lực chịu đựng những hành vi lăng nhục bỡn cợt kia.

Y cắn chặt cổ tay, ép bản thân không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đầu lưỡi nóng ẩm của Ly Luân lướt qua từng tấc da thịt căng cứng vì đau đớn, nơi đó nhạy cảm đến mức bùng lên cảm giác tê dại lạ thường.

Trác Dực Thần chưa từng nếm qua trải nghiệm như vậy, y lập tức nghẹn ngào, cổ họng co thắt dữ dội, khó khăn nôn khan.

Hành động ấy làm đứt đoạn hứng thú của Ly Luân, hắn lập tức tỏ vẻ không vui.

Chiếc lưỡi thô ráp quét qua xương bả vai đẫm máu khiến Trác Dực Thần đau đến mức co quắp mình mẩy.

Y vừa nôn vừa ho đến mức hai má đỏ bừng, khóe mắt nhòe đi vì lệ châu không kìm được mà tuôn trào.

Sự bất mãn của Ly Luân ngày càng dâng cao.

Hắn thô bạo ấn chặt gáy y, ép buộc thân thể gầy yếu đang cuộn tròn kia phải mở ra như thể đang cưỡng ép một đóa hoa còn e ấp chưa hé nụ.

Lực đạo mạnh đến mức để lại những mảng bầm tím loang lổ trên thắt lưng của Trác Dực Thần, như muốn khắc sâu dấu ấn tàn bạo này lại.

Nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể cường tráng ngay lập tức áp sát vào y, mà nụ hôn đã không còn dịu dàng như trước.

Trác Dực Thần hiện tại chẳng khác nào một miếng thịt mềm trong miệng mãnh thú, trên lưng y là từng tầng từng tầng dấu răng chồng chéo, vết nào cũng rách da chảy máu.

Y cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, khóe mắt ướt đẫm, nước mắt tuôn rơi không ngừng mà tự hỏi trong tuyệt vọng :

_ Ta đã làm sai điều gì ? Vì sao lại phải đối xử với ta như vậy ?

Không có tiếng đáp lại, chỉ có sự tĩnh lặng đến tuyệt vọng.

Ý thức của y dần trở nên mơ hồ, từng chút một chìm vào bóng tối.

Ngay khi sắp rơi vào khoảng không mê man, cằm lại bị nâng lên, một luồng yêu lực nóng hổi, mang theo vị tanh của máu, bị cưỡng ép truyền vào qua đôi môi rách nát.

Ly Luân cong miệng cười khẩy, thanh âm mang theo vẻ trêu chọc lẫn đe dọa :

_ Cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi, tiểu điện hạ. Ngươi ngất sớm thế này thì làm sao được ?

05.

Bởi vì chịu quá nhiều đau đớn nên thân thể dần trở nên tê dại.

Khi bị Ly Luân cạy mở hàm răng, Trác Dực Thần chỉ hơi nhíu mày, không tỏ thêm chút phản ứng nào nữa.

Thân thể y giờ đã hoàn toàn trần trụi, mái tóc đen dài xõa tung, miễn cưỡng che đi bờ ngực và giữa hai chân.

Đầu nhũ sưng đỏ, ứ nghẹn nặng nề, như trái chín mọng quá độ.

Đến cả hai mảng nhũ hoa nhỏ nhắn màu phấn nhạt cũng bị người kia cắn mút đến mức đỏ bừng, nóng rực.

Trên vùng ngực trắng nõn, những dấu vết xanh tím sâu cạn khác nhau do bàn tay thô bạo lưu lại nằm ngổn ngang, phơi bày sự thật rằng tiểu điện hạ của điểu tộc đã bị kẻ khác chà đạp đến tàn nhẫn.

Trác Dực Thần quỳ ngồi trên mặt đất, một bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh nâng cằm y lên.

Ly Luân hiếm khi nổi lòng từ bi, chỉ trói giữ tay trái của y ra sau lưng.

Hắn cúi đầu nhìn xuống gương mặt mê hoặc lòng người kia, vài vệt bầm tím không những không làm giảm đi nét đẹp của y mà ngược lại còn khiến dung nhan ấy thêm phần diễm lệ.

Tiểu điểu nhi có đôi mắt đong đầy tình ý, nhưng giờ đây đã khóc đến mức sưng đỏ đẫm lệ.

Thế nhưng y vẫn cố chấp trừng mắt nhìn hắn, ánh nhìn tràn ngập căm hận, tựa hồ muốn thiêu đốt kẻ trước mặt thành tro bụi.

Được rồi, tốt lắm.

Sự tàn ác trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm, hắn mạnh mẽ siết chặt dương vật nóng bỏng trong tay, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy kinh hoàng của tiểu điểu nhi.

Hắn dùng tay ghì chặt lấy đầu y rồi nhấn người về phía trước, cả thân thể lập tức chìm sâu trong một biển nhiệt nóng ẩm.

Cảm giác mà khoang miệng mang lại như gây nghiện, khiến người ta khó lòng dứt ra.

Chút đau đớn từ răng gãi nhẹ trên da thịt mang đến sự kích thích bất thường.

Trác Dực Thần bật khóc, đôi mắt đỏ ngầu vì chịu đựng, khoé môi cong lên đầy đau đớn.

Thứ ghê tởm đó không ngừng xâm nhập và cọ xát vào từng ngóc ngách trong cổ họng y mà không hề thương tiếc, từng chút một tiến sâu khiến y như bị ngạt thở hết lần này đến lần khác.

Khi luồng dịch đục phun vào cổ họng, y mệt mỏi thở hổn hển rồi ngã gục xuống đất, nghiêng đầu nôn ra một vũng màu trắng đục có vị máu nhạt.

Lệ châu làm mờ mi mắt, Trác Dực Thần nghẹn ngào đến mức cổ họng đau rát khó nói thành lời.

Vài lọn tóc ướt dính vào gò má ửng đỏ của y.

Y khẽ khàng khép mắt, không một tiếng thở than, tựa như thì thầm nói :

_ Giết ta đi.

Ly Luân chỉ cười, đến khi thấy đủ rồi hắn liền nhấc tay khép lại chiếc cằm đang run rẩy, nhẹ nhàng ôm ngang tiểu điểu nhi trong ngực.

_ Giết ngươi thì được gì chứ ? - Hắn cúi đầu, ghé sát vào tai y thủ thỉ như những đôi bạn lữ - Nghe nói huyết mạch phượng hoàng đều là song tính, - Đầu ngón tay lướt nhẹ từ eo xuống, dừng lại tại nơi đôi chân đang khép chặt của đối phương. - Tiểu điện hạ, hãy vì ta mà sinh một đứa nhé.

Đồng tử của Trác Dực Thần co rút lại vì choáng váng.

Dẫu khuôn mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng hai hàng nước mặt lại như suối tràn, ngay tức khắc phủ khắp khuôn mặt y.

Y cúi đầu, vụng về lau nước mắt, càng lau càng nhiều, cuối cùng chỉ làm ướt đẫm cả tay áo và lòng bàn tay.

Lớp vỏ bọc điềm tĩnh và hung hăng mà y gắng sức duy trì giờ đây vỡ vụn, để lộ ra nội tâm non nớt chưa kịp trưởng thành, lại bị người ta tàn nhẫn moi móc cả máu thịt ra ngoài.

Y đưa tay che mặt, toàn thân toát lên vẻ bất lực và uất ức, nức nở hỏi :

_ Ngươi …  vì cớ gì lại nhục mạ ta đến mức này ?

_ Không có gì, -  Những ngón tay của Ly Luân vân vê trêu đùa các lọn tóc dài của y, giọng điệu hờ hững - Chỉ vì thú vị mà thôi.

_ Chỉ vì thú vị ?

Trác Dực Thần mấp máy môi lặp lại lời hắn, ánh mắt trống rỗng, như hiểu lại như không hiểu.

Đôi mắt đen tuyền như mặc ngọc của y dại ra, chuyển động chậm chạp, cuối cùng đọng lại nơi hư vô.

Ngây dại hay mê muội ?

Ly Luân nheo mắt, khó giấu nổi sự tò mò.

Tuy biết đây vốn không phải là ý định ban đầu của hắn, nhưng khi thấy đối phương cứ ngây ngốc ngồi đó, đôi mắt tựa lưu ly ấy thật sự làm cho kẻ khác rung động.

Đẹp đến mức làm hắn thoáng nghĩ, nếu ánh mắt ấy mãi mãi thuộc về mình thì sao ?

Thế nhưng khi tưởng tượng một khuôn mặt hoàn mỹ lại mang theo hai hốc mắt trống rỗng, hắn cảm thấy thật uổng phí, nên ý nghĩ đó nhanh chóng bị xua tan.

Hắn khẽ nâng đầu gối, nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài kia ra.

Dương vật thanh khiết và e thẹn nằm im giữa hai chân, chỉ cần một chút kích thích đã bắt đầu run rẩy, hé lộ sự mềm mại.

Ly Luân cười nhạt, ánh mắt thoáng chút chế giễu.

_ Đúng là non nớt.

Bàn tay hắn khẽ niết nhẹ quy đầu, tạo chút áp lực.

Chẳng cần kĩ thuật khéo léo, chỉ dùng hai ngón tay xoa một vòng, lại nhẹ nhàng xoay vần mấy lần, mà Trác Dực Thần trong lòng hắn đã run rẩy đến mức không còn sức phản kháng.

Khoái cảm chưa từng trải qua như một tia chớp xuyên thẳng vào biển ý thức mơ hồ của Trác Dực Thần.

Ban đầu y chỉ mơ màng chớp mắt, nhưng mãi đến khi nhận ra tình cảnh của mình, một tiếng kêu hoảng hốt bật ra, y luống cuống chân tay cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi đối phương.

Nhưng Ly Luân làm sao để y dễ dàng trốn thoát ?

Hắn liền nhặt sợi dây cột tóc mà tiểu điểu nhi bỏ lại, chỉ trong mấy động tác đơn giản đã quấn quanh cổ tay y, rồi vòng qua sau gáy, nhẹ nhàng ấn vào.

Trác Dực Thần quỳ rạp trên mặt đất trong tư thế khó nói thành lời, nếu không phải có bờ vai chống đỡ, có lẽ y đã sớm ngã xuống từ lâu rồi.

Y hoàn toàn trở thành miếng thịt trên thớt của người khác, mặc kệ xương vai và tay đang đau đớn tột cùng, y vẫn kiên trì khập khiễng bò về phía trước trong tình trạng thảm hại và ngượng ngùng.

Mặt đá lạnh lẽo và thô ráp, nhưng da thịt y mềm mại như châu ngọc, do được nuôi dưỡng quá mức mà chỉ mới đụng chạm vài cái thôi thì đầu gối đã rướm đầy máu tươi, nơi đùi non tròn đầy cũng để lại những vệt đỏ chói mắt.

Ly Luân chăm chú quan sát dáng vẻ y giãy giụa muốn thoát, đường cong mềm mại chuyển động theo từng bước chân, mọi phong cảnh đều hiển hiện rõ ràng trước mặt hắn.

Hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng nâng tay, tạo ra một lớp kết giới vô hình xung quanh khu vực bệ đá.

Trác Dực Thần chỉ biết gắng sức bò về phía trước, khi thấy đã đến sát gần mép đá, y dù sao cũng vẫn còn nhỏ, không giấu nổi một tia vui mừng liền hân hoan đâm về hướng đó.

Nhưng khi thân thể va phải, cảm giác như đâm vào một bức tường đồng sắt thép, y chỉ cảm thấy chóng mặt, trong miệng trào ra một vị máu tanh ngọt.

Thất vọng, hoang mang, tuyệt vọng, bi thương, không biết là cảm xúc nào ùa tới trước, hay là tất cả đồng thời dâng lên.

Y ngã khụy xuống mặt đất rồi phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên khuôn mặt thiếu niên, y nghĩ, có lẽ đã không còn lối thoát nào nữa rồi.


Đã đăng : 24/11/204.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro