Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NẾU NHƯ TIỂU TRÁC CỨU RỖI HẮN

DỊCH : Vân Ngọc.

NGUỒN : https://xiaomietianqing889.lofter.com/post/1f531745_2bd57aab1?incantation=rzDRLI16OPYL

COUPLE : Ly Luân × Trác Dực Thần ( LY DỰC ).

NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺

【 # Hướng CP Ly Dực, tiểu Trác đã cứu rỗi Ly Luân, kẻ khát khao tình yêu.

# Ly Luân, chúng ta cùng yêu thương thế gian này nhé.

( Miễn phí, không có phần ẩn, viết vì tình yêu ).

( Viết bừa ! OOC ! Ý thức dòng chảy ! Chỉ để bản thân sướng ! Khi xem phim tui thấy thương Ly Luân, giá như có ai đó cứu được hắn thì tốt biết bao. Hắn chỉ muốn được thiên vị một chút thôi mà.) 】

Toàn văn hơn hai ngàn chữ.

Fic này hơi bị ngọt, tại Vân Ngọc sợ mấy bà đọc chương " Xà mẫu " xong thì gặp cú sốc tâm lý nên tui kiếm fic ngọt ngọt cute để chữa lành liền nè :333.

01.

_ Ngươi mới là người cô độc nhất trên thế gian này.

Trác Dực Thần đứng bên bờ nhìn hắn, giống như nhìn lại chính mình của tám năm trước.

Cô đơn, vật lộn, lún sâu vào bóng tối và vực thẳm vô tận.

Ly Luân lại vì vài câu nói ấy của y mà đôi mắt chất chứa lệ châu.

Không hiểu sao Trác Dực Thần lại cảm thấy đau lòng, y liền kiềm chế những lời có thể làm tổn thương hắn, ngược lại, y đưa tay ra với người đang đứng giữa dòng nước lạnh.

Ly Luân có chút không thể tin nổi, hắn nhìn vào bàn tay vừa đưa ra, ánh mắt dần dần hướng lên, bắt gặp đôi mắt của Trác Dực Thần.

Ánh đèn đường phía sau Trác Dực Thần vẽ nên một đường viền ấm áp, sau lưng y là vạn ngôi nhà sáng đèn.

Ly Luân nhìn qua y, nhìn về phía thế gian này.

Y giống như thần linh đứng trong ánh sáng, vươn tay về phía hắn đang lấm bùn.

Trác Dực Thần không có biểu cảm gì, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, nhưng Ly Luân nhìn vào y lại có chút muốn mỉm cười, cuối cùng đã có người muốn kéo mình lên rồi.

Hắn đã khao khát điều này biết bao, đây chính là điều hắn muốn.

Không phải kéo Trác Dực Thần vào bùn lầy, mà là hy vọng người thanh cao, chí khí kiên định ấy, sau khi hiểu được mình qua những nỗi gian truân, sẽ … sẽ cứu rỗi mình.

Vậy là Ly Luân bị ánh sáng mê hoặc, hắn muốn nắm lấy bàn tay ấy, và hắn đã làm như vậy.

Trác Dực Thần kéo hắn ra khỏi dòng nước.

Thật hiếm có khi giữa họ không hề có tranh cãi, không có sự giao đấu bằng quyền cước, chỉ là lặng lẽ đứng đối diện với nhau.

Ly Luân không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, hắn chỉ biết, có một điều gì đó đã không còn giống như trước nữa.

02.

_ Trác Dực Thần, ngươi định đi đâu ?

Giọng nói u ám của Ly Luân vang lên từ phía sau, Trác Dực Thần đang định lén rời đi thì bỗng cứng đờ, ngón tay y nắm chặt vạt áo, không dám quay lại nhìn hắn.

Trác Dực Thần hoảng hốt.

Y vừa thức dậy vào sáng nay, đối diện với những chuyện vô lý xảy ra tối qua, thật khó mà chấp nhận.

Y định cứu rỗi Ly Luân, nhưng sao lại cứu lên tận trên giường vậy ?!

Tối qua có lẽ Ly Luân đã bị một thứ gì đó làm cho mê muội, thân thể hắn nóng bừng, cử chỉ thân mật ôm lấy y.

Y không biết phải làm sao, nhưng dưới sự cầu xin và ép buộc nửa vời của Ly Luân thì vẫn nghe theo.

Tóm lại, y thế mà lại làm những chuyện này cùng người có quan hệ mập mờ với bằng hữu của mình và họ có tình cảm với nhau.

Y thật sự thấy có lỗi với Triệu Viễn Chu !

Cũng có lỗi với Ly Luân … lợi dụng lúc hắn yếu đuối và mơ hồ mà đã làm ra chuyện ấy.

Y không thể chấp nhận tình huống này, vì vậy chọn cách trốn tránh, nhưng lại bị hắn bắt gặp ngay lập tức.

_ Sao thế ? Trác đại nhân cũng muốn chơi trò khởi đầu làm loạn rồi bỏ chạy giữa chừng à ?

Ly Luân ngồi dậy, một tay vòng qua eo y, áp sát bên tai thì thầm, khiến Trác Dực Thần không khỏi đỏ mặt.

Trác Dực Thần cảm thấy lòng mình cứng lại, nghĩ rằng đôi khi " đau dài còn hơn đau ngắn ", y liền quyết định đối diện với tình huống này một lần nữa.

Y giật mạnh cánh tay Ly Luân ra, xoay người đứng dậy, nhưng đôi chân bỗng dưng mềm nhũn, y lại ngã ngồi vào lòng Ly Luân.

Cảnh tượng này càng thêm mờ ám, Trác Dực Thần mặc kệ, y thẳng thắn nhìn vào mắt Ly Luân, bắt đầu bày tỏ suy nghĩ của mình.

_ Xin lỗi ! Ta xin lỗi ngươi, ta không nên lợi dụng lúc ngươi yếu đuối như vậy. Nếu ngươi muốn ta chịu trách nhiệm, ta sẽ chịu trách nhiệm. Ta biết ngươi yêu Triệu Viễn Chu, ta sẽ nói rõ với gã, cũng sẽ xin lỗi gã.

Khi Trác Dực Thần nói đến tên Triệu Viễn Chu, trong lòng y không khỏi đau đớn.

Y cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Ly Luân.

Ly Luân lại bị những lời này của y làm cho kinh ngạc, mất một lúc lâu sau hắn mới tìm lại được giọng nói của chính mình :

_ Ta yêu Triệu Viễn Chu từ bao giờ ta ?

Trác Dực Thần không hiểu, y ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ ngơ ngác :

_ Hả ? Ngươi không phải ... yêu Triệu Viễn Chu sao ?

_ Bao giờ ?!

Ly Luân bật cười giận dữ vì sự hiểu nhầm này, cánh tay hắn siết chặt lấy vòng eo Trác Dực Thần, kéo y lại gần mình hơn, cho đến khi hơi thở của hai dần hòa quyện.

Ly Luân mạnh mẽ hôn lên môi y, cho đến khi Trác Dực Thần không thể thở nổi, ngã vào lòng hắn mà thở hổn hển.

_ Bảo sao mỗi lần ta ám chỉ ngươi đều không hiểu ... Hóa ra là ngươi ...

Buồn cười thay, lúc trước Ly Luân còn nghĩ là do mình chưa đủ hiểu Trác Dực Thần, nên mới khó làm y động lòng, vì thế hắn thường xuyên tìm tới Triệu Viễn Chu, bằng hữu lâu năm của mình để nhờ gã giúp đỡ.

Dù sao thì hắn cũng phải thừa nhận, Triệu Viễn Chu khá hiểu Trác Dực Thần.

Kết quả lại bị người mình yêu hiểu lầm là hắn không thể quên được Triệu Viễn Chu.

Quả thật ... oan uổng quá mà !

Ly Luân hiểu được ý nghĩ của Trác Dực Thần xong, trái tim lại mềm đi một chút, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Hắn thấp giọng dỗ dành người trong lòng :

_ Sao ngươi lại đoán lung tung như vậy ... sao không hỏi ta ...

Trác Dực Thần cũng nhận ra mình đã hiểu lầm, y xấu hổ không thể tả, chỉ còn cách dúi đầu sâu hơn :

_ Những lời này ... sao ta có thể nói ra chứ ...

Ly Luân vỗ nhẹ lên lưng y, nhưng đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt hắn bỗng trở nên sáng ngời.

_ Chờ chút. Không lẽ ngươi nghĩ rằng khi ta chưa quên được Triệu Viễn Chu mà lại làm loại chuyện này với ngươi ? Ngươi nghĩ ta là kiểu người gì ...

Trong lòng Trác Dực Thần lặng lẽ nói, " Ngươi đúng là người có thể làm như vậy. "

Nhưng y thấy có chút áy náy, nên chỉ có thể nghẹn ngào trong lòng Ly Luân, đáp lại :

_ Không ... không phải ...

_ Hừ.

03.

_ Ly Luân.

Trước khi Ly Luân kịp ra tay, Trác Dực Thần đã giữ lấy cánh tay của hắn.

Ly Luân quay đầu nhìn y, trong mắt vẫn chưa nguôi giận, nhưng cũng buông bàn tay đang cầm trống bỏi xuống.

Hắn hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng mặc kệ, để y tự mình xử lý.

Trác Dực Thần quỳ một gối xuống, đối diện ngang tầm với mấy con hồ yêu bị dây leo của Ly Luân trói chặt.

Vừa rồi con hồ yêu đầu đàn này đã dùng móng vuốt sắc bén rạch một đường trên mu bàn tay của Trác Dực Thần.

Suýt chút nữa Ly Luân đã giết chết nó ngay tại chỗ.

Ánh mắt của Trác Dực Thần lướt qua con hồ yêu ngàn năm đứng đầu và mấy con tiểu hồ ly phía sau, nghiêm nghị nói :

_ Các ngươi đã giết người, giờ theo ta về quy án đi.

_ Dựa vào cái gì ?! Người có thể giết yêu, sao yêu không thể báo thù ?!

Yêu hồ ngàn năm trừng mắt giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu chảy ra huyết lệ.

_ Người giết yêu, đã có thần nữ Bạch Trạch và các đại yêu xử lý. Nhưng yêu giết người thì thuộc sự quản lý của Tập Yêu Ti chúng ta.

Trác Dực Thần nhìn bộ dạng của nó, tuy trong lòng y không đành, nhưng vẫn thẳng thắn đáp lại, lấy ra dây trói yêu đã chuẩn bị để phong ấn pháp lực.

_ Ta không phục !

Trác Dực Thần bất ngờ, con hồ yêu ấy lại tự bạo nội đan.

Yêu vật ngàn năm tự bạo nội đan tạo ra một lực phá hủy cực lớn.

Khoảng cách quá gần khiến y không kịp phản ứng.

Khi làn sóng xung kích đẩy y văng về phía sau, Trác Dực Thần nhìn thấy những dây leo vốn đang trói chặt hồ yêu đột nhiên vươn dài ra, dựng thành một bức tường kín kẽ giữa y và hồ yêu, chắn phần lớn sát thương từ vụ tự bạo nội đan. 

_ Trác Dực Thần.

Ly Luân lao đến, vòng tay ôm chặt lấy eo Trác Dực Thần, giữ y lại trong lòng.

Hắn chỉ gọi cả tên lẫn họ của y khi hẳn thật sự lo lắng.

Sau khi Trác Dực Thần đứng vững, y định vỗ nhẹ tay hắn để trấn an, nhưng lại không nhịn được mà ho ra một ngụm máu.

Không ổn rồi.

Trác Dực Thần nhìn vết máu trên lòng bàn tay mình, lập tức ngẩng đầu quay về phía Ly Luân.

Quả nhiên, y thấy hắn đã giải phóng yêu khí đen xen lẫn vàng kim, những dây leo đang trói mấy con hồ yêu kia siết chặt lại, khiến chúng phun ra máu tươi.

Trước khi Ly Luân nổi giận và ra tay tiêu diệt đám hồ yêu còn lại, Trác Dực Thần vội vàng lên tiếng trấn an :

_ Ly Luân, bình tĩnh. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.

_ Vết thương ở trên người ngươi, làm sao có thể tính là nhỏ được chứ ?

Trác Dực Thần ngẩn người.

Tên đầu gỗ này càng lúc càng biết cách làm người khác rung động, dù phần lớn những lời ấy là vô thức thốt ra.

Y vốn chẳng kỳ vọng hắn sẽ nói ra những lời ngọt ngào, nhưng … những lời thật lòng lại càng dễ làm người ta phải rung động.

Thấy Ly Luân gần như sắp bùng nổ, Trác Dực Thần cũng trở nên nghiêm túc, y nắm chặt cổ tay hắn, kiên quyết muốn đưa những con hồ yêu còn lại về quy án.

Cuối cùng Ly Luân vẫn không thể làm trái ý y, nhưng cũng không để y lại gần chúng nữa.

Hắn đích thân ra tay bắt giữ đám yêu vật không biết trời cao đất dày kia.

Mấy con hồ yêu thấy hắn tiến lại gần đã sợ đến mức co rúm mình mẩy, hoàn toàn bị khí thế cùng lửa giận của đại yêu vạn năm này áp chế, hiện nguyên hình thành những tiểu hồ ly nhỏ bé.

Giờ đây Ly Luân không còn cố chấp phân biệt người và yêu, mà chú trọng vào bản chất đúng sai của sự việc.

Thậm chí hắn còn sẵn lòng cùng Trác Dực Thần truy bắt những kẻ làm điều ác.

_ Những hồ yêu này, rất giống ta ngày trước.

Ly Luân đột nhiên cất lời, giọng điệu bình thản.

Nghe vậy, Trác Dực Thần lập tức xoay người ôm lấy hắn.

_ Mọi chuyện đã qua rồi.

Ly Luân, ngươi sẽ không bao giờ phải cô độc nữa.

Ngươi là vực thẳm, ta sẽ là ánh sáng soi vào bóng tối.

Ngươi là bùn lầy, ta sẽ là bàn tay kéo ngươi lên bờ.

Ngươi là con thuyền trôi dạt vô định, ta sẽ là mỏ neo giữ ngươi không đi quá xa.

Ngươi là mãnh thú hung tàn, ta sẽ là dây cương dẫn ngươi bước lên con đường đúng đắn.

Ngươi sẽ không phải vật lộn một mình, giống như một đứa trẻ không có được món đồ chơi mình yêu thích, khóc lóc đòi cả thế gian phải chú ý.

Ta biết ngươi chỉ khát khao một tình yêu độc nhất vô nhị.

Ta sẽ dành cho ngươi sự thiên vị ấy.

Ta muốn trở thành ánh sáng, bàn tay, trở thành mỏ neo và dây cương của ngươi.

Ta muốn trở thành sợi dây kết nối giữa ngươi và thế gian.

Hãy thử yêu thế gian này, Ly Luân, giống như cách ngươi yêu ta vậy.

Đã đăng : 04/02025.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro