Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NẾN 🕯R18

DỊCH : Vân Ngọc.

NGUỒN : siêu thoại Ly Dực Phu Thê.

COUPLE : Ly Luân × Trác Dực Thần ( LY DỰC ).

NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó

【 Bài viết : Nến.

Từ khóa : Sốt cao, trúng độc, rape. 】

Toàn văn hơn bốn ngàn chữ, có yếu tố 18+, rape, ai chưa đủ tuổi thì giải tán nhé =)))

1.

Trong khu rừng tối tăm vào ban đêm cùng với tiếng ve kêu, có hai bóng người, một xanh và một đen đang đánh nhau.

Nam nhân có vảy che phủ nửa khuôn mặt, thân khoác trường bào thêu hoa văn đen lộng lẫy, vừa cười nhạt vừa nói :

_ Kiếm Vân Quang, thì ra ngươi là Trác Dực Thần danh tiếng lẫy lừng của Tập Yêu Ti. Một mình ngươi đuổi theo ta đến nơi hoang vu không bóng người này, nên nói ngươi quá tự cao, hay là thật đáng khâm phục đây ?

_ Tru diệt yêu tà không phải chỉ có một mình ta. Yêu nghiệt nhà ngươi đã làm dân chúng hoảng sợ, không biết bao nhiêu cô nương trong thành đã phải chịu qua độc thủ của ngươi. Hôm nay, ta nhất định phải diệt trừ mối họa lớn là ngươi.

Trác Dực Thần tay nắm kiếm Vân Quang, mũi kiếm chỉ thẳng vào kẻ đối diện.

Dáng đứng hiên ngang dưới ánh trăng càng tôn lên khí chất mạnh mẽ, ánh mắt ngập tràn sát ý của y.

Thật ra trong lòng y không chắc có thể thắng được yêu quái này.

Dựa theo ghi chép của Văn Tiêu, yêu xà Cẩm Lân là dị loại trong loài xà.

Bản tính dâm loạn, trên đầu có châu phân thủy, đuôi hóa thành móc như ý, miệng có thể phun sương độc tê liệt con mồi, cùng với sức siết cực mạnh, là yêu vật rất khó đối phó.

Những ngày vừa rồi nhiều người dân đã đến báo án, nói rằng nữ nhi nhà họ bị một tên yêu quái bắt đi, vài ngày sau thì tìm thấy xác chết trần truồng nằm bên bờ suối.

Họ khẩn cầu Tập Yêu Ti sớm ngày giải quyết mối hậu họa này.

Trác Dực Thần vì điều tra suốt cả ngày lẫn đêm dẫn đến phát sốt, chỉ hy vọng các tín hiệu y để lại dọc đường sẽ giúp đồng đội tìm đến kịp thời.

Trong khu rừng rậm rạp, đôi bên giao tranh quyết liệt.

Mỗi chiêu của yêu xà đều hiểm độc, đuôi biến thành móc như ý tấn công Trác Dực Thần khiến y lộ ra chút sơ hở.

Trác Dực Thần vội giơ tay phải lên, dùng kiếm Vân Quang đỡ đòn.

Một quả cầu ánh sáng trắng nổ tung, Trác Dực Thần ngã lăn xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Yêu xà ngửi thấy mùi máu, ánh mắt trở nên tham lam đói khát.

Gã cười nhạt :

_ Nghe nói ngươi là hậu nhân của Băng Di, máu của ngươi có thể tái tạo nhục thân, chữa lành vết thương. Không bằng chúng ta cùng nhau song tu đi, công pháp của cả hai đều sẽ được tăng cường mạnh thêm.

Nội tâm Trác Dực Thần cực kì giận dữ, khuôn mặt y đầy vẻ khinh thường.

Một người vốn thanh tâm quả dục như y sao có thể chịu nổi lời lẽ thô tục đến vậy :

_ Ngươi mà cũng xứng sao ? Nhưng ngươi có nghe qua, máu của ta có thể giết chết yêu quái hay không ?

Nói rồi, y rạch một đường trên lòng bàn tay mình bằng kiếm Vân Quang, để máu thấm vào lưỡi kiếm.

Kiếm Vân Quang lập tức phát ra ánh sáng xanh rực rỡ, một nhát kiếm chém tan màn đêm.

Cẩm Lân bị kiếm khí đả thương liền lùi lại mấy bước.

Gã không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn Trác Dực Thần đầy chăm chú.

Đôi đồng tử của gã đột nhiên chuyển sang màu xanh lục và dẹt ngang, đây là tín hiệu cho thấy gã sắp săn bắt con mồi.

Một luồng khói độc phun ra từ miệng gã ngay sau đó, thân ảnh liền tan biến vào màn đêm đen.

May mắn là trước khi đến đây Trác Dực Thần đã uống thuốc giải độc từ Quang Âm Đằng, khắc tinh của Cẩm Lân do Bạch Cửu bào chế.

Y khẽ nín thở, cảnh giác chờ đợi đòn tập kích từ tứ phía.

Khu vực này vốn đã ẩm ướt và tối tăm, bốn bề toàn cây cối, lại thêm màn đêm đen bao phủ, cực kì bất lợi cho Trác Dực Thần.

Làn khói đen nhanh chóng lan tỏa, bao trùm y chỉ trong chớp mắt.

Giữa màn sương mù dày đặc, dường như phía trước hiện lên một bóng dáng nữ nhân đang chạy về phía y, kêu :

_ Đại nhân xin hãy cứu ta !

Tưởng rằng đó là người dân vô tội bị bắt giữ, Trác Dực Thần nắm chặt kiếm, cẩn trọng tiến lại gần.

Một tiếng động đột nhiên vang lên, nữ nhân ấy chạy được vài bước liền ngã gục xuống đất.

Trác Dực Thần lập tức thu kiếm, cúi người định kiểm tra.

Không ngờ nữ nhân bỗng dưng mở bừng mắt, phun một luồng khói độc thẳng về phía y.

Dù đã có sự đề bị từ trước nhưng Trác Dực Thần vẫn không kịp né tránh mà vô tình hít phải một hơi.

Trác Dực Thần liền cảm thấy đầu óc choáng váng ngay sau đó, tai ù đi.

Y không biết mình đã hít phải thứ gì, chỉ có thể chống kiếm xuống đất, quỳ một gối để giữ thăng bằng.

Trong cơn mơ màng, y nhìn lại thì phát hiện dưới đất đã chẳng còn bóng dáng nữ nhân nào, mà thay vào đó, Cẩm Lân hiện nguyên hình, ánh mắt gã dính đầy dục vọng, nhìn y như một con thú động tình, khiến Trác Dực Thần không khỏi cảm thấy ghê tởm.

_ Những nữ nhân kia đều dịu dàng van xin ta thỏa mãn chúng, còn mùi vị của nam nhân thì sao nhỉ ? Hay để ta thử vị đại nhân của Tập Yêu Ti trước đi ?

Cẩm Lân cười nhạt, nói rồi vươn tay muốn kéo Trác Dực Thần đứng dậy.

Một âm thanh trầm đục từ chiếc trống bỏi vừa đúng lúc đó vang lên, mang theo sát khí đâm thẳng về phía Cẩm Lân.

Gã không kịp đề phòng nên bị luồng pháp lực mạnh mẽ đánh trúng văng xa mấy mét, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Phía sau Trác Dực Thần, một làn khói đen xuất hiện, Ly Luân từ đó bước ra, hắn vòng tay kéo y đứng dậy từ dưới đất.

_ Ly Luân, ngươi có ý gì ? Đây là con mồi của ta.

Cẩm Lân vừa liếc thấy vũ khí liền nhận ra đó là hòe quỷ Ly Luân, nhưng gã cũng không hiểu tại sao hắn lại ngăn cản mình.

Nếu Ly Luân thực sự muốn bảo vệ Trác Dực Thần, gã e rằng bản thân chẳng phải là đối thủ của hắn.

Ly Luân cau có nhìn đối phương, giọng điệu đầy chán ghét :

_ Ta muốn làm gì không cần phải báo cáo với ngươi. Muốn chết thì cứ việc ở lại đây, ta không ngại tiễn ngươi quay về Đại Hoang làm lại từ đầu đâu.

_ Ngươi thích thì cho ngươi, chỉ là một con mồi thôi mà, ta đâu thiếu.

Cẩm Lân hiểu rõ năng lực của Ly Luân, lại nhìn thái độ bảo hộ Trác Dực Thần của hắn, gã chỉ có thể nuốt sự không cam lòng vào bụng mà rời đi.

Trác Dực Thần biết bản thân không còn sức để đuổi theo Cẩm Lân.

Y yếu ớt thở dốc, nhưng vẫn gạt tay Ly Luân ra, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.

_ Đa tạ, không ngờ ngươi lại xuất hiện đúng lúc này để giúp ta.

Y nói, giọng khàn khàn.

Ly Luân nghe vậy thì khẽ cười lạnh, mỉa mai đáp lại y :

_ Giúp ngươi ? Nhìn bộ dạng này của ngươi, có cần ta đi bắt thêm vài nữ nhân nữa tới đây không ?

Trác Dực Thần sầm mặt, rõ ràng bị lời nói của hắn chọc giận :

_ Bọn họ đều là những cô nương trong sạch. Nếu ngươi bắt họ, vậy ta và tên yêu quái vừa rồi có gì khác biệt nhau đâu ? Hơn nữa, ta không cần.

Y đáp xong liền cố bước đi, cơ thể lảo đảo, cảm giác nhiệt độ trong cơ thể ngày càng tăng.

Ly Luân lập tức tóm lấy y, không cho rời đi.

Hắn hiểu rõ chuyện gì khiến Trác Dực Thần khó chịu, lại cố ý chọc vào đó :

_ Đừng quên ngươi bây giờ cũng là yêu quái, mà lại còn là dị loài. Có khi những cô nương kia không phải bị ép buộc, mà là cam tâm tình nguyện trao thân cho yêu xà. Nhưng nếu biết rằng người được họ cứu chính là " tình lang trong mộng " của hàng ngàn thiếu nữ kinh thành, không chừng họ sẽ chen nhau đến bên ngươi đấy. ( ? )

Vân Ngọc cũng không hiểu anh Luân ảnh đang nói gì 🙉

Trác Dực Thần lần này thật sự không đáp lại gì nữa, chỉ khẽ cười tự giễu.

Y cúi thấp đầu, không muốn để Ly Luân nhìn thấy dáng vẻ chật vật, yếu đuối của mình.

Nhưng Ly Luân lại cố tình không để y toại nguyện, hắn bóp lấy cằm Trác Dực Thần, ép y ngẩng đầu nhìn lên :

_ Thật đáng thương. Những kẻ ngươi gọi là bằng hữu tốt đâu cả rồi ? Sao không có ai đến giúp ngươi ? Hay bọn chúng đều đang trốn như những con rùa rụt cổ ?

Trác Dực Thần nghe vậy liền ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt phản chiếu sự lạnh lùng xen lẫn khinh miệt.

Như thần linh nhìn xuống tín đồ của mình, vừa băng giá vừa chất chứa nỗi bi thương sâu sắc :

_ Ngươi mới thật sự là đáng thương. Ngươi còn không có lấy một người bạn đúng không ? Ta nghĩ chúng ta không còn gì để nói.

Ly Luân sống ở Đại Hoang hoang vu đã lâu không chịu nổi nhất chính là bộ dáng tự phụ như đang thương hại hắn của Trác Dực Thần.

Y thương hại hắn sao ?

Lấy gì để thương hại ?

Y dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể phán xét hắn chứ ?

Những lời của Cẩm Lân vừa nãy bất giác vang lên trong đầu Ly Luân.

Hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt Trác Dực Thần, từng biểu cảm, từng đường nét, như muốn bóc trần tâm tư y.

Đột nhiên Ly Luân như phát hiện ra điều gì đó thú vị, hắn bật cười :

_ Đừng quên ai là người đã biến ngươi thành yêu quái. Chúng ta vốn đã là đồng loại từ lâu lắm rồi.

Ly Luân vừa dứt lời liền thi triển thuật pháp, tạo ra một làn khói mờ ảo trong không trung.

Hắn bế lấy Trác Dực Thần, rồi biến mất trong màn đêm đen vô tận.

2.

Xung quanh chỉ có ánh sáng lay động của những ngọn nến mờ ảo.

Trác Dực Thần không biết mình đang ở đâu, chỉ khi cảm nhận được sự lạnh lẽo từ mặt giường bên dưới, y mới khẽ hé môi thở ra một hơi.

Nóng quá, thân thể như đang bị thiêu đốt đến mức tan chảy, chẳng lẽ y lên cơn sốt rồi, Trác Dực Thần thầm nghĩ.

Trong cơn mơ màng, y cảm nhận được ánh mắt của ai đó dõi theo mình chằm chằm.

Y cắn nhẹ môi, vắt tay lên che mặt như muốn giấu đi sự yếu đuối và bất lực của bản thân.

Ly Luân cũng không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy Trác Dực Thần, máu nóng trong người hắn lại cuộn trào dữ dội đến vậy.

Chính hắn cũng không lý giải được cảm giác bất thường đó.

Khi thấy Trác Dực Thần vụng về che mặt như muốn trốn tránh, Ly Luân không nhịn được mà bật cười, tiến đến kéo tay y ra.

Ban đầu hắn chỉ định trêu chọc để xem dáng vẻ chật vật của y.

Nhưng ngay giây phút ánh mắt hắn chạm vào khuôn mặt Trác Dực Thần, hắn bỗng khựng lại.

Chưa có ai từng thấy qua dáng vẻ này của Trác Dực Thần, khi y bị chính *dục vọng quấn thân lại khiến người ta ... ngây ngẩn.

Vân Ngọc thấy đoạn này google dịch là " bị dao động, bối rối " =))))) Chấm hỏi dữ dội luôn, nên tui thay bằng bị " dục vọng quấn thân "

Thật lòng mà nói Trác Dực Thần không phải kiểu người có dung nhan yểu điệu hay mị hoặc.

Ngược lại, y mang vẻ ngoài thư sinh tuấn tú, phong thái nhã nhặn mà điềm đạm.

Vóc dáng y cao ráo, tràn ngập khí chất chính nhân quân tử, đây chính là hình mẫu lý tưởng trong mắt các thiếu nữ kinh thành.

Nhưng khi Ly Luân vén những lọn tóc lòa xòa trước trán y, gương mặt ấy lại lộ ra một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt.

Đường nét thanh tú trở nên mềm mại hơn, làn da trắng ngần nhưng ánh lên sắc đỏ bất thường, ánh mắt trong veo ngấn lệ, khẽ cau lại vì khó chịu.

Đôi môi bị vết máu nhuốm đỏ càng thêm phần mê hoặc, khiến Ly Luân bất chợt nhận ra Trác Dực Thần còn có một điểm nhỏ gợi cảm, đó là một hạt châu mềm mại trên đôi môi y.

Cổ họng chuyển động theo từng nhịp thở gấp gáp, gợi lên cảm giác như đang mời gọi.

Ly Luân cảm thấy trong khoảnh khắc này, Trác Dực Thần đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời, một vẻ đẹp chưa từng bị ai chiếm đoạt.

Vì vậy, hắn không hề do dự cúi xuống, hôn môi y không chút khách khí.

Trác Dực Thần ngây người khi phát hiện môi Ly Luân chạm vào mình.

Y hoảng hốt cố gắng dùng tay đẩy đối phương ra xa, nhưng sức lực cạn kiệt không thể làm gì khác.

Y nghiêng đầu cố tránh thoát khỏi nụ hôn rồi giận dữ quát lên :

_ Đồ khốn, mau buông ta ra. Ta sẽ giết chết ngươi, cút ngay !

Ly Luân không những không giận mà còn chế nhạo ngược lại y :

_ Ngươi giỏi thì cứ ra tay thử xem.

Ánh mắt ngập tràn dục vọng của Ly Luân khiến Trác Dực Thần thật sự thấy hoảng sợ.

Thân thể y run lên, dường như không thể tin nổi mà hét lớn :

_ Bản chất của yêu quái các ngươi quả nhiên đều đáng khinh, dâm đãng, hung ác và tục tĩu như nhau. Ta rõ ràng chỉ phát sốt, để ta tìm tiểu Cửu uống thuốc là xong chứ gì.

Trác Dực Thần nói xong liền cố gom hết sức lực vùng ra khỏi người Ly Luân và rời giường.

Nhưng chưa kịp đi được một bước, y đã bị Ly Luân nắm lấy cổ tay kéo mạnh trở lại.

Ngọn nến đã cháy quá nửa, ánh sáng vàng vọt mờ nhòe hắt lên hai bóng dáng đan xen trên giường.

Thân hình Ly Luân cao lớn rắn chắc, khiến Trác Dực Thần trông nhỏ bé hơn hẳn trong lòng hắn.

Rõ ràng chiều cao chỉ kém hắn một chút, nhưng thân thể y lại mảnh mai, gầy gò đến mức khó tin.

Ly Luân gần như phát điên, hắn không ngừng cắn và hôn Trác Dực Thần điên cuồng, nhân lúc y còn đang run rẩy, hắn mạnh mẽ cạy mở hàm răng khép chặt, khiến đôi môi và khoang miệng cả hai quấn lấy nhau.

Máu trong người Ly Luân sôi sục, thôi thúc hắn mãnh liệt, tựa như có âm thanh nào đó vang lên bên tai, chưa đủ, chưa đủ, vẫn chưa đủ ...

Xung quanh chỉ còn lại âm thanh ái muội của nước bọt cùng những tiếng rên rỉ bất lực phát ra từ miệng Trác Dực Thần, thân thể y mềm nhũn sau một trận cuồng hôn.

Nước bọt tràn ra do không thể nuốt hết, rỉ xuống khóe môi của Trác Dực Thần, làm tăng thêm vẻ quyến rũ đến nghẹt thở của y.

Ngay khi Trác Dực Thần sắp không chịu nổi nữa, Ly Luân liền buông y ra, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười đầy gian xảo, giọng nói như thể đang trêu chọc :

_ Cầu xin ta đi. Cầu xin ta, có lẽ ta sẽ tha cho mà thả ngươi về.

Trạng thái thiếu dưỡng khí khiến đầu óc Trác Dực Thần trở nên hỗn loạn rối rắm, y tìm lại được lý trí bèn khẽ lẩm bẩm, âm thanh đứt quãng :

_ Ta cầu xin ngươi ... cầu xin ngươi phong bế ngũ giác của ta.

Ly Luân sững người trước lời cầu xin ấy, nhưng ngay lập tức, hắn bật cười, trong mắt hiện rõ sự giận dữ pha lẫn chế nhạo :

_ Ngươi nằm mơ đi, tốt nhất là ngươi nên tận hưởng cảm giác này thật tốt.

Quần áo của cả hai dần được trút bỏ, Ly Luân dùng một tay nắm chặt cổ tay Trác Dực Thần, hắn cưỡng ép tách rộng đôi chân dài cân đối và xinh đẹp của y ra, tiếp đến là những nụ hôn dày đặc dọc theo môi, cổ và xương quai xanh đối phương.

Đầu lưỡi tìm đến nhũ hoa màu hồng nhạt, không ngừng liếm mút trong khoang miệng.

Bàn tay lúc đầu véo mặt y di chuyển dần xuống, bao lấy dương vật của Trác Dực Thần.

Một nam nhân luôn thanh khiết tựa ngọc như y làm sao có thể đứng vững trước việc bị trêu đùa được.

Y cắn môi thật mạnh, hai tay nắm chặt, như đang cố gắng giữ mình không bị dục vọng cuốn trôi đến mất kiểm soát, nhưng sự phòng thủ nghiêm ngặt ấy lại dễ dàng bị đối phương phá vỡ, chẳng bao lâu sau, y cảm nhận được mình đã sắp đạt đến cao trào.

Lúc vừa mới bắn ra, y dường như vô cùng sốc, liền đột ngột đưa tay lên tát Ly Luân một cái.

Phụt.

Ánh nến trong phòng đồng loạt tắt ngấm ngay sau giây phút đó.

Ánh mắt Ly Luân lưu chuyển, thô bạo kéo Trác Dực Thần nằm sấp trên giường, hắn dùng sức ép xuống thắt lưng, khiến đối phương quỳ giữa hai chân mình rồi tách rộng đùi y, kéo mông ra ngoài.

Hắn thản nhiên quệt một ít tinh dịch vào ngón tay làm chất bôi trơn, vội vàng mở rộng hậu huyệt đối phương.

Ly Luân cố kìm nén mong muốn mãnh liệt của mình là ấn sâu vào lối đi trơn hẹp của hậu huyệt chỉ vì phải nắm lấy đôi tay đang không ngừng vùng vẫy của y để đặt chúng ngay sau lưng, thân dưới của hắn duỗi thẳng, đâm sâu vào bên trong y.

Lúc đi vào Lý Luân mới ý thức được Trác Dực Thần không hề lừa dối mình, dương vật bị hậu huyệt nóng bức bên trong bao bọc, hắn ghé sát lại gần bên tai Trác Dực Thần, hạ giọng cười nói :

_ Hóa ra ngươi thật sự phát sốt. Bên trong nóng ẩm đến vậy cơ mà, lúc ngươi bị sốt có ai cũng thao ngươi như vậy không, nhưng Trác Dực Thần, ngươi là vì trúng độc trước rồi mới sốt sau, ta đến giúp ngươi, ngươi sao có thể trách ta được chứ ?

Ly Luân rõ ràng là muốn cố tình làm nhục Trác Dực Thần, hắn đã bị giam giữ trong bóng tối quá lâu.

Chỉ có thân thể tràn đầy dụ hoặc của Trác Dực Thần mới thỏa mãn được cơn hứng tính của hắn.

Bên trong y thật sự quá thoải mái, nhiệt độ của hậu huyệt cao hơn bình thường cũng được chính bản thân hắn lấp đầy, như thể họ sinh ra là dành cho nhau, Trác Dực Thần đối với hắn đã là sự tồn tại ấm áp nhất trên thế gian này.

Vốn dĩ hắn còn muốn để cho Trác Dực Thần làm quen với độ lớn của dương vậy rồi mới bắt đầu di chuyển.

Nhưng tâm tình Ly Luân cao hứng, liền trực tiếp kéo chân đối phương, bắt đầu đâm rút cuồng nhiệt.

Trác Dực Thần không biết Ly Luân lại có nhiều suy nghĩ trong đầu tới vậy, y giống như một con chim sắp chết, đôi mắt xám xanh bị sương mù mờ mịt che phủ, hai tay vùng vẫy muốn thoát ra, đầu ngón tay vung loạn xạ như định nắm lấy thứ gì đó.

Quá đau đớn, toàn thân tựa hồ bị xé rách, đặc biệt là cảm giác khó chịu ở thân dưới, nước mắt sinh lý chảy dài hai bên má y, cuối cùng rơi xuống chiếc ga trải giường tối màu.

Không có tiếng rên rỉ hưởng thụ, Ly Luân bắt gặp gương mặt kiêu ngạo của y khiến hắn nhận ra hình ảnh Trác Dực Thần đau đớn và đáng thương lại càng làm hắn thích thú gấp vạn lần.

Cái gọi là thống lĩnh Tập Yêu Ti, hậu nhân của Băng Di, biến y thành yêu quái, ép y rên rỉ dưới thân mình, liệu có giúp hắn cảm thấy sảng khoái hơn chăng ?

Ham muốn chinh phục ngày càng dâng cao, hắn trở nên hung bạo, không ngừng thúc vào nơi tư mật giữa hai chân Trác Dực Thần, Ly Luân thay đổi tư thế, ôm y vào lòng vì đối phương không chống đỡ nổi khi ngồi trên thân hắn.

Dương vật theo đà tiến vào một độ sâu khác, Trác Dực Thần bị kích thích liền không nhịn nổi mà ngửa cổ ra đằng sau, ánh mắt Ly Luân dừng lại ở những yêu văn trên cổ đối phương, hắn cảm thấy hài lòng vì biết đó là dấu hiệu chứng tỏ Trác Dực Thần đã biến thành yêu quái.

Ly Luân rải đều lên cần cổ trắng nõn của y những dấu hôn xanh tím, hắn đưa tay dọc theo vòng eo thon gọn của đối phương, vuốt ve nghịch ngợm vài cái, rồi lại không ngừng đẩy mông lên xuống.

Ngọn nến cháy hết liền biến thành một vũng sáp, từ môi Trác Dực Thần thoát ra những âm thanh rên rỉ đứt quãng giữa lúc hôn nhau.

Ly Luân hôn đối phương đầy mạnh bạo, tốc độ chuyển động dưới thân không ngừng tăng nhanh.

Mỗi lần hắn ra ra vào vào đều ở trên đà cao trào, sau vài lần đâm rút đầy điên cuồng, hắn bắn toàn bộ vào sâu bên trong huyệt đạo Trác Dực Thần.

Khắp thân thể y đầy rẫy dấu hôn, mái tóc đen tán loạn, tinh dịch trắng đục vương vãi trên cánh mông.

Cảnh tượng đẹp mắt trước mặt không ngừng kích thích Ly Luân.

Hắn bỗng cảm thấy chuyện có thể chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay chính là sự đền bù cho những ngày tháng bị giam cầm vô vị ở Đại Hoang.

Thật ra trước khi Cẩm Lân ra tay thì Ly Luân đã sớm có mặt ở đó.

Hắn chỉ không muốn ngăn cản Trác Dực Thần lại gần nữ nhân kia.

Có lẽ chính bản thân hắn cũng không nhận ra rằng dục vọng trong mắt mình dần trở nên nồng đậm hơn khi trông thấy Trác Dực Thần.

Nếu nói Trác Dực Thần giống như cây nến, vậy thì Ly Luân chính là ngọn lửa đang cháy trên đó.

Lõi sáp kết nối họ lại với nhau, hắn thắp sáng Trác Dực Thần, dùng ngọn lửa nóng bỏng hành hạ đối phương.

Đến khi ngọn nến tàn, con người ấy cũng sẽ tiêu vong, và ngọn lửa cũng lụi tàn theo.

Dục vọng không kìm nén nổi, vật ở giữa hai đùi dần cương cứng.

Ly Luân vẫn giữ tư thế đó, cúi người ôm chặt Trác Dực Thần vào lòng, dương vật lại trở về bên trong huyệt đạo ấm áp của y.

Đã đăng : 19/11/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro