Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

MỐI QUAN HỆ GIỮA TÌNH ĐỊCH VÀ TÌNH NHÂN

DỊCH : Vân Ngọc.

NGUỒN : https://harriet-yy.lofter.com/post/1efa7fc8_2bd3efa8d?incantation=rz3Gv5CWVewD

COUPLE : Ly Luân × Trác Dực Thần ( LY DỰC ).

NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺


【 Toàn văn miễn phí, câu chuyện tiếp theo sau khi Trác Dực Thần yêu hóa.

Cốt truyện " tình địch trở thành tình nhân ", dù muộn màng nhưng cuối cùng cũng đến bên nhau.

Vẫn theo quy tắc cũ, không làm thay đổi tính cách nhân vật, chỉ thay đổi cốt truyện, các nhân vật đều sống sót. 】

Toàn văn hơn ba ngàn chữ.

01.

_ Hiện tại ngươi đã hiểu ta chưa ?

Ly Luân liếc nhìn Trác Dực Thần bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng trong đó lại ẩn chứa chút không cam lòng cùng chế giễu.

_ Thế nhân ngu muội, khi ngươi trở thành dị loại trong mắt họ, sẽ chẳng ai còn nâng đỡ ngươi, cũng không thèm quỳ lạy tôn kính ngươi nữa.

Ly Luân thấp giọng nói, như thể là nói cho Trác Dực Thần nghe, lại như đang tự lẩm bẩm với chính mình.

Ngày xưa hắn cũng từng là đại yêu trong mắt muôn yêu, được ca ngợi, bên cạnh cũng có kẻ vì hắn mà nâng ô che mưa.

Chỉ có điều, người đó giờ đã không còn nữa.

_ Ngươi biết Triệu Viễn Chu ghét yêu quái nào nhất không ?

_ Chính là yêu quái giết người.

Trác Dực Thần nghe thấy cái tên quen thuộc, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Ly Luân.

_ Ngươi không xứng nhắc đến gã.

Giọng Trác Dực Thần yếu ớt nhưng vẫn kiên định.

_ Thế nhân ngu muội, nhưng trong lòng người phải có thiện niệm, tín niệm hướng thiện, không phụ bản tâm. Đây là điều khác biệt giữa ngươi và Triệu Viễn Chu.

_ Suốt bao nhiêu năm qua gã luôn bị thế nhân hiểu lầm và công kích, như ngươi đã nói, gã phải chịu đựng những thanh đao sắc nhọn mà đám đông ném về phía mình.

Ánh mắt Trác Dực Thần chứa đựng một chút dịu dàng khó mà nhận ra.

_ Ta không hiểu ngươi, nhưng ta đã hiểu Triệu Viễn Chu rồi.

02.

Ly Luân nhìn bóng dáng không còn chút vững chãi vì khí lực, lòng hắn không ngừng dâng lên những cơn sóng dữ cuộn trào.

_ Triệu Viễn Chu, hình như ta cũng hiểu ngươi rồi.

_ Quân tử như lan, tính tình tựa đá cứng, gió chẳng thể lay chuyển.

Ngày xưa Triệu Viễn Chu từng khen Trác Dực Thần như vậy ngay trước mặt Ly Luân.

Hắn tự cho rằng mình là người quen biết với Triệu Viễn Chu suốt vạn năm, bằng hữu thân thiết, tri kỷ của gã chỉ có thể là một mình hắn.

Nhưng không ngờ khi hắn phá vỡ gông cùm, lại phát hiện ra rằng Triệu Viễn Chu đã che chở cho người khác.

Vì vậy hắn muốn biết nếu Trác Dực Thần trở nên giống hắn, liệu Triệu Viễn Chu có còn đối xử với y như trước nữa không ?

Nhưng không ngờ hắn lại vô tình khiến cả hai người họ hiểu rõ lòng nhau hơn.

Ly Luân đứng trong nước, khóe miệng vẽ lên một nụ cười cay đắng.

Triệu Viễn Chu quả thật không lầm, Trác Dực Thần đúng là kiên cường hơn hắn tưởng rất nhiều.

Chỉ tiếc rằng ...

_ Trác Dực Thần, ngươi không biết Triệu Viễn Chu đã có người trong lòng rồi sao ?

Điều kiện tiên quyết để Bạch Trạch Lệnh hợp nhất là hai người phải đồng tâm.

Người mà Triệu Viễn Chu yêu là thần nữ Bạch Trạch.

Trác Dực Thần, cuối cùng ngươi cũng chỉ là kẻ cô độc mà thôi.

Nghĩ đến đây, Ly Luân nở nụ cười, trong đó chứa đựng một chút ấm áp.

Hóa ra trên thế gian này không chỉ có mình hắn là dị loại.

03.

Cấm địa Băng Di.

_ Triệu Viễn Chu, cuối cùng ta vẫn không thể lấy mạng của ngươi. Ngươi hãy thay ta chăm sóc cho Văn Tiêu, nàng thường hay hành động mạo hiểm, ngươi nhớ giữ chặt nàng một chút.

Trác Dực Thần nhìn về phía Văn Tiêu, nhưng lại nói với Triệu Viễn Chu.

Y đã không còn phân biệt được mình đang quyến luyến ai, hay liệu có ai đó không muốn buông tay mình.

Nhưng y đã có lựa chọn của riêng mình.

_ Có thể nàng sẽ không nghe lời ta.

Ánh mắt Triệu Viễn Chu đẫm lệ.

_ Lời của ngươi, nàng sẽ nghe.

Nàng luôn nghe lời ngươi nhất.

Câu cuối cùng Trác Dực Thần không nói ra được.

Dù sao đó cũng là đoạn tình cảm không liên quan đến y, vẫn phải để cho hai người trong cuộc tự mình nói ra.

Y quay người bước lên bậc thang.

Trác Dực Thần không hề do dự.

_ Hóa ra cũng không phải là ngươi hoàn toàn không hiểu gì.

Ly Luân ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ quan sát toàn bộ cuộc trò chuyện của họ, nhưng hắn lại không nhận ra ánh mắt mình từng dừng lại trên người Triệu Viễn Chu, giờ đây đã chuyển hướng sang Trác Dực Thần.

_ Nếu lần này ngươi có thể sống sót, ta sẽ không giết ngươi nữa.

Ly Luân đặt tay lên vết thương đau đớn trong lòng, là độc, là loại độc không thể giải, nếu không trị được thì hắn sẽ chết.

Nhưng hắn lại cười.

_ Triệu Viễn Chu, ta thật sự rất ghen tị với ngươi. Sao người gặp được y lại là ngươi ?

Trong lòng Ly Luân thầm nghĩ, nếu như hắn có thể gặp được một người như Trác Dực Thần, dịu dàng nhưng kiên cường, một thần linh bị đày đọa xuống trần gian, trước khi hắn làm sai tất cả, có lẽ hắn thật sự có thể sớm thoát khỏi vũng bùn này.

04.

Ngày xưa Ly Luân từng nghĩ, kiếm Vân Quang nhất định sẽ cắm vào tim Triệu Viễn Chu.

Bất quá hắn không ngờ, người đầu tiên phải đón nhận ngày này lại chính là mình.

_ Ly Luân, Triệu Viễn Chu đã để lại cho ngươi một con đường sống, hắn chưa từng nghĩ đến việc giết ngươi.

Trong mắt Trác Dực Thần ánh lên một tia kim quang, Bạch Cửu trước mặt y bỗng hóa thành Ly Luân.

_ Thật vậy sao ?

Ly Luân đứng bên cửa động, hắn không bước vào.

Từ trong động nhìn ra, Trác Dực Thần chỉ thấy bóng dáng của Ly Luân, nhưng lại không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn.

_ Vậy ngươi định làm gì, Trác Dực Thần ?

_ Chiêu thức của kiếm Vân Quang - Lưu Vân Dẫn Đạo Kiếm Pháp, sẽ tách khí tức của ngươi ra, đưa về gốc cây hòe, trăm năm sau, ngươi có thể tái sinh thành hình người.

Trong lòng Trác Dực Thần dâng lên một cảm xúc khó tả, y từng căm ghét Ly Luân vì đã muốn giết mình, căm ghét hắn vì đã chiếm đoạt thân xác Bạch Cửu.

Nhưng nói cho cùng, hắn chỉ là một yêu quái không hiểu nhân tính, bị Ôn Tông Du lợi dụng đến tận cùng.

Kẻ đáng thương chắc chắn sẽ có chỗ đáng ghét.

Đây là Triệu Viễn Chu tự đánh giá chính mình.

Ly Luân cũng giống như vậy.

Kẻ điều khiển Triệu Viễn Chu giết người là lệ khí, còn điều khiển Ly Luân làm ác lại là lòng người.

Dù Ly Luân ẩn mình trong bóng tối, nhưng hắn vẫn cảm nhận được trong ánh mắt kiên định của Trác Dực Thần nhìn về phía mình, có một thứ gì đó rất khác biệt.

Giống như là bi thương.

Không phải là sự tiếc nuối mà Triệu Uyển Nhi từng dành cho hắn, cũng không phải là cơn giận dữ của Triệu Viễn Chu khi thấy hắn không thể tự cứu lấy mình.

Mà giống như thần linh từ thời viễn cổ đang nhìn một đứa nhóc phạm lỗi, khuyến khích nó nhận ra sai lầm rồi quay đầu về bến bờ.

Bi thương.

Ly Luân cười, nụ cười ấy ngày càng trở nên điên cuồng.

Lá hòe theo mệnh lệnh của hắn xoáy lại tạo thành một cơn lốc, từ tâm của Ly Luân lao về phía Trác Dực Thần.

_ Tiểu Trác đại nhân, cẩn thận.

Đó là giọng của Anh Lỗi và Triệu Viễn Chu.

Nhưng Trác Dực Thần không hề phản kháng, y đã bắt yêu nhiều năm, phân biệt rõ sát khí và yêu khí thông thường.

_ Nếu ta chắc chắn phải chết, có lẽ ta mong được chết dưới kiếm của ngươi.

Lá hòe kéo Trác Dực Thần đến trước mặt Ly Luân.

Lúc này y cuối cùng cũng nhìn rõ sắc mặt của hắn.

Không có điên cuồng cùng thù hận, chỉ còn một chút ngây thơ.

Giống như chính y ngày xưa, từng quấn quýt bên cạnh ca ca, xin ca ôm ngủ.

_ Ngươi.

Trác Dực Thần muốn nói gì đó, nhưng lại bị ngắt lời.

Người ngắt lời y chính là Ly Luân, khi hắn nắm chặt tay cầm kiếm của y, cắm kiếm Vân Quang vào ngực mình.

_ Ta thật sự đã làm sai quá nhiều, Trác Dực Thần, ngươi cho rằng ta còn có thể quay đầu lại bến bờ chăng ?

_ Bến bờ luôn ở đó, chỉ cần ngươi muốn, ngươi sẽ quay về được.

Trác Dực Thần nhìn Ly Luân dần dần trở nên trong suốt, nhẹ nhàng lên tiếng.

Y vốn không thích giết chóc, nhưng ca ca đã ra đi, bản thân chỉ có thể gánh vác trách nhiệm bắt yêu.

Nhưng không ai biết, cũng không ai hỏi y.

Y vốn không thích giết chóc.

Nếu có thể còn sống để chuộc lỗi, đó chẳng phải là điều tốt nhất sao ?

Ánh mắt cuối cùng của Ly Luân nhìn về phía Trác Dực Thần.

Trong ánh mắt bi thương của thần linh bị đày xuống pha lẫn chút nhẹ nhõm.

Là vì Bạch Cửu của y sẽ quay trở lại sao ?

Hay là vì y đã giữ lại mạng sống cho hắn ?

Không kịp suy nghĩ sâu, Ly Luân đã chìm vào giấc ngủ.

Trác Dực Thần nắm chặt rễ cây hòe phát ra ánh sáng xanh đen.

Khóe môi y cong lên, lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.

05.

Ly Luân ở trong đồng hồ mặt trời suốt năm trăm năm.

Một trăm năm bén rễ, một trăm năm thành cây, một trăm năm hóa hình, một trăm năm tu luyện.

Khi hắn trở lại thực tại thì chỉ mới hai ngày trôi qua.

Nhưng chỉ hai ngày thôi, thế gian đã thay đổi hoàn toàn.

Ly Luân từ Côn Luân tỉnh lại, trước mắt hắn, ngọn núi tuyết xưa kia giờ đây đã trở thành chiến trường sinh tử.

_ Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu, các ngươi làm sao vậy ?

Hắn vội vã chạy đến nơi, chỉ thấy Trác Dực Thần quỳ gối không tỉnh, nhưng y vẫn kiên quyết muốn tự vẫn, còn bên cạnh hắn là Triệu Viễn Chu, tay cầm kiếm muốn ngăn cản.

_ Ly Luân, ngươi thành công rồi sao ? Mau dùng Phá Huyễn Chân Nhãn cứu tiểu Trác.

Triệu Viễn Chu vừa dứt lời liền bay lên, dùng yêu lực làm kết giới ngăn chặn hỏa cầu từ Ôn Tông Du.

Ly Luân đón lấy Trác Dực Thần, động tác đầy dịu dàng, là sự dịu dàng mà mấy vạn năm qua hắn chưa từng thể hiện.

_ Đừng sợ, đây chỉ là giấc mơ, ta sẽ dẫn ngươi nhìn rõ nó.

Trác Dực Thần chỉ cảm thấy mắt mình đau nhói, khi y mở mắt ra đã nhìn thấy Ly Luân.

Lúc này hẳn vẫn là dáng vẻ của hắn khi còn trẻ.

Như y đã từng nói, trở về quá khứ, trở về bến bờ.

_ Ly Luân, ngươi ra ngoài rồi sao ?

Trác Dực Thần vừa mới tỉnh lại từ mộng cảnh, ánh mắt có chút mơ màng.

_ Đúng vậy, cảm ơn ngươi đã đặt ta vào đồng hồ mặt trời.

Ly Luân dịu dàng nói.

_ Đừng nói chuyện nữa, mau tới giúp đỡ đi.

Triệu Viễn Chu nghe được cuộc trò chuyện từ phía sau, gã nghẹn lời bất lực, sao cả hai lại có thể bình thản trong lúc này được chứ ?

_ Ồ.

Trác Dực Thần ngượng ngùng một lát, y không biết làm gì nên chỉ có thể chớp mắt hai lần rồi đứng dậy.

Ly Luân nhìn vào vòng tay trống rỗng, nhưng lại cảm thấy trái tim mình đang dần được lấp đầy.

06.

Ba đại yêu đối phó với một người đã biến thành yêu thật ra không phải là điều gì quá khó khăn.

_ Không ngờ đó Ly Luân, tu luyện của ngươi có vẻ cũng khá đấy.

Triệu Viễn Chu giơ tay đón địch, nhưng giọng nói của gã không hề nặng nề.

_ Ngươi thử nghĩ đi, bao nhiêu năm qua chúng ta đấu với nhau bất phân thắng bại, hôm nay lại tiếp tục so tài một lần nữa có được không ?

_ So cái gì ?

_ So xem ai giết lão trước !

Trác Dực Thần nghe thấy những lời nói ngây ngô đó, y đột nhiên nhận ra mình cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà thôi.

_ Được thôi, vậy ta sẽ làm người chứng kiến.

Trác Dực Thần nghe thấy mình nói ra những lời này.

_ Đại yêu, ta biết nơi lão cất giữ tro gỗ Bất Tẫn Mộc, nhưng ta không thể mở được trận pháp.

Bạch Cửu như cơn mưa kịp lúc, xuất hiện sau lưng ba đại yêu.

_ Ba con yêu quái đang ở đây, ngươi muốn gọi ai hả ?

Ly Luân dùng tay gia cố kết giới, quay đầu nhìn đứa trẻ mà mình đã từng bắt nạt, cười gian nói.

_ Á ?

Bạch Cửu ngây người.

_ Đừng trêu đùa đệ ấy nữa.

Trác Dực Thần cũng khẽ cười, rồi nói với Triệu Viễn Chu :

_ Triệu Viễn Chu, ngươi đi theo Bạch Cửu đi, chỉ có Nhất Tự Quyết của ngươi mới có thể phá giải trận pháp.

_ Còn các ngươi thì sao ?

Triệu Viễn Chu do dự, mặc dù ba người bọn họ có thể giao đấu ngang sức với Ôn Tông Du, nhưng một khi gã rời đi ...

_ Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tiểu Dực thật tốt.

Ly Luân không thèm liếc mắt nhìn Triệu Viễn Chu, chỉ hướng về phía Trác Dực Thần mà nói.

_ Tiểu Dực cái gì, chúng ta có quen biết sao ?

Trác Dực Thần không hiểu, y cảm thấy thật vô lý.

07.

Lần nữa rơi vào khoảng không tĩnh lặng, Triệu Viễn Chu theo sau Bạch Cửu rời đi.

Vì có Sơn Hải Thốn Kinh, gã nhanh chóng trở lại Côn Luân sơn.

_ Bây giờ ngươi không còn bất tử nữa, ta xem ngươi có thể giở trò gì.

Ly Luân mở Phá Huyễn Chân Nhãn.

_ Nội đan của lão ở khuỷu tay trái !

_ Bảo vệ.

Triệu Viễn Chu mở kết giới.

Ly Luân triệu hồi chân thân hòe mộc của mình nâng Trác Dực Thần lên không trung.

Kiếm Vân Quang vạch qua lòng bàn tay y, Trác Dực Thần giơ kiếm lên cao, dồn sức chém xuống.

Ôn Tông Du chỉ cảm thấy thân thể không thể động đậy, mắt mở trừng trừng nhìn nội đan ở cánh tay trái mình vỡ nát.

Hỏa cầu cuối cùng từ Bất Tẫn Mộc thiêu chết lão.

_ Tiểu Dực, ngươi không sao chứ ?

Ly Luân nhìn vết thương trên lòng bàn tay Trác Dực Thần, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau trong tim.

_ Đừng gọi như vậy.

Khuôn mặt Trác Dực Thần đỏ bừng, giọng điệu mềm mại đi vài phần.

_ Êy Ly Luân, ngươi sao có thể như vậy được chứ ?

Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân, kẻ mà mình đã quen biết hơn vạn năm, vẻ mặt cùng biểu cảm đều rất cường điệu.

Khi cả nhóm trở lại thành Thiên Đô, vì những bách tính trong thành nên Triệu Viễn Chu vẫn phải chết.

_ Chết thì chết thôi, chẳng qua là ngươi ở trong đồng hồ mặt trời thêm vài trăm năm là được.

Ly Luân khoanh tay trước ngực, giọng điệu nhạt nhẽo.

Đừng làm phiền ta với tiểu Dực.

Câu này hắn không nói ra, vì sợ bị kiếm Vân Quang của tiểu Dực đâm phải.

Dù không chết được, nhưng đau lắm.

_ Ừ.

Có Ly Luân là ví dụ sống, Trác Dực Thần cũng chẳng cảm thấy quá thương tâm.

_ Ngươi, các ngươi ...

Triệu Viễn Chu cảm giác mình có lẽ sẽ bị họ chọc tức chết mất.

_ Ta tin tiểu Trác.

Dù ánh mắt Văn Tiêu ngấn lệ nhưng giọng điệu lại tràn ngập tiếng cười.

_ Được rồi, được rồi.

Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ, cuối cùng đành làm theo.

08.

Khi Triệu Viễn Chu từ trong đồng hồ mặt trời bước ra, gã phát hiện thực tế mới chỉ qua có một ngày.

_ Sao ngươi lại ra nhanh vậy ?

Trác Dực Thần nhớ rõ lúc đó Ly Luân đã mất hai ngày.

_ Vì ta không phải thực vật nên chỉ cần một trăm năm để hóa hình. Không giống như một số cây cối nào đó, phải mất thêm trăm năm nữa để bén rễ nảy mầm.

Triệu Viễn Chu liếc nhìn Ly Luân, ánh mắt mang theo tia chế giễu.

Nhưng Ly Luân lại không hề tức giận.

_ Đúng vậy, cho nên khi thần nữ Bạch Trạch đợi thần mộc lớn lên để cứu ngươi, nàng đã ở trong đồng hồ mặt trời ba trăm năm.

_ Ngươi nói Văn Tiêu, nàng ...

Triệu Viễn Chu vội vàng rời khỏi, hẳn là đi dỗ dành ai đó rồi.

09.

Khác biệt lớn nhất giữa yêu quái và nhân loại chính là nhân loại sinh ra đã có tình cảm, còn yêu quái phải trải qua một khoảng thời gian dài mới có thể cảm nhận được tình yêu là gì.

Trong suốt một trăm năm ấy, ta đã nhiều lần suy ngẫm về lần gặp gỡ hiếm hoi giữa ta và ngươi.

May mắn thay, tuổi thọ của yêu quái thường rất dài.

Chúng ta vẫn còn kịp.

Đã đăng : 09/12/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro