Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

MỎ NEO

DỊCH : Vân Ngọc.

NGUỒN : https://jinglan04248.lofter.com/post/7c36ae1c_2bd539468?incantation=rzK4LhNmyBAX

COUPLE : Ly Luân × Trác Dực Thần ( LY DỰC ).

NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺

〚 Tưởng tượng một chút về cuộc sống sau hôn nhân của Ly Dực, tiểu Trác trở thành mỏ neo của Ly Luân, có thể vững vàng kiềm chế Ly Luân khi hắn bạo phát, cũng có thể nhanh chóng kéo hắn ra khỏi những cảm xúc tiêu cực.

Thiết lập : Ly Luân - đại yêu đang ở thời kì đỉnh cao × tiểu Trác - ốm yếu nhưng sức chiến đấu cực tốt.

Toàn văn gần ba ngàn chữ.

Dịch : Do Vân Ngọc lỡ làm mất raw của " công tử nhà ta mị như ma quỷ " chương hai rồi nên chắc phải để mấy bà chờ hơi lâu xíu, trong thời gian tui đi kiếm và dịch lại chương hai, thì mấy bà đọc đỡ một shot siêu cute của Ly Dực nhen დ

❃❃❃

Sau khi Trác Dực Thần hóa yêu lại càng liều lĩnh hơn trước, dường như y không màng đến mạng sống của chính mình.

Dựa vào việc bản thân không thể dễ dàng chết được, mỗi lần giao chiến y đều lao lên đầu tiên, chỗ nào nguy hiểm nhất là chỗ đó có y.

Ly Luân vô cùng bất mãn đối với điều này.

_ Bộ Tập Yêu Ti các ngươi không còn ai khác nữa à ? Lần nào cũng phải để ngươi xông lên phía trước là sao ?

Trác Dực Thần chỉ khẽ lắc đầu, y đưa tay lên che miệng ho nhẹ, lại ho ra cả máu.

Ly Luân nhìn thấy cảnh đó vừa giận vừa xót, hắn đành nén giận, lặng lẽ ôm y vào lòng, truyền yêu lực chữa thương.

_ Đa tạ A Ly, ngươi là tốt nhất.

Trác Dực Thần hiểu rõ tính tình của hắn hơn ai hết.

Đối với Ly Luân, chỉ cần mềm giọng nói vài lời dỗ dành, mọi chuyện lớn nhỏ đều có thể cho qua.

Ly Luân liếc y một cái, nhưng khóe môi lại không che được nét cong nhè nhẹ.

Hắn khẽ hừ lạnh :

_ Biết thân thể mình không tốt mà còn cố sức như thế.

Trong trận đại chiến với Ôn Tông Du, vì để bảo vệ hắn và Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần đã lấy thân mình hiến tế, kích hoạt trận pháp mạnh nhất trong truyền thuyết của Băng Di, Hàn Giang Cô Ảnh, trận pháp có thể tiêu diệt mọi tà ma trên đời, đồng thời dập tắt ngọn lửa từ Bất Tẫn Mộc.

_ Nếu không, ngươi nghĩ vì sao lại chỉ còn lại một nhánh Bất Tẫn Mộc duy nhất trên thế gian này?

Ngày đó Trác Dực Thần đã nói như thế, y không chút do dự bước vào trận pháp màu lam băng, cắm thanh kiếm Vân Quang xuyên qua ngực mình.

Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng ấy, trái tim Ly Luân đều đau đến không thể chịu nổi.

Trác Dực Thần cứu tất cả mọi người, nhưng chỉ đẩy một mình mình vào tuyệt cảnh.

Sau chuyện đó, cơ thể y trở nên cực kỳ suy nhược, tâm mạch bị tổn thương, thường xuyên đau đớn đến mức khó chịu nổi, lại hay thổ huyết.

Nhưng y và Triệu Viễn Chu đều là chủ lực của Tập Yêu Ti, lại còn giữ trọng trách thống lĩnh, nên không thể không thường xuyên ra trận.

Dẫu thân thể yếu nhược nhưng kiếm Vân Quang trong tay Trác Dực Thần vẫn sắc bén vô song, ánh lam rực rỡ của yêu lực Băng Di vẫn đủ sức chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Ly Luân căm ghét cái trọng trách mỗi đời đều phải trở thành Chiến Thần của tộc Băng Di.

Nhưng lần này bất kể Trác Dực Thần có nói gì, hắn cũng nhất định phải theo y.

Hắn không muốn mỗi lần y trở về đều suy yếu đến mức ngã vào lòng hắn như một con diều đứt dây.

Huống hồ lần này đã có người âm thầm báo tin cho hắn, đương nhiên là Triệu Viễn Chu.

Gã nói rằng vài ngày nữa sẽ có nhiệm vụ truy bắt một đại yêu ngàn năm đang làm loạn.

Nhưng do Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu cùng vài người khác đều bận việc, sợ rằng một mình Trác Dực Thần sẽ gặp nguy hiểm, nên sau khi suy đi tính lại, gã quyết định thông báo cho Ly Luân.

Thật lòng mà nói khi nhận được tin ấy, Ly Luân đã tức giận đến cực điểm.

Vì hắn lại phải biết về hành động sắp tới của Trác Dực Thần qua lời của người khác.

Còn y ?

Một chữ cũng không nói, cũng chẳng hề có ý định nhờ hắn giúp đỡ.

_ Trác Dực Thần …

Ly Luân bóp nát lá thư trong tay, hắn quay đầu nhìn người vẫn đang ung dung ngồi thưởng trà trước mặt.

Ánh mắt hắn rực lên cơn giận dữ.

_ Chu Yếm không báo cho ta thì ngươi cũng định giấu luôn phải không ?

_ Đây vốn là chuyện của Tập Yêu Ti, ngươi không tiện xen vào …

Trác Dực Thần liếc nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu, giọng nói đầy lý lẽ như thể đây là chuyện hiển nhiên vậy.

Lửa giận trong Ly Luân lập tức bùng lên.

_ Đừng có lấy lý do đó để lấp liếm - Hắn bóp chặt cằm y, buộc y phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của hắn - Mỗi lần ngươi bị thương, ngươi có từng nghĩ đến ta chưa ?

_ Xin lỗi …

Đáy mắt Trác Dực Thần dần ngấn lệ, khiến trái tim Ly Luân không khỏi run rẩy.

Hắn lập tức kiềm chế cơn giận, buông tay ra khỏi cằm y.

Trên khuôn mặt trắng ngần của Trác Dực Thần để lại vết hằn đỏ rõ ràng, kết hợp với đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, khiến Ly Luân không nỡ nhìn thêm, hắn quay mặt đi, trong lòng thầm oán trách bản thân ra tay quá nặng.

Nhưng hắn không hề thấy khóe môi của Trác Dực Thần đã khẽ cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

_ Đừng khóc, ta làm ngươi đau sao ?

Ly Luân ôm Trác Dực Thần đặt lên đùi mình, giọng nói dịu đi hẳn.

Trác Dực Thần khẽ lắc đầu.

_ Là ta không đúng, ta không nên liều lĩnh để làm ngươi lo lắng.

Ly Luân thở dài, nhẹ nhàng nói :

_ Vậy để ta đi cùng ngươi, có được không ?

Không lâu trước, Ly Luân vừa bước ra khỏi đồng hồ mặt trời, một nơi mà hắn đã ra vào nhiều lần để hồi phục yêu lực.

Giờ đây, sức mạnh của hắn đã đạt tới thời kì đỉnh cao.

Hắn cũng muốn xem thử khi mình ở đó, còn có kẻ nào dám không biết trời cao đất dày mà làm Trác Dực Thần bị thương hay không.

Người trong lòng hắn cuối cùng cũng gật đầu, khiến Ly Luân hài lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi y.

Nhưng hắn không ngờ, Trác Dực Thần đã biết cách lừa dối hắn.

Nửa đêm, Ly Luân bất chợt tỉnh giấc vì nhận được cảm ứng từ bản thể của mình, những chiếc lá hoè hắn đặt trên người Trác Dực Thần đã nhận ra nguy hiểm.

Hắn ngồi dậy, đối diện với căn phòng trống không.

Khuôn mặt hắn tối sầm lại, ngoài cửa sổ, trên bầu trời Hoè Giang cốc, mây đen bắt đầu cuồn cuộn kéo đến.

Đại yêu tức giận, thiên địa đều thất sắc.

Trác Dực Thần đã dám sử dụng chú ngủ trên người hắn.

Nếu không nhờ lá hoè đánh thức, e rằng hắn sẽ ngủ yên đến sáng mai, rồi lại phải đón một Trác Dực Thần đầy thương tích trở về.

_ Rất tốt, ngươi giỏi lắm.

Ly Luân bật cười lạnh lẽo, hắn lập tức hóa thành hàng ngàn lá hoè, tung mình lao đi trong màn đêm.

Khi hắn đến nơi, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là Trác Dực Thần bị đánh bay ra xa.

Ánh mắt Ly Luân híp lại, nguy hiểm đến cực độ.

Hắn lao đến trong nháy mắt, vòng tay trái ôm lấy eo Trác Dực Thần, tay phải nắm chặt Phược Hồn Cổ, chặn đứng đòn tấn công tiếp theo.

Sau đó, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay, vô số dây leo thô ráp khổng lồ trồi lên từ dưới mặt đất, lao thẳng về phía Xà yêu đối diện.

Lúc này, trong lòng Ly Luân như có ngọn lửa dữ dội tràn qua.

Một phần là vì Trác Dực Thần dám lừa hắn, phần khác là vì một tiểu yêu ngàn năm tu vi lại dám khiêu chiến với hắn.

Những chiếc lá hoè bản thể của Ly Luân đều mang theo một sợi linh hồn của hắn.

Lần này chiếc lá đặt trên người Trác Dực Thần còn được hắn đặc biệt gia tăng cấm chế, nhằm cảnh báo rõ ràng đến những yêu quái khác về sát ý của mình.

Vậy mà Xà yêu này không những không sợ hãi chạy trốn khi ngửi thấy khí tức của hắn, lại còn dám ra tay đả thương Trác Dực Thần.

Bởi vậy, dây leo mà Ly Luân triệu hồi không hề lưu tình, trực tiếp xuyên qua Xà yêu, một đòn kết liễu.

Sau đó hắn giận dữ xé nát thân thể khổng lồ của con rắn thành từng mảnh vụn, như muốn trút hết phẫn nộ của mình.

Hắn siết chặt vòng tay quanh eo Trác Dực Thần, không hề có ý định buông lỏng.

Ánh mắt hắn hạ xuống, dừng lại ở vết máu trên khóe môi của y, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng.

Mái tóc dài của Ly Luân tung bay  theo chiều gió, đôi mắt phượng lóe lên tia nguy hiểm, yêu khí xanh đen quấn quanh người, tạo thành một khí thế đáng sợ.

Hắn đang rất tức giận.

Trác Dực Thần nhìn cảnh tượng trước mắt, có phần hơi sững sờ.

Y quay đầu nhìn hắn, không hiểu sao Ly Luân lại xuất hiện ở đây.

Tay phải cầm kiếm của y đã đau đến mức bắt đầu run rẩy, nhưng thần sắc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng trong trạng thái chiến đấu.

Ngay khi đứng vững, Trác Dực Thần lập tức đưa tay nắm chặt lấy tay đang cầm Phược Hồn Cổ của Ly Luân.

Cả hai đều đã nhìn thấy phía sau thân rắn khổng lồ bị xé nát kia, chính là một * Vạn Xà quật đáng sợ.

* Vạn Xà quật : hang rắn.

Dường như lúc này Trác Dực Thần cũng đã hiểu ra lý do khiến Xà yêu ngàn năm kia giết người.

Nhưng bất kể là vì lý do gì, làm điều ác cũng không thể tha thứ. 

Trước đây sự cố chấp của Ly Luân đều hướng về yêu tộc, nay sự cố chấp ấy lại dồn cả vào Trác Dực Thần.

Huống hồ, y còn bị thương ngay trước mặt hắn.

Hoè quỷ vốn rất dễ phát điên.

Trác Dực Thần hiểu rõ điều đó, vì vậy y buộc phải ngăn Ly Luân lại ngay lập tức.

Quả nhiên, nếu không có bàn tay y giữ chặt lấy cổ tay của hắn, Ly Luân đã sớm niệm chú từ lâu rồi.

Ly Luân cúi đầu nhìn Trác Dực Thần, trong mắt đối phương không hề mang theo oán hận dành cho Xà yêu đã làm mình bị thương.

Thay vào đó, đôi mắt y chỉ đong đầy vẻ xót xa và lòng từ bi.

Tim Ly Luân khẽ lỡ nhịp.

Đây chính là lý do ban đầu khiến hắn yêu Trác Dực Thần, sự thanh thuần ấy như dòng suối chảy qua tâm hồn, dịu dàng xoa dịu trái tim đầy cuồng nộ của hắn.

Hắn thở dài, cất Phược Hồn Cổ về bên hông, buông tay ra khỏi eo Trác Dực Thần và tiến về phía trước.

Hắn nâng tay, nhẹ nhàng phong ấn Vạn Xà quật kia lại.

_ Hai ngày nữa để Chu Yếm đến xử lý, không có con nào chạy thoát ra là được.

Khi thu tay lại, Ly Luân bỗng nghe thấy âm thanh bội kiếm rơi xuống đất vang lên, tiếng vang như kim loại chạm đá.

Hắn sững người, kinh ngạc quay lại nhìn Trác Dực Thần.

Rõ ràng hắn đã bảo vệ y cẩn thận, vậy tại sao lại xảy ra chuyện được chứ ?

Trước mắt hắn, Trác Dực Thần đang đau đớn dùng tay trái ôm lấy bờ vai phải của mình, thân thể y run rẩy, loạng choạng ngã xuống đất.

Ly Luân lập tức phi thân tới, nhanh chóng đỡ lấy y và kéo vào trong vòng tay mình, để y tựa lưng vào ngực hắn.

_ Sao vậy ?! Ngươi bị làm sao ?!

Trác Dực Thần chỉ lắc đầu, thân thể y khẽ run, trán thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Đây chính là lý do y không mong Ly Luân đi làm nhiệm vụ cùng mình.

Y vốn không muốn để hắn phát hiện, nhưng hôm nay Xà yêu này quả thực quá khó đối phó.

Thời gian sử dụng kiếm Vân Quang đã vượt qua giới hạn chịu đựng của y, và y không thể cố gắng chống đỡ thêm được nữa.

Trên vai phải của y mang vết thương cũ, một vết thương sâu do chính tay Ly Luân gây ra trong quá khứ, tại rừng trúc năm ấy.

Ngày đó Ly Luân không chút do dự dùng dây leo xuyên qua bả vai y, sau đó còn tàn nhẫn giẫm lên vết thương, nghiền nát nó xuống mặt đất.

Từ đó trở đi, vết thương ấy trở thành nỗi đau dai dẳng theo y mãi mãi.

Bình thường y có thể nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau âm ỉ đó, vì Trác Dực Thần đã quen với những vết thương lớn nhỏ trên người.

Nhưng mỗi khi y vung kiếm, cơn đau như đâm vào xương tủy, mỗi nhát kiếm là một cơn đau xé toạc, khiến bàn tay cầm kiếm của y không ngừng run rẩy, gần như không thể khống chế nổi.

Từ đó tới nay, Trác Dực Thần chưa bao giờ hé môi kể lể.

Lần đó cũng giống hôm nay, họ đụng phải một yêu vật khó nhằn.

Vết thương cũ trên vai Trác Dực Thần bộc phát, khiến Triệu Viễn Chu biết được.

Thế nhưng y lại nghiêm khắc ra lệnh cho gã không được tiết lộ với Ly Luân.

Lúc ấy, ánh mắt Triệu Viễn Chu nhìn y đầy phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn chấp thuận.

Trác Dực Thần thừa hiểu lý do lần này Triệu Viễn Chu đi báo tin cho Ly Luân là gì.

Gã lo y sẽ gặp nguy hiểm, lo y chẳng còn đủ sức để giữ vững thanh kiếm nếu trận chiến kéo dài.

Đúng là đã xem nhẹ y rồi.

Chỉ cần còn đứng trên chiến trường, Trác Dực Thần quyết không để kiếm rời tay.

Ly Luân nhìn y, thấy y mãi chẳng lên tiếng, trong lòng liền hiểu ra vấn đề.

Vết thương này … là do hắn.

Không phải hắn chưa từng nhìn qua vết sẹo trên bờ vai Trác Dực Thần, nhưng giờ hắn mới biết đó chỉ là bề nổi.

Mọi thứ bên trong đã bị hủy hoại đến mức không thể cứu chữa nổi nữa.

Hắn còn nhớ rõ trong những đêm hoan ái, hắn đã từng cúi xuống hôn lên vết sẹo ấy, mang theo nỗi áy náy và đau xót khôn nguôi, thành tâm xin lỗi người mình yêu.

Khi ấy, Trác Dực Thần đã nói gì nhỉ ?

_ Không sao, không đau.

Lại là một lời dối trá …

Ly Luân nghĩ, cả đời này e rằng hắn không bao giờ chuộc hết tội lỗi của mình.

Hắn chưa từng cảm thấy đau khổ như lúc này.

Hắn muốn bảo vệ Trác Dực Thần, nhưng hóa ra người khiến y đau đớn nhất lại chính là hắn.

Hắn chìm đắm trong dòng cảm xúc ấy, cho đến khi một bàn tay ấm áp che phủ đôi mắt hắn.

_ Đừng khóc.

Thanh âm của Trác Dực Thần nhẹ nhàng vang lên, khiến Ly Luân giật mình nhận ra, không biết từ khi nào, nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi trên mặt hắn.

Chỉ vài lời của Trác Dực Thần thôi cũng đủ kéo hắn ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Lúc này, Trác Dực Thần đã dần lấy lại hơi thở bình ổn, mặc cho cơn đau vẫn âm ỉ.

Cảm giác mát lạnh từ những giọt lệ chảy qua lòng bàn tay khiến y khẽ nâng người lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Ly Luân.

_ Trác Dực Thần, ta nên làm gì với ngươi đây ?

Ly Luân vòng tay ôm chặt lấy y, khẽ thở dài giữa nụ hôn.

_ Ngươi chỉ cần tiếp tục yêu ta là đủ.

_ Được, vậy ta sẽ yêu ngươi mãi mãi.

Đã đăng : 26/12/2024. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro