Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHIẾN LỢI PHẨM R18

DỊCH : Vân Ngọc.

NGUỒN : siêu thoại Ly Dực Phu Thê.

COUPLE : Ly Luân × Trác Dực Thần ( LY DỰC ).

NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺

【 Đây là về tiểu Trác mà tôi đã viết trước đây, có lẽ có người chưa từng đọc qua 】

Toàn văn hơn ba ngàn chữ, có yếu tố 18+, rape, song tính, ai chưa đủ tuổi thì giải tán nhé =)))

Lời của tác giả : Ly Luân × Trác Dực Thần ( thiết lập riêng, có chút sắc thái độc chiếm của Trác gia ). Đây là lần đầu viết nên tôi vẫn còn nhiều điều chưa rành ! Thuật ngữ chuyên môn hạn chế, tác giả nhỏ bé mong nhận được góp ý nhẹ nhàng !

❀❀❀

❌❌❌ VÂN NGỌC KHUYÊN NẾU AI YẾU TIM THÌ ĐỪNG ĐỌC FIC " CHIẾN LỢI PHẨM ", VÌ CÙNG LÀ BỊ RAPE NHƯNG TRONG FIC NÀY TIỂU TRÁC CÒN NHỎ + LY LUÂN RAPE TRƯỚC MẶT HUYNH TRƯỞNG CỦA ẺM NÊN KHÁ ÁM ẢNH ❌❌❌

Ly Luân dùng một tay siết chặt lấy cổ Trác Dực Thần, tay còn lại nhàn nhã đưa lên lau vệt máu ở khóe miệng y.

Ngón tay lướt qua rồi chậm rãi đưa lên môi, hắn khẽ nếm thử, nét mặt đầy vẻ thích thú.

Nhìn người dưới thân từ giận dữ chuyển sang kinh hãi, Ly Luân không kìm được bật cười trêu chọc :

_ Nghe danh Trác tiểu công tử phong tư tuyệt mỹ, khí chất phi phàm đã lâu. Nay được tận mắt chiêm ngưỡng, quả nhiên là danh bất hư truyền.

_ Im miệng ! Ngươi là đồ xấu xa, khốn nạn, mặt dày, vô sỉ. Ngươi ... Ưm ...

Người dưới thân quậy phá quá mức, Ly Luân đành phải đưa tay bịt miệng y lại, ánh mắt hắn thản nhiên liếc nhìn Trác Dực Hiên đang quỳ trên mặt đất, cười nhạt mà nói :

_ Bảo vật quý giá thế này mà Trác thống lĩnh lại giấu kỹ như vậy, cũng không biết mùi vị ra sao. Hửm ... Cho ta nếm thử chút có được không ?

_ Nếu ngươi dám động vào tiểu Thần, ta thề sẽ liều mạng với ngươi.

Trác Dực Hiên nghiến răng, tay nắm chặt thanh kiếm Vân Quang, vùng vẫy muốn đứng dậy.

Nhưng đáng tiếc là Ly Luân đã hạ định thân chú lên người gã.

Dù võ công có cao đến đâu, nếu cố phá giải chỉ khiến lục phủ ngũ tạng vỡ nát rồi chết.

_ Ta không hỏi ngươi - Ly Luân quay đầu lại, ung dung vỗ nhẹ lên má Trác Dực Thần, trong giọng nói pha chút giễu cợt - Ta hỏi y.

Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy khuôn mặt Trác Dực Thần từ phẫn nộ bỗng chốc chuyển sang đỏ bừng, khiến hắn càng thêm bật cười thích thú.

Ly Luân không hề kiêng dè, bàn tay thon dài tùy tiện trượt xuống, khẽ bóp lấy vòng eo mảnh mai của y, hành động càng thêm phần ngang ngược.

_ Ngươi ... ngươi ... tên sắc lang to gan. Đồ đại xấu xa, ai cho phép ngươi làm mấy chuyện này chứ.

Trác Dực Thần vừa mắng vừa thừa dịp tay được tự do mà chộp lấy thanh kiếm bên cạnh, vung về phía Ly Luân.

Nhưng đáng tiếc, một bên là đại yêu đã sống hơn vạn năm, còn bên kia chỉ là một thiếu niên phàm nhân mới mười mấy tuổi.

Tay cầm kiếm của y còn chưa kịp chạm đến Ly Luân, cổ tay nhỏ nhắn đã bị hắn dễ dàng giữ chặt.

Ly Luân nắm lấy cả hai tay y kéo lên đỉnh đầu, khiến y không còn chút sức lực nào để phản kháng.

_ Chuyện này đâu phải do ngươi quyết định ~

Ly Luân nhếch miệng, ánh mắt trượt xuống đôi bàn tay trắng trẻo, lại khẽ cười thêm một tiếng.

_ Tay nhỏ thế này, đúng là đáng yêu quá mà.

Cổ tay thiếu niên mảnh khảnh đến mức Ly Luân chỉ cần dùng một tay đã có thể dễ dàng ghìm chặt cả hai tay y.

Người dưới thân vẫn không ngừng giãy giụa, khiến Ly Luân không khỏi nhíu mày.

Hắn nhàn nhã đưa ngón tay chạm vào mi tâm của Trác Dực Thần rồi khẽ niệm chú.

Ngay sau khi ngón tay rời đi, cơ thể Trác Dực Thần mềm nhũn, sức lực hoàn toàn bị rút cạn, chỉ còn giọng nói yếu ớt là chưa hề biến mất.

Xử lý xong người trong tay, Ly Luân quay về phía Trác Dực Hiên đã bất tỉnh.

Hắn tặc lưỡi một tiếng, tay khẽ vung lên vận pháp lực khiến đối phương miễn cưỡng tỉnh lại.

_ Ca ca, chuyện tốt như thế này nếu để ngươi bỏ lỡ thì không phải quá đáng tiếc sao ?

Ly Luân mỉm cười châm chọc.

( Fic này cha nội Ly Luân mặt dày dữ, chưa là gì mà đã gọi anh trai người ta là ca ca ời đó ☺ )

Ánh mắt Trác Dực Hiên tràn đầy căm phẫn nhìn Ly Luân, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm Vân Quang.

Lưỡi kiếm khẽ rung lên từng hồi, tựa như kết nối với tâm tình của chủ nhân.

Nhưng mặc cho gã có cố sức thế nào, chú thuật trên thân thể vẫn không thể phá giải nổi.

Gã chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn đệ đệ mình bị đối phương làm nhục, lòng dạ như thiêu như đốt.

Ly Luân không để tâm đến Trác Dực Hiên đang gào thét phẫn nộ ở phía xa, hắn thản nhiên dùng một tay ghìm chặt cổ tay của Trác Dực Thần.

Tay còn lại chậm rãi tháo dải lưng của thiếu niên.

Nhưng vừa tháo được một nửa thì hắn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lóe sáng như phát hiện điều gì đó thú vị hơn.

Hắn buông tay khỏi dải lưng, đổi sang kéo áo ngoài của Trác Dực Thần xuống.

Lớp vải trượt khỏi bờ vai mảnh mai, để lộ ra làn da trắng mịn, phớt hồng như cánh hoa đào vừa chớm nở.

Hơi ấm từ thân thể vừa được cởi bỏ y phục tỏa ra, hòa quyện cùng hương thơm nhàn nhạt khiến người khác không khỏi mê đắm.

Ly Luân cúi đầu, hắn tham lam chôn mặt vào vai thiếu niên, hít sâu lấy mùi hương ấy, giọng khàn khàn cất lên đầy vẻ thưởng thức :

_ Ngươi thật thơm ...

_ Đồ khốn. Mau thả ta ra !

Trác Dực Thần hét lớn, trong giọng nói lộ rõ sự giận dữ và bất lực, nhưng sức chống cự lại chẳng đáng là bao.

Ly Luân bật cười khẽ, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên.

_ Ngươi chỉ biết nói mấy câu chửi rủa đơn điệu thế thôi sao ...

Giọng điệu pha lẫn trêu chọc và khinh thường, trong khi bàn tay hắn vẫn lướt qua làn da mềm mại của y.

Trong lúc tranh cãi không hồi kết, Ly Luân dần mất hết kiên nhẫn.

Hắn áp người xuống, dùng tay vuốt ve nhẹ nhàng một bên nhũ hoa trên ngực Trác Dực Thần, bên còn lại thì đưa vào miệng liếm cắn.

Những cái động chạm đầy cố ý khiến y không khỏi hít sâu một hơi sâu, nhưng rất nhanh, y nghiến chặt môi để ngăn mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ly Luân dừng lại một thoáng, ánh mắt hắn lóe lên vẻ thỏa mãn.

Không để đối phương có cơ hội phản kháng, hắn rời khỏi ngực y rồi tiếp tục hạ tay xuống phía dưới, cởi bỏ y phục còn sót lại trên thân y ra và cố ý tách rộng đùi Trác Dực Thần.

Âm đạo chưa từng được chạm qua rất nhỏ và khô.

Ly Luân đặt bàn tay hơi lạnh của mình lên âm đạo thiếu niên, từ từ đưa ngón tay vào bên trong.

_ Đau quá ...

Trác Dực Thần vốn là lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, y cố gắng phản kháng nhưng cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức, không thể làm gì khác ngoài bất lực chịu đựng.

Chỉ có thể yếu ớt đưa tay đẩy Ly Luân ra, động tác nhẹ nhàng như mèo con, chẳng hề khiến hắn cảm nhận được chút lực chống cự nào.

Ngón tay hắn đi vào sâu bên trong âm đạo của Trác Dực Thần, lại cố ý mở rộng thêm vài lần rồi mới rút tay ra, cầm lấy dương vật của mình và đẩy vào người y.

_ Ah ... đau quá ...

Âm đạo chưa từng được khai phá đột ngột bị xuyên qua, máu hòa lẫn với dịch thể dâm mĩ chảy ra khỏi cơ thể.

Nội bích bị cưỡng ép mở rộng, Ly Luân cũng bắt đầu chuyển động, tốc độ va chạm của thân thể càng ngày càng nhanh dần.

Trác Dực Thần chịu không nổi nhưng lại không muốn kêu la, y chỉ biết bấu lấy mặt đất, mặc cho các mảnh đá vụn làm trầy xước ngón tay mình.

Có lẽ là vì quá đau, Trác Dực Thần liền nắm chặt lấy những chiếc chuông nhỏ trên tóc y, chuông phát ra tiếng leng keng nghẹn ngào, đánh thức Trác Dực Hiên ra khỏi cơn mê man một lần nữa.

Tiếng chuông.

Những chiếc chuông này là do chính tay Trác Dực Hiên mua về, đích thân gã cài lên tóc cho Trác Dực Thần.

Gã rất thích âm thanh của chúng, bởi chỉ cần nghe thấy tiếng chuông trong trẻo vang lên, gã sẽ biết đệ đệ đang ở bên cạnh mình, đang chăm chỉ luyện công, đang ...

Giờ đây, tiếng chuông ấy vẫn đang vang lên đều đều, nhưng Trác Dực Hiên đã không còn thích chúng nữa.

Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của đệ đệ, đôi mắt như đang cầu cứu gã.

Gã chỉ hận không thể lao tới xé nát Ly Luân thành từng mảnh rồi bế đệ đệ rời khỏi chốn thị phi này.

Nhưng gã lại không thể phá giải được chú thuật của Ly Luân ...

Trác Dực Hiên siết chặt tay thành nắm đấm, đấm mạnh xuống đất.

Gã hận bản thân đã không đủ khả năng để bảo vệ đệ đệ, hận bản thân đã không giấu đi sự thật mà đệ đệ không nên biết.

Trác Dực Thần vẫn không hề phát ra bất kỳ tiếng kêu rên nào.

Điều này khiến Ly Luân không hài lòng.

Hắn đưa tay bóp chặt lấy gương mặt Trác Dực Thần, ép buộc y ngẩng đầu để kéo khoảng cách giữa cả hai lại gần nhau hơn.

Hắn đưa ngón tay vào khuấy đảo đầu lưỡi trong miệng đối phương, rồi cười nhạt nói :

_ Sao lại im lặng thế ? Gọi nghe hay như vậy mà.

Nói rồi hắn lại thúc sâu thêm một lần nữa.

_ Ư ... ưm ...

Bị buộc phải mở miệng, Trác Dực Thần không còn cách nào kiểm soát bản thân, chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc ngắt quãng.

Tiếng kêu yếu ớt ấy của y lại khiến Ly Luân càng thêm hưng phấn.

Dương vật đang vùi sâu trong cơ thể y cũng ngày càng thô to hơn, những cú thúc sâu cạn liên tiếp không ngừng đẩy Trác Dực Thần lên đỉnh.

Âm thanh dâm mĩ của chất lỏng nhầy nhụa vang lên như trở thành giai điệu chính cho đoạn nhạc này.

Khi Ly Luân rút dương vật ra khỏi âm đạo của Trác Dực Thần, còn kéo theo cả những sợi tơ bạc mỏng manh, lấp lánh.

Phần bên trong đùi y bị cọ xát đến mức đỏ rát, thân thể vừa trải qua cực khoái quá mức liền run rẩy không ngừng, ngay cả phần thịt trên đùi cũng rung động theo.

Nói mới nhớ, có ai mà không biết rằng thân thể của Trác gia tiểu công tử quả thật rất kỳ lạ ?

Ngay cả ở giới hạn cao nhất, nơi mà da thịt cũng đủ đầy đến bất ngờ.

Đúng là ...

_ Đúng là quá mê người ... không được, vẫn chưa đủ, còn xa mới đủ.

( Cha nội Ly Luân không biết mệt hả ☺ Thằng nhỏ mới mười sáu, mười bảy tuổi đầu thoi đó =))))

Ly Luân vừa nói vừa giữ chặt lấy eo của Trác Dực Thần, hắn xoay người y lại, khiến y chuyển sang tư thế quỳ sấp, mặt úp xuống đất.

Do đã trúng chú thuật từ trước đó nên Trác Dực Thần không thể dùng đầu gối và tay để chống đỡ thân thể, y chỉ có thể áp sát hoàn toàn xuống mặt đất.

Phần hông bị Ly Luân nâng cao, âm đạo bị phơi bày không chút che đậy trước mặt kẻ cầm thú phía sau.

Phong cảnh này kích thích đến mức khiến Ly Luân không thể chờ thêm nổi nữa mà bắt đầu một vòng cày cấy mới.

Hắn cúi xuống nhặt chiếc áo đã rơi trên mặt đất, xé ra một mảnh vải dài rồi bịt kín đôi mắt của Trác Dực Thần lại.

_ ... Ngươi định làm gì ?

Thân thể y vì mới trải qua một lần bị khai phá nên vẫn còn đang run rẩy nhẹ.

Gương mặt y ửng đỏ, sắc đỏ ấy càng trở nên nổi bật dưới dải vải đen bịt mắt.

Mái tóc dài xõa xuống hai bên vai và rũ trên mặt đất.

Những chiếc chuông nhỏ trên tóc y chạm vào mặt đất, phát ra âm thanh leng keng trong trẻo, phá vỡ sự tĩnh lặng đầy ngột ngạt.

Ly Luân không đáp lại câu hỏi, thay vào đó, hắn dùng tay vuốt dọc theo đường sống lưng của Trác Dực Thần, rồi lại từ phần hõm ở nơi lưng dưới chậm rãi vuốt lên.

Động tác này khiến thân thể y run rẩy mãnh liệt hơn, từng cơn thở dốc ngắt quãng thoát ra không cách nào kiềm chế nổi.

Khi tay hắn vuốt tới cổ, Ly Luân bất ngờ ấn mạnh xuống khiến Trác Dực Thần phải rên rỉ trong đau đớn.

Hài lòng với biểu cảm thống khổ của đối phương, hắn đưa tay bóp chặt gáy y, ép buộc y phải đối diện với mình.

Ngay sau đó, một nụ hôn mạnh mẽ và cuồng nhiệt ập tới.

_ Ưm ...

Đôi môi của Trác Dực Thần vẫn còn đang sưng đỏ, nhưng nụ hôn của hắn lại không hề mang chút sắc thái thương tiếc nào.

Máu tươi nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng khi lưỡi của cả hai quấn lấy nhau.

Nụ hôn vừa kết thúc thì Ly Luân đã bắt đầu đưa tay xuống âm đạo của Trác Dực Thần, hắn chạm vào xung quanh, rồi bất ngờ đút vào đó hai ngón tay mà không hề báo trước.

Âm đạo nóng ẩm lập tức co thắt, nội bích chặt chẽ bám lấy hai ngón tay hắn.

Ly Luân cười khẽ, hắn cong ngón tay vào trong và không ngừng cắm rút, mô phỏng lại động tác giao hoan, kích thích đến tận sâu bên trong khiến Trác Dực Thần chỉ có thể run rẩy trong sự bất lực.

_ Ưm ... ha ...

Một thiếu niên mới lớn như Trác Dực Thần vì vừa trải qua một cơn cao trào mạnh mẽ, nên thân thể trở nên cực kỳ nhạy cảm.

Chỉ với hai ngón tay, thiếu niên đã không thể chịu nổi, lại một lần nữa bị đẩy lên đến đỉnh điểm.

_ Ha, dù sao thì ngươi vẫn chỉ là một đứa nhóc.

Ly Luân rút ngón tay ra khỏi âm đạo của y rồi lại đưa dương vật vào.

_ Ah … ah …

Trác Dực Thần đau đớn rên lên, khóe mắt đỏ hoe ngấn lệ.

Những giọt nước mắt lăn dài, từng giọt rơi xuống, làm thấm ướt dải vải đen bịt mắt.

Đôi tay đầy vết thương của y bấu chặt mặt đất, đầu ngón tay cọ vào bề mặt cát đá khiến nền đất tối màu lại nhuộm thêm sắc đỏ tươi của máu.

Trong cơn yếu ớt, Trác Dực Thần cất tiếng nói với Ly Luân :

_ Tại … sao vẫn … a … ha … vẫn không thể tha cho ta …

Thiếu niên nghẹn ngào van xin hắn.

Ly Luân đột nhiên " nổi lòng tốt ", hắn giật mạnh dải vải đen che mắt y xuống, rồi vụng về dùng tay lau đi nước mắt trên gương mặt Trác Dực Thần, nhưng càng lau thì lệ càng rơi nhiều hơn, làm gương mặt ấy thêm phần nhòe nhoẹt trong nước mắt và đau đớn.

_ Ngươi còn nhỏ nên không hiểu đâu, chuyện này phải làm nhiều lần mới thấm được.

_ Ly Luân, ngươi đúng là kẻ nói năng ngông cuồng !

Tiếng quát giận dữ của Trác Dực Hiên vang vọng khắp hang động.

Nhưng Ly Luân phớt lờ, hắn vẫn tiếp tục những hành động đê hèn trên thân thể Trác Dực Thần.

Không lâu sau, cả không gian chỉ còn vang lên tiếng va chạm của thân thể, tiếng thở dốc nặng nề ... và cả tiếng kêu gào giận dữ của Trác Dực Hiên.

Những chiếc chuông trên tóc Trác Dực Thần theo động tác của Ly Luân cọ sát xuống nền đất, phát ra âm thanh leng keng đứt đoạn, hòa quyện với tiếng da thịt va chạm, như khúc nhạc dâm mĩ thúc đẩy dục vọng trong lòng hắn dâng cao không ngừng.

Ly Luân cúi người sát xuống, áp lưng mình vào tấm lưng run rẩy của Trác Dực Thần, rồi đưa lưỡi liếm dọc theo phần gáy trắng ngần của y.

Hắn đột nhiên cắn mạnh, để lại dấu răng sâu hoắm trên cổ thiếu niên.

Hành động thô bạo của Ly Luân giống như một con thú, hắn cắn lấy phần gáy trắng nõn của Trác Dực Thần, buộc y phải ngửa đầu, bất lực mà chịu đựng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Ly Luân thở ra một hơi đầy mãn nguyện, hắn xuất toàn bộ tinh dịch vào sâu bên trong âm đạo Trác Dực Thần.

Khi rút ra còn kèm theo một âm thanh " phốc " nhỏ, chất lỏng trắng đục từ từ chảy ra khỏi thân thể y, vấy bẩn bộ y phục màu vàng nhạt.

Ly Luân xoay người Trác Dực Thần lại, để y đối diện với chính mình.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt mệt mỏi của y và nói :

_ Đã có thể mang thai thì sinh ra đi ~ Ta sẽ còn quay lại tìm ngươi.

_ Ngươi nói gì ?

Ly Luân vẫy tay hóa giải chú thuật đã áp lên hai huynh đệ.

Trác Dực Hiên vừa thoát khỏi sự kìm hãm, liền lập tức rút kiếm Vân Quang, lao nhanh như chớp về phía Ly Luân để tấn công.

Nhưng chỉ với một thoáng vung tay áo, Ly Luân đã biến mất không chút dấu vết, để lại Trác Dực Hiên chém vào khoảng không.

Gã ngây người trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã quay trở lại, quỳ xuống bên cạnh Trác Dực Thần.

Gã nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bị thương của đệ đệ, trong mắt tràn ngập đau lòng.

Sau đó, gã cẩn thận đỡ Trác Dực Thần đứng dậy rồi dùng trường bào của mình bao bọc thân thể tàn tạ của y.

Trác Dực Hiên luồn tay qua dưới đầu gối và bế đệ đệ lên, run rẩy nói :

_ Chúng ta về nhà !

Đã đăng : 28/11/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro