Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BÓNG TRONG KHE R18

DỊCH : Vân Ngọc.

NGUỒN : siêu thoại Ly Dực Phu Thê.

COUPLE : Ly Luân × Trác Dực Thần ( LY DỰC ).

NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺

〖 LY DỰC ( BÓNG TRONG KHE ) 〗

Toàn văn gần năm ngàn chữ, có yếu tố 18+, rape, song tính, ai chưa đủ tuổi thì giải tán nhé =)))

00.

Sương mỏng dần dâng lên từ rừng núi, bóng cây đung đưa, cành nhánh như hình rắn vặn vẹo lan tràn.

Gió lướt qua, lá khô rơi rụng xào xạc, dễ dàng che lấp tiếng bước chân nhẹ nhàng dẫm lên lớp đất ẩm ướt.

Cuối con đường nhỏ là một hồ nước, sương nóng bốc lên nghi ngút, nồng đậm hơn sương trong rừng, tựa như khói nhẹ, mang theo một mùi hương kỳ lạ thoảng qua.

Nam nhân khép ngón tay như kiếm, tùy ý vạch qua không khí ẩm ướt đến dị thường, sương mù theo đó liền tan biến.

Tầm mắt đột ngột sáng rõ, một thiếu niên ngồi thẳng lưng trong hồ, tóc dài xõa xuống gần như che khuất toàn bộ bóng dáng gầy gò, chỉ có đôi xương bả vai hai bên hiện rõ, sắc bén khắc sâu vào tầm nhìn.

Hình như y nghe thấy tiếng động, liền quay đầu lại nhìn.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào mắt của nam nhân, tựa băng tuyết gặp xuân thủy, sẵn lòng mềm mại mà tan chảy.

_ Huynh trưởng.

Y khẽ gọi, giọng trầm thấp nhưng nụ cười lại rạng rỡ.

Nam nhân chưa từng thấy qua một Trác Dực Thần mang vẻ mặt thế này nên không khỏi sững người một lúc.

Mãi đến khi Trác Dực Thần quay sang, ánh mắt ngỡ ngàng vì không nhận được hồi đáp, hắn mới lên tiếng đáp lại.

_ Ngươi ở đây làm gì ?

Nam nhân tiến lại gần, hắn không phản bác việc mình bị nhận nhầm với một người đã khuất từ lâu, hắn chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, thích thú trước dáng vẻ mềm mại hiếm hoi của y.

_ Trác Dực Thần, ngươi đang đợi ta sao ?

Trác Dực Thần gật đầu.

Không chờ hắn kịp hỏi thêm, y bất ngờ đưa tay ôm lấy cổ hắn, khiến khoảng cách của cả hai gần đến mức không thể gần hơn.

Thiếu niên có đôi cánh tay thon dài, da thịt mềm mại phủ lên khung xương gầy, một lớp cơ mỏng manh nhưng dẻo dai, lấm tấm những giọt nước long lanh.

Lạ lùng thay, hắn bỗng cảm thấy cánh tay ấy mang theo một vẻ đẹp khiến người khác khó lòng cưỡng lại.

Hắn dễ dàng nắm lấy đôi tay trông thật mảnh mai với hắn, ngón tay khẽ siết một vòng, khiến Trác Dực Thần nhíu mày đau đớn mà kêu lên.

Dù vậy, giọng y vẫn nhẹ nhàng, mang theo chút nũng nịu như đứa trẻ :

_ Ca ca, huynh làm ta đau rồi.

Hắn bật cười khẽ, nhưng ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, giọng trầm xuống đầy lạnh lùng :

_ Ai là ca ca của ngươi ?

Trác Dực Thần thoáng chần chừ trước câu chất vấn ấy, rồi y nhìn thấy từng tia sương đen quỷ dị vặn vẹo hiện lên dữ tợn từ mắt, tai, mũi, miệng của người được y gọi là ca ca.

Khuôn mặt thanh tú nhất thời hóa thành diện mạo yêu ma kinh hãi và điềm gở.

Trái tim y chấn động dữ dội, nhưng chẳng hề lùi bước.

Ngược lại, y càng ôm chặt Trác Dực Hiên hơn, dưới bóng tối của sương đen đang bành trướng gần như che lấp cả bầu trời, hai người ôm nhau nhỏ bé tựa hạt bụi li ti.

Sương đen nhanh chóng co lại, ngưng tụ thành hình một nam nhân cao lớn vận trường bào huyền y tay áo rộng.

Hắn phất tay áo, bật cười :

_ Huynh đệ các ngươi tình thâm hơn cả vàng đá, sao còn cần ta đến làm nền ?

Trác Dực Thần không đáp, chỉ buông người trong vòng tay ra.

Kẻ trước mặt giờ chỉ còn là một thân xác trống rỗng, đôi mắt quen thuộc vô hồn nhìn y không chút biểu cảm.

Cảnh tượng đó đáng lẽ phải kinh tâm động phách, nhưng Trác Dực Thần lại chẳng cảm thấy gì, y chỉ hơi buồn bã, mà nỗi buồn ấy cũng nhạt nhòa, bởi y đã nhấm nháp nỗi đau này hàng vạn lần rồi.

_ Ta đã mời ngươi đến đây sao ? -  Y dựa vào bờ hồ, giọng lạnh lẽo - Cút ra khỏi giấc mơ của ta mau, Ly Luân.

Ly Luân không hề bực bội trước thái độ của y, ngược lại còn cảm thấy thú vị :

_ Ngươi đã biết rõ mình đang ở trong mộng, cớ sao vẫn còn chìm đắm đến giờ ?

_ Không liên quan đến ngươi.

Trác Dực Thần đáp lại, giọng cứng rắn vô cùng.

Vẫn là cánh tay thon dài trắng mịn từng vòng qua cổ hắn, lần này nhẹ nhàng phất tới như muốn xua tan một làn sương mù phiền phức.

Hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, trong chớp mắt đã bị y trục xuất khỏi giấc mơ.

Ly Luân nghiền nát pháp khí nhập mộng trong tay, hắn khẽ cười khi mở mắt ra.

Phàm nhân sống chết mong manh như cỏ rác, vậy mà Trác Dực Thần lại vì một kẻ như thế mà lạc lối, đêm đêm chìm trong mộng tưởng.

Thật nực cười, nhưng cũng thật thú vị.

Hắn cảm thấy mình vừa nắm được một nhược điểm của Trác Dực Thần, khác hẳn với những gì đồng bọn hắn từng nghĩ.

Đó là một điểm yếu mà chỉ cần khẽ chạm vào, sẽ khiến Trác Dực Thần đau đớn đến tận xương tủy, không thể nào thoát ra.

01.

_ Tiểu Trác ca, nóng quá ...

Hiếm khi có một ngày rảnh rỗi, Trác Dực Thần bị Bạch Cửu ép buộc ra ngoài chơi.

Nhưng lại đúng lúc trời nắng gắt không thể chịu đựng nổi, Bạch Cửu vốn được nuông chiều từ nhỏ, ngay cả khi ở phủ cũng phải có bồn nước đá để giải nhiệt, huống hồ là đi dạo giữa dòng người đông đúc chen chúc nhau trong ngõ hẻm.

Đi chưa được mấy con phố, Bạch Cửu đã bắt đầu hối hận, than thở xin tha.

Cậu định lay lay cánh tay Trác Dực Thần nhưng bị y hơi nghiêng người né tránh, y vừa không ngừng bước đi, vừa cười nhạo :

_ Nằm thì kêu buồn, ra ngoài lại kêu nóng. Ta xem thiên hạ này chẳng có chỗ nào cho đệ dung thân nữa rồi.

Bạch Cửu ở sau lưng y tức giận hừ hừ, lầm bầm mấy câu oán trách.

Thấy Trác Dực Thần không thèm để ý, cậu đành cúi đầu ủ rũ theo sau.

Trác Dực Thần không quay đầu lại, nhưng tâm trí y vẫn chia đôi, trong tiếng ồn ào rao hàng náo nhiệt, y luôn để ý đến bước chân ngày càng chậm chạp của Bạch Cửu.

Vì vậy khi bước chân của Bạch Cửu đột ngột dừng lại, y lập tức nhận ra điều gì đó.

Nhưng y chỉ nghĩ đứa trẻ này đang định làm nũng nên không chịu đi nữa mà thôi.

Nghĩ một hồi, Trác Dực Thần đành thở dài nhượng bộ, chuẩn bị nói vài câu dạy dỗ rồi quay về.

Khoảnh khắc quay người lại, đồng tử Trác Dực Thần đột ngột co rút.

Một nam nhân cao lớn đứng đó, khoảng cách giữa họ gần đến mức gần như má áp má, hơi thở giao nhau.

( Gì mà ghê z cha nọi, dịch fic sếch mà tui tưởng đâu dịch fic kinh dị không đó🤦‍♀️ )

Điều kỳ lạ là dù ở khoảng cách gần như vậy, y lại hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của hắn.

Nam nhân này không có chút hơi thở nào, khuôn mặt như bị sương khói bao phủ, mờ ảo đến mức không thể nhìn rõ ngũ quan.

Bản năng thôi thúc Trác Dực Thần nắm chặt thanh kiếm, y lùi lại hai bước để kéo giãn khoảng cách, giọng trầm xuống đầy cảnh giác :

_ Ngươi là ai ? Bạch Cửu đâu ?

Ngay khi lời y vừa dứt, sự náo nhiệt của phố xá và dòng người xung quanh đột ngột ngưng lại.

Từng khuôn mặt, từ trẻ trung mỹ lệ đến già nua tàn tạ, đồng loạt quay về phía y.

Đôi mắt vô hồn của họ giống như những con cá chết không nhắm mắt, ánh nhìn lạnh lẽo bám chặt lên người Trác Dực Thần.

Nam nữ già trẻ, da thịt trên mặt ai nấy đều bắt đầu vặn vẹo biến dạng, như thể có một bàn tay vô hình đang nhào nặn, bóp méo từng đường nét.

Cuối cùng tất cả khuôn mặt đều biến đổi thành cùng một gương mặt duy nhất.

Một gương mặt mà Trác Dực Thần vô cùng quen thuộc, ngày đêm khắc khoải nhớ mong.

Gương mặt của Trác Dực Hiên.

Y chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó liền cưỡng ép bản thân thoát khỏi sự dao động.

Thế nhưng nam nhân trước mắt đã tiến đến gần hơn, ngũ quan dần rõ ràng từ trong lớp sương mờ, giống hệt những gương mặt vô hồn trên khắp con phố.

Điểm khác biệt duy nhất chính là đôi mắt.

Trong đôi mắt ấy tràn ngập sự hoài niệm chân thật đến xé lòng.

Trác Dực Thần nghiến chặt răng, một tia thủy quang lấp lánh trong mắt y, nhưng nhanh chóng biến mất khi hàng mi khẽ chớp.

Nam nhân không nói một lời nào, hắn cúi đầu áp sát vào mặt y.

Thân thể Trác Dực Thần cứng đờ như bị điểm huyệt, toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn hắn ngày càng tới gần mình hơn.

Rồi hắn bất ngờ cắn lấy môi dưới của y, như đang thưởng thức món ăn trân quý hiếm có, từ tốn nếm trải từng chút một.

Cơn nhói nhẹ từ hàm răng nghiền nát lớp thịt mềm trên môi đủ để kéo Trác Dực Thần tỉnh táo.

Thế nhưng y vẫn không rút kiếm, chỉ siết chặt chuôi Vân Quang, và dùng cán kiếm đập mạnh vào bụng hắn, đẩy hắn ra xa.

_ Rốt cuộc ngươi là ai ? - Trác Dực Thần hỏi - Ly Luân ?

Nam nhân không trả lời, nét mặt dịu dàng như được vẽ lên, vừa sâu sắc lại vừa hời hợt.

Trác Dực Thần dần mất kiểm soát, y túm lấy vạt áo trước ngực hắn, giận dữ quát :

_ Đừng dùng gương mặt của huynh ấy  làm những chuyện như thế !

_ Vì sao lại không được ?

Sự dịu dàng giả tạo dễ dàng vỡ vụn, nụ cười gian ác trên mặt hắn tràn đầy vẻ chế giễu :

_ Rõ ràng ngươi rất hưởng thụ nụ hôn đó mà.

Ánh mắt Trác Dực Thần giật phắt lên, y định dùng thái độ cứng rắn để chứng minh mình hoàn toàn không hề cảm thấy khoái lạc.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt quen thuộc ấy, y vài lần cố gắng mở miệng phản bác, lại vài lần chìm vào im lặng.

Nam nhân gạt đi cánh tay đang run rẩy của Trác Dực Thần, khẽ nói :

_ Thật là một đứa trẻ ngoan không biết nói dối. Có vẻ như " ta " dạy ngươi điều gì, ngươi luôn khắc sâu trong lòng nhỉ ?

Trác Dực Thần không thể chịu đựng thêm nổi nữa, kiếm Vân Quang gần như rút khỏi vỏ, chuẩn bị tắm máu trút hận.

Nhưng trong nháy mắt, gương mặt và nụ cười của nam nhân trước mặt bỗng như sóng nước lay động rồi tan biến không dấu vết.

Tiếng ồn ào huyên náo như từ rất xa vọng lại, từ những tiếng xì xào mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn.

Giọng nói lo lắng của Bạch Cửu vang lên bên tai y :

_ … Tiểu Trác ca, huynh không sao chứ !

Trác Dực Thần khẽ đáp :

_ Ta không sao, chỉ hơi chóng mặt mà thôi.

Y vẫn còn có chút mơ màng.

Dưới ánh mặt trời gay gắt, Trác Dực Thần quay đầu nhìn lại phía sau.

Người đi qua đi lại tấp nập, phố xá náo nhiệt, không còn gương mặt nào giống cố nhân nữa.

Chỉ có bóng của y dưới ánh nắng chói chang bị kéo dài ra mãi, như thể không bao giờ có điểm kết thúc.

02.

_ Dạo này hình như tinh thần của tiểu Trác không được tốt lắm thì phải.

Lời của Văn Tiêu vừa dứt, lập tức nhận được sự đồng tình từ mọi người.

Bùi Tư Tịnh nói mấy lần gặp Trác Dực Thần ở Tập Yêu Ti, y đều trông như kẻ mất hồn.

Bạch Cửu thì kể rằng Trác Dực Thần hay thất thần, gọi mãi cũng không đáp lại.

_ Cứ như huynh ấy đang sợ hãi điều gì đó - Triệu Viễn Chu nói - Các người không nhận ra sao ? Y vẫn luôn tránh ánh sáng mà đi.

_ Sợ ánh sáng ư ? - Bạch Cửu gãi đầu ngạc nhiên - Ánh sáng có gì đáng sợ chứ ?

Trác Dực Thần cắt bấc nến, đóng chặt cửa sổ, đảm bảo không để một tia sáng nào có thể len lỏi vào căn phòng, rồi mới dám thả lỏng người, y tựa lưng vào cửa, thở ra một hơi dài.

Dây cung trong lòng y căng chặt suốt cả ngày giờ đây bất chợt buông lỏng, cơn mệt mỏi khổng lồ ập tới như cơn sóng cuốn phăng tất cả mọi sức lực.

Y biết nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì mình cũng sẽ sụp đổ, và đó chính là điều mà Ly Luân mong muốn.

Nhưng y không thể mở miệng cầu cứu.

Trác Dực Thần không thể nói với Triệu Viễn Chu và những người khác rằng, vào một khoảnh khắc nào đó, y sẽ bị chính cái bóng của mình mê hoặc, rồi vô số lần sa vào những ảo cảnh tương tự, bị Ly Luân khoác lên gương mặt huynh trưởng mà đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Mọi lúc, mọi nơi, y đều lo sợ cái bóng dài trên mặt đất sẽ đột ngột nứt ra, há rộng cái miệng khổng lồ, nuốt chửng y vào một nơi không lối thoát.

Lần gần nhất là vào đêm khuya hôm qua.

Sau khi xử lý công vụ quá muộn, Trác Dực Thần quyết định nghỉ lại tại sảnh đường Tập Yêu Ti.

Đêm đã khuya, y đang ngủ say, không ngờ tấm cửa sổ sảnh đường lại mỏng đến kỳ lạ, ánh trăng lạnh lẽo như dải lụa bạc len lỏi vào phòng, trải khắp mọi ngóc ngách.

Trong ánh trăng, cái bóng âm u dần mọc ra tay chân máu thịt.

Bàn tay lạnh lẽo như băng luồn vào nội y của Trác Dực Thần, vuốt ve lớp da thịt ấm nóng trước ngực y, hắn không chút e dè mà di chuyển tùy ý, tựa như đã quen thuộc thân thể này từ rất lâu.

Y ngay lập tức tỉnh dậy vì giấc ngủ chập chờn, rồi nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang gây rắc rối trên ngực mình.

Y biết rõ cái bóng đó là ai, nhưng cũng không dám quay mặt lại đối diện gương mặt ấy.

Hơi thở nóng rẫy phả vào sau tai khiến toàn thân y nổi gai ốc.

Trong không gian yên tĩnh, y nghe thấy tiếng Ly Luân cười khẽ, âm thanh nhẹ đến mức như thể gió thoảng qua.

Trác Dực Thần đã quá quen với những tình cảnh tương tự, nhiều đến mức cảm giác tê liệt xen lẫn phiền muộn dần chiếm lĩnh lấy tâm trí y.

Y lạnh lùng nói :

_ Ta đã không được ngủ ngon mấy ngày nay rồi.

_ Liên quan gì đến ta ?

Ly Luân nhướng mày, thản nhiên hỏi lại.

Một tay hắn dễ dàng chế trụ Trác Dực Thần, tay còn lại không ngừng di chuyển, từ thắt lưng trượt dọc xuống phần đùi trong mềm mại.

Bàn tay Ly Luân lạnh lẽo như băng, đến mức cơ thể hắn như thực sự thuộc về một người đã chết từ lâu.

Trác Dực Thần bị cái lạnh ấy ép đến mức run rẩy liên tục, ngay cả khi Ly Luân nắm chặt lấy hạ thân của y, khẽ trêu đùa từng chút một, y vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ có sự tê dại và băng giá xâm chiếm.

Ly Luân dường như đã mất dần kiên nhẫn, hắn lạnh lùng mỉa mai :

_ Giờ đến phía trước mà cũng chẳng còn tác dụng gì với ngươi nữa sao ?

Không đợi Trác Dực Thần kịp phản bác, Ly Luân đã thô bạo đâm sâu hai ngón tay vào nơi kín đáo của y.

Âm đạo chật hẹp, bao lâu nay chưa từng được khai mở, giờ đây lại bị cưỡng ép giãn rộng, khiến y không thể ngăn cản tiếng rên trầm thấp bật ra khỏi miệng.

Cơn đau ban đầu nhanh chóng bị những động tác đầy kỹ xảo của Ly Luân làm lu mờ.

Hắn quá đỗi quen thuộc với thân thể của Trác Dực Thần, nên vừa dễ dàng tìm đến nơi vừa khiến y run rẩy khiếp sợ, vừa dễ dàng đẩy y vào cơn mê đắm.

Chỉ cần vài lần kích thích, âm đạo đã tiết ra dịch thể ẩm ướt, nhầy nhụa bám lấy ngón tay hắn, như muốn níu giữ mà không nỡ buông rời.

Nhờ vào lớp dịch thể ẩm ướt, Ly Luân lại tiến thêm một ngón tay, ba ngón hợp thành một, bắt đầu ra vào dữ dội trong con đường chật hẹp ấy.

Mỗi lần xâm nhập đều đâm trúng cùng một điểm nhạy cảm, khoái cảm mãnh liệt như dòng điện chạy dọc từ hạ thân lên đến tận não bộ.

Trác Dực Thần cố gắng cắn chặt môi, kiên quyết không để phát ra tiếng rên rỉ, nhưng lại bị Ly Luân cầm tay ép đặt lên dương vật phía trước.

Khi ấy y mới chợt nhận ra dương vật đã âm thầm cứng lên từ lúc nào, cao ngạo cùng run rẩy trong lòng bàn tay của chính mình.

Ly Luân không nói lời gì, chỉ cúi đầu khẽ cười bên tai y.

Tiếng cười dù chẳng chứa lời lẽ nào, nhưng đối với Trác Dực Thần lại ngập tràn ý tứ nhục nhã.

Sự tủi hổ dâng lên khiến đôi mắt y đỏ hoe, hơi thở trở nên nóng rực.

Khi móng tay sắc bén của Ly Luân cố ý cào qua điểm nhạy cảm kia, Trác Dực Thần cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, y thở dốc rồi phóng thích trong cơn nhục nhã nghẹn ngào.

Dòng dịch thể dâm loạn từ âm đạo bị ngón tay của Ly Luân khuấy động, phát ra tiếng nước nôi vang dội đầy khiêu khích.

Trác Dực Thần còn chưa kịp thoát khỏi giai đoạn mẫn cảm sau cực khoái, lại bị khơi dậy từng đợt cao trào mới, khiến toàn thân y không ngừng run rẩy, đôi chân co giật đến mức các thớ thịt nơi huyệt đạo cũng xiết chặt.

Y cắn mạnh môi, tưởng chừng như sắp bật máu, nơi khóe mắt đã nhuốm một màu đỏ đậm.

_ Ngừng ... dừng lại ...

Hiếm khi thấy Trác Dực Thần tỏ vẻ yếu ớt, giọng nói khản đặc vì trầm luân trong tình dục mềm mại đến mức khó tin, khiến Ly Luân đã quen nghe y lạnh lùng cứng rắn cũng không khỏi cảm thấy thú vị.

_ Hừ, ngươi bảo ta dừng thì ta sẽ dừng sao ?

Hắn khẽ cười, nhưng lại bất ngờ rút tay ra khỏi âm đạo y.

Trác Dực Thần vẫn còn đang đắm chìm trong dư âm của khoái cảm, đầu óc mịt mờ chưa kịp tỉnh táo.

Y vô thức thở dài một hơi, tiếng thở yếu ớt và ẩm ướt, phảng phất mùi vị hoang lạc ngập tràn.

Chưa kịp để Trác Dực Thần thoát khỏi cơn thất thần, Ly Luân đã siết chặt gáy y, đưa thứ còn thô to hơn mấy ngón tay trước đó đột ngột đâm sâu vào âm đạo.

Sức mạnh ấy khiến lớp thịt mềm mại và nóng rẫy bên trong bị thúc đẩy dữ dội, không ngừng co rút theo từng cú va chạm mạnh mẽ.

Trác Dực Thần không kịp phòng bị, khoái cảm và đau đớn gần như ập đến cùng lúc, khiến y khó phân biệt được nước mắt rơi vì lý do gì.

Y nhắm chặt mắt, không thể chịu nổi mà để thoát ra một tiếng rên khẽ từ sâu trong cổ họng.

Ly Luân đã quen thuộc với cơ thể của Trác Dực Thần đến mức không cần thăm dò thêm gì nữa.

Hắn liên tục thúc hông vào bờ mông run rẩy, đầu khấc không ngừng ma sát nơi tuyến thể nhạy cảm.

Từng dòng dâm thủy ướt át theo mỗi động tác giao hợp mà rỉ ra từ âm đạo, tiếng da thịt va chạm hòa quyện cùng âm thanh dâm mỹ của chất lỏng.

Đến cả tiếng nức nở khe khẽ của Trác Dực Thần cũng gần như bị những âm thanh mờ ám này che lấp.

_ Lại khóc nữa sao ?

Ly Luân mạnh mẽ xoay mặt y lại, hắn tùy tiện lau sạch giọt nước mắt chảy dài trên hai má đối phương, giọng trầm thấp trêu chọc :

_ Ngươi còn không dám mở mắt, làm sao biết được người đang thao ngươi là ai ?

_ Ngươi mở mắt ra mà nhìn đi, hôm nay ta đang dùng chính khuôn mặt của ta đấy.

Trác Dực Thần nghiến chặt hàm, cắn mạnh vào ngón tay của hắn, khiến máu lập tức tuôn ra.

Thế nhưng Ly Luân chẳng mảy may để ý, hắn thậm chí còn tăng tốc, dương vật xâm nhập vào nơi sâu thẳm chưa từng bị khai phá khiến huyệt thịt bị thúc đẩy mãnh liệt, siết chặt như thể sắp vỡ nát.

Hàng mi của Trác Dực Thần run rẩy dữ dội, y chỉ cảm thấy khoái cảm từ hạ thân sắc bén đến mức gần như tê liệt.

Dương vật vừa bắn xong lại trào ra thêm chút tinh dịch loãng.

Y vô thức buông lỏng hàm răng, đầu lưỡi đỏ thẫm thoáng ẩn hiện giữa đôi môi.

Ly Luân liền cúi xuống, nhẹ nhàng mút lấy phần đầu lưỡi mềm mại ấy.

Mi mắt Trác Dực Thần run rẩy như cánh bướm đang vỗ nhẹ muốn bay.

Y dường như định mở mắt, nhưng mãi cho đến khi cuộc hoan lạc kết thúc, đôi mắt ấy vẫn cố chấp nhắm chặt, không chịu mở ra.

03.

Không thể trốn thoát được, người ta trốn không nổi ánh sáng, tự nhiên cũng không trốn nổi bóng tối.

Một lần nữa đối phó qua loa với sự lo lắng của Bạch Cửu và những người khác, Trác Dực Thần vẫn giữ vẻ mặt tái nhợt vì kinh hãi chưa tan.

Chỉ vì nhất thời mất tập trung mà tụt lại vài bước phía sau, y đã bị Ly Luân bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối kéo vào ảo cảnh.

Hắn cố định y vào góc sân, chỉ dùng ngón tay mà đã khiến đôi chân y mềm nhũn.

Khi dòng dâm thủy vẫn còn đang chảy dọc theo đùi, ảo cảnh đột nhiên tan vỡ.

Âm đạo của Trác Dực Thần chưa kịp khép lại, trong tình cảnh ấy lại bị những ánh mắt quan tâm hoặc dò xét của người khác nhìn vào.

Khuôn mặt đỏ ửng vì dục vọng của y lập tức trắng bệch, ấp úng hồi lâu mà chỉ có thể viện cớ rằng mình không khỏe trong người nên lặng lẽ quay về phòng riêng.

Cánh cửa vừa khép lại, một đôi tay lạnh buốt như băng lập tức vòng qua eo Trác Dực Thần.

Y hơi cúi đầu, nhận ra vết sẹo cũ gần cổ tay giống hệt với người trong ký ức của y, Trác Dực Hiên.

Y đứng lặng hồi lâu, Ly Luân cũng hiếm khi yên lặng như vậy.

_ … Ta thua rồi, Ly Luân - Trác Dực Thần khẽ nói - Đừng dùng khuôn mặt của huynh ấy nữa.

_ Ta sẽ cân nhắc.

Ly Luân tựa đầu lên vai y, lười biếng đáp.

_ Đừng đột ngột như thế trước mặt người khác - Trác Dực Thần hít sâu một hơi - Xem như ta cầu xin ngươi.

_ Ồ - Giọng Ly Luân mang theo chút thích thú đầy vi diệu, hắn chậm rãi nói - Ngươi thật biết nói điều ta muốn nghe đấy.

Hắn vẫn chưa bảo đồng ý hay không.

Thế nhưng Trác Dực Thần lại như nhận được sự khẳng định, y quay người lại, đối diện với khuôn mặt anh tuấn của Ly Luân, thấy hắn hơi nhướn mày nhìn mình.

Sợi dây căng thẳng trong lòng Trác Dực Thần cuối cùng cũng được nới lỏng.

Lần đầu tiên y không cắn nát đầu lưỡi táo tợn của Ly Luân khi hắn hôn mình.

04.

Có một đêm khuya Ly Luân đã bắt đầu hồi tưởng về quá khứ.

Ban đầu hắn chỉ định dùng thân xác  để từng bước phá vỡ lòng tự tôn của Trác Dực Thần.

Nhưng hủy diệt một nam nhân sắc bén như băng không phải là chuyện dễ dàng trong một sớm một chiều.

Dù Trác Dực Thần từng khóc lóc, từng sụp đổ dưới thân hắn, nhưng mỗi lần gặp lại nhau, y vẫn khoác lên mình lớp vỏ kín kẽ và lộ ra sự sắc sảo như chưa từng bị lay chuyển.

Càng như vậy, khát khao nghiền nát y của Ly Luân lại càng mãnh liệt hơn.

Lần nhất thời hứng khởi đưa y vào giấc mộng ấy chính là khởi đầu của tất cả.

Từ đó Trác Dực Thần không còn giữ được vẻ lạnh lùng trước mặt hắn nữa.

Y trở nên lo lắng bất an, hoảng hốt trước bất kỳ biến động nhỏ nào của bóng tối, như một con chim sợ cành cong, yếu ớt đến mức khó tin.

Y đã hoàn toàn sụp đổ, không còn khả năng nào chống đỡ nổi.

Ly Luân từng nghĩ đây sẽ là hồi kết.

Nhưng mỗi lần hắn ngắm nhìn Trác Dực Thần run rẩy theo phản xạ, mỗi giọt nước mắt day dứt đầy ân hận, hắn lại nhận ra dục vọng của mình không những không lụi tàn, mà còn như cỏ dại gặp gió, ngày càng lớn mạnh.

Nó sôi sục, gào thét, khẳng định sẽ mãi mãi dây dưa không dứt với Trác Dực Thần.

Còn mãi đến bao giờ mới được xem là đủ lâu ?

Có thể là một năm, có thể là mười năm.

Hoặc là cho đến giây phút cuối cùng khi hắn nhắm mắt lìa đời.

Đã đăng : 04/12/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro