Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Cố nhân về (3)

Hương trong lư hương đã cháy hết phần cuối cùng, cung tiễn thủ đã kéo cung nhắm vào Phạm Anh và Tư Đồ Minh.

Chân Mai nâng lư hương lên, cố tình trưng ra trước mặt Phạm Anh và Tư Đồ Minh, rồi cười ha ha ném lư hương xuống đất. Hắn vung tay, tâm trạng vui vẻ: "Có vẻ như Tập Yêu Ti không thể phá án được rồi, nếu vậy, thì tiễn hai vị đại nhân lên đường trước đi."

Ngay khi tình thế nguy cấp, Trác Dực Thần dẫn theo mọi người bước vào phòng nghị sự.

Trác Dực Thần tiến lên báo cáo với Phạm Anh và Tư Đồ Minh: "Báo cáo Phạm Anh đại nhân, vụ án thủy quái đã được phá, đội đặc biệt năm người đã đến để báo cáo."

Phạm Anh mỉm cười đứng dậy, trước tiên đỡ Trác Dực Thần, rồi đi tới trước mặt Chân Mai, chắp tay nói: "Chân đại nhân, lần này có lẽ làm ngài thất vọng rồi."

Sắc mặt Chân Mai trở nên khó coi, hắn nặn ra một nụ cười ác độc, đe dọa: "Ngày sau còn dài."

Nói xong, Chân Mai dẫn người vẫy tay bỏ đi.

Tư Đồ Minh phía sau Phạm Anh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lùi lại vài bước, nắm lấy tay vịn ghế từ từ ngồi xuống. Nghĩ lại vừa rồi suýt nữa đã phải gặp Diêm Vương, hắn còn hơi mềm nhũn chân, thật sự là nguy hiểm.

Phạm Anh chú ý đến bên cạnh Trác Dực Thần có Anh Lỗi - một gương mặt lạ, dáng vẻ có chút kỳ quái. Ông không nhịn được hỏi: "Vị này là?"

Anh Lỗi lập tức đứng thẳng người, giọng nói vang dội, tinh thần rất tốt báo lên tên mình: "Hai vị đại nhân, chào! Ta là Anh Lỗi, là đầu bếp mới của Tập Yêu Ti!"

Đầu bếp? Phạm Anh lộ vẻ nghi hoặc. Ông nhìn qua Tư Đồ Minh, Tư Đồ Minh lắc đầu nghi hoặc. Cả hai lại cùng nhìn về phía vài người trong đội Tập Yêu, chỉ có Văn Tiêu và Triệu Viễn Châu là lộ ra nụ cười bí hiểm.

_________________

Vụ án thủy quái đã được phá.

Văn Tiêu tìm thấy bóng dáng của Bùi Tư Tịnh trong vườn sau. Mặt nước ao lăn tăn, ánh hoàng hôn cuối cùng rải trên mặt nước, xung quanh yên tĩnh. Bùi Tư Tịnh ngồi dưới cây thông, nhìn xung quanh, lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó.

Văn Tiêu bước tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: "Vụ án Thủy Quỷ tạm thời kết thúc, đại yêu mời chúng ta đến phủ đệ mới của hắn ngoài thành Thiên Đô uống rượu chúc mừng. Tư Tịnh tỷ, cùng đi chứ?"

Bùi Tư Tịnh ngẩng đầu lên, mím môi, không nói gì.

Văn Tiêu lộ vẻ hơi buồn bã. Trong lòng nàng dĩ nhiên không muốn Bùi Tư Tịnh rời đi, nhưng nàng biết bản thân không thể, cũng không nên ép buộc quyết định của Bùi Tư Tịnh. Nàng cũng không muốn giữ Bùi Tư Tịnh lại, để tránh tăng thêm gánh nặng cho nàng ấy. Cuối cùng, Văn Tiêu cố nở nụ cười, giả vờ thoải mái nói: "Dù có rời đi, cũng phải tiễn biệt thật tốt chứ."

Bùi Tư Tịnh quay đầu nhìn Văn Tiêu, nghiêm túc nói: "Ta quyết định ở lại Tập Yêu Ti."

"Hả?" Văn Tiêu kinh ngạc đến mức chỉ biết há hốc miệng, nhất thời quên phản ứng.

"Sao vậy, không vui à?" Bùi Tư Tịnh nhìn biểu cảm sững sờ của Văn Tiêu, mỉm cười hỏi.

Văn Tiêu lập tức ôm chặt lấy Bùi Tư Tịnh, vui mừng hét lên: "Ta vui quá đi chứ!"

Bùi Tư Tịnh cứng đờ người, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại. Nàng rất ít khi tiếp xúc thân mật với người khác, liền đỏ mặt đẩy Văn Tiêu ra.

Bùi Tư Tịnh nói: "Trước đây ta không muốn dính líu tới chuyện yêu tà, có lẽ cũng vì trong lòng có ý trốn tránh. Nhưng con người sinh ra trên đời, dùng mắt nhìn, dùng tai nghe, dùng tâm để cảm nhận, chính là để hiểu rõ mọi chuyện, sống sáng suốt và thấu đáo. Vì vậy, ta quyết định không trốn tránh nữa."

Bùi Tư Tịnh đưa lòng bàn tay về phía Văn Tiêu, bên trên viết một chữ "Hiểu". Chữ "Hiểu" này, quả thực đã đánh thức nàng từ trong "mộng".

________________

Phủ đệ mà Triệu Viễn Châu mua vô cùng nhã nhặn, khắp vườn trồng đầy đào, cành cây xanh tốt vươn ra khỏi tường. Sân nhỏ cổ kính, yên tĩnh. Ánh nắng chiếu xuống, cành cây lay động, hương thơm thoang thoảng, đẹp đến nao lòng.

Ở giữa vườn, trên một chiếc bàn đá bày đầy thức ăn và rượu. Lúc này, chỉ có Văn Tiêu, Bạch Cửu và Anh Lỗi ngồi quanh bàn đá.

Trác Dực Thần đứng xa xa bên bờ nước, có vẻ trầm tư. Triệu Viễn Châu lặng lẽ đi đến phía sau y, bất chợt lên tiếng hỏi: "Hoa rơi đầy đất, hương thơm thoảng qua, thế nào, nhà của ta không tệ chứ?"

Trác Dực Thần không để ý đến hắn, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, gật đầu nói: "Ẩn mình giữa chốn thị thành, phong nhã của đất trời, quả thật không tệ, chẳng giống nơi mà ngươi nên ở."

Triệu Viễn Châu mỉm cười hỏi ngược lại: "Ồ? Vậy Tiểu Trác đại nhân nói thử xem ta nên ở đâu?"

Trác Dực Thần nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, châm chọc: "Nơi ngươi ở, ít nhất phải là chỗ đầy xác chết, máu chảy thành hồ, mới xứng với ngươi."

Triệu Viễn Châu mỉm cười nói: "Kẻ hai tay nhuốm đầy máu tươi lại càng thích tắm rửa, đốt hương, đeo hoa tươi. Những năm qua ta học được điều lớn nhất chính là: con người phải biết che giấu bản chất thực sự của mình."

Trác Dực Thần nhướng mày: "Ngươi không phải là người."

Triệu Viễn Châu làm bộ vô tội: "Đột nhiên chửi người, thật khiến ta sững sờ."

Trác Dực Thần nhắm mắt, hít sâu một hơi, thái dương nổi gân xanh.

______________

Ba người bên bàn đá đang trò chuyện vui vẻ.

"Chúc mừng chúng ta đã cùng nhau giải quyết vụ án thủy quỷ, nguy cơ của Tập Yêu Ti đã được hóa giải."

Bạch Cửu nhét một miếng thịt kho vào miệng, lẩm bẩm không rõ lời: "Tập Yêu Ti vẫn còn, đầu vẫn còn, thật là vui quá đi."

Văn Tiêu cố ý trêu chọc: "Đừng vui mừng quá sớm, vào Tập Yêu Ti, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đầu. Nếu bây giờ đệ muốn rời khỏi Tập Yêu Ti, vẫn còn kịp đấy."

Bạch Cửu lập tức ôm lấy đầu mình với vẻ hơi sợ hãi, sau đó lại lắc đầu, buông tay xuống: "Ban đầu cũng hơi sợ thật, nhưng bây giờ trong đội có Tiểu Trác đại nhân lợi hại nhất Thành Thiên Đô, ta không sợ nữa! Trước đây khi gặp nguy hiểm, Tiểu Trác đại nhân luôn âm thầm bảo vệ ta."

Anh Lỗi đặt mạnh con dao thái xuống bàn, tư thế đầy hào sảng. Hắn vỗ ngực, nắm tay lại và đấm mạnh vài cái: "Ta cũng có thể bảo vệ ngươi. Ta là Sơn Thần mà!"

Bạch Cửu không thèm để ý đến Anh Lỗi. Trong mắt cậu, Anh Lỗi trông càng giống một người rừng hơn. Bạch Cửu tiến lại gần Văn Tiêu, vẻ mặt cực kỳ chân thành: "Hy vọng Văn tỷ sớm tìm lại được Bạch Trạch Lệnh, như vậy yêu thú sẽ không thể tùy ý làm loạn, gây tổn thương cho con người nữa, và cũng sẽ không có những bi kịch như Nhiễm Di và Tề tiểu thư nữa."

Văn Tiêu gật đầu: "Có được Bạch Trạch Lệnh, dù là yêu lớn thế nào cũng có thể khống chế được."

Còn Anh Lỗi thì tự mình đấm ngực mạnh quá đến mức nghẹn một hơi, ho sặc sụa liên tục. Hắn vừa nghe thấy gì vậy?

Người con gái yếu ớt dịu dàng này chính là Bạch Trạch Thần Nữ? Khoan đã, hình như vừa gặp mặt mình đã buột miệng nói mấy lời không đúng mực. Thấy ánh mắt của hai người hướng về phía mình, hắn giả vờ bận rộn, chỉnh lại đĩa, rồi dịch bát đi một chút, cố gắng che giấu sự bối rối và chột dạ lúc này.

Bạch Cửu nói: "Vậy ta phải giúp Văn tỷ tìm lại Bạch Trạch Lệnh!" Sau đó, giọng cậu nhỏ dần, như đang lẩm bẩm: "Như vậy, mẫu thân của ta liền..."

Anh Lỗi nghe không rõ, liền hỏi: "Tiểu Cửu, ngươi nói gì?"

Bạch Cửu cười ha hả, lắc đầu: "Không có gì." Hắn vội nâng chén rượu lên, cười nói lảng sang chuyện khác: "Chúc Văn tỷ sớm tìm lại được Bạch Trạch Lệnh!"

Ba người bắt đầu uống rượu.

Anh Lỗi nâng chén, thỏa mãn ngửi mùi rượu. Bạch Cửu uống một ngụm lại suýt nữa bị sặc: "Phụt! Sao của ta lại là trà?"

Anh Lỗi nghiêm mặt, nói đầy chính khí: "Trẻ con thì uống rượu gì chứ."

"Ngươi nói ta là trẻ con, vậy ngươi bao nhiêu tuổi?"

Anh Lỗi hùng hồn đáp: "Theo tiêu chuẩn tuổi của các ngươi, ta chắc tầm mười tám."

Văn Tiêu nhìn dáng vẻ làm ra vẻ trưởng thành của Anh Lỗi, không nhịn được cười: "Làm gì có ai mười tám tuổi mà đã đầy râu như ngươi."

Anh Lỗi sờ sờ bộ râu rậm của mình, thầm nghĩ, râu không đẹp sao? Nghĩ lại phản ứng của mọi người... hình như đúng là không đẹp thật. Thẩm mỹ của con người đúng là kỳ lạ. Thôi kệ, vì giấc mơ, nhập gia tùy tục vậy!

"... Ta đi qua phòng của Triệu Viễn Châu xem thử. Ta thấy hắn không có râu, chắc chắn có dao cạo. Vừa hay món ngon ta làm cho các ngươi cũng xong rồi. Đợi ta một lát!"

Anh Lỗi đứng dậy, chạy vào trong nhà.

________________

Anh Lỗi đứng trước một chậu nước, múc nước lên rửa mặt, sau đó cầm lấy dao cạo, nhìn vào gương một lúc, thở dài.

"Hầy, sắp trở nên xấu xí rồi. Gương ơi gương, hãy nhớ kỹ dáng vẻ đẹp trai nhất ở tuổi mười tám này của ta."

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt thô kệch đầy râu quai nón.

__________________

Phía xa, bóng dáng mơ hồ của Anh Lỗi tiến lại gần, đặt một đĩa đùi gà lên bàn.

Bạch Cửu nhìn chằm chằm vào đó, trầm trồ: đùi gà thật đẹp, màu sắc vàng óng, bóng mỡ, chắc chắn rất ngon! Cậu cầm lấy đùi gà, vui vẻ ngẩng đầu lên, ngay lập tức sững lại. Sững sờ không chỉ mình cậu mà còn có Văn Tiêu. Hai người nhìn Anh Lỗi sau khi cạo râu, ngạc nhiên đến không nói nên lời, thầm nghĩ: đúng là một thiếu niên tuấn tú!

Anh Lỗi không quen với ánh mắt của hai người, gãi đầu, hơi ngượng ngùng: "Vì Phạm đại nhân đồng ý cho ta ở lại Tập Yêu Ti làm đầu bếp, ta nhất định sẽ sắp xếp tốt việc ăn uống cho các ngươi." Nói rồi, hắn lấy thêm một đĩa bánh thịt nướng từ sau lưng, đặt trước mặt Bạch Cửu.

Tới rồi. Bánh thịt, Anh Lỗi, Anh Lỗi, bánh thịt... Bạch Cửu đảo mắt qua lại giữa bánh thịt và Anh Lỗi, đến nỗi không biết nhìn cái nào trước.

Anh Lỗi đẩy đĩa bánh thịt về phía Bạch Cửu, nói: "Ăn đi, đây là phần chuẩn bị cho ngươi... bữa ăn trẻ con."

Bạch Cửu bĩu môi, lẩm bẩm không hài lòng: bữa ăn trẻ con gì chứ, tay nghề nhìn cũng được đấy, nhưng đặt tên món ăn nghe thật khó chịu. Cậu tay trái cầm bánh thịt, tay phải cầm đùi gà, ăn một miếng bên này, một miếng bên kia. Thật sự ngon quá!

Bạch Cửu ngạc nhiên hỏi: "Mấy món này đều do ngươi làm sao?"

Anh Lỗi hơi ngượng ngùng đáp: "Đương nhiên rồi... tay nghề của ta cũng tạm ổn chứ?" Hắn thấp thỏm mong chờ câu trả lời từ Bạch Cửu.

Bạch Cửu vừa ăn, mắt vừa sáng lên, miệng không muốn dừng, nuốt xuống rồi mới có thể trả lời Anh Lỗi: "Giòn rụm, thơm ngon, mỹ vị nhân gian, ngon quá trời luôn!"

Anh Lỗi được khen đến mức mặt mày rạng rỡ, trong lòng phấn khích, đôi mắt cũng sáng lên. Không còn râu che nữa, chỉ cần cảm xúc thay đổi một chút, gương mặt hắn lập tức đỏ bừng.

Bạch Cửu đưa cho Anh Lỗi một cái đùi gà: "Ngươi cũng ăn một cái đi."

Anh Lỗi biểu cảm hơi mất tự nhiên, cười nói: "Sơn thần không cần ăn cơm, các ngươi ăn là được rồi."

Bạch Cửu có chút ngạc nhiên: "Ngươi không tự ăn sao? Vậy làm sao biết tay nghề của mình có tốt hay không?"

Anh Lỗi đáp: "Ta có thể ngửi mùi mà."

Văn Tiêu nghi hoặc: "Không ăn cơm thì không đói à?"

Anh Lỗi suy nghĩ nghiêm túc: "Thì không đói, nhưng có chút thèm. Nhân gian có nhiều món ngon như vậy, ta muốn ngửi xem chúng có mùi thế nào, rồi học làm thử."

Văn Tiêu càng thêm hứng thú: "Vậy bình thường các ngươi tu luyện thế nào, chỉ dựa vào linh khí trong trời đất sao?"

Anh Lỗi đáp: "Thật ra không liên quan nhiều đến linh khí. Tu vi của chúng ta, các Sơn Thần, chủ yếu dựa vào hương khói cúng bái của nhân gian. Miếu Sơn Thần càng đông hương khói, thần lực của Sơn Thần càng mạnh. Chỉ là mấy năm nay, Đại Hoang sụp đổ, nhân gian loạn lạc, nhiều miếu Sơn Thần hoang phế... người đến cúng bái cũng ít hơn. Cảm thấy sức mạnh không đủ, ta tự làm chút nhang đèn đốt để bổ sung."

"Ngươi tự cúng chính mình, chuyện này cũng được sao?"

Anh Lỗi ngượng ngùng gãi đầu cười: "Thật ra hiệu quả không tốt lắm."

Bạch Cửu vừa ăn vừa hỏi: "Đúng rồi, sao Bùi tỷ tỷ không đến?"

Văn Tiêu mỉm cười: "Tỷ ấy xưa nay thích một mình, không thích ồn ào."

Bạch Cửu gật đầu, cầm một miếng bánh thịt bỏ vào túi mình: "Vậy ta để dành một miếng cho tỷ ấy."

Bạch Cửu lại cầm một miếng đưa cho Anh Lỗi: "Ngươi không ăn thì ngửi đi, cảm nhận xem tay nghề của mình thế nào."

Anh Lỗi mỉm cười nhận lấy, ngửi thật lâu, rồi mãn nguyện đặt lại vào đĩa.

"Đừng lãng phí." Bạch Cửu nói xong, liền cầm miếng bánh ăn, vừa cắn hai miếng đã vội nhổ ra: "Phì phì phì!"

Anh Lỗi giật mình: "A, quên nói với các ngươi rồi, thức ăn bị ta ngửi qua thì không còn mùi vị nữa... Ừm... các ngươi có câu gì ấy nhỉ? 'Vị như nhai sáp'."

"Ồ, thật thần kỳ, sách không có ghi chuyện này." Nói xong, Văn Tiêu rút cây bút cài trên đầu xuống, lấy sổ tay ra ghi chép. Chợt nghĩ tới một chuyện, Văn Tiêu nói: "Anh Lỗi à, ta giúp ngươi vào Tập Yêu Ti làm đầu bếp, thực hiện được giấc mơ của ngươi, vậy ngươi có phải nên trả ta một ân tình không?"

Anh Lỗi vỗ vỗ ngực, đáp: "Ha, không vấn đề gì."

Văn Tiêu nheo mắt cười nói: "Giúp ta trộm cái bình nước của Triệu Viễn."

Tay Anh Lỗi từ từ hạ xuống: "Ờ, chuyện lớn rồi..."

Văn Tiêu vẫy vẫy tay, hai người tiến lại gần. Văn Tiêu nhỏ giọng nói: "Ta luôn tò mò trong bình nước của hắn chứa cái gì, con yêu quái lớn này suốt dọc đường chỉ uống nước, chẳng động đến gì khác."

Bạch Cửu tiếp lời: "Chẳng lẽ hắn thật sự ăn trẻ con sao?"

Anh Lỗi bừng tỉnh: "Hóa ra ngươi nói cái này à, không cần trộm đâu, ta đã ngửi thấy trong bình nước của hắn là gì rồi! Ngươi biết 'ngọc cao' là gì không?"

Văn Tiêu nhớ lại trong sách có ghi: "Đã thấy trong sách, trên núi sinh ngọc có ngọc cao, trộn với cỏ vô tâm tán ra rồi hòa vào nước có thể uống, uống vào có thể thành tiên."

Ba người nhìn về phía Triệu Viễn Châu không xa, mặt đầy vẻ hóng hớt. Hắn đang lấy ra một miếng ngọc trắng, rồi nghiền nát miếng ngọc, cho bột ngọc vào bình nước, lại từ trong ngực lấy ra một cây cỏ, cũng bỏ vào bình nước, rồi lắc lắc bình, uống một ngụm hài lòng.

Anh Lỗi bổ sung: "Không đến mức thành tiên đâu, uống nhiều vào có thể trường thọ, bổ sung linh lực thì được."

Bạch Cửu gật đầu: "Không trách được yêu quái lớn suốt ngày ôm chặt cái bình nước rách ấy, thì ra đó mới thật sự là thức ăn của hắn."

Ba người đang bàn luận thì Trác Dực Thần và Triệu Viễn Châu cùng nhau đi về phía một góc vườn nhỏ khác.

Bạch Cửu chỉ chỉ họ: "Ê, họ đi đâu vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro