Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đại lộ Hoàng Hôn - chương 9

Bọn họ đi qua hai cánh cửa nặng trịch, tới gần hậu trường. Âm nhạc trên sàn nhảy ồn đến mức gần như không nghe thấy gì, nhân viên công tác của câu lạc bộ vội vàng đi đi lại lại.

Khi nàng thỏ dẫn bọn họ đến phòng thay đồ của diễn viên nam, Harrison đang dựa vào bàn trang điểm, nói chuyện với một diễn viên xinh đẹp.

Harrison R.Owen là một Beta có thân hình cao lớn, lai Mỹ Á, diện mạo thiên về người châu Á.

Khi mới tới Thái Lan, Harrison làm bảo tiêu mấy tháng, sau lại được quý nhân tương trợ, ở Bangkok mở công ty bảo, sau đó hắn thân quen với vài chính khách nổi tiếng, lại kinh doanh câu lạc bộ người lớn.

Đầu tháng trước Chương Quyết gặp mặt hắn, cậu nói cho Harriso biết kế hoạch ở Thái của mình mình. Hai người ngồi xuống nói chuyện hồi lâu.

Harrison không tán thành việc Chương Quyết có bất cứ quan hệ gì với Trần Bạc Kiều vào thời khắc này, nhưng vì Chương Quyết cứ khăng khăng làm theo ý mình, Harrison vẫn giúp đỡ.

Thấy Chương Quyết tiến vào, Harrison nhếch môi, vừa định nói chuyện thì đảo mắt thì thấy Trần Bạc Kiều đứng phía sau Chương Quyết.

Hắn sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía Chương Quyết, môi giật giật, dường như muốn nói cái gì lại lập tức nhịn xuống. Hắn nhìn về phía nàng thỏ, lại vỗ vỗ cánh tay diễn viên, nói: "Hai người ra ngoài trước đã."

Chờ của đóng lại, phòng thay đồ chỉ còn ba người bọn họ, Harrison mới giơ tay, chỉ ngón trỏ về phía Chương Quyết: "Lá gan thật lớn."

Hắn tiến về phía trước một bước, đứng ở khoảng cách xã giao quan sát Trần Bạc Kiều vài giây, đột nhiên nói với Chương Quyết :"Chương Quyết, cậu rất có năng khiếu hoá trang nha. Về sau không có cơm ăn thì nhớ tới câu lạc bộ công tác, bao ăn ở."Lại nhìn lên nhìn xuống đánh giá Chương Quyết một phen, nói: "Muốn đến khiêu vũ cũng không phải không thể."

Làm bằng hữu nhiều năm như vậy, Chương Quyết sớm đã quen cách nói chuyện bông đùa của Harrison, quyết định bỏ qua câu nói đùa của hắn, nói thẳng: "Tìm được thuyền chưa?"

Harrison có lẽ cảm thấy Chương Quyết rất nhạt nhẽo, nhún nhún vai, nói: "Trước tiên cùng anh đi lên đã."

Hắn xoay người đi về hướng cửa phòng thay đồ, Chương Quyết quay đầu nhìn Trần Bạc Kiều, Trần Bạc Kiều có chút buồn cười hỏi: "Cậu còn định khiêu vũ?"

"Tôi sẽ không," Chương Quyết lập tức phủ nhận, lại bất đắc dĩ mà nói cho Trần Bạc Kiều, "Mỗi khi hắn nói chuyện, anh một câu cũng không cần tin."

Dứt lời liền theo Harrison.

Harrison dẫn bọn họ tới cửa một thang máy trong suốt, ấn vào máy quét vân tay, cửa thang máy mở.

Ba người đi vào, thang máy chạy lên, bọn họ thấy toàn cảnh buổi biểu diễn.

Màn diễn đã tới cảnh cao trào, sàn diễn rải đầy giấy vàng, người xem mê say múa may cánh tay, hướng về phía Omega đang khiêu vũ trong lồng sắt treo trên không nói những từ ngữ bỉ ổi. Nhưng rất nhanh, thang máy đã đi vào khu khách sạn.

Văn phòng Harrison ở trên lầu 16. Nhìn con số trên màn hình chậm rãi tăng lên, Harrison đột nhiên nói Chương Quyết: "Tháng trước anh lại đi núi tuyết Senna."

Nghe thấy bốn chữ núi tuyết Senna, Chương Quyết đột nhiên có linh cảm xấu, cảm thấy ngay giây tiếp theo Harrison sẽ ở trước mặt Trần Bạc Kiều nói mấy thứ mất não, liền lập tức quay đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Harrison.

Nhưng mà Harrison căn bản không để ý tới Chương Quyết, hắn nói tiếp: "Thuận đường giúp cậu nhìn thoáng qua, tất cả đèn vẫn còn sáng."

Chương Quyết đau cả đầu, Harrison lại nói không dừng nghỉ: "Khi nào rảnh, không bằng cậu cũng đi xem?"

Hồi còn học ở Roche, Chương Quyết và Harrison coi như là bạn ăn cơm cùng bàn, cũng không quá thân quen. Thực sự quen biết nhau kỳ thật là lúc sau khi Harrison thôi học.

Nửa năm sau khi thôi học, cha Harrison kinh doanh thất bại, tinh thần sụp đổ, nổ súng bắn chết vợ, làm thương con trai sau đó liền tự sát. Chương Quyết đọc được tin tức trên báo chí, tìm mọi cách liên hệ với người nhà Harrison, lại xin nghỉ học, bay đến Bắc Mỹ đi tìm hắn. Lúc nhìn thấy mặt, Harrison đã nằm ở bệnh viện hai tuần, gầy đến chỉ còn da bọc xương, thậm chí tiền thuốc men còn không trả được.

Ông nội của Chương Quyết là doanh nhân giàu có nổi tiếng ở nước tân độc lập, viết di chúc để lại hầu hết tài sản để lại cho Chương Quyết. Chương Quyết ngày thường cũng không có mấy sở thích xa xỉ nên từ trước đến nay vẫn luôn dư dả. Cậu giúp Harrison thanh toán hóa đơn, còn tìm một viện điều dưỡng phục hồi chức năng.

Không bao lâu sau, di chứng giải phẫu thất bại của Chương Quyết bắt đầu hiện ra, cậu vượt thời kỳ khó khan nhất trong đời mình, cũng không rảnh quan tâm đến tình trạng người khác. Lần nữa nghe được tin tức về Harrison đã là hai năm sau.

Harrison gọi điện thoại cho Chương Quyết, nói hắn đang ở Thái Lan, nơi mà mẹ hắn sinh ra và lớn lên, cũng dành dụm một ít tiền, muốn trả lại tiền thuốc men cùng chi phí hộ lý cho Chương Quyết.

Thật trùng hợp, thời điểm Harrison liên hệ với Chương Quyết, Chương Quyết vừa mới tìm được thuốc có thể điều tiết rối loạn tin tức tố. Có thể thoát khỏi cảm giác vô vọng, cậu liền tới Bangkok tìm Harrison. Hai người chơi một vòng quanh Thái Lan, lại tới núi tuyết Senna nằm ở biên giới Thái Lan và Liên minh châu Á.

Bên sườn núi tuyết có một ngôi chùa cực kỳ nổi tiếng. Trong chùa có phòng tụng kinh rất lớn, trong phòng có một ao trường minh đăng.

Chương Quyết thoạt nhìn giống người tin vào thuyết vô thần, kỳ thật là loại người mê tín. Cậu đứng bên cạnh ao trường minh đăng nhìn xung quanh hồi lâu, quyết định tìm người quản lý đèn chùa.

Harrison tin vào đạo Cơ Đốc, đối với đạo Phật không có hứng thú, liền đứng một bên chờ Chương Quyết.

Chương Quyết ban đầu xin bốn cái, một cái cho cha, một cái cho mẹ, một cái cho vị hôn phu Ngải Gia Hi, một cái cho chính mình. Chờ đến lúc trường minh đăng thả vào ao, nhìn Harrison đứng không xa tựa hồ đang thất thần, Chương Quyết lại kéo quản lý sang một bên, xin cung thêm một cái nữa. Chương Quyết rất rõ ràng, mình là không tư cách thay người này cung đèn, bọn họ căn bản không quan hệ. Nhưng chuyện thần Phật, tin thì linh, không tin không linh, cung một ngọn đèn tích chút phúc đức, hẳn sẽ không hại gì.

Giây phút viết tên Trần Bạc Kiều lên tờ giấy đỏ, Chương Quyết trong lòng rất trống vắng, không có thỉnh cầu, cũng không bị chính mình làm cho cảm động.

Cậu không chỉ cảm thấy tự tìm lạc thú rất nhàm chán, lại nghĩ rằng nếu như Trần Bạc Kiều ngày nào đó đi vào ngôi chùa này, muốn cung đèn cho chính mình, lại phát hiện đã có người cung rồi, sẽ muốn biết người cung đèn cho anh là ai sao.

Cái tên Chương Quyết sẽ sống trong tâm trí Trần Bạc Kiều quá một giây đồng hồ sao. Rất khó đi.

Trên cao nguyên không khí loãng làm Chương Quyết cảm thấy khó thở. Ba chữ Trần Bạc Kiều tổng cộng hết 25 nét bút, Chương Quyết mỗi lần vẽ một nét, từ cổ tay tới ngón tay đều cảm thấy chua xót.

Viết một nét nghĩ: thôi bỏ đi, viết một nét khác lại nghĩ: viết xuống đi.

Cậu viết xong, vừa định giao cho quản lý, bên tai liền vang lên âm thanh của Harrison: "Trần Bạc Kiều?"

Chương Quyết cảm thấy Harrison đôi khi thật sự rất thiếu sáng ý, một sự kiện xảy ra từ 21 tuổi nói đến 29 tuổi cũng không thấy chán.

May mắn đã tới tầng 16, cửa thang máy mở, Chương Quyết liền thuận lý thành chương không đáp lại.

Harrison đi ở phía trước, Chương Quyết cùng Trần Bạc Kiều một trước một sau đi ra thang máy. Đi được mấy bước, Chương Quyết đột nhiên bị Trần Bạc Kiều kéo nhẹ khuỷu tay.

"Chương Quyết."

Chương Quyết nghiêng mặt, nhìn Trần Bạc Kiều đứng cách không xa mình: "Các cậu đã từng cùng nhau leo lên núi tuyết Senna?"

Có lẽ vì nghĩ về Trần Bạc Kiều quá lâu, quá khổ, nên trong khoảng khắc ngắn ngủi, Chương Quyết cảm thấy Trần Bạc Kiều đang nói chuyện trước mắt mình cực kỳ hư ảo.

Bởi vì Trần Bạc Kiều sao có thể gọi tên Chương Quyết, Trần Bạc Kiều hẳn sẽ không nói chuyện với Chương Quyết như vậy.

Song giây tiếp theo, Trần Bạc Kiều hỏi một vấn đề khác, lôi Chương Quyết trở lại hiện thực: "Đèn gì vậy?"

Chương Quyết có chút xấu hổ: "Đừng nghe hắn nói linh tinh."

"Anh nói linh tinh?" Harrison quay đầu lại, không ngại xem náo nhiệt mà hỏi lại, lại đẩy cửa văn phòng mình.

Văn phòng của Harrison rất lớn, có một bộ sô pha, một bàn làm việc rất lớn, và một mặt tường treo toàn màn hình theo dõi. Toàn bộ câu lạc bộ trang bị hơn một trăm camera, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát qua bức tường kia.

"Anh đã giúp cậu hỏi qua," Harrison nói, "Con tàu anh mới tìm được tám ngày nữa mới có thể xuất phát. Đó là một con thuyền trở khách định kỳ trở khách đến nước tân độc lập, nó sẽ đỗ ở cảng Bangkok hai ngày."

Chương Quyết sau khi nghe xong nhíu mày.

"Tàu trở hàng đón khách hiếm khi thấy, mục tiêu rất lớn," Harrison nhìn biểu tình Chương Quyết, lại nói, "Hiện tại cảng kiểm tra tàu thuyền rất nghiêm ngặt. Nếu muốn không muốn bị chú ý, các cậu phải đợi lâu hơn."

"Có thể sớm hơn một chút được không," Chương Quyết không vừa lòng, "Tám ngày quá lâu, tôi không yên tâm."

"Có cái gì mà không yên tâm," Harrison nói, "Ngươi hỏi Đại tá Trần xem tám ngày có lâu hay không, Đại tá Trần từng dẫn đội ở rìa chiến khu không ngủ không nghỉ mà đợi nửa năm để chờ thời cơ xuất kích."

"Năm tháng." Trần Bạc Kiều nhẹ nhàng sửa đúng. "Truyền thông nói là nửa năm," Harrison nở một nụ cười với Trần Bạc Kiều, "Đại tá Trần, vậy theo cậu, tám ngày có lâu không?"

Chương Quyết mơ hồ cảm thấy thái độ của Harrison đối với Trần Bạc Kiều không được tốt. Cậu vừa định mở miệng hòa giải, Trần Bạc Kiều lại mở miệng, giọng điệu có chút lơ đãng: "Tám ngày không lâu, nhưng nếu tám ngày trôi qua, chúng ta vẫn không rời đi được......"

"Tôi nói có thể đi là có thể đi." Harrison quả quyết nói.

Chương Quyết không có biện pháp, cuối cùng vẫn là đồng ý lên con thuyền trở khách xuất phát sau tám ngày kia.

Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm với Harrison, cậu cùng Trần Bạc Kiều cáo biệt Harrison.

Harrison tiễn bọn họ đưa đến cửa văn phòng cửa, đột nhiên gọi Trần Bạc Kiều: "Đại tá Trần."

"Tôi có một việc," hắn chống của, nhìn thẳng vào Trần Bạc Kiều, "Chương Quyết ngại hỏi, tôi thay cậu ấy hỏi một câu."

Trần Bạc Kiều không để tâm nhìn Harrison, đợi hắn đặt câu hỏi.

Harrison nheo mắt, hỏi Trần Bạc Kiều: "Ngày cậu được cứu, thời điểm từ trong xe đi ra nhìn thấy Chương Quyết, cậu còn nhớ rõ đấy là ai sao?"

Chương Quyết nhìn Harrison, cảm nhận được Trần Bạc Kiều đứng bên cạnh trầm mặc, trong lòng dần cảm thấy chua xót. Cậu không rõ Harrison vì sao lại hỏi như vậy, vừa làm khó xử Trần Bạc Kiều, lại khiến mình nan kham

Trần Bạc Kiều yên lặng trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Đương nhiên nhớ rõ."

Anh hơi hơi cúi đầu nhìn Chương Quyết, cười cười mà trấn an Chương Quyết, lại nâng tay để lên bả vai cậu, nhẹ nhàng ôm Chương Quyết vào lồng ngực, hỏi lại Harrison: "Ta làm sao có thể quên Chương Quyết?"

||

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro