Đại lộ Hoàng Hôn - chương 8
Trần Bạc Kiều ngủ không sâu, Chương Quyết nghiêng người ngồi dậy, Trần Bạc Kiều liền tỉnh.
Trong căn phòng xám xịt, Chương Quyết không bật đèn, đứng ở mép giường, quay lưng về phía Trần Bạc Kiều thay quần áo. Cậu cúi đầu, kéo áo thun lên, lộ ra tấm lưng gầy, rồi thay chiếc áo khác, sau đó cúi người cầm Ipad, giống như bị phạt mà đứng ở cuối giường xem Ipad.
Trần Bạc Kiều nhìn một lúc, bỗng nhiên nghĩ rằng Chương Quyết có lẽ sợ ngồi xuống sẽ khiến nệm lún xuống, đánh thức mình, cho nên ngơ ngác đứng ở đó.
Chương Quyết xem non nửa phút, đột nhiên để Ipad sang một bên, cầm dây thun trên tủ đầu giường, dơ tay lên túm mấy sợi tóc vướng trong cổ áo, buôc thấp phía sau mới cầm lấy Ipad tiếp tục xem. Tóc đen rủ sau cần cổ trắng nõn của Chương Quyết, có vẻ dịu dàng gọn gàng.
Trần Bạc Kiều nhớ rõ cảm giác khi chạm vào mái tóc Chương Quyết, rất mềm mại, giống như bản thân Chương Quyết, không bao giờ có ác ý với Trần Bạc Kiều.
Sau khi đến Thái Lan, lần đầu Trần Bạc Kiều liên lạc với Bùi Thuật, Bùi Thuật đánh giá Chương Quyết là "Cứng đầu ngu si", bảo Trần Bạc Kiều cách xa Chương Quyết một chút.
Có nên ly xa Chương Quyết hay không, Trần Bạc Kiều sẽ tự mình tìm hiểu. Nhưng cụm từ cứng đầu ngu ngốc, anh cho rằng Bùi Thuật dùng rất chuẩn.
Trên người Chương Quyết có khí chất mâu thuẫn, khi thì ngoan cố, lúc lại chần chừ. Cậu có khi rất đáng tin cậy, kế hoạch kín đáo, hành sự cẩn thận, bố trí trặt trẽ, dường như cấy toàn bộ bản đồ Thái Lan vào trong đầu. Cậu đôi khi lại ngu ngốc, tỷ như khi nhìn thấy tin tức bệnh viện thú y ngược đãi động, liền đưa bệnh viện thú y một đống tiền dự trữ, dường như con mèo thọt chân mà Trần Bạc Kiều tùy tay nhặt là bảo bối thuần chủng.
Trần Bạc Kiều tùy tiện trêu một chút, cậu liền lộ ra biểu cảm khẩn trương, giống như động vật họ mèo bị một bàn tay tàng hình nhéo đuôi, vừa che giấu sự hoảng hốt thất thố vừa cố gắng trấn tĩnh, rất thú vị.
Nhưng có một điều về Chương Quyết mà Trần Bạc Kiều cho rằng Bùi Thuật đã nói sai.
Mặc dù bọn họ cùng nhau tham gia tiệc tối, Alpha không được hoan nghênh nhất trường hẳn vẫn là Bùi Thuật —— ít nhất nhân viên tiếp tân của bệnh viện thú y rất thích Chương Quyết.
Trần Bạc Kiều đang nhớ lại những tin nhắm mà lễ tân Văn gửi cho Chương Quyết, Chương Quyết liền quay đầu nhìn thoáng qua.
Phát hiện Trần Bạc Kiều mở to mắt, Chương Quyết giật mình, bật đèn tường, nhẹ giọng hỏi: "Anh tỉnh?"
"Đã tỉnh." Trần Bạc Kiều ngồi dậy.
"Là tôi đánh thức anh sao?" Chương Quyết mở to hai mắt, xác nhận với Trần Bạc Kiều. Nếu Trần Bạc Kiều ăn ngay nói thật, Chương Quyết đại khái sẽ có bộ mặt ủ rũ mà Trần Bạc Kiều thấy rất thú vị. Nhưng mới sáng sớm, Trần Bạc Kiều cảm thấy chưa cần, liền phủ nhận: "Không phải, tự nhiên tỉnh."
"Ừm, tôi đang xem tin tức. Một kênh truyền thông uy tín của Liên minh châu Á đêm qua đã đăng một phần văn kiện đáng ngờ," Chương Quyết nói, cậu đưa máy tính bảng cho Trần Bạc Kiều xem, "Đồng ký tên bởi chuyên gia từ các viện nghiên cứu ở các nước láng giềng."
Trần Bạc Kiều từ trước đã phát hiện tin tức mà Chương Quyết nguyện ý đưa cho mình xem chắc chắn phải có lợi cho Trần Bạc Kiều, sẽ không ảnh hưởng xấu tới tâm trạng của anh.
Mà như lần trước ngồi trong xe tải cũ kỹ, Trần Bạc Kiều đang say sưa nghe tin tức quốc tế, Chương Quyết là nghe chưa được một nửa đã nhất định phải tắt đi.
Trần Bạc Kiều nhận lấy ipad, đọc lướt qua tin tức trên màn hình.
Văn kiện đáng ngờ này vừa thấy đã biết là bút tích của Bùi Thuật cùng nhóm cố vấn. Bài báo hùng hồn tuyên bố Trần Bạc Kiều trốn ngục lúc này rất bất hợp lý, tỷ lệ chống án thành công đã nói lên điều này. Lại thêm việc toàn Liên minh mạnh mẽ yêu cầu công bố nguyên văn kiện có chứng cứ phạm tội Trần Bạc Kiều bị bắt phải hạ nhiệt, xen kẽ ám chỉ Tổng thống có khả năng tự biên tự diễn.
Nửa giờ sau khi bài báo được đăng tải, Dinh phủ Tổng thống khẩn cấp mở cuộc họp báo, trả lời một số điểm đáng ngờ trong bài báo, tuyên bố ba ngày sau Tổng thống sẽ có bài phát biểu công khai về vấn đề này.
Nhưng mọi người đều không hài lòng với câu trả lời từ Dinh Tổng thống. Sau cuộc họp báo, sự chất vấn càng ngày càng gay gắt, hỏi Tổng thống vì sao phải mất ba ngày mới lộ mặt, là do bản thảo diễn thuyết không ai viết, hay là vội vã chuyển đại tá Trần đến nơi bí mật hơn, vv.
Nếu đây không phải là chủ ý mà Trần Bạc Kiều đề cử, chính anh cũng sẽ tin tưởng rằng hiện tại mình đang bị Tổng thống giam ở nhà tù bí ẩn, chờ đợi bị hành hình.
"Sức tưởng tượng thực phong phú." Trần Bạc Kiều cảm thán, trả lại ipad cho Chương Quyết.
Chương Quyết nhận lấy, để sang một bên, lại đi đến đuôi giường, lấy ví tiên cùng chìa khóa từ trong balo.
Trần Bạc Kiều nhìn động tác của Chương Quyết, hỏi: "Bây giờ cậu phải ra ngoài?" Chương Quyết gật gật đầu: "Đi mua đồ ăn sớm một chút. Tôi đã liên hệ với mọt người bạn, buổi chiều đi tìm hắn." Lại hỏi Trần Bạc Kiều: "Muốn ăn cái gì?"
"Gì cũng được." Trần Bạc Kiều nói. Chương Quyết không ép Trần Bạc Kiều trả lời, nói "Được rồi", liền đi ra cửa.
Nhà an toàn này không có TV, Trần Bạc Kiều thay quần áo, đến phòng khách nhỏ nghe radio một lúc, Chương Quyết đã trở lại.
Cậu cầm bữa sáng gồm bánh mì cùng cà phê, đặt trên bàn trà nhỏ trong phòng khách, giúp Trần Bạc Kiều mở bọc đồ ăn. Uống một ngụm cà phê, Trần Bạc Kiều ngắm Chương Quyết, nói: "Buổi chiều có mang theo tôi không?"
Chương Quyết liếc mắt nhìn Trần Bạc Kiều, hỏi: "Anh muốn đi cùng?" Có lẽ cậu sợ Trần Bạc Kiều cảm thấy nghi ngờ vì cậu hỏi lại, nói thêm một câu: "Nếu muôn, ăn xong tôi sẽ giúp cậu biến thành bộ dáng ngày hôm qua."
"Được." Trần Bạc Kiều gật gật đầu, lại cười một cái, Chương Quyết liền cúi đầu, lại cắn một ngụm bánh mì.
Chương Quyết ăn rất ít, bánh mì ăn được phân nửa đã bỏ xuống, không còn cầm lên. Cậu ngồi yên trong một lát, bỗng nhiên nói với Trần Bạc Kiều "Người mà tôi muốn tìm không biết anh đã bao giờ nghe qua chưa. Hắn cũng học ở Roche, trên chúng ta một khóa."
"Thật không?" Trần Bạc Kiều có chút hứng thú, hỏi, "Tên là gì?"
"Harrison, Harrison R.Owen," Chương Quyết nhìn Trần Bạc Kiều, trong ánh mắt có chút chờ mong.
Thời gian Trần Bạc Kiều tự hỏi tăng lên, chờ mong trong mắt Chương Quyết chậm rãi biến mất.
Đợi một lát, Chương Quyết nói: "Không cần nghĩ, anh hẳn là không quen biết."
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết, không nói gì. Chương Quyết cùng Trần Bạc Kiều nhìn nhau vài giây, mắt mở to. Trần Bạc Kiều hỏi Chương Quyết: "Anh ta là người Thái?"
"Không phải," Chương Quyết lắc lắc đầu, "Hắn mấy năm nay ở Bangkok câu lạc bộ biểu diễn chương trình người lớn cùng công ty bảo an."
Trần Bạc Kiều nghe thấy câu lạc bộ người lớn, theo bản năng nhướng mày. Chương Quyết thấy biểu tình Trần Bạc Kiều, lập tức giải thích giùm Harrison: "Là loại có giấy phép kinh doanh."
"Ừm," Trần Bạc Kiều cười gật gật đầu, hỏi, "Chúng ta trong chốc lát đi đến công ty bảo an, hay là câu lạc bộ?"
"......" Chương Quyết nói, "Ở văn phòng phía trên câu lạc bộ."
Trần Bạc Kiều nhìn sắc mặt Chương Quyết có chút quẫn bách, nhịn không được mà muốn tìm hiểu thêm về mối quan hệ giữa Chương Quyết và ông chủ câu lạc bộ người lớn: "Anh ta hơn chúng ta một khóa, các cậu làm sao quen biết?"
Chương Quyết nghĩ nghĩ, mới nói: "Tôi cũng nhớ không rõ.
"Nhưng Harrison và tôi là cùng một loại người, ở Roche." Cậu hồi tưởng.
Chương Quyết miêu tả chính mình: "Là loại người không được hoan nghênh."
Chương Quyết định nghĩa chính mình có vẻ tiêu cực, nhưng Trần Bạc Kiều biết điều Chương Quyết nói chính là sự thật.
Tất cả học sinh ở Roche có xuất thân tốt, phần lớn bọn họ là những người dã tâm bừng bừng, yêu thích các hoạt động xã giao cũng như các hoạt động thi đua. Chương Quyết có bối cảnh không tệ, nhưng ở Roche cũng chỉ có thể nói là bình thường. Cậu có tính cách hướng nội, theo cách nói của Bùi Thuật là quái gở. Trần Bạc Kiều và cậu được huấn luyện ở đội đua thuyền nhiều năm, nhưng ấn tượng của anh với Chương Quyết ấn cũng không sâu.
"Sau khi quen biết, chúng tôi thi thoảng ăn cơm với nhau," Chương Quyết lại nói, "Không ở cùng nhau, chúng tôi đều chỉ có một mình."
Trần Bạc Kiều cũng rất rõ ràng hoàn cảnh cùng bầu không khí của tường học lúc ấy. Không phải có ai cố tình bỏ qua hay cô lập Chương Quyết, mà là tất cả mọi người rất bận, bận rộn làm dự án của mình, bận rộn làm phong phú lý lịch, bởi vậy không ai có rảnh đi chú ý Chương Quyết lạc loài, quan tâm Chương Quyết vì sao lại độc lai độc vãng.
"Sau khi Harrison thôi học, không ai chơi cùng tôi."
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết không thay đổi mà kể chuyện cũ, trong lòng có một cảm giác không thoải mái kỳ lạ xuất hiện. Nhưng anh cũng không thể phản bác Chương Quyết.
Bởi vì phải nhớ lại chuyện xảy ra rất lâu, Chương Quyết kể không liền mạch. Giọng điệu cậu rất bình đạm, không có chút không vui nào, thuần túy là tự thuật: "Trước khi Harrison tới Thái Lan đã gặp phải một số chuyện, tôi giúp hắn. Sau khi tới Thái Lan, tôi cũng gặp hắn vài lần. Hắn rất đáng tin, Tôn Lạp cũng là hắn giúp tôi tìm thấy."
"Nhưng mà," Chương Quyết lại nói, "Câu lạc bộ của hắn rất ồn, anh khẳng định sẽ không thích."
Trần Bạc Kiều cười cười: "Phải không"
"Ừm," Chương Quyết gật gật đầu, hứa hẹn nói, "Nếu anh không thích, chúng ta xong việc liền đi."
Sáng nay, Chương Quyết lại giúp Trần Bạc Kiều hóa trang. Lần thứ hai làm chuyện này, động tác Chương Quyết nhanh một ít. Thời điểm Chương Quyết dán da mô phỏng sinh học, Trần Bạc Kiều chăm chú nhìn Chương Quyết, thấy một mảnh ửng hồng bên tai Chương Quyết.
Lòng bàn tay Chương Quyết rất mềm mại, trên tay không có những vết chai do cầm súng nhiều năm như Trần Bạc Kiều. Chỉ cần Trần Bạc Kiều không nói mấy chuyện không đâu, Chương Quyết rất vững tay.
Nhưng Trần Bạc Kiều ngồi đến chán, nhịn không được mà muốn trêu đùa Chương Quyết.
Cứ trắc trở như vậy, Trần Bạc Kiều lần nữa có được râu quai nón cùng xương gò má cao.
Chương Quyết dẫn Trần Bạc Kiều đi ăn bữa cơm trưa đơn giản, đổi sang chiếc xe mới, đi qua khu ổ chuột ở Bangkok, nhà dân san sát cùng dãy nhà cao tầng, dừng trước một câu lạc bộ trên đường cái đông đúc.
Bên đường, ánh sáng đủ màu sắc tỏa ra từ các của hàng hai bên đường, trước mỗi cửa tiệm đều có một nàng thỏ Omega thu hút khách. Chương Quyết đỗ xe ở ven đường, quen cửa quen nẻo mà dẫn Trần Bạc Kiều đến trước của câu lạc bộ lớn nhất trên đường thì ngừng lại.
"Hai vị đại gia, chương trình đầu tiên chiều nay đã bắt đầu, hiện tại tạm thời không thể vào bàn," một cô thỏ đứng cửa thùy mị nháy mắt với Chương Quyết, giơ tay để lên bả vai Chương Quyết, dung một tư thế mà Trần Bạc Kiều thấy cần phải sửa tiếp cận Chương Quyết, liếm liếm môi, nói, "Buổi biểu diễn tiếp theo là hai giờ sau, ngài có thể đăng ký phương thức liên lạc, rồi dạo chơi nơi nào đó, chờ tới giờ, em lại thông báo cho ngài."
Chương Quyết nghe nàng nói xong, không dao động mà lấy ra một tấm danh thiếp, cho nàng nhìn thoáng qua: "Ta tìm hắn."
Nàng thỏ biến sắc, tay để trên vai Chương Quyết lập tức rụt về, hơi gật đầu với Chương Quyết, dùng mông đẩy cửa, nói: "Thưa ngài, xin mời đi theo em."
Cửa vừa mở ra, nhạc điện tử mê ảo hòa lẫn với tiếng người reo hò rỉ ra ngoài.
Trần Bạc Kiều cùng Chương Quyết đi theo vào theo nàng thỏ, vừa lúc thấy trên sàn diễn chữ T có bốn năm Omega gần như trần như nhộng nhảy xuống. Omega một bên vặn vẹo vòng eo, một bên cầm tiền nhảy vào đám đông, lòng bàn tay muốn chạm lên cơ thể của Beta và Alpha.
Nàng thỏ không lập tức dẫn bọn họ lên tầng. Nàng đi sang một bên nói mấy câu với một thủ lĩnh bảo an cao lớn, lại đến bên người Chương Quyết, nói: "Ông chủ hình như ở hậu trường, em dẫn các ngài qua."
Bỗng nhiên, mọi người đều nhìn về phía bọn họ. Một Omega nhảy trên sàn diễn đi ra ngoài đám đông.
Omega mặc quần chữ T, túi bên quần nhét đầy tiền mặt, thấy Chương Quyết cùng Trần Bạc Kiều, liền lắc lư mà đi tới. Ánh mắt hắn nhanh chóng lướt trên người Trần Bạc Kiều và Chương Quyết đánh giá, chọn Chương Quyết trước. Hắn dán sát vào người Chương Quyết khiêu vũ, ám chỉ mà đỉnh hông, lục lạc cột trên đùi phát ra âm vang thanh thúy, có nhạc điện tử cũng có thể nghe rõ ràng.
Có thể vì ngửi thấy được tin tức tố của Chương Quyết, Omega mê muội câu lấy cổ Chương Quyết, kéo Chương Quyết xuống, lại rên rỉ đưa cổ đến bên miệng Chương Quyết. Chương Quyết cao hơn Omega nửa cái đầu, Omega câu đến chật vật. Chương Quyết đứng yên vài giây, mặt không biểu cảm mà rủ mắt, cúi đầu, đè lên eo Omega, khẽ nói một câu với Omega mà Trần Bạc Kiều không nghe rõ.
Nhìn qua từ góc độ của Trần Bạc Kiều, môi Chương Quyết dường như đụng tới tuyến thể của Omega. Mà ngón tay Chương Quyết rất thon dài, ngón cái áp vào eo Omega, còn mang ý dục cự còn nghênh.
Thời điểm Trần Bạc Kiều cảm thấy động tác này của Chương Quyết thuần thục ngoài ý nghĩ, Chương Quyết lại càng thuần thục mà lấy ra ví tiền, rút ra một chồng tiền mặt, nhét chiếc túi đong đưa bên đùi Omega. Chỉ có khớp xương Chương Quyết đụng phải xương hông của Omega, đối phương hình như hiểu lầm ý tứ của Chương Quyết, hơi hơi nghiêng đầu, dán mặt vào, tựa hồ muốn hôn môi cùng Chương Quyết.
Nhưng mà lúc này, Chương Quyết rất nhanh rụt tay lại, lui về phía sau một bước, chặn lại.
Omega ngẩn người, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói: "Đại gia, ngài cho nhiều tiền boa như vậy, câu lạc bộ có thể cung cấp hai dịch vụ bổ sung cho ngài ——"
"—— Chương Quyết." Trần Bạc Kiều làm việc mà mình không thường làm, cắt ngang lời nói của tên Omega kia.
Chương Quyết ngước mắt, nhìn về phía Trần Bạc Kiều, có chút nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Bạc Kiều nhìn thẳng vào Chương Quyết, hỏi rõ ràng lễ phép: "Chúng ta có thể đi rồi sao."
"Có thể," Chương Quyết liếc mắt nhìn nàng thỏ một cái, nói, "Đi thôi."
Nàng thỏ bừng tỉnh gật đầu, mang bọn họ đi về phía hậu trường.
Chương Quyết đi bên cạnh Trần Bạc Kiều. Trên đường đi đi tới hậu trường, cậu nhìn Trần Bạc Kiều nhiều lân, cuối cùng do dự nói: "Lần đầu tiên tới không cho tiền, Harrison nói ta làm hỏng quy củ của hắn, muốn đuổi ta đi ra ngoài."
Trần Bạc Kiều không tỏ ý kiến nói: "Tôi hiểu."
Editor: Happy New Year 2020 !!!!!
||
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro