Đại lộ Hoàng Hôn - chương 7
Trần Bạc Kiều không tiếp tục chọc Chương Quyết, anh nói: "Không buồn ngủ thì đừng miễn cưỡng, tôi cũng chưa muốn ngủ."
Chương Quyết có chút ủ rũ mà '"Ừm" một tiếng, nằm nghiêng một lúc lại ngồi dậy, nhìn thẳng vào Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều chưa bao giờ sẽ vì đối diện một người mà cảm thấy xấu hổ, anh bình tĩnh nói: "Vẫn còn sớm, không ngủ được cũng rất bình thường, không phải khách sáo với tôi."
Trần Bạc Kiều tẩy lớp trang điểm ban ngày, lại trở về Trần Bạc Kiều thanh thanh sảng sảng.
Chương Quyết đoán anh dùng dao cạo râu dùng một lần đặt cạnh bồn rửa mặt trong phòng tắm. Có thể dao cùn hay Trần Bạc Kiều không quen dùng, lúc trang điểm chiều qua chưa xuất hiện vào hai vết xước trên cằm anh.
Nhận thấy ánh mắt Chương Quyết, Trần Bạc Kiều giơ tay chạm cằm mình, cười cười nói: "Cạo vội."
"Đúng rồi," hắn lại trôi chảy chuyển sang chủ đề khác: "Mèo đã giải phẫu xong chưa?"
Chương Quyết mất vài giây nhớ lại: "À, ừm."
Cậu xuống giường, đi đến chân giường, cúi người tìm điện thoại trong balô.
Mở máy, tin nhắn mới từ Ngải Gia Hi xuất hiện, theo sau đó là một đống tin nhắn đến từ lễ tân Văn.
Vì có Trần Bạc Kiều ở đây, Chương Quyết tạm thời không nghe tin nhắn của Ngải Gia Hi, trực tiếp mở ra giao diện tin nhắn, cầm di động ngồi xuống giường, cùng xem với Trần Bạc Kiều.
Chỉ mấy tiếng sau khi Chương Quyết gửi lời "Cảm ơn", lễ tân Văn lại gửi lại rất nhiều video cùng tin nhắn.
Tiếp tân Văn gửi cho Chương Quyết hóa đơn hôm nay, nói mèo con ngày mai giải phẫu, thích nghi rất tốt với bệnh viện. Cậu lại hỏi Chương Quyết, sau khi mèo con khỏe lại, cậu có thể đem mèo nhỏ về nhà mình nuôi hay không, cậu sẵn lòng gửi video thường xuyên cho Chương Quyết.
Trần Bạc Kiều có vẻ muốn hiểu biết tình huống mèo con. Anh tới gần Chương Quyết, duỗi tay click một cái video, xem miêu dùng móng vuốt chơi với bóng lông nhỏ.
Xem xong video cùng ảnh, Chương Quyết kéo xuống tin nhắn cuối cùng, gõ chữ "Có thể". Vừa mới gửi đi, Trần Bạc Kiều đột nhiên mở miệng: "Cậu ta......"
Chỉ nói một chữ, Trần Bạc Kiều lại ngừng lại, dừng một chút mới nói tiếp: "Nhân viên tiếp tân của bệnh viện thú y bên Thái Lan nhiệt tình như vậy?"
Chương Quyết nghĩ nghĩ, nói cho Trần Bạc Kiều biết số tiền mà cậu để lại ở bệnh viện.
"......"
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết với một ánh mắt khó có thể hình dung.
Chương Quyết từ ánh mắt Trần Bạc Kiều đọc được hiểu lầm, liền thập phần không thành thạo mà giải thích: "Hiện tại có rất nhiều tin tức về việc bệnh viện thú y ngược đãi động vật."
"Ừm," Trần Bạc Kiều gật đầu phụ họa, "Đúng vậy."
Chương Quyết cực kỳ chắc chắn rằng Trần Bạc Kiều đang cười nhạo mình. Cậu lại muốn cường điệu việc để sẵn tiền ở bệnh viện thú cưng là tất yếu, khiến Trần Bạc Kiều hiểu được dụng ý của mình, nhưng di động cậu lại rung, là cuộc gọi từ Ngải Gia Hi.
Trần Bạc Kiều dựa rất gần Chương Quyết, chắc chắn cũng thấy họ tên người gọi. Chương Quyết theo bản năng mà liếc mắt nhìn Trần Bạc Kiều, Trần Bạc Kiều lập tức săn sóc hỏi: "Có cần tôi đi ra ngoài không?" Chương Quyết lắc đầu, không do dự mà nghe máy.
"Gia Hi." Chương Quyết nói.
Ngải Gia Hi sửng sốt, có chút hoài nghi hỏi: "A Quyết?"
"Làm sao vậy?" Chương Quyết hỏi.
"Anh nhận điện thoại?" Ngải Gia Hi xác nhận lại.
Chương Quyết nói phải, Ngải Gia Hi lại hỏi: "Tin em nhắn lại anh đã nghe chưa?"
"Còn chưa kịp nghe." Chương Quyết nói.
"Em biết anh mở két sắt," Ngải Gia Hi nói với sự lo lắng, "Có phải xảy ra vấn đề gì hay không? Anh còn ở Bangkok không?"
"Anh không có chuyện gì," Chương Quyết nói, "Em không cần lo lắng."
"Em có thể không lo lắng sao," Ngải Gia Hi nóng nảy, "Tin tức xuất hiện khắp nơi, em không muốn nhìn cũng không được, hơn nữa chìa khóa đặt ở ngân hàng chìa khóa là để dự phòng đi." Cậu ngừng vài giây, lại nói: "Em ở Bangkok, buổi chiều đến."
Chương Quyết vừa định nói chuyện lại đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Trần Bạc Kiều, cậu ngừng một chút, rủ mắt, khuyên Ngải Gia Hi: "Bangkok chơi không vui. Ngày mai trở về, ngoan."
"Không muốn," Ngải Gia Hi cự tuyệt, "Em còn muốn ở Bangkok hưởng thụ một chút cảm giác thanh sắc khuyển mã (1), ở nhà bị cha quản chặt như vậy, thật vất vả mới thoát ra, lúc này em sẽ không trở về."
(1) Thanh sắc khuyển mã chỉ cuộc sống ăn chơi dâm loạn của vua chúa thời xưa. Thanh là ca múa, sắc là sắc đẹp, xa hoa, khuyển là thú nuôi chó còn mã chỉ thú vui cưỡi ngựa.
"Gia Hi......" Chương Quyết còn muốn dỗ dành Ngải Gia Hi để cho cậu trở về, lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Ngải Gia Hi chen vào: "A Quyết, anh hiện tại đang ở cạnh hắn sao?"
Chương Quyết không nhìn Trần Bạc Kiều, thì thầm nói: "Ừm."
"...... Vậy...... Anh có cảm thấy hạnh phúc không?" Ngải Gia Hi chậm rãi hỏi.
Chương Quyết không nghe ra được cảm xúc của Ngải Gia Hi, chỉ cảm thấy lúc hỏi Ngải Gia Hi có vẻ như rất do dự.
Mà Chương Quyết không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, liền trầm mặc.
Ngải Gia Hi đợi một lát, đại khái biết rằng muốn nghe được câu trả lời của Chương Quyết còn phải đợi rất lâu liền không đợi, nói thẳng: "Dù sao anh cũng phải cẩn thận. Sau khi dẫn hắn đến quốc nội, việc ép hắn lấy thuốc thúc đẩy phân hóa cũng đừng để trong lòng."
Từ ngày Ngải Gia Hi sinh ra, Chương Quyết vẫn luôn đóng vai người anh trai cũng như người bảo vệ. Lần đầu tiên bị Ngải Gia Hi dạy dỗ, Chương Quyết còn có chút không quen.
"Đã hiểu chưa?" Ngải Gia Hi lại khiên trì hỏi.
"Anh biết rồi." Chương Quyết nói.
"Hiểu rõ thì tối, cúp máy đây, bye bye ." Ngải Gia Hi ngắt điện thoại.
Chương Quyết cất điện thoại đi. Trần Bạc Kiều không nói chuyện, cũng không ý định hỏi tới cùng, Chương Quyết đã tự giác giải thích: "Một người bạn của tôi."
"Vị hôn phu của cậu?" Trần Bạc Kiều hỏi.
Nghe thấy Trần Bạc Kiều nói "Vị hôn phu", Chương Quyết có chút kinh ngạc. Cậu tưởng rằng Trần Bạc Kiều không biết bất cứ việc gì về mình.
Nhưng mà Trần Bạc Kiều nói không chính xác lắm, Chương Quyết sửa lại một chút: "Cựu hôn phu."
Trần Bạc Kiều nhẹ nhướng mày, nói: "Tình cảm của các cậu rất tốt."
Chương Quyết cho rằng Trần Bạc Kiều không quan tâm đến đời sống cá nhân của mình, có lẽ chỉ thuận miệng mới nói, nhưng Chương Quyết vẫn trả lời: "Chúng tôi từ nhỏ đã có hôn ước. Mười bốn tuổi cậu ấy phân hoá xong liền đính hôn. Sau khi trưởng thành hơn một ít, phát hiện không hợp nhau, lại hủy bỏ."
Trần Bạc Kiều gật gật đầu: "Cậu thực sự không giống bạn trai, giống trưởng bối cậu ta." Anh học Chương Quyết nói: "Ngày mai trở về, ngoan."
Chương Quyết cảm thấy căn bản Trần Bạc Kiều học không giống. Thời điểm Trần Bạc Kiều nói "Ngoan" rõ ràng tràn đầy hơi thở của riêng Trần Bạc Kiều, nhưng Chương Quyết mỉm cười.
Chương Quyết rất ít khi cười, cậu không biết khi mình cười rộ lên có phải rất khó coi hay không, bởi vậy rất nhanh mà thu lại nụ cười.
Trần Bạc Kiều có vẻ cũng không chú ý, lại mỉm cười truy hỏi Chương Quyết: "Thế nào, giống sao?"
Chương Quyết nhìn Trần Bạc Kiều không nói lời nào, Trần Bạc Kiều biết câu trả lời của Chương Quyết. Anh lại trầm ngâm trong chốc lát, học Chương Quyết lần nữa: "Ngày mai trở về, ngoan." Chương Quyết lại nhịn không được, muốn quay người cười, Trần Bạc Kiều rất tự nhiên nắm lấy cổ tay Chương Quyết, không cho cậu động đậy, nói: "Trốn cái gì."
Tay đại tá Trần vừa lớn vừa nóng, rất khỏe. Anh không cho Chương Quyết trốn, Chương Quyết trốn không được.
Chương Quyết nhớ Trần Bạc Kiều vĩnh viễn là loại người có thể dễ dàng thu hút người khác.
Bọn họ đã rất nhiều năm không gặp mặt, lâu đến mức Chương Quyết cảm thấy Trần Bạc Kiều mà cậu thích có thể là do cậu bịa ra, có lẽ Trần Bạc Kiều kỳ thật không đáng để thích như vậy, cũng có lẽ Chương Quyết gặp lại lần nữa sẽ không còn cảm giác.
Hiện tại những điều đó đều là lừa mình dối người.
Tình yêu của Chương Quyết dành cho Trần Bạc Kiều tuân thủ nghiêm ngặt theo đường cong quên Ebbinghaus (2), không ngừng nhớ đi nhớ lại một việc vừa vô nghĩa vừa không có hy vọng, cuối cùng không bao giờ quên.
(2) Đường cong quên Ebbinghaus (biểu đồ trí quên) là công trình nghiên cứu của nhà khoa học người Đức - Hermann Ebbinghaus. Đường cong này thể hiện khả năng ghi nhớ của con người một sự vật, sự việc nào đó. Ngoài ra, nghiên cứu cũng chỉ ra nếu con người học lại những kiến thức này thì sẽ dễ học hơn, nhớ lâu hơn, nhỡ rõ hơn và ôn tập lại nhiều lần sẽ thành bản năng. Nghiên cứu này thường được áp dụng vào việc học tập, đặc biệt là các môn học phải nhớ nhiều như ngoại ngữ, ...
||
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro