Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đại lộ Hoàng Hôn - chương 6

Phó thuyền trưởng, Tôn Lạp, đến giờ vẫn chưa tới.

Anh ta vốn dĩ phải có mặt dưới nhà an toàn lúc 7 giờ tối, đưa Chương Quyết và Trần Bạc Kiều đi đến bến cảng để lên tàu.

Hơn 7 giờ tới lại quá, Chương Quyết không định chờ thêm, cẩn thận tìm qua camera quanh nhà an toàn vẫn không tìm tung tích chiếc xe đón bọn họ. Cậu lại xác nhận tuyến đường từ cảng đến nhà an toàn phòng không có đoạn tắc đường nào, dùng điện thoại gọi Tôn Lạp.

Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe, một lát sau gọi lại, âm thành nhắc nhở điện thoại đã tắt nguồn vang lên. Mà tàu trở hàng quyết định 9 giờ rưỡi xuất phát, thời gian rất gấp. (chương trước là 8 giờ, chương này là 9 rưỡi, chắc tác giả nhầm)

Chương Quyết trầm ngâm một lát, cầm chìa khóa xe đứng lên, nói: "Tôi ra bến cảng nhìn xem."

"Cùng đi đi," Trần Bạc Kiều bình tĩnh đáp, lại chỉ chỉ mặt mình, "Dù sao không có ai có thể nhận ra tôi."

Chương Quyết cũng không yên tâm để Trần Bạc Kiều lưu lại nhà an toàn một mình liền đồng ý. Cậu cùng Trần Bạc Kiều đi xuống lầu, ngồi vào xe, lái về phía cảng Bangkok.

Trên đường đi tới cảng biển, Trần Bạc Kiều như làm ảo thuật lấy một cái kính râm từ trên kệ xe, đặt kính lên mũi, hỏi Chương Quyết: "Có phải nhìn trông giống đào phạm hơn không?"

Đôi mắt anh xuyên qua mắt kính màu trà, nhìn Chương Quyết, vừa không giống dò hỏi, vừa không giống vui đùa. Anh cách Chương Quyết rất gần. Chiếc ao len mỏng Chương Quyết mua ở chợ đồ cũ mặc lên người anh đột nhiên mềm mại như được đan từ len Cashmere (1), toát lên vẻ quý giá.

(1) Len Cashmere: là một loại sợi được làm từ lông dê Cashmere (sống ở vùng cao nguyên trên các dãy núi ở Trung Quốc và Mông Cổ.). Đây là loại len có độ đàn hồi và mềm mại tuyệt hảo cũng như giá thành cực kỳ đắt đỏ. Nhờ chất lượng và các đặc tính thẩm mỹ, Cashmere cũng là một trong những chất liệu được săn lùng nhiều nhất.

Sau bữa tối, Chương Quyết tốn hơn tiếng rưỡi, dựa theo phương pháp tập luyện trước đây giúp Trần Bạc Kiều thay đổi ngoại hình. Trước tiên cậu dùng băng dính trong suốt sửa dáng mắt Trần Bạc Kiều, lại dán da mô phỏng sinh học để nâng xương gò má, cẩn thận dán lên bộ râu quai nón xoăn che hơn nửa gương mặt Trần Bạc Kiều. Cuối cùng, cậu giúp Trần Bạc Kiều mang bộ tóc giả, khiên cho Trần Bạc Kiều trông giống bộ dáng Thẩm Vũ trong ảnh chụp hộ chiếu.

Trần Bạc Kiều ngồi ở trên sô pha mặc cho Chương Quyết bôi, đi phòng tắm soi gương, rồi quay về phòng ngủ khen ngợi Chương Quyết vài câu. Có lẽ ca ngợi cũng không nghiêm túc, nhưng Chương Quyết không khỏi cảm thấy lâng lâng, dường như người ban đêm tập dán da mô phỏng sinh học lên tượng thạch cao chất đầy nhà đều không đáng nói tới.

Nhà an toàn đến bến cảng chỉ mất mười phút đi xe.

Xe việt dã của Chương Quyết có giấy thông hành cảng biển. Bọn họ tiến vào cổng sắt, dựa vào bảng chỉ đường lướt qua từng container, tiếp cận con tàu trở hang bọn họ định đi nhờ.

Đến nơi có thể nhìn rõ tàu trở hàng, Chương Quyết ngừng lại. Bọn họ xuống xe, cách một trăm mét, cùng nhau quan sát tình huống tàu trở hàng neo tại cảng.

Tàu hàng còn ở một lô hàng cuối cùng. Ánh chiều tà hắt lên mạn bờ, làm bóng container bao phủ Chương Quyết, cũng bao phủ cả Trần Bạc Kiều.

"Còn định lên thuyền không?" Trần Bạc Kiều hỏi Chương Quyết.

Gió giữa các thùng container rất lớn, làm rối tung mái tóc của Chương Quyết. Chương Quyết nhìn chằm chằm tàu trở hàng, giơ tay chỉnh lại vài sợi tóc rối dán trên gò má, mới nói: "Theo lý thuyết là Tôn Lạp cùng thuỷ thủ của hắn đưa chúng ta lên."

Tàu hàng Viễn Dương tuy cũng đón khách, nhưng đều là khách quen. Nếu không có Tôn Lạp đi theo mà tùy tiện đi lên thuyền, Chương Quyết sợ bọn họ cho dù lên được rồi cũng sẽ gây nhiều sự chú ý. Chương Quyết lấy điện thoại, thử gọi cho Tôn Lạp lần cuối, đối phương vẫn tắt máy.

Thuyền viên đang đem lô hàng cuối cùng lên tàu hàng, cần cẩu sắp thu lại.

Chương Quyết không muốn Trần Bạc Kiều mạo hiểm, cũng có kế hoạch dự phòng hoàn chỉnh và đáng tin cậy, vì thế buông điện thoại, quyết định: "Đêm nay không lên thuyền."

Trần Bạc Kiều không phản đối, anh hỏi Chương Quyết: "Bây giờ chúng ta đây trở về?"

Chương Quyết gật gật đầu, lại lắc đầu: "Không trở về nhà an tòa vừa ở, chúng ta đi lấy đem chìa khóa, đổi sang ở nhà khác."

Chương Quyết có ba nhà an toàn ở Bangkok để đối phó với các tình huống khác nhau. Chìa khóa của căn nhà thứ hai được gửi trong két sắt của ngân hàng tư nhân trong nội thành.

Cậu lái xe đưa Trần Bạc Kiều đên ngân hàng, nói với Trần Bạc Kiều: "Tôi đi lấy chìa khóa, anh ở trong xe chờ tôi."

"Chương Quyết," Trần Bạc Kiều gọi Chương Quyết lại, nói, "Tôi muốn liên lạc với Bùi Thuật, tôi có việc muốn trao đổi với cậu ta."

Trần Bạc Kiều rất thẳng thắn, tuy rằng không nói đó là chuyện gì, Chương Quyết cũng rất khó cự tuyệt. Chương Quyết cúi đầu nhìn nhìn điện thoại của mình, có chút do dự nói: "Điện thoại của tôi không tiện cho anh mượn." Trần Bạc Kiều cười cười, chỉ chỉ cửa hàng tạp hóa góc đường, Chương Quyết nhìn theo hướng Trần Bạc Kiều chỉ, phát hiện cửa tiệm có một quầy bầy bán di động giản dị.

"Được rồi," Chương Quyết xác nhận lớp trang điểm của Trần Bạc Kiều không có dấu hiệu bong ra, liền đem ví tiền của cậu cùng chìa khóa xe đưa cho Trần Bạc Kiều, nói, "Vậy anh tự mình đi mua, đừng đi xa."

Dứt lời cậu xuống xe, đi về ngân hàng đối diện đường. Chương Quyết đưa giấy chứng nhận đã chuẩn bị từ trước cho giám đốc, xuống lầu lấy chìa khóa trong két sắt. Cậu trở lại xe, phát hiện Trần Bạc Kiều còn chưa trở về.

Trời đã tối hẳn. Trên đường, biển hiệu của các cửa hàng đều đã sáng. Gió đêm từ từ thổi, mang theo hương thức ăn thoang thoảng trong không khí.

Chương Quyết đã đứng ngốc vài giây, chậm rãi đi về phía của hàng tạp hoá, bước lên bậc thang nhìn vào trong tiệm, quả nhiên thấy Trần Bạc Kiều ở trong.

Trần Bạc Kiều ngồi trên ghế tựa để sát tường trong của hàng, nhàn nhã trò chuyện vơi một nhân viên Omega trắng trẻo trong tiệm, đôi mắt nhìn màn hình TV treo trên tường cửa hàng.

Thấy Chương Quyết đi vào, Trần Bạc Kiều không ngoài dự đoán cầm di động trong tay, vẫy vẫy Chương Quyết: "Tới đây?" Nhân viên part time Omega thấy Chương Quyết, cũng cười cười với cậu.

Chương Quyết phớt lờ sự khó chịu trong lòng, hỏi Trần Bạc Kiều: "Gọi xong rồi?"

Trần Bạc Kiều hơi hơi lắc đầu, dùng cằm chỉ màn hình TV phía đối diện.

Chương Quyết theo ý Trần Bạc Kiều nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình kênh quốc tế đang phát một tin nóng. Cảng Bangkok có một con thuyền trở hàng tư nhân đang bị cảnh sát tạm giữ do nghi ngờ có liên quan đến việc tàng trữ ma túy. Con thuyền đã bị kéo vào sậu trong bến cảng, chuẩn bị tiến hành kiểm tra trong một tuần, tạm hoãn ly cảng.

Ảnh chụp mặt bên con thuyền chính là con thuyền bọn họ muốn lên. Sau đó, màn ảnh chuyển sang video và ảnh của một loạt thuyền viên ngồi xổm, trong đó có một thuyền viên trên cánh tay xăm một lớn bụi hoa gai lớn, Chương Quyết biết hình xăm này, là Tôn Lạp.

Nhưng cậu không nói gì, chỉ đợi tin tức chiếu xong, hỏi Trần Bạc Kiều: "Có thể đi chưa?"

Trần Bạc Kiều đứng lên, đối hắn gật gật đầu.

Nhân viên part time Omega dùng tiếng Anh lưu loát nói lời tạm biệt với Trần Bạc Kiều, bảo anh có rảnh lại đến.

Lên xe, Trần Bạc Kiều không liên hệ Bùi Thuật, Chương Quyết cũng không hỏi.

Chương Quyết đang ở tự hỏi, tàu hàng bị phát hiện tàng trữ ma túy, cuối cùng có liên quan đến việc Trần Bạc Kiều muốn lên thuyền hay không.

Cậu cần nguồn tin.

"Ngày mai tôi phải đi tìm một người," Chương Quyết nói cho Trần Bạc Kiều, "Anh ta có thể giúp chúng ta lại liên hệ với con thuyền khác, chúng ta nhất định có thể khởi hành trong tuần này, không cần sốt ruột."

Chương Quyết nhìn như đang khuyên bảo Trần Bạc Kiều, trên thực tế lại an ủi chính mình.

Kế hoạch của cậu bị gián đoạn, thuốc một lọ cũng không còn, sự cố liên tiếp xảy ra làm cậu không khỏi lo âu.

"Ừ," Trần Bạc Kiều vỗ vỗ vai cậu, nói, "Tôi không vội."

Khi tới chỗ ngủ đã 10 giờ tối, nhà an toàn mới so trên bản vẽ của Chương Quyết còn nhỏ hơn, chỉ có một phòng ngủ, cùng phòng khách nho nhỏ.

Chương Quyết vốn định nhường phòng ngủ cho Trần Bạc Kiều, còn cậu ngủ trên ghế sô pha, Trần Bạc Kiều lại kéo cậu lại, nói: "Cùng nhau ngủ đi, sô pha nhỏ như vậy, cậu ngủ thế nào."

Trần Bạc Kiều rất kiên quyết, Chương Quyết chỉ có thể đi tìm một chiếc chăn khác, đặt ở mép giường.

Sau khi rửa mặt, Chương Quyết nằm lên giường, trong lòng rất căng thẳng. Cậu chiếm một góc giường rất nhỏ, tay chân lạnh lẽo rúc ở trong chăn.

Không bao lâu, Trần Bạc Kiều cũng tắm rửa xong. Chương Quyết nhắm mắt lại, giả vờ đã ngủ, cảm giác bên kia đệm nhún xuống, Trần Bạc Kiều hình như nằm lên giường, còn chỉnh cho đèn đầu giường tối đi một ít.

Mái tóc đen của Chương Quyết rải trên gối đầu, mặt nằm lên một đống tóc kỳ thật cũng không thoải mái. Nhưng cậu và Trần Bạc Kiều nằm bên nhau, cũng không dám nhúc nhích quá nhiều, chỉ nghĩ thầm sẽ tìm thời gian đi cắt tóc.

Bỗng nhiên, Chương Quyết cảm thấy tóc mình bị một người chạm vào, cảm giác được chạm nhẹ xuất hiện vài giây, lại rất nhanh biến mất. Khi Chương Quyết định thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên có người chạm chạm đầu cậu, theo sợi tóc vuốt xuống.

"Tóc mềm như vậy." Trần Bạc Kiều nhỏ giọng nói.

Chương Quyết lập tức đóng băng, tay cậu đặt trên bụng, rất sợ bị Trần Bạc Kiều phát hiện mình chưa ngủ, cố gắng giữ hô hấp đều đều tự nhiên.

"So với mèo còn mềm hơn." Trần Bạc Kiều lại nói. Anh rút tay ra, không còn chạm vào Chương Quyết, như trái tim Chương Quyết lại đập như đánh trống, như muốn nhảy ra ngoài cổ họng.

Chương Quyết đôi khi rất chán ghét việc mình ngốc như vậy. Nếu cậu là người thông minh, có phải đã giả vờ mới vừa tỉnh lại, không lộ dấu vết cùng Trần Bạc Kiều nói một ít chuyện tình cảm.

Qua vài giây, Trần Bạc Kiều mở miệng: "Tôi đang trêu cậu."

Mặt Chương Quyết nóng lên. Không đợi Chương Quyết giải thích, Trần Bạc Kiều lại nói: "Tôi biết cậu thức." Chương Quyết mở to mắt, thấy Trần Bạc Kiều quần áo chỉnh tề ngồi trên giường, đang cúi đầu nhìn mình.

Trần Bạc Kiều hỏi Chương Quyết: "Tôi chỉ nói tóc cậu mềm, tại sao cậu vui vẻ."

Biểu cảm của Trần Bạc Kiều vẫn khoan dung như mọi khi, ánh mắt ôn hòa mang theo săn sóc. Chương Quyết trước kia đã rất nhiều lần mơ về Trần Bạc Kiều, mỗi lần tỉnh lại đều vui vẻ, ngồi thật lâu nhơ lại cảnh trong mơ.

Nhưng giờ phút này, Chương Quyết phát hiện sức tưởng tượng trong giấc mơ của mình không sao so được với hiện thực, giấc mơ nào cũng tốt bằng một nửa của Trần Bạc Kiều ngoài đời.

Tuy rằng dù có tốt thế nào cũng không phải của Chương Quyết, gần hay xa, bao dung cùng cường hãn, đều không có quan hệ với Chương Quyết. Nhưng Chương Quyết cũng không cần nhiều, có thể dõi theo là đủ rồi.

Editor: Quà giáng sinh đặc biệt nha.

||

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro