Đại lộ Hoàng Hôn - chương 5
Nhà an toàn nằm trong một tòa nhà thấp tầng phía Tây Nam thành phố, rất gần cảng Bangkok.
Phần lớn thời gian Chương Quyết ra ngoài, Trần Bạc Kiều đều ngồi ở trên chiêc ghế bành gần của sổ, ngắm cảnh mặt trời từ từ lặn qua tấm lưới gắn vào cửa sổ. Mà số thời gian ít ỏi còn lại, anh cùng Bùi Thuật nói chuyện qua điện thoại.
Cha của Bùi Thuật, Bùi Thiếu Dũng, đã từng là một thành viên trong hội đồng quản trị của Tập đoàn Năng lượng Triệu Hoa. Mấy năm trước ông rời khỏi ban quản lý của Triệu Hoa, đưa vợ đi định cư ở một đất nước phụ thuộc nhỏ phía bắc Liên minh châu Á.
Người ngoài đồn rằng Bùi Thiếu Dũng cùng với chủ tịch Trần Triệu Ngôn bất đồng quan điểm mà bị nội bộ tập đoàn xa lánh đoạt quyền. Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác.
Bùi Thiếu Dũng là hạt giống mà Trần gia chôn ở phía bắc Liên minh châu Á, chỉ chờ thời cơ thích hợp sẽ mọc rễ nẩy mầm.
Trần Bạc Kiều không rõ lắm khi nào Chương Quyết sẽ trở về từ bệnh viện thú y, liền ngắn gọn, đơn giản kể hết mọi việc từ đầu đến cuối cho Bùi Thuật.
Việc Trần Bạc Kiều được cứu lần này vừa bất ngờ vừa quan trọng, Bùi Thuật không dám chủ quan, gọi vài người cố vấn đến.
Nghe Trần Bạc Kiều nói xong, mấy người thấp giọng thảo luận vài phút, nhanh chóng tìm ra được phương án tốt nhất trong tình huống này, rồi qua Bùi Thuật thuật lại cho Trần Bạc Kiều.
Bùi Thuật có chút do dự, giọng điệu đứng đắn hơn nhiều so bình thường, làm cho Trần Bạc Kiều cảm thấy vài người cố vấn mà cha mình tự chọn lựa chắc hẳn là không tìm ra ý kiến đúng đắn nào.
"Mày có thể sẽ không thích phương án của bọn họ." Bùi Thuật chần chờ mà nói.
Trần Bạc Kiều cũng không thấy bất ngờ: "Mày nói đi".
"Con trai nhà chính trị của nước tân độc lập mang theo một đội lính đánh thuê cấp bậc cao nhất, dẫn mày qua mật đạo nhập cư trái phép vào biên giới Thái Lan. Nếu một nhân vật hay chi tiết nào lộ ra dù chỉ một chút, nó sẽ trở thành chứng cứ mày phản quốc, là vết nhơ không thể nào tẩy đi, bất luận mày có giải thích như thế nào," Bùi Thuật nói, "Đối với mày mà nói, toàn bộ cuộc giải cứu này đều là bom hẹn giờ. Điểm này mày chắc chắn phải thừa nhận."
Nghe đến đó, Trần Bạc Kiều đại khái đã hiểu nội dung phương án, không chỉ mất thể diện, mà còn vô liêm sỉ.
Nhưng mà anh cũng không ngắt lời Bùi Thuật.
"Nhưng nếu nghĩ cách biến cứu viện thành bắt cóc thì sao?" Bùi Thuật chậm rãi nói.
"Chương Quyết muốn mày mở một khóa gene cho cậu ta. Theo như mày nói, cơ thể cậu ta chắc chắn khuyết tật chỗ nào đó. Nếu chúng ta khiến đây là mục đích của cậu ấy?"
"Giả sử loại thuốc mà Chương Quyết muốn cần phải mở khóa gene của nguyên mẫu. Mà chủ tịch Trần chỉ có một đứa con là mày, mày lại bị Liên minh châu Á phán tử hình. Vì lấy được thuốc, Chương Quyết bắt cóc mày. Chuyện này rất hợp lý."
"Ngoài ra, cha của Chương Quyết làm chính trị gia của nước tân độc lập, cũng tham dự lần bắt cóc này, ngược lại xóa đi sự hiềm nghi mày phản quốc. Nếu mày có quan hệ với Bắc Mỹ, bọn họ cần gì phải mất công ——"
"Bùi Thuật," Trần Bạc Kiều ngắt lời, "Được rồi."
Bùi Thuật ngừng lại.
Trần Bạc Kiều kéo lưới cửa sổ ra một chút, nhìn phía xa, những con thuyền cập cảng biển, được đỗ gọn gàng bên bờ, những thùng container được xếp chồng lên nhau như khối gỗ. Mà đầu điện thoại bên kia, Bùi Thuật nặng nề hít thở.
Trên đường tới Thái Lan, Chương Quyết nói với Trần Bạc Kiều: "Anh là anh hùng".
Trần Bạc Kiều không đáp lại.
Sau khi mới tốt nghiệp Trường Cao đẳng Roche, bất chấp sự phản đối kịch liệt của cha, Trần Bạc Kiều nhập học Trường Quân đội Liên minh châu Á, anh muốn làm anh hùng. Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, Trần Bạc Kiều 20 tuổi, vì trở thành anh hùng mà trúng đạn trong lúc phục kích. Nhận được lời khen của Phó Tổng Thống, Trần Bạc Kiều cho rằng mình sẽ trở thành anh hùng.
Nhưng đó là việc xảy ra từ rất lâu.
Xa đến mức Trần Bạc Kiều còn không nhớ nổi cái người ngây thơ chính trực đến tột cùng là mình hay là người khác.
Tất nhiên, mặc dù không phải anh hùng, Trần Bạc Kiều cũng không phải một kẻ hèn nhát đến mức đấy.
Một lát sau, Bùi Thuật lùi một bước trước, cười nói: "Tao đã nói rồi, mày sẽ không thích.", lại tận tình khuyên bảo, "Nhưng đây là phương án tối ưu. Chương Quyết tự ý tạo ra phiền toái lớn như vậy, không phải nên gánh vác trách nhiệm sao."
"Bùi Thuật," Trần Bạc Kiều nói, " Đúng là rất phiền toái, nhưng tao không bỉ ổi đến mức đó."
Có lẽ vì thái độ Trần Bạc Kiều quá mức kiên quyết, Bùi Thuật trở nên mất bình tĩnh: "Không bỉ ổi mà ngươi làm hỏng hết thuốc của cậu ta."
Trần Bạc Kiều không nói gì.
Toàn thế giới có lẽ chỉ có mình Chương Quyết tin anh không cố ý. Anh cũng thừa nhận: lúc ấy quá mức tò mò, không suy xét hậu quả, quá mức liều lĩnh.
Cuộc nói chuyện lâm vào cục diện bế tắc, Bùi Thuật phá vỡ trầm mặc trước, thu liễm cảm xúc, cứng nhắc nói: "Quên đi, không nói tới chuyện này, vậy mày định làm gì bây giờ."
Trần Bạc Kiều nói: "Tao và cậu ấy cùng nhau lên thuyền, bọn mày đưa người từ Liên minh châu Á tới, lại dụ Chương Quyết đi ra ngoài. Nếu có thể coi nó như chứng cứ tao phản thông đồng với địch, nó cũng có thể trở thành cái bẫy."
Nhóm cố vấn nhóm trao đổi một lát, cho rằng đề xuất phức tạp của Trần Bạc Kiều cũng không phải bất khả thi, bắt đầu chuẩn bị phương án mới. Cúp máy, Trần Bạc Kiều tiếp tục chán trường nhìn ra ngoài cửa sổ.
4:15 chiều, cửa mở.
Chương Quyết trong tay cầm theo hai cái túi, đi vào. Cậu đặt một cái túi trên bàn cơm, mặt không biểu tình mà nói với Trần Bạc Kiều: "Tôi mua bữa tối. Không biết có hợp khẩu vị của anh hay không, hẳn là ngon hơn so với sandwich tối qua."
Cậu đặt một cái túi khác ở trên mặt đất, lấy một cái túi chống bụi (là cái túi dây rút giống cái mọi người đựng bình nước ý) nhỏ từ bên trong, đến gần Trần Bạc Kiều, nhét túi vào trong lòng ngực anh: "Tặng cho anh."
Trần Bạc Kiều cúi đầu nhìn túi lụa, mở ra, lấy mèo nhồi bông, phát hiện nó cùng con mèo thọt chân mà Chương Quyết gửi đi rất giống nhau, liền cảm thấy có chút buồn cười.
Anh giữ chân thú bông, hỏi Chương Quyết: "Cậu tìm thấy ở chỗ nào?"
"Cửa bệnh viện," Chương Quyết cúi đầu, tầm mắt đặt ở tay Trần Bạc Kiều cùng thú bông, qua vài giây, mới khẽ hỏi, "Anh có thích không?"
Trần Bạc Kiều hoài nghi Chương Quyết căn bản không biết người bình thường sẽ không tặng một con mèo bông cho Alpha nam đã thành niên. Anh nhéo bụng của thú bông mềm mại nghĩ nghĩ, lễ phép mà nói một lời nói dối thiện ý: "Cảm ơn, tôi rất thích."
Chương Quyết hơi ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Trần Bạc Kiều.
Đuôi mắt Chương Quyết hơi chếch lên, tròng mắt trong veo rõ ràng, hình dạng xinh đẹp, lông mi dưới rất dài. Trần Bạc Kiều đột nhiên phát hiện Chương Quyết lớn lên không tệ, chỉ vì khí chất u ám, ăn mặc giản dị, làm người khác không chú ý đến việc cậu kỳ thật có một khuôn mặt đẹp.
Nhìn nhau một lát, Chương Quyết lại lần nữa xác nhận: "Thật không?" Cậu vừa nói xong, liền khép chặt miệng, dường như chỉ cần miệng khép rất nhanh, Trần Bạc Kiều sẽ đem lời cậu vừa nói trở thành lời người khác nói.
Trần Bạc Kiều cười với Chương Quyết, lại tùy ý mà lừa cậu: "Thật."
Chương Quyết mím môi, vừa lấy hộp cơm trong túi đồ ăn, vừa nói cho Trần Bạc Kiều: "Tôi chưa từng tặng quà cho người khác, tôi không biết cách chọn." Có lẽ thật sự tin Trần Bạc Kiều thích, Chương Quyết nói nhiều lên. Cậu bẻ hộp cơm bảo vệ môi trường, lộ ra bữa tối của bọn họ, lại nói: "Thuyền 8 giờ rời bến, người đón chúng ta 7 giờ sẽ tới. Chúng ta ngồi trên tàu trở hàng, điều kiện sẽ không tốt, chỉ có thể tạm chấp nhận, nhưng mà đợi đến lúc chúng ta đến nước tân độc lập, điều kiện sẽ tốt hơn rất nhiều."
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết dọn xong hộp cơm, mở bộ đồ ăn dung một lần ra, mới đứng lên, ngồi vào bàn ăn.
Hai người đối diện với một đống hộp cơm, yên lặng mà ăn bữa tối. Đột nhiên, trong túi Chương Quyết có cái gì rung lên một chút. Cậu buông chiếc, lấy ra một cái di động Trần Bạc Kiều chưa từng thấy qua. Mẫu mã điện thoại rất mới, như là điện thoại tư nhân của Chương Quyết. Chương Quyết cúi đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó đem màn hình điện thoại sang phía Trần Bạc Kiều, nói: "Ngày mai phẫu thuật."
Trần Bạc Kiều giương mắt nhìn lại, là ảnh chụp một mèo con què một chân.
Người gửi tin nhắn là lễ tân Văn. Trong lúc Chương Quyết cho Trần Bạc Kiều xem ảnh chụp, tiếp tân Văn lại đã gửi thêm vài tin nhắn, báo cho Chương Quyết tình trạng kiểm tra của mèo nhỏ tại bệnh viện, ngữ khí còn có chút thân mật, dùng rất nhiều icon đáng yêu.
Trần Bạc Kiều vốn dĩ cho rằng Chương Quyết là hoàn toàn không giỏi xã giao, hiện tại xem thái độ nhiệt tình của lễ tân đối với Chương Quyết, tựa hồ cũng không tệ như vậy.
"Nhân viên bệnh viện?" Trần Bạc Kiều hỏi. "Ừ." Chương Quyết lấy điện thoại về xem, nhanh chóng trả lời, sau đó tắt điện thoại, cùng Trần Bạc Kiều tiếp tục ăn bữa tối ngon miệng này.
Chương Quyết có chút kỳ dị làm Trần Bạc Kiều cảm thấy mới lạ.
Trần Bạc Kiều chưa từng có đối tượng kết giao. Anh không cơ hội yêu đương, cũng không có hứng thú tiếp xúc với người mến mộ, đời sống tình cảm không có gì để khen. Trần Bạc Kiều luôn cho rằng người khác thích anh là tâm lý nghe theo đám đông nhàm chán, thực tế là thích ngoại hình của anh, gia đình anh hay lý lịch ưu tú.
Tin tức tố cùng hormone là đồ vật ngắn ngủi nhất, không đáng tin nhất (theo kinh nghiệm đọc ABO của mình thì nó là thứ đáng tin nhất). Mỗi người đều đã quen chỉ nghĩ cho chính mình, không có ai ngốc như Chương Quyết.
Không ai sẽ đem máy định vị dính máu cùng thịt nát từ trong cơ thể người khác trộm giấu đi.
Trần Bạc Kiều lẳng lặng mà nhìn Chương Quyết, kêu cậu: "Chương Quyết."
Chương Quyết ngẩng đầu, ánh mắt có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Trần Bạc Kiều rất muốn nói ra miệng, hỏi Chương Quyết chạy tới Liên minh châu Á tự mình chuốc lấy cực khổ là xuất phát từ tâm lý gì. Anh làm đồng học với Chương Quyết mấy năm, tựa hồ chưa nói với nhau quá vài câu.
Nhưng cuối cùng Trần Bạc Kiều nói: "Không có gì."
"Ừm." Chương Quyết nói, lại ngoan ngoãn cúi đầu.
Editor: Dù biết là không có ai đọc nhưng mị vẫn muốn chúc. Giáng sinh vui vẻ nha mọi người!!!!!! MERRY CHRISTMAS !!!!!!
||
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro